Đó là một buổi chiều ánh nắng chan hòa như năm ấy, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hoa cỏ, trên vỉa hè soi rõ bóng dáng của gia đình ba người ấy...
Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp để nắm tay nhau đi đến cuối con đường.
1.
Một cặp tình nhân trẻ trong văn phòng gần đây xảy ra mâu thuẫn, mà Viên còn tỏ ra quan tâm đến chuyện này hơn cả công việc, lúc nào cũng để ý xem có tiến triển gì mới, thỉnh thoảng lại tìm Dĩ Thâm để tường thuật trực tiếp.
Dĩ Thâm thực sự không phải là đối tượng lý tưởng để buôn chuyện, nhưng vì Hướng Hằng đi công tác nên anh cũng miễn cưỡng tham gia cho qua. Viên hí hửng tường thuật lại những tin tức mình vừa nghe được rồi hỏi Dĩ Thâm với vẻ ý nhị: “Cậu đoán xem Tiểu Vương có bỏ đi không?”.
Thấy Dĩ Thâm im lặng, Viên lập tức tỏ vẻ đàn anh: “Dĩ Thâm à, Tiểu Vương dù sao cũng làm việc dưới quyền cậu hơn một năm rồi, cậu phải quan tâm đến cấp dưới nhiều hơn”.
“Ừm”, Dĩ Thâm đáp hời hợt “Vợ tôi không mong tôi lo chuyện riêng tư của đồng nghiệp nữ”.
Từ khi kết hôn, Dĩ Thâm thường xuyên thích đổ tội cho vợ. Chẳng hạn như vợ tôi quản rất nghiêm, không cho uống rượu, vợ tôi nói không được về trễ...
Tóm lại, sau khi luật sư Hà kết hôn, muốn viện cớ gì cũng không cần phải nghĩ, cứ trực tiếp nói hai từ “vợ tôi” ra là xong. Ừ, nói ra thì, khi mới kết hôn được ba ngày, anh đã sử dụng tuyệt chiêu này thành thạo lắm rồi.
Mà chiêu này lại vô địch, đám đàn ông lập tức tỏ ra đồng cảm, nảy sinh suy nghĩ kiểu, “đẹp trai có ích gì, kiếm tiền nhiều có ích gì, vẫn bị vợ quản nghiêm ngặt đấy thôi, vợ tôi không quản được tôi, điểm này tôi mạnh hơn cậu”... cũng giảm bớt sự hâm mộ và ghen tỵ của họ.
Còn đám phụ nữ lại tăng điểm ấn tượng cho anh, người đàn ông yêu gia đình, yêu vợ thật đáng nương tựa, có thể thấy nhân phẩm của anh quá tuyệt, giao vụ án nào cho luật sư Hà cũng yên tâm.
Thế là dù không biết gì, nhưng bước đầu Mặc Sênh đã có chút danh tiếng “vợ dữ, vợ ghen” trong giới tư pháp của thành phố A.
Chiêu này còn có hiệu quả giết người trong tích tắc, cực kỳ hiệu nghiệm với Viên. Quả nhiên, Dĩ Thâm vừa nói xong, “người già cô đơn” là Viên như bị điểm trúng tử huyệt, chỉ còn biết đáp lại: “Cưới vợ thì ghê gớm lắm à!”.
Viên cảm thấy mình rất thê lương. Ôi, đàn ông cưới vợ rồi là khác hẳn, có tăng ca cũng đều ở nhà, tiếp khách hàng cũng có lý do, còn học cách đến muộn về sớm nữa chứ...
Đến muộn...
Viên cũng nghĩ đến tháng ngày ôm vợ ngủ dẫn đến dậy muộn và đến muộn!
Nhưng đến khi nào Viên mới có vợ?
Viên rất đau buồn.
Viên hào hứng đến, buồn bã đi. Lúc ra cửa còn đụng ngay Tiểu Vương đang mang hợp đồng đến cho Dĩ Thâm. Viên vỗ vỗ vai cô, ý nhị bảo: “Nghĩ cho kỹ, đến khi ở vào tuổi của tôi rồi sẽ biết, có được một mối tình thật không dễ dàng gì”.
Tiểu Vương chưa kịp phản ứng thì Viên đã bỏ đi. Cô ngẩn người, tiến về phía Dĩ Thâm. Anh đón lấy tập văn kiện, vừa lật xem vừa hỏi: “Tiểu Vương, có phải cô định ra nước ngoài?”.
Dĩ Thâm không có ý định khuyên nhủ, chỉ hỏi về việc công. Dù gì cũng là cấp dưới, muốn đi hay ở thì anh cũng phải biết. Thế nhưng mấy hôm nay, cô trợ lý này đã được vô số người khuyên bảo, nghe câu mở đầu thì nghĩ luật sư Hà cũng muốn khuyên mình, thế nên rất xúc động nói: “Luật sư Hà, anh cũng thấy tôi không nên ra nước ngoài ạ?”.
Mắt Tiểu Vương lộ vẻ uất ức: “Tại sao mọi người đều nghĩ tôi nên ở lại? Tôi phải vất vả lắm mới xin được học bổng của trường đó, không đi thì tiếc quá, hơn nữa cũng chỉ có hai năm. Luật sư Hà hồi ấy cũng đã đợi vợ đến bảy năm đó thôi? Tại sao chỉ hai năm mà anh ấy không đợi được. Nếu hai năm mà cũng không đợi được thì chứng tỏ anh ấy chẳng yêu tôi thật lòng!”.
Dĩ Thâm không ngờ cô nàng lại nhắc đến chuyện anh và Mặc Sênh, ánh mắt hơi lóe lên nhưng không nói gì. Anh cúi đầu lật nhanh tập văn kiện, ký tên rồi đưa lại.
“Luật sư Hà, không còn gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước.”
Tiểu Vương biết mình lỡ lời, vội đón lấy tập giấy tờ rồi kiếm cớ chuồn ngay.
“Khoan đã”, Dĩ Thâm gọi.
Tiểu Vương quay lại.
“Tôi không có ý ngăn cản cô, theo đuổi ước mơ là quyền của mỗi người. Nhưng nó chẳng liên quan gì đến việc có yêu thật lòng hay không.”
Dĩ Thâm nhìn cô, nói gọn: “Nếu phải dùng thời gian để chứng minh tình yêu thì phải lãng phí nhiều lắm”.
Khi hết giờ làm, một đương sự bất ngờ ghé qua văn phòng nên Dĩ Thâm về nhà khá muộn. Phòng khách vẫn sáng đèn nhưng chẳng có ai, Dĩ Thâm vào phòng ngủ, thấy Mặc Sênh đang nằm bò trên giường đọc sách, tóc vẫn chưa khô.
Tóc Mặc Sênh đã dài lắm rồi, ẩm ướt xõa trên vai khiến áo ngủ cũng bị thấm ướt. Dĩ Thâm cau mày, ném cặp táp sang một bên, đến cạnh giường rồi cúi xuống, đặt tay lên người cô: “Sao không sấy khô tóc đã rồi đọc?”.
“Anh cũng sắp về rồi mà.” Mặc Sênh vẫn đọc rất say sưa, không ngẩng lên.
Dĩ Thâm vò vò tóc cô, bất lực đi vào phòng tắm lấy máy sấy, cắm vào ổ điện đầu giường rồi ngồi xuống.
“Lại đây.”
Thế là Mặc Sênh cầm sách lật người lại, bò lên người anh, tìm một tư thế thoải mái để xõa tóc ra, tiếp tục đọc sách. Dĩ Thâm vừa làm vừa trách: “Em mấy tuổi rồi? Trẻ con thế!”.
“Ừm, tóc là anh bảo em nuôi, đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm rồi”, Mặc Sênh lý luận, “Vả lại từ góc độ pháp luật, mái tóc này mọc dài ra sau khi chúng ta kết hôn, nên xem như là tài sản chung của vợ chồng mình, anh phải có nghĩa vụ tiến hành bảo vệ và nuôi dưỡng nó”.
Dĩ Thâm vừa tức vừa buồn cười: “Lý sự cùn ở đâu lắm thế?”.
Mặc Sênh tỏ vẻ vô tội: “Luật sư Hà ‘ngôn truyền thân giáo’1 mà”.
1 Ý nghĩa của cụm “ngôn truyền thân giáo” này có thể hiểu là “đích thân chỉ dạy”.
Bẩm sinh thì có, anh không dạy được kiểu lý sự cùn đấy. Dĩ Thâm bất lực sấy cho “tài sản chung”. Trong tiếng chạy rì rì của máy sấy, Mặc Sênh kể anh nghe nội dung cuốn sách cô đang đọc.
“Truyện này hay lắm, Tiểu Hồng cho em mượn đấy. Nội dung kể về một cô gái ba mươi tuổi, hôn nhân thất bại, bị bỏ rơi, lại gặp tai nạn xe rồi qua đời. Cuối cùng khi mở mắt ra lại thấy mình được tái sinh, quay về năm mười bốn tuổi, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới, rất ly kỳ.”
Nói đến đây, cô ngẩng lên, ánh mắt sáng rỡ nhìn Dĩ Thâm: “Dĩ Thâm, nếu anh quay về năm mười bốn tuổi thì sẽ thế nào nhỉ?”.
Dĩ Thâm phớt lờ cô, từ chối trả lời câu hỏi giả định vô nghĩa này.
Mặc Sênh vẫn truy vấn: “Liệu anh có đi tìm em trước không?”.
“... Lúc ấy, em mới mười ba tuổi, vị thành niên, vừa tốt nghiệp tiểu học2.”
2 Tại Trung Quốc, bậc tiểu học kết thúc ở năm lớp 6.
“Cũng đúng. Có điều nếu em quay về năm mười bốn tuổi, nhất định sẽ thi vào trường của anh, sau đó...”, Mặc Sênh cười tít mắt, “... cưa đổ anh trước”.
Dĩ Thâm nhướng mày: “Bà Hà, rất tiếc phải báo cho em biết, anh sẽ không yêu sớm đâu”.
“Hứ, anh còn nói đại học không yêu đương gì, kết quả vẫn bị em cưa đổ đấy thôi.” Mặc Sênh đung đưa chân, dương dương tự đắc: “Bại trận dưới tay em, còn dám hùng hồn”.
Một số người sống khá thoải mái nên càng ngày càng kiêu căng. Dĩ Thâm lặng lẽ sấy khô tóc cho cô, đặt máy xuống rồi bất ngờ bế bổng người nào đó đang đắc ý lên.
Mặc Sênh “á” lên một tiếng, sách rơi xuống đất, đang định cự nự thì đã bị anh chiếm trọn đôi môi, mùi vị đàn ông mạnh mẽ trong tích tắc tràn ngập mọi cảm quan.
“Mặc Sênh, tóc em làm ướt áo anh.” Dĩ Thâm bế cô đặt lên đùi, vừa hôn vừa nói: “Cởi áo ra giúp anh”.
“... Anh định làm gì?”, Mặc Sênh yếu ớt hỏi.
Dĩ Thâm tỏ ra rất bất lực khi vợ mình hỏi một câu như vậy: “Em nói xem?”.
Mặc Sênh ấp úng: “Buổi sáng mới... mà ngày mai em phải đi chụp ngoại cảnh...”.
“Em tưởng anh làm gì?” Dĩ Thâm nhướng mày: “Về là phục vụ em đến giờ, anh còn chưa tắm”.
Hử?
“Thế nên giúp anh cởi quần áo, anh đi tắm.”
Dĩ Thâm dựa vào đầu giường, nhìn Mặc Sênh ngồi trên đùi mình, cẩn thận cởi từng cúc áo, anh đưa tay ấn điều khiển rèm cửa.
Cúc áo cuối cùng của chiếc sơ mi đã được cởi, nhưng Dĩ Thâm không có ý định đứng dậy vào phòng tắm. Mặc Sênh ngước lên nhìn, thấy anh áo quần xộc xệch dựa vào giường, chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt cháy lên một ngọn lửa.
“Làm sao đây?”
Anh bắt lấy tay cô, giọng khàn khàn.
“Hả?”, Mặc Sênh cũng bất giác hạ giọng.
“Anh bỗng muốn ‘ngôn truyền thân giáo’.”
Lúc bị đè xuống giường thực hành “làm mẫu”, Mặc Sênh rất ảo não. Sao lại bị lừa rồi, chẳng phải cô nên biết sớm hay sao, nếu luật sư Hà chịu để cô thắng về lý luận thì chắc chắn phải dùng cách khác để đòi lại gấp đôi.
Rèm cửa từ từ khép lại, che kín một cảnh xuân.
2.
Hoạt động “giáo dục” kéo dài rất lâu mới kết thúc.
Sự nghiệp giáo dục cần mẫn của Dĩ Thâm làm Mặc Sênh mệt đứ đừ, cuối cùng cô rũ người trên khuôn ngực cứng cáp của anh. Một giọng nam trầm ấm cười khẽ bên tai cô: “Ai là kẻ bại trận?”.
“Là em, là em. Chồng yêu ơi, anh lợi hại quá.” Mặc Sênh luôn biết thân biết phận, đến cả cái từ “chồng yêu” bình thường rất hiếm gọi mà cũng dùng đến. Dĩ Thâm tỏ vẻ thích thú, nếu cô còn cứng miệng nữa thì tự chịu khổ thôi.
“Ồ! Thế à?” Bàn tay nóng bỏng của Dĩ Thâm lại lướt qua địa phận nguy hiểm: “Em khen thế làm anh rất muốn được chứng minh thêm lần nữa”.
“Đừng mà”, Mặc Sênh van xin, “Ngày mai em còn phải đi chụp ngoại cảnh nữa”.
“Đừng đùa!” Mặc Sênh chụp lấy tay anh, đan ngón tay mình vào, lắc lắc.
Dĩ Thâm “hừ” một tiếng rồi buông tha. Mặc Sênh vội vã chuyển sang vấn đề khác, một lúc sau lại nhớ đến cuốn tiểu thuyết vừa đọc, khẽ thở dài rồi nói: “Nếu thật sự có thể trở lại quá khứ, thực ra em muốn quay về năm mười chín tuổi nhất”.
“Ừ, sau đó?” Dĩ Thâm có vẻ lười nhác sau màn cuồng nhiệt ban nãy.
“Sau đó không đi nữa, nghĩ cách để mọi người đều sống hạnh phúc”, Mặc Sênh tỏ ra ủ rũ.
Dĩ Thâm biết cô nhớ đến cha mình nên khẽ vỗ vai cô an ủi. Mọi việc dù sao cũng đã qua lâu rồi, Mặc Sênh ngây ngẩn một lúc, dần dần hiểu ra rồi cố gắng không nhớ đến nữa.
Dĩ Thâm không muốn cô nghĩ nhiều, làm ra vẻ nghi ngờ: “Em muốn anh sống hạnh phúc thế nào? Không để anh trông chừng bắt em học bài nữa, hay là tự mình chạy hết tám trăm mét? Hay là thứ Tư hằng tuần không bắt anh xếp hàng giành mua sườn xào chua ngọt nữa?”.
Dáng vẻ chê bai và không chịu quay đầu nhìn lại của anh khiến Mặc Sênh phì cười thành tiếng. Lúc ấy, món sườn xào chua ngọt của khu nhà ăn số ba đúng là chuyện lớn, thứ Tư nào cô cũng nhiều tiết học, vì thế Mặc Sênh luôn dặn: “Dĩ Thâm, ngày mai nếu em tan học muộn, anh phải giúp em giành món sườn xào chua ngọt đấy, nhất định thế nhé”.
Mặc Sênh dụi dụi vào đùi anh: “Dĩ Thâm, ngày mai chúng mình ăn sườn xào chua ngọt đi”.
Dĩ Thâm cười nói: “... Không muốn lại lần nữa thì đừng dụi lung tung”.
Đã vì mái tóc mà hy sinh một lần, không, hai lần, đương nhiên Mặc Sênh không muốn hy sinh thêm lần nữa vì món sườn xào chua ngọt, lập tức ngoan hẳn. Nằm trong chăn nghĩ mãi về tác dụng của mình, cuối cùng cô thở dài nói: “Ít ra có em thì anh sẽ không bị đau dạ dày”.
“Em?” Dĩ Thâm nghi ngờ rất không khách sáo: “Em chăm sóc được anh?”.
Mặc Sênh đánh giá thực lực của mình rồi lắc đầu: “Chắc là không thể. Nhưng anh phải chăm sóc em!”. Cô lật người, chống cằm, ánh mắt sáng rỡ nhìn anh: “Tiện đó anh cũng chăm sóc chính mình luôn”.
Trong tích tắc, Hà đại luật sư không còn gì để nói, sau đó đưa tay véo má cô xem có dày lên không.
Mặc Sênh vừa tránh, vừa phân tích cho anh nghe: “Anh nghĩ xem, trước kia anh rất bận, em phải đến tìm anh để cùng đi ăn, để em không đói, anh cũng phải ăn. Đến khi anh đi làm thì em cũng học năm thứ tư rồi, không còn tiết học, chắc chắn ngày nào cũng đến tìm anh. Nếu vậy thì anh sẽ phải ăn đúng giờ giấc. Ừm, có điều trường mình cũng khá xa văn phòng của anh. Em thật khổ!”.
Mặc Sênh cũng thấy cảm động với bản thân trong tưởng tượng, ngày nào cũng lội sông vượt núi để giám sát Dĩ Thâm ăn cơm, thực sự là quá vĩ đại.
Dĩ Thâm ngẫm nghĩ rồi nói: “Không xa”.
“Ngồi xe buýt tận một tiếng, còn không xa à!”
“Năm thứ tư em không ở trong trường nữa. Anh thuê một căn nhà gần văn phòng, thế nên em đến văn phòng anh rất gần.”
Mặc Sênh đờ người, có phần không phản ứng kịp.
Dĩ Thâm thản nhiên: “Lúc ấy, chắc chắn em sẽ ở cùng anh”.
“Em chẳng thèm ở với anh... Lúc ấy, em mới năm thứ tư...” Ánh mắt Mặc Sênh rõ ràng viết bốn chữ to tướng “Anh thật cầm thú”!!!
“Môn học năm thứ tư của em đa số đều rơi vào buổi chiều, ở chỗ anh tiện.”
Mặc Sênh ngẩn ngơ: “Anh... anh... sao biết tiết học của em vào buổi chiều?”
Dĩ Thâm đáp: “Xem qua rồi”.
Mặc Sênh thẫn thờ nhìn anh, trong tích tắc, nơi yếu mềm nhất của trái tim như bị đả kích, chua xót đến không nói nên lời. Anh đã xem qua, anh đến khoa của cô xem ư? Trước mắt Mặc Sênh như hiện ra một thanh niên đẹp trai cao ráo, đó là Hà Dĩ Thâm thời đại học, đứng trước bảng thông báo của khoa Hoá, xem năm thứ tư cô có những môn học nào. Có lẽ không chỉ là năm thứ tư, mà còn cả năm thứ ba, năm thứ hai...
Lúc ấy anh nghĩ gì nhỉ?
Liệu có nghĩ rằng, nếu cô còn ở đó, họ sẽ sắp xếp thời gian thế nào? Cầm thời khóa biểu thảo luận với nhau như hồi năm thứ nhất ư?
Đôi mắt cô bỗng đau nhói, nong nóng, ẩm ướt.
Dĩ Thâm khẽ thở dài. Lỡ lời rồi, không định làm Mặc đau lòng nên Dĩ Thâm cố ý trêu cô: “Mặc Sênh, đừng đánh giá anh cao quá, anh cầm cự được đến lúc tốt nghiệp là khá lắm rồi”.
Lời nói của Dĩ Thâm đầy ắp ám hiệu nhưng anh vẫn tỏ ra là một chính nhân quân tử.
Trong tình huống thế này mà bị trêu ghẹo, thần kinh Mặc Sênh có vẻ không ổn định lắm. Bề ngoài thì tỏ ra đứng đắn, nhưng thực chất lại chẳng biết kiêng nể gì, có câu thành ngữ hình dung thế nào ấy nhỉ?
“Thú đội lốt người”, Mặc Sênh lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vẫn lấp loáng lệ.
Người đàn ông bị chỉ trích là “thú” ấy tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng lại rất điềm nhiên: “Ồ, thế lốt ‘lông’ của anh ở chỗ nào?”.
Mặc Sênh im bặt... quả thực...
Lốt “lông” của cầm thú lúc nãy đã bị cô cởi sạch rồi...
Đưa tay gạt nước mắt còn đọng bên khóe mắt cô, Dĩ Thâm chủ động hỏi: “Anh tốt nghiệp rồi, chúng ta ở cùng nhau, sau đó thì sao?”.
Trong lòng vẫn còn cảm giác chua xót không xua đi được, Mặc Sênh nói tiếp: “Được thôi, giả thiết em ở cùng anh khi bị anh cưỡng ép, sau đó, ừm...” Cô làm ra vẻ nghĩ ngợi lắm, nhưng tư duy vẫn không cách nào tập trung được.
Dĩ Thâm trầm ngâm một lúc rồi nhắc nhở: “Mặc Sênh, cơ bản thì anh sẽ để em chủ động đề xuất”.
“...” Sau khi hoàn hồn, Mặc Sênh rất muốn cắn ai đó, nhưng lại không thể không thừa nhận, với bản chất nham hiểm, xảo quyệt, giả bộ đạo đức của chồng mình thì thật sự là rất có khả năng ấy.
Nhìn hiện thực đi, đầu tiên chính cô theo đuổi anh, đợi đến khi anh khó khăn lắm mới động lòng, mà vẫn nghĩ ra cách bắt cô tự tìm đến, kết hôn cũng do cô chủ động. Người ta chỉ làm mỗi một việc là ôm cây đợi thỏ, à không, là ôm cây đợi heo...
Cô đúng là một con heo đang sốt ruột đợi người ta ăn thịt cho nhanh.
Mặc Sênh vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, hỏi: “Vậy anh sẽ thuê một căn hộ gồm hai phòng ngủ, một phòng khách?”.
Dĩ Thâm giả vờ không hiểu: “Hử? Em còn đòi phòng làm việc nữa à? Mặc Sênh, lúc ấy tài chính của anh còn hạn hẹp, em cứ ở tạm vậy đã”.
Hư hỏng!!! Mặc Sênh khóc dở mếu dở, hậm hực đá anh trong chăn. Biết không nên lằng nhằng chuyện này với anh nữa, Mặc Sênh nghiêm túc tiến hành câu chuyện “giả như em quay về năm mười chín tuổi” của mình.
“Học kỳ cuối của năm thứ tư, chắc em phải tìm việc rồi nhỉ.” Mặc Sênh cảm thấy chuyện tìm việc của mình vô cùng khó khăn, với trình độ năm ấy thì làm nghề nhiếp ảnh không nổi rồi, nhưng với chuyên ngành mình học thì cô chẳng có chút hứng thú nào.
“Chắc không đến nỗi không tìm được việc chứ...”, Mặc Sênh rất lo.
“Đến nỗi chứ”, Dĩ Thâm đả kích không hề nương tay.
Thực ra, với sự thông minh, hoạt bát năm ấy, dưới sự giám sát của anh, Triệu Mặc Sênh có lẽ sẽ qua được tiếng Anh cấp sáu, rồi đạt chứng chỉ vi tính gì gì đó, lại học trường nổi tiếng nên tìm việc chắc chắn không khó, nhưng... Dù sao cũng là giả thiết mà, không cần để cô quá đắc ý, việc đả kích vợ cũng là thú vui tao nhã của anh.
“Được thôi, cuộc đời thuận buồm xuôi gió quá cũng tẻ nhạt lắm, từ từ tìm vậy... Thế lúc em rảnh rỗi thì làm gì?”
“Ở nhà sắp xếp nhà cửa?”
“Mua nhà nhanh thế à?”
“Ừ, năm ấy anh giải quyết rất tốt một vụ án, Viên cũng rộng rãi nên anh được nhận một số tiền lớn, đặt cọc trước.”
Mặc Sênh nhìn anh, mắt lấp lánh: “Dĩ Thâm anh thật lợi hại”.
Dĩ Thâm đón nhận sự sùng bái của vợ không chút khiêm tốn, dáng vẻ rất bất lực: “Đành chịu, áp lực phải nuôi em rất lớn mà”.
Cố tình sỉ nhục cô? Rõ ràng cô rất dễ nuôi. Mặc Sênh quyết định phớt lờ anh, tiếp tục suy nghĩ. Nhà cũng có, công việc chắc chắn cũng tìm được, tiếp theo là gì? Kết hôn? Mặc Sênh nghĩ đến đó bèn than thở: “Dĩ Thâm, cầu hôn chắc cũng không phải em chủ động đấy chứ?”.
Nếu bắt nạt cô nữa thì e cô sẽ nổi điên mất, Hà Dĩ Thâm cười khẽ, nói thầm vào tai Mặc Sênh: “Không, anh còn sốt ruột hơn em”.
Hơi thở nóng rực mang theo mùi hương nam tính quyến rũ khiến cô đắm say. Mặc Sênh bị nó bao bọc, nỗi chua xót cuối cùng cũng biến mất. Cô muốn tưởng tượng dáng vẻ Dĩ Thâm cầu hôn mình, nhưng lại phát hiện ra mình thực sự không tưởng tượng nổi.
Cảm thấy hụt hẫng.
Mộng đẹp đã qua.
Có điều, nếu lỡ là thế thì...
Dĩ Thâm nói: “Triệu Mặc Sênh, tuần sau chúng ta đăng ký kết hôn”.
Phản ứng của cô chắc chắn sẽ là - đờ ra trước, sau đó sực tỉnh, cuối cùng: “Dĩ Thâm, chúng mình đi luôn hôm nay đi!”.
Sau đó sẽ bị Dĩ Thâm cười cả đời.
Mặc Sênh lặng lẽ dự tính, bỗng cảm thấy chuyện chưa được cầu hôn, hình như cũng chẳng có gì phải tiếc nuối...
Cô vội vàng xua đi tưởng tượng đáng sợ đó, lại tiếp tục nghĩ: “Vậy kết hôn rồi, tiếp đó sẽ là sinh con?”.
Nhắc đến con, Mặc Sênh lại lập tức quay về hiện thực.
“Dĩ Thâm, khi nào chúng ta sinh con, Dĩ Mai sắp sinh rồi.”
Dĩ Thâm nhíu mày: “Muộn thêm chút nữa”.
Mặc Sênh không hề thấy bất ngờ với câu trả lời của anh, vì cô đã nhắc đến chuyện này mấy lần rồi. Dĩ Thâm thực sự không nhiệt tình lắm với việc sinh con. Ôi... hoàn toàn ngược lại với việc kia...
Mặc Sênh nằm trên người anh không nói gì, Dĩ Thâm ngỡ cô không vui, trầm tư một lúc rồi bảo: “Mặc Sênh, anh không muốn có con sớm như vậy”.
“Ồ...” Mặc Sênh kéo dài giọng, sau đó nói: “Dĩ Thâm, vậy lần sau Dĩ Mai hỏi em vì sao vẫn chưa có con, em có thể nói là do anh-có-vấn-đề không?”.
Mặc Sênh nhấn mạnh bốn chữ “anh có vấn đề”, sau đó cười tít mắt. Dĩ Thâm hơi nheo mắt lại, ánh nhìn dừng trên gương mặt gian xảo của cô: “Triệu Mặc Sênh, mong rằng điều em đang ám chỉ không phải điều anh đang nghĩ”.
Một khi Dĩ Thâm bày ra vẻ mặt đó, chứng tỏ sự việc rất nguy hiểm, Mặc Sênh vội vàng tốc chăn lên: “Không phải, không phải, ngủ thôi, ngủ thôi, em muốn ngủ”.
Mặc Sênh vùi người vào chăn giả vờ ngủ một lúc lâu, rồi dần dần cũng thấy buồn ngủ thật, đang lúc mơ màng thì nghe Dĩ Thâm nói: “Mặc Sênh, anh không muốn ‘lặp lại’ lần nữa”.
“Hử?” Đầu óc Mặc Sênh đã tan sở, không nghe rõ anh đang nói gì, ậm ừ hỏi lại.
“Anh nhát gan”, Dĩ Thâm tự chế giễu mình.
Ai chẳng nhát gan, ai biết được tương lai sẽ xảy ra bất ngờ gì, ai dám tự phụ cho rằng mình có thể khống chế được vận mệnh? Chẳng phải không tiếc nuối, nhưng anh tuyệt đối không dám lấy hạnh phúc đã có được của mình ra đánh cược với những niềm vui xa vời ấy.
Dĩ Thâm nghĩ rồi không nhịn được cười, có lẽ anh đã bị Mặc Sênh ảnh hưởng rồi, lại còn nghĩ đến những điều hư vô, không thể xảy ra ấy. Anh tắt đèn, ôm cô vợ nhỏ của mình vào lòng, để cơ thể ấm áp mềm mại kia lấp đầy thế giới của anh.
3.
Ngày tháng sau khi kết hôn của Mặc Sênh rất hạnh phúc, Dĩ Mai ngưỡng mộ nhất là thời gian làm việc tự do của Mặc Sênh, đi làm rồi vẫn có thể chạy lung tung khắp nơi. Còn về việc thường xuyên tiện đường tìm chồng để cùng ăn cơm, nếu chạy xa quá thì gọi điện nhờ tài xế Hà đến đón... thì Dĩ Mai đã hoàn toàn bó tay. Hôm ấy, Mặc Sênh cùng Dĩ Mai đến bệnh viện để cô ấy khám thai. Dĩ Mai lại ai oán: “Chị vẫn vui vẻ thật, lại tha hồ tự do tự tại. Còn em thì sợ sắp tới đến thời gian dạo phố em cũng không có nữa, ngày nào cũng phải ở nhà chăm con. Thật là, đều tại Trương Tục, chẳng muốn có con sớm chút nào”.
“Gì mà sớm chứ, bây giờ sinh là tốt nhất”, Mặc Sênh nói.
Dĩ Mai thực sự cũng không than vãn thật lòng lắm, nghe Mặc Sênh nói thế cô ấy vui vẻ hẳn. Dĩ Mai quan tâm hỏi: “Vậy chị và anh Dĩ Thâm định đến khi nào?”.
“Chị lúc nào cũng muốn mà.”
Dĩ Mai hiểu tình hình của họ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Mặc Sênh, liệu có phải do dì và chú không? Thế nên Dĩ Thâm mới có phần cự tuyệt chuyện có con?”.
Mặc Sênh khổ não: “Không biết, chị nghĩ chắc là cũng có một phần, thuận theo tự nhiên vậy”.
Dĩ Mai nhanh chóng sinh một bé gái vô cùng đáng yêu, trắng trẻo mềm mại, hồng hào khỏe mạnh. Mặc Sênh vô cùng thích bé, suốt ngày chạy sang nhà Dĩ Mai thăm nom.
Có lúc, Dĩ Thâm cũng đến cùng cô, có lúc bận quá thì buổi tối đến đón cô. Em bé rất thích ông bác Dĩ Thâm, mỗi lần anh đến là bi ba bi bô đòi bế, những lúc như vậy, Mặc Sênh thường đứng bên nhìn.
Dĩ Mai mỉm cười nhìn con gái bám theo bác, quay sang nói với Mặc Sênh: “Em thấy Dĩ Thâm cũng không ghét trẻ con mà, chị nên tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy đi”.
Mặc Sênh nhìn theo, rồi gật đầu.
Cô không che giấu được tâm sự, từ nhà Dĩ Mai về, đã không kìm được thắc mắc trong lòng: “Dĩ Thâm, anh không thích trẻ con à?”.
“Không phải.”
“Vậy có phải do bố mẹ không?”
Cô hỏi thẳng thừng, không hề vòng vo tam quốc, vừa hỏi vừa nắm lấy tay Dĩ Thâm.
Dĩ Thâm nhíu mày: “Em nghĩ linh tinh gì thế?”.
“Thế thì tại sao?”
Dĩ Thâm dừng chân, nhìn cô chăm chú, định nói gì đó nhưng lại ngần ngừ, gương mặt dần tỏ vẻ lúng túng hiếm có, cuối cùng, anh nói với giọng bất lực: “Anh chỉ cảm thấy chúng ta vừa được ở bên nhau, nên không muốn có thêm người khác chen vào”.
Mặc Sênh mở to mắt. Lý do kiểu gì vậy...
Thì ra là thế...
Không nhịn được nữa, cô bật cười.
Dĩ Thâm có phần thẹn quá hóa giận: “Nếu em đã muốn có con, thế thì có vậy”.
“Sao?”, Mặc Sênh ngừng cười, nhìn anh thắc mắc.
“Thuận theo tự nhiên.” Cũng không cần cố ý để có con, ý Dĩ Thâm là thế.
Thế nhưng Mặc Sênh quá sức vui mừng, cô lao ngay vào lòng anh, sung sướng ôm lấy anh: “Dĩ Thâm, chúng ta mau về nhà thuận theo tự nhiên đi!”.
Bình thường, trong mọi tình huống, lực phòng bị của luật sư Hà là thượng hạng, nhưng khi Triệu Mặc Sênh chủ động và nhiệt tình, bức tường lửa của Hà Dĩ Thâm đã sụp đổ hoàn toàn.
Thế là, rất nhanh, họ đã thuận theo tự nhiên...
Kỳ kinh nguyệt của Mặc Sênh chậm mất một tuần, Dĩ Thâm vô cùng điềm tĩnh mua que thử thai, sau đó lại vô cùng bình tĩnh đối mặt với kết quả.
Anh gọi điện cho Viên trước: “Anh tiếp quản vụ án của nhà họ Châu nhé, tôi không thu xếp được thời gian”.
Sau đó, khi Viên kêu la oái oái truy vấn tới tấp, anh rất thản nhiên nói: “Phải chăm sóc Mặc Sênh... ốm?... À không, có lẽ cô ấy mang thai rồi”.
Nhân lúc Viên đang bị đả kích đến tan nát cõi lòng thì Dĩ Thâm đã cúp máy. Tiếp đấy, anh gọi cho Viện trưởng bệnh viện tốt nhất về lĩnh vực chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thành phố, người anh từng giúp giải quyết một số khúc mắc luật pháp. “Chào Viện trưởng Trương, tôi là Hà Dĩ Thâm...”
Rồi anh lại gọi cho Dĩ Mai: “Em gói lại hết mấy cuốn sách và tư liệu em đọc lúc mang thai nhé, lát nữa anh đến lấy”.
Mặc Sênh ngồi trên sô pha, đờ đẫn nhìn Dĩ Thâm sắp xếp mọi việc đâu ra đó, hỏi: “Vậy em làm gì?”.
Dĩ Thâm nhìn cô, đương nhiên cũng cảm thấy cô là người khó sắp xếp nhất. Anh thở dài, cúi người ôm cô: “Phải rồi, em làm gì nhỉ?”.
Mặc Sênh vòng tay ôm eo anh, bỗng cảm thấy sự xúc động nghẹn ngào đang chiếm lĩnh mình: “Dĩ Thâm, em rất vui!”.
Cô ngỡ trước đây Dĩ Thâm đã hoàn hảo rồi, thì ra bây giờ còn có thể hoàn hảo hơn.
Dĩ Thâm để mặc cô ôm mình.
Mặc Sênh hỏi: “Dĩ Thâm, còn anh thì sao?”.
Đáp lại cô là một vòng ôm mạnh mẽ nhưng rất e dè và cẩn thận.
4.
Có lẽ được thừa hưởng tính cách của bố nên bé Hà rất ngoan, lớn lên tuân thủ theo thời gian biểu một cách nghiêm ngặt, không hề sai sót. Dĩ Mai đùa: “Sau này, thằng bé sẽ giống tính anh lắm đây”.
Hồi trước, mỗi lần Mặc Sênh đi khám thai, Dĩ Thâm đều đi cùng. Hôm ấy, Dĩ Mai đưa con gái đi tiêm phòng nên nhân tiện đi cùng luôn. Dĩ Mai hỏi: “Anh, anh muốn có con gái hay con trai?”.
Dĩ Thâm nói: “Thế nào cũng được”.
Dĩ Mai cười bảo: “Cũng đúng, tốt nhất là một trai một gái, long phụng có đủ. Con gái giống Mặc Sênh, sẽ rất đáng yêu. Con trai ấy à, giống Dĩ Thâm, như thế là hoàn hảo rồi”.
Mặc Sênh nói: “Không, Dĩ Thâm nói con gái phải giống anh ấy thì mới không bị người ta lừa đi mất. Con trai thì cũng nên giống anh ấy luôn, thế mới có người... à, mới gạt được người khác”.
Thực ra, nguyên văn nửa câu sau của Dĩ Thâm là: “Con trai cũng phải giống anh, như thế mới có người tự động dâng hiến”.
Câu này Mặc Sênh không đời nào nói ra, mất mặt lắm!
Dĩ Mai cười lớn.
Mặc Sênh mỗi ngày một nặng nề, trạng thái nào cũng có, như bỗng dưng trở nên thèm ăn, trước kia những món không thích ăn hoặc không ăn được, không biết thế nào lại luôn xuất hiện trong đầu, thành ra bỗng thấy thèm.
Thế là Dĩ Thâm đành phải dành thời gian nghiên cứu việc bếp núc.
Khi Mặc Sênh chưa mang thai, hai người thường xuyên ra ngoài ăn, nhưng bây giờ vấn đề vệ sinh thực phẩm quá nhiều, suy nghĩ đến sức khỏe của em bé nên sau khi Mặc Sênh có thai thì ăn uống ở nhà.
Tài bếp núc của Dĩ Thâm đương nhiên thuần thục hơn Mặc Sênh nhiều, nhưng cũng chỉ là thuần thục thôi chứ không thể gọi là cao siêu gì cho lắm. Mặc Sênh trước kia ăn uống rất dễ tính, nhưng khi có bầu rồi lại trở nên khá kén chọn, không chỉ một lần ủ rũ lên tiếng than thở: “Dĩ Thâm, tại sao anh lại là luật sư chứ? Nếu là đầu bếp thì tốt quá rồi”.
Tình huống này thì có mồm mép kiểu gì cũng vô tác dụng, luật sư Hà lặng lẽ chịu đựng sự chê bai, dùng tài bếp núc tiến bộ từ từ của mình vỗ cho Mặc Sênh béo tròn.
Đêm khuya một ngày tháng Mười, Mặc Sênh béo tròn được đưa vào phòng sinh, hạ sinh một cậu nhóc nặng hơn bốn cân một cách suôn sẻ.
Lúc được đẩy ra từ phòng sinh, chân trời vừa rạng một đường sáng rỡ, trong ánh sáng ban mai, Dĩ Thâm bị Mặc Sênh bắt đứng ngoài đợi đã bước nhanh đến bên cô, nắm lấy tay cô.
Mặc Sênh lí nhí than vãn: “Đau chết đi được, tại anh đấy”.
“Ừ, tại anh.” Hà đại luật sư nói năng trôi chảy lưu loát bỗng nghẹn lời, cúi xuống hôn lên trán vợ một cái.
Ý của Mặc Sênh là trách Dĩ Thâm nuôi cô quá giỏi khiến em bé to quá, khó sinh nhưng cô y tá đứng bên cạnh cho dù đã quen với mọi tình huống trong phòng sinh lại hiểu nhầm, vậy nên không nhịn được, cười trộm.
Lúc này, Mặc Sênh mới phát hiện ra câu nói của mình dễ gây hiểu lầm nên mặt đỏ bừng, quay đầu đi nhìn em bé bên cạnh: “Nhìn này, em sinh đấy”.
Dĩ Thâm nhìn cậu bé mũm mĩm đang nhắm mắt say ngủ, cười: “Ừ, Mặc Sênh giỏi quá”.
Dĩ Thâm không hay cười, nên lực sát thương của nụ cười nhẹ nhõm dường như phát ra từ trái tim này quả thực là quá lớn, Mặc Sênh và cô y tá cùng ngắm đến đờ đẫn cả người.
Cậu nhóc mũm mĩm trong phòng sinh còn khóc oa oa mà lần đầu được bố bế lên đã cực kỳ an phận, không khóc cũng không quấy phá, chỉ cố gắng vung tay cùng đôi chân bé xíu, tiện thể phì một ít nước bọt lên quần áo của bố mình. Có điều quần áo của bố cậu, do đứng ngoài phòng sinh đợi cả một đêm, nên đã không còn thẳng thớm, ngay ngắn nữa, thêm ít nước bọt cũng chẳng vấn đề gì.
Về đến phòng nghỉ, bữa sáng nóng hổi đã được chuẩn bị sẵn, Mặc Sênh ăn một ít, rồi làm những việc vệ sinh cần làm, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều, mở bừng mắt dậy trong tiếng trò chuyện khe khẽ, Mặc Sênh thấy ánh mặt trời ngập phòng. Dĩ Thâm lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, liền cho cô uống chút nước, Dĩ Mai và Trương Tục cũng đến bên giường thăm nom.
Dĩ Mai thao thao bất tuyệt nhắc nhở một đống vấn đề cần chú ý, cuối cùng sực nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, cậu nhóc tên gì thế?”.
Mặc Sênh lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra”.
Dĩ Mai nói: “Mau đặt tên đi, đừng giống như bọn em, mãi sau này mới làm giấy khai sinh cho con”.
Mặc Sênh nghĩ ngợi một lúc rồi quay sang nhìn Dĩ Thâm. Dĩ Thâm dường như đã nghĩ rất lâu nên đáp: “Hôm nay mặt trời rất sáng, gọi là Hà Chiếu đi, chữ Chiếu trong “dương quang chiếu diệu1”.
1 Nghĩa là ánh mặt trời rực rỡ.
Dĩ Mai há mồm, trợn mắt: “Hả? Thế thôi sao?”.
Dĩ Mai kháng nghị: “Dĩ Thâm, sao anh lười đặt tên quá vậy, mặt trời rất sáng nên gọi là Hà Chiếu? Chẳng lẽ nếu hôm nay thời tiết âm u thì gọi bé là Hà Bất Chiếu? Mặc Sênh chị cũng đồng ý chứ!”.
Mặc Sênh nhìn Dĩ Thâm, ánh mắt cũng lấp lánh ý cười, chớp mắt nói: “Rất hay mà”.
Dĩ Mai bị hai người đánh bại hoàn toàn.
“Hà Chiếu, Hà Chiếu.” Dĩ Mai lại đọc thêm hai lần, bỗng phát hiện ra: “Ủa, Chiếu, Triệu2? Là đồng âm với họ của Mặc Sênh?”.
2 Chữ “Chiếu” (照) và chữ “Triệu” (赵) đều có phiên âm là /zhao/, đồng âm trong tiếng Trung.
Dĩ Thâm nói: “... Trùng hợp!”.
Đúng là trùng hợp thật vì Dĩ Thâm vốn không có ý đó. Dĩ Mai không tin, xoa xoa cánh tay nói: “Chắc chắn là thế, Mặc Sênh, hai người đúng là sến chết đi được”.
Trương Tục đứng cạnh đùa: “Em cũng thấy rất hay, đặt tên như vậy đỡ mất công, sao chúng ta không nghĩ ra nhỉ?”.
Dĩ Mai trừng mắt nhìn chồng, bĩu môi: “Anh tham gia vào làm gì. Nếu anh đặt tên cho con gái mình là Trương Hà thì sau này con gái sẽ hận anh cho xem”.
Hai người ngồi được một lúc, công ty Trương Tục có việc, Dĩ Mai nhớ cục cưng ở nhà nên không ngồi lâu nữa, cùng nhau chuẩn bị ra về. Dĩ Thâm đứng lên, tiễn họ ra ngoài.
Mặc Sênh nằm một mình trên giường, muốn nhịn nhưng cuối cùng cũng không nhịn nổi, khóe môi dần dần cong lên. Cô nghiêng người, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu nhóc đang say ngủ, thì thầm với bé: “Bố con rất yêu con, bố nói con là mặt trời nhỏ của bố đấy. Ừ, cũng như mẹ này”.
Hà Chiếu.
Ánh mặt trời rực rỡ.
My sunshine.
Hai năm sau, một cậu bé có đôi mắt to linh hoạt như Triệu Mặc Sênh, nhưng lại thích tỏ vẻ ông cụ non, đã hỏi một vấn đề nghiêm túc liên quan đến sinh mệnh: “Mẹ ơi, các bạn khác là được sinh ra, còn con được chụp ra đúng không? Giống như chụp ảnh ấy?”.
Mặc Sênh ngạc nhiên: “... Hả?”.
Cậu nhóc tỏ ra nghi ngại rất nghiêm túc: “Nếu không thì tại sao mọi người đều bảo chụp một ‘Hà Chiếu’3 chứ?”.
3 Hà Chiếu (何照) đồng âm với từ chụp ảnh tập thể, ảnh chụp chung (合照), cùng phiên âm là /hezhao/ trong tiếng Trung Quốc.
Dĩ Thâm cười, cúi xuống, bế cậu nhóc đang cố túm lấy gấu áo của anh để đi lẫm chẫm, dạy dỗ sai lạc cậu con trai một cách vô trách nhiệm: “Đúng là con được chụp ra đấy. Năm ấy, nếu không vì mẹ con chụp trộm bố thì làm gì có con...”.
Đó là một buổi chiều ánh nắng vẫn rực rỡ như nhiều năm trước, trên con đường râm mát thoang thoảng mùi hương cây cỏ, trên vỉa hè phản chiếu ba chiếc bóng đổ dài...
Thời tiết đẹp như vậy, thích hợp để ra ngoài, thích hợp để chụp trộm, thích hợp để bên nhau trọn đời.