Tôi là một nghệ nhân về cách sống – tác phẩm nghệ thuật của tôi chính là cuộc đời mình.
– Suzuki
Đúng như đã hẹn, tối hôm sau Julian xuất hiện tại nhà tôi. Khoảng bảy giờ mười lăm phút tối, tôi nghe thấy bốn tiếng gõ khẩn trương vào cửa nhà – ngôi nhà được xây theo kiến trúc Cape Cod(3) có những cánh cửa chớp màu hồng lạ mắt. Tối hôm đó, Julian rõ ràng là trông khác hẳn hôm trước. Ở anh vẫn toát ra sự khỏe khoắn tràn đầy sức sống và lan tỏa một cảm giác bình an tuyệt diệu. Điều khiến tôi cảm thấy có chút không thoải mái chính là bộ trang phục mà anh đang mặc.
(3) Cape Cod là kiểu nhà có một tầng trệt rộng và một tầng gác mái.
Khoác bên ngoài cơ thể dẻo dai của anh là một chiếc áo choàng dài màu đỏ, bên trên là một chiếc mũ trùm màu xanh da trời được thêu hoa văn tinh xảo. Và mặc dù đó là một đêm tháng Bảy oi ả, anh vẫn kéo chiếc mũ trùm kín đầu.
“Chào anh bạn của tôi”, Julian hăng hái.
“Xin chào.”
“Đừng tỏ vẻ căng thẳng quá như vậy, chứ anh muốn tôi mặc gì nào, Armani ư?”
Cả hai chúng tôi đều bật cười. Chắc chắn là Julian vẫn còn giữ được khiếu hài hước tinh quái đã từng khiến tôi vô cùng thích thú trước đây.
Khi cùng ngồi thư giãn trong gian phòng khách hơi bừa bộn nhưng rất thoải mái của mình, tôi không thể không chú ý đến xâu chuỗi hạt bằng gỗ trên cổ anh.
“Đó là gì vậy? Trông đẹp quá.”
“Chúng ta sẽ nói thêm về thứ này sau nhé”, anh vừa nói vừa lần những hạt chuỗi. “Tối nay có nhiều việc để nói lắm.”
“Vậy thì bắt đầu đi. Cả ngày hôm nay tôi chẳng thể tập trung làm xong bất cứ việc gì vì cứ nôn nao đợi đến lúc này.”
Julian bắt đầu kể thêm về sự biến đổi của bản thân anh và cảm giác nhẹ nhõm anh có được từ sự biến đổi đó. Anh nói với tôi về những phương pháp cổ xưa mà anh đã học để điều khiển tâm trí và xóa bỏ thói quen lo lắng đang nuốt chửng quá nhiều người trong xã hội phức tạp của chúng ta. Anh nói đến những tri thức uyên thâm mà Yogi Raman và các tu sĩ khác đã chia sẻ về cách sống một cuộc đời có ý nghĩa và xứng đáng hơn. Anh cũng nói về hàng loạt các phương pháp nhằm khai mở suối nguồn tươi trẻ và năng lượng vẫn còn đang ngủ yên bên trong mỗi người chúng ta.
Mặc dù những điều anh nói rõ ràng là rất thuyết phục, nhưng tôi bắt đầu hoài nghi. Liệu tôi có là nạn nhân của một trò đùa tinh quái nào đấy? Xét cho cùng thì anh chàng luật sư được đào tạo từ trường Harvard này từng một thời nổi tiếng trong hãng luật với những trò đùa như thật của mình. Bên cạnh đó, câu chuyện đời anh nghe chẳng khác gì một tác phẩm của trí tưởng tượng. Hãy thử nghĩ mà xem: một trong những luật sư tranh tụng nổi tiếng nhất nước lại chấp nhận từ bỏ, bán hết gia sản và lên đường sang Ấn Độ trong một hành trình tâm linh, chỉ để quay trở về như một ngôn sứ thông thái từ dãy Hy Mã Lạp Sơn. Điều này không thể là thật được.
“Thôi nào Julian. Đừng có lừa phỉnh tôi nữa. Toàn bộ câu chuyện này bắt đầu nghe giống mấy trò đùa ngày xưa của anh rồi đấy. Tôi cá là anh đã thuê chiếc áo choàng này ở tiệm đồ hóa trang bên kia đường”, tôi nói với nụ cười ranh mãnh.
Julian đáp lời rất nhanh, như thể việc tôi không tin vào câu chuyện của anh là điều đã nằm trong dự đoán, “Trong phiên tòa, anh bảo vệ quan điểm của mình như thế nào?”.
“Tôi đưa ra bằng chứng thuyết phục.”
“Đúng vậy. Hãy nhìn vào bằng chứng mà tôi đã đưa ra cho anh. Hãy nhìn vào gương mặt không một nếp nhăn của tôi. Hãy nhìn cơ thể tôi. Anh không cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào mà tôi có sao? Hãy nhìn vào sự thanh thản của tôi. Chắc chắn là anh có thể thấy rằng tôi đã thay đổi đúng không?”
Anh ấy nói rất có lý. Mới vài năm trước trông anh ấy già hơn tuổi thật đến vài chục tuổi.
“Anh không đi phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?”
“Không”, Julian mỉm cười. “Phẫu thuật thẩm mỹ chỉ tập trung vào dáng vẻ bên ngoài. Còn tôi cần được chữa trị từ bên trong. Lối sống hỗn loạn, thiếu cân bằng đã khiến tôi hoàn toàn kiệt sức. Điều mà tôi đã chịu đựng không chỉ là một cơn đau tim, mà chính là sự vỡ nát của giá trị cốt lõi bên trong mình.”
“Nhưng câu chuyện của anh nghe có vẻ… kỳ bí và khác thường quá.”
Julian vẫn giữ thái độ bình tĩnh và kiên nhẫn trước sự khăng khăng của tôi. Để ý thấy bình trà tôi đặt trên chiếc bàn bên cạnh, Julian bắt đầu rót trà vào cái tách rỗng của tôi. Anh rót cho đến khi tách trà đã đầy – và vẫn tiếp tục rót! Nước trà bắt đầu tràn ra và chảy xuống chiếc đĩa lót ly, rồi chảy ra cả tấm thảm Ba Tư quý giá của vợ tôi. Ban đầu tôi chỉ im lặng quan sát, nhưng rồi tôi không thể chịu thêm được.
“Julian, anh đang làm gì vậy? Tách trà của tôi đã chảy tràn ra cả rồi. Dù anh có cố đến mấy thì cũng không thể rót thêm vào được đâu!”, tôi la lên, hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Anh nhìn tôi một lúc lâu. “Xin đừng hiểu lầm. Tôi thật sự rất tôn trọng anh, John à. Luôn luôn là như vậy. Tuy nhiên, giống như tách trà này, tâm trí anh dường như đã chất đầy những ý kiến của riêng mình thì làm sao có thể tiếp nhận thêm điều gì khác... trừ khi anh đổ hết nước trà ra khỏi chiếc tách trước.”
Tôi hết sức kinh ngạc trước chân lý mà Julian vừa nói. Anh nói đúng. Nhiều năm làm việc trong ngành luật bảo thủ, thực hiện những công việc giống nhau mỗi ngày cùng những con người giống nhau có những suy nghĩ giống nhau đã khiến chiếc tách của tôi đầy đến miệng rồi. Vợ tôi, Jenny, đã luôn nói rằng chúng tôi nên gặp gỡ thêm bạn bè mới và khám phá những điều mới lạ. Cô ấy bảo, “Em ước gì anh có thêm một chút máu phiêu lưu nữa, John ạ”.
Tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình đọc một quyển sách không có liên quan đến pháp luật là khi nào. Sự nghiệp đã trở thành cuộc đời tôi. Tôi bắt đầu nhận ra cái thế giới cằn cỗi quen thuộc này đã làm thui chột khả năng sáng tạo và hạn chế tầm nhìn của chính tôi.
“Được rồi, tôi hiểu ý anh”, tôi thừa nhận. “Có lẽ, tất cả những năm tháng làm một luật sư tranh tụng đã khiến tôi trở thành một kẻ đa nghi cứng nhắc. Từ giây phút đầu tiên gặp lại anh ở văn phòng vào hôm qua, một điều gì đấy sâu thẳm bên trong đã mách bảo tôi rằng sự biến đổi của anh là thật, và chính trong sự biến đổi đó có một bài học dành cho tôi. Có lẽ tôi chỉ không muốn tin vào điều ấy.”
“John, đêm nay là đêm đầu tiên trong cuộc sống mới của anh. Tôi chỉ đơn giản yêu cầu anh hãy suy nghĩ cặn kẽ về những tri thức và chiến lược mà tôi sẽ chia sẻ với anh. Hãy áp dụng chúng với lòng tin vững chắc trong thời gian khoảng một tháng. Hãy nắm lấy các phương pháp này với niềm tin sâu sắc về tính hiệu quả của chúng. Phải có lý do để chúng có thể tồn tại qua hàng ngàn năm như thế – vì chúng hiệu quả.”
“Một tháng có vẻ hơi lâu.”
“Sáu trăm bảy mươi hai giờ hoạt động nội tâm để cải thiện sâu sắc mỗi khoảnh khắc tỉnh thức trong suốt khoảng thời gian còn lại của cuộc đời anh là một khoản đầu tư quá hời rồi, anh không nghĩ thế sao? Đầu tư vào bản thân chính là khoản đầu tư tốt nhất mà chúng ta có thể làm. Nó không chỉ cải thiện cuộc sống của chính anh, mà còn cải thiện cuộc sống của những người xung quanh anh nữa.”
“Sao lại có thể như thế?”
“Chỉ khi anh thật sự biết cách yêu thương bản thân mình thì anh mới có thể yêu thương người khác. Chỉ khi anh mở cửa trái tim mình thì anh mới có thể chạm đến trái tim người khác. Khi anh cảm thấy cân bằng và đầy sức sống thì anh đã ở vào một vị trí tốt hơn để trở thành một con người tuyệt vời hơn.”
“Tôi có thể trông đợi điều gì xảy ra trong vòng sáu trăm bảy mươi hai giờ đó?”, tôi sốt sắng hỏi.
“Anh sẽ trải nghiệm những thay đổi trong cách vận hành của tâm thức, cơ thể và tâm hồn mình. Những điều này sẽ khiến anh hết sức kinh ngạc. Anh sẽ có thêm nhiều năng lượng, tăng lòng nhiệt huyết và sự hài hòa trong nội tâm so với trước đây. Mọi người sẽ bắt đầu nói với anh rằng trông anh trẻ trung hơn và hạnh phúc hơn. Một cảm giác khỏe khoắn toàn diện và sự cân bằng sẽ nhanh chóng quay trở lại với cuộc đời anh. Đây chỉ là một số những lợi ích của phương pháp Sivana.”
“Ồ!”
“Tất cả những gì anh sắp được nghe đêm nay đã được tạo ra để cải thiện cuộc sống của anh, không chỉ riêng đời sống cá nhân, công việc, mà cả về mặt tâm linh nữa. Lời khuyên của các nhà hiền triết rất thiết thực đối với cuộc sống hôm nay, như nó vẫn vậy từ cách đây năm ngàn năm. Nó không chỉ làm giàu thêm thế giới nội tâm của anh, mà nó còn nâng cao chất lượng của thế giới bên ngoài, khiến anh thực hiện mọi việc hiệu quả hơn. Nguồn tri thức này thật sự có sức ảnh hưởng lớn nhất mà tôi từng thấy. Nó trực tiếp, thực tiễn và đã được kiểm chứng bởi thực tế cuộc sống qua nhiều thế kỷ. Quan trọng nhất là nó hiệu quả với bất kỳ ai. Nhưng trước khi tôi chia sẻ những điều này với anh, tôi phải yêu cầu anh hứa một điều.”
Tôi biết ắt sẽ có điều kiện ràng buộc. Mẹ tôi từng bảo, “Chẳng ai cho không ai cái gì”.
“Một khi anh nhìn thấy sức mạnh của các chiến lược và kỹ năng mà các nhà hiền triết Sivana đã trao truyền cho tôi và quan sát được những kết quả đáng kể mà chúng mang đến cho cuộc sống của anh, thì anh phải thực hiện sứ mệnh tiếp tục chia sẻ những tri thức này đến với những ai có thể hưởng lợi từ nó. Đó là tất cả những gì tôi yêu cầu. Khi đồng ý thực hiện việc này, anh sẽ giúp tôi hoàn thành lời hứa của tôi với Yogi Raman.”
Tôi đồng ý ngay không chút do dự, Julian bắt đầu dạy tôi về phương pháp mà anh tin là rất thiêng liêng. Tuy những phương pháp mà Julian đã nắm vững trong thời gian ở cùng các nhà hiền triết vô cùng phong phú, nhưng toàn bộ hệ thống triết lý Sivana có thể đúc kết lại trong bảy nguyên tắc nền tảng, đóng vai trò như những chiếc chìa khóa khai mở khả năng lãnh đạo bản thân, trách nhiệm cá nhân và sự khai sáng tâm hồn.
Julian kể với tôi rằng sau vài tháng ở Sivana, Yogi Raman là người đầu tiên chia sẻ với anh về bảy nguyên tắc ấy. Vào một đêm sáng trăng, khi mọi người đều đã say giấc, Raman khẽ gõ cửa căn lều của Julian. Với giọng nói của một người hướng dẫn điềm đạm, ông đã trút cạn lòng mình, “Tôi đã quan sát anh rất kỹ trong nhiều ngày qua, Julian. Tôi tin rằng anh là một con người tử tế, khao khát làm đầy cuộc sống của mình bằng những điều tốt đẹp. Kể từ khi đến đây, anh đã cởi mở đón nhận những truyền thống của chúng tôi và trân trọng chúng như truyền thống của chính anh. Anh đã học được rất nhiều thói quen hàng ngày của chúng tôi và đã thấy được nhiều tác động hữu ích của chúng. Anh rất tôn trọng lối sống của chúng tôi. Những người dân ở đây đã sống một cuộc sống đơn giản, thanh bình như thế này suốt nhiều thế hệ và phương pháp của chúng tôi được rất ít người biết đến. Thế giới cần phải nghe triết lý của chúng tôi về sự khai sáng cuộc sống. Đêm nay, trước khi bước sang tháng thứ ba của anh ở Sivana, tôi sẽ bắt đầu chia sẻ với anh về sự vận hành nội tại trong hệ thống của chúng tôi, không chỉ vì quyền lợi của riêng anh, mà còn vì lợi ích của những người đang sống trong thế giới ngoài kia nữa. Tôi sẽ ngồi lại với anh mỗi ngày như ngồi với con trai tôi khi nó còn bé. Đáng tiếc là con trai tôi đã qua đời cách đây vài năm. Thời điểm của nó đã đến và tôi không thắc mắc gì về sự ra đi đó. Tôi đã tận hưởng khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau và trân trọng những kỷ niệm ấy. Giờ đây, tôi xem anh như con trai tôi và cảm thấy biết ơn vì tất cả những gì tôi đã học được qua nhiều năm tĩnh tu sẽ tiếp tục sống mãi trong anh”.
Tôi nhìn Julian và thấy anh đã nhắm mắt lại, như thể đang thả hồn quay về vùng đất cổ tích, nơi anh may mắn được lĩnh hội nguồn tri thức vô giá.
“Yogi Raman nói với tôi bảy nguyên tắc để có một cuộc sống thanh thản, vui vẻ và giàu có trong tâm hồn đều được chứa đựng trong một câu chuyện ngụ ngôn huyền bí. Câu chuyện ngụ ngôn này chính là tinh hoa của tất cả những điều đó. Ông ấy đã yêu cầu tôi nhắm mắt lại giống như bây giờ. Rồi ông bảo tôi hãy hình dung cảnh tượng tiếp theo đây trong tâm trí mình:
Anh đang ngồi giữa một khu vườn xanh ngát và đẹp lộng lẫy. Khu vườn ấy có đủ các loài hoa rực rỡ nhất mà anh từng được thấy. Không gian xung quanh cực kỳ thanh tĩnh. Hãy tận hưởng những xúc cảm tuyệt vời mà khu vườn mang đến và cảm nhận như thể anh có thời gian vô tận để tận hưởng ốc đảo thiên nhiên này. Khi nhìn quanh, anh thấy ở giữa khu vườn thần tiên này có một ngọn hải đăng màu đỏ cao sáu tầng. Đột nhiên, sự yên tĩnh của khu vườn bị phá vỡ bởi tiếng cọt kẹt lớn khi cánh cửa tầng trệt của ngọn hải đăng bật mở. Một võ sĩ sumo người Nhật cao 2,7 mét, nặng hơn 400 ký khệ nệ đi ra và rảo bước đến khu vực trung tâm của khu vườn.
“Chuyện bắt đầu thú vị rồi đấy”, Julian cười khẽ. “Võ sĩ sumo đó gần như khỏa thân. Anh ta chỉ có duy nhất một chiếc khố bằng dây cáp màu hồng che lấy vùng kín cơ thể.”
Khi võ sĩ sumo này bắt đầu di chuyển quanh khu vườn, anh ta tìm thấy một chiếc đồng hồ bấm giờ bằng vàng sáng lấp lánh mà ai đó đã bỏ quên cách đây nhiều năm. Anh đeo nó vào và bất thình lình ngã uỵch xuống đất. Vị võ sĩ sumo bị bất tỉnh và nằm đó, im lặng và bất động. Đến khi anh nghĩ rằng anh ta đã trút hơi thở cuối cùng thì bỗng anh ta tỉnh dậy, có lẽ là do bị kích thích bởi mùi hương của những bông hoa hồng vàng tươi thắm đang nở rộ gần đó. Như được nạp đầy năng lượng, vị võ sĩ sumo nhanh chóng đứng dậy và theo trực giác nhìn về phía bên trái mình.
Anh ta vô cùng kinh ngạc trước những gì mình thấy. Xuyên qua những bụi cây ngoài rìa khu vườn, anh ta nhìn thấy một con đường quanh co được trải hàng triệu viên kim cương sáng lấp lánh. Một điều gì đó thôi thúc vị võ sĩ phải đi trên con đường đó, và anh đã làm vậy. Con đường đó đã dẫn anh đến với niềm vui bất tận và hạnh phúc vĩnh cửu.
Sau khi nghe câu chuyện kỳ lạ này trên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn, trong lúc đang ngồi cạnh một tu sĩ đã từng trực tiếp nhìn thấy ngọn đuốc của sự khai sáng, Julian đã thất vọng. Đơn giản bởi anh đã nghĩ mình sắp được nghe một điều gì đấy kinh thiên động địa, một kiến thức có thể khiến anh bắt tay vào hành động ngay, hay thậm chí có thể khiến anh cảm động đến bật khóc. Thế mà, thay vào đó, tất cả những gì anh nghe được lại là một câu chuyện ngớ ngẩn về một võ sĩ sumo và ngọn hải đăng.
Yogi Raman nhận ra ngay sự thất vọng của Julian. Ông nói với anh, “Đừng bao giờ xem thường sức mạnh của sự giản đơn”.
“Câu chuyện này có thể không phải là một bài luận văn sắc sảo mà anh đang mong đợi, nhưng thông điệp của nó chứa đựng cả một vũ trụ tri giác và ý nghĩa của nó hoàn toàn thuần khiết. Kể từ ngày anh đến đây, tôi đã suy nghĩ rất lâu và rất kỹ về cách chia sẻ những kiến thức của chúng tôi với anh. Đầu tiên, tôi nghĩ đến việc mang đến cho anh một chuỗi các bài thuyết pháp trong vòng vài tháng, nhưng rồi tôi nhận ra phương pháp truyền thống ấy không phù hợp với bản chất kỳ diệu của những tri thức mà anh sắp được lĩnh hội. Rồi tôi nghĩ đến việc nhờ tất cả các anh chị em của tôi dành ra ít thời gian mỗi ngày để giảng giải cho anh về triết lý của chúng tôi. Tuy nhiên, đây cũng không phải là cách hiệu quả nhất để anh có thể học được những gì chúng tôi cần truyền đạt. Sau khi cân nhắc kỹ càng, cuối cùng tôi đã tìm ra một phương pháp tôi cho là rất sáng tạo mà lại cực kỳ hiệu quả để chia sẻ toàn bộ hệ thống triết lý Sivana và bảy nguyên tắc cơ bản với anh. Đó chính là câu chuyện ngụ ngôn kỳ lạ vừa rồi.”
Nhà hiền triết nói thêm, “Thoạt đầu, nó có thể nghe hơi ngớ ngẩn, thậm chí là hơi trẻ con nữa. Nhưng tôi đảm bảo với anh, mỗi yếu tố trong câu chuyện đều chứa đựng một nguyên tắc lâu đời để có được một cuộc sống an vui và thật sự ý nghĩa. Khu vườn, ngọn hải đăng, võ sĩ sumo, chiếc khố màu hồng, chiếc đồng hồ bấm giờ, những bông hoa hồng và con đường trải kim cương là những biểu tượng đại diện cho bảy nguyên tắc vĩnh cửu đưa chúng ta đến với một cuộc sống được khai sáng. Tôi cũng có thể đảm bảo với anh rằng nếu anh ghi nhớ câu chuyện nhỏ này và những chân lý nền tảng mà nó đại diện thì anh đã nắm giữ được tất cả những gì mình cần để nâng cuộc sống của mình lên tầm cao mới. Anh sẽ có tất cả thông tin và chiến lược cần thiết để tác động sâu sắc đến chất lượng cuộc sống của bản thân và của những ai mà anh tiếp xúc. Và khi anh áp dụng những tri thức này hằng ngày, anh sẽ thay đổi, cả về cảm xúc, tinh thần, thể chất và tâm linh. Xin hãy khắc cốt ghi tâm câu chuyện này. Nó chỉ có thể tạo nên sự khác biệt lớn khi anh thật sự trân trọng nó mà không hề đắn đo”.
Julian nói, “Thật may mắn, John ạ. Tôi đã rất trân trọng nó. Carl Jung từng nói, ‘Tầm nhìn của anh chỉ trở nên rõ ràng khi anh có thể nhìn thấu tâm mình. Những ai nhìn ra bên ngoài tức là đang mê, những ai nhìn vào bên trong tức là đã ngộ’. Vào cái đêm đặc biệt ấy, tôi đã nhìn thật sâu vào tâm mình và thức tỉnh trước những bí quyết vượt thời gian giúp chúng ta làm giàu trí tuệ, chăm sóc cơ thể và nuôi dưỡng tâm hồn mình. Giờ thì đến lượt tôi sẽ chia sẻ điều này với anh”.