• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Bí mật của những nụ hôn
  3. Trang 5

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 28
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 4
  • 5
  • 6
  • More pages
  • 28
  • Sau

Mở đầu

Luân Đôn

Tối muộn

Mùa xuân năm 1821

B

ài pike dành cho những người có trí nhớ tốt”, Bá tước Chatteris nói với cả nhóm.

Ngài Hugh Prentice không nghe thấy lời anh ta vì ở quá xa, tận chiếc bàn bên cửa sổ, và hơn thế nữa, anh đã ngà ngà say. Nhưng nếu Hugh mà nghe được bình luận của Chatteris - và cũng chưa say rượu - anh hẳn sẽ nghĩ:

Đó là lý do tôi chơi bài pike.

Anh sẽ không nói ra lời. Hugh không phải mẫu người lên tiếng chỉ để người khác nghe thấy giọng mình. Nhưng chắc anh sẽ nghĩ thế. Và nét mặt anh hẳn cũng sẽ thay đổi. Một bên khóe môi anh chắc sẽ giần giật, và lông mày bên phải chắc sẽ nhướn lên - chỉ một chuyển động hết sức nhỏ thôi, nhưng vẫn đủ để một người có óc quan sát nghĩ anh kiêu ngạo.

Mặc dù sự thật là, xã hội Luân Đôn khá thiếu những người có óc quan sát.

Trừ Hugh.

Hugh Prentice luôn nhận thấy mọi thứ. Và anh cũng ghi nhớ tất thảy. Nếu muốn, anh có thể kể lại từng từ một của cả vở kịch Romeo và Juliet. Cả vở Hamlet nữa. Vở Julius Caesar thì không, nhưng chỉ là vì anh chẳng thèm phí thời gian đọc nó.

Đó là một tài năng hiếm gặp đến mức Hugh đã bị phạt gian lận sáu lần trong hai tháng đầu học ở Eton. Anh sớm nhận ra rằng cuộc đời mình sẽ dễ chịu hơn tỷ lần nếu cố tình nhầm lẫn một hai câu hỏi ở bài kiểm tra. Không phải vì bận tâm đến cáo buộc gian lận - anh biết mình không gian lận, và không mấy quan tâm đến những gì người ta nghĩ về nó - nhưng việc đó quá phiền phức, anh bị lôi lên trước mặt thầy giáo, bị ép đứng ở đó và thuật đi thuật lại thông tin cho tới khi họ thỏa mãn về sự vô tội của anh.

Dù vậy, trí nhớ của anh thực sự có ích với bài bạc. Là con trai thứ của Hầu tước Ramsgate, Hugh biết rằng anh không được thừa kế gì hết. Con trai thứ phải tòng quân, gia nhập giới tăng lữ, hoặc đội ngũ những kẻ đào mỏ. Vì chẳng có hứng thú theo đuổi những ngành nghề đó, anh sẽ phải tìm cách khác để chu cấp cho cuộc sống. Và bài bạc thật hết sức dễ dàng nếu người ta có khả năng nhớ mọi quân bài đã được chơi và cả thứ tự của nó suốt cả tối.

Điều khó khăn là tìm được một quý ông sẵn lòng chơi bài - kỹ năng bài pike của Hugh đã trở thành huyền thoại - nhưng nếu các chàng trai trẻ tương đối say xỉn, họ sẽ luôn cố gắng thử vận may. Mọi người đều muốn thắng Hugh Prentice.

Rắc rối là tối hôm đó, Hugh cũng “tương đối” say xỉn. Đó không phải chuyện hay xảy ra, anh không bao giờ thấy thoải mái với tình trạng mất kiểm soát xuất hiện sau khi uống một chai rượu vang. Nhưng anh đã đi chơi với bạn bè, và họ tới một quán rượu khá vui vẻ, cốc bia thì lớn, đám đông thì náo nhiệt, phụ nữ thì đẫy đà một cách bất thường.

Đến lúc họ về câu lạc bộ và rút một bộ bài ra, Daniel Smythe-Smith, người mới trở thành Bá tước Winstead, cũng đã say bí tỉ. Anh ta đang mô tả sống động về cô hầu mà anh ta mới ngủ cùng, Charles Dunwoody thề sẽ quay lại quán rượu để cải thiện màn trình diễn của Daniel, và đến cả Marcus Holroyd - Bá tước Chatteris trẻ tuổi, người lúc nào cũng có vẻ nghiêm túc hơn những người khác - cũng cười rũ rượi đến mức gần như ngã khỏi ghế.

Hugh thích cô nàng phục vụ của anh hơn của Daniel - ít mỡ hơn, yểu điệu hơn - nhưng anh chỉ cười toét miệng khi bị tra hỏi chi tiết. Tất nhiên, anh nhớ rõ cô ta đến từng phân, nhưng không bao giờ ba hoa về chuyện đó.

“Lần này tôi sẽ thắng anh, Prentice!”, Daniel khoác lác.

Anh ta nhếch nhác dựa vào bàn, nở nụ cười toe toét đặc trưng gần như làm lóa mắt tất cả bọn họ. Anh ta luôn là người chọc cười cho cả nhóm.

“Vì tình yêu với Chúa, Daniel”, Marcus rên rỉ, “đừng như thế nữa.”

“Không, không, tôi có thể làm được”, Daniel lắc một ngón tay trong không trung, cười lớn khi chuyển động đó làm anh ta mất thăng bằng. “Lần này tôi có thể làm được.”

“Anh ấy có thể mà!”, Charles Dunwoody kêu lên. “Tôi biết anh ấy có thể!”

Không ai thèm bình luận. Dường như đến cả lúc tỉnh, Charles Dunwoody cũng biết rất nhiều chuyện chẳng có thật.

“Không, không, tôi có thể”, Daniel khăng khăng, “bởi vì anh” - anh ta khua ngón tay về phía Hugh - “đã uống rất nhiều”.

“Không nhiều bằng cậu đâu”, Marcus chỉ ra, nhưng anh ta nấc cụt khi nói vậy.

“Tôi đã đếm mà”, Daniel nói một cách hân hoan. “Anh ta uống nhiều hơn.”

“Tôi uống nhiều nhất”, Dunwoody khoác lác. “Thế thì anh nhất định nên chơi rồi”, Daniel nói.

Một ván bài được chia, rượu vang được phục vụ, mọi người đều vui vẻ cho tới khi...

Daniel thắng.

Hugh chớp mắt, nhìn chằm chằm vào các quân bài trên bàn.

“Tôi đã thắng”, Daniel nói, với vẻ sững sờ không nhỏ chút nào. “Mọi người nhìn thấy chứ?”

Hugh nhẩm lại các quân bài, lờ đi sự thật là vài quân bài mờ ảo một cách khác thường.

“Tôi đã thắng”, Daniel nói lại, lần này nói với Marcus, bạn thân lâu năm của anh ta.

“Không”, Hugh nói, chủ yếu là tự nhủ. Không thể có chuyện đó. Đơn giản là không thể. Anh chưa từng thua bài. Mỗi tối, khi anh cố đi vào giấc ngủ, khi cố không lắng nghe tiếng động ở xung quanh, tâm trí anh có thể nhớ lại mọi quân bài mà anh đã chơi ngày hôm đó. Thậm chí là cả tuần đó.

“Tôi cũng không chắc mình làm thế nào nữa”, Daniel nói. “Đầu tiên là quân K, rồi quân Bảy, và tôi...”

“Đó là do quân Át”, Hugh quát lên, không thể nghe thêm về sự ngu ngốc của mình một giây nào nữa.

“Hừm.” Daniel chớp mắt. “Có thể là thế.”

“Chúa ơi”, Hugh kêu lên. “Ai đó làm anh ta câm miệng đi.” Anh cần sự yên tĩnh. Anh cần tập trung và nhớ lại các quân bài. Chỉ cần anh có thể làm vậy thì chuyện này sẽ biến mất. Cũng giống như lần anh về nhà trễ với Freddie, và cha họ đang chờ sẵn với...

Không không không. Đó là chuyện khác. Đây là bài bạc.

Pike. Anh không bao giờ thua. Đó là thứ duy nhất mà anh có thể dựa vào.

Dunwoody gãi đầu và nhìn các quân bài, đếm thành tiếng. “Tôi nghĩ anh ấy...”

“Winstead, đồ gian lận chết tiệt!”, Hugh hét lên, câu nói không chút kiêng kị tuôn khỏi miệng anh. Anh không biết chúng đến từ đâu, hay điều gì đã thúc đẩy anh nói, nhưng khi đã thoát ra, chúng lấp đầy không trung và cháy xèo xèo dữ dội trên bàn.

Hugh bắt đầu run rẩy.

“Không”, Daniel nói. Chỉ thế. Chỉ một từ không, với một bàn tay run run và vẻ mặt bối rối. Hoang mang, như thể...

Nhưng Hugh sẽ không nghĩ về điều đó. Anh không thể làm thế, nên thay vào đấy anh nhào tới, hất đổ bàn khi bấu víu lấy một điều duy nhất mà anh biết là sự thật, anh không bao giờ thua bài.

“Tôi không gian lận”, Daniel nói, chớp mắt liên tục. Anh ta quay sang nói với Marcus. “Tôi không gian lận.”

Nhưng nhất định là anh ta đã gian lận. Hugh nhẩm lại các quân bài một lần nữa, lờ đi sự thật là con J chuồn đang cầm một cái gậy thật sự, còn anh thì theo đuổi quân Mười, tức là uống rượu vang từ một cái cốc rất giống thứ đang vỡ tan tành dưới chân anh đây...

Hugh bắt đầu hét lên. Anh không biết mình đang nói gì nữa, chỉ biết Daniel đã gian lận, con Q cơ đã rơi xuống, và 42 lần 306 luôn là 12852, dù anh cũng chẳng hiểu điều đó có liên quan gì nữa, nhưng giờ rượu đang lênh láng khắp sàn, quân bài văng tứ tung, và Daniel chỉ đứng đờ ra đó, lắc đầu, nói, “Anh ta đang nói cái gì vậy?”.

“Không đời nào có chuyện anh có thể có quân Át”, Hugh rít lên. Con át ra sau con J, con J ra sau con Mười...

“Nhưng tôi đã có”, Daniel nhún vai nói. Rồi ợ.

“Anh không thể có được”, Hugh hét lên, lảo đảo lấy lại thăng bằng. “Tôi biết rõ mọi quân bài trong bộ bài.”

Daniel nhìn xuống bộ bài. Hugh cũng nhìn xuống, nhìn con Q rô, rượu vang nhỏ giọt từ cổ nữ hoàng như máu.

“Phi thường”, Daniel lầm bầm. Anh ta nhìn thẳng vào Hugh. “Tôi đã thắng. Tuyệt!”

Anh ta đang chế giễu anh sao? Daniel Smythe-Smith, Bá tước Winstead ôi-chao-đến là đáng tôn kính, đang chế giễu anh sao?

“Tôi muốn đòi sự công bằng”, Hugh gầm lên. Đầu Daniel ngẩng phắt dậy ngạc nhiên. “Gì cơ?” “Nêu tên người phụ tá của anh đi.”

“Anh đang thách tôi đấu súng đấy à?” Daniel quay sang nhìn Marcus một cách ngờ vực. “Tôi nghĩ anh ta đang thách tôi đấu súng.”

“Daniel, ngậm miệng lại đi.” Marcus, người đột nhiên trông tỉnh táo hơn tất cả bọn họ, rên lên.

Nhưng Daniel gạt anh ta đi, rồi nói, “Hugh, đừng có khốn nạn thế”.

Hugh không suy nghĩ gì nữa. Anh nhào tới. Daniel nhảy tránh sang một bên, nhưng không đủ nhanh và cả hai ngã xuống. Hông Hugh va vào một chân bàn, nhưng anh hầu như không cảm thấy đau. Anh đấm Daniel - một, hai, ba, bốn - cho tới khi hai đôi bàn tay kéo anh đứng lên, tách họ ra, giữ anh lại khi anh nhổ nước bọt. “Anh là một kẻ gian lận khốn kiếp.”

Bởi vì anh biết đó là sự thật. Và Winstead còn dám chế giễu anh.

“Anh là đồ ngu”, Daniel vừa đáp vừa lau máu trên mặt. “Tôi muốn đòi sự công bằng.” “Còn lâu”, Daniel rít lên. “Tôi mới muốn đòi sự công bằng.” “Patch of Green chứ?”, Hugh nói một cách lạnh lùng. “Lúc bình minh.”

Cả phòng chìm vào im lặng khi mọi người chờ cho một trong hai người đàn ông lấy lại lý trí.

Nhưng không. Tất nhiên là không.

Hugh mỉm cười. Anh không thể tưởng tượng nổi mình có gì để cười, nhưng anh vẫn cảm thấy nụ cười lộ rõ trên nét mặt. Và khi nhìn Daniel Smythe-Smith, anh thấy khuôn mặt của một người đàn ông khác. “Được thôi.”

“Anh không cần phải làm việc này”, Charles Dunwoody nói, mặt mày nhăn nhó khi hoàn tất việc kiểm tra súng của Hugh.

Hugh không thèm đáp lại. Đầu anh đau quá.

“Ý tôi là, tôi tin anh, anh ta đã gian lận. Nhất định là thế bởi vì, ừm, đó là anh, và anh luôn thắng cơ mà. Không biết anh làm được thế bằng cách nào, nhưng lúc nào cũng vậy.”

Hugh hầu như không chuyển động đầu, nhưng mắt anh chậm rãi hướng về phía mặt Dunwoody. Giờ thì Dunwoody đang buộc tội anh gian lận đấy à?

“Tôi nghĩ là nhờ toán học”, Dunwoody tiếp tục, hoàn toàn không nhận thức được vẻ mặt nhạo báng của Hugh. “Lúc nào anh cũng giỏi môn đó đến mức dị hợm...”

Dễ chịu thật. Lúc nào cũng hết sức dễ chịu khi bị gọi là kẻ dị hợm.

“... và tôi biết rằng anh chưa bao giờ gian lận ở môn toán. Chúa biết rõ là bọn tôi đã thách đố anh cả khối lần hồi đi học.” Dunwoody ngẩng lên nhìn với vẻ cau có. “Làm sao anh làm được điều đó vậy?”

Hugh trừng mắt nhìn anh ta. “Sao anh lại hỏi tôi vào lúc này?”

“À. Không. Không. Tất nhiên là không”, Dunwoody hắng giọng và lùi lại một bước. Marcus Holroyd đang hướng về phía họ, hẳn là để cố gắng ngăn cản cuộc đấu súng. Hugh nhìn đôi bốt của Marcus giẫm lên bãi cỏ ướt đẫm. Chân trái của anh ta bước dài hơn chân phải, dù không nhiều lắm. Có lẽ anh ta sẽ phải bước thêm mười lăm bước nữa mới tới được chỗ họ, mười sáu bước nếu anh ta cảm thấy bực mình và muốn xâm phạm không gian riêng của họ.

Nhưng đây là Marcus. Anh ta sẽ dừng lại ở bước thứ mười lăm.

Marcus và Dunwoody đổi súng để kiểm tra. Hugh đứng cạnh bác sĩ phẫu thuật, người có vô khối thông tin hữu dụng.

“Ngay ở đây”, bác sĩ vừa nói vừa vỗ vào bắp đùi của mình. “Tôi đã chứng kiến cảnh đó xảy ra. Động mạch đùi. Ngài sẽ mất rất nhiều máu.”

Hugh không nói gì cả. Anh sẽ không bắn Daniel thật. Anh đã có vài tiếng đồng hồ để bình tĩnh lại, và dù vẫn còn cáu tiết, anh thấy không có lý do gì để cố giết anh ta hết.

“Nhưng nếu chỉ muốn cực kỳ đau”, bác sĩ tiếp tục, “thì ngài không thể gây ra chuyện gì nghiêm trọng với tay hoặc chân đâu. Xương rất dễ gãy, và có cả đống dây thần kinh ở đó. Thêm vào đấy, ngài sẽ không giết chết anh ta. Quá xa những bộ phận quan trọng”.

Hugh rất giỏi lờ người ta đi, nhưng thậm chí đến anh cũng không thể kiềm chế trước câu đó. “Tay không quan trọng sao?”

Bác sĩ rê lưỡi trên răng, rồi phát ra âm thanh mút mát, chắc đang đẩy một mẩu thức ăn ôi đi. Ông ta nhún vai. “Nó không phải tim mà.”

Ông ta nói đúng, thật châm chọc làm sao. Hugh ghét những lúc mà những kẻ khó chịu nói đúng. Tuy vậy, nếu vị bác sĩ này có đầu óc thì ông ta đã ngậm miệng lại rồi.

“Nhớ đừng nhắm vào đầu là được”, bác sĩ nhún vai. “Không ai muốn điều đó hết, và tôi không chỉ nói về anh chàng tội nghiệp phải nhận viên đạn đâu. Não sẽ văng tứ tung, mặt bị toác ra. Không có đám tang nữa luôn.”

“Đây là bác sĩ mà anh chọn đấy hả?”, Marcus hỏi.

Hugh hất đầu về phía Dunwoody. “Anh ta tìm được đấy.”

“Tôi là thợ cắt tóc”, bác sĩ nói một cách phòng thủ. Marcus lắc đầu và quay lại chỗ Daniel.

“Các quý ông, chuẩn bị sẵn sàng thôi!”

Hugh không chắc ai đã ra hiệu. Có lẽ là một người nghe nói về vụ đấu súng và muốn có quyền khoác lác về nó. Chẳng có câu nói nào được thèm muốn ở Luân Đôn hơn câu “Tôi đã tận mắt trông thấy đấy”.

“Ngắm bắn!”

Hugh nhấc cánh tay lên và ngắm. Cách vai phải của Daniel bảy phân. “Một!”

Chúa lòng lành, anh đã quên vụ đếm thời gian. “Hai!”

Ngực anh siết lại. Cái trò đếm số này. Tiếng hét này. Đó là thời điểm duy nhất mà các con số biến thành kẻ thù. Giọng của cha anh gào thét hân hoan, và Hugh, cố không nghe...

“Ba!”

Hugh nao núng. Và anh kéo cò. “AAAaaaaaa!”

Hugh nhìn Daniel ngạc nhiên.

“Chết tiệt, anh bắn tôi!”, Daniel hét lên. Anh ta ôm vai, chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm đã thấm máu đỏ.

“Gì cơ?” Hugh nói với chính mình. “Không.” Anh đã nhắm sang bên. Không xa mục tiêu lắm, nhưng anh là một xạ thủ tài ba, xuất sắc.

“Ôi, Chúa ơi”, bác sĩ lầm bầm, và ông ta chạy dọc bãi cỏ. “Anh đã bắn anh ta”, Dunwoody thở dốc. “Vì sao anh lại làm vậy chứ?”

Hugh không có lời nào để nói. Daniel bị thương, thậm chí là đau kinh khủng, và anh đã gây ra điều đó. Chính anh. Không ai ép anh hết. Và kể cả lúc này đây, khi Daniel nâng cánh tay chết tiệt của mình lên - cánh tay đang chảy máu...

Hugh gào lên khi cảm thấy chân mình bị xé vụn.

Vì sao anh lại nghĩ mình nghe thấy tiếng súng bắn trước khi cảm thấy bị bắn chứ? Anh biết quy trình của nó. Nếu ngài Isaac Newton đúng thì âm thanh di chuyển với vận tốc hai trăm chín mươi tám mét một giây. Hugh đang đứng cách Daniel khoảng mười tám mét, điều đó có nghĩa là viên đạn đã đi trong...

Anh nghĩ. Nghĩ mãi.

Anh không thể nghĩ ra câu trả lời.

“Hugh! Hugh!” Giọng nói hốt hoảng của Dunwoody vang lên. “Hugh, anh ổn chứ?”

Hugh ngẩng lên nhìn khuôn mặt lờ mờ của Dunwoody. Nếu anh phải ngẩng lên thì chắc hẳn anh đang nằm dưới đất. Anh chớp mắt, cố tập trung. Anh vẫn còn say sao? Tối hôm qua anh đã nốc một lượng rượu đáng kể, cả trước và sau khi cãi cọ với Daniel.

Không, anh không say. Ít nhất là không say lắm. Anh đã bị bắn. Hay ít nhất, anh nghĩ mình đã bị bắn. Anh cảm thấy mình đã trúng đạn, nhưng nó không còn quá đau nữa. Tuy vậy, điều đó giải thích vì sao anh lại nằm trên mặt đất.

Anh nuốt nước bọt, cố hít thở. Vì sao hít thở lại khó khăn thế nhỉ? Không phải anh bị bắn vào chân sao? Đấy là nếu anh bị bắn. Anh vẫn không chắc điều gì đã xảy ra nữa.

“Ôi, Chúa lòng lành”, một giọng nói mới vang lên. Marcus Holroyd, đang thở nặng nhọc. Mặt anh ta trắng bệch.

“Ép nó đi!”, bác sĩ rống lên. “Và coi chừng xương.” Hugh cố nói gì đó.

“Băng gạc”, ai đó nói. “Chúng ta có nên buộc băng gạc không?”

“Mang túi của tôi lại đây!”, bác sĩ hét lên. Hugh lại cố nói gì đó.

“Đừng phí sức”, Marcus nói, nắm lấy tay anh.

“Nhưng cũng đừng ngủ!”, Dunwoody nói thêm một cách hoảng loạn. “Hãy mở mắt ra.”

“Đùi”, Hugh rên rỉ. “Gì cơ?”

“Bảo với bác sĩ...” Hugh dừng lại, hổn hển hít thở. “Đùi. Chảy rất nhiều máu.”

“Anh ta đang nói gì vậy?”, Marcus hỏi.

“Tôi - tôi” Dunwoody đang cố nói gì đó, nhưng nó cứ nghẹn lại trong họng anh ta.

“Gì cơ?”, Marcus gặng hỏi.

Hugh nhìn Dunwoody. Anh ta trông như sắp nôn đến nơi.

“Tôi tin rằng anh ấy đang cố nói đùa”, Dunwoody nói. “Chúa ơi”, Marcus khàn giọng chửi thề, quay lại nhìn Hugh với vẻ mặt mà Hugh thấy thật khó lý giải. “Đồ ngu ngốc, ngược đời... Nói đùa sao. Anh đang nói đùa sao.” “Đừng khóc”, Hugh nói, bởi vì trông anh ta như sắp khóc đến nơi.

“Buộc chặt hơn nữa”, ai đó nói, rồi Hugh cảm thấy có thứ gì đó giật chân anh, siết mạnh nó, sau đó Marcus nói, “Tốt nhất là anh phải sống....”.

Và đó là tất cả.

Khi Hugh mở mắt, trời tối om. Và anh đang nằm trên giường. Đã một ngày trôi qua rồi sao? Hay nhiều hơn? Buổi đấu súng diễn ra lúc bình minh. Trời vẫn còn hồng.

“Hugh à?”

Freddie sao? Freddie đang làm gì ở đây? Anh không nhớ nổi lần cuối cùng anh trai anh đặt chân lên thềm nhà cha họ là bao giờ nữa. Hugh muốn gọi tên anh ấy, muốn cho anh trai anh biết anh vui biết bao khi gặp lại anh ấy, nhưng họng anh khô đến mức khó tin.

“Đừng cố nói gì cả”, Freddie nói. Anh ấy cúi người xuống, mái tóc vàng quen thuộc hiện ra dưới ánh nến. Trông họ lúc nào cũng giống nhau nhiều hơn các cặp anh em khác.

Freddie thấp hơn, gầy hơn, và tóc vàng hơn, nhưng họ có cùng đôi mắt màu lục trên khuôn mặt góc cạnh. Và nụ cười cũng giống nhau.

Khi họ cười.

“Để anh rót cho em ít nước”, Freddie nói. Thật cẩn thận, anh ấy đặt một chiếc thìa lên môi Hugh, để nước chảy nhỏ giọt vào miệng anh.

“Nữa”, Hugh khàn giọng nói. Chẳng có gì để nuốt xuống họng. Mọi giọt nước đều ngấm vào cái lưỡi khô rang của anh rồi.

Freddie cho anh thêm vài thìa nước nữa, rồi nói, “Chờ một chút đã. Anh không muốn cho em uống quá nhiều một lúc”.

Hugh gật đầu. Anh không hiểu vì sao lại thế, nhưng cứ gật.

“Có đau không?”

Đau, nhưng Hugh có cảm giác lạ lùng là trước khi Freddie hỏi thì không đau đến thế.

“Nó vẫn ở đó, em biết đấy”, Freddie nói, ra hiệu về phía cuối giường. “Chân em ý.”

Tất nhiên là nó vẫn ở đó. Đau chết đi được. Chứ nó còn ở đâu được nữa?

“Thỉnh thoảng người ta thấy đau kể cả sau khi đã mất một chi”, Freddie lo lắng nói. “Nó được gọi là đau tưởng tượng. Anh đã đọc về nó nhưng không nhớ lúc nào. Cách đây một thời gian.”

Thế thì có lẽ nó là sự thật. Trí nhớ của Freddie cũng tốt gần như của Hugh, và anh luôn có hứng thú với Sinh học. Khi họ còn bé, Freddie gần như sống ngoài trời, đào bùn đất, thu thập mẫu vật. Hugh có bám đuôi anh trai vài lần, nhưng anh thấy chán ngấy.

Hugh đã nhanh chóng phát hiện ra rằng hứng thú người ta dành cho bọ cánh cứng không tăng lên khi số bọ cánh cứng tăng lên. Đối với ếch cũng vậy.

“Cha ở dưới nhà”, Freddie nói.

Hugh nhắm mắt lại. Đó là động tác giống gật đầu nhất mà anh có thể xoay xở được.

“Anh nên đi tìm ông.” Nói không mấy thuyết phục. “Đừng.”

Một phút trôi qua và Freddie nói, “Đây, uống thêm chút nước đi. Em đã mất rất nhiều máu. Có lẽ đó là lý do em cảm thấy yếu ớt đến vậy”.

Hugh uống thêm vài thìa nữa. Nuốt xuống cũng đau đớn.

“Chân em cũng bị gãy. Xương đùi. Bác sĩ đã nối lại, nhưng ông ta nói xương bị vỡ vụn rồi.” Freddie hắng giọng.

“Anh sợ là em sẽ phải ở trên giường một thời gian đấy. Xương đùi là xương lớn nhất trong cơ thể người. Phải mất vài tháng mới lành được.”

Freddie đang nói dối. Hugh có thể nhận ra điều đó trong giọng anh ấy. Tức là phải lâu hơn vài tháng chân anh mới lành được. Hoặc cũng có thể nó sẽ chẳng bao giờ lành. Có lẽ anh què rồi.

Không phải điều đó rất hay ho sao.

“Ngày bao nhiêu rồi?” Hugh khàn giọng hỏi.

“Em đã mê man ba ngày rồi”, Freddie trả lời, giải nghĩa câu hỏi một cách chính xác.

“Ba ngày”, Hugh nhắc lại. Chúa lòng lành.

“Anh đến hôm qua. Corville đã báo cho anh biết.”

Hugh gật đầu. Anh cũng đoán được quản gia là người cho Freddie biết rằng em trai anh ấy sắp chết đến nơi. “Daniel thế nào rồi?”, Hugh hỏi.

“Ngài Winstead à?” Freddie nuốt nước bọt. “Anh ta ra đi rồi.”

Mắt Hugh choàng mở.

“Không, không, không phải chết”, Freddie nói nhanh. Vai anh ta bị thương, nhưng anh ta sẽ ổn thôi. Chỉ là anh ta đã rời khỏi Anh quốc. Cha đã cố tống giam anh ta, nhưng em chưa chết...”

Chưa. Vui thật.

“... Sau đó, ừm, anh không biết cha đã nói gì với anh ta nữa. Anh ta đã tới gặp em sau hôm xảy ra sự việc. Anh không ở đây, nhưng Corville bảo anh rằng Winstead đã cố gắng xin lỗi. Cha không chịu... ừm, em biết cha đấy.” Freddie nuốt nước bọt và hắng giọng. “Anh nghĩ ngài Winstead đã tới Pháp.”

“Anh ta nên quay lại”, Hugh khàn giọng nói. Đó không phải là lỗi của Daniel. Anh ta không phải là người đòi đấu súng.

“Phải, ừm, em có thể thảo luận điều đó với cha”, Freddie nói một cách không thoải mái. “Ông nói mãi về việc săn lùng anh ta.”

“Ở Pháp sao?”

“Anh sẽ không cố lý luận với ông đâu.”

“Không, tất nhiên là không.” Bởi vì ai lại nói lý với người điên chứ?

“Họ đã nghĩ em có thể chết”, Freddie giải thích. “Em hiểu rồi.” Và kinh khủng ở chỗ đó. Hugh hiểu. Hầu tước Ramsgate không được phép chọn người thừa kế của mình, chế độ con trai trưởng thừa kế sẽ ép ông trao cho Freddie tước hiệu, đất đai, tài sản, gần như tất cả những gì gắn với tước hiệu. Nhưng nếu ngài Ramsgate có thể chọn thì tất cả bọn họ đều biết ông sẽ chọn Hugh.

Freddie đã hai bảy tuổi mà chưa cưới. Hugh đang níu giữ hy vọng rằng anh ấy sẽ cưới, nhưng cũng biết không người phụ nữ nào trên thế giới này có thể lọt vào mắt Freddie. Anh chấp nhận điều đó ở anh trai mình. Anh không hiểu, nhưng anh chấp nhận. Anh chỉ ước gì Freddie hiểu được rằng anh ấy vẫn có thể kết hôn, hoàn thành trách nhiệm của mình, và gạt bỏ cái áp lực chết tiệt trên vai Hugh đi. Chắc chắn có cả đống phụ nữ sướng rơn khi không có chồng trên giường vì phòng trẻ em đã đủ số.

Dẫu vậy, cha của Hugh thấy ghê tởm đến mức ông đã bảo Freddie đừng bận tâm đến việc tìm cô dâu. Tước hiệu có thể ở chỗ Freddie vài năm, nhưng như ngài Ramsgate lên kế hoạch thì nó sẽ dừng chân ở chỗ Hugh hoặc con của anh.

Dù rằng ông cũng chưa bao giờ có vẻ quý mến Hugh cho lắm.

Ngài Ramsgate không phải là quý tộc duy nhất thấy không có lý gì phải quan tâm tới các con mình ngang nhau. Hugh sẽ phù hợp với tước hiệu Ramsgate hơn, và do đó Hugh mãi mãi tốt hơn.

Bởi vì tất cả bọn họ đều biết rằng ngài hầu tước yêu tước hiệu Ramsgate, Hugh, và Freddie theo đúng thứ tự đó.

Có lẽ Freddie còn chẳng có mặt luôn ấy chứ.

“Em có muốn cồn thuốc phiện không?”, Freddie đột ngột hỏi. “Bác sĩ nói là chúng ta có thể cho em uống một ít nếu em tỉnh dậy.”

Nếu. Thậm chí còn không vui bằng chưa.

Hugh gật đầu và để anh trai giúp mình giữ tư thế gần giống ngồi. “Chúa ơi, hôi quá”, anh nói, đưa trả cốc lại cho Freddie khi đã uống xong.

Freddie ngửi chỗ còn lại. “Cồn”, anh xác nhận. “Thuốc giảm đau tan trong cồn.”

“Đúng thứ em cần”, Hugh lầm bầm. “Nhiều cồn.” “Gì cơ?”

Hugh chỉ lắc đầu.

“Anh mừng vì em đã tỉnh lại”, Freddie nói bằng tông giọng ép Hugh phải chú ý đến việc anh ấy chưa hề ngồi xuống lại sau khi rót cồn thuốc phiện. “Anh sẽ bảo Corville báo cho cha. Anh không muốn, em biết đấy, nếu không bắt buộc...”

“Tất nhiên”, Hugh nói. Thế giới tốt đẹp hơn khi Freddie tránh mặt cha họ. Thế giới cũng tốt đẹp hơn khi Hugh tránh mặt ông, nhưng phải có người thỉnh thoảng tương tác với lão khốn đó, và cả hai đều biết đó phải là anh. Việc Freddie tới đây, tới ngôi nhà cũ của họ ở St. James, đã là bằng chứng của tình yêu mà anh ấy dành cho Hugh rồi.

“Anh sẽ gặp lại em ngày mai”, Freddie nói, dừng lại ở cửa. “Anh không cần làm vậy đâu”, Hugh bảo anh ấy. Freddie nuốt nước bọt, và anh ấy nhìn đi chỗ khác. “Thế thì ngày kia vậy.”

Hoặc ngày kìa. Hugh sẽ không trách nếu anh ấy không quay lại nữa.

Freddie hẳn đã bảo quản gia chờ trước khi báo cho cha họ biết về tình trạng thay đổi của Hugh, bởi vì gần trọn một ngày sau ngài Ramsgate mới xông vào phòng.

“Mày tỉnh rồi đấy à”, ông rống lên.

Thật phi thường khi câu đó nghe mới giống một lời buộc tội làm sao.

“Đồ ngốc nhà mày”, Ramsgate rít lên. “Suýt nữa làm mình mất mạng. Và vì sao? Vì sao?”

“Con cũng rất vui được gặp cha”, Hugh đáp. Giờ anh đang ngồi dậy, cái chân què đẩy về phía trước như một khúc củi. Anh khá chắc chắn là nghe giọng thì có cảm giác anh khỏe rồi, nhưng với Hầu tước Ramsgate, người ta không bao giờ được phép để lộ sự yếu đuối.

Anh đã học được điều đó từ sớm.

Cha anh nhìn anh một cách ghê tởm nhưng vẫn lờ câu châm biếm đi. “Mày có thể đã chết.”

“Con cũng biết thế.”

“Mày nghĩ chuyện này vui lắm hả?”, hầu tước quát. “Hiển nhiên là”, Hugh đáp lại, “Con không nghĩ vậy”. “Mày biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu mày chết rồi đấy.”

Hugh mỉm cười một cách hòa nhã. “Chắc chắn là con đã cân nhắc điều đó, nhưng liệu có ai thực sự biết được điều gì xảy ra sau khi chúng ta chết rồi không?”

Chúa ơi, thật thích thú khi quan sát mặt cha anh phình lên và đỏ bừng. Miễn là ông không bắt đầu nhổ nước bọt.

“Mày không xem chuyện gì là nghiêm túc sao?” hầu tước hỏi.

“Con xem rất nhiều chuyện là nghiêm túc, nhưng không phải chuyện này.”

Ngài Ramsgate hít mạnh, cả cơ thể run rẩy vì tức giận. “Cả hai ta đều biết là anh mày sẽ không bao giờ cưới.”

“À, hóa ra là vì chuyện đó sao?” Hugh giả bộ ngạc nhiên hết mức có thể.

“Tao sẽ không để tước hiệu Ramsgate tuột khỏi gia đình này!”

Hugh tiếp nối cơn giận đó bằng một khoảng im lặng cực kỳ thích hợp, rồi nói, “Ồ thôi nào, anh họ Robert có tệ đến thế đâu. Thậm chí người ta còn để anh ấy trở lại Oxford học. À, vào lần đầu tiên”.

“Hóa ra là thế phải không?”, hầu tước quát. “Mày đang cố tự giết mình chỉ để chọc tức tao.”

“Con nghĩ rằng mình có thể dễ dàng chọc tức cha mà không phí nhiều công sức như thế. Và hậu quả dành cho con cũng dễ chịu hơn nhiều.”

“Nếu mày muốn thoát khỏi tao thì mày biết mình phải làm gì rồi đấy”, ngài Ramsgate nói. “Giết cha à?”

“Đồ chết...”

“Nếu con mà biết nó dễ như thế thì thật sự con đã...” “Chỉ cần cưới một con ngốc nào đó và trao cho tao một người thừa kế!”, cha anh rống lên.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra”, Hugh nói với vẻ hết sức bình thản, “con không thích vợ mình là kẻ ngu ngốc đâu”.

Cha anh run lên vì giận dữ, và trọn một phút trôi qua trước khi ông lại có thể cất giọng nói, “Tao cần phải biết rằng tước hiệu Ramsgate sẽ ở lại trong gia đình này”.

“Con chưa bao giờ nói là con sẽ không kết hôn”, Hugh nói, mặc dù vì sao anh cảm thấy cần nói vậy thì anh cũng không biết. “Nhưng con sẽ không tuân thủ theo lịch trình của cha. Bên cạnh đó, con không phải là người thừa kế của cha.”

“Frederick...”

“Vẫn có thể kết hôn”, Hugh cắt lời, từng âm tiết phát ra mạnh mẽ và dứt khoát.

Nhưng cha anh chỉ khịt mũi và ra khỏi cửa.

“À cha này”, Hugh gọi trước khi ông kịp bỏ đi. “Cha có thể gửi lời tới gia đình ngài Winstead là anh ta có thể an toàn trở lại Anh rồi không?”

“Tất nhiên là không. Tao cóc thèm quan tâm cho dù hắn có bị đày xuống địa ngục đi nữa. Hay Pháp.” Hầu tước cười độc ác. “Đối với tao thì hai chỗ đó cũng như nhau thôi.”

“Không có lý do gì mà anh ta không được phép trở lại hết”, Hugh nói, kiên nhẫn hơn anh nghĩ mình có thể. “Như cả hai ta đã nhận thấy, anh ta không giết chết con.”

“Nó đã bắn mày.”

“Con đã bắn anh ta trước.” “Vào vai.”

Hugh nghiến răng. Tranh cãi với cha anh lúc nào cũng phí sức, và anh thì mơ màng vì cồn thuốc phiện. “Đó là lỗi của con”, anh nói.

“Tao không quan tâm”, hầu tước nói. “Hắn vẫn đứng vững trên hai chân. Mày là một gã què thậm chí còn không thể sinh con nữa.”

Hugh cảm thấy mắt mình mở to hoảng hốt. Anh đã bị bắn vào chân. Chân.

“Không nghĩ đến điều đó phải không?”, cha anh chế nhạo. “Viên đạn đã bắn vào một động mạch. Đúng là phép màu khi mày chưa chảy máu đến chết. Bác sĩ nghĩ rằng chân mày còn đủ máu để không bị cắt, nhưng chỉ có Chúa mới biết những chỗ khác ra sao.” Ông kéo giật cửa ra và nói nốt câu cuối qua vai. “Winstead đã hủy hoại cuộc đời tao. Tao cũng có thể hủy hoại cuộc đời hắn.”

Sau vài tháng nữa thì mức độ thương tật của Hugh mới hiện rõ. Xương đùi của anh đã lành. Chút ít.

Cơ của anh chậm chạp liền lại. Đấy là nói những múi cơ còn sót lại.

Tin mừng là, mọi dấu hiệu đều chỉ ra anh vẫn có thể làm cha.

Cũng không phải anh muốn. Hoặc nói đúng hơn, cũng không phải anh có cơ hội.

Nhưng khi cha anh gặng hỏi... hay phải nói là đòi hỏi... thậm chí là giật chăn ra dưới sự hiện diện của một bác sĩ người Đức nào đó mà Hugh hẳn sẽ không muốn đi ngang qua trong một con hẻm tối om...

Hugh lập tức kéo chăn lên, giả vờ xấu hổ, và để cha anh nghĩ rằng anh đã bị thương không sao chữa nổi.

Và suốt quãng thời gian trị liệu đau khổ ấy, Hugh bị nhốt trong nhà cha anh, ở trên giường, và bị ép phải chịu sự chăm sóc hàng ngày của một cô y tá có kỹ năng gợi nhớ tới Attile người Hung.

Cô ta trông cũng giống ông ta. Hay ít nhất cô ta có một khuôn mặt mà Hugh nghĩ sẽ hợp với Attila. Sự thật là, so sánh đó không mấy hay ho.

Với Attila.

Nhưng Attile y tá, bất kể có thô lỗ và tàn bạo đến thế nào đi nữa, vẫn còn đáng yêu hơn cha của Hugh, người đều đặn đến mỗi ngày lúc bốn giờ chiều, tay cầm brandy (chỉ một cốc, không có cho Hugh), với tin mới nhất về hành trình săn đuổi Daniel Smythe-Smith.

Và mỗi ngày, lúc bốn giờ một phút chiều, Hugh lại yêu cầu cha anh dừng lại.

Hãy dừng lại.

Nhưng tất nhiên ông không làm theo. Ngài Ramsgate thề sẽ săn đuổi Daniel cho tới khi một trong hai người chết.

Cuối cùng thì Hugh cũng đủ khỏe để rời khỏi dinh thự Ramsgate. Anh không có nhiều tiền - chỉ có số tiền thắng được từ hồi anh còn bài bạc - nhưng đủ để thuê một người hầu riêng và một căn hộ nhỏ ở The Albany, nơi nổi tiếng là tòa nhà dành cho các quý ông có thân phận cao quý nhưng gia tài khiêm tốn ở Luân Đôn.

Anh tự mình tập đi lại. Anh cần gậy chống nếu đi xa, nhưng anh có thể đi hết một phòng khiêu vũ trên đôi chân của mình.

Dù anh cũng không đến phòng khiêu vũ nữa.

Anh học cách sống với đau đớn, cảm giác nhức nhối khi xương được nối lại, cảm giác co giật của múi cơ bị xoắn.

Và anh ép mình phải ghé thăm cha, cố nói lý với ông, bảo ông chấm dứt việc săn đuổi Daniel Smythe-Smith. Nhưng không hề có hiệu quả. Cha anh bấu chặt lấy sự tức giận của mình bằng những ngón tay trắng bệch. Ông giận dữ vì mình sẽ không bao giờ có một đứa cháu trai nữa, và tất cả là lỗi của Bá tước Winstead.

Ông không thèm quan tâm khi Hugh chỉ ra rằng Freddie vẫn khỏe mạnh, có thể sẽ làm họ ngạc nhiên và kết hôn. Rất nhiều người đàn ông không thích cưới vẫn có vợ đấy thôi. Hầu tước chỉ nhổ nước bọt. Ông nhổ thẳng nước bọt xuống sàn và nói rằng dù Freddie có lấy vợ đi nữa thì cũng chẳng bao giờ đủ khả năng sinh con trai. Và nếu có - nếu nhờ phép màu mà anh ấy có con - thì cũng chẳng phải một đứa trẻ xứng đáng với tên tuổi của họ.

Không, đó là lỗi của Winstead. Hugh phải tạo người thừa kế cho tước hiệu Ramsgate, thế mà nhìn anh bây giờ xem. Anh là một gã què vô dụng. Người hẳn cũng không thể sinh con trai được.

Ngài Ramsgate sẽ không bao giờ tha thứ cho Daniel Smythe-Smith, Bá tước Winstead bảnh bao và nổi tiếng một thời. Không bao giờ.

Và Hugh, người luôn có khả năng nhìn nhận một vấn đề từ mọi góc độ và tìm ra một giải pháp hợp lý nhất, chẳng biết phải làm gì nữa. Không chỉ một lần anh đã nghĩ tới việc kết hôn, nhưng bất chấp sự thật là dù anh có vẻ chưa mất đi khả năng đàn ông, luôn có khả năng viên đạn thực sự đã hủy hoại anh. Thêm vào đó, anh nghĩ khi nhìn xuống cái chân tàn phế của mình, người phụ nữ nào lại muốn anh cơ chứ?

Rồi một ngày, có điều gì đó lóe lên trong ký ức của anh - một khoảnh khắc thoáng qua từ cuộc đối thoại với Freddie ngay sau buổi đấu súng.

Freddie đã nói rằng anh không cố nói lý lẽ với hầu tước, và Hugh đáp, “Tất nhiên là không”, lúc ấy anh đã nghĩ rằng, Bởi vì ai lại nói lý với người điên cơ chứ?

Cuối cùng anh cũng biết câu trả lời. Chỉ có một người điên khác.