• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Bên nhau trọn đời
  3. Trang 14

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 25
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 13
  • 14
  • 15
  • More pages
  • 25
  • Sau

Chương 7Như gần...

Đèn đỏ. Dĩ Thâm dừng bước, từ xa anh đã nhìn thấy cô.

Có rất nhiều thứ không thay đổi. Cô ấy vẫn thích mặc áo len, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi mà vẫn ăn mặc như học sinh. Khi đứng đợi, vẫn có thói quen cúi xuống đếm gạch lát đường.

Số cải tiến đầu tiên của tạp chí Tú sắc đã được phát hành, người đàn ông trẻ có nụ cười mãn nguyện trên trang bìa chính là nhân tài mới nổi của giới kiến trúc, giành được rất nhiều giải thưởng lớn của cuộc triển lãm thiết kế quốc tế trong gần hai năm qua, danh tiếng đang nổi như cồn.

“Đáng tiếc, anh ta không được đẹp trai lắm”, Tiểu Hồng bình luận một cách tiếc rẻ.

“Còn luật sư Hà đẹp trai, tiếc là không phỏng vấn được anh ta”, chị Mai nói to.

“Chị Mai, chị đừng nói thế.” Tiểu Hồng tỏ vẻ khó chịu với kiểu nói châm chọc như vậy, “Ức Tĩnh đã cố gắng hết sức rồi.”

Vừa đúng lúc Mặc Sênh đi đến, nghe thấy vậy, cô bất giác đưa mắt nhìn Đào Ức Tĩnh. Cô ấy đang cắm cúi bên bàn làm việc của mình như không quan tâm đến sự bàn tán của mọi người.

Mặc Sênh đột nhiên cảm thấy chột dạ, lại như có cảm giác áy náy.

“Chị Sênh, chị Sênh”, Tiểu Hồng bỗng nhớ ra điều gì, nắm tay Mặc Sênh lắc mạnh, “Bạn bè với nhau, có chút việc nhất định chị phải giúp đấy”.

Mặc Sênh lập tức có dự cảm không lành, cô thận trọng hỏi: “Tiểu Hồng, em và anh chàng bác sĩ ngoại khoa... có chuyện phải không?” Không nhiên tự dưng cô ấy lại muốn đi xem mắt.

“Đáng ghét! Chị nói gì vậy!” Tiểu Hồng hét ầm lên, hai tay chống cằm, dáng vẻ như muốn nói chuyện của họ đang rất ngọt ngào, “Là chuyện này cơ.” Không biết Tiểu Hồng lấy ở đâu ra một tờ giấy to quá khổ, vẩy một cái trải ra trước mặt cô, hỏi: “Nhìn rõ chưa?”.

Rõ rồi, đồng thời cũng rất choáng, phía trên cùng tờ giấy viết bốn chữ cỡ lớn “Hóa đơn mua hàng”, phía dưới ghi chi chít các loại quần áo, giày dép, đồ mỹ phẩm của nhiều thương hiệu... lại còn cả máy quay phim kỹ thuật số.

Thật là đủ hình, đủ loại, “biến hóa khôn lường”, Mặc Sênh nhìn hoa cả mắt: “Tiểu Hồng, có phải hàng hóa sắp lên giá không? Em muốn đầu cơ tích trữ hả?”.

“He he, chẳng phải đã quyết định chị và chị Trần đi Hồng Kông sao? Đừng có đánh trống lảng, một câu thôi, nói đi, chị có mua giúp em không?”

Tin tức truyền đi nhanh thật, Mặc Sênh thở dài: “Có gì hay đâu?”.

Sau giờ làm việc, chàng bác sĩ họ Trình của Tiểu Hồng mời cơm. Trong bữa ăn, Tiểu Hồng liên tục nhắc cô: “Chị Sênh, chị có biết thế nào là ăn cơm của người khác không?”.

Mặc Sênh muốn khóc cũng không được, muốn cười cũng chẳng xong: “Yên tâm, nhất định chị sẽ mua mấy thứ đó giúp em, mua đến khi không thể mang nổi về mới thôi. Nhưng mà, Tiểu Hồng...”. Cô nói thầm vào tai Tiểu Hồng: “Em không muốn giữ gìn hình ảnh thục nữ nữa à?”.

Chết thật, lại quên rồi! Tiểu Hồng lập tức ngồi thẳng người, thu lại vẻ mặt như đòi nợ Mặc Sênh, miệng nở nụ cười e ấp. Mặc Sênh phát hiện thấy bác sĩ Trình vốn nho nhã cũng đang cười không ngừng. Rõ ràng anh ta đã sớm phát hiện ra, hơn nữa còn cảm thấy vui vẻ, thích thú.

Mặc Sênh chợt mỉm cười, rốt cuộc cũng tới lúc Tiểu Hồng muốn đoạn tuyệt với quá khứ.

Ăn xong, ai về nhà nấy, lên xe buýt mới phát hiện đã lên nhầm tuyến đi về hướng chỗ ở cũ của mình, Mặc Sênh vội xuống xe ở bến sau, nhìn đồng hồ thấy mới hơn bảy giờ, bây giờ mà về nhà thì sớm quá.

Đi dạo siêu thị khá lâu, hơn chín giờ mới về nhà, mở cửa, Mặc Sênh thấy phòng thật trống trải.

Cô vào bếp, lấy đồ vừa mua trong túi ra, mì chính, dầu ăn, muối, xì dầu... Bếp chẳng có gì, không biết hàng ngày Dĩ Thâm ăn uống thế nào?

Trong phòng ngủ vẫn còn một ít quần áo chưa thu dọn. Mở tủ, Mặc Sênh thấy bên trong treo đầy comple và áo sơ mi của Dĩ Thâm, đơn điệu và lạnh lẽo. Hình như Dĩ Thâm rất thích màu xám, cô treo quần áo của mình cạnh quần áo của anh, rồi đứng ngắm nghía, bất giác bật cười.

Nhưng lại buồn.

Dĩ Thâm...

Dĩ Thâm!

Cởi giày, lên giường đi ngủ. Hai hôm nay, Mặc Sênh đều ngủ ngoài phòng khách, tự nhiên giờ lại không muốn ra đó. Một cảm giác lạ lẫm ập đến, ngay bản thân cô cũng không lý giải nổi, có lẽ vì ngày mai.

Ngày mai, thứ Sáu, Dĩ Thâm sẽ trở về.

Quần áo còn chưa thay mà cô đã ngủ thiếp đi. Không biết đã qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như Mặc Sênh nghe thấy có tiếng bước chân, cô trở mình, mãi lâu sau mới tỉnh hẳn, trong phòng tối om.

Tỉnh dậy lần sau thì trời đã sáng rõ, cô tung chăn ngồi dậy... Chăn? Mặc Sênh phân vân, có lẽ đêm qua lạnh quá nên cô đã kéo chăn đắp.

Mặc Sênh vội đi đánh răng rửa mặt, soi gương thấy tóc mình đã dài ra khá nhiều, cô phải tranh thủ đi cắt tóc mới được. Cô chuẩn bị đồ đi làm, cửa vừa mở, cô bỗng sững người.

Dĩ Thâm trong bộ comple là phẳng phiu đang đứng ở cửa, tay cầm chìa khóa, có vẻ như sắp mở cửa.

Mặc Sênh tròn mắt nhìn người đứng trước mặt: “Dĩ Thâm?”.

Sao anh lại ở đây, chẳng phải anh bảo tối mới về cơ mà?

“Ừm”, Dĩ Thâm cất chìa khóa, đáp lấy lệ rồi lách qua cô, vào phòng khách.

Lát sau anh lại đi ra, tay cầm rất nhiều tài liệu, thấy cô vẫn đứng ngây ngoài cửa, anh chau cặp lông mày thanh tú.

“Em không đi làm à?”

“À, vâng! Em đi ngay đây.”

Không biết tại sao Mặc Sênh bỗng trở nên vội vã. Lần đầu tiên, cô ý thức được quan hệ giữa họ đã khác, mà sau này cũng sẽ như thế, mỗi sáng người đầu tiên cô nhìn thấy chính là anh...

“Tôi đưa em đi.”

Mặc Sênh theo sau Dĩ Thâm vào thang máy.

“Không cần đâu, em đi một mình cũng được.” Văn phòng luật và tòa soạn không cùng đường, một nơi hướng Nam, một nơi hướng Bắc.

Dĩ Thâm ấn nút gara xe ở tầng một, nói lạnh nhạt: “Tôi đến tòa án khu X, tiện đường”.

“Vậy cũng được.” Thì ra là thế.

Lên xe, Mặc Sênh hỏi: “Anh... về từ tối hôm qua phải không?”. Nếu không, sao lại có tài liệu ở phòng khách.

“Đúng.” Dĩ Thâm trả lời không mấy hào hứng, mắt vẫn chăm chú nhìn đường.

Mặc Sênh mím môi: “Lúc nào thế... sao không gọi em?”.

“Hơn mười một giờ.” Anh trả lời có vẻ miễn cưỡng, dừng một lát lại nói: “Không cần thiết”.

Ánh mắt Mặc Sênh trở nên hơi ảm đạm, quay sang nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe. Đang là giờ cao điểm nên xe cộ trên đường rất đông... Chẳng lẽ quan hệ giữa Dĩ Thâm và cô cũng cứ bế tắc như thế này mãi sao?

“Dĩ Thâm, nếu buổi trưa anh cũng ở khu X thì chúng ta cùng đi ăn trưa nhé?”

Dĩ Thâm mấp máy môi, quay sang nhìn Mặc Sênh nhưng cô vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng nói như thoảng qua, cô ấy vừa nói với ai?

Anh quay đầu, giọng lạnh nhạt: “Có thể buổi trưa tôi không ở đấy”.

Thực ra, buổi sáng anh cũng không ở đó.

“Dĩ Thâm?” Viên trợn tròn mắt nhìn người vừa đẩy cửa bước vào văn phòng, bắt chước động tác của mấy cô bé học sinh, lấy tay dụi dụi mắt cười: “Lẽ nào mắt tôi có vấn đề, hay là tôi bị ảo giác?”.

“Tôi lại thấy không phải chỉ mắt cậu có vấn đề.” Dĩ Thâm liếc nhìn anh ấy rồi bước nhanh vào phòng làm việc.

Viên lắc lư đi theo Dĩ Thâm vào phòng, ngồi xuống ghế: “Hơn bảy giờ tối qua gọi điện, cậu vẫn ở Quảng Châu, sao bây giờ đã ở đây?”.

“Lúc đó tôi đang ở sân bay.” Dĩ Thâm ngồi vào bàn làm việc, lật giở tài liệu.

“Công việc xong chưa?”

“Cũng tạm ổn.”

Dĩ Thâm nói tạm ổn tức là công việc gần như không còn vấn đề gì nữa. Viên nhiều lúc không khỏi khâm phục anh chàng đẹp trai này, công việc ở Quảng Châu giải quyết trong một tuần e cũng vẫn vội, vậy mà cậu ta hoàn thành trước một ngày, không biết cậu ta làm thế nào!

“Tối qua cậu về nhà rất muộn phải không? Sao vội thế, hôm nay về cũng được mà.” Viên tiếp tục lẩm bẩm: “Nếu không phải cậu cũng độc thân như tôi thì tôi đã nghĩ cậu vội về với vợ”.

Cây bút máy đang lướt trên giấy dừng lại đột ngột, vạch ra một đường như xé rách tờ giấy.

Dĩ Thâm ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, nói như đuổi khách: “Viên, nếu tôi nhớ không nhầm, sáng nay cậu phải ra tòa bào chữa cơ mà?”.

Thấy Dĩ Thâm từ phòng họp đi ra, Mỹ Đình vội đưa tập tài liệu trong tay cho anh: “Luật sư Hà, tài liệu anh cần, em đã đánh máy xong”.

“Còn đây là giấy mời dự lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường Đại học C, giấy mời ở chỗ luật sư Hướng và luật sư Viên, nhân tiện em cầm về cho anh.”

“Cảm ơn.” Dĩ Thâm quay đầu đón lấy tờ giấy mời, giở ra xem thấy bên trên có in biểu tượng trường Đại học C, trong đó viết ngày Mười lăm tháng Mười một là ngày kỷ niệm một trăm năm thành lập trường.

Mỹ Đình ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, năm giờ bốn mươi phút, “Luật sư Hà, nếu không còn việc gì nữa thì em về đây”.

“Không còn việc gì đâu, cô có thể về.”

“Vậy em về trước.” Mỹ Đình thu xếp đồ của mình, chợt nhớ ra điều gì đó liền nói: “Luật sư Hà, điện thoại của anh đã đổ chuông mấy lần”.

Vừa rồi khi đi gặp khách hàng anh quên không mang điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ. Một cuộc là của khách hàng, Dĩ Thâm lập tức gọi lại cho họ, trao đổi mấy câu rồi cúp máy. Còn cuộc gọi kia... anh bấm vào phím màu xanh.

Đầu bên kia lập tức bắt máy: “Dĩ Thâm”.

“Có việc gì?” Anh hỏi vừa miễn cưỡng vừa lạnh nhạt.

Đối phương có vẻ bối rối bởi câu nói của anh, ngập ngừng một lát mới rụt rè lên tiếng: “Dĩ Thâm, em không tìm thấy chìa khóa nhà”.

Mặc Sênh đứng đợi anh bên kia đường, lưng đeo ba lô, mặc áo len cổ bẻ, cúi đầu như đang đếm ô gạch lát đường.

Đèn đỏ. Dĩ Thâm dừng bước, từ xa anh đã nhìn thấy cô.

Có rất nhiều thứ không thay đổi. Cô vẫn thích mặc áo len, hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi mà vẫn ăn mặc như học sinh. Khi đứng đợi, vẫn có thói quen cúi xuống đếm gạch lát đường.

Lúc đó, anh là người luôn khiến cô phải chờ đợi.

Có lần đợi lâu quá cô đã phát bực với anh: “Em đã đếm đến chín trăm chín mươi chín anh mới đến! Lần sau nếu để em đếm đến một nghìn em sẽ mặc kệ anh!”.

Một lần khác, khoa Luật phải họp đột xuất. Cuối cùng, cuộc họp dài lê thê cũng kết thúc, anh vội chạy đến chỗ hẹn, cô vẫn chờ, nhưng lần này lại không hề giận dỗi, chỉ nhìn anh với vẻ tội nghiệp, nói: “Dĩ Thâm, em đã đếm đến mấy lần chín trăm chín mươi chín rồi”.

Còn bảy năm nay, anh đã đếm bao nhiêu lần chín trăm chín mươi chín?

Không phải không nghĩ đến bỏ cuộc, chỉ là không có cách nào đếm đến một nghìn.

Vội vã băng qua đường, thấy bên cạnh Mặc Sênh có một người đàn ông nước ngoài trông rất béo, hai người đang vui vẻ nói chuyện, Dĩ Thâm đi chậm lại, tiến đến gần, loáng thoáng nghe thấy ông ta nói: “... Your spoken English is perfect”.

“Thanks, I’ve been there for seven years.”

Một thứ tiếng Anh lưu loát như không cần suy nghĩ phát ra từ miệng cô, tự nhiên như tiếng mẹ đẻ, bàn tay đang để trong túi của Dĩ Thâm bất giác nắm lại.

Đúng lúc ngẩng đầu, Mặc Sênh nhìn thấy anh, cô cười với anh, quay sang người đàn ông nước ngoài nói: “My husband is coming, maybe he knows how to go there”.

Cô hỏi anh: “Dĩ Thâm, anh có biết đường XX đi thế nào không?”.

Anh gật đầu, trực tiếp nói với người đàn ông ngoại quốc, ông ta gật đầu cảm ơn rồi chào tạm biệt.

Chỉ còn hai người, Mặc Sênh bỗng lúng túng, không biết nói gì khi đối diện với anh, lại là Dĩ Thâm lên tiếng trước: “Chìa khóa nhà của em đâu?”.

“... Có lẽ mất rồi.” Cô bối rối cúi đầu, không nhìn vào mắt anh. “Hoặc là... sáng nay em quên không mang theo.”

Nhìn vẻ bối rối của cô, Dĩ Thâm cảm thấy có thứ gì đó từ từ dâng lên trong lòng mình.

Nếu không nhận ra cô đang nói dối thì anh không xứng là người trong giới tư pháp. Sau này, nếu có lúc làm chuyện gì trái pháp luật thì tốt nhất cô nên im lặng, nếu không chỉ nói đôi ba câu là đã bị phát hiện.

“Đi thôi.” Dĩ Thâm đột nhiên bước lên trước, cố gắng kiềm chế niềm vui vì lời nói dối của Mặc Sênh, cũng vì từ “My husband” cô vừa nói với ông khách qua đường.

“Đi đâu vậy?” Mặc Sênh đuổi theo anh hỏi, hướng này không phải đường về nhà anh, à không, là nhà họ chứ.

“Ăn tối.”

Ăn tối? Mặc Sênh gần như chạy theo bước chân thoăn thoắt của Dĩ Thâm.

“Về nhà ăn được không? Chúng mình đi siêu thị mua đồ, bây giờ vẫn chưa muộn mà”, Mặc Sênh vừa đuổi theo Dĩ Thâm vừa nói trong hơi thở gấp gáp.

Mặc Sênh học nấu ăn từ bao giờ? Vì ai?

Dĩ Thâm cay đắng, đáp lạnh lùng: “Không cần”.

Không cần thì thôi, nhưng... anh có thể đừng đi nhanh như vậy được không.

“Dĩ Thâm, chậm một chút.” Mặc Sênh vừa thở vừa nói, níu tay áo anh một cách tự nhiên, chính cô cũng không ý thức được hành động ấy thân thiết nhường nào.

Dĩ Thâm giật mình, cúi đầu nhìn những ngón tay trắng trẻo của cô bám chặt vào tay áo khoác màu xám bạc của mình.

Anh không nói gì nhưng bước chân cũng dần chậm lại.

Qua mấy lối rẽ, họ bước vào một quán ăn bình dân. Mặc Sênh nhìn quanh cửa tiệm một cách hiếu kỳ nhưng không thấy có gì đặc biệt. Tuy vậy, những nơi không có gì đặc biệt mới càng dễ xuất hiện cái đẹp, Dĩ Thâm dẫn cô đi xa như vậy, chắc chắn đây là một địa điểm không tồi.

Ông chủ quán nhiệt tình chạy lại đón khách: “Cậu Hà, lâu lắm không gặp”.

Mặc Sênh rất ngạc nhiên, ông ta nói giọng của người thành phố Y.

“Dạo này cháu hơi bận”, Dĩ Thâm dùng phương ngữ đáp lại.

Ông chủ quán tò mò nhìn Mặc Sênh: “Cậu Hà, cô gái này là bạn gái của cậu phải không? Lần đầu thấy cậu dẫn bạn gái tới, xinh quá”.

Dĩ Thâm cười: “Không, vợ cháu đấy”.

“Vợ? Cậu Hà kết hôn rồi ư?”

Ông chủ quán ngạc nhiên, quay sang nói với Mặc Sênh: “Cô Hà, cô thật may mắn khi lấy được người chồng tốt như cậu Hà đây. Cô là người ở đâu?”.

“Cháu cũng là người thành phố Y.” Mặc Sênh nghe được nhưng không nói được phương ngữ, có lẽ là do mẹ cô không phải là người vùng đó, ở nhà cũng chỉ nói tiếng phổ thông.

Ông chủ quán vừa trò chuyện vừa đưa thực đơn cho họ. Dĩ Thâm ra hiệu cho cô chọn món, Mặc Sênh lật giở thực đơn, phát hiện hình như quán ăn này chuyên về các món măng: xương gà hầm măng, thịt xào măng tươi, nộm măng thịt gà... Điều này chẳng có gì lạ, thành phố Y trồng nhiều măng nên nó trở thành đặc sản.

Cô rất thích ăn măng, nhưng... lại chọn món khác.

Chọn xong, cô đưa thực đơn lại cho chủ quán. Ông ấy nhìn cô, nói như trách: “Cô Hà, cô là người thành phố Y, sao không ăn măng?”.

Không ăn măng lạ lắm ư? Bởi vì Dĩ Thâm không ăn măng, trước đây khi cùng ăn với nhau, Dĩ Thâm nói măng có mùi lạ, cô không sao lừa được anh ăn một miếng.

“... Nhưng lần nào đến ăn ở đây, cậu Hà cũng chọn món măng.”

Các món lần lượt được bê ra, quả nhiên Dĩ Thâm không động đũa đến món măng.

Mặc Sênh rụt rè nhắc: “Sao anh không ăn măng? Ông chủ quán nói...”. Đột nhiên cô không thể nói tiếp được.

Tại sao lần nào đến ăn ở đây anh ấy cũng chọn món măng?

Dĩ Thâm im lặng, mãi mới thốt ra bốn từ: “Thịnh tình khó khước”.

Mặc Sênh vừa bỏ miếng măng vào miệng nhưng không tìm thấy vị ngọt như xưa, nuốt vào... đúng như Dĩ Thâm nói, có vị là lạ.

Nhìn ra bên ngoài, ông chủ quán đang tiễn mấy vị khách giọng người thành phố Y, họ đều khen món ăn của quán rất ngon.

Đúng thế.

Thịnh tình khó khước!

“Anh không về nhà sao?” Từ quán ăn đi ra, tay nắm chặt chìa khóa Dĩ Thâm vừa đưa, Mặc Sênh do dự hỏi.

“Tôi quay lại văn phòng, còn một số việc phải làm”, Dĩ Thâm nói lạnh nhạt.

Vẫn nắm chặt chìa khóa trong tay, cô hỏi: “Thế bao giờ anh về?”.

Dĩ Thâm nhìn cô, mắt ánh lên vẻ khó hiểu: “Em muốn chờ tôi?”.

“... Vâng”, Mặc Sênh gật đầu, lại ngập ngừng giải thích, “Vì em cầm chìa khóa của anh”.

“Văn phòng cũng có chìa khóa dự phòng, em không phải đợi tôi.” Anh không nhìn cô nữa, lời nói không rõ là thất vọng hay gì, ngữ khí rất lạnh lùng, thậm chí còn pha chút giễu cợt: “Tôi không quen để người khác đợi”.

Căn phòng lạnh lẽo, lúc đi cũng thế, lúc về cũng vậy.

Lại là mười một giờ đêm.

Dĩ Thâm mở cửa, theo thói quen anh đưa tay lần sờ công tắc điện trên tường, nhưng lúc sắp bật đèn thì dừng lại.

Đèn đang sáng.

Anh dừng tay, nhìn khắp phòng, ti vi vẫn mở nhưng không thấy người đâu.

Bước đến tắt ti vi, lúc đi qua sô pha, anh liếc thấy bên trên có người co ro nằm ngủ như con tôm, anh rón rén bước lại gần.

Dĩ Thâm say sưa ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc đang ngủ, thật muốn gọi dậy mắng cho một trận.

Trời lạnh thế này mà nằm ngủ ở sô pha, không biết cô có đầu óc không nữa?

Rõ ràng là vừa bực vừa cáu, nhưng anh lại cúi xuống, thận trọng, khẽ khàng bế cô lên.

Cơ thể mềm mại áp vào lòng anh, hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả lên chiếc áo vest lạnh ngắt của anh.

Những năm xa cách, chưa bao giờ anh dám mơ có ngày này, Mặc Sênh nằm trong vòng tay anh, giơ tay, cúi đầu, cô ấy đã hoàn toàn thuộc về anh.

Anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng áp má lên đôi má mềm mại của cô, ngủ ở ngoài lâu như vậy mà vẫn ấm thật.

Mặc Sênh bỗng cựa mình trong vòng tay anh, có phải cô ấy muốn tránh sự đụng chạm của anh, Dĩ Thâm nín thở, em tỉnh rồi ư?

Cô chỉ muốn tìm tư thế thoải mái hơn, đầu vùi sâu vào ngực anh, ngủ say sưa, hoàn toàn không biết có người tim đập rộn ràng bởi động tác cựa mình ấy.

Em... Dĩ Thâm thở dài, trái tim anh mỗi lúc lại thêm mềm yếu, không thể kiểm soát được.

Anh dùng cùi chỏ đẩy cửa, đặt cô lên giường. Cô đang khoác một chiếc áo len rộng bên ngoài áo ngủ, Dĩ Thâm do dự một lát, rồi cúi xuống giúp Mặc Sênh cởi áo ngoài, những ngón tay anh hấp tấp cởi từng cái khuy áo, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp.

Anh nhẹ nhàng nhấc cánh tay cô lên để kéo áo len ra, cơ thể cô ấm nóng, mềm mại trong bộ đồ ngủ khiến tim anh đập mạnh, hơi thở dồn dập, không thể kiềm chế được bản thân.

Lấy tấm chăn đắp cho cô, Dĩ Thâm vội vàng rời phòng ngủ.

Nán lại lâu hơn, anh không đảm bảo mình không tìm cách đánh thức người đang ngủ.

Dĩ Thâm vào phòng vệ sinh tắm rửa một lát rồi đi vào phòng khách. Lúc đi qua phòng ngủ, anh đột nhiên dừng bước, chợt nhớ ra điều gì, liền đẩy cửa nhìn lên giường.

Quả nhiên!

Chăn chỉ còn một nửa trên người Mặc Sênh, còn nửa kia sắp rơi xuống đất, một chân của cô thò ra ngoài chăn, trong tư thế rất thoải mái.

Mới mười mấy phút đã đạp tung chăn thành ra thế này, thảo nào ngày xưa, có lần cô ấy bảo tư thế ngủ của mình “không được đẹp”, nói vậy còn quá nhẹ nhàng.

Lần anh biết Mặc Sênh có tư thế ngủ rất xấu là vào mùa đông duy nhất họ ở bên nhau. Mặc Sênh liên tục bị cảm, trong vòng hai tháng mà bị cảm tới năm lần. Hỏi nguyên nhân, lúc đầu cô dứt khoát không chịu nói, sau mới ấp úng thú thực: “Tư thế ngủ của em không được đẹp, nhưng chỉ ‘hơi’ thôi, khi ngủ thường hay đạp tung chăn. Ở nhà, cha em thường về muộn, bao giờ cũng đến phòng đắp lại chăn cho em, ở đây không có ai giúp, đến nửa đêm lạnh quá mới tỉnh dậy tự đắp lại. Cho nên bị cảm cũng không nên trách em”. Về sau, cô ấy luôn coi bị cảm là chuyện thường, chẳng có gì nghiêm trọng.

Bây giờ xem ra tư thế ngủ thế này đâu phải chỉ “hơi không đẹp”.

Dĩ Thâm kéo nửa chăn bị tuột xuống đất, đắp lại cho cô. Nhưng vừa buông tay, Mặc Sênh lại trở mình, chăn lại tuột xuống đất.

Ngủ kiểu gì lạ thế!

Dĩ Thâm kéo chăn đắp lại lần nữa cho cô. Ánh mắt có chút tức giận khi nhìn dáng ngủ bình yên của Mặc Sênh.

Cô mà dám đá chăn một lần nữa, anh cũng không thèm sửa “dáng ngủ” của cô suốt đêm cho xem.

Nhưng sau đó, Mặc Sênh ngủ rất ngoan, không hề cựa quậy, còn co người vùi sâu vào trong chăn như sợ lạnh.

Có thế chứ, mặc dù đang ngủ say nhưng cô vẫn tỏ ra biết điều.

Bây giờ là lúc nào? Ban ngày hay ban đêm? Sao cô lại ngủ trên giường?

Vừa từ trong chăn ngồi dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, Mặc Sênh vẫn còn ngái ngủ bước xuống giường, nhưng không tìm thấy dép của mình đâu.

Ơ, dép đâu rồi nhỉ?

Dĩ Thâm từ bếp đi ra, thấy Mặc Sênh mặc bộ đồ ngủ nhảy lò cò trong phòng khách, bất giác cau mày: “Em làm gì thế?”.

“Dép của em...” Nhìn thấy rồi, ở sô pha, nhảy một cái là đến.

Mặc Sênh đi dép xong, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt không hài lòng của Dĩ Thâm.

“Ừm, em tìm dép đi trong nhà”, cô lúng túng.

“Thay quần áo đi.” Anh quay người, lạnh lùng ném ra mấy từ.

Cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, Mặc Sênh đỏ mặt. Suýt nữa thì quên trong phòng còn có một người nữa...

Thay đồ xong, cô bước ra đã thấy Dĩ Thâm đang ăn sáng. Mặc Sênh hơi do dự, ngồi xuống cạnh anh, ngạc nhiên nhìn món cháo rau trên bàn, cô cũng bắt đầu ăn cùng Dĩ Thâm.

Thấy động tác chậm chạp của cô, Dĩ Thâm khiêu khích: “Không quen ăn sáng kiểu Trung Quốc hả?”.

“Hả? Không phải.” Mặc Sênh định thần lại, hấp tấp cúi đầu ăn. Ồ, quả thực rất ngon.

“Dĩ Thâm...”

Hình như đoán được ý cô, Dĩ Thâm không ngẩng đầu, nói: “Cháo mua ở ngay gần nhà”.

“... Mùi vị rất ngon.”

“Cũng được”, Dĩ Thâm lơ đãng phụ họa.

Không ai nói thêm gì nữa. Mặc Sênh cúi đầu ăn cháo, mắt liếc sang tập tài liệu Dĩ Thâm đã chuẩn bị xong, để cạnh bộ ấm chén.

“Hôm nay anh vẫn đến văn phòng chứ?”

“Ừ!”

“Bận lắm phải không?”

“Cũng tương đối.” Thực tế Dĩ Thâm bận tối mắt, nhưng anh cần sự bận rộn như vậy, bởi lẽ mấy hôm trước có người làm tổn thương thần kinh của anh.

“Ừ.”

Câu nói nhỏ tựa như nói thầm đã thu hút sự chú ý của Dĩ Thâm, nhìn cô ăn cháo, tóc đã sắp chạm vào cháo đến nơi.

Trông cả hai có vẻ giống một cặp đôi mới cưới.

“Tiếng Anh của em thế nào?”, Dĩ Thâm đột nhiên hỏi vu vơ.

Tiếng Anh? Sao bỗng nhiên anh lại hỏi chuyện đó.

“Cũng tàm tạm, nhưng em... chưa qua được cấp bốn.” Thành tích huy hoàng trong lần đầu tiên thi tiếng Anh cấp bốn của cô trước khi đi Mỹ là năm mươi chín điểm.

Cũng không tồi.

“Hôm nay, em đi với tôi”, Dĩ Thâm nói.

“Hả?”, Mặc Sênh ngạc nhiên nhìn anh, “Đi đâu cơ?”.

“Đến văn phòng, giúp tôi dịch tài liệu.”

Không dịch được.

Mặc Sênh tức giận nhìn mấy từ tiếng Anh trên giấy, vô lý quá, mấy năm sống ở nước ngoài chẳng lẽ uổng công?

Hỏi Dĩ Thâm ư? Ngẩng đầu nhìn sang, hình như anh rất bận, cô không dám quấy rầy.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Dĩ Thâm một tay cầm tập tài liệu đang dịch, tay kia nhấc điện thoại.

“A lô... Tôi đang ở văn phòng... Thôi, hôm nay tôi có việc...”

Đầu dây bên kia nói gì đó khiến Dĩ Thâm bật cười: “Anh Chu, anh cũng quay ra làm bà mối từ bao giờ thế?”.

Tiếng anh Chu đau khổ vọng ra từ đầu dây bên kia: “Không phải, lần trước gặp cậu ở tòa án, bà xã tôi rất ưng nên muốn giới thiệu cậu với cô cháu gái. Nói thật nhé, cậu Hà, không phải tôi nói giúp cho người nhà đâu, nhưng cô cháu tôi không phải hạng xoàng, học thức, ngoại hình, phẩm chất đều chẳng kém gì cậu. Dĩ Thâm, cậu nên suy nghĩ một chút đi!”.

Dĩ Thâm cười: “Anh Chu, chẳng lẽ anh muốn tôi ngoại tình sao?”.

“Ngoại tình?” Anh Chu ngạc nhiên: “Ý cậu là cậu đã kết hôn?”.

Ngay sau đó, anh ta lại lập tức bác bỏ: “Đừng đùa, Dĩ Thâm, bất kỳ ai cũng đều có thể kết hôn, nhưng Hà Dĩ Thâm thì tuyệt đối không”.

Nói cái gì vậy chứ, Dĩ Thâm không nhịn được cười.

Gác máy, Dĩ Thâm nhìn sang Mặc Sênh đang cắm cúi làm việc.

Lại cắn bút.

Nói bao nhiêu lần mà vẫn không sửa được thói quen xấu này.

Trước đây, không giải được Vi tích phân, cô cũng cắn bút một hồi rồi đưa bài cho anh, cười nịnh: “Dĩ Thâm...”.

Chỉ tội cho người học pháp luật nhưng lại giỏi môn Vi tích phân không khác gì mấy sinh viên khoa Kỹ thuật Công nghệ như Dĩ Thâm.

“Dĩ Thâm...” Không dịch được, Mặc Sênh ngẩng đầu cầu cứu.

Haizz!

Dĩ Thâm tiến lại gần, cầm tập tài liệu trong tay cô theo thói quen, “Chỗ nào?”.

“Đây, cái này dịch như thế nào?”

Mobilia personam sequuntur.

Tài sản kèm theo.

Một danh từ chuyên ngành tiếng Latin, cô không biết cũng phải.

Hơi thở của Dĩ Thâm rất gần, vấn vương quanh mũi Mặc Sênh. Bỗng cô nhớ lại những lúc ngồi tự học cùng anh ngày xưa, Dĩ Thâm bao giờ cũng nói rất nghiêm túc: “Mặc Sênh, đừng ngồi cạnh anh”.

“Tại sao?” Mặc Sênh tự ái, cô đến là để cùng học với anh cơ mà.

“Sẽ ảnh hưởng đến anh.”

Hơi buồn nhưng Mặc Sênh lập tức giơ tay thề: “Em thề không nói chuyện với anh, không đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn vặt, không đi đi lại lại...”.

Không đợi cô nói hết, Dĩ Thâm nói giọng thiểu não: “Em có ngồi yên không động đậy cũng vẫn quấy rầy anh!”.

Thế là thế nào! Lúc đó, cô đã giận đến nỗi lập tức thu dọn sách vở rồi bỏ đi luôn.

Nhưng hôm nay hình như cô đã hiểu...

Bởi vì anh không làm gì cả, chỉ đứng sau cô, hơi cúi người, một mùi hương đầy nam tính tỏa quanh anh, những sợi tóc của cô vờn nhẹ trên áo khoác anh, chỉ cần ngẩng đầu là cô có thể chạm vào cằm anh.

Mặt cô bất giác nóng rực lên, anh đang quấy rầy cô...

Sau đó, trước khi ý thức được bản thân đang làm gì, Mặc Sênh đã đứng phắt dậy, nhảy ra ngoài, đầu vô tình đụng vào cằm anh.

“Em làm gì vậy?” Dĩ Thâm giật mình, đưa tay xoa xoa cằm.

“À, em...” Sao có thể nói điều đó với anh, cô đỏ mặt nói: “Em... em muốn đi ăn”.

Nói xong, Mặc Sênh mới thấy hơi ngượng, lý do gì vậy chứ, bây giờ mới là... cô liếc nhìn đồng hồ trên tường, chưa đến mười rưỡi.

“Bây giờ ư?” Quả nhiên Dĩ Thâm cau mày.

“Đúng thế, sáng nay em ăn ít quá.” Cô bướng bỉnh đáp.

Liếc nhìn đống tài liệu chất cao như núi trên bàn, nhưng thấy Mặc Sênh nhăn nhó vì đói, Dĩ Thâm đành phải đầu hàng.

Biết ngay mà, đưa cô ấy đến văn phòng là một sai lầm.