T
oni reo lên một tiếng nghe cực kì thiếu nữ tính khi cúp điện thoại. Mike mua máy tính rồi. Giờ họ có sở thích chung và cô có thể dành hàng giờ dạy anh sử dụng. Và quan trọng hơn, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô. Dưới sự quân sư của Doris, cô toàn là người chủ động, mời anh sang ăn hầu hết các tối và ban ngày thì năng ghé qua nhà anh.
Nhanh nhanh chóng chóng, Toni lưu tệp tin và tắt máy. Cô chắc chắn không thể đi sang nhà Mike trong bộ dạng hiện giờ. Tóc cô đang rối bù như tổ quạ đây này. Lúc làm việc cô thường buộc túm tóc lại. Cô phải chải chuốt kĩ càng trước khi sang nhà Mike. Cô nên mặc gì đây? Cô không hỏi Doris được.
Doris đã tới Santa Monica thăm mẹ đẻ và chị ấy sẽ kịp không trở về nấu bữa tối giùm họ.
Toni thở dài. Cô không thích nói dối Mike về các món ăn, nhưng cô thực sự đang học nấu nướng Món bánh quy không-bao-giờ-thất-bại của cô ăn cũng khá ổn. Chắc cô đang biến mình thành con ngốc, nhưng cô không tài nào ngăn nổi mình thích Mike. Trước hết,vì Mike là anh chàng độc thân duy nhất cô quen biết trong chung cư này, nếu không tính George Schilling sống ở tầng hai, mà ông ấy bét cũng phải sáu mươi rồi. Còn có một nhân viên môi giới chứng khoán đang trong thời gian li thân với vợ ở tầng tám, nhưng Toni khá chắc trong tủ quần áo của hắn chẳng có gì ngoài một bộ comple mà chỉ dân đồng tính mới mặc và hắn diện nó cả tuần. Cô chưa từng thấy hắn mặc gì khác, và không đời nào cô thích một kẻ mặc comple đeo cà vạt để đi đổ rác.
Mike lại khác. Anh ta đẹp trai theo kiểu trầm tư, và anh ta chắc chắn thuộc típ người thông minh. Khi cô gặp anh lần đầu, anh quá nghiêm túc. Và cách anh để ý mọi cử động của cô khiến cô khó chịu. Cô có cảm giác như anh đang quan sát mọi thứ lần đầu tiên, rồi ngẫm nghĩ và ghi nhớ. Cô có cảm giác như nghe thấy cả tiếng bộ óc anh kêu o o hoạt động, ghi nhớ thông tin để tham khảo sau này như ổ cứng trong máy tính của cô. Mike sẽ là người ngoài hành tinh, khoác bộ da người trái đất để quan sát văn hóa và tìm cách hòa nhập mà không thu hút sự chú ý, nếu cô để đầu óc thực sự thỏa sức tưởng tượng,.
Toni bật cười. Cô không hề tin sự sống tồn tại ngoài hành tinh, nhưng chắc chắn Mike có bí mật gì đó muốn giấu. Và biết thế lại càng khiến cô quyết tâm phá bỏ lớp phòng ngự và tìm hiểu bí mật kia. Anh có chút hơi quá cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói lẫn cung cách xử sự. Cô đã để ý thấy rất nhiều điểm.
Cảm giác khó chịu vì bị quan sát và đánh giá đã biến mất khi Doris chỉ ra anh là nhà văn. Và cô vỡ lẽ. Những cây bút có tài nhìn mọi chuyện qua con mắt trẻ thơ. Cô từng nghe thấy điều đó trong một cuộc phỏng vấn, và có vẻ hoàn toàn có lí. Và một vài nhà văn còn mải quan sát tới mức chẳng còn thời gian hưởng thụ cuộc sống. Cô sẽ đảm bảo điều đó không xảy tới với Mike.
Anh hợp với cô, không phải nghi ngờ gì về điều đó. Toni biết mình là một người tự nhiên, năng nổ. Cô lúc nào cũng luôn tay luôn chân, không chịu ngồi yên để suy ngẫm. Nhưng từ hồi quen Mike, cô đâm ra trầm lắng hơn chút. Những câu hỏi của anh buộc cô phải suy nghĩ về những việc mình làm và lí do cho những chuyện đó.
Mike chưa hề có động thái tán tỉnh nào, dù cô đã cho anh một hai cơ hội. Doris bảo cô đừng lo, chuyện là phải thế. Anh chắc chắn thích cô, nhìn là thấy rõ. Có lẽ anh đã trải qua một cuộc tình tệ hại, và chưa muốn một lần nữa sa vào lưới tình.
Toni cởi đồ và đứng dưới vòi sen. Rồi cô vặn nước. Không mất nhiều thời gian lắm. Cô sẽ dùng xà bông thơm mà Doris đảm bảo sẽ khiến Mike mất hồn và rồi chuyện gì cần đến sẽ đến.
Kì cọ một chút rồi xả nước, thế là cô tắm xong. Toni lau người và chạy vội tới tủ quần áo. Cô thấy chẳng có bộ nào với dịp này, nhưng có một chiếc váy lụa đỏ dài treo đằng sau tủ, và Toni lấy nó ra. Đây là thứ đầu tiên cô mua cho mình sau khi chuyển vào căn hộ này. Hồi đó, ý nghĩ mặc một trang phục đỏ tươi có vẻ cực kì bốc đồng và hay ho. Giờ cô mặc vào và mỉm cười hài lòng. Đã sáu năm rồi mà vẫn vừa như in. Cô may mắn vì có hệ trao đổi chất tuyệt vời. Hầu hết phụ nữ sẽ nở ra như quả cầu chào tất niên nếu ăn uống như cô.
Toni xem xét mình trong gương. Lớp vải lụa ôm lấy cơ thể cô, và cổ chữ V có một cái khóa vàng nho nhỏ chạy dọc thân trước. Cô chưa từng có đủ can đảm để mặc nó. Cô mở tủ kéo và tìm cái khăn họa tiết đỏ vàng đã mua cùng cái váy này. Đến lúc quyết định rồi. Có che cổ hay không?
Nếu Doris ở đây, chị ấy sẽ bảo cô quên cái khăn đi. Toni ném nó trở vào ngăn kéo. Cổ áo cũng không sâu tới độ quá phô phang, và cô muốn khiêu khích anh chàng kia.
Nhìn mình một lần nữa trong gương, xịt chút nước hoa, và cô đã sẵn sàng. Toni cầm chìa khóa cùng cái tua vít nhỏ để nối dây vào máy tính của Mike. Cô còn cần gì nữa nhỉ? Chương trình kiểm tra lỗi chính tả, tất nhiên rồi. Và hệ điều hành, đề phòng máy anh chưa được cài đặt sẵn. Rồi cô cầm theo luôn hai cái đĩa game để trên giá. Mike hẳn sẽ thích chơi trò Giả lập lái máy bay. Cô chuyển file game sang đĩa ngay lúc đó. Tốt nhất nên để anh có một trải nghiệm tuyệt vời khi bắt đầu sử dụng máy tính mới. Mai họ sẽ học những cái khó hơn sau. Nhưng suy đi tính lại một hồi, cô đổi sang cầm theo các đĩa chương trình họ có thể chơi cùng nhau.
Toni ngâm nga một giai điệu bắt tai khi ra cửa. Đó là bài gì nhỉ? Hễ tối nào uống quá chén về là bố cô đều hát bài này. Cô bỗng nhớ lại một vài ca từ khi đi ra hành lang và ngâm nga giai điệu. Gì đó liên quan tới cô dâu và chú rể, và... một mùa khác và một lí do khác cho... cho gì nhỉ? Toni tới cửa nhà Mike vừa kịp lúc nhớ ra, và cô vừa cười vừa ấn chuông. Cô đang ngâm nga bài Making Whoopie.
Phải hít thở sâu mất mấy phút Stan mới kiềm chế được. Cái máy tính mới chết tiệt! Vì Joyce xin nghỉ một ngày, anh phải tự tìm hồ sơ của một thân chủ. Và cái máy chết tiệt này cứ báo với anh rằng tệp tin Schowartz không tồn tại. Stan biết rõ ông ta phải tồn tại ở chỗ nào đó. Anh đã thấy Joyce nhập dữ liệu vào ngày hôm trước.
Cẩn thận, vừa nghiến răng ken két, Stan vừa đánh lại R... A... Y... M... O... N... D rồi S... C... H... W... A... R... T... Z, dấu hỏi Joyce nói sẽ định vị tệp tin, và ấn nút enter để bắt đầu cái Joyce gọi là tìm kiếm toàn cầu1. Cái máy kêu ro ro như máy sấy quần áo, và cái đèn đỏ nho nhỏ chớp nháy. Nó đang làm gì đó thì phải.
1 Như đã nói, tiểu thuyết ra đời vào năm 1989 nên một công nghệ được nhắc tới đã lỗi thời. Ở đây Stan dùng hệ điều hành MS Dos.
Đèn đỏ ngừng nháy và câu trả lời hiện lên trên màn hình. TỆP TIN RAYMOND SCHWARTZ KHÔNG TỒN TẠI. Cái máy mới này chắc chắn không đáng tin nếu nó làm mất thông tin chỉ qua một đêm.
Stan nhìn màn hình một lát, rồi lắc đầu bực bội. Anh nên thử thêm lần nữa, để chắc ăn. Rất có thể anh đánh sai kí tự và thành ra sai tên. Anh vốn không giỏi đánh máy mà.
Khi Stan nhấn nút để dọn màn hình, máy tính kêu lên một tiếng bíp chói tai và một thông báo khác hiện lên. Nó nhấp nháy hỏi. BẠN CHẮC CHỨ? BẠN CHẮC CHỨ? BẠN CHẮC CHỨ? Tất nhiên là anh chắc rồi! Anh sẽ không ấn cái nút chết tiệt đó nếu như không chắc!
Nó dường như đang đợi câu trả lời, nên Stan gõ mổ cò X... Á... C... N... H... Ậ... N rồi ấn enter. Cỗ máy lại kêu bíp và một thông báo khác hiện lên thay thế cái đầu tiên. Ấn “Y” CHO “YES” HOặC “N” CHO “NO”. Stan khịt mũi. Người ta khen cái máy tính này thông mình lắm mà. Anh đã đọc báo viết rằng người ta đang phát triển một dòng máy mới có thể tự tìm và sửa lỗi. Còn cái của nợ này không biết xác nhận nghĩa là gì hả?
“Mày bị làm sao đấy? Xác nhận nghĩa là ‘yes’ đấy!”
“Ông Gerhardt? Mọi việc ổn cả chứ?”
Một luật sư tập sự đang đứng tại ngưỡng cửa, lo lắng nhìn anh. Gương mặt Stan đỏ lựng, và anh thấy như mình đang bò dưới thảm. Tên cô ấy là gì nhỉ? À, đúng rồi... Wilber. Catherine Wilber.
“Tôi ổn, Catherine. Tôi chỉ đang bực quá thôi. Cái máy tính mới này không hoạt động.”
Catherine gật đầu tỏ vẻ rất nghiêm túc. “Có lẽ tôi giúp được, thưa ông Gerhardt. Tôi đã trải qua tất cả các khóa học kĩ năng văn phòng rồi. Ông muốn làm gì?”
“Tìm tệp tin Raymond Schwartz. Tôi cần in nó ra.”
“Dạ, cái đó thì dễ thôi.” Catherine bước đến bên cái máy kèm theo một nụ cười tự tin. “Ông chỉ cần nhập vào phần tên thôi, thưa ông Gerhardt. Ông nhìn này.”
Catherine bắt đầu gõ, và Stan vỗ vai cô. “Raymond bắt đầu bằng chữ R, Catherine. Cô nhầm rồi.”
“Không đâu, ông Gerhardt.” Catherine cười tươi. “Ông phải nhập họ trước tên. Schwartz, Raymond, đặt dấu phẩy ở giữa để phân biệt hai phần. Nếu ông đánh ngược lại là không được.”
Catherine gõ xong tên và lại ngước lên cười với anh. “Chắc ông sai ở điểm đó, ông Gerhardt, nhưng sẽ đơn giản thôi nếu ông nhớ rằng cách sắp xếp trong máy tính cũng giống như một tủ hồ sơ ấy. Máy tính sẽ tìm kiếm ba kí tự đầu tiên ông gõ vào, và nếu nó tìm thấy hơn một tên tập tin phù hợp, nó sẽ quay lại so sánh chúng với cả cái tên. Nếu ông gõ Raymond, nó sẽ tìm R-A-Y. Và thường thì nó chẳng tìm được gì phù hợp.”
Anh cảm thấy mình như đồ ngu, và thái độ của cô ta chắc chắn chẳng làm anh khá hơn. Anh không muốn một luật sư tập sự dạy mình cách dùng máy tính. Anh muốn hồ sơ Schawartz và anh được về nhà.
“Giờ xem nhé, ông Gerhardt. Khi ông gõ tên, ông đánh thêm dấu hỏi, để ra lệnh cho máy tính định vị tệp tin ấy mà. Và sau đó ông ấn enter. Thấy không? Đèn sẽ nhấp nháy. Vậy có nghĩa là nó đang tìm kiếm... Của ông đây!”
“Cảm ơn nhé, Catherine.” Stan hít một hơi sâu. “Từ đây tôi lo liệu được rồi.”
Catherine tỏ vẻ lo lắng. “Ông chắc không, ông Gerhardt? Chương trình in ấn hơi khó dùng đấy. Để tôi in cho. Ông cần một hay hai bản?”
“Một thôi. Tôi đi uống nước đây, Catherine. Xong cô để hồ sơ lên bàn tôi nhé.”
Stan đóng cửa nhà vệ sinh riêng và khóa lại. Rồi anh đi ra gương và ngắm nhìn mình. Anh trông chẳng ổn chút nào. Tim anh đập thình thịch, và anh chắc huyết áp đã tăng đến ngưỡng nguy hiểm. Khi anh kiểm tra sức khỏe thường niên, bác sĩ bảo huyết áp anh bình thường, nhưng chắc ông ấy nhầm. Những lúc thế này, tim anh đập nhanh dữ dội, Stan biết mình phải cẩn thận.
Hít thở sâu cùng với một phương pháp anh học được trong buổi hội thảo về vấn đề stress có thể giúp cải thiện tình trạng này đôi phần. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Chí ít anh cũng không hút thuốc. Nếu có thì chắc anh đã bị nhồi máu cơ tim vì cái máy khỉ gió kia rồi.
Stan nhắm mắt và tập trung vào hình ảnh giúp giảm stress của anh. Những luật sư khác trong nhóm dùng những hình ảnh được nói đến trong bài giảng. Nào là sóng vỗ bờ cát, ánh nắng lấp lánh trên mặt hồ xanh trong, và đồng cỏ cao vút rì rào lay động trong gió. Chúng cũng đẹp, nhưng hình ảnh của Stan có tác dụng hơn. Anh mường tượng những văn bản ghi lại các vụ án hãng luật của anh cãi thua và được xé tan chúng. Phán quyết vụ Alden, thành hoa giấy. Phán quyết vụ Chandler, thành giấy vụn. Phán quyết vụ Donelley, vứt. Chỉ cần đến năm lần là anh thư giãn được.
Sau một lúc, Stan thấy sắc mặt đã tốt hơn. Tay anh thôi run, hơi thở sâu và đều đặn. Máy tính có thể là làn sóng của tương lai, nhưng người ta phải tạo ra những cỗ máy tân tiến hơn cái đặt trong văn phòng của anh. Cánh bán hàng đã thề thốt rằng những đời máy mới, tinh vi có thể xử lí hàng ngàn thông tin chỉ trong một nano giây. Danh sách, số liệu, các phép tính, phép hoán vị, và ngoại suy, nó có thể xử lí tất cả bằng tốc độ ánh sáng và hiệu quả vô cùng. Nhưng nó lại hóa đồ bỏ nếu ta không biết phải nhập họ trước tên.
Stan đợi đến khi chắc chắn rằng Catherine đã đi mới trở lại phòng làm việc. Cô ta biết rõ anh làm sai ở đâu. Cô ta có buôn chuyện với ai trong công ty không nhỉ? Để cho chắc, anh sẽ gọi cho Joyce luôn và bảo cô ấy giao cho Catherine một vụ ở Sacramento. Roger Merill có lẽ cần người giúp, và Catherine là một cô gái trẻ thông minh. Cô ấy hiểu nhiệm vụ béo bở kia là một thỏa thuận bịt miệng cô ta. Và nếu cô ta không biết đường giữ mồm giữ miệng, anh sa thải cô ta sau cũng được. Đằng nào công ty cũng có quá nhiều luật sư tập sự mà.
Tài liệu về Schwartz nằm trên bàn anh. Stan cầm lên và nhét vào ca táp. Làm việc với máy tính là một trải nghiệm đáng thất vọng mà anh không muốn lặp lại. Nó có thể khiến anh phát rồ phát dại lên mất. Liệu có phải anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi gửi máy tính cho Mike không? Nếu Mike bực bội, cậu ấy sẽ ra ngoài làm chuyện xuẩn ngốc.Và nếu cảnh sát bắt giữ Michael, kế hoạch của anh sẽ gặp rắc rối to.