T
rên 10 tuổi, Akira quyết định học môn võ judo cho dù cánh tay trái của cậu đã mất trong một tai nạn xe hơi. Cậu theo học judo với võ sư Amida.
Vì tin mình đã học tập rất chuyên cần và tiến bộ nên Akira luôn thắc mắc: “Tại sao sau ba tháng tập luyện mà thầy chỉ dạy mỗi một thế võ duy nhất.”
Cuối cùng, không kiên nhẫn nổi nữa, cậu bé hỏi thầy:
- Thưa thầy, chẳng lẽ con không thể học được các thế võ khác sao?
Thầy Amida trả lời:
- Đây là thế võ duy nhất thầy dạy con, cũng là thế võ duy nhất mà con cần phải học.
Tuy không hiểu hết nhưng tin tưởng thầy, Akira lại tiếp tục tập luyện.
Nhiều tháng sau, võ sư dẫn Akira đi tham dự một cuộc thi judo. Cậu bé vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình thắng dễ dàng trong hai trận đầu.
Trận thứ ba khó khăn hơn nhưng sau một hồi, đối phương mất kiên nhẫn trong các đòn tấn công, cậu bé đã khéo léo sử dụng thế võ và chiến thắng. Vẫn chưa hết ngạc nhiên vì thành công của mình, cậu tự tin bước vào trận chung kết.
Lần này, đối thủ của cậu là một võ sinh cao lớn, to khỏe và dày dạn kinh nghiệm hơn. Vào trận không lâu, cậu bé đã liên tiếp trúng đòn và hoàn toàn bị đối phương áp đảo. Hết hiệp đầu, sợ Akira bị thương, trọng tài ra hiệu kết thúc trận đấu sớm hơn quy định nhưng người thầy của cậu không đồng ý:
- Cứ để cậu bé tiếp tục. - Võ sư yêu cầu.
Ngay sau khi trận đấu bắt đầu lại, đối phương phạm phải sai lầm nghiêm trọng: Anh ta coi thường đối thủ và mất cảnh giác. Ngay lập tức, Akira đã dùng thế võ duy nhất của mình để quật ngã đối phương và khóa chặt anh ta trên sàn.
Cậu bé đã đoạt chức vô địch.
Trên đường về, hai thầy trò ôn lại các thế đánh trong từng trận đấu.
Lúc này, Akira mới thu hết can đảm nói ra điều ám ảnh trong đầu mình bấy lâu nay:
- Thưa thầy, làm sao con có thể giành cúp vô địch chỉ với một thế võ như thế?
- Con chiến thắng vì hai lý do. Thầy Amida trả lời.
- Lý do thứ nhất, con gần như đã làm chủ được một trong những cú đánh hiểm và hiệu quả nhất của môn võ này. Lý do thứ hai, cách duy nhất mà đối thủ của con phá được thế võ đó là họ phải giữ chặt cánh tay trái của con lại. Mà con lại không có tay trái.
(Nguồn, hình ảnh: Sưu tầm)
Bài học trưởng thành
Wille Jolley từng nói: “Hãy biến nghịch cảnh thành cơ hội giúp bạn đạt được những điều tốt đẹp hơn.” Đôi khi, điểm yếu lại trở thành thế mạnh. Có ưu điểm là một điều tốt nhưng nếu có thể biến khuyết điểm thành lợi thế thì sẽ lại càng kỳ diệu hơn. Hãy tin vào chính mình! Chỉ cần có đủ bản lĩnh và sự tự tin, bạn sẽ chiến thắng mọi trở ngại!