Sự tĩnh lặng khiến Sarah choàng tỉnh khỏi giấc ngủ mê mệt. Cô mở mắt nhìn ánh đèn nhấp nháy màu đỏ trên đồng hồ điện tử chỉ 16:32.
Tiếng sủa của lũ chó con từ một trong những khu vườn dưới chân đồi vẳng lên dai dẳng, nẩy lại qua trần nhà và quanh căn phòng hình cánh cung.
Không gian im ắng. Tiếng đài đã ngưng bặt. Sarah có thói quen bật đài kênh 4 và để nó trong trong bếp mỗi khi tới đây. Tiếng kể chuyện đều đều trên đài khiến cảm giác trống trải bớt ghê gớm hơn. Âm thanh ấy nếu được nghe từ một phòng khác sẽ cho ta ấn tượng về một ngôi nhà đầy những người Hampshire dễ thương và ưa tán dóc. Bọn trộm chắc sẽ thấy điều đó thật lạ ở Glasgow, nhưng có vẻ như trong cái làng Thorntonhall độc nhất vô nhị này thì việc ấy là hoàn toàn bình thường. Sarah cũng bật đèn ở những vị trí chiến lược: Hành lang, cầu thang, bất kể nơi nào bên ngoài không thể nhìn xuyên vào trong được. Cô có biệt tài dựng cảnh kiểu như thế này.
Mọi thứ lặng như tờ. Đây không phải là giờ vàng của bọn trộm. Ngôi nhà nằm trên đỉnh đồi, có thể thấy rõ vào ban ngày, đặc biệt lúc này lại là thời điểm mà hàng xóm láng giềng đang ở ngoài sân, chê bai công việc của các thợ vườn hay dẫn bọn chó nòi béo ị của mình đi dạo loanh quanh. Tên trộm nào đột nhập vào giờ này thì hoặc là rất tự tin, hoặc quá ngu ngốc.
Kiệt sức và tha thiết muốn ngủ lại, Sarah cân nhắc đến một giả thuyết vô thưởng vô phạt: Hoặc nhà bếp đã bị cháy cầu chì hoặc cuối cùng thì cái đài cũ rích cũng ngừng hoạt động. Mọi thứ trong nhà này đều đã cũ kỹ và cần được sửa chữa.
Vì thế cô mặc định là do cái đài đã hỏng, mỉm cười và nhắm mắt lại, cuộn tròn bên dưới lớp chăn xốp mềm, lấy làm vui sướng khi bị tỉnh giấc chỉ để lại được vùi mình vào giấc ngủ một cách ngon lành.
Cô để mặc cho tâm trí mình trượt nhẹ nhàng vào bóng tối ấm áp.
Đột nhiên, tiếng sàn nhà kêu răng rắc dưới chân cầu thang khiến cô mở choàng mắt.
Cô ngỏng đầu lên để nghe rõ hơn.
Tiếng giày miết trên thảm vọng lên từ khu cầu thang cùng với tiếng rít của hai từ chỉ dẫn. Giọng một người phụ nữ cất cao: “Đi tiếp!”.
Vẫn còn mụ mị vì giấc ngủ, Sarah ngồi dậy, tưởng tượng ra mẹ mình trên chiếc xe lăn đang trượt trên tay vịn xuống bậc nghỉ cầu thang và không sao điều khiển cho nó ngừng để tiếp đất được. Mẹ cô là một người kiệm lời và độc đoán, bà muốn có câu trả lời cho các câu hỏi: Tại sao họ lại sắp đặt kế hoạch chăm sóc đó? Tại sao Sarah không bao giờ về tắm cho bà? Tại sao Hồng y Geoffrey lại không cử hành tang lễ cho bà?.
Thật vô nghĩa!
Cô tung chăn và thả chân xuống sàn để đứng dậy nhưng hai đầu gối uể oải đã phản lại ý định của cô, khiến cô bị loạng choạng về phía sau, ngã uỵch xuống giường với một cú nẩy không lấy gì làm duyên dáng.
Bất lực với chính mình, cô thấy yếu đuối mỗi khi ở nhà. Sarah từng đến những nơi lạ lẫm, đáng sợ, song cô luôn nỗ lực cảnh giác và giữ được bình tĩnh. Lúc nào cô cũng nhắm trước lối thoát hiểm ngay trên đường vào, luôn đến và đi một cách chủ động, nhưng ở đây, cô bị mất khả năng tự vệ.
Tuy nhiên, nơi này khác với những căn phòng lạ bởi vì ở đây, cô là một vị chủ nhà hợp pháp. Cô có thể gọi cảnh sát và đề nghị họ tới giúp.
Thấy đã bớt căng thẳng, cô bật hai đầu gối về phía trước và với tay vào trong túi xách cạnh giường. Những ngón tay sợ sệt của cô lục lọi qua đống khăn giấy, hóa đơn và hộ chiếu để dò tìm phần lưng lạnh ngắt bằng kim loại của chiếc iPhone. Cô lôi nó ra ngoài, bấm nút và vui mừng khi thấy màn hình sáng lên. Cô đã mở máy trong lúc đứng chờ ở hành lang khoang hạng nhất trước khi ra khỏi sân bay Glasgow. Thường thì cô không làm vậy. Đôi khi, cô tắt nguồn chiếc điện thoại suốt 24/24 giờ để có một giấc ngủ ngon. Lúc này, cô tập trung cả hai tay vào màn hình, mở khóa nó, chọn biểu tượng điện thoại, chọn bàn phím số, bấm 999 rồi ấn nút gọi đúng lúc nghe thấy có tiếng động bên ngoài cửa phòng ngủ của mình.
Nó giống một cảm giác hơn là âm thanh thực, tựa như không khí đang chuyển động trên mặt đất. Có ai đó dựa lưng vào bức tường cạnh cửa rồi cúi xuống, thảng thốt như thể những ngón tay lạnh đặt lên hõm lưng trần.
Cô nhét chiếc iPhone vào khoảng trống nhỏ hẹp trong cái chăn lông rồi đứng dậy.
Cánh cửa khẽ kêu khi mở hẳn ra.
Đó không phải hồn ma của bà mẹ Sarah mà là hai thiếu niên lóng ngóng và kỳ quặc. Chúng mặc quần tập rộng thùng thình cùng với áo sơ mi lộn mặt trái đồng bộ, lộ rõ đường chỉ từ vai áo đến tận ống quần. Cả hai cùng đi một kiểu giày thể thao. Bộ đồng phục kỳ lạ khiến chúng trông như hai thành viên của một giáo phái nào đó.
Bọn trẻ lúc đầu còn ngập ngừng, sau đó thì bước đến đứng chắn hết cửa. Bọn chúng không phải những cậu bé liều lĩnh mà tỏ ra rất tự tin và đầy thách thức.
Thiếu chút nữa thì Sarah phá lên cười vì nhẹ nhõm.
“Các cậu làm gì ở đây?”
Một đứa trong số chúng cao ráo và để đầu trọc. Cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt Sarah và khẽ rúm người lại khi nghe tiếng cô, đứng nghiêng nửa người ở cửa ra vào, vai vẫn hướng ra ngoài như muốn rời đi.
“Này”, Sarah nói, “ra khỏi nhà tôi ngay. Đây không phải nhà hoang, ngôi nhà này...”.
Tên còn lại có mái tóc dài hơn, đen và dày, nhưng không hề tỏ ra do dự. Với vẻ giận dữ, cậu ta đứng chắn ngang ngưỡng cửa và nhìn thẳng vào mặt cô.
Sarah biết mình không hẳn là xinh đẹp, nhưng cô tự biết cách chăm chút cho bản thân, dáng người cô thon thả với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng. Dưới thứ ánh sáng kiểu như thế này, cô có thể được coi là một phụ nữ hấp dẫn. Thế nhưng, thằng bé lại không nhận thấy điều đó, thậm chí hình ảnh của cô còn khiến cậu ta ghê tởm.
Thằng bé cao hơn thúc khuỷu tay vào bạn mình. Tên đang tức giận không hề dứt mắt khỏi cô mà hất cằm ra hiệu cho cậu bạn bước vào phòng. Tên cao hơn nhăn mặt, khẽ lắc đầu. Chúng tiếp tục giao tiếp với nhau bằng những cử động nhỏ, thằng bé hung dữ vẫn nhìn xoáy vào cô đầy vẻ căm thù.
“Mẹ tôi vừa mất”, Sarah nói, giọng lạc dần khi vỡ lẽ ra một điều là bọn chúng chẳng hề ngạc nhiên vì tìm được cô ở đây. “Tôi vẫn còn sống...”
“Lũ con của cô đâu?”, thằng bé tức giận hỏi.
“Con nào?”
“Cô có con.” Thằng bé có vẻ rất chắc chắn.
“Không...”, Sarah nói, “tôi không có con”.
“Có, chắc chắn là cô có.” Cậu ta liếc quanh phòng như thể các con cô có thể trốn dưới chăn, trong tủ hay dưới gầm giường vậy.
Giọng cậu ta the thé, đúng là giọng nói cô nghe khi nãy, nhưng cô lại chú ý tới trọng âm trong đó: Không phải là người Glasgow, không hề có chút giọng bờ tây nào. Thậm chí đó cũng không phải là âm giọng nóng nảy, lưỡng lự kiểu Scotland như những đứa trẻ ở đây. Cậu ta có giọng nói giống người vùng bờ đông nhưng thuộc địa phận Anh1, Edinburgh hoặc London gì đó. Bọn chúng đã chủ định tới đây chứ không phải vô tình đi ngang qua ngôi nhà này. Bỗng nhiên cô không còn hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
1 Tên đầy đủ là Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland (United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, tên gọi ngắn là United Kingdom, viết tắt là UK), gồm 4 phần chính là Anh (England), Scotland, Wales và Bắc Ireland. Ngoài ra, Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland còn bao gồm một số hòn đảo và quần đảo khác tại nhiều nơi trên thế giới. Vương quốc này có chung đường biên giới với Cộng hòa Ireland.
Sarah thử nói lại lần nữa:
“Các cậu vào nhầm nhà rồi”.
Nhưng cậu ta nhìn cô và khẳng định:
“Không, tôi không nhầm”.
Khoản tiền đó. Chắc hẳn chúng đến đây vì khoản tiền đó rồi. Nó là thứ duy nhất trong căn nhà này đáng để chúng quan tâm. Thế nhưng, túi tiền lại ở trong bếp, mà căn phòng này thì cách đó một cánh cửa, dọc theo hành lang, đi ngang qua sảnh và lại còn phải lên cầu thang. Đúng là chúng đến đây để tìm cô rồi.
Giờ thì cô thấy tự tin hơn một chút. Sarah lại nhìn bọn trẻ lần nữa. Chúng sẽ không lấy được một đồng nào hết. Cô sẽ phủ nhận tất cả nếu chúng hỏi bởi vì cô sẽ gọi cảnh sát ngay bây giờ, rồi họ sẽ đến và mang bọn chúng đi để thẩm vấn, cô cần phải tỏ ra là người vô tội.
“Này”, cô nói, cố tỏ ra biết điều, “các cậu nên đi đi. Tôi đã gọi cảnh sát cách đây một phút và họ đang trên đường đến. Các cậu có thể gặp rắc rối to nếu còn ở đây”.
Tên đang giận dữ không dời mắt khỏi cô khi tiến thêm một bước vào phòng, ngón chân nó chạm vào rìa chiếc thảm Ba Tư màu vàng, xâm phạm vào lãnh thổ trung lập giữa hai bên. Thằng bé nhìn thấy cô thì cứng người lại cảnh giác, còn cô kịp thấy một thoáng cảm thông trên mặt cậu ta trước khi nó đanh lại, rồi cậu ta hất cằm lên bướng bỉnh. Thằng bé lại bước tới, dù chỉ vài phân, cho đến khi đứng hẳn lên trên mép thảm, hành động này cố ý để cho cô biết rằng cậu ta có thể và chắc chắn chiếm ưu thế hơn cô.
Sự tức giận làm Sarah tỉnh táo hẳn, cô rào trước:
“Tôi biết các cậu đến đây làm gì rồi”, cô nói, tiến đến chỗ cậu ta và vẫy một bàn tay về phía cầu thang. “Các cậu không biết mình đang đối mặt với ai đâu, các cậu đã phạm một sai lầm...”
“DỪNG LẠI”, cậu trai tức giận nhe cả hàm răng ra. “Lùi lại ngay, đồ khốn.” Nó bước một bước nữa về phía cô, giờ nó lại mỉm cười. Hàm răng khô một cách khác thường của nó làm cô sợ hãi.
Sarah lùi về phía giường. Cô có thể trông thấy một phần chiếc điện thoại lộ ra ngoài tấm chăn. Cô co duỗi các đốt ngón tay, một phản xạ như tập bắn súng.
Ánh nhìn của thằng bé chuyển hướng từ mắt cô xuống chiếc áo sơ mi, tới đùi và nhìn đi chỗ khác, bất ngờ thoái lui. Cô nhận ra mình đang không mặc quần lót. Lúc về, cô đã mệt tới mức cứ thế lột áo khoác, thả giày trên sảnh và bò lên cầu thang, cởi hết quần áo cùng đồ lót ở ngưỡng cửa phòng ngủ. Chiếc áo sơ mi cũ cô đang mặc chỉ chạm tới đùi, gần như chẳng che chắn được gì. Cô còn chưa chợp mắt tí nào trong suốt hai mươi tư giờ qua. Mẹ cô mới mất. Cô xứng đáng được ngủ.
Cô hét lớn hết mức có thể:
“CÚT RA KHỎI ĐÂY NGAY LẬP TỨC!”.
Thằng bé cao hơn chỉ nhăn mặt, nhưng tên còn lại thì giận dữ tới mức không buồn chớp mắt. Hàm dưới của nó chìa ra như thể muốn cắn cô. Chính trong cơn cao trào của nỗi tức giận và cay đắng sâu sắc, đột nhiên cô nhận thấy khuôn mặt cậu ta rất quen thuộc.
“Cậu là ai?”, cô hỏi. “Tôi biết cậu”.
Cậu trai cao hơn bị tác động vì câu đó, bất giác thấy sợ hãi, cậu ta nhìn người bạn đang giận dữ của mình.
“Chắc chắn tôi biết cậu”. Mặc dù vậy cô không chắc lắm: Đó chỉ là một ký ức mờ mịt, như thể cậu ta đã có mặt trên truyền hình hay trên báo vậy. “Tôi đã thấy một bức ảnh của cậu.”
Khuôn mặt của thằng bé đang tức giận lấm tấm đỏ và nó lắp bắp:
“Ảnh? Cô đã xem ảnh tôi?”.
Sarah nhún vai lúng túng và thấy rằng cậu ta đang siết chặt hai nắm tay lại.
Cậu ta đưa một tay lên và đấm mạnh vào ngực mình:
“... đã cho cô xem bức ảnh chết tiệt của tôi sao?”.
Giọng cậu ta đay nghiến trên một cấp độ mới. Người bạn kia giật cánh tay cậu ta ra khỏi lồng ngực và kéo nó lùi lại:
“Dừng lại, dừng lại, anh bạn. Thở nào, hít thở nào”.
Sarah liếc trộm chiếc iPhone, tìm kiếm một tia hy vọng nhưng không thấy gì.
Thằng bé tức giận tiếp tục rít lên:
“Cái túi xách chết tiệt! Lấy điện thoại của nó ra khỏi cái túi chết tiệt đó đi!”. Giờ thì khuôn mặt của cậu ta chuyển sang xanh lét, cậu ta đang nhìn xuống sàn nhà dưới chân cô. Thằng bé kia dõi theo ánh mắt bạn mình và thỏa theo yêu cầu của nó, cậu ta sải dài bước chân rồi thu hẹp khoảng cách chỉ bằng hai bước nhanh chóng. Sau đó, cậu ta ngồi thụp xuống chỗ chân cô, thò một bàn tay thô lỗ vào chiếc túi xách yêu thích của cô. Thằng bé chỉ còn cách đùi của Sarah không đầy một bước, cô để lộ mình hoàn toàn trong tư thế hai chân xoạc rộng khiến cậu ta sốc đến mức cứng đờ cả người.
Tuy nhiên, cậu trai giận dữ không hề bị tác động trước hình ảnh ấy.
“Squeak, cử động đi chứ!”
Thằng bé đang ngồi xổm chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, bỏ tay ra khỏi chiếc túi. Cậu ta đang cầm một chiếc điện thoại. Nó là loại cục gạch mà mấy ông bà về hưu vẫn hay dùng. Làm bằng nhựa màu đỏ với các nút bấm to, hình ảnh cây cọ hiện trên cái màn hình bé tí. Trông cây cọ không nổi lên vì màn hình không sáng. Đó chỉ là một chiếc điện thoại giả. Sarah chán nản nhận ra mình đã quên béng mất chiếc điện thoại. Cô luôn không để ý tới nó trong những trường hợp lẽ ra cần phải dùng đến.
Thằng bé giơ chiếc điện thoại qua đầu để cho người bạn đang đứng ở cửa chú ý. Khuôn mặt tên kia méo mó vì giận dữ:
“Trong đấy còn gì không?”.
Thằng bé đang ngồi xổm nhét chiếc điện thoại vào túi nó rồi lại thò tay lục lọi chiếc túi của cô. Có vẻ hài lòng khi tìm thấy ví của cô, cậu ta đứng dậy, giơ chiếc ví lên một cách đắc thắng.
Sarah gần như cười lớn vì vui mừng:
“Các cậu muốn lấy tiền à?”.
Nhưng cả hai đều tập trung vào chiếc ví, tên trinh sát cao ráo trở lại với bạn mình, tay vẫn giơ cao chiếc ví. Chúng cũng chỉ hơn bọn trấn lột một tí, hai đứa trẻ ngu ngốc mặc những bộ quần áo lộn trái và giờ cô đã nhận ra là để giấu đi logo của trường.
Cô nhìn thằng bé hung dữ kéo khóa chiếc ví của mình. Cô biết cái mũi kia, chóp mũi ngắn, cánh mũi rộng và tròn. Cô biết rõ chúng. Cô phỏng đoán:
“Tôi biết bố cậu...”.
Cô đã đúng. Cậu ta có vẻ ngập ngừng trong lúc kéo khóa cái ví nên cô nói to hơn:
“Tôi biết bố cậu...”.
Cậu trai cao gầy hoảng hốt, hết nhìn cô lại đến thằng bạn đang giận dữ của mình, còn cô càng cao giọng hơn:
“Tốt nhất cậu nên đi khỏi đây. Cậu nghĩ ông ấy sẽ nói gì khi tôi kể là cậu đã đột nhập vào nhà tôi?”.
Một ông bố. Có thể là bất cứ ai. Một ông bố ẽo uột, đầy uy quyền, hoặc một gã nghiện rượu thảm hại. Có lẽ Lars đã quyết định không tin cậy cô và muốn lấy lại nó. Chính là Lars. Đây đúng là cái mũi của Lars rồi.
“Lars!”, cô buột miệng. Thằng bé hung dữ có vẻ bị tổn thương.
Trong một thoáng, cô đã mong cậu ta bỏ qua chiếc ví, trả nó lại, xin lỗi và đi ra. Trong một thoáng, huyết mạch của cô bị chậm lại khiến hơi thở trở nên bất ổn. Lars cay đắng, tổn thương, Lars thảm hại và ghét cay ghét đắng cô nhưng lại cần cô hơn bất cứ ai. Lars sẽ giết cô mà không buồn chớp mắt nếu việc đó có lợi cho ông ta. Nhưng việc đó không hề có lợi chút nào. Lars đã không cử bọn nhóc này đến.
Cậu trai hung dữ nhìn cô, ánh mắt tổn thương sâu sắc y hệt như ông bố, hai mí mắt sụp xuống đầy vẻ căm thù. Nó tiếp tục nhìn cô trong khi những ngón tay thô bạo lục lọi ví của cô, kẹp vài tờ tiền mệnh giá lớn và một hóa đơn taxi rồi lôi chúng ra.
Sarah tận dụng cơ hội lao tới chỗ chiếc iPhone. Cô nhoài người xuống giường, ngón tay chạm được vào mặt kim loại lạnh ngắt, tóm chặt lấy nó bởi biết rằng nó rất trơn trượt. Cô giơ điện thoại lên, chạm vào màn hình, nó đã tự động khóa trong lúc đang gọi nên cô cố trượt để mở khóa nhưng bị lỗi đến hai lần.
“CẢNH SÁT! CỨU TÔI VỚI! CÓ HAI THẰNG NHÓC ĐANG Ở TRONG NHÀ TÔI...”
Cậu trai hung dữ đã ở ngay cạnh cô. Nó tóm lấy bàn tay đang siết chặt của cô, giật người cô đứng dậy, dễ dàng lôi chiếc điện thoại trơn nhẵn ra khỏi những ngón tay cô, nhưng Sarah vẫn tiếp tục gào thét vào đó:
“... TRONG PHÒNG NGỦ CỦA TÔI. MỘT ĐỨA... TÔI BIẾT NÓ...”.
Tất cả đều bất động nhìn vào chiếc điện thoại, tưởng tượng ra họ đang bị nghe lén, rồi đột nhiên ý thức được rằng có một vị khán giả nào đó đang xem vở kịch của họ. Cậu trai giận dữ là người đầu tiên sực tỉnh: Nó từ từ đưa điện thoại lên tai và lắng nghe.
Một nụ cười nhếch mép hiện trên khuôn mặt. Nó chạm một ngón tay vào màn hình, cúp máy và ném điện thoại lên giường.
Đằng sau cô, thằng bé cao lớn đổi chân, di chuyển lại gần đến khi hơi thở của cậu ta phả vào tóc cô. Cô cảm thấy hơi ẩm của nó chạm vào tai mình. Cậu trai hung dữ nhận ra nỗi thống khổ trên gương mặt cô và cô thấy đôi mắt nó hằn lên tức tối với mình.
Đằng sau vai cô, hơi thở trở nên gấp gáp hơn, đứt quãng hơn.
Có một lần, Sarah gặp gỡ khách hàng trong một khách sạn ở Dubai và ăn tối cùng ông ta. Ông ta rất to béo. Cô nhớ vẻ buồn chán toát ra từ ông, cùng với nỗi tuyệt vọng và vẻ xa cách. Mặc dù cô đã cố bắt chuyện nhưng ông ta chỉ im lặng suốt bữa ăn và uống rất nhiều dù chẳng ích gì. Trong lúc đi thang máy lên phòng, cô đã nhẩm lại bài diễn văn của mình: Chuyện đó đôi khi xảy ra với tất cả mọi người, chỉ sờ mó và nói chuyện thôi không hay hơn à, lần sau ông có thể dùng thuốc nếu muốn... Lúc nằm trên giường úp mặt xuống gối như ông ta bảo, Sarah cũng nghe thấy tiếng thở kiểu này đằng sau mình, hơi thở gấp, bỗng chốc giống như của một loài thú và cô đã quay lại vừa lúc trông thấy một vật bằng kim loại trên tay ông ta. Cô đá ông ta ra khỏi giường, tóm lấy quần áo của mình và bỏ chạy. Cô thoát được là nhờ ông ta béo quá nên không bắt kịp.
“Tôi có tiền...”, cô nói bâng quơ.
“Tiền ư?”, cậu trai giận dữ khẽ nói. “Cô nghĩ chuyện này là vì tiền sao?”
“Vậy thì vì cái gì?”, cô hét lớn hết mức có thể, hy vọng sẽ làm chúng lùi lại. “Các người đang làm cái quái gì ở đây? Đây là căn nhà chết tiệt của tôi.”
Nhưng không có đứa nào lùi lại. Cậu trai giận dữ lại nhìn thẳng vào mắt cô.
Giờ thì cô khóc, đưa hai bàn tay ra khẩn nài:
“Tôi đã làm gì động đến các cậu nào? Tôi sẽ khai hết, tôi hứa đấy”.
Cậu ta đưa mắt sang chỗ khác, nhìn quanh phòng vẻ bất cần.
Đột nhiên Sarah hiểu ra: Cậu ta không sợ bị cô nhớ mặt bởi vì cậu ta tới đây là để giết cô. Cô sẽ không bao giờ rời khỏi căn nhà này được. Cô sẽ không bao giờ thoát khỏi nơi đây.
Cô không thể chết trong căn nhà lạnh lẽo và đổ nát mà cô đã luôn phải vật lộn để thoát khỏi nó. Cô không thể chết trong khi ở truồng dưới tay hai thằng oắt con ở phòng trẻ của chính mình ngày xưa được.
Qua làn nước mắt, cô trông thấy khoảng trống giữa họ, phía sau là cánh cửa mở rộng.
Sarah thụp đầu xuống và chạy.