
“Tất cả các sách anh yêu cầu đây.” Cô thủ thư cười tươi như hoa, khẽ đẩy gọng kính, vỗ vỗ lên chồng sách trên mặt bàn.
Gia Huy mỉm cười, lấy chứng minh thư ra. Trong lúc làm thủ tục cho mượn sách, thủ thư tự nhiên nói một câu đùa bâng quơ.
“Kiếm tài liệu liên quan đến ma quỷ thì tìm ở thư viện ma ám là đúng rồi nhỉ?”
“Thư viện ma ám?” Gia Huy há hốc mồm.
Thủ thư khẽ gật đầu, tỉ mỉ kể lại câu chuyện thương tâm trước đây. Mười năm trước, tầng ba thư viện ‘Trịnh Minh’ được dùng để lưu trữ sách vở về tâm linh, ma quỷ. Nhưng một vụ hỏa hoạn đáng tiếc đã tiêu hủy toàn bộ số sách và khiến một cô gái trẻ thiệt mạng. Có lẽ linh hồn chết cháy có oán niệm sâu sắc, vương vấn nhân gian, thế nên những người tham gia tu sửa tầng ba đều chết bất đắc kỳ tử. Hơn nữa hằng đêm, người ta vẫn nghe thấy tiếng khóc ai oán xa xăm và thấy bóng thiếu nữ mặc váy trắng lướt qua cửa sổ tầng ba thư viện.
“Sau chuyện đó, ban lãnh đạo quyết định niêm phong tầng ba. Khu vực đó cũng không còn ai dám bén mảng đến gần.” Thủ thư tiếc nuối, thở dài. - “Trận hỏa hoạn đã thiêu hủy rất nhiều sách quý, đến giờ vẫn không tìm lại được.”
Khẽ gật đầu một cái, Gia Huy ôm chồng sách rời đi, định bụng sau khi giải quyết chuyện nhà Lan Phương, sẽ làm lễ trừ tà cho oan hồn xấu số này.
“Lan Phương, về thôi, tìm đủ tài liệu rồi.”
Bốn bề vắng lặng, không có tiếng đáp lại, Gia Huy nhìn quanh quất, đi dọc các giá sách, anh vẫn không thấy bóng dáng cô.
“Quái lạ, đi đâu rồi nhỉ?”
Anh rảo bước đến bậc thang dẫn lên tầng hai - phòng để sách ngoại văn, tự nhiên, trong lòng cùng lúc dấy lên nỗi bất an mơ hồ.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!” Tiếng gõ cửa vang lên như sấm rền bên tai.
Trong phòng vệ sinh được chốt cửa, Lan Phương bịt chặt hai tai, lưng dựa vào tường. Tiếng đập cửa cùng lời nguyền rủa cô vang lên không dứt. Ký ức vừa xuất hiện khiến cô run bần bật, sởn cả gai ốc. Cô gái kia đột nhiên bốc cháy, gào lên điên dại, da thịt bốc mùi khét lẹt. Lan Phương thấy thế liền vội vã bỏ chạy, tuy nhiên cứ bước xuống cầu thang thì cô lại thấy mình quay trở về tầng ba, chuyện này cứ lặp đi lặp lại không ngừng, cô không làm sao mà trốn thoát được.
Còn cô gái kia vừa bốc cháy vừa đuổi theo Lan Phương, tiếng nói nghe đau đớn như muốn xé lòng - “Tại sao không ai cứu tao?!!! Tại sao không cứu?!!! Mày phải chết!!! Phải chết!!!”
Lan Phương hoảng sợ, dạ dày như bị ép chặt, mồ hôi túa ra. Cô lao vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa, oan hồn bốc cháy kia vẫn đập cửa liên hồi.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa chấm dứt, cảm nhận về sự tồn tại kia cũng không còn, Lan Phương bỏ tay ra. Chợt, trước mặt cô, một ngọn lửa bùng lên, không cần bất kỳ một vật dẫn nào, nó cứ thế cháy rực, lan tỏa, tiến dần về phía cô. Hơi nóng hừng hực bốc lên, Lan Phương ho lụ khụ, theo bản năng, cô bật vòi nước ở bồn rửa, dùng tay hất nước xuống sàn. Ngọn lửa tắt ngúm, vang lên tiếng xì xèo, làn khói mỏng bốc lên rồi hoàn toàn tan biến.
Tay đặt lên ngực, Lan Phương thở phào một tiếng, nhưng ngay sau đó cô bị giật mình bởi tiếng nước chảy xối xả. Nó chảy mạnh một cách bất thường, như thể muốn phá tan cái bồn rửa. Một mùi tanh nồng xộc lên mũi, bao trùm lấy bầu không khí. Hình như thứ chất lỏng đang chảy ra không phải nước, mà là máu tươi!
Lan Phương dùng cả hai tay tắt vòi nước nhưng vô ích. Máu cứ chảy đầy bồn rửa, lênh láng khắp sàn nhà trắng tinh. Cùng lúc ấy, cánh cửa từ các buồng vệ sinh va đập vào nhau, tạo nên những âm thanh phẫn nộ trong khi không hề có gió!
“Cứu! Cứu tôi với!”
Lan Phương gào lên, cổ họng cô bỏng rát, nhưng chẳng hề có một lời đáp lại cô. Mùi máu tanh càng lúc càng nồng nặc buộc cô phải bụm miệng, ngăn không nôn ọe. Bàn chân Lan Phương như dính chặt xuống sàn nhà, cô không thể di chuyển, mà nếu có chạy được thì cô đi đâu? Bên ngoài, oan hồn chết cháy vẫn đang chực chờ ăn tươi nuốt sống cô.
Đúng lúc này, máu văng tung tóe khắp sàn, có âm thanh như tiếng bước chân trên vũng máu. Rồi, trước đôi mắt trợn trừng kinh hoàng của Lan Phương, những giọt máu bay ngược từ dưới đất lên, một thân hình gầy gò như cái xác khô, nhớp nhúa máu xuất hiện. Thứ đó chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là gương mặt chằng chịt vết khâu, rỉ ra chất nhầy màu vàng hòa lẫn với máu tươi, tạo nên thứ mùi tởm lợm. Thứ đó không có mắt phải, nơi đó chỉ còn một hốc đen tăm tối, còn mắt trái như sắp lồi ra, rơi xuống đất, nhưng con ngươi vẫn nhìn chằm chằm cô.
Thứ đó tiến về phía cô, mỗi cử động đều tạo ra tiếng xương gãy răng rắc. Dù đã biến dạng hoàn toàn, nhưng Lan Phương vẫn nhận ra đó là dì Nga!
Một tiếng cười man rợ vang dội trong đầu cô, những tiếng gào rít đầy thù hằn xoáy sâu vào màng nhĩ cô.
“Lần… trước… để… thoát. Lần… này… phải… giết. Cắt… cắt… cắt… cắt.”
Lan Phương run lẩy bẩy, vô thức chắp tay lại như muốn cầu xin, van lơn.
“Dì… dì tha cho con. Tha cho con…”
Bàn tay tím tái, sặc mùi hôi thối vươn ra chạm lên môi Lan Phương. Thân thể như không còn là của mình, cô há miệng ra, để bà Nga nắm lấy đầu lưỡi.
“Cắt, cắt, cắt!”
Đột nhiên, đâu đó vang lên tiếng chuông kêu ‘leng keng’, kế đến là giọng nói quen thuộc đang gọi cô thống thiết.
“Lan Phương! Lan Phương! Cô ở đâu?”
Tiếng gọi của Gia Huy đánh động đến Lan Phương, cô liền hất tay bà Nga ra, lấy chiếc dây chuyền mề đay giơ về phía bà. Tiếng xương vặn ‘răng rắc’, bà Nga khuỵu xuống, mắt trái long ra lăn lông lốc trên sàn. Bàn tay nhớp nhúa quơ quào khắp nơi, bà rít lên từng tiếng.
“Mắt của tao! Trả lại cho tao!!!”
Không dám nhìn tiếp nữa, Lan Phương nắm chặt lấy mặt dây chuyền mề đay, mở cửa lao ra ngoài. Cơn gió phả vào mặt khiến cô rùng mình. Tiếng gào thê lương của oan hồn chết thiêu vẫn vang vọng bên tai, Lan Phương run rẩy, cắm đầu cắm cổ chạy, không dám ngoảnh đầu lại. Chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi cô đâm sầm vào thứ gì đó ấm áp, mềm mại mà ngã sõng soài ra đất.
Nghe thấy tiếng kêu của Gia Huy, lại cảm nhận được có thứ gì mềm mềm dưới người mình, Lan Phương mừng rỡ khi ý thức được cô đang ở tầng hai của thư viện.
“Cô có sao không? Đừng sợ, tôi ở đây rồi.”
Chẳng nói chẳng rằng, Lan Phương ôm chầm lấy Gia Huy, nức nở. Gia Huy sững sờ, cảm thấy vai áo ướt đẫm, anh vô thức đưa tay lên vỗ về, nhưng cô không hề có ý định buông ra. Có lẽ Lan Phương vừa trải qua điều gì kinh khủng lắm!
Một lúc sau, thủ thư xuất hiện, nghe sơ qua tình hình, lập tức tái mét mặt, dường như không muốn tin vào điều mình vừa nghe. Thứ nhất, cô là thủ thư duy nhất của thư viện, chẳng có người phụ nữ trung niên nào cả. Thứ hai, phòng sách tầng ba bị khóa trái, còn có dây xích ở ngoài cửa, làm sao Lan Phương có thể tự mình vào được?
“Chuyện… này… là… sao?” Thủ thư lắp bắp, hai chân run rẩy, cố gắng lắm mới đứng vững được.
“Tôi đoán sẽ cần làm một lễ trừ tà trong thư viện. Càng sớm càng tốt.” Gia Huy đáp, gương mặt không giấu vẻ hoang mang kèm theo tiếng thở dài.

Ôm chồng tài liệu, hai người lên xe ô tô trở về nhà trưởng tộc. Lan Phương lúc này đã bình tĩnh hơn để kể lại chi tiết sự việc. Gia Huy nghe xong, lập tức tối sầm mặt, bàn tay siết lại thành nắm đấm.
“Hỏng rồi! Quả nhiên thứ ma quỷ kia đã bắt linh hồn bà Nga, khiến bà ấy làm tay sai cho nó.” Gia Huy lẩm bẩm. - “Hơn nữa, nó đang mạnh lên, có thể khiến oán linh chết cháy kia tuân theo lệnh nó mà đuổi theo, giết cô.”
“Vậy phải làm sao để cứu dì Nga?” Lan Phương hoang mang.
“Siêu thoát cho thứ ma quỷ kia, bà Nga cũng sẽ được siêu thoát.” Gia Huy đăm chiêu, rồi bổ sung. - “Hy vọng là như thế.”
Bánh xe nghiến trên mặt đường, ô tô đã đỗ lại trước cổng. Hai người bê chồng sách đến phòng Gia Huy, bắt đầu nghiền ngẫm. Hết cả một buổi chiều, Gia Huy đã bắt đầu ù tai, nhức đầu, không tiếp nhận nổi bất kỳ thứ gì nữa thì Lan Phương đột nhiên reo lên, hai mắt sáng rực.
Nhiều người cho rằng nguyên nhân trực tiếp dẫn đến trùng tang là do ngày giờ chết, nhưng thực chất không hoàn toàn như thế, mọi thứ đều xoay quanh một chữ ‘nghiệp’. Đôi khi người chết hay còn có thể gọi là khổ chủ, trong lúc sinh thời có nhiều vướng mắc, oán hận không thể giải quyết. Tâm thức uế bẩn, khổ chủ không thể siêu thoát, trở thành oán linh, tìm cách báo thù người sống khiến nó sân hận thâm sâu.
Chẳng có tai ương nào vô duyên vô cớ trút xuống một dòng họ. Mọi thứ đều xoay quanh nhân quả, nghiệp báo phải trả.
“Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là trùng tang, Ngọc Ly chết không cam lòng, hận gia đình cô đến mức muốn cả nhà cô chết đi mới hả lòng hả dạ.”
Lan Phương đăm chiêu, không khẳng định cũng không phủ định.
“Ngọc Ly luôn đi tìm kiếm cái gì đó. Hay là họ Trịnh đã lấy thứ gì rất quan trọng của em ấy, mới khiến em ấy hận đến thế?”
“Khi Ngọc Ly còn sống, cô có thấy biểu hiện gì bất thường không?” Gia Huy bất ngờ hỏi.
Lan Phương nhìn lên trần nhà, khẽ lắc đầu.
“Chúng tôi tiếp xúc không nhiều, thậm chí còn không biết Ngọc Ly yêu đương với Minh Hưng ra sao. Chỉ nghe kể lại là hai người mặn nồng mấy năm mới quyết định cưới. Nhưng mà…” Lan Phương đăm chiêu. - “Người như Minh Hưng thì làm sao yêu thật lòng được? Tôi thấy thứ cậu ta yêu nhất trên đời này chỉ có bản thân thôi.”
“Vậy thì chỉ còn cách đến nhà Ngọc Ly tìm hiểu thôi.” Gia Huy kết luận.