G
iám đốc Sato ngồi một mình trong phòng làm việc, đợi bộ phận hình ảnh vệ tinh của CIA xử lý yêu cầu của mình. Một trong những lợi thế khi làm việc trong khu vực D.C. là độ bao phủ của vệ tinh. Nếu may mắn, một trong số chúng rất có thể sẽ định vị đúng chỗ và thu được hình ảnh ngôi nhà này tối nay... và có thể lưu lại ảnh chiếc xe rời khỏi nơi này trong vòng nửa giờ trước.
“Xin lỗi, thưa bà”, người chuyên viên kỹ thuật vệ tinh nói. “Không có hình ảnh vệ tinh cho tọa độ địa điểm đó. Bà có muốn yêu cầu định vị lại không?”
“Không, cảm ơn. Quá muộn rồi.” Bà ngắt liên lạc.
Sato thở hắt ra, lúc này bà không biết phải làm cách nào để có thể xác định hướng đi của mục tiêu. Bà giám đốc đi ra tiền sảnh, nơi thuộc cấp của bà đã cho thi thể đặc vụ Hartmann vào túi và khiêng ra trực thăng. Sato lệnh cho đặc vụ Simkins tập hợp người lại để chuẩn bị quay về Langley, song ông ta đang nằm phủ phục trong phòng khách. Trông như thể đang khó ở.
“Ông không sao chứ?”
Người đặc vụ ngước nhìn lên, nét mặt ông ta có vẻ gì đó thật lạ. “Bà có thấy cái này không?” Ông chỉ xuống sàn phòng khách.
Sato bước tới, nhìn xuống tấm thảm nhung. Bà lắc đầu sau khi không nhìn ra điều gì khác lạ.
“Nằm sát xuống”, Simkins nói. “Nhìn vào lớp nhung của tấm thảm ấy.”
Bà giám đốc làm theo. Trong chớp mắt, bà đã nhìn ra. Các sợi nhung của tấm thảm trông như thể đã bị đè ép xuống, rạp xuống hai đường thẳng như thể bánh xe của thứ gì đó khá nặng đã lăn ngang qua phòng.
“Điều lạ lùng”, Simkins nói, “là nơi mấy vết này chạy tới”. Ông đưa tay chỉ.
Ánh mắt Sato hướng theo hai vệt mờ mờ chạy song song ngang qua tấm thảm trải sàn phòng khách. Hai vệt này dường như biến mất dưới một bức tranh lớn trải từ trần nhà xuống sàn ngay cạnh lò sưởi. Cái quái gì thế này?
Simkins bước tới chỗ bức tranh, cố nhấc nó ra khỏi tường. Bức tranh không nhúc nhích. “Nó đã được gắn chặt”, ông nói, trong lúc đưa các ngón tay sờ theo rìa khung tranh. “Đợi chút, có gì đó bên dưới...” Ngón tay người đặc vụ chạm vào một cần gạt nhỏ bên dưới rìa đáy của khung tranh, và có thứ gì đó kêu tách.
Sato bước tới trong khi Sinkins đẩy mạnh khung tranh, toàn bộ bức tranh chậm rãi xoay quanh trục chính giữa, như một cánh cửa xoay.
Ông giơ đèn pin lên chiếu vào không gian tối đen ở đằng sau.
Mắt Sato nheo lại. Đi nào.
Cuối hành lang ngắn lù lù hiện ra một cánh cửa nặng nề bằng kim loại.
Ký ức thổi qua vùng tối trong tâm trí Langdon rồi tan biến. Theo sau chúng là một chuỗi những tia chớp đỏ chói bay lượn, kèm theo tiếng thì thầm kỳ quái, xa xăm.
Verbum significatium... Verbum omnificum... Verbum perdo.
Tiếng cầu khấn vẫn tiếp tục, nghe như những giọng ca đang hát một bản Thánh ca thời trung cổ.
Verbum significatium... Verbum omnificum. Từng từ tan trong không gian trống rỗng, và những lời cầu nguyện mới hơn vang vọng quanh Langdon.
Apocalypsis... Franklin... Apocalypsis... Verbum... Apocalypsis...
Không hề báo trước, tiếng chuông sầu thảm vang lên đâu đó ngoài xa. Tiếng chuông cứ ngân lên mãi, càng lúc càng lớn. Nó ngân lên gấp gáp khẩn thiết hơn, như thể hy vọng Langdon hiểu, như thể hối thúc tâm trí ông đi theo nó.