Gửi tới những cô gái kỳ lạ, những cô nàng mọt sách, và cả những kẻ sát nhân.
Cuốn sách này dành cho các bạn.
Gửi tới những cô gái kỳ lạ, những cô nàng mọt sách, và cả những kẻ sát nhân.
Cuốn sách này dành cho các bạn.
Khi màn đêm dần trôi qua, Vivian đang ở một mình.
Cô ấy cảm thấy ổn với điều đó. Cô ấy muốn như vậy. Nó là điều mà cô ấy đã khám phá ra từ khi làm ca đêm tại nơi khỉ ho cò gáy này: Ở với mọi người rất dễ dàng, nhưng ở một mình thì khó khăn. Đặc biệt là ở một mình trong bóng tối. Một người có thể thực sự ở một mình khi xung quanh không có ai ngoài bản thân cùng với những suy nghĩ của chính mình – thì người đó mạnh mẽ hơn bất kì ai khác. Sẵn sàng hơn. Chuẩn bị tốt hơn.
Nhưng rồi, cô ấy vẫn tấp vào bãi đỗ xe của nhà nghỉ Sun Down ở thị trấn Fell, thuộc thành phố New York, và dừng lại, cảm nhận nhịp đập quen thuộc của nỗi sợ hãi. Cô ấy ngồi trên con xe Cavalier tồi tàn, chìa khóa vẫn cắm vào ổ, máy sưởi và radio vẫn đang chạy, chiếc áo khoác của cô ấy vẫn choàng vai. Cô ấy nhìn lên tấm biển rực rỡ có màu xanh và vàng, hai dãy phòng vuông góc tạo thành hình chữ L, và nghĩ, Mình không muốn bước chân vào nơi đó. Nhưng mình sẽ làm như vậy. Cô ấy đã sẵn sàng, nhưng cô ấy vẫn còn sợ hãi. Đã là 10 giờ 59 phút đêm.
Cô ấy cảm thấy như đang khóc. Cô ấy cảm thấy như mình đang gào thét. Một cảm giác mệt mỏi và ghê tởm.
Mình không muốn bước chân vào nơi đó.
Nhưng mình sẽ làm như vậy. Bởi vì mình luôn luôn làm như vậy.
Ngoài kia, cơn mưa đá lạnh giá bắt đầu rơi lộp bộp trên kính chắn gió. Một chiếc xe tải đang lao vút trên đường hiện lên qua gương chiếu hậu. Đồng hồ điểm qua 11 giờ, và chiếc đài radio bắt đầu phát tin tức. Một phút nữa thôi là cô ấy sẽ bị muộn giờ, nhưng cô ấy không quan tâm. Không ai có thể sa thải cô ấy. Không ai quan tâm cô ấy có đi làm hay không. Nhà nghỉ Sun Down không có quá nhiều khách lui tới, và không ai trong số họ sẽ để ý đến việc một cô nhân viên ca đêm có tới muộn hay không. Nó thường xuyên vắng vẻ tới mức khiến cho người quản lý nghĩ rằng chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây.
Viv Delaney biết rõ điều này hơn ai hết.
Sun Down chỉ mang một bề ngoài vắng vẻ. Nhưng thực chất, nó không phải như vậy.
Với những ngón tay lạnh lẽo, cô ấy kéo tấm che nắng ở phía ghế lái xuống. Cô đưa tay chạm vào mái tóc đã được cắt ngắn, vuốt sáp đến dưới dái tai và xịt gôm để tạo độ phồng. Cô ấy ngắm nghía lớp trang điểm mắt của mình – đó không phải là kiểu trang điểm tông màu lạnh, tạo hiệu ứng ánh lên màu băng tuyết thường thấy ở các cô gái, mà đó là một màu tím oải hương nhẹ nhàng. Màu mắt này trông hơi hơi giống vết bầm tím một chút. Người ta thậm chí có thể dùng thêm những vệt vàng và cam để tạo nên hiệu ứng vết nám trên da, nhưng lúc này, cô ấy chẳng phiền lòng vì điều đó. Chỉ đơn giản là màu tím trên làn da mỏng manh của mi mắt kết hợp với đường kẻ mắt đậm và mi giả của cô ấy. Tại sao cô ấy lại thích trang điểm? Cô ấy cũng không thể nhớ nữa.
***
Ở trên đài phát thanh, họ đang đưa tin về việc mới phát hiện một thi thể. Nạn nhân là một cô gái được tìm thấy trong một con mương trên đường Melborn, cách nơi này khoảng mười dặm. Mà thực ra nơi này cũng chẳng có gì đặc biệt cả, chỉ là một nhà nghỉ nằm ở bên cạnh đường cao tốc hai làn xe dẫn ra khỏi thị trấn Fell, đi qua vùng phía Bắc hẻo lánh của New York rồi kết thúc là Canada. Nhưng nếu như bạn đi tiếp con đường hai làn đó khoảng một dặm và rồi rẽ phải khi thấy một ngọn đèn treo lơ lửng bởi một dây điện trên cao, và đi xuôi theo con đường này rồi nối liền bởi một con đường khác, bạn sẽ tới nơi mà thi thể của cô gái xấu số đó được tìm thấy. Cô gái đó tên là Tracy Waters, lần cuối được nhìn thấy là khi rời khỏi nhà của một người bạn ở thị trấn lân cận. Mười tám tuổi, bị lột sạch quần áo và bị vứt xác xuống mương. Họ đã tìm thấy thi thể của cô gái hai ngày sau khi bố mẹ của cô thông báo rằng con gái họ đã mất tích.
***
Vẫn ngồi trên xe của mình, tay của cô gái hai mươi tuổi Viv Delaney run lên khi cô ấy lắng nghe vụ việc từ đài phát thanh. Cô ấy nghĩ về cảm giác khi một người bị bỏ lại dưới cơn mưa đá lạnh buốt trút xuống làn da không còn gì che chắn. Khó mà hình dung điều đó sẽ lạnh lẽo khủng khiếp đến độ nào. Làm thế nào mà các cô gái luôn là những người có kết cục bị lột trần truồng và chết thảm giống như xác những con vật bị xe cán chết trên đường cao tốc. Chẳng quan trọng bạn sợ hãi hay cẩn thận như thế nào – việc đó luôn có khả năng xảy ra với bạn.
Đặc biệt là ở nơi đây. Đó luôn có thể là bạn.
Ánh mắt của cô ấy hướng về phía nhà nghỉ, tới sự phản chiếu của tấm biển neon lòe loẹt màu xanh dương và vàng đang nhấp nháy không ngừng ở trong bóng tối. CÒN PHÒNG TRỐNG. CÓ TRU YỀN HÌNH CÁP! CÒN PHÒNG TRỐNG. CÓ TRU YỀN HÌNH CÁP!
Thậm chí sau ba tháng làm việc ở nơi này, cô ấy vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Thật kinh khủng, cảm giác sợ hãi toàn phần, những suy nghĩ làm cô ấy lạnh gáy và trong sự hoảng loạn bao trùm lấy cô. Mình sẽ phải ở một mình trong vòng tám tiếng đồng hồ, một mình trong bóng đêm. Một mình với cô ấy cùng những người khác.
Và mặc cho bản thân không muốn vậy, Viv vẫn tắt lò sưởi cũng như đài phát thanh – cái thứ vẫn đang nói về Tracy Waters.
Cô ấy ngoảnh mặt và đẩy cửa bước ra ngoài. Bước từng bước vào trong cái lạnh.
Cô thu mình sâu hơn vào chiếc áo mưa và bắt đầu băng qua bãi đậu xe. Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò cùng một đôi giày thể thao màu xanh nước biển với dây giày màu trắng, đế giày quá mỏng để có thể chịu được sự lạnh lẽo và ẩm ướt này. Cơn mưa làm ướt mái tóc của cô ấy, còn gió làm chúng trở nên lộn xộn. Cô ấy đi xuyên qua chỗ để xe để tới chiếc cửa ghi chữ VĂN PHÒNG.
Ở trong văn phòng, Johnny đang đứng đằng sau quầy, kéo khóa áo khoác lên chiếc bụng mỡ của anh ta. Anh ta có lẽ đã nhìn thấy cô ấy qua cửa sổ. “Cô lại đến muộn à?” anh ta cố tình hỏi, dù cho có một chiếc đồng hồ treo trên tường ở đằng sau anh ấy.
“Năm phút,” Viv cãi lại, cởi áo khoác của cô ấy xuống. Bụng cô quặn thắt lại, cảm giác nôn nao vì hiện giờ cô đã ở bên trong văn phòng. Mình muốn trở về nhà.
Nhưng nơi đâu mới là nhà? Thị trấn Fell không phải là nhà. Cả bang Illinois, nơi mà cô ấy được sinh ra, cũng không phải. Khi cô ấy bỏ nhà ra đi lần cuối cùng, sau trận tranh cãi ầm ĩ cuối cùng với mẹ, cô ấy đã định sẽ tới New York để trở thành một nữ diễn viên. Nhưng điều đó, cũng giống như tất cả những thứ khác trong cuộc đời cô tính tới thời điểm đó, đều chỉ là một phần của vở kịch mà cô ấy đóng vai. Cô ấy không biết làm cách nào để trở thành một nữ diễn viên ở New York – điều đó đã khiến mẹ cô phẫn nộ, như vậy là đủ rồi. Điều mà Viv thực sự muốn, hơn bất cứ điều gì khác, chỉ đơn giản là được di chuyển, được rời đi.
Thế là cô ấy đã rời đi. Và nơi dừng chân là đây. Hẳn thị trấn Fell phải là nhà ở thời điểm hiện tại.
“Bà Bailey đang ở phòng 217,” Johnny nói, lướt mắt xuống số khách ít ỏi của nhà nghỉ. “Bà ấy đang uống rượu, vì vậy hãy chuẩn bị cho một cuộc điện thoại vào bất cứ lúc nào.”
“Tuyệt,” Viv nói. Bà Bailey tới Sun Down để uống rượu, có lẽ bởi vì nếu bà ấy làm điều đó ở nhà thì bà ấy sẽ gặp phải chút rắc rối. Bà ấy gọi một cuộc điện thoại tới bàn lễ tân trong lúc say xỉn để đề ra những yêu cầu mà bà ấy thường quên. “Còn ai khác nữa không?”
“Cặp đôi đang trên đường tới Florida đã trả phòng,” Johnny nói. “Chúng ta có hai cuộc điện thoại chơi khăm, nhấc máy lên chỉ toàn nghe thấy những tiếng thở hổn hển. Đúng là lũ trẻ ranh ngu ngốc. Và tôi đã viết một lời nhắn tới Janice về cánh cửa phòng số một-không-ba. Có điều gì đó không ổn với nó. Nó luôn bị mở tung khi gió thổi, kể cả khi tôi đã khóa nó lại.”
“Nó luôn luôn bị như vậy,” Viv nói. “Anh đã nói với Janice về nó một tuần trước rồi.” Janice là chủ nhân của nhà nghỉ này, và Viv đã không thấy bà ấy trong nhiều tuần. Có lẽ là nhiều tháng. Bà ấy sẽ không tới nhà nghỉ nếu bà ấy không có việc gì đó cần làm, và chắc chắn bà ấy sẽ không tới đây vào buổi tối. Bà ấy để những tấm séc của Vivian ở trong một chiếc phong bì và đặt nó trên bàn làm việc, và toàn bộ những liên lạc đều được xử lý qua những tờ ghi chú. Thậm chí, người chủ khách sạn này cũng không dành thời gian ở đây nếu như bà ấy có thể tránh né việc này.
“Ồ, bà ấy nên sửa cánh cửa,” Johnny nói. “Ý tôi là, nó thật kì lạ nhỉ? Tôi là người đã khóa nó mà.”
“Chắc chắn rồi,” Viv nói. “Thật kì lạ.”
Cô đã quen với điều này. Không ai khác làm việc ở nhà nghỉ này phải chứng kiến những gì cô chứng kiến hoặc trải qua những gì cô đã trải qua. Những thứ mà cô ấy nhìn thấy chỉ xảy ra vào giữa đêm. Những nhân viên làm ca khác đều không hay biết gì.
“Hi vọng rằng sẽ không có ai khác sẽ nhận căn phòng đó,” Johnny nói, chùm chiếc mũ đằng sau áo hoodie qua đầu. “Hi vọng nó sẽ yên tĩnh.”
Nó sẽ không bao giờ yên tĩnh, Viv nghĩ, nhưng cô ấy nói: “Vâng, hi vọng như vậy.”
Viv nhìn anh ta đi ra khỏi văn phòng, tiếng xe nổ máy vang lên và anh ta rời đi. Johnny ba mươi sáu tuổi và sống cùng với mẹ của anh ấy. Viv mường tượng hình ảnh anh ta về nhà, có lẽ là sẽ xem tivi trước khi đi ngủ. Một người đàn ông mà không bao giờ nỗ lực thêm một chút vì chính cuộc sống của anh ta, sống một cuộc đời tương đối tẻ nhạt, hoàn toàn không mang nỗi sợ hãi mà Viv đang có. Một cuộc đời mà ở đó anh ta chưa từng nghĩ về Tracy Waters, ngoại trừ nhớ lại tên cô ấy một cách mơ hồ vì đã nghe qua trên đài phát thanh.
Có lẽ chỉ có cô ấy mới là người trở nên phát điên.
***
Sự im lặng dần chiếm lấy không gian, chỉ thi thoảng bị phá vỡ bởi tiếng xe cộ từ trên đường Số Sáu và tiếng gió rì rào trong những hàng cây ở phía sau nhà nghỉ. Giờ đã là 11 giờ 12 phút. Đồng hồ treo trên tường đằng sau bàn làm việc điểm qua 11 giờ 13 phút.
Cô ấy treo chiếc áo khoác của mình lên móc treo ở trong góc. Từ một móc treo khác, cô lấy chiếc áo vest bằng vải polyester màu xanh nước biển có thêu dòng chữ Nhà nghỉ Sun Down ở ngực trái và khoác nó trùm ra ngoài chiếc áo trắng cô đang mặc. Cô ấy kéo chiếc ghế gỗ cứng ở đằng sau quầy và ngồi xuống. Cô nhìn qua mặt bàn sứt sẹo và bị ố màu: lọ đựng bút và những chiếc bút chì, một khối vuông màu đen: thứ sẽ phát ra tiếng xoèn xoẹt khi bạn kéo tay cầm lên và xuống để lưu thông tin thẻ tín dụng, và một chiếc điện thoại quay số có màu sắc sặc sỡ. Ở giữa bàn là một cuốn sổ lớn, mở phẳng, dùng để khách ghi thông tin và ký tên khi nhận phòng. Cuốn sổ lưu trú đó được mở đến tháng Mười một năm 1982.
Lấy một cuốn sổ từ trong ví ra, Viv rút chiếc bút từ giữa những trang giấy, mở cuốn sổ lên bàn làm việc, và viết.
Ngày 29 tháng Mười một
Cánh cửa phòng 103 lại bắt đầu mở ra một lần nữa. Những cuộc gọi chọc ngoáy. Không có ai ở đây cả. Tracy Waters đã chết.
Một âm thanh phát ra từ bên ngoài, cô ấy dừng lại, hơi ngẩng đầu lên nhìn. Một tiếng rầm, lại một tiếng rầm nữa. Nhịp nhàng và hoang dã. Cánh cửa phòng 103 bị mở bung và đập vào tường vì cơn gió. Lại một lần nữa.
Trong một khoảnh khắc, Viv nhắm mắt lại. Nỗi sợ hãi đã xâm chiếm lấy cô theo từng đợt, nhưng hiện giờ cô ấy đã chìm quá sâu vào nó. Cô ấy đã ở đây. Cô ấy phải sẵn sàng đối mặt với chuyện này. Nhà nghỉ Sun Down đã chiếm trọn buổi tối của cô ấy.
Cô ấy hạ chiếc bút xuống.
Sẽ ra sao nếu như mọi thứ tôi đã thấy, mọi thứ tôi nghĩ về, đều là thật? Bởi vì tôi nghĩ nó là thật.
Mắt cô liếc sang cuốn sổ lưu trú rồi ghi tên vào đó. Cô chỉ dừng lại khi đồng hồ trên tường kêu tích tắc ở đằng sau, rồi sau đó cúi xuống viết tiếp.
Những con ma luôn thức giấc vào buổi đêm. Không hề ngơi nghỉ. Tôi nghĩ điều này sẽ kết thúc sớm thôi. Cô cố gắng giữ cho bàn tay mình khỏi run rẩy. Tôi rất xin lỗi, Tracy. Tôi thất bại mất rồi.
Một âm thanh nhỏ thoát ra từ vòm họng, nhưng cô ấy cố nén nó vào bên trong. Cô ấy đặt bút xuống và dụi mắt, một ít phấn mắt màu oải hương vương trên đầu ngón tay.
Ngày 20 tháng Mười một, năm 1982, vào lúc 11 giờ 24 phút đêm.
Gần 3 giờ sáng, Viv Delaney đã đột ngột bốc hơi.
Đó mới chỉ là sự khởi đầu.