• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Bí ẩn của não phải
  3. Trang 7

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 16
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 6
  • 7
  • 8
  • More pages
  • 16
  • Sau

Chương 1Bí ẩn về năng lực tiềm ẩn của não phải

1. Câu chuyện về những người đã từng sử dụng khả năng của não phải trong quá khứ

Cho đến gần đây, bán cầu não phải vẫn được xem như một vùng đất bí ẩn vì các nhà khoa học chưa thể khám phá hết những chức năng mà não phải làm được. Mọi người thường nghĩ rằng chỉ có não trái mới tác động nhiều đến cuộc sống của con người. Họ tin rằng não trái đóng vai trò như một cơ quan độc lập và chỉ cần năng lực tư duy của não trái thôi đã là quá đủ. Họ không thừa nhận các chức năng của não phải vì chúng không thể hiện qua ngôn ngữ và khó diễn đạt bằng lời.

Những người đó không hề biết đến năng lực não phải tự nhiên của các bé đang học tại Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật bản. Tôi tin rằng, nếu những nhà khoa học đó có cơ hội gặp gỡ các em, họ sẽ bớt bám chặt vào những kinh nghiệm ít ỏi và kiến thức hạn hẹp của mình để đánh giá.

Não phải là phần não siêu nhiên có khả năng thu nhận thông tin dưới dạng những rung động từ vũ trụ, là bán cầu não hoạt động vượt ra khỏi những giới hạn về thời gian và không gian. Vì chúng ta không thể dùng mắt thường để thấy được khả năng của não phải nên những người tình cờ kích hoạt được năng lực này lại bị cho là có biểu hiện của bệnh thần kinh và bị xã hội ruồng bỏ.

Tôi muốn kể cho các bạn nghe ví dụ về một người phụ nữ ở Tokyo. Lúc còn nhỏ, cô có khả năng nhìn thấy những hình ảnh sống động(1) trong tâm trí. Và khi cô chia sẻ điều đó với người thân trong gia đình hoặc bạn bè ở trường, mọi người đều không tin và suýt nữa cô bị đưa vào bệnh viện để chữa bệnh.

(1) Hình ảnh sống động: Hình ảnh hiện lên trong đầu mô tả những sự kiện xảy ra trong đời sống và thường rất sống động như thể nó đang thực sự diễn ra.

Mặc dù nhìn thấy những hình ảnh sống động đó là một phần trong cuộc sống của mình nhưng cô đã phải che giấu khả năng đặc biệt này và không thể chia sẻ với bất kỳ ai. Từ kinh nghiệm bản thân, cô nhận ra rằng những điều cô “nhìn thấy” sống động trong tâm trí có thể sẽ trở thành hiện thực. Chẳng hạn như khi các bác sĩ chẩn đoán cô bị ung thư tử cung, cô đã tự chữa lành cho mình bằng cách nghĩ đến hình ảnh mình khỏi bệnh. Khi con cô sinh ra bị hở van tim, cô đã hình dung hình ảnh trái tim con mình liền lại nguyên vẹn và điều đó cũng trở thành sự thực. Ở trường học, đáp án các bài kiểm tra luôn xuất hiện trước mắt cô, bởi vậy lúc nào cô cũng đạt điểm cao nhất.

Người phụ nữ này không hề biết đây là những chức năng bình thường của não phải, nên lúc nào cô cũng lo sợ mỗi khi phải sử dụng chúng hay nói với người khác. Vì thế, cô phải cố gắng kìm nén chúng.

Những trải nghiệm của Kuniyoshi Ikeda(2), tác giả của cuốn sách nổi tiếng về nhà tiên tri Nostradamus cũng tương tự như vậy. Khi còn học phổ thông, ông cảm thấy những bức tường xung quanh giảng đường như không còn nữa, đến nỗi ông có thể nghe và tiếp thu bài giảng của ba lớp học xung quanh. Ông luôn đạt điểm tối đa vì có thể gợi nhớ lại bằng hình ảnh tất cả những điều ông được học.

(2) Kuniyoshi Ikeda: Phiên dịch người Nhật chuyên dịch những cuốn sách tiên tri của nhà tiên tri Nostradamus.

Tuy vậy, đến thời sinh viên, khi được chọn làm trợ giảng cho các giáo sư trong trường, ông không thể giúp các sinh viên chạm được đến những khả năng đó vì ông không biết đó là khả năng thuộc về bán cầu não phải và ai cũng có khả năng này. Thay vào đó, ông lại sử dụng kỹ thuật giảng dạy để phát triển não trái - giống như bao nhiêu người khác.

Cho đến mười năm trước, vẫn chưa có bất cứ phương pháp dạy và học nào nhằm phát triển hay sử dụng năng lực của não phải. Thậm chí không ai nghĩ rằng có những phương pháp giáo dục như vậy tồn tại. Vào năm 1980, Blakeslee viết trong “Về não phải” cũng thừa nhận cho đến nay, chưa có phương pháp giáo dục nào thực sự tập trung vào việc phát triển bán cầu não này.

2. Khám phá cấu trúc và chức năng của bộ não

Bộ não gồm ba tầng cấu trúc(3). Nhà thần kinh học người Mỹ, tiến sĩ Paul D. McClean đã trình bày khái niệm não bộ ba lớp vào năm 1970. Theo ông, quá trình giải phẫu não bộ theo chiều dọc cho thấy ba lớp của não: thân não (não bò sát) ở lớp dưới cùng, thùy viền (vỏ não cũ/não động vật có vú) ở giữa và vỏ não mới (não linh trưởng) ở ngoài cùng (xem hình 1). Mỗi lớp của hệ thống não có ba loại chức năng và ba mạch dẫn thông tin.

(3) Ba tầng của não bộ: Tham khảo thêm về chức năng của ba tầng não bộ ở cuốn sách - Bí quyết nuôi dạy con theo phương pháp Shichida “Yêu thương, Khen ngợi và Nhìn nhận”, trang 38.

Hình 1. CẤU TRÚC CỦA NÃO BỘ.

0015

Não bò sát sở hữu kênh thần giao cách cảm và não động vật có vú chứa đựng kênh hình ảnh để truyền dẫn thông tin dưới dạng hình ảnh.

Lớp ngoài cùng của vỏ não được chia làm hai phần: não trái và não phải. Mạch kết nối não phải với các tầng não sâu hơn cho phép não phải chạm được vào chức năng thần giao cách cảm và chức năng hình ảnh trong khi não trái lại không có mạch kết nối này. Bán cầu não trái là phần não liên quan đến ngôn ngữ còn bán cầu não phải là phần não liên quan đến hình ảnh, vì vậy cách thức nhận thức và suy nghĩ ở hai bán cầu não hoàn toàn khác nhau. Não phải suy nghĩ và nhận biết bằng hình ảnh trong khi não trái nhận thức và suy nghĩ bằng ngôn ngữ.

Các chức năng ghi nhớ của hai bán cầu não cũng hoàn toàn khác biệt. Khả năng ghi nhớ của não trái dựa trên ngôn ngữ trong khi khả năng ghi nhớ của não phải dựa trên hình ảnh. Tương tự như vậy, não trái được cho là kiểm soát các chức năng về tư duy logic và não phải đảm nhận việc kiểm soát cảm xúc. Thậm chí sự hoạt động của các giác quan cũng khác biệt giữa não trái và não phải.

Các giác quan của não trái là thực thể và phụ thuộc vào cơ quan cảm giác như mắt, mũi, miệng, tai và da, trong khi giác quan của não phải độc lập với năm cơ quan cảm giác và có khả năng thu nhận các rung động bên ngoài vốn không nhìn thấy được. Sau đó, não phải chuyển các thông tin đó thành hình ảnh, giúp cho việc nắm bắt thông tin diễn ra nhanh chóng.

Sự tồn tại độc lập của các khả năng trực giác với năm cơ quan cảm giác đã được thừa nhận rộng rãi. Trên thực tế, đây chính là năm giác quan của não phải.

3. Khả năng chữa lành kỳ diệu của não phải

Con người có hai loại ý thức: ý thức thuộc não trái và ý thức thuộc não phải. Phần lớn mọi người tin rằng não trái sẽ có khả năng ý thức trong khi não phải thì không, đây là một nhận thức sai lệch. Trước đây, các nhà khoa học cho rằng phần thùy trước của não phải là khu vực bí ẩn, các chức năng của phần não này chưa được lý giải, nhưng trên thực tế, đây chính là nơi ý thức của não phải hoạt động mạnh mẽ. Nếu chúng ta tập trung vào năng lực ý thức của não trái để chữa lành các bệnh đặc biệt như ung thư hoặc bệnh dị ứng thì kết quả mang lại rất khiêm tốn dù có bỏ ra bao nhiêu công sức đi nữa. Nhưng nếu chúng ta sử dụng phần ý thức của não phải để hình dung chữa lành bệnh thì lại có thể khiến chúng biến mất. Quả thực, năng lực tưởng tượng trực quan có tác động lớn lên cơ thể và được sử dụng từ thời cổ xưa như một công cụ chữa bệnh rất hữu hiệu.

Như ta đã biết, bán cầu não phải là vùng não thu nhận hình ảnh và não trái là khu vực của ngôn ngữ, tuy nhiên, cả ngôn ngữ và hình ảnh đều dùng cho mục đích truyền đạt thông tin. Hình ảnh có thể truyền đạt thông tin đến các mô, các bộ phận trong cơ thể và thậm chí là các tế bào, để kích hoạt sự thay đổi. Hiệu quả của sự tưởng tượng trực quan ở người bệnh lên tình trạng bệnh tật của họ đã được công nhận rộng rãi.

Mạch thần kinh sử dụng để truyền dẫn hình ảnh hoàn toàn khác với mạch thần kinh được sử dụng để truyền dẫn ngôn ngữ. Năng lực tưởng tượng của não phải có sức mạnh tiềm tàng mạnh đến nỗi có thể biến những thứ đang được hình dung mạnh mẽ trong đầu trở thành hiện thực. Nếu ý thức ngôn ngữ của não trái tác động không đáng kể lên cơ thể người thì ý thức hình ảnh của não phải lại có khả năng kiểm soát hoàn toàn cơ thể. Việc tưởng tượng khả năng chữa lành căn bệnh ung thư có thể khiến các tế bào ung thư thực sự biến mất, kết quả là cơ thể được phục hồi như một ví dụ chứng minh dưới đây.

Max Fishman (hai tuổi hai tháng) có một khối u ở cổ và một bác sĩ – chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực này – đã chẩn đoán cậu cần phải mổ ngay. Gia đình cậu bé gần như đã thu xếp xong lịch hẹn mổ nhưng nhờ có quá trình luyện tập hoạt động tưởng tượng kiên trì của gia đình để chữa lành cho cậu bé, khối u đó đã hoàn toàn biến mất chỉ trong hai tuần, điều này khiến vị bác sĩ hoàn toàn sửng sốt.

4. Chữa lành bệnh nhờ năng lực tưởng tượng tác động lên DNA

Giáo sư Kazuo Murakami của Đại học Tsukuba, người nổi tiếng với những nghiên cứu về gen, đã công bố rằng có những gen có khả năng chữa bệnh. Tôi tin điều này sẽ xảy ra nếu con người biết cách sử dụng khả năng tưởng tượng của não phải để kích hoạt các gen đó. Rất nhiều trường hợp những người luyện tập khả năng của não phải có thể chữa lành bệnh một cách thần kỳ.

Thậm chí khoảng cách địa lý cũng không còn quan trọng vì phương pháp này hiệu quả ngay cả khi người bệnh ở cách xa người chữa bệnh. Những đứa trẻ phát triển khả năng tưởng tượng của não phải mạnh mẽ đến mức có thể chữa lành các chứng bệnh nặng cho người khác bằng cách tưởng tượng biến thành người tí hon đi vào trong cơ thể của người bệnh dù họ đang ở rất xa. Câu chuyện dưới đây ghi chép về một cậu bé có khả năng chữa lành như vậy.

Chị gái của tôi sống ở quận Hyogo bị chấn thương do một vụ tai nạn xe hơi. Chị rất yêu con gái của tôi, bé K (hai tuổi, năm tháng) và K cũng rất yêu bác của mình. Tôi nói với K rằng bác đang bị đau và hỏi con: “Con có biết bác đau ở đâu không?”. Con bé trả lời bác đau ở vùng cổ. Tôi hỏi tiếp: “Con có thể chữa cho bác để bác hết đau được không?” và con bé đồng ý. Sau đó tôi gọi điện lại cho chị gái để hỏi chị cảm thấy thế nào, chị liền nói chứng đau ở cổ đã giảm đi rất nhiều sau bữa trưa. K chữa lành cho bác vào buổi sáng và có vẻ như nó đã hiệu quả.

Trong những ngày tiếp theo, K tiếp tục nhận diện những phần đau đớn trên cơ thể của bác và chữa lành nó.

Khi K mới hai tuổi một tháng, chồng của chị gái tôi bị bệnh gút. Con chỉ vào ngón chân của bác và nói “chân” rồi chữa lành cho bác. Lúc đó, chúng tôi chỉ nghĩ đó đơn giản là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau tai nạn của chị tôi, rõ ràng là con bé có năng lực chữa lành, thậm chí có thể chữa lành xuyên qua một khoảng cách xa từ Chiba đến Hyogo (khoảng năm trăm ki-lô-met).

- T.K, Lớp học Funabashi

5. Năng lực tưởng tượng có thể giúp chữa lành mọi chứng bệnh

Năng lực tưởng tượng đã được sử dụng kể từ thời cổ xưa như một công cụ quyền năng để chữa lành bất kỳ loại bệnh nào. Đây là một công cụ lý tưởng có tiềm năng rất lớn, mang lại sự thay đổi mạnh mẽ cho nền y học hiện đại. Các trường hợp dưới đây sẽ chứng minh năng lực này có tác dụng mạnh mẽ đến thế nào.

Trong lớp học Shichida của chúng tôi, trẻ được luyện tập để thao tác với hình ảnh, tưởng tượng mình bé lại thành người tí hon và đi vào trong bông hoa. Điều này giúp chúng hình dung dễ dàng hơn việc mình biến thành nhỏ xíu, đi vào cơ thể của người khác, tìm ra những bộ phận đang bị nhiễm trùng hoặc đang bị tổn thương và dùng các hình ảnh tích cực để chữa lành bệnh.

Y. H. sống ở Chiba. Mẹ bảo cô bé hãy tưởng tượng đi vào trong cơ thể của bà ngoại, tìm xem có vấn đề gì đang xảy ra với cơ thể của bà và chữa cho bà. Cuộc nói chuyện giữa mẹ và cô bé được tường thuật như sau:

004

Y. H. Con đã đi vào dạ dày của bà ngoại. Có rất nhiều mì đang tiêu hóa trong đó. Con đi vào trong ruột của bà, thành ruột có màu hồng đẹp lắm.

Mẹ: Tốt lắm. Con thử đi vào trong mạch máu của bà đi nào! Con đang ở đâu?

Y. H. Nhưng có nhiều đường lắm mẹ ạ, con nên đi vào đường nào bây giờ?

Mẹ: Cứ chọn một đường đi rồi xem nó dẫn con đến đâu. Con đang ở đâu rồi?

Y. H. Con đang ở lá gan rồi mẹ ạ.

Mẹ: Tốt lắm, thế con hãy lau sạch cho bà nhé!

Ngày hôm sau, bà của Y. H. gọi điện và nói: “Sáng nay mẹ đi ra rất nhiều nước tiểu màu đen. Các vết sưng và bầm tím đã biến mất như thể chúng chưa từng tồn tại”.

Hai tuần sau, khi làm xét nghiệm tiểu đường, bác sĩ vô cùng ngạc nhiên khi thấy huyết áp của bà cải thiện đáng kể và bà không còn các cảm giác khó chịu do gan gây ra nữa.

Câu chuyện chia sẻ khác đến từ lớp học Yamaguchi. Gia đình Itoh đã luyện tập phát triển khả năng não phải cho hai con được một thời gian. Hai anh em Naoki và Kazuki đều tham dự lớp học của Shichida. Khi kênh truyền dẫn trong não phải của Naoki mở ra, cậu bé có thể sử dụng ngay năng lực chữa lành của mình.

Ngày tiếp theo trong hội thảo, tôi đã nói chuyện với Giáo sư Shichida về căn bệnh đau lưng mãn tính của mình và ông gợi ý rằng tôi nên nhờ một trong những học sinh ở trường để giúp tôi chữa lành bệnh. Tôi quyết định thực hiện điều này ngay. Khi cậu bé đang vui vẻ, tôi đã nhờ mẹ cậu bé nói chuyện với cậu về vấn đề của mình. Một tuần sau đó, mẹ cậu gọi điện cho tôi nói rằng cậu đã tìm thấy và nghiền tan một khối tròn khá lạ sưng lên và nằm sâu phía sau rốn của tôi. Kể từ đó, bệnh đau lưng của tôi hoàn toàn biến mất và tôi biết đó là nhờ Naoki.

Naoki cũng đã chữa lành chứng đau họng của bố cậu và cả những chứng bệnh khác nữa.

Ube, Lớp học Yamaguchi

Mẹ bé Haruka Misumi mọc một cái nhọt trên mặt. Mẹ liền nhờ cô bé hãy trở thành một chú ong để tẩy đi chiếc nhọt đó. “Con đã lấy hết phần đất bên trong với cái xẻng nhỏ xíu và dùng nước rửa sạch nó giúp mẹ rồi đó”. Cô bé nói với mẹ. Ngày hôm sau, chỗ nhọt đã hoàn toàn được chữa lành.

Ube, Lớp học Yamaguchi

6. Chữa bệnh ung thư bằng năng lực tưởng tượng

Một trong những học liệu mà chúng tôi sử dụng để phát triển não phải là “Tưởng tượng hình ảnh”. Học liệu này đặc biệt hiệu quả để tăng cường khả năng tưởng tượng (bao gồm bộ CD luyện tập và sách hướng dẫn). Một số người theo sát chương trình này đã báo cáo họ có thể chữa được các khối u, bao gồm cả ông T. Y. được dẫn chứng dưới đây.

Sau khi tham dự buổi thuyết trình của Giáo sư Shichida vào ngày hai mươi lăm tháng Chín ở thành phố Matsuyama, tôi đã gặp ông và ông gợi ý tôi nên xem video có tên gọi là “Làm thế nào để khơi gợi năng lực tưởng tượng hình ảnh”. Tôi lập tức mua một bản copy cùng với video “Nuôi dưỡng trẻ trong kỷ nguyên khám phá não bộ” (một video ghi lại bài giảng ở Fukuoka vào tháng Năm, 1997) và bắt đầu nghiên cứu.

Được truyền cảm hứng từ video “Làm thế nào để khơi gợi năng lực tưởng tượng hình ảnh”, tôi bắt đầu quá trình luyện tập. Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được một ngày nào đó tôi lại có thể tự chữa lành bệnh cho chính mình.

Tôi tiếp tục thực hành tưởng tượng đều đặn trước khi đi ngủ và trước khi ra khỏi giường vào buổi sáng. Tôi thường xuyên nhìn thấy những hình ảnh rất rõ ràng, sống động đầy màu sắc khi còn đang chìm trong sóng não alpha hoặc theta.

Khi thành lập công ty riêng và bắt đầu bận bịu với công việc, tôi đã xao nhãng hoạt động tưởng tượng một thời gian. Vì vốn tự tin vào sức khỏe của mình, chỉ vào tháng trước, tôi mới đi kiểm tra sức khỏe toàn diện vì một người bạn giục tôi đi khám. Vài hôm sau, lúc nhận email thông báo kết quả tôi thực sự sửng sốt khi bác sĩ khuyên tôi cần phải đi khám lại vào ngày mười sáu tháng Mười. Thư đề cập đến bản chụp X quang phổi của tôi có dấu hiệu không bình thường và khuyến nghị tôi nên kiểm tra kỹ hệ hô hấp. Biểu đồ tình trạng sức khỏe cho thấy có một mảng khá sậm màu nằm ở phía trên lá phổi phía bên phải.

Ngày hai mươi ba tháng Mười, tôi hẹn gặp bác sĩ N tại bệnh viện Chữ thập đỏ Matsuyama để khám lần hai. Bác sĩ nói với tôi: “Có khả năng đây là một khối u và tôi sẽ chụp bản cắt lớp cho anh. Nếu đây là một khối u, nó vẫn còn ở giai đoạn đầu và anh không cần phải lo lắng gì cả”. Đó là một mảng tối màu có chiều rộng bốn milimet và chiều dài khoảng tám milimet ở trên, bên phải, đủ lớn để một người bình thường như tôi cũng có thể nhìn thấy.

Cho đến bây giờ tôi vẫn còn ngạc nhiên khi thấy bản thân đã bình tĩnh như thế nào khi đón nhận tin này. Tôi không cảm thấy quá lo lắng vì tôi tin rằng với sự hướng dẫn của Giáo sư Shichida, tôi có thể thực hiện hoạt động tưởng tượng để làm mảng tối màu đó biến mất.

Vợ tôi rất buồn. Cô hỏi thăm bạn bè và người thân để tìm cách giúp tôi. Thậm chí, cô còn lo đến mức phải tìm xem video của Giáo sư Shichida về “Việc nuôi dưỡng trẻ trong kỷ nguyên khám phá não bộ”. Đây là lần đầu tiên vợ tôi từng nghe về khái niệm năng lực của não phải. Cô ấy vô cùng ngạc nhiên và kể từ lúc đó, vợ tôi bắt đầu luyện tập hoạt động tưởng tượng vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ.

Đầu tiên cô ấy luyện tập trong khi xem video của Giáo sư Shichida, rồi dần dần vợ tôi có thể thực hành mà không cần phải xem video nữa. Cô ấy thường xuyên luyện tập hàng đêm trước khi đi ngủ vì tin rằng hình ảnh được tái hiện khi não đang duy trì ở mức sóng theta có thể trở thành hiện thực. Tôi cũng luyện tập như vậy nhưng tôi thấy hoạt động này đạt hiệu quả nhất với tôi trước khi thức dậy vào buổi sáng. Tôi có thể nhìn rất rõ bằng con mắt thứ ba của mình và cảm thấy thực sự rất hứng thú.

Tôi tưởng tượng hình ảnh mình đang nâng cốc chúc mừng các nhân viên ở một cửa hàng ăn yêu thích vào ngày mùng năm tháng Năm năm tới, chúc mừng những thành công mà chúng tôi đã đạt được hoặc tận hưởng cảnh đẹp nhìn từ phòng họp tầng ba của công ty tôi mới xây ba năm sau.

Vợ tôi tưởng tượng rằng vào ngày hai mươi tám tháng Mười, ngày kiểm tra sức khỏe lần hai của tôi, mảng tối màu trên phổi tôi đã biến mất và cô ấy đang nấu cơm gạo lứt đỏ để chúc mừng tôi.

Tôi có cuộc hẹn kiểm tra sức khỏe lần hai và một tuần sau đó tôi nhận được kết quả từ bác sĩ N. Khi bước vào phòng, tôi rất ngạc nhiên khi những điều ông nói đều trùng khớp với những điều mình đã hình dung trong suốt quá trình luyện tập tưởng tượng, rằng: “Đây không phải là ung thư. Không có vấn đề gì bất thường cả”. Thực sự là mảng tối màu từng ở đó giờ đã biến mất.

Ông Y đã thực hiện hoạt động tưởng tượng mỗi khi thức giấc. Thực hiện luyện tập kiên trì vào mỗi buổi sáng ngay khi thức dậy như ông Y, hoặc trước khi đi ngủ sẽ rất hiệu quả với những người vẫn chưa nhìn thấy được hình ảnh.

Tôi cũng nhận được một báo cáo từ bà M. N., một phụ nữ đã tham gia hội thảo của tôi ở Nagoya. Bà kể rằng đã sử dụng kỹ thuật tưởng tượng được hướng dẫn trong hội thảo để chữa bệnh ung thư tử cung của mình và khối u đã biến mất trong vòng hai đến ba tuần sau đó.

7. Tưởng tượng biến thành người tí hon

Đây là một vài trường hợp các em bé dễ dàng chữa các loại bệnh nhờ việc tưởng tượng mình biến thành người tí hon. Đầu tiên là bức thư của mẹ bé K. I., một bé đang theo học tại Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản:

Thưa Giáo sư Shichida, cảm ơn ông vì tình yêu và niềm hy vọng mà ông đã luôn mang tới cho chúng tôi.

Con gái tôi năm nay bốn tuổi, rất khỏe mạnh và thích đi học mẫu giáo. Tôi rất biết ơn khi được tận hưởng cuộc sống yên bình như thế này.

Kể từ khi sinh ra, con gái tôi đã phải chịu rất nhiều khổ sở vì thường xuyên bị dị ứng. Đến khi hai tuổi, con bé hầu như dị ứng với tất cả mọi loại thức ăn. Chế độ ăn chỉ là hạt kê, lúa mạch, một vài loại rau và một số ít loại cá. Mỗi ngày đều là một cuộc chiến đấu để chống lại chứng viêm da của con. Việc điều trị rơi vào bế tắc và thậm chí có lúc tôi còn tuyệt vọng và ghét con vì sự ốm yếu của nó. Đúng lúc đó, tôi tham gia khóa học của ông và nghe ông kể về việc chữa lành bệnh bằng hình ảnh và làm thế nào để nuôi dưỡng tinh thần của bọn trẻ.

Đầu tiên, tôi cảm thấy rất lúng túng nhưng đến khi kết thúc buổi hội thảo, trong tôi ngập tràn niềm hy vọng và cảm giác ấm áp. Tôi trở về nhà và nói chuyện với con để mong con tha thứ cho mình. “Mẹ xin lỗi con. Con mới là người phải chịu nhiều đau đớn nhất, vậy mà mẹ lúc nào cũng cáu gắt với con”. Tôi đã lặp đi lặp lại lời xin lỗi đó rất nhiều lần.

Con gái tôi, lúc đó được hai tuổi tám tháng, bắt đầu nức nở: “Đây không phải lỗi của mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi mẹ”.

Tôi đã tự hứa rằng mình sẽ chữa khỏi bệnh cho con. Điều này cũng có nghĩa là cả hai mẹ con đều phải bắt đầu một giai đoạn nỗ lực rất lớn. Phản ứng của việc chấm dứt điều trị bằng Steroid khiến con tôi bùng phát chứng phát ban đỏ và làm cho toàn thân con bé đau đớn. Tôi ôm con thật chặt và luyện tập hít thở với con trong khi hướng dẫn con tưởng tượng. “Con đang đẩy ra hết những con vi khuẩn xấu xí qua miệng. Con đang hít vào nguồn năng lượng của vũ trụ thông qua mũi của mình và cơ thể con sẽ khỏe lại rất nhanh”.

Một năm đã trôi qua. Con bé bắt đầu bình phục và phần da đầu, mặt, cổ, bụng, lưng, tay và chân đã có dấu hiệu lành lại từng chút một. Con tôi bắt đầu có thể ăn được bánh mì, các loại rau, hải sản và đậu nành. Tôi không bao giờ quên được khuôn mặt của con ngày đầu tiên con ăn cơm. Con hào hứng nói: “Mẹ ơi, cơm ngon quá mẹ nhỉ!”.

005

Tôi liên tục kinh ngạc trước sức mạnh mà năng lực tưởng tượng mang lại. Con bé đã học được cách đu xà thành thục từ thanh này sang thanh khác. Trước khi học bài, chúng tôi đã luyện tập hoạt động tưởng tượng cùng nhau. Tôi nói: “Tất cả những từ vựng tiếng Anh sẽ dễ dàng đi vào đầu con” và kết quả là thật sự con bé có thể nhớ được mọi từ mới dù chỉ mới nghe có ba lần.

Tôi nhớ có lần mình bị đau răng khủng khiếp và con bé đã sử dụng năng lực tưởng tượng để chữa lành cho tôi. Trong suốt thời gian chữa cho con bệnh dị ứng, sức khỏe của tôi cũng bị giảm sút phần nào. Tôi mắc chứng đau bụng, đau lưng, và có lúc chỉ cần đứng lên, tôi cũng cảm thấy đau đớn. Thế nhưng, thật ngạc nhiên vì kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi lại không phát hiện được điều gì bất thường. Vì con đã rất nỗ lực để chữa lành cho chính mình, tôi cũng tự hứa sẽ quyết tâm tự chữa bệnh bằng cách nghe và luyện tập hoạt động tưởng tượng thông qua thôi miên hàng ngày theo bài giảng của Giáo sư Shichida.

Mỗi ngày, tôi nằm nghiêng, sử dụng kỹ thuật hít thở sâu để đặt mình trong trạng thái hoàn toàn thư giãn. Tôi có thể nghe thấy âm thanh của bài giảng từ một nơi rất xa. Đầu và vai của tôi được thư giãn hoàn toàn và đột nhiên tôi thấy hình ảnh tôi đang “đi vào” trong cơ thể của chính mình.

“Ồ, đây là thực quản của tôi”. Tiếp đó tôi nhìn thấy dạ dày, khi đi đến tử cung và buồng trứng, tôi phát hiện thứ gì đó giống như những mẩu giấy màu hồng làm tắc vòi trứng. “À, lớp lót ở bên trong tử cung bị bong ra gây tắc vòi trứng, đây là lý do vì sao mình cảm thấy đau đớn”. Tôi nhẹ nhàng gỡ bỏ chúng và nghĩ “mình nên dùng nước để rửa sạch”. Ngay lúc đó tôi thấy trong tay mình xuất hiện một bình nước. Tôi dội nước lên và chúng trôi tuột đi như những mẩu khăn giấy.

Tôi quan sát cả quá trình một cách cẩn thận, giống như đang xem một bộ phim. Sau khi mở mắt tôi phải đi toilet năm lần liên tiếp, có lẽ vì tôi dùng khá nhiều nước để làm sạch trong quá trình tưởng tượng.

Buổi sáng tiếp theo, cơn đau ở bụng và ở phần sau lưng vốn hành hạ tôi hơn nửa năm qua giờ hoàn toàn biến mất. Cảm ơn ông rất nhiều, Giáo sư Shichida.

Lần đầu tiên khi nghe bài phát biểu của ông, tôi đã nhớ lại hình ảnh ngây thơ của một đứa trẻ và trái tim tôi tràn đầy cảm xúc ấm áp. Tôi không biết gia đình tôi giờ sẽ ra sao nếu như không gặp được ông.

Tôi biết giáo sư rất bận rộn nhưng mong ông dành chút thời gian chăm sóc cho mình, bởi ông sẽ còn mang rất nhiều hy vọng và tình yêu thương đến cho mọi người trên thế giới này.

Lá thư chia sẻ từ mẹ S. H., học sinh của lớp Tokuyama, Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản:

Vào tháng Mười, năm 1997, tôi nhận được tin của bố mẹ thông báo rằng bà ngoại – bà đã chín mươi tuổi – phải nhập viện do căn bệnh ung thư bàng quang và bác sĩ chẩn đoán bà sẽ không sống được đến hết năm nay. Các chị gái và tôi thậm chí đã chuẩn bị sắp xếp mọi thứ để lo tang lễ cho bà. Tôi sửa soạn đồ đạc để có thể sẵn sàng về nhà bất cứ lúc nào nhận được tin dữ.

Bỗng nhiên, tôi nhớ đến Giáo sư Shichida mô tả một bé ba tuổi ở Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản đã sử dụng phương pháp tưởng tượng “đi vào” trong cơ thể của bác mình để chữa lành căn bệnh nghiêm trọng cho bác dù người bác của cậu đang sống ở một nơi khác. Tôi tự hỏi liệu con tôi có làm được giống vậy không? Vào mùng sáu tháng Một, tôi đã nhờ con tưởng tượng mình biến thành người tí hon đi vào trong cơ thể của bà. Khi tôi hỏi có vấn đề gì xảy ra với bà vậy, con liền nói bà không thể ăn được, bà cũng không thể đi lại vì chân bà rất đau, và lưng của bà cũng đau nữa. Sau đó tôi bảo con hãy chữa cho bà khi vẫn đang là người tí hon như vậy.

Con trai tôi chỉ vào phần bên dưới của dạ dày và nói: “Chỗ này có màu sẫm đen mẹ ạ!”. Sau đó con chỉ vào phía bên phải: “Có một vết sưng ở đây và một chất màu xanh đang chảy vào trong đó”. Tôi nghĩ đây có thể là thuốc hoặc chất dinh dưỡng đang được truyền vào người bà.

Con chỉ vào một phần dạ dày và nói: “Có một vết cắt ở đây”. Tôi hỏi: “Thế chúng ta có thể làm gì với những chỗ bị đau hả con?”. Con trả lời có thể dùng xà phòng để rửa sạch. Sau đó cậu bé đã tưởng tượng chữa lành các vết sưng đỏ cho bà và dùng băng keo dán các vết cắt lại.

Khi tôi gọi điện hỏi thăm, ông ngoại cho hay: “Bà đã đỡ hơn nhiều rồi, giờ bà đang tập đi lại”. Tôi không thể thốt lên lời nào vì quá xúc động. Điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng con trai tôi đã thực sự chữa lành bệnh cho bà ngoại.

Những đứa trẻ tham gia các lớp học tại Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản đều được dạy cách làm thế nào để tưởng tượng mình biến thành người tí hon, cách đi vào cơ thể của chính chúng hoặc của người khác để chữa lành các vết thương. Chúng sở hữu những khả năng này một cách dễ dàng. Tôi chỉ cần nói nhẹ nhàng: “Hãy nhắm mắt và thư giãn. Con sẽ thấy mình trở nên nhỏ tí xíu. Khi con mở mắt ra, con có thể chuyển động thoải mái bên trong cơ thể của con hoặc cơ thể của người khác, con nhìn thấy những chỗ bị đau và con sẽ tìm cách để chữa lành chúng. Hãy chữa lành các vết thương đó đi nhé!”. Tất cả trẻ em được học phương pháp này đều có thể dễ dàng tưởng tượng để chữa lành các chứng bệnh.

Dưới đây là những câu chuyện về các bé nhỏ có khả năng dùng hình ảnh nhìn thấy được trong tâm trí để chữa lành bệnh.

Tôi bị đau lưng rất nặng và dự liệu rằng sẽ phải nằm trên giường bệnh suốt ba ngày liền, nhưng điều kỳ diệu đã đến với tôi, cô con gái bé bỏng đã dùng năng lực tưởng tượng để chữa dứt cơn đau cho tôi.

Vào buổi tối, khi con đang dần đi vào giấc ngủ, tôi thì thầm: “Lisa, con có thể tưởng tượng mình biến thành một người nhỏ xíu, đi vào miệng của mẹ, và tìm chỗ đau trên lưng mẹ để chữa lành nó được không?”. “Được mẹ ạ, con sẽ thử mẹ nhé!”. “Con có thấy chỗ bị đau không?” Con trả lời: “Có mẹ ạ, con đã chữa lành cho mẹ rồi đó!”. “Tốt lắm con yêu, bây giờ con hãy đi ra ngoài nào, ngủ ngon nhé con yêu.” “Mẹ cũng ngủ ngon nhé!”. Sau đó cô bé chìm vào giấc ngủ sâu.

Thật ngạc nhiên, cơn đau lưng khủng khiếp của tôi biến mất như thể nó chưa từng tồn tại. Điều này càng khiến tôi tin tưởng vào sức mạnh kỳ diệu của hoạt động tưởng tượng.

R.T., lớp học Itabashi

Một ngày khác, khi tôi đang cố gắng bế con gái bốn tuổi của mình thì bỗng cảm nhận một cơn đau dữ dội ở lưng và không thể đứng thẳng lên được. Tối hôm đó, con gái tôi nói: “Để con chữa cho mẹ nhé!”. Con bé nhắm mắt và vỗ nhẹ vào sống lưng tôi ba lần. Khi con gái tôi làm như vậy, lưng tôi bớt đau hẳn đi và tôi có thể đứng thẳng lưng lên.

Sau đó, con vỗ nhẹ thêm vài lần nữa vào lưng tôi và cơn đau hoàn toàn biến mất như thể tôi vừa được gây tê và tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Con bé cũng làm như vậy để chữa cho bố khi biết bố bị đau lưng.

Một lần khác, con gái tôi bị cảm lạnh và sốt 38,2 độ C. Con bé còn bị thêm chứng đau dạ dày hành hạ nhưng tôi không thể đưa con đi khám vì lúc này phòng khám đã đóng cửa. Mặc dù tôi không chắc liệu con bé có thể chữa được cảm lạnh thông qua hoạt động tưởng tượng hay không, tôi vẫn quyết định để con thử. Tôi thì thầm với con hãy tưởng tượng các vi khuẩn gây cảm sốt đang bị tống ra khỏi miệng con. Thật kỳ lạ, chỉ mười phút sau, nhiệt độ cơ thể của con bé đã hạ và trở về chỉ số bình thường 36,7 độ C. Điều này thực sự ngoài sức tưởng tượng của tôi vì nếu dùng thuốc hạ sốt thì cũng phải mất đến nửa ngày để thuốc phát huy tác dụng.

Một lần tôi bị ngã và thâm tím tay. Tôi nhờ các bé trong lớp học Shichida tưởng tượng trở thành người tí hon để “đi vào” cơ thể chữa lành vết thương cho tôi. Sáng hôm sau, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy vết bầm tím khá lớn trên tay hôm qua đã hoàn toàn biến mất.

Tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trước khả năng tưởng tượng của các bé khi được chứng kiến chúng chữa bệnh cảm lạnh cho một người bạn, chữa bệnh cho mẹ chúng hoặc một người bác đang trong tình trạng nguy kịch. Khoảng cách địa lý không còn là vấn đề nữa vì chúng không tạo nên sự khác biệt về kết quả trị liệu bằng phương pháp này.

Chữa lành bằng khả năng tưởng tượng thành một người tí hon là một trong những phương pháp chữa bệnh hiệu quả nhất trên thế giới. Bất kỳ đứa trẻ nào được dạy theo phương pháp giáo dục não phải đều có thể thực hiện phương pháp này rất nhanh chóng.

K. K., Lớp học Minamimori-machi

8. Các chức năng đặc biệt của não phải

Ngoài khả năng chữa lành thông qua tưởng tượng hình ảnh trực quan, não phải còn có những khả năng đặc biệt dưới đây:

1. Khả năng cộng hưởng

2. Khả năng tưởng tượng

3. Ghi nhớ lượng lớn thông tin với tốc độ cao

4. Tự động xử lý thông tin với tốc độ cao

Khả năng cộng hưởng cho phép não phải tiếp nhận các thông tin bên ngoài dưới dạng sóng.

Theo lý thuyết lượng tử được phát triển vào những năm 1920, các hình thức vật chất đều có tính chất sóng. Lý thuyết phân tử cũng đưa đến kết luận rằng các hạt cơ bản - thành tố tạo nên mọi hình thức vật chất – cũng tạo nên sóng và sở hữu các tính chất của sóng.

Mọi giác quan của chúng ta đều được tạo thành từ các tế bào cấu tạo nên cơ thể. Mỗi tế bào đơn lẻ lại có khả năng nhận và tiếp thu các kích thích bên ngoài dưới dạng những chuyển động sóng.

Một khi khái niệm này được chấp nhận, điều hiển nhiên là những khả năng phi thường mà các bé thể hiện đều do sự vận hành của các tế bào trong cơ thể, nơi mà mọi chuyển động của sóng từ vũ trụ được tiếp nhận. Thông qua khả năng cộng hưởng của não phải, trẻ có thể vượt lên những rào cản của năm loại giác quan não trái để thu nhận những thông tin vượt không gian và thời gian.

Não phải chuyển đổi các chuyển động sóng nhận được thông qua khả năng cộng hưởng thành những hình ảnh. Bằng sự kết hợp giữa khả năng cộng hưởng và năng lực tưởng tượng, thậm chí một người khiếm thị vẫn có thể nhận biết được màu sắc, cảnh vật hay đọc được chữ. Tương tự, những người khiếm thính có thể nghe, hiểu và cùng trò chuyện. Có một thẩm phán mù tên là Tony Cothren làm việc tại tòa án Jefferson tại Jefferson, bang Alabama, nước Mỹ. Khi người làm chứng quên không hạ tay xuống sau khi nói lời thề, ông đã nhắc họ: “Xin hãy hạ tay xuống!”.

Rất nhiều người ngạc nhiên vì điều này nhưng ông giải thích rằng: “Dù tôi không thể nhìn thấy bằng mắt của mình, tôi vẫn nhìn thấy bằng hình ảnh”. Não phải của ông nhận được thông tin dưới dạng chuyển động của sóng và chuyển chúng thành hình ảnh, do vậy ông hoàn toàn có thể “nhìn” rõ như một người có thị lực bình thường.

Bé K bốn tuổi hiện đang tham dự lớp học Tennoji ở Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản. Bé bị tổn thương khả năng nghe nghiêm trọng và thường không thể nghe rõ. Tuy vậy, việc học trong lớp đã kích thích và phát triển các giác quan não phải của cậu bé mạnh đến nỗi cậu có thể nhận được những thông tin ở dạng sóng và chuyển chúng dưới dạng hình ảnh của âm thanh. Nhờ vậy, cậu có khả năng nghe bình thường như khi nghe bằng não trái. Cậu bé hoàn toàn không để tâm đến kết quả của những lần kiểm tra tại bệnh viện đã chỉ ra rằng thính giác của cậu đã bị tổn thương và khó phục hồi và vẫn theo đuổi việc học tại Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản.

Thầy giáo của cậu tại lớp học Tennoji, Naomi Tsuchihira đã viết bản báo cáo dưới đây:

K mới tròn bốn tuổi và cậu bé rất năng động. Cậu thường chia sẻ với tôi những điều đã xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Sau khi buổi học kết thúc, cậu thường kể chuyện và mô tả rất tỉ mỉ những điều mà cậu bé đã trải qua: “Thầy Tsuchihira, hôm qua bố đã đưa con đi chơi công viên đấy!”. Không ai nghe chúng tôi nói chuyện mà lại có thể tin rằng K là người đã được bác sĩ khuyên nên nằm viện để điều trị thính lực. Cậu vẫn thường trả lời rất nhanh những câu hỏi của tôi trong lớp học.

Lần đầu tiên khi K tham gia lớp học là khoảng hai năm về trước, mẹ cậu bé đã nhờ tôi tư vấn: “Con tôi nghe rất khó khăn và bác sĩ khuyên chúng tôi nên cho cháu làm phẫu thuật. Theo thầy chúng tôi nên làm gì?”.

Tôi đã giải thích cho mẹ cậu bé về việc luyện tập não phải, phân tích cho mẹ cậu hiểu là phương pháp này sẽ khiến cho cậu bé có thể nghe được và bà nên bắt đầu áp dụng phương pháp này ngay lập tức. Từ tuổi lên ba, cậu đã được dạy cách hình dung mình có thể biến thành người tí hon để đi vào cơ thể của mẹ và chữa lành những vết thương cho mẹ. Cậu rất hứng thú được chơi đùa trong thế giới hình ảnh đến nỗi cậu đã làm hoạt động này hàng tối trước khi đi ngủ, hoàn toàn quên mất sự thật rằng cậu gần như không thể nghe thấy gì.

Một lần cậu bé tưởng tượng mình đi vào cơ thể của mẹ, cậu nói với mẹ: “Có một em bé ở trong đó”. Cậu cũng dùng phương pháp này chữa bệnh cho mọi người xung quanh. Khi tôi bị cảm lạnh và sốt 39 độ C, cậu bé giúp tôi hạ sốt nhanh chóng đến mức khó tin.

Ở trường dạy bơi của K có một cậu bé khác cũng gặp vấn đề về thính giác. Lần đầu tiên chúng gặp nhau, ba mẹ của cậu bé kia vô cùng ngạc nhiên khi thấy K đang trò chuyện vì con của họ gần như không thể nói được bất cứ tiếng nào.

Khả năng sáng tạo của K phát triển rất tốt. Những bài thơ, đặc biệt là thơ haiku(4) của cậu thường được bình chọn trong các cuộc thi thơ dành cho trẻ em. Cậu bé giúp tôi nhận ra việc giáo dục phát triển não phải thực sự mang đến những kết quả tuyệt vời như thế nào.

(4) Thể thơ Haiku: Thể loại thơ Nhật Bản gồm mười bảy âm tiết, được chia thành ba dòng, lần lượt mỗi dòng có năm từ, bảy từ và năm từ, thường có nội dung mô tả hình ảnh thiên nhiên.

9. Năng lực tưởng tượng của trẻ nhỏ

Như các trường hợp đã được trình bày phía trên, trẻ có khả năng sử dụng não phải để chữa các loại bệnh. Chúng cũng có thể sử dụng các chức năng của não phải với rất nhiều mục đích khác nhau.

Năng lực tưởng tượng có sức mạnh khiến cho những điều xảy ra trong hiện thực chính xác và trùng khớp với những gì được hình dung trong tâm trí. Trong quá trình luyện tập những khả năng não phải, bước đầu tiên và cũng là bước quan trọng nhất là cần phải đánh thức năng lực tưởng tượng ở trẻ nhỏ.

Não trái hay còn gọi là “phần não thiên về ngôn ngữ” hoạt động thông qua ngôn ngữ trong khi não phải hay “phần não thiên về hình ảnh” lại hoạt động thông qua hình ảnh. Mỗi bán cầu não sử dụng các phương thức suy nghĩ khác nhau và các mạch kết nối cũng khác nhau. Một đứa trẻ được phát triển khả năng tưởng tượng thiên bẩm có thể sử dụng năng lực này theo nhiều cách khác nhau. Chẳng hạn như trong các báo cáo dưới đây của lớp học Sapporo tại Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản.

Năng lực kỳ diệu của não phải được thể hiện bởi các bé nhỏ luôn khiến cho mọi người ngạc nhiên. Hãy để tôi mô tả một vài trường hợp ở lớp học tiểu học. Tôi bắt đầu công việc giảng dạy khá muộn. Từ tháng Tư năm 1997, tôi phụ trách lớp Một và lớp có năm học sinh. Tôi rất thích được gặp và dạy các em hàng tuần.

Bốn tháng đã trôi qua và lũ trẻ liên tục chứng minh cho tôi thấy khả năng của não phải và sức mạnh tinh thần của chúng. Tôi rất biết ơn cuộc đời đã cho tôi gặp những đứa bé này.

Mục tiêu tháng Tư của tôi là giúp từng bé khơi mở được khả năng nhìn thấy hình ảnh tưởng tượng bằng não phải. Khi trẻ học cách tưởng tượng mình biến thành một chiếc đũa, cơ thể chúng cứng đơ như một thanh sắt và không thể uốn cong nổi, kể cả khi tôi thử gập bụng chúng xuống trong khi chúng đang nằm, đầu và chân tựa trên hai chiếc ghế và người treo ở giữa. Các bậc phụ huynh cũng vô cùng sửng sốt khi quan sát lớp học.

016

Sau đó, tôi sử dụng những gợi ý để giúp các bé hình dung cơ thể trở nên nhẹ nhàng và mỏng manh như vải bông hoặc các em có thể nhìn thấy màu sắc hoặc cảnh vật nào đó. Lúc này những đứa trẻ được tự do tưởng tượng hình ảnh tùy thích.

Sau mỗi buổi luyện tập, các bé đều nói chuyện rất hứng khởi và mô tả những gì chúng nhìn thấy. Vì tôi không thể nhớ hết tất cả nên tôi đã ghi chép lại câu chuyện của các bé bằng hình ảnh hoặc viết những câu chuyện đó ra.

Khi các bé bắt đầu học được cách chạm vào phần ý thức của não phải thông qua thiền tập và hít thở sâu, tôi dạy chúng cách sử dụng hình ảnh trong cuộc sống hàng ngày. Tôi làm những thẻ tranh có tên gọi là “Tiềm thức của siêu nhân” dựa trên cuốn sách “Cuộc nói chuyện của não phải” để minh họa cho các hình ảnh được sử dụng như thế nào.

Sau đó tôi để lũ trẻ tưởng tượng chúng trở thành những siêu nhân. Khi tôi hỏi chúng sẽ làm gì khi trở thành siêu nhân, câu trả lời của bọn trẻ rất phong phú: “Con sẽ bơi được năm mươi mét trong bể”, “Con sẽ đạt điểm cao trong bài kiểm tra ngoại ngữ”, hay “Con sẽ chữa khỏi các vết xây xước cho bạn con bằng sức mạnh siêu nhân của mình vì bạn con vừa bị ngã xe đạp”. Tôi kết thúc bài học với thông điệp rằng bất cứ điều gì mà các con tưởng tượng sẽ biến thành sự thật và trước khi bắt đầu thực hiện điều gì đó, con hãy luôn tưởng tượng rằng mình đã hoàn thành nó thật tốt đẹp.

Vài ngày sau đó, tôi nghe được một tin tuyệt vời rằng bé A, vốn nhảy dây rất kém, giờ đã có thể nhảy được rất tốt. Ở trường tiểu học của cậu, mọi học sinh đều luyện tập nhảy để chuẩn bị cho một kỳ thi đặc biệt. Trong cuộc thi này, tất cả những thí sinh bắt đầu nhảy dây cùng một lúc và ai mắc lỗi trước sẽ lần lượt bị loại. A chỉ nhảy qua dây được mười lần trước khi mắc chân và cậu luôn là người xếp thứ hai từ dưới lên. Khi cậu bé học về cách sử dụng hình ảnh ở lớp học Shichida, cậu bé đã tưởng tượng hình ảnh mình thành công trước khi bắt đầu nhảy và kết quả thật bất ngờ: cậu đã về đích thứ hai. Dù có kết quả không tốt trong lần thi đầu, nhưng lần này cậu đã có một sự tiến bộ vượt bậc khi nhảy thành công đến cả trăm lần mà không bị vướng chân. Tôi đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ và gương mặt tràn ngập hạnh phúc của A và mẹ cậu bé khi họ kể với tôi.

Nhờ có hoạt động tưởng tượng, trẻ cũng phát triển được những năng lực ghi nhớ tuyệt vời. Hãy để tôi giới thiệu một chương trong bài học “Vẽ tranh” có sử dụng các thẻ luyện tập hoạt động tưởng tượng.

Một cậu bé nhìn chăm chú vào bức tranh trong lớp học trong một phút và sau đó vẽ lại bức tranh đó trên một tờ giấy trắng. Một ngày nọ, B chỉ nhìn tranh trong vòng mười đến mười lăm giây và nói rằng cậu bé đã nhớ được bức tranh đó. Bức tranh vẽ một chú chó đang quay về bên trái. Tôi tự nói với mình: “Chắc là cậu bé chỉ đùa thôi, có lẽ cậu không thích hoạt động này”. Tôi kiểm tra với bé vài lần: “Thật chứ, con đã nhớ được rồi à? Con có vẽ lại nó được không?”. Cuối cùng, tôi đưa cho cậu bé một tờ giấy trắng. B nhìn chăm chú vào tờ giấy trắng và bắt đầu vẽ các chấm từ phía bên phải. Trong khi tôi ngắm nhìn, các chấm dần biến thành bốn chân của con chó, sau đó đến đầu của chú chó, và đến lưng giống như cậu bé đang vẽ một bức tranh con chó ngược theo chiều kim đồng hồ. Cậu vẽ như thể cậu nhìn thấy bức tranh trên một tờ giấy trắng và chỉ đơn giản là vẽ theo nó. Tôi cảm thấy hối hận vì đã nghi ngờ khả năng của cậu bé và tự nhủ rằng sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.

Tôi cũng bắt đầu luyện tập theo chương trình “Khơi gợi năng lực tưởng tượng hình ảnh”, các bài tập “Ghi nhớ một nghìn bức tranh”. Khi chúng tôi bắt đầu chương trình, các bé chỉ có thể nhớ khoảng ba mươi tranh một lần. Thời gian trôi qua, lũ trẻ không ngừng tiến bộ và giờ đây chúng có thể ghi nhớ lên đến năm mươi bức tranh mỗi lần.

Một điều kỳ diệu nữa về khả năng của trẻ là chúng có thể nhớ được hoàn hảo thứ tự các bức tranh trong bảng chỉ bằng cách nhìn một lần khi nghe một câu chuyện kết nối các bức tranh. Khi tái hiện trí nhớ để sắp xếp lại bảng tranh đó, trẻ dễ dàng chọn và đặt thẻ mà không nhất thiết lần lượt theo thứ tự câu chuyện vì chúng có thể nhớ chính xác bức tranh nào ở đâu. Với trí nhớ tệ của mình, tôi chỉ có thể nhớ được vài tranh theo thứ tự bắt đầu từ đỉnh góc trên bên trái của bảng tranh.

Hãy để tôi kể về T, một cậu học sinh lớp Một. T có khả năng tưởng tượng mình trở thành người tí hon đi vào bên trong cơ thể người khác và chữa lành những phần bị thương tổn. Khi bố của T nhập viện, dù đã dùng thuốc giảm đau nhưng ông không thể ngủ được vì cơn đau khủng khiếp luôn khiến ông khó chịu. T quyết định truyền cho ông năng lượng dù cậu đang ở nhà. Cậu bé tưởng tượng mình biến thành một người tí hon và đi vào cơ thể của bố. Cậu nhìn thấy những vùng khỏe mạnh có màu xanh và những vùng bị đau trong cơ thể có màu da cam. Buổi sáng hôm sau, khi hai mẹ con nói chuyện với bố cậu qua điện thoại, ông nói đã có thể ngủ ngon vì cơn đau tối qua hoàn toàn biến mất.

Báo cáo trên đây được gửi từ một giáo viên phụ trách lớp học Sapporo thuộc Viện Giáo dục Trẻ em Shichida Nhật Bản.

Như đã trình bày ở trên, thông qua luyện tập hoạt động tưởng tượng hình ảnh, trẻ có thể khơi gợi được năng lực tưởng tượng của mình và sử dụng chúng một cách tự do.