“Một người bạn tốt là món quà quý giá nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi người, vì tình cảm bạn bè là thứ không tiền bạc nào có thể mua được.”
- Frances Farmer
Gần như chiều Chủ nhật nào tôi và Pat – cô bạn thân nhất của tôi – cũng ngồi vào bàn, cặm cụi với bút sáp màu, giấy và kéo để hí hoáy làm quần áo cho những con búp bê giấy mới cắt được từ tờ báo của ngày hôm đó.
Chúng tôi kiên nhẫn vẽ theo hình dáng bên ngoài của búp bê rồi cố gắng thiết kế những bộ trang phục thật đẹp, thật thanh lịch hay thật độc đáo mà trí tưởng tượng của hai đứa trẻ tám tuổi có thể nghĩ ra được.
Khi đã hoàn toàn thỏa mãn với mẫu thiết kế bằng bút chì, chúng tôi tô màu rồi cắt ra và mặc vào cho búp bê. Theo những gì tôi còn nhớ thì mục đích chính của chúng tôi không phải là chơi với những cô búp bê xinh đẹp mà là thi xem ai vẽ được những mẫu quần áo đẹp hơn. Pat bao giờ cũng thắng. Ngay khi còn nhỏ, Pat đã bộc lộ rõ khiếu thẩm mỹ. Sau này tôi cứ tiếc mãi vì cô ấy đã không theo đuổi ngành thiết kế thời trang.
Tốt nghiệp trung học, Pat nhận lời lên xe hoa với một anh chàng hơn cô vài tuổi và bắt đầu cuộc sống gia đình nhưng chỉ được vài năm thì chồng Pat đột ngột ra đi trong một tai nạn, bỏ Pat lại một mình. Tôi thì đi học đại học xa nhà rồi kết hôn. Trong suốt hơn ba mươi năm sau đó, liên lạc giữa hai chúng tôi chỉ là những tấm thiệp sinh nhật, thiệp mừng Giáng sinh, những cuộc điện thoại và vài lần thăm viếng hiếm hoi. Cuộc sống bận rộn kéo chúng tôi vào những ngả đường khác nhau, nhưng sâu trong thâm tâm, chúng tôi biết mình vẫn là bạn thân nhất của nhau.
Đã từ lâu tôi không còn nghĩ đến những con búp bê bằng giấy ngày xưa, cho đến một tháng trước, khi tôi nhận tin Pat bị ung thư thận. Bệnh của Pat đã vào giai đoạn cuối.
Tôi vội vàng thu xếp đến thăm bạn. Trên đường đi, tôi cứ dợt đi dợt lại trong đầu những câu tôi sẽ nói với Pat vì sợ rằng mình sẽ quá xúc động mà không nói lên lời. Pat vốn nhỏ người, thế mà giờ đây cơ thể cô ấy bị phù lên gấp đôi. Tôi đau lòng khi thấy bạn mình thở khó khăn và không thể làm những việc như tắm rửa hay vệ sinh cá nhân.
Sau cái ôm thắm thiết, chúng tôi cùng ngồi xuống trò chuyện. Đầu tiên, chúng tôi nói về chuyện mùa xuân năm ấy đến sớm, về những đứa con và cháu của mình. Sau đó, cuộc chuyện trò của chúng tôi chuyển sang những vấn đề nghiêm trọng hơn, chẳng hạn như cơn đau đang hành hạ Pat, tác dụng phụ của các loại thuốc điều trị và cách Pat xoay xở để có đủ tài chính chữa bệnh khi không còn đi làm nữa.
Pat vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi mở túi và lôi ra mấy cây bút sáp màu, giấy kẻ ô và hai cái kéo. Vẻ ngạc nhiên đó biến mất khi tôi lấy ra quyển sách hướng dẫn cách làm quần áo cho búp bê. Lật từng trang sách, chúng tôi bình luận rằng quyển sách vẫn không in đủ các loại quần áo. Rồi như mấy chục năm trước, hai đứa tôi lại cùng nhau thiết kế những bộ trang phục thật đẹp, thật thanh lịch hoặc độc đáo – những bộ quần áo mà đầu óc năm mươi tuổi của chúng tôi có thể nghĩ ra.
Tôi rất vui khi được gặp lại Pat, dù cho đó là điều khó khăn nhất tôi từng làm. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chúng tôi đã cười nói và trò chuyện vô tư như hồi bé. Lúc ôm nhau nói lời tạm biệt, ánh mắt Pat nhìn tôi dường như rạng rỡ hơn lúc tôi mới đến.
Hai ngày sau khi tôi đến thăm, Pat trút hơi thở cuối cùng. Tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy, cũng như lời mẹ tôi từng nói ngày xưa, “Con yêu, hãy nhớ rằng cuộc sống chỉ ban cho ta một người bạn thân duy nhất trong đời”.