• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Andrés Iniesta The Artist – Khi bóng đá là nghệ thuật
  3. Trang 21

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 20
  • 21
  • 22
  • More pages
  • 30
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 20
  • 21
  • 22
  • More pages
  • 30
  • Sau

Chương 13Messi và những đồng đội

“Tới gần hơn đi, tôi muốn cậu ở bên cạnh tôi.” - Lionel Messi

Anh ấy nói thật chậm rãi, không vội vàng. Nếu nói về người bạn Iniesta, Messi sẵn sàng dành tất cả thời gian của mình cho việc ấy. Buổi tập kết thúc, Messi xuất hiện sau khi tắm rửa và thư giãn. “Tôi nghe mọi người nói về Andrés từ lúc tôi bước chân tới Barcelona. Tôi không gặp cậu ấy ở La Masia. Tôi có đến đó để ăn nhưng chúng tôi hiếm khi gặp nhau vì tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi Tú tài vào thời điểm đó. Ba năm sau, tôi gặp cậu ấy trong các buổi tập luyện nhiều hơn là trong các trận đấu. Nhưng đối với tôi lúc đó, cậu ấy đơn giản chỉ là một cầu thủ như bao người khác”, anh nói.

Có điều gì đó về Andrés mà Messi luôn ngưỡng mộ - điều khiến ấn tượng về Andrés không bao giờ thay đổi trong mắt các đồng đội. “Tôi luôn luôn nhớ tới hình ảnh cậu ấy cùng quả bóng dưới chân. Đó là cách tôi đã quen nhìn thấy cậu ấy. Cậu ấy làm mọi thứ tốt và cảm giác thật dễ dàng. Đôi khi, có vẻ như cậu ấy không làm gì cả, nhưng thực ra lại đang làm tất cả. Mọi thứ đều khác biệt với Andrés. Điều khó nhất trong bóng đá là làm cho mọi sự cố gắng trông đều có vẻ dễ dàng, và đó là Andrés.”

Messi không ngại khi mọi người so sánh Iniesta với anh dù đó không phải là điều anh muốn. Iniesta có thể thay thế vai trò của anh trong đội như một ngôi sao không ư? Hay, Iniesta có thể là mối đe dọa không ư? “Không hề”, Messi nói. “Tôi đã chơi ở rất nhiều vị trí, đó là sự thật và đó là những gì tôi giỏi, nhưng cậu ấy lại có nhiều mối liên hệ với quả bóng hơn tôi. Cậu ấy là người bắt đầu cho những chuyển động, người điều khiển mọi thứ. Tôi biết những gì cậu ấy làm khó khăn như thế nào. Lối chơi của cậu ấy rất khác, nó hình thành từ khi cậu ấy còn nhỏ, mặc dù cậu ấy đã cải thiện rõ ràng theo thời gian với sự hướng dẫn của các huấn luyện viên khác nhau. Có lẽ bạn có thể nói rằng cả hai chúng tôi đều có chất đường phố trong cách chơi.”

“Khi bạn là một đứa trẻ chơi trên đường phố, bạn sẽ học được những thứ rất hữu ích cho sau này. Bạn sẽ quen với việc chơi cùng những đối thủ lớn tuổi hơn và không để điều đó thay đổi cách chơi của bạn. Khi lối chơi xuất phát từ đường phố, bạn sẽ thấy khá khó khăn để giữ nguyên cách của mình. Tôi nghĩ Andrés và tôi giống nhau ở chỗ cả hai đều sử dụng cơ thể của mình rất nhiều để tránh đối thủ. Nhưng ở cậu ấy có một cái gì đó luôn làm tôi kinh ngạc. Luôn có một khoảnh khắc khi bạn nghĩ rằng bạn sẽ bắt được cậu ấy, khi bạn nghĩ rằng bạn sẽ cướp được quả bóng từ chân của cậu ấy nhưng bạn lại không thể. Cậu ấy không có lợi thế về tốc độ nhưng cậu ấy có khả năng để luôn tránh xa bạn. Nó xuất phát từ kỹ thuật của cậu ấy.”

“Chúng tôi giống nhau ở một điểm, đó là cả hai đều không nói nhiều. Cậu ấy ngồi ở một góc, tôi ngồi ở một góc khác. Nhưng vượt qua những chặng đường, chúng tôi đã gắn kết và cả hai có thể hiểu nhau chỉ bằng một cái nhìn. Chúng tôi không cần nhiều hơn thế. Trên sân cỏ, tôi thích cậu ấy ở gần tôi, nhất là khi trận đấu diễn ra tệ hơn, khi mọi thứ trở nên khó khăn. Đó là khi tôi nói với cậu ấy: ‘Tới gần hơn đi, tôi muốn cậu ở bên cạnh tôi.’ Cậu ấy nắm quyền kiểm soát và trách nhiệm. Tôi lãnh đạo đội. Cậu ấy tìm tôi và chuyền bóng. Trong trận chung kết, Andrés, Xavi, Busquets và tôi đã luôn luôn kết hợp với nhau để tạo ra lợi thế, để kiểm soát bóng và cả trận đấu. Chúng tôi đã trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau và tôi đặc biệt nhớ màn ăn mừng đầy cảm xúc bằng cái ôm thật chặt ở Bernabéu sau một bàn thắng. Đó là một cử chỉ đáng yêu từ cậu ấy.”

Messi đang nói về thời điểm khi Iniesta ghi bàn thắng thứ ba để nâng tỉ số lên 3-0 trong trận đấu giữa Barcelona và Madrid ở mùa giải 2015 - 2016, phút thứ 54. Khi quả bóng chạm lưới, Andrés quay người và chạy về phía băng ghế dự bị để ôm lấy Messi, người buộc phải ở ngoài sân vì chấn thương. Bây giờ, cả hai đều là đội trưởng. “Thật đáng yêu, sau nhiều năm lớn lên cùng nhau”, Messi nói. “Chúng tôi hiểu nhau rất rõ. Chúng tôi không cần phải hét lên, chúng tôi biết tất cả. Andrés chỉ mở miệng khi cậu ấy kể chuyện cười hoặc nói về những thứ rất cụ thể tại một thời điểm chính xác. Và sau đó, bạn lắng nghe. Chúng tôi đã tin tưởng nhau rất nhiều, chúng tôi đã tự tin hơn trong những năm qua, chúng tôi bắt đầu nói ra nhiều hơn bình thường và cảm thấy thoải mái hơn. Cậu ấy là một người đáng ngưỡng mộ, rất khiêm tốn, mặc dù cậu ấy là một cầu thủ bóng đá huyền diệu. Mọi thứ cậu ấy làm với quả bóng thật không thể tin được và cậu ấy dường như làm tất cả, như thể không cần nỗ lực một chút nào. Mọi thứ đều tự nhiên với cậu ấy.”

“Tua chậm lại.” - Neymar

Mặc dù cuộc sống của họ là những đường thẳng song song nhưng Messi và Iniesta đều là sản phẩm của một nền văn hóa bóng đá. Họ thay đổi trận đấu bằng lối chơi rất đặc biệt; cả hai đều gia nhập câu lạc bộ ở tuổi 12 và thấm nhuần triết lý bóng đá đó.

Neymar, mặt khác, ký hợp đồng với Barcelona khi đã trở thành một ngôi sao ở Brazil, với sự săn đón của các câu lạc bộ như Real Madrid và Bayern Munich. “Tôi muốn đến Barcelona kể từ khi tôi còn trẻ để chơi với Messi, Xavi và Iniesta”, anh nói. “Tôi đã xem họ chơi và tự nhủ rằng một ngày nào đó, tôi muốn ra sân cùng họ.”

Neymar thích nói về Iniesta. “Tất nhiên rồi! Anh ấy là một hiện tượng, một thiên tài, một craque – niềm khao khát – như chúng tôi vẫn gọi ở Brazil. Một siêu sao. Bóng đá trở nên thú vị hơn khi có những thiên tài như anh ấy. Chúng tôi thật may mắn khi được chơi cùng anh ấy.” Neymar vốn là một cầu thủ bãi biển, trong khi Messi và Iniesta bị ảnh hưởng từ lối chơi đường phố và sân chơi của tuổi thơ, sau đó là từ La Masia. Tuy nhiên, giữa họ vẫn có một điểm chung nào đó. “Tôi hạnh phúc với trái bóng, một bàn thắng ngẫu hứng và đó là tất cả những gì tôi muốn. Tôi không cần gì nhiều hơn nữa.”

“Khi bóng đến chân Iniesta, tôi cảm thấy yên tâm. Tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều có cảm giác đó - cảm giác an toàn. Đôi khi bạn bè từ Brazil gọi cho tôi và nói: ‘Anh chàng này phải có băng trong tĩnh mạch của mình! Anh ấy không bao giờ lo lắng. Ney, lấy một ống tiêm cắm vào cánh tay anh ấy xem.’ Anh ấy dường như không bao giờ bị choáng ngợp hoặc cảm thấy căng thẳng. Anh ấy luôn có giải pháp đúng đắn và anh ấy có kỹ thuật để đảm bảo rằng quả bóng sẽ chỉ chạm chân anh ấy vào thời điểm thích hợp.”

“Anh ấy luôn hướng dẫn tôi, chỉ cho tôi những gì tôi phải làm và dạy tôi cách đưa ra quyết định đúng đắn khi có bóng. Anh ấy luôn tìm kiếm lựa chọn phù hợp cho đội bóng và cho tôi”, Neymar nói.

Cầu thủ người Brazil cũng có quan điểm như Messi. “Khi trận đấu trở nên khó khăn, tôi nói với anh ấy: ‘Andrés, hãy đến gần tôi hơn. Hơn nữa… gần hơn… gần nhất có thể.’ Cách anh ấy chơi, những giây phút hạnh phúc lan tỏa từ anh ấy, sự biểu cảm trong trận đấu của anh ấy, tài năng của anh ấy… tất cả làm cho anh ấy trông giống một cầu thủ người Brazil. Một cầu thủ bóng đá thời xưa, một trong số những người giỏi nhất.”

“Bạn xem anh ấy chơi và thấy nó có vẻ dễ dàng. Cách anh ấy lừa bóng giống như đoạn băng đang tua chậm vậy. Nó có vẻ chậm nhưng kỳ thực lại diễn ra rất nhanh. Nhanh nhưng lại chậm… Điều đó có hợp lý không? Lối chơi chuyển động chậm nhưng nhanh chóng, đó là Andrés. Anh ấy thích chơi ngay sát đường biên dọc. Một số người lo lắng khi ở vị trí đó, không có không gian và sau đó họ vội vàng rồi phạm sai lầm. Đó không phải Andrés. Anh ấy chạy ra khỏi sân, bóng được đẩy ra tuyến ngoài và ở đó, anh ấy hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào, lừa bóng một cách dễ dàng và tự nhiên. Những gì bạn có thể là há hốc miệng vì ngạc nhiên.”

Andrés gây ấn tượng mạnh với tư cách là một cầu thủ và như một người bạn, tất cả còn choáng ngợp hơn khi anh ấy trở thành đội trưởng. “Bạn có thể cảm thấy sự hiện diện của anh ấy mỗi khi bạn cần. Anh ấy không cần ép mình làm những điều giống như người khác để có được sự chú ý. Thật không dễ dàng khi tôi chia sẻ phòng thay đồ với những người mà tôi ngưỡng mộ. Khi tôi nhìn thấy mình trong cùng phòng thay đồ với họ, tôi cảm thấy như thể mình bị kẹt trong một trò chơi điện tử. Nhưng Andrés đã giúp tôi rất nhiều kể từ khi tôi đến. Tôi ngưỡng mộ anh ấy dù với tư cách một cầu thủ hay một người đàn ông.”

“Một ngày nọ, anh ấy nói với tôi: Có chuyện gì đang xảy ra sao? Cậu không đón được bất cứ đường chuyền nào của tôi.” - Luis Suárez

Luis Suárez muốn chơi cho Barcelona, giống như Neymar. Ngay từ khi biết rằng Luis Enrique để mắt đến mình, anh yêu cầu người quản lý Pere Guardiola ngừng thương lượng với các câu lạc bộ khác và chỉ đàm phán với Barcelona. Công ty Mediabase của Pere Guardiola cũng là đơn vị đại diện cho Andrés. Điều đó giúp họ gần nhau hơn ngay cả khi họ ở những câu lạc bộ khác biệt và xa cách nhau như Liverpool và Barcelona. Họ chia sẻ rất nhiều cùng nhau ngay cả khi họ không thực sự gặp nhau.

“Tôi vẫn còn nhớ đồng đội của tôi ở đội tuyển Uruguay đã rất ngạc nhiên khi tôi ăn mừng bàn thắng của Iniesta trong trận chung kết World Cup”, Suárez nói. “Tôi đã hét rất nhiều đến nỗi họ phải đặt câu hỏi. Tôi đã phải nói với họ rằng con gái tôi sẽ được sinh ra ở Tây Ban Nha.” Tại thời điểm đó, vợ của Suárez, Sofia, đã mang thai tám tháng. Cô đang ở nhà cha mẹ ở Castelldefels, ngoại ô thành phố Barcelona.

Luis đã liên lạc với Joel - người quản lý các cầu thủ do Mediabase làm đại diện - và yêu cầu ông cho số của Andrés “để tôi có thể gửi cho anh ấy một tin nhắn chúc mừng”. Chúng tôi thường trao đổi qua tin nhắn. Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau nhưng qua những tin nhắn đó, chúng tôi đã tạo dựng được một mối quan hệ tin cậy. Ngay cả vợ tôi cũng thắc mắc sao tôi có thể nắm rõ về sự nghiệp của anh ấy như vậy khi chúng tôi thậm chí còn không gặp nhau. Chúng tôi chưa thực sự gặp nhau cho đến khi phải chạm trán trong một trận đấu giữa Tây Ban Nha và Uruguay tại Qatar. Và từ đó chúng tôi thậm chí còn thân thiết hơn, cho đến khi cuối cùng tôi cũng gia nhập Barcelona.”

Andrés là người đầu tiên Luis nói chuyện khi anh đến Barcelona. “Anh ấy thậm chí còn bảo tôi dùng cái tủ bên cạnh trong phòng thay đồ. Anh ấy là người đầu tiên liên lạc với tôi, người đầu tiên khiến tôi thoải mái. Anh ấy giống tôi theo nhiều cách: Chúng tôi đều là những con người của gia đình và bởi vì chúng tôi giống nhau, chúng tôi đã nhanh chóng thân thiết. Tôi sẽ không bao giờ quên những tin nhắn động viên của anh ấy khi tôi bị cáo buộc là phân biệt chủng tộc thời còn ở Liverpool. Tôi đã rất ngạc nhiên khi anh ấy dành thời gian để gửi tin nhắn cho tôi. Một trong những người có tầm quan trọng nhất trong nền bóng đá đã liên lạc với tôi. Thông điệp đó có ý nghĩa với tôi nhiều hơn những lời khen ngợi sau khi ghi bàn.”

Khi Suárez xuất hiện trong buổi tập đầu tiên tại Barcelona, anh buộc phải chọn một trong hai đội để tập luyện. Andrés hỏi anh muốn tham gia vào nhóm người Tây Ban Nha hay nhóm người nước ngoài – còn có cách gọi khác là nhóm của những người thú vị và nhóm những người còn lại. “Tôi đã theo anh ấy, gia nhập hội những người thú vị. Anh ấy chào đón tôi với vòng tay rộng mở. Anh ấy chăm sóc tôi suốt buổi tập hôm đó. Có những điểm tương đồng giữa anh ấy và Steven Gerrard tại Liverpool: Họ là tấm gương cho mọi người noi theo, cả hai đều là những người quan trọng trong trận đấu, họ hiểu bóng đá và cuộc sống theo những cách đặc biệt, họ luôn học hỏi từ những người xung quanh. Andrés thật đáng ngưỡng mộ. Anh ấy là người mà tôi sẽ luôn biết ơn.”

Thời gian đã mang họ đến gần nhau hơn. Suárez đã tìm thấy một chàng trai vui tính dưới lớp vỏ bọc nghiêm nghị của Andrés. “Bạn phải tìm hiểu về anh ấy và anh ấy phải quen với bạn. Không dễ để tìm được tiếng nói chung trên sân cỏ giữa một tiền vệ chơi bóng ngắn như anh ấy và một tiền đạo như tôi, người luôn tìm kiếm cơ hội phía sau hàng phòng ngự ở một phạm vi rộng hơn. Bạn cần phải có thời gian. Một ngày nọ, anh ấy phàn nàn với tôi:

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu không đón được bất cứ đường chuyền nào của tôi. Tôi không thể làm gì nhiều hơn cho cậu đâu! Cậu muốn gì ở tôi nữa?!

Tôi đông cứng người lại. Tôi không biết phải nói gì. Và sau đó anh ấy cười phá lên.

- Tôi đang đùa thôi mà!

Tôi không hề lường trước điều đó. Khiếu hài hước của anh ấy rất đặc biệt, hơi khô khan và có lẽ cần được cải thiện một chút. Không phải lúc nào bạn cũng nhận ra anh ấy đang nói đùa.”

“Tôi nhớ có một lần tôi gửi cho anh ấy một câu chuyện đùa qua tin nhắn SMS và tôi đã hơi lo lắng vì anh ấy không trả lời. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đã làm anh ấy không vừa lòng. Mãi một lúc lâu sau anh ấy mới nhắn lại. Có những lúc tôi đang ngồi ăn trưa và Andrés bỗng kể một câu chuyện cười rồi lại tiếp tục ăn như thể anh ấy chưa từng nói lời nào. Kể cả trong tập luyện cũng vậy, nếu anh ấy chuyền một đường bóng không tốt và bạn không thể kiểm soát, anh ấy sẽ tránh ánh mắt của bạn dù đó là điều anh ấy rất ít khi làm. Anh ấy sẽ hành động như thể đó là lỗi của bạn chứ không phải do đường chuyền của anh ấy.”

Đối với Suárez, giải mã Iniesta trên sân dễ dàng hơn nhiều so với ngoài đời. “Anh ấy thể hiện mình bằng quả bóng. Bạn nghĩ rằng bạn sẽ lấy được bóng khỏi chân của anh ấy nhưng bạn không thể. Ở giây cuối cùng, anh ấy sẽ đưa bóng ra khỏi tầm kiểm soát của bạn và bạn chỉ còn biết đứng nhìn. Anh ấy đã qua mặt bạn. Không quan trọng bạn áp sát anh ấy từ bên hông hay từ phía sau. Bạn có thể lén lút tiếp cận, nghĩ rằng bạn sẽ cướp được bóng khỏi anh ấy nhưng anh ấy luôn tẩu thoát thành công. Đột nhiên, anh ấy chuyển hướng và đi ngược lại với những gì bạn tiên đoán. Và bạn đang đuổi theo một cái bóng. Khi anh ấy nhận được bóng, tôi sẽ để mặc anh ấy với nó. Tôi chẳng thể làm gì khác.”

“Anh ấy thực hiện tất cả mọi thứ một cách dễ dàng và tự nhiên. Thật vinh dự khi được chơi cùng Leo và Andrés. Họ có rất nhiều điểm chung. Giấc mơ được chơi với họ đã trở thành sự thật. Tôi thực sự rất yêu thích điều đó.”

“Tôi thường thấy hình ảnh của mình trong Andrés khi anh ấy nỗ lực. Thật không dễ dàng cho cả hai chúng tôi để có được ngày hôm nay. Chúng tôi đã phải kiên trì và cả hai chúng đều phải dựa vào gia đình của mình. Anh ấy cũng là một người cha tuyệt vời. Tôi thường lặng lẽ rời khỏi sân và mọi người nghĩ tôi là một người hơi điên rồ nhưng tôi là một con người hoàn toàn khác khi xa rời sân cỏ, bình tĩnh hơn. Andrés đã đối xử rất tốt với tôi và tôi thực sự cảm kích vì điều đó.”

“Andrés và tôi biết rằng chúng tôi sẽ không làm người kia thất vọng. Đó là thỏa thuận giữa hai chúng tôi.” - Sergio Busquets

Iniesta và Sergio Busquets có rất nhiều điểm chung: những con người nghiêm túc, yêu cuộc sống gia đình, họ là con trai của những người mẹ âm thầm chịu đựng nỗi đau chia xa, và cả hai đều là thủ lĩnh của Barcelona. “Chúng tôi đã từng trải qua những chuyện giống nhau”, Busquets nói. “Có một sự tương đồng nhất định trong vai trò của cha mẹ chúng tôi đối với sự nghiệp của cả hai. Chúng tôi là những cầu thủ bóng đá không cảm thấy bị choáng ngợp hoặc bị áp lực trên sân cỏ hay trong cuộc sống thường nhật. Không ai trong chúng tôi muốn nổi tiếng, cũng không ai nghĩ chuyện quay lưng lại với gia đình mình và chúng tôi đều có một lối sống đơn giản trong đời thường. Chúng tôi hiểu nhau chỉ với một ánh nhìn. Chúng tôi không phải là những người nói nhiều, chúng tôi không mấy khi lên tiếng, hầu như không, chúng tôi chỉ quan sát trong im lặng. Có thể đó là đặc trưng của Barcelona: Chúng tôi có chút trầm tính hơn, bảo thủ hơn, thậm chí còn hơi nhút nhát. Chúng tôi không quan tâm đến việc khoe mẽ, chỉ đơn giản là chơi bóng. Andrés và tôi biết rằng chúng tôi sẽ không để cho nhau thất vọng. Đó là thỏa thuận giữa hai chúng tôi. Không dễ dàng để có thể thân thiết như vậy. Nó phụ thuộc vào cách bạn chơi và tính cách của bạn.”

“Bạn cần phải biết cách đấu tranh, cách chờ đợi, cách kiên trì làm việc và kiên nhẫn để vươn lên hàng đầu. Sau đó, để ở lại, bạn cần tập trung để tránh phiền nhiễu và luôn đặt mục tiêu tập thể lên trên cá nhân. Đừng gây chuyện”, Busquets nói. “Bạn cần mạnh mẽ và bạn phải là một người cầu toàn, mong muốn cải thiện những điều bạn còn thiếu sót. Nhưng tất nhiên, để làm tất cả những điều đó ở một câu lạc bộ mà bạn thực sự yêu mến thì sự khó khăn còn tăng lên gấp đôi. Có nhiều khi bạn sẽ mang cả những nỗi bất an đó về nhà. Andrés và tôi luôn cố gắng để lạc quan.”

“Mùa giải trước (tháng 2 năm 2015, tại Etihad), khi thất bại 2-1 trước City, chúng tôi bước vào phòng thay đồ với niềm nuối tiếc về quả đá phạt đáng lẽ đã san bằng tỉ số mà Messi bỏ lỡ ở cuối trận đấu. Mọi người đều cúi gằm mặt xuống như thể chúng tôi đã thất bại hoàn toàn. Nhưng sau đó chúng tôi phải cố gắng làm mới tư duy, thay đổi thái độ và bầu không khí. Đó là tinh thần của đội bóng vô địch.”

Đó không chỉ là tinh thần của Barcelona; các đội bóng khác cũng vậy. Thực ra thì tất cả các môn thể thao đều giống nhau. Và điều quan trọng hơn chính là cuộc sống đời thường. “Khi chúng tôi gặp nhau ở câu lạc bộ, chúng tôi không bao giờ nói về bóng đá. Và khi chúng tôi đang làm nhiệm vụ, chúng tôi cũng không nói về nó. Chúng tôi biết cái gì là cần thiết. Một ngày nọ khi tập trung cùng đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha ở Armenia, chúng tôi gặp nhau trong phòng ăn. Chúng tôi được huấn luyện viên cho nghỉ phép một ngày, nhưng cả hai đều ở lại khách sạn. Chúng tôi nghĩ rằng tốt nhất là ở lại đó để phục hồi, ăn uống và nghỉ ngơi nhiều nhất có thể. Chúng tôi không đi đây đi đó. Chúng tôi chỉ có vài giờ để quên rằng chúng tôi là những cầu thủ. Khi không chơi bóng, tôi chỉ muốn đánh một giấc dài để nghỉ ngơi.”

Khi Andrés đau buồn, Busquets cũng cảm thấy day dứt. “Khi anh ấy bị tổn thương, anh ấy trở thành một người khác. Khi anh ấy không thể tự giúp đỡ chính mình, anh ấy sẽ cảm thấy rất tệ. Và đó là khi anh ấy gần gũi nhất với bạn.”

“Anh ấy là một sát thủ thầm lặng.” - Dani Alvés

Dani Alvés không có một điểm chung nào với Iniesta… nhưng anh chàng cầu thủ hướng ngoại người Brazil thích điều đó. “Chúng tôi trái ngược như ban đêm với ban ngày vậy. Chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nhưng sự ăn ý giữa hai cầu thủ đối lập là rất quan trọng đối với bất cứ đội bóng nào. Bạn cần một đội hình cân bằng và bạn cũng cần một kẻ điên rồ một chút. Barcelona dạy cầu thủ của họ trở thành một quý ông nhưng đó không phải tôi. Tôi là một kẻ hiếu thắng”, Dani nói.

“Thật khó để tìm ra một khuyết điểm của Andrés. Anh ấy chỉ dạy tôi hằng ngày với sự khiêm nhường. Tôi rất tôn trọng anh ấy. Có thể mọi người không đánh giá cao tầm quan trọng của anh ấy bởi vì Andrés đã ở đó quá lâu, bởi vì chúng tôi đã theo anh ấy suốt quãng đường. Nhưng đến một ngày, khi anh ấy nghỉ hưu, mọi người sẽ nhận ra rằng anh ấy là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất. Chúng tôi không hay ăn mừng quá rầm rộ sau mỗi chiến công của anh ấy bởi vì chúng tôi biết rằng anh ấy vẫn sẽ chơi như vậy ở những trận đấu sau.”

Alvés rất thích thú mỗi lần được đối đầu với Andrés trong những buổi tập vì anh biết đó là cách tốt nhất để chuẩn bị cho một trận đấu. “Anh ấy buộc bạn phải chơi hết sức mình: phanh gấp, tăng tốc, xoay người, luôn cảnh giác. Anh ấy giúp bạn sẵn sàng cho trận đấu tiếp theo: nếu muốn đối đầu với Andrés trong những buổi tập, bạn phải tập trung hơn cả khi ra sân.”

“Andrés là một trong những cầu thủ khó xác định nhất. Tôi có thể chạy đua tốc độ khi tình huống bắt buộc, khi tôi phải chống lại một cầu thủ chạy cánh rất nhanh. Nhưng Andrés có thể lừa bóng qua hậu vệ dù anh chàng đó có nhanh thế nào đi chăng nữa. Anh ấy khéo léo, nhanh nhẹn và cách anh ấy thay đổi hướng bóng thật tuyệt vời. Anh ấy luôn đoán được hướng bạn sẽ áp sát anh ấy và tìm cách tránh xa khỏi bạn. Ngay cả khi bạn có lén lút thế nào đi chăng nữa thì anh ấy cũng sẽ phát hiện ra và trước khi bạn biết kế hoạch đã bị lộ tẩy, anh ấy đã chuyển hướng.”

“Những chuyển động của anh ấy nhắc tôi nhớ về Thierry Henry. Anh ấy sẽ quan sát tôi và tấn công khi anh ấy thấy tôi bắt đầu thư giãn. Andrés cũng vậy. Họ luôn luôn quay lưng lại với bạn, đưa bóng sang phía bên kia, sau đó là sự dịch chuyển của đôi chân và tốc độ phi thường.”

Đối với Alvés, Iniesta là cầu thủ làm nên tên tuổi Barcelona. “Mặc dù anh ấy không gây ra tiếng động, bạn sẽ biết anh ấy đang ở đâu vì anh ấy sẽ chạy từ cánh bên nọ sang cánh bên kia. Giỏi điều khiển trái bóng và có tài năng là chưa đủ, bạn phải hiểu được trò chơi. Và đó là những gì làm cho Andrés khác biệt, cũng như làm cho Barcelona trở nên khác biệt. Khi gặp khó khăn, bạn có thể chuyền bóng cho Andrés và anh ấy sẽ tìm ra giải pháp. Điều tương tự cũng xảy ra với Leo. Vai trò của anh ấy là một tiền vệ trung tâm, không phải một tiền vệ chơi rộng, di chuyển nhiều để hỗ trợ hậu vệ nhưng anh ấy có thể chơi ở bất kỳ vị trí nào ngoại trừ thủ môn. Anh ấy là một sát thủ thầm lặng. Khi anh ấy sút bóng về phía bạn, bạn biết quả bóng chắc chắn sẽ tới đúng địa chỉ. Những chiêu trò lừa bóng của anh ấy ở đường biên là không thể bị hóa giải. Trông Andrés có vẻ như đang mất tập trung nhưng rồi anh ấy sẽ vượt mặt những kẻ đang theo sát. Đó là nhà ảo thuật Andrésinho.”

“Andrés cũng là một đội trưởng tuyệt vời. Anh ấy không cần phải to tiếng với bất cứ ai để giành được sự tôn trọng của họ. Tôi sẽ bỏ ngoài tai tất cả những người thích to tiếng với mình. Anh ấy thì ngược lại. Anh ấy trầm tĩnh nhưng điều đó không có nghĩa là anh chấp nhận mọi thứ. Andrés thấu hiểu tất cả mọi thứ, tiếp cận bóng đá và cuộc sống theo cách của anh ấy. Mọi thứ đều suôn sẻ khi có anh ấy. Ngay cả khi tức giận, anh ấy vẫn im lặng dù bạn có thể nhận ra anh ấy đang nói nhanh hơn một chút và giọng có hơi cao hơn một chút so với ngày thường.”

“Anh ấy có khả năng di chuyển trong không gian nhỏ nhất… như thể anh ấy chơi trên chỉ trên một viên gạch vậy.” - Javier Mascherano

Những cầu thủ có quyền hạn và khả năng lãnh đạo như Javier Mascherano cũng không thể giành được sự tôn trọng lớn đến vậy. “Lần đầu tiên tôi gặp Andrés là trong một trận giữa đội tuyển quốc gia Argentina và Tây Ban Nha. Khi đó, chúng tôi đã giành chiến thắng chung cuộc với bàn thắng đáng kinh ngạc của Zabaleta. Tôi gặp lại anh tại World Cup U20 khi anh ấy đang chơi ngay sau hàng tiền đạo còn tôi thì chơi ở vị trị tiền vệ, chúng tôi đã đối đầu với nhau rất nhiều lần trong trận đó. Nhưng sau đó, chúng tôi đã không gặp lại nhau trong một quãng thời gian dài. Lúc đó, cả hai chúng tôi đều mặc áo số 8. Đội của tôi đã thắng trong cả hai trận đấu nhưng sự thật là đội của Andrés có một lối chơi hay và hoàn toàn khác biệt. Ở Nam Mỹ, chúng tôi tập trung nhiều hơn vào sức mạnh, thể chất, cường độ. Chúng tôi không quá tập trung vào kỹ thuật. Khi đó, mặc dù còn trẻ, Andrés đã nổi bật rồi. Anh ấy là người tạo ra sự khác biệt.”

“Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau trong những trận đấu giữa các câu lạc bộ mặc dù chúng tôi đã đối đầu trong một vài trận giao hữu quốc tế: một trận ở Madrid, khi Tây Ban Nha giành chiến thắng trước chúng tôi và một trận sau World Cup 2010, khi chúng tôi đánh bại họ 4-1 ở Argentina. Nhưng thực tế thì họ đã là nhà vô địch thế giới rồi và họ chỉ tới đó để ăn mừng thôi. Trận đấu ngày hôm ấy không phải là trận chiến sinh tử của họ.”

“Iniesta khác với những người còn lại. Anh ấy là một tiền vệ tấn công có thể di chuyển, vượt qua hàng phòng thủ, cân bằng trận đấu và hỗ trợ phòng thủ. Thật khó để tìm được một cầu thủ như anh ấy. Có rất nhiều cầu thủ chơi ở cùng vị trí với anh ấy nhưng không ai trong số họ có thể sánh bằng Andrés.”

Mascherano luôn nghĩ Iniesta có tài năng thiên bẩm. “Khi tôi đến Barcelona trong mùa giải đầu tiên, tôi đã nói chuyện với Guardiola rất nhiều. Tôi đã nói chuyện với ông ấy về khả năng lừa bóng bằng cơ thể của Andrés. Anh điều khiển bóng sang một bên, bình tĩnh, ngẩng đầu lên và bạn không biết điều gì đang đến. Anh ấy không thực sự lừa bạn với quả bóng, anh ấy làm điều đó với cơ thể của mình. Andrés có thể tiếp tục đi theo một đường thẳng nhưng anh ấy sẽ kéo bạn ra khỏi quỹ đạo của mình với cách anh ấy di chuyển. Quả bóng thậm chí còn không thay đổi hướng. Nó thật đặc biệt.”

“Mọi thứ anh ấy làm đều rất nghệ thuật, nó làm trận đấu trở nên thú vị hơn. Mọi thứ anh ấy làm đều xuất sắc. Từng chi tiết đều rất kỹ thuật. Rất ít cầu thủ có thể khiến bạn hào hứng khi xem họ chơi. Zidane có lẽ là một trong số đó mặc dù sự tinh tế của Andrés rất khác biệt. Một lần, tôi nghe Xavi nói:

- Tôi thực sự muốn có khả năng điều khiển tốc độ của Andrés khi phải đối mặt một - một. Khi có bóng, tôi có thể quay lưng lại với đối thủ và không giữ bóng thật chặt nhưng Andrés sẽ giết tôi khi cậu ấy tăng tốc mất.”

“Andrés thôi miên bạn, anh ấy kéo bạn sát hơn, thu hút bạn bằng quả bóng dưới chân và sau đó, khi bạn áp sát hơn, bạn đột nhiên mất dấu anh ấy. Là một hậu vệ, tôi phải đối mặt với điều đó. Trông anh ấy có vẻ chậm nhưng thật ra thì không hề. Trông anh ấy yếu đuối nhưng cũng hoàn toàn không phải thế. Một cầu thủ người Argentina tên Ricardo Bochini cũng có điểm chung này với Andrés. Andrés ở một đẳng cấp khác, đương nhiên rồi, nhưng phong cách của họ khá giống nhau. Bề ngoài của anh ấy trông có vẻ yếu đuối nhưng bạn sẽ không thể cướp bóng khỏi Andrés. Andrés như dính bóng vào chân mình vậy, không bao giờ quả bóng rời xa khỏi chân của anh ấy quá 10 cm, nó không bao giờ có thể thoát khỏi anh ấy. Anh ấy rất giống Leo. Quả bóng gần như một phần cơ thể họ.”

Mascherano không thể ngớt lời khen ngợi tài năng của Andrés. “Andrés chơi ở giữa sân, nơi có ít không gian và rất nhiều đối thủ. Tất cả tài năng của anh ấy được thể hiện ở sát đường biên ngang. Trong khoảng không gian chật hẹp giữa đối thủ và đường biên, bằng cách nào đó, Andrés vẫn tìm thấy một đường thoát. Tôi không biết bằng cách nào anh ấy có thể làm điều đó nhưng anh ấy luôn thành công. Anh ấy có khả năng di chuyển trong không gian nhỏ nhất, làm tất cả với quả bóng trong một viên gạch có diện tích chỉ 20x20 cm. Tôi luôn chứng kiến điều đó và phải tự hỏi bản thân rằng bằng cách nào anh ấy làm được điều đó.”

“Vấn đề là khi nhìn thấy Andrés chơi như vậy mỗi ngày, bạn sẽ quen với nó và bạn bắt đầu coi đó là chuyện đương nhiên. Bạn sẽ vô tình quên đi sự quan trọng của anh ấy. Khi bạn chia sẻ những khoảnh khắc đời thường với anh ấy, bạn không ý thức được anh ấy là ai. Nó giống như khi bạn đã quá quen với một cuộc sống tốt đẹp nhưng sau đó bạn nhìn những cầu thủ khác và hy vọng họ sẽ chuyền cho bạn như cách mà Andrés làm. Họ không phải Andrés. Đó là vấn đề khi bạn chơi cho Barcelona, bạn được bao quanh bởi những cầu thủ quá xuất sắc. Khi tôi chuyển đến một câu lạc bộ khác, tôi biết tôi sẽ phải đối đầu với nhiều khó khăn. Tôi sẽ không bao giờ nhận được những đường chuyền như của Andrés. Và khi tôi chuyền bóng cho người khác, họ sẽ không thể kiểm soát và điều khiển nó như những đồng đội của tôi ở Barcelona. Ở đây, quả bóng di chuyển với tốc độ phù hợp, vào đúng thời điểm và dẫn bạn đến đúng vị trí. Lệch một chút về phía trước hoặc phía sau cũng có thể tạo nên sự khác biệt. Đường chuyền kiến tạo mọi chuyển động. Có lẽ một người hâm mộ bình thường sẽ không nhận ra điều đó nhưng chúng tôi thì có. Chúng tôi biết đâu là những cầu thủ có khả năng chuyền tốt có thể hỗ trợ và ai là những người chuyền tệ, mang lại rắc rối. Điều đó rất quan trọng, đặc biệt là ở bóng đá đỉnh cao.”

“Tôi là kiểu người dễ mở lòng ngay từ khi mới gặp. Andrés là một người hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt. Anh ấy yêu bóng đá, cũng giống như tôi vậy. Khi bạn chia sẻ điều gì đó với một người cùng lý tưởng, thật dễ dàng để hòa hợp với nhau. Chúng tôi nói nhiều về bóng đá, mặc dù không chỉ có vậy. Chúng tôi bằng tuổi nhau, đã từng trải qua nhiều điều, nhiều thử thách để có được vị trí như ngày hôm nay. Mọi người chỉ nhớ bảy hoặc tám năm cuối cùng trong sự nghiệp của Andrés nhưng anh ấy đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn để tới được đó. Tôi cũng vậy, tôi đã phải tranh đấu rất nhiều trước khi được đến Barcelona. Đó là một hành trình dài và anh ấy đã đấu tranh để được ở đây. Sẽ dễ dàng hơn nếu bỏ cuộc nhưng bóng đá chọn anh ấy. Ở anh ấy có một cái gì đó đặc biệt. Không chỉ là tài năng, không chỉ kỹ thuật hay chiến thuật mà còn là tính khí nữa. Từ đầu đến chân anh ấy đều thuộc về bóng đá. Để có mặt tại một câu lạc bộ như thế này từ điểm xuất phát, bạn phải mạnh mẽ hơn những gì mọi người có thể tưởng tượng.”

“Ngoài tất cả những danh hiệu đó, ngoài thực tế là Andrés đã ghi bàn thắng quan trọng nhất trong lịch sử đất nước, anh đã phá bỏ định kiến rằng anh luôn giữ chân mình trên mặt đất. Anh ấy chưa bao giờ thay đổi. Nếu bạn có thể làm tất cả những điều đó một cách tự nhiên, nó sẽ khiến bạn trở nên tuyệt vời. Đối mặt với nhiều kiểu người khác nhau, anh ấy đã có thể thay đổi bởi chúng ta đều là con người với cái tôi, niềm kiêu hãnh và sự yếu đuối. Nhưng bằng cách nào đó anh ấy đã tránh được những thị phi đó và tiếp tục con đường của mình. Vào những thời điểm khó khăn hay tuyệt vời, anh ấy vẫn luôn là Andrés. Đó là điều đáng nể phục, một tấm gương để noi theo. Chúng ta nên lấy những người như anh ấy làm mục đích để phấn đấu.”

Mascherano và Iniesta là những người hoài cổ, những người luôn hướng về quá khứ. “Phải, đúng là như vậy đấy”, anh tỏ ra đồng thuận. “Chúng tôi không có hình xăm, không xỏ khuyên tai, không có những thứ như vậy. Tôi không nói đó là một điều xấu. Tôi không có quyền bình phẩm về vẻ ngoài của người khác mà, phải không? Nhưng đúng là nhìn vào những thứ đó, tôi có thể cảm thấy như Andrés và tôi đến từ một thời kỳ khác vậy. Chúng tôi yêu bóng đá, chúng tôi yêu thích những gì chúng tôi làm và đó là tất cả. Chúng tôi muốn tránh xa tất cả những thứ mà người ta cho là đi kèm với bóng đá và chỉ đơn giản là chơi bóng thôi. Đối với tôi, suy nghĩ đó có lẽ bắt nguồn từ những trận bóng trên đường phố hoặc do anh trai tôi, Sebastián, đã đưa tôi đến chơi với những đứa trẻ lớn hơn khi tôi còn nhỏ. Mỗi lần chúng tôi nói về bóng đá, Iniesta và tôi dường như thấy rằng chúng tôi có nhiều điểm chung. Cả hai đều cứng đầu và rất quyết tâm.”

“Người lãnh đạo thực sự không cần dùng lời nói, uy lực đến từ quả bóng. Bạn giành được sự tôn trọng trên sân. Đó là nơi các đồng đội của bạn đến để tôn trọng bạn. Nếu bạn không thể thể hiện trên sân, dù bạn nói nhiều đến đâu, có cố gắng đến đâu, cố bày tỏ đến đâu thì bạn vẫn sẽ không nhận được sự tôn trọng. Andrés là một người lãnh đạo. Anh ấy giống như Leo. Họ có được sự tôn trọng của đồng đội.”

“Trên sân cỏ, chúng tôi nói nhiều hơn mọi người nghĩ”, Mascherano khẳng định. “Anh ấy là một trong những cầu thủ tôi nói nói chuyện nhiều nhất trên sân cỏ. Chúng tôi dựa vào nhau trong những đường chuyền. Anh ấy luôn ở trước mặt tôi, vì vậy chuyện giao tiếp là đương nhiên. Khi có bóng, tôi cần một lối thoát, một người để đón bóng và Andrés luôn ở đó khi tôi cần.”

Mascherano không tới La Masia như Iniesta nhưng anh đã trở thành một hậu vệ quyết tâm chứng minh cho niềm tin và triết lý bóng đá của Barcelona. Nó bắt đầu từ những cuộc trò chuyện dài với Guardiola. “Andrés là một trong những điểm yếu của Pep, là một cầu thủ ông ấy yêu thích. Ông ấy thường nói với tôi rằng đó không chỉ là tài năng. Ông ấy yêu những cầu thủ có đam mê, những người thực sự yêu bóng đá. Ông không thích những người tận dụng lợi thế của nghề nghiệp. Ông yêu những người cống hiến cho môn thể thao vua. Guardiola là một phong cách bóng đá lãng mạn. Ông yêu tinh thần ban đầu của các cầu thủ nhiều hơn là cách môn thể thao hiện đại được thiết lập. Ông đã nói rất nhiều về Andrés vì anh ấy luôn sẵn sàng làm mọi thứ mà trái bóng đòi hỏi. Anh ấy không ở đó để khoe khoang, hay tỏa sáng, hay chỉ để làm màu hoặc quảng bá bản thân. Anh ấy ở đó để chơi bóng. Pep luôn nhắc tới Xavi và Iniesta là hai ví dụ điển hình cho niềm đam mê đó.”

"Andrés biết anh ấy là người quan trọng trong phòng thay đồ và điều đó mang lại cho anh ấy một sức mạnh nhất định." - Gerard Piqué

“Andrés khác biệt với tất cả những người xung quanh”, Gerard Piqué nói. “Nếu bạn đánh giá anh ấy bằng số liệu thống kê của Moneyball, sẽ chẳng có câu lạc bộ nào ký hợp đồng với anh ấy vì Andrés không ghi nhiều bàn thắng hoặc hỗ trợ cho những cầu thủ chơi tấn công. Nhưng bạn có thể tưởng tượng ra một Barcelona mà không có anh ấy không?”

“Đội bóng sẽ thay đổi rất nhiều nếu không có sự hiện diện của anh ấy trên sân. Cách chúng tôi chơi, cách chúng tôi đưa bóng từ sân nhà lên phía trước, tất cả đều rất khác. Khi anh ấy ở trên sân, mọi thứ đều trôi chảy. Khi đó, bạn sẽ nhận ra rằng anh ấy là không thể thay thế. Barcelona không thể chơi tốt nếu không có anh ấy. Các số liệu thống kê thường lạnh lùng, phi cá nhân, thiếu sự đồng cảm hoặc hiểu biết. Chúng không phản ánh ý nghĩa của Andrés đối với chúng tôi. Không phải là những con số, anh ấy mang tới những cảm xúc không thể đo lường hoặc định lượng được. Đó là những vở kịch, lối chơi và cảm giác mà Andrés luôn mang đến cho bạn.”

Mặc dù quá khác biệt, thậm chí là đối lập, và mặc dù thực tế những khoảnh khắc thẳng thắn của Piqué có thể đẩy đội trưởng của anh vào tình thế khó xử, nhưng họ đã làm thân rất nhanh kể từ lần đầu gặp nhau. “Khi đó là trận Zaragoza gặp Barça, vào ngày 8 tháng 4 năm 2007 tại Romareda, khi Rijkaard là huấn luyện viên và tôi đang chơi cho Zaragoza”, Piqué nhớ lại. “Barcelona chật vật và chúng tôi thắng 1-0. Tôi gặp anh ấy trong đường hầm nên đi đến chào hỏi vì tôi biết anh ấy từ hồi ở La Masia, mặc dù tôi không thường xuyên ở đó. Tôi gặp lại anh ấy vào năm sau ở trận bán kết Champions League khi Barcelona đối đầu với Manchester United, câu lạc bộ của tôi. Trận đấu kết thúc hòa 0-0. Một lần nữa, tôi gặp Andrés trong đường hầm và lần này tôi nói với anh ấy:

- Này, Andrés, mọi chuyện xong rồi. Tôi sẽ đến Barcelona cùng anh vào mùa giải tới.

Anh ấy đã chúc mừng tôi.”

“Andrés lớn hơn tôi ba tuổi nhưng khi còn ở La Masia, tất cả chúng tôi đều là một phần của một gia đình lớn. Vì vậy, ngay cả khi bạn không hiểu rõ nhau, ngay cả khi chúng tôi không nói nhiều, trong chúng tôi vẫn chảy cùng một dòng máu.”

“Chúng tôi luôn kết hợp rất ăn ý. Rõ ràng là chúng tôi hoàn toàn khác nhau nhưng lại hoàn toàn tương thích. Puyol cũng là một người hướng nội, như Andrés. Chúng tôi giống như anh em vậy. Bạn cần sự cân bằng, và tại Barcelona, chúng tôi đã làm được điều đó. Chúng tôi là một đội bóng xuất sắc, đoàn kết và tôi nghĩ rằng tất cả đã được thể hiện trên sân cỏ. Tôi luôn luôn có một tình cảm rất đặc biệt dành cho Andrés. Mối quan hệ giữa chúng tôi chưa từng thay đổi kể cả khi anh ấy trở thành đội trưởng. Anh ấy luôn là một cầu thủ có ảnh hưởng đến đội bóng và anh ấy xử lý tất cả mọi vấn đề một cách tự nhiên, như mọi khi. Andrés không cố áp đặt bất cứ điều gì. Nếu anh ấy được bầu chọn làm đội trưởng bởi chính những cầu thủ trong đội thì đó là bởi vì chúng tôi đã thấy một điều gì đó trong anh ấy mà chúng tôi thích và chúng tôi muốn anh ấy mãi mãi như vậy. Anh ấy không hề thay đổi trừ việc có cải thiện đôi chút kỹ năng giao tiếp khi đứng trước các phương tiện truyền thông. Giờ anh ấy thoải mái hơn và nói nhiều hơn.”

Nếu Iniesta không phải là một cầu thủ bóng đá? “Anh ấy sẽ là một người vô danh thôi”, Piqué nói. “Có thể anh ấy đang quản lý một cửa hàng tạp hóa hoặc làm việc tại tiệm bánh. Anh ấy rất khiêm nhường, một anh chàng ở thị trấn nhỏ. Nhưng Andrés không giống những chàng trai tỉnh lẻ ở Catalan - mạnh mẽ, lực lưỡng và có thể chửi thề vào mặt bạn bất cứ lúc nào, như Puyol chẳng hạn. Không, Andrés không như thế. Đó là một trong những đức tính tuyệt vời của anh ấy. Anh ấy hạnh phúc khi ở cùng vợ con, nếu không phải vì anh ấy là một cầu thủ bóng đá, bạn sẽ không nhận ra anh ấy. Theo thời gian, tôi nghĩ anh ấy đã nhận ra mình là ai và đại diện cho điều gì. Tôi nghĩ anh ấy có lẽ không còn ngây thơ như khi anh ấy gia nhập đội hạng Nhất. Anh ấy biết rằng anh ấy có tầm ảnh hưởng trong phòng thay đồ và điều đó mang đến cho anh ấy một sức mạnh nhất định. Vấn đề đặt ra là cách anh ấy sử dụng quyền lực đó. Andrés luôn luôn sử dụng nó cho những mục đích tốt.”

“Điều khiến tôi ấn tượng nhất về lối chơi của anh ấy là cách anh ấy dàn xếp mọi thứ: những di chuyển đầu tiên với quả bóng, tăng tốc ngay tức thì từ chỗ anh ấy đang đứng và sự thay đổi hướng đi đột ngột”, Piqué nói. “Bước chuyển trong mười mét đầu tiên đó thật đáng kinh ngạc. Khi di chuyển, anh ấy trông như một hậu vệ lờ đờ. Nhưng hoàn toàn không phải vậy đâu nhé. Tôi đã từng chứng kiến anh ấy qua mặt những hậu vệ có tốc độ khủng nhất trong những năm qua và không ai có phản ứng đủ nhanh để ngăn chặn sự thay đổi đột ngột đó. Cái cách anh ấy đột ngột điều khiển bóng theo một hướng khác thật kỳ diệu. Tôi nghĩ rằng mình chưa từng thấy bất cứ ai khác làm được điều đó như anh ấy. Một giây, anh ấy còn đứng đó hoặc đang chạy bộ và sau đó… vù! Anh ấy đi rồi. Kể cả những cầu thủ chạy cánh xuất sắc với các thủ thuật tinh vi cũng không thể ngăn anh ấy lại. Họ thậm chí còn không kịp di chuyển khỏi vị trí hiện tại. Andrés đối diện với đối thủ, rồi chỉ bằng một cú chạm bóng hoặc chẳng cần đụng đến quả bóng, anh ấy sẽ trốn thoát, bỏ đối phương lại đằng sau. Đơn giản nhưng không thể ngăn cản.”

“Tôi đã xem đi xem lại bàn thắng của Andrés ở Nam Phi rất nhiều lần, đến mức tôi gần như quên mất cảm giác lúc đó ở sân vận động. Cứ như thể tôi đang xem một bàn thắng hoàn toàn khác vậy. Chúng tôi đã lo sợ rằng trận đấu sẽ phải quyết định thắng thua bằng loạt đá luân lưu. Chúng tôi phải tận dụng tối đa mọi cơ hội. Chúng tôi không muốn cơ hội đó vụt mất. Và cuối cùng, Andrés là người được chọn. Đó không phải là may mắn. Anh ấy đã từng ghi bàn tại World Cup, tại Stamford Bridge, tại Bernabéu. Anh ấy có một lối chơi quyến rũ, khả năng tạo ra những cơ hội và dứt điểm khi chúng tôi khao khát một bàn thắng. Đó là lối chơi của anh ấy. Tôi khá chắc chắn rằng anh ấy sẽ sút quả bóng lên thẳng khán đài nếu cơ hội tương tự tới với anh ấy không phải trong trận chung kết World Cup mà là trong một trận đấu nhỏ hơn.”

“Phạm vi chuyền bóng của Andrés thật đáng kinh ngạc. Anh ấy có thể chơi bằng cả chân phải và chân trái. Anh ấy là người điều khiển trò chơi. Khi anh ấy tỏa sáng, mọi thứ đều xoay quanh anh ấy. Anh ấy là một cầu thủ chơi an toàn mặc dù vị trí của anh ấy là nơi một cầu thủ thường mất bóng mười lăm tới hai mươi lần trong một trận đấu. Với anh ấy, điều đó hoàn toàn khác. Anh ấy hầu như không bao giờ mất bóng. Đó là điều mà mọi người không nhận thấy nhưng đồng đội lại đánh giá cao. Anh ấy thấy mọi thứ mà chúng tôi không thể. Và giống như Xavi, anh ấy luôn quan sát khi quả bóng hướng về phía mình. Andrés nhìn xung quanh để đảm bảo rằng anh biết mọi thứ đang ở đâu. Khi tôi chơi ở hàng tiền vệ tại Zaragoza, tôi đã cố gắng làm điều đó nhưng tôi chưa bao giờ thực sự làm được. Tôi quay lại để quan sát và họ sẽ cướp bóng đi. Điều đó không bao giờ xảy ra với Andrés. Trong những buổi huấn luyện, tôi thử đủ mọi cách để ngăn anh ấy lại. Tôi lẻn từ phía sau, cố gắng ẩn nấp, sau đó làm anh ấy ngạc nhiên và cướp bóng đi. Nhưng tên quỷ đó luôn trốn thoát. Anh ấy luôn thấy tôi bằng cách nào đó. Tôi nghĩ tôi chưa từng chặn được anh ấy.”

“Andriu làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn." - Jordi Alba

Đối với Jordi Alba, anh ấy không phải là Andrés, anh ấy là Andriu hay Andrew. Không ai biết tại sao, thậm chí đến anh ấy cũng không biết lý do. Có lẽ do bàn thắng Andrés ghi được ở Old Trafford vào tháng Hai năm 2007, đêm mà mọi thứ bắt đầu thay đổi với đội tuyển Tây Ban Nha dưới sự dìu dắt của huấn luyện viên Luis Aragonés.

Họ gặp nhau lần đầu tại đội tuyển quốc gia vào năm 2011, ngay sau khi Tây Ban Nha đã vô địch World Cup. Alba gia nhập Barcelona từ khi còn bé nhưng sau đó anh đã rời khỏi câu lạc bộ để đầu quân cho Valencia. Và cuối cùng, anh lại quay về “gia đình” của mình. “Vào ngày ra mắt ở đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha, họ đã cho tôi mặc áo số 6”, Alba nhớ lại. Số áo của Andrés. “Ngày hôm đó, anh ấy bị chấn thương và khi anh quay lại sân, tôi đã trả lại vị trí cho anh ấy. Đương nhiên rồi.”

“Chơi cùng với Andrés thật tuyệt vời. Rất dễ để hiểu tại sao anh ấy mang lại cho bạn sự tự tin. Andrés làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.”

“Một vài năm trước, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn bởi một chấn thương. Đó là lần đầu tiên tôi bị chấn thương trong suốt sự nghiệp của mình. Và Andrés là một trong số ít người đã thực sự giúp đỡ tôi, cùng với Xavi. Ngày nào họ cũng hỏi thăm tôi. Khi tôi đi kiểm tra hoặc làm một số xét nghiệm, họ sẽ nhắn tin chúc tôi may mắn. Hãy tưởng tượng tầm quan trọng của họ đối với tôi trong lần đầu tiên đến Barcelona và bị chấn thương. Điều đó cho bạn biết rằng họ là những người tốt bụng và hào phóng. Họ biết rằng khi bạn bị thương, tâm lý còn quan trọng hơn cả cơ thể.”

“Tại Euro 2012, Andrés và tôi đã phối hợp rất ăn ý khi đá bên cánh trái cho đội tuyển quốc gia Tây Ban Nha. Andrés tin tưởng tôi và chuyền bóng cho tôi bất cứ khi nào có thể. Điều đó làm tôi tự tin. Anh ấy cũng hiểu tôi dù chúng tôi là những người có tính cách hoàn toàn khác nhau. Nghĩ kỹ thì Busquets có cái gì đó pha trộn giữa hai chúng tôi. Một điểm chung giữa tôi và Andrés là chúng tôi không hề thay đổi theo thời gian. Chúng tôi vẫn làm những việc mà chúng tôi luôn làm. Khi tôi rời khỏi đội bóng thanh thiếu niên của Barcelona và đến Cornellà, có rất nhiều sự cám dỗ có thể đã khiến tôi bỏ lại tất cả. Nhưng tôi vẫn tiến về phía trước. Andrés cũng vậy.”

“Bạn có thể vứt một quả dưa cho anh ấy và anh ấy vẫn sẽ kiểm soát được nó một cách hoàn hảo.” - Marc Bartra

“Tôi gặp anh ấy lúc 17 tuổi. Tôi nhớ đã gặp anh ấy trong phòng thay đồ với Carles Puyol. Họ cho tôi cảm giác như họ thuộc về một thế giới khác, tôi không thể chạm tới họ. Nhưng bây giờ tôi có thể tự hào nói rằng anh ấy là bạn của tôi. Đôi khi bạn phải ép thì anh ấy mới nói một điều gì đó. Anh ấy là người kiệm lời nhưng một khi anh ấy cảm thấy thoải mái với bạn thì mọi chuyện sẽ khác. Anh ấy sẽ làm bạn ngạc nhiên. Khi đã trở nên gần gũi, anh ấy sẽ rất thoải mái và bạn nhận ra anh ấy có khiếu hài hước tuyệt vời. Anh ấy sẽ phá bỏ hình tượng mà mọi người thường thấy. Những câu chuyện cười của anh ấy có thể hơi khô khan và đôi khi khá nặng nề. Bạn không biết liệu anh ấy có đang giận bạn thật hay không. Và đó là cách anh ấy khiến mọi người bất ngờ.”

“Trong hiệp đầu của trận đấu gặp Rayo tại Vallecas, thời mà Tata Martino còn là huấn luyện viên, chúng tôi ngồi trên băng ghế dự bị ngay sau trọng tài biên và cứ gào lên chỉ trích ông ấy. Khi tiếng còi hết hiệp vang lên, Andrés tới chỗ ông ta và nói:

- Đừng để ý đến họ. Họ hơi phấn khích và lo lắng quá đó mà. Có rất nhiều áp lực đang đè nặng lên họ.

Tôi không thể tin được chuyện ấy vì nếu có ai phải phàn nàn về trọng tài nhiều nhất thì đó chính là Andrés. Khi tôi nói điều đó với Andrés thì anh ấy chỉ cười trừ.

- Đừng lo, tôi đã chinh phục được ông ấy rồi. Anh sẽ thấy ông ấy bắt tốt hơn nhiều ở hiệp hai.

Andrés không phải kẻ ngốc. Anh ấy biết cách sử dụng sự tôn trọng mà mọi người dành cho mình.”

“Tôi cũng nhớ khoảng thời gian ngay sau khi được lên đội hình hạng nhất”, Bartra tiếp tục. “Anh ấy đã chủ động chăm sóc tôi. Dần dần, chúng tôi đã thân nhau và niềm tin giữa chúng tôi ngày càng lớn hơn. Mọi thứ không hề dễ dàng với tôi, tôi phải rất khó khăn mới đến được đó. Tôi đã được chơi rất ít. Rồi một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ anh ấy.

- Andrés đây. Ngẩng cao đầu lên, mọi thứ sẽ ổn thôi. Chắc chắn là như thế. Cậu đang tập luyện rất tốt. Tiếp tục đi. Chúc cậu may mắn!

Tôi không có số điện thoại di động của anh ấy nên tôi cứ tưởng đó là một trò đùa, rằng ai đó đang chơi khăm tôi. Vì thế, ngay hôm sau, tôi phải hỏi liệu có đúng là anh ấy đã gửi tin nhắn WhatsApp cho tôi không. ‘WhatsApp là gì?’ – anh ấy đã hỏi như vậy. Chỉ vài ngày sau đó tôi mới biết chắc chắn là anh ấy. Tôi thực sự đánh giá cao việc anh ấy đã gửi tin nhắn đó, rằng anh ấy đã tự đặt mình vào vị trí của tôi và hiểu cho tôi, ngay cả khi anh ấy không thừa nhận điều đó.”

“Andrés cũng có những điều nhỏ nhặt mà thú vị. Vào buổi sáng, thỉnh thoảng họ sẽ bày trái cây hoặc sinh tố ra và anh ấy là người duy nhất chọn quả dừa. Nếu bạn thấy một chiếc bánh sandwich trông rất kỳ lạ thì bạn biết nó chắc chắn là của anh ấy. Anh ấy là người ít nói, nhưng luôn có một ngọn lửa bên trong con người đó. Bạn không thể không nghĩ rằng anh ấy đang âm thầm mưu đồ một trò gì đó.”

“Tôi từng hỏi anh ấy:

- Anh bắt đầu được chơi ở đội hình chính từ bao giờ?

Anh ấy trả lời:

- Đó là lúc 23, 24 tuổi.

Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã được chơi một vài trận trong đội hình chính thức khi tôi 21, thế nên tôi cũng nên hài lòng rồi. Và anh ấy nói:

- Tôi cũng đã chơi một vài trận khi tôi ở tuổi của anh, Marc. Đừng để họ che mắt anh, đừng để họ khiến anh tin vào điều nhảm nhí đó.

Điều đó khiến tôi nghĩ rằng: Lần tới, nếu ai đó bảo tôi phải kiên nhẫn, rằng phải mất một thời gian dài Andrés mới được chơi ở đội hình chính thì tôi sẽ nói với họ rằng anh ấy đã được chơi ở tuổi 21 rồi.”

“Khi Andrés không ở trên sân, tất cả mọi người đều nhớ anh ấy”, Bartra tiếp tục. “Bạn có thể vứt một quả dưa cho anh ấy, tròn một đường chuyền rất tệ và anh ấy vẫn sẽ kiểm soát được nó một cách hoàn hảo. Tôi cảm thấy rất vinh dự khi được chơi với anh ấy. Anh ấy là một tấm gương sáng cho tôi và cho nhiều người khác nữa.”

“Anh ấy cũng rất nhạy cảm. Chuyển đến Barcelona lúc 12 tuổi không phải là một điều dễ dàng. Tôi đến sân tập hằng ngày bằng taxi và chuyện đó không giống với những gì anh ấy đã trải qua. Tôi chỉ mất có một tiếng rưỡi để đi taxi mỗi ngày. Vậy mà tôi đã than vãn rồi. Có những người nguyền rủa bạn chỉ vì họ đang gặp khó khăn. Andrés thì ngược lại. Anh ấy đã phải trải qua những ngày tồi tệ nhưng lại muốn những điều tốt nhất đến với bạn bởi vì anh ấy biết mọi chuyện khó khăn như thế nào. Có lẽ anh ấy đã tự nhủ rằng: ‘Giá như đã có ai đó giúp mình ngày ấy… À, vậy thì giờ mình sẽ giúp họ.’ Đó là Andrés.”

“Cậu ấy đã đích thân gọi cho chủ tịch… và thuyết phục ông ấy để tôi đi.” - Pedro Rodríguez

Khi bộ ba Neymar, Messi và Suárez tới cũng là lúc Pedro phải rời đi, cơ hội của anh bị hạn chế ở câu lạc bộ này. Anh là cầu thủ đã ghi những bàn thắng không thể quên như bàn thắng trong trận đấu ở Shakhtar và Estudiantes de la Plata, những bàn thắng đã giúp Barcelona kết thúc năm 2009 với 6/6 danh hiệu. Nhưng bộ ba Messi, Neymar và Suárez đã khiến thời gian anh được ra sân ngày càng ít đi, vậy nên anh muốn ra đi. Pedro chỉ muốn được chơi bóng. Vấn đề là Barcelona sẽ không để anh đi. Không bao giờ, cho đến khi một trong những người bạn thân nhất của anh nhấc điện thoại lên và gọi cho Chủ tịch Josep Maria Bartomeu.

“Andrés là một người rất quan trọng đối với tôi”, Pedro nói. “Mọi người đều biết tôi muốn đi và tôi đã phải chật vật thế nào. Ngày này qua ngày khác, mọi thứ đều bế tắc. Andrés hiểu được tôi cảm thấy thế nào. Cậu ấy biết những gì tôi đã phải trải qua và vì thế cậu ấy đã đích thân gọi cho chủ tịch, thuyết phục ông ấy để tôi đi. Cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều.”

Hai ngày sau, Pedro trở thành một cầu thủ của Chelsea. “Không một ai có thể làm được những điều cậu ấy đã làm cho tôi. Cậu ấy như đã biết trước điều gì sẽ xảy ra vậy. Cậu ấy rất thông thái. Ví dụ, tôi vẫn nhớ trận đấu với Inter Milan. Tôi được ra sân rồi lại bị gọi vào. Đã lâu rồi tôi không được chơi một cách liền mạch, tôi luôn là người thế chỗ cho người khác. Cậu ấy bước vào phòng thay đồ và nói với tôi:

- Cậu là chính mình. Cậu không ở đây để thay thế ai cả, được chứ? Giờ hãy đi ra ngoài đó và chơi như Pedro Rodríguez. Đó là tên của cậu và đó sẽ là cách cậu chơi.

Lúc đó, tôi còn trẻ và điều đó khiến tôi cảm thấy phấn chấn lên rất nhiều. Cậu ấy đã giúp tôi tự tin hơn. Khi một người như Andrés Iniesta lên tiếng thì điều đó phải thực sự quan trọng.”

Pedro ra sân, Barcelona thắng 2-0 và Pedro đã ghi bàn.

“Tôi sẽ không bao giờ quên những gì cậu ấy đã giúp tôi trong trận bán kết World Cup 2010”, Pedro nói. “Vicente del Bosque bắt đầu đọc danh sách và tôi có mặt trong đội hình ra sân. Khi nghe thấy tên mình, tôi cảm thấy căng thẳng ngay tức thì. Không ai nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. ‘Thả lỏng đi, Pedro’ - Andrés nói – ‘Hãy chơi theo cách cậu vẫn luôn chơi.’ Andrés luôn biết cách an ủi người khác. Cậu ấy luôn luôn lạc quan và bình tĩnh. Trên sân cũng vậy: sự bình tĩnh, kiên nhẫn và căn thời gian chính xác. Andrés luôn đợi đúng thời điểm để chuyền bóng. Cậu ấy thật đặc biệt.”