N
ăm 1969 là năm sinh viên nổi loạn bỏ học Đại học Tokyo. Ban nhạc huyền thoại Beatles1 phát hành các đĩa The White Album, Yellow Submarine và Abbey Road, ban nhạc Rolling Stones2 phát hành đĩa đơn nổi tiếng nhất của họ là Honky Tonk Women, và lũ người hippy3 để tóc dài rũ rượi kêu gọi hòa bình. Ở Paris, tướng De Gaulle4 từ nhiệm và ở Việt Nam, chiến tranh vẫn tiếp diễn. Nữ sinh cấp ba dùng băng vệ sinh thay cho nút bông5.
1 Ban nhạc rock nổi tiếng của Anh. (Mọi chú thích trong cuốn sách này đều của người dịch).
2 Ban nhạc rock nổi tiếng của Anh.
3 Cách gọi những thanh niên lập dị chống lại quy ước xã hội, bắt đầu xuất hiện từ những năm 1960 ở Mỹ và lan rộng ra khắp thế giới.
4 Charles de Gaulle (1890–1970): Chính khách nổi tiếng của Pháp.
5 Nút bông, len hay vải thấm nước đặt vào âm hộ phụ nữ để thấm máu khi có kinh.
Trong tình cảnh của năm 1969 như vậy, tôi đang học năm cuối cùng của cấp ba. Và tôi cũng đã tham dự lớp dự bị đại học ở một thành phố nhỏ nằm khuất nẻo phía tây đảo Kyushu, nơi có căn cứ quân sự Mỹ chiếm đóng. Bởi vì tôi học ngành khoa học tự nhiên nên cả lớp chỉ vẻn vẹn có bảy nàng con gái. Dĩ nhiên là có bảy em thì tốt hơn là không có em nào vì trong hai năm, lớp Mười và Mười một, tôi đã chịu tình cảnh ấy khi cả lớp toàn lũ đực rựa. Nhưng con gái theo học tự nhiên phần lớn là xấu đau xấu đớn và tôi phải nói rằng năm trong số bảy em lớp tôi là như vậy. Còn lại hai em thì một em mặt xinh xắn như búp bê Kewpie1 nhưng lại chỉ quan tâm đến những công thức toán học và từ vựng tiếng Anh. Cha của búp bê Kewpie này mở một cửa tiệm đồ gỗ và chúng tôi tán phét với nhau rằng chắc phải cần đến một cái đục thì mới làm tình với nàng được.
1 Một loại búp bê lấy từ nguyên mẫu trong tranh minh họa Rose O’Neill.
Cô em còn lại thì trùng tên với thủ lĩnh nhóm Quân đội đỏ Nhật Bản sẽ náo loạn thiên hạ ba năm sau. Mặc dù trùng tên nhưng may mắn là nàng Nagata Hiroko lớp tôi thì không bị bướu cổ mắt lồi1 như anh chàng kia.
1 Bệnh Basedow.
Trong lớp có một gã may mắn được học đàn organ với Hiroko từ khi hai đứa còn học mẫu giáo. Hắn ta học giỏi siêu quần bạt tụy, đang tính thi vào ngành Y khoa ở một trường đại học quốc gia. Không những thế, vẻ đẹp trai của hắn còn làm cho các nữ sinh ở trường khác phải biết đến và say mê. Tuy thế, vẻ đẹp trai của hắn không phải hào hoa phong nhã mà có phần hơi khù khờ ngờ nghệch. Chắc là do hắn lớn lên ở một vùng quê. Mặc dù giọng của chúng tôi đều nhà quê nhưng giọng của Yamada Tadashi mang sắc thái đặc biệt quê mùa chỉ có riêng ở vùng mỏ than Kyushu. Thiệt là tiếc quá. Nếu như Yamada từ nhỏ đã học trên thành phố thì chắc giờ hắn đã có thể chơi guitar, biết chạy xe máy, biết nhạc rock, biết lịch lãm gọi cà phê đá thay cho cơm cà ri khi vào quán cà phê và biết hút cần sa – một loại thuốc hút rất thịnh hành thời bấy giờ – để đi quyến rũ mấy em gái cho một lần vui tàn thân xác, mắt dại đêm rã rời.
Mặc dù thiếu vẻ hào hoa phong nhã nhưng Yamada vẫn đẹp trai. Chúng tôi gọi hắn là “Adama” vì hắn khiến chúng tôi gợi nhớ đến ca sĩ Pháp Adamo.
Tên tôi là Kensuke Yazaki. Người ta thường gọi tôi là Ken-san, hay Ken-chan, hay Ken-yan, hay Ken-bo, hay Ken-ken, nhưng tôi bảo lũ bạn cứ gọi tôi là Ken. Bởi vì tôi là fan hâm mộ bộ truyện tranh Ken, người sói1.
1 Đây là những chỗ in đậm và lớn trong nguyên tác.
Vào mùa xuân năm 1969.
Kỳ kiểm tra của năm học kết thúc vào ngày ấy. Và tôi làm bài tệ hại vô cùng.
Thành tích học tập của tôi xuống dốc không phanh từ khi tôi vào cấp ba. Có quá nhiều lý do có thể dẫn ra như cha mẹ ly dị, em trai đột nhiên tự sát, do tiêm nhiễm ảnh hưởng của Nietzsche2, bị sốc lớn vì bà bị bệnh nan y… Nhưng chẳng có lý do nào thật cả, chỉ nói láo mà chơi. Đơn giản là do tôi chán học thôi.
2 Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844–1900): Nhà triết học người Phổ.
Nhưng sự thật là vào năm 1969, có khuynh hướng cho rằng những ai học đại học đều là tay sai của Chủ nghĩa Tư bản. Mặc dù lúc ấy, Zenkyoto (Lực lượng đấu tranh toàn quốc) đã thoái trào nhưng vẫn đủ uy lực làm cho Đại học Tokyo phải bãi bỏ kỳ thi tuyển sinh một thời gian dài.
Tất cả chúng tôi đã ngây thơ nghĩ rằng, có điều gì đấy thực sự sắp xảy ra. Và theo như phong trào thời kỳ ấy, vào đại học chẳng giúp bạn đương đầu với sự thay đổi, nhưng hút cần sa thì có thể.
Adama ngồi ngay sau tôi. Mỗi lần giáo viên bảo nộp bài tôi đều liếc qua phiếu trả lời của hắn. Và Adama luôn trả lời gấp ba lần tổng số câu trả lời của tôi.
Khi mọi môn thi đã chấm dứt, tôi quyết định trốn họp lớp và quét dọn. Tôi rủ Adama.
“Này, Adama. Cậu biết Cream1 không?” “Cream à? Có phải là cà rem không?”
1 Ban nhạc rock của Anh, thành lập và nổi tiếng từ những năm 1960.
“Không, đồ ngu. Đó là tên của một ban nhạc rock của Anh.”
“Mình chưa hề nghe nói đến.” “Mẹ, mày kém cỏi thật đấy!” “Tớ à? Nhưng tại sao chứ?”
“Thôi bỏ đi. Thế cậu có biết Rimbaud2 không?” “Gì cơ? Lại tên một ban nhạc khác à?”
2 Jean Nicolas Arthur Rimbaud (1854–1891): Nhà thơ Pháp, một trong những người thành lập phái ấn tượng, là người có ảnh hưởng lớn tới văn học và nghệ thuật hiện đại.
“Ngu ạ. Đó là một nhà thơ. Nhìn đây này. Đọc đi.” Tôi đưa hắn một quyển thơ của Rimbaud.
Nếu hắn từ chối và quay đi thì thật là chán. Nhưng may thay, hắn cầm lấy và đọc lớn tiếng. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, tôi nhận thấy điều đó đã biến chuyển cả cuộc đời Adama một cách kinh hoàng chưa từng thấy.
Tôi đã tìm thấy.
Gì kia.
Vĩnh viễn.
Sự hợp nhất của biển và mặt trời.
Ba mươi phút sau đó, tôi và Adama đứng trước chuồng vượn trong công viên Quốc gia, nằm cách trường chúng tôi rất xa. Vừa thi xong, lại trốn ăn trưa, nên chúng tôi đều đói ngấu. Vì nơi Adama lớn lên quá xa thành phố nên hắn ta phải ở nhà trọ và người ta làm luôn cho hắn cơm trưa mang theo mỗi ngày. Tôi không mang theo bữa trưa mà xin mẹ 150 yên để mua đồ ăn. Chắc hẳn bạn sẽ ngạc nhiên với số tiền ít ỏi đó. Nhưng thực ra là vì lạm phát trong vòng mười lăm năm qua thôi. Chứ vào năm 1969, 150 yên là số tiền lớn. Còn những con cái nhà nghèo hơn thì chỉ được vẻn vẹn 50 yên để cầm cự cho khỏi chết đói thôi. 20 yên mua sữa, 10 yên mua bánh mì ngọt còn 20 yên mua bánh bao cà ri.
Với 150 yên tôi có thể ăn một tô mì, uống sữa, ăn bánh bao cà ri, bánh mì dưa gang và bánh rán có mứt trái cây. Nhưng thực ra tôi chỉ ăn có một cái bánh 69 bao thôi, không uống sữa mà để dành tiền mua sách Sartre1, Genet2, Céline3, Camus4, Bataille5, Anatole France6 và Kenzaburo Oe7. Chỉ là nói láo mà chơi vậy thôi chứ tôi dùng tiền đó để đi quán cà phê, quán disco và tán mấy em gái mềm mại bên trường tư thục nữ Junwa (Thuần Hòa), một ngôi trường có tỷ lệ gái đẹp đến hai mươi phần trăm.
1 Jean-Paul Chales Aymard Sartre (1905–1980): Nhà văn, nhà triết học hiện sinh người Pháp, được trao giải Nobel Văn học năm 1964.
2 Jean Genet (1910–1986): Nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch người Pháp.
3 Louis-Ferdinand Céline là bút danh của nhà văn, bác sĩ người Pháp Louis-Ferdinand Destouches (1894–1961).
4 Albert Camus (1913–1960): Nhà văn, triết gia người Pháp, được trao giải Nobel Văn học năm 1957.
5 Georges Bataille (1897–1962): Nhà thơ, nhà văn, triết gia người Pháp.
6 Tên thật là François-Anatone Thibault (1844–1920): Nhà văn Pháp, được trao giải Nobel Văn học năm 1921.
7 Kenzaburo Oe (sinh năm 1935): Một trong những nhà văn lớn nhất của Nhật thế kỷ XX.
Thành phố chúng tôi có hai trường phổ thông luyện thi đại học là trường Bắc và trường Nam, ngoài ra còn một trường Kỹ thuật Công nghiệp do quận thành lập, một trường Thương mại thuộc thành phố, ba trường tư thục nữ, một trường tư thục hỗn hợp. Và trong một thành phố nhỏ như thành phố chúng tôi, chỉ những tên nào thật sự kém cỏi mới vào trường tư thục hỗn hợp.
Trường tôi, trường Bắc, nổi tiếng nhờ vào tỷ lệ đậu đại học cao nhất thành phố, trường Nam đứng thứ hai, trường Kỹ thuật Công nghiệp nổi bật về đội tuyển bóng chày, trường Thương mại thì con gái xấu ma chê quỷ hờn. Trường Junwa là một ngôi trường thuộc Thiên Chúa giáo, không bắt buộc mặc đồng phục, nhưng không hiểu vì lý do nào mà gái đẹp nhiều quá cỡ. Và ngôi trường tư thục nữ Yamate, thì người ta cho rằng có nhiều em gái thủ dâm bằng bóng đèn chân không trong radio, bị phát nổ nên mang sẹo trong người. Trường nữ Koka, con gái u ám như ma nên trong các cuộc đàm tiếu thường bị lơ là bỏ qua. Còn nghe nói, trường tư thục hỗn hợp nam nữ Asahi thì khi chúng nó lắc đầu, ta lại nghe những tiếng lạo xạo khô khốc.
Đối với lũ nam sinh trường Bắc, muốn đạt được địa vị xã hội thì phải có bạn gái trong ban kịch Anh ngữ trường Bắc, có người yêu là nữ sinh trường Junwa, có người tình là gái điếm, được chiêm ngưỡng vết sẹo do thủ dâm của nữ sinh trường Yamate, được nữ sinh trường Koka và Asahi chu cấp tiền bạc. Không cần phải nói thì ai cũng biết, đời có bao giờ êm đềm trôi chảy cả đâu nên gạt qua vấn đề địa vị, vấn đề quan trọng hơn của tôi là phải kiếm em nào cho mình một lần ân huệ sướng khoái. Đó là lý do vì sao dù có đến 150 yên mà tôi chỉ dám ăn mỗi một cái bánh bao cà ri.
Chúng tôi đang đứng trước chuồng vượn. Nhìn chăm chăm vào hộp cơm của Adama, tôi nói: “Chắc mình phải mua thứ gì đó ăn thôi.”
“Thôi ăn chung với mình cho vui. Có sao đâu.”
Adama mở hộp cơm nhỏ, xẻ một nửa vào nắp rồi đưa cho tôi. Hắn đã trả tiền vé xe bus từ trường đến công viên Quốc gia cho tôi và nếu không phải tôi rủ rê chắc Adama giờ đang lau chùi cửa kính lớp học rồi. Hắn thật tốt với tôi. Điều đó khiến lương tâm tôi cắn rứt. Và vì thế khi hắn đưa một nửa hộp cơm cho tôi, tôi đã lịch sự từ chối. Thật ra đó chỉ là nói láo mà chơi. Chứ tôi xơi hết chỗ cơm đó trong vòng ba phút. Và còn nghĩ rằng, tại sao có ba viên chả cá mà hắn chỉ chia cho mình có một viên thôi. Thói keo kiệt của hắn làm tôi căm phẫn, và cơn giận dữ khiến tôi nghĩ, chắc tương lai thằng này không thích hợp làm y sĩ mà hắn nên hành nghề tín dụng thì hơn.
Như đám bạn mới đi chơi picnic lần đầu tiên, ăn cơm xong chúng tôi chẳng còn gì để làm cả. Mà khi bạn chán chường rồi thì ngắm vượn trong chuồng lại làm cho mình thấy căng thẳng. Nếu no bụng, ta có thể đánh một giấc ngủ trưa, nhưng với nửa hộp cơm thảm hại thế kia thì làm sao ngủ yên cho được.
Chẳng biết làm gì nên chúng tôi bắt đầu tán phét cho vui.
“Cậu Ken này, thế cậu tính thi đại học nào đấy?” “Đừng gọi tớ là cậu Ken. Cứ gọi là Ken được rồi.
Mình không thích người khác gọi mình là cậu Ken.”
“Được thôi. Cậu tính học ngành y, đúng không? Tớ nghe cậu nói thế từ năm lớp Mười một mà.”
Tôi nổi tiếng trong trường vì bốn điều. Thứ nhất, vào mùa thu năm lớp Mười một, trong kỳ thi quốc gia mở rộng chọn những người muốn thi vào ngành Y khoa, tôi đứng thứ 321 trong tổng số 20.000 thí sinh dự thi. Thứ hai, vì tôi là tay trống trong ban nhạc hay trình diễn các bài hát của nhóm The Beatles, Rolling Stones, Walker Brothers1, Procol Harum1, Monkees2, và Paul Revere & Raiders2. Thứ ba, là tôi tham gia trong câu lạc bộ báo chí, đã ba lần cho đăng báo không qua kiểm duyệt của giáo viên hướng dẫn nên bị đình chỉ và thu hồi. Thứ tư, là năm lớp Mười một, trong lễ tiễn học sinh lớp Mười hai ra trường, tôi toan tính dựng một vở kịch về cuộc tranh đấu của sinh viên cấp tiến chống lại việc hàng không mẫu hạm nguyên tử của Mỹ vào hải cảng và bị thầy cô cấm công diễn. Người ta cứ nghĩ tôi là kẻ lập dị khác đời.
1 Những ban nhạc rock nổi tiếng ở Anh.
2 Những ban nhạc rock nổi tiếng của Mỹ.
“Không, mình không học y đâu. Chắc là mình không đậu nổi đâu.”
“Vậy cậu sẽ học văn chương à?”
“Đời nào.”
“Vậy tại sao lại đọc thơ văn quái quỷ gì đấy?”
Tôi không thể nói thật với Adama là mình đọc thơ chỉ để tán gái. Bởi người như Adama chẳng bao giờ chấp nhận việc nịnh đầm đàn bà.
“Thật ra tớ không thích thơ ca lắm nhưng Rimbaud thì khác. Bởi vì Rimbaud là một cái tên ai cũng biết.”
“Vậy sao?”
“Godard1 chịu ảnh hưởng rất lớn của Rimbaud. Cậu không biết à?”
1 Jean-Luc Godard (sinh năm 1930): Nhà làm phim, sinh ra ở Pháp, ông đã có một số cảnh phim nói về chiến tranh ở Việt Nam.
“À, Godard thì mình biết. Đã học trong môn Lịch sử thế giới.”
“Lịch sử thế giới à?”
“Ông ta là một nhà thơ Ấn Độ phải không?” “Ngốc ạ. Đó là Tagore2. Còn Godard là đạo diễn phim mà.”
2 Rabindranath Tagore hay Rabindranath Thakur (1861–1941): Người Ấn Độ, ông là nhà thơ Bengal, triết gia Bà La Môn, nhà dân tộc chủ nghĩa, được trao giải Nobel Văn học năm 1913, và trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel.
Tôi giảng cho Adama về Godard trong khoảng mười phút. Về phong trào tiên phong Nouvelle Vague1, những bộ phim cách tân liên tiếp ra đời, về cảnh cuối ngoạn mục của bộ phim Breathless (Tắt thở), về cái chết vô nghĩa trong phim Masculin féminin (Giống đực–giống cái), và về kỹ thuật mang tính nổi loạn phá cách trong phim Weekend (Cuối tuần). Tất nhiên là tôi chưa xem một bộ phim nào của Godard cả vì thành phố nơi tận cùng phía Tây, nơi đảo Kyushu này, chưa biết đến Godard.
1 Một phong trào của các nhà làm phim Pháp chịu ảnh hưởng của Chủ nghĩa hiện thực Italia.
“Còn về văn chương như tiểu thuyết thì đã chấm dứt, đã chết rồi.”
“Vậy chỉ còn phim ảnh thôi sao?” “Không, phim ảnh cũng chết luôn rồi.” “Vậy thì còn lại gì chứ?”
“Những đại nhạc hội ấy. Nơi mà cả kịch nghệ, âm nhạc và phim ảnh cùng góp mặt. Cậu không biết à?”
“Không biết.”
Đó quả thật là điều tôi đang muốn làm. Tổ chức một đại nhạc hội. Đại nhạc hội là một từ gây kích động. Ta có thể hình dung ra quang cảnh ấy. Chúng tôi diễn kịch và chiếu phim, chơi nhạc rock và đủ loại người sẽ tới tham dự. Và cả những em gái trường tư thục Junwa nữa chứ. Tôi sẽ đánh trống cùng với việc chiếu một bộ phim do tôi làm đạo diễn, và đóng vai chính trong vở kịch tự biên. Những em gái xinh xắn của trường Junwa, ban kịch Anh ngữ trường Bắc, những em gái thủ dâm bằng bóng đèn radio, những nữ sinh lắc đầu trống rỗng, những em gái xanh xao trường Koka, tất cả mang lẵng hoa và tiền bạc đến xem tôi trình diễn.
“Tớ định sẽ tổ chức một đại nhạc hội ở thành phố này”, tôi nói. “Adama, cậu phải giúp tớ nhé.”
Thành phần nổi loạn của trường Bắc chia làm ba phe phái: nhóm Mềm, nhóm Rock và nhóm Chính trị. Nhóm Mềm chủ yếu là uống rượu, hút thuốc và tán gái, nhưng đôi khi cũng đánh nhau và cờ bạc, có mối liên hệ với mafia địa phương, thành viên chủ chốt của nhóm này là tên Yuji Shirokushi. Nhóm Rock, còn được gọi là nhóm Nghệ sĩ, luôn mang bên mình mấy quyển tạp chí Âm nhạc mới, Nghệ thuật ngày nay, những bài đỉnh của Jimi Hendrix1, để tóc dài hết cỡ, vừa đi giơ ngón tay làm dấu chữ V, miệng vừa lảm nhảm “hòa bình, hòa bình”. Nhóm Chính trị thì liên hệ với Mặt trận Sinh viên và Công nhân tự do ở Đại học Nagasaki, chung tiền thuê phòng trọ trong thành phố làm nơi ẩn náu, họ dán lên tường hình Mao Trạch Đông2 và Che Guevara3, bí mật phát truyền đơn trong trường, hai nhân vật chủ chốt của nhóm này là Goro Narushima và Ryo Otaki. Cũng có nhiều nhóm khác nữa như nhóm Hữu khuynh, là fan hâm mộ nhiệt thành của chủ nghĩa đế quốc tiền chiến hung bạo; nhóm Thanh niên dân tộc yêu thích những ca khúc dân gian; nhóm Văn chương ra những tạp chí nội bộ; nhóm Xe máy… Nhưng không nhóm nào đủ khả năng lôi kéo quần chúng đông đảo.
1 Jimi Hendrix (1942–1970): Nghệ sĩ guitar người Mỹ gốc Phi, là một trong những nghệ sĩ có ảnh hưởng nhất trong lịch sử nhạc Rock and Roll.
2 Mao Trạch Đông (1893–1976): Chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc từ năm 1943 đến khi qua đời.
3 Ernesto Guevara de la Serna (1928–1967): Nhà cách mạng mác xít nổi tiếng người Argentina, là thầy thuốc, người tạo ra học thuyết quân đội, nhà lãnh đạo quân du kích và cách mạng Cuba.
Mặc dù tôi không thuộc bất cứ nhóm nào nhưng vẫn có mối quan hệ với các thành viên thuộc ba nhóm ấy. Vì tôi đánh trống trong ban nhạc nên thường ngồi chung với nhóm Rock trong các cuộc biểu diễn ứng tấu. Tôi cũng thường uống bia với Shirokushi và băng nhóm của hắn. Rồi thì tôi cũng thường có mặt trong các cuộc họp với Narushima và Otaki tại nơi ẩn náu.
Tôi cũng có một người bạn trong câu lạc bộ báo chí của trường, tên là Iwase. Nhà hắn làm nghề may vá và hắn cũng y chang như điều ta thường hình dung về con cái của nhà kim chỉ. Chúng tôi học chung với nhau từ năm lớp Mười. Iwase nhỏ người, và hơi ngu độn, nhưng lại cực kỳ đam mê nghệ thuật. Có lẽ điều này liên quan đến việc cha hắn đã mất và phải sống chung với bốn người chị từ nhỏ nên hắn khát khao làm bạn với tôi vì tôi là con của một họa sĩ.
Tuy thế, Iwase cũng chia sẻ ý tưởng thực hiện một đại nhạc hội với tôi. Chúng tôi đều là những độc giả trung thành của tạp chí Nghệ thuật ngày nay và Âm nhạc mới nên đều bị cuốn hút vào những đại hội rock và những buổi ngẫu hứng viết trong những tạp chí ấy. Cả đại hội rock và ngẫu hứng đều có chung một điểm quyến rũ chúng tôi là có nhiều màn trình diễn khỏa thân. Không cần phải nói nhiều. Cả tôi và Iwase đều cùng chung ý nghĩ về điểm này.
Ngày kia, Iwase bảo tôi: “Ken này, mình kết bạn với Adama đi. Cậu ấy đẹp trai, mà học cũng giỏi. Nếu hợp tác với cậu ta, chúng ta làm gì mà chẳng được.”
Tôi nói với hắn là mày nói vậy chẳng khác gì nói tao không đẹp trai và học giỏi chứ gì và Iwase lắc đầu liên tục ba lần.
“Không, không, không phải vậy. Thế này Ken ạ, không phải mình có ý nói xấu gì cậu, mặc dù ý tưởng của cậu rất tuyệt nhưng thực ra cậu chưa làm được gì cả, đúng không? Ý tớ muốn nói là không phải cậu không làm gì nhưng ngoài gái gú và ăn uống thì cậu còn thấy gì trước mắt nữa đâu?”
Trong năm lớp Mười một, tôi và Iwase quyết định làm phim nên hai đứa đã để dành tiền mua một cái máy quay phim tám li. Dành dụm tiền trợ cấp và tiền ăn trưa, nhưng đến khi được 600 yên, tôi đem hết đi bao mấy em gái trường Junwa ăn cơm gà và bánh kem. Cho nên Iwase mới nói tôi như thế.
Dù sao Iwase cũng nói đúng. Adama học giỏi, đẹp trai nên lắm em theo đuổi. Hắn ta lại có chân trong đội bóng rổ của trường cho đến tận năm lớp Chín và đã tạo cho mình một danh tiếng về việc hòa giải những vấn đề trai gái, ân oán cá nhân, tiền bạc trong thời gian đó. Vì thế, nếu muốn việc tổ chức một đại hội thành hiện thực thì nhất định phải mời Adama.
Tôi và Adama rời khu chuồng vượn, leo lên tháp quan sát. Mặt trời bắt đầu lặn xuống biển.
“Giờ này chắc mọi người đang lau chùi phòng học đấy nhỉ?” Adama nói rồi nhìn ra biển và mỉm cười. Tôi cũng cười theo.
Adama đang tận hưởng niềm vui của sự trốn học. Hắn muốn tôi cho hắn mượn lại tập thơ.
Tôi đã tìm thấy.
Gì kia.
Vĩnh viễn.
Sự hợp nhất của biển và mặt trời.
Adama đọc lớn. Nhìn chăm chú vào quầng sáng hắt lên mặt biển, Adama mượn tôi tập thơ. Tôi cho hắn mượn cùng với album của nhóm Cream và Vanilla Fudge1.
1 Ban nhạc rock của Mỹ, thành lập năm 1967.
Đó là vào năm 1969. Bắt đầu năm vui vẻ thứ ba của chuỗi đời ba mươi hai năm của tôi.
Chúng tôi mới mười bảy tuổi.