Lan Phương liếc nhìn Gia Huy, vừa hay bắt gặp Gia Huy cũng đang nhìn mình. Cô băn khoăn hai giây, cuối cùng cũng gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cánh cổng sắt cũ kĩ ra.
Nhà Ngọc Ly ở làng kế bên. Lọt thỏm giữa những ngôi nhà mái ngói, nhà cao tầng kiểu mới, hai gian nhà của Ngọc Ly nhỏ bé, và vô cùng đơn giản. Cái sân nền đất bị mấy cái cây um tùm che hết ánh nắng càng khiến căn nhà u ám hơn. Lan Phương thì thầm.
“Anh thấy không, nhà này cũng có âm khí.”
“Nhưng không bằng nhà cô.”
Lan Phương liếc Gia Huy sắc lẻm. Anh có cần phải nói như vậy không? Hai người chầm chậm tiến vào nhà Ngọc Ly. Đầu giờ chiều, căn nhà im lìm, lạnh lẽo như nhà hoang. Mặc dù sống ở căn nhà ma ám suốt gần hai mươi năm, cũng từng nhiều lần thấy hồn ma vất vưởng trong nhà nhưng bước chân vào một căn nhà khác mang âm khí tương tự thế này thì là lần đầu, Lan Phương không khỏi có cảm giác rờn rợn.
Gia Huy ngó quanh, không thấy một bóng người, anh khẽ lên tiếng gọi.
“Có ai ở nhà không?”
Không có tiếng trả lời. Dưới tán cây to lớn, khoảng sân ít nắng nên lành lạnh. Lan Phương vô thức kéo vạt áo. Cả hai người đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy ai cả. Cửa căn nhà bằng gỗ cũ kĩ khép hờ. Gia Huy lại cất tiếng, lần này lớn hơn.
“Xin chào, có ai ở nhà không?”
Vẫn không có tiếng trả lời. Gia Huy đành kéo Lan Phương đứng dưới gốc cây, hỏi cô.
“Đây là nhà em dâu cô, cô có cách liên lạc gì không?”
Lan Phương cười mà như thể sắp khóc.
“Em dâu có một ngày thôi, huống chi tôi với Minh Hưng không thân thiết nên tôi chỉ biết mặt biết tên người nhà em dâu, chứ còn tìm cách liên lạc với gia đình người ta để làm gì.”
Gia Huy gật gù. Lan Phương nói tiếp.
“Thực ra lần trước đón dâu tôi có tới đây một lần, nhưng lần đó căn nhà chưa u ám thế này.”
“Vậy sao?” Hai mắt Gia Huy sáng lên. - “Liệu có liên quan tới cái chết của Ngọc Ly không?”
Lan Phương lắc đầu. “Làm sao tôi biết được.”
Một trận gió thổi qua, khiến tán cây xào xạc. Lan Phương ngó quanh, bồn chồn gõ chân xuống nền đất.
“Hay chúng ta vào nhà đi, cửa mở kìa.”
“Nhưng tôi gọi không thấy ai trả lời.”
“Đứng đây mỏi chân lắm, với cả tôi cũng là thông gia bên nhà họ cơ mà, dù vắng chủ nhà ngồi nhờ một chút chắc cũng không sao.”
Gia Huy suy nghĩ một lát, sau đó anh gọi liền mấy tiếng nhưng vẫn chẳng ai đáp lời, anh đành gật đầu, hai người cùng đi vào nhà, định ngồi nhờ một chút trong lúc đợi người về.
Cánh cửa dần mở ra. Hai người từ ngoài sáng bước vào nên phải nheo mắt một lúc mới thấy rõ mọi thứ bên trong. Căn nhà mờ tối, có một người phụ nữ đang ngồi giữa nhà, nhìn họ chằm chằm. Người phụ nữ với gương mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn, tóc tai xõa xượi khiến cả hai giật nảy mình.
Mất mấy giây trấn tĩnh Lan Phương mới nhận ra.
“Cô Năm, sao cháu gọi không thấy cô trả lời?”
Ánh mắt lờ đờ của người phụ nữ chậm chạp nhìn Lan Phương, đôi môi mấp máy như thể đang trả lời câu hỏi của cô, nhưng hoàn toàn không phản ứng lại. Lan Phương giờ đã nhìn quen nên cũng mạnh dạn hơn, cô tiến đến gần, hỏi lại câu vừa rồi. Ánh mắt của cô Năm, cũng chính là mẹ của Ngọc Ly vẫn có vẻ đờ đẫn.
Gia Huy đến bên cạnh, cau mày.
“Hình như thần trí bà ấy không tỉnh táo.”
“Ma nhập bà ấy ư?” Lan Phương giật mình, cô không nhận ra dấu hiệu bất thường nào trên người mẹ Ngọc Ly cả.
Gia Huy lắc đầu, anh cũng không cảm thấy gì.
“Tôi đoán có lẽ do tinh thần suy sụp thôi.”
Lan Phương gật đầu, cô rón rén đưa tay ra, vỗ nhè nhẹ lên mặt mẹ Ngọc Ly.
“Cô Năm, cô Năm.”
Người phụ nữ đột nhiên giật mình, ngước mắt lên hết nhìn Lan Phương lại nhìn Gia Huy, ánh mắt bà đã có thần hơn.
“Hai người là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”
“Cô Năm, cháu Lan Phương đây, cháu là con bố Minh, chị gái Minh Hưng.”
Nghe thấy cái tên này, bà Năm lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt tức giận. Bà chỉ tay ra cửa.
“Cút đi, mau cút đi!”
Giọng bà run rẩy đầy oán hận.
“Cô Năm, cô nghe cháu giải thích.” Lan Phương kiên nhẫn nói.
“Các người đã hại chết nó. Nó ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể ngoại tình. Chính các người đã giết nó.” Ánh mắt cô Năm long lên sòng sọc, nhào người qua phía Lan Phương. - “Trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi.”
Lan Phương hoảng hốt lùi lại một bước, đụng trúng cạnh bàn đau nhói. Gia Huy thấy vậy vội lao lên, kéo tay cô Năm ra.
“Chúng cháu đến đây để giúp cô. Cô nghe thấy không? Là giúp cô.”
Một người đàn bà suy kiệt tinh thần lâu ngày sao đủ sức chống lại một thanh niên như Gia Huy chứ. Cánh tay cô Năm bị giữ chặt, cô nhìn hai người họ, nước mắt đột nhiên rơi đầy trên khuôn mặt già nua. Lan Phương lúc này mới hoàn hồn, vội nói thêm vào.
“Chúng cháu cũng nghi ngờ cái chết của Ngọc Ly có uẩn khúc nên mới đến tìm cô.”
Cô Năm nghe vậy thì hoàn toàn suy sụp, ngồi phịch xuống cái ghế gỗ cũ kĩ, bưng mặt khóc nức nở.
Hai người an ủi một lúc lâu thì cô Năm mới thôi khóc, nhưng đôi mắt lờ đờ mỏi mệt cứ nhìn vào khoảng xa xăm. Có lẽ lại như lúc hai người vừa tới rồi.
“Cô Năm, bọn cháu có thể xem di vật của Ngọc Ly không?”
Biết là bây giờ có hỏi gì cô Năm cũng không thu được kết quả, nên bọn họ bèn nghĩ tới chuyện xem di vật của Ngọc Ly. Cô Năm đờ đẫn gật đầu, nước mắt lại chầm chậm lăn dài trên gò má. Hai người đều hiểu, một năm qua, chắc hẳn cô Năm đã rất đau lòng. Ngọc Ly là con gái duy nhất của cô Năm, được nâng niu, yêu quý như hòn ngọc xinh đẹp. Vậy mà vào ngày đại hỉ, cô dâu xinh đẹp lại treo cổ tự tử, còn mang theo tiếng xấu xuống suối vàng, người làm mẹ nào không đau lòng cho được?
Lan Phương thở dài, an ủi thêm mấy câu. Gia Huy kiên nhẫn chờ đợi, sau đó mới hỏi.
“Di vật của Ngọc Ly để ở đâu, cô?”
Vừa nói Gia Huy vừa lay vai cô Năm, cô cúi đầu, lau mấy giọt nước mắt đục ngầu trên mặt, chỉ tay ra sau lưng mình.
“Trong buồng có cái rương đấy.”
Lan Phương và Gia Huy gật đầu với nhau rồi cùng đứng dậy, đi về phía cô Năm chỉ. Buồng trong được ngăn cách với bên ngoài bằng tấm rèm màu đỏ, nhìn kỹ hóa ra là tấm chăn con công cũ may lại mà thành. Tấm chăn đã cũ, bụi bẩn khiến nó chuyển thành màu đỏ thẫm, loang lổ những hình thù kỳ dị. Có lẽ căn buồng này là nơi Ngọc Ly sống trước khi về nhà chồng, di vật của cô vẫn lưu lại ở đây.
Gia Huy đưa tay vén rèm, cả hai cùng bước vào căn buồng. Nếu gian phòng ngoài nhà mờ mờ thì căn buồng nhỏ này tối tăm, u ám, không khí còn đặc mùi ẩm mốc do thiếu ánh sáng lâu ngày. Hai người phải đứng ở chỗ tấm rèm tầm một phút để đôi mắt thích ứng được với bên trong.
Căn buồng nhỏ không có mấy đồ đạc, phía bên phải chỉ có một chiếc giường, chăn màn cuộn lại thành một đống phía cuối giường. Dưới chân giường là một cái rương bằng tôn loại vừa. Phía bên trái là mấy bao thóc đặt chồng lên nhau. Đồ vật nổi bật nhất trong phòng chính là tấm gương lớn đặt kế chân giường. Nếu mấy đồ vật kia đều cũ kĩ, xấu xí thì tấm gương sáng bóng rõ ràng quá khác biệt, khiến nó gần như không thuộc về căn nhà tồi tàn này.
“Chắc là di vật của cô ấy ở trong chiếc rương kia.” Gia Huy lên tiếng.
“Ừm, chúng ta qua xem xem.”
Nói rồi Gia Huy đi trước, Lan Phương theo sau. Gia Huy chỉ chú ý tới chiếc rương nên lập tức đến chân giường, bê nó xuống đất rồi tìm cách mở ra. Lan Phương thì khác, cô là con gái nên theo bản năng sẽ liếc nhìn chiếc gương sáng bóng.
Tim Lan Phương suýt thì ngừng đập. Một bóng người từ từ hiện ra trong gương. Mái tóc đen dài xõa trên vai, bộ váy cô dâu màu trắng loang lổ máu đỏ. Hình ảnh trong gương kia từ từ ngẩng đầu nhìn Lan Phương. Dù mặt bê bết máu, Lan Phương vẫn nhận ra đó là ai - Ngọc Ly.
Ngọc Ly trong bộ váy cô dâu trắng thấm đẫm máu tươi, mái tóc dài xõa trên vai, bù xù. Ngọc Ly mở miệng, từng dòng máu đỏ tươi ở khóe môi rớt xuống đầy cằm và ngực.
Lan Phương run rẩy suýt ngã quỵ.
Ngọc Ly vẫn đang mấp máy môi, từng dòng máu đỏ tươi cứ thế chảy xuống. Lan Phương kinh hãi đến mức tròng mắt sắp bật ra. Cái miệng đen ngòm của Ngọc Ly cứ mở ra rồi khép lại nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô ấy không hề có lưỡi!
Chính xác hơn là mất nửa cái lưỡi. Lan Phương nhìn rõ nửa chiếc lưỡi vẫn đang chảy máu xối xả trong miệng Ngọc Ly. Ánh mắt vô hồn của Ngọc Ly nhìn thẳng vào mặt Lan Phương, mấp máy môi mặc cho dòng máu đỏ không ngừng trào ra khỏi miệng.
Tay chân Lan Phương mềm nhũn, run rẩy, cô muốn chạy đi nhưng cô không thể làm chủ được cơ thể nữa rồi. Đúng lúc này, Ngọc Ly đột nhiên ngừng nói khiến dòng máu chỉ còn ri rỉ chảy ra từ khóe miệng. Ánh mắt vô hồn của Ngọc Ly đột nhiên biến chuyển thành ai oán. Ngọc Ly đưa một bàn tay ra, bàn tay lúc này đang nhuốm máu. Ngọc Ly vươn tay, muốn túm lấy Lan Phương.
“A… A… A…”
Lan Phương kinh hoàng hét lớn rồi ngã vật ra đất, ngất xỉu.