G
iám đốc Inoue Sato đứng khoanh tay, nhìn chằm chằm đầy ngờ vực vào Langdon trong lúc suy ngẫm về những gì ông vừa nói. “Hắn nói hắn muốn ông mở một cánh cổng cổ xưa ư? Tôi nên làm gì với chuyện đó, thưa giáo sư?”
Langdon yếu ớt nhún vai. Ông lại cảm thấy buồn nôn và cố không nhìn xuống bàn tay bị chặt lìa của bạn mình. “Đó chính xác là những gì hắn nói với tôi. Một cánh cổng cổ xưa... được giấu kín đâu đó trong tòa nhà này. Tôi đã nói với hắn tôi chẳng biết cánh cổng nào hết.”
“Vậy tại sao hắn lại nghĩ ông có thể tìm ra nó?”
“Hắn bị điên, hiển nhiên quá rồi.” Hắn đã nói Peter sẽ chỉ đường. Langdon nhìn xuống ngón tay đang chĩa lên của Peter, không khỏi lần nữa cảm thấy ghê tởm trước trò chơi chữ quái đản của kẻ bắt cóc. Peter sẽ chỉ đường. Langdon đưa mắt dõi theo ngón tay đang chỉ lên phía mái vòm trên đầu. Một cánh cổng? Trên kia ư? Thật điên rồ.
“Gã đàn ông đã gọi điện cho tôi”, Langdon nói với Sato, “là kẻ duy nhất biết tôi sẽ tới Điện Capitol tối nay, vậy thì bất cứ kẻ nào đã cho bà biết tôi ở đây tối nay, thì đó chính là kẻ bà cần. Tôi khuyên...”.
“Việc tôi có thông tin từ đâu không phải điều ông cần bận tâm”, Sato cắt ngang, giọng sắc lạnh. “Ưu tiên hàng đầu hiện tại của tôi là hợp tác với người đàn ông này, và tôi có thông tin cho rằng ông là người duy nhất có thể cung cấp cho hắn thứ hắn muốn.”
“Còn ưu tiên hàng đầu của tôi là tìm ra bạn tôi”, Langdon tuyệt vọng trả lời.
Sato hít thật sâu, rõ ràng tính kiên nhẫn của bà ta đang bị thử thách cao độ. “Nếu muốn tìm ra ông Solomon, chúng ta chỉ có một cách thôi, giáo sư, là ngay lập tức hợp tác với kẻ duy nhất dường như biết ông ấy đang ở đâu.” Sato xem đồng hồ. “Chúng ta có rất ít thời gian. Tôi có thể cam đoan với ông việc chúng ta đáp ứng thật nhanh yêu cầu của người đàn ông này là tối cần thiết.”
“Bằng cách nào đây?”, Langdon hỏi đầy ngờ vực. “Bằng cách tìm ra và mở khóa một cánh cổng cổ xưa ư? Không có cánh cổng nào hết, giám đốc Sato. Gã này là một kẻ tâm thần.”
Sato bước lại gần hơn, chỉ còn cách Langdon chưa đầy nửa mét. “Nếu ông muốn nghe thì... gã tâm thần của ông đã dễ dàng dắt mũi hai nhân vật khá thông minh trong buổi sáng nay rồi đấy.” Bà giám đốc nhìn thẳng vào Langdon, rồi liếc sang Anderson. “Trong nghề của tôi, người ta học được rằng có một ranh giới mong manh giữa điên rồ và thiên tài. Sẽ khôn ngoan hơn nếu chúng ta dành cho hắn ít nhiều tôn trọng.”
“Hắn đã chặt đứt bàn tay một người!”
“Đó chính xác là điều tôi muốn nói. Đây khó có thể coi là hành động sơ suất hay không cố ý. Nhưng quan trọng hơn, thưa giáo sư, người này rõ ràng tin rằng ông sẽ giúp được hắn. Hắn đã lừa ông tới tận Washington, và chắc chắn hắn làm thế vì có lý do nào đó.”
“Hắn nói lý do duy nhất để hắn làm như vậy là vì Peter nói rằng tôi có thể mở được ‘cánh cổng’”, Langdon đáp trả.
“Thế tại sao Peter Solomon lại nói như vậy nếu điều đó không phải sự thật?”
“Tôi tin chắc Peter không hề nói vậy. Và nếu có thì vì ông ấy đã bị tra tấn, bị quẫn trí... hoặc bị đe dọa.”
“Phải. Cái đó gọi là tra tấn bức cung, và cũng khá hiệu quả. Càng thêm lý do để ông Solomon nói ra sự thật.” Sato nói như thể có rất nhiều kinh nghiệm về hình thức khổ hình này. “Hắn có giải thích vì sao Peter nghĩ rằng chỉ mình ông mới có thể mở được cánh cổng không?”
Langdon lắc đầu.
“Giáo sư Langdon, nếu tiếng tăm của ông là chính xác, thì đúng là ông và Peter Solomon đều có chung hứng thú với những thứ kiểu như các bí mật, những bí ẩn trong lịch sử, chủ nghĩa thần bí, đại loại vậy. Trong tất cả các cuộc trò chuyện giữa ông và Peter, ông ấy chưa bao giờ nói với ông về một cánh cổng bí mật ở Washington, D.C. sao?”
Langdon hầu như không tin nổi người đưa ra câu hỏi này lại là một quan chức cao cấp của CIA. “Tôi tin chắc là vậy. Peter và tôi có nói về những điều rất ít người biết tới, song hãy tin tôi, chắc chắn tôi đã bảo ông ấy đi kiểm tra lại đầu óc nếu có lúc ông ấy nói với tôi về một cánh cổng cổ xưa bị cất giấu đâu đó. Nhất là một cánh cổng dẫn tới các Bí ẩn cổ xưa.”
Sato ngước nhìn lên. “Ông nói gì cơ? Gã đó đã nói cho ông biết cụ thể là cánh cổng này dẫn tới đâu sao?”
“Phải, nhưng hắn cũng chẳng cần làm thế.” Langdon ra hiệu về phía bàn tay. “Bàn tay Bí ẩn là lời mời chính thức cho phép đi qua một cánh cửa huyền bí và đón nhận lấy tri thức bí mật cổ xưa - trí tuệ đầy sức mạnh vẫn được biết đến dưới tên gọi các Bí ẩn cổ xưa... hay sự thông tuệ đã thất truyền của muôn đời.”
“Vậy là ông có nghe nói tới bí mật mà hắn tin đang được giấu ở đây.”
“Rất nhiều sử gia từng biết về nó.”
“Vậy sao ông có thể nói cánh cổng ấy không tồn tại?”
“Mong bà thứ lỗi cho, thưa giám đốc, tất cả chúng ta đều từng nghe nói tới suối Hồi xuân và Shangri-la1, nhưng không có nghĩa là chúng tồn tại.”
1 Tên gọi một xứ sở thần kỳ huyền thoại trong nhiều truyền thuyết, thường được cho là nằm ở Tây Tạng.
Tiếng rít chói tai từ bộ đàm của Anderson làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa hai người.
“Thưa sếp?”, giọng nói trong bộ đàm vang lên.
Anderson giật vội bộ đàm khỏi thắt lưng. “Anderson đây.” “Thưa sếp, chúng tôi đã hoàn tất quá trình kiểm tra. Không có ai phù hợp với mô tả. Có mệnh lệnh nào nữa không, thưa sếp?”
Anderson liếc nhanh về phía Sato, rõ ràng chờ đợi một lời khiển trách, song bà ta dường như không hề bận tâm. Anderson bước ra xa khỏi Langdon và Sato, hạ giọng khẽ nói vào bộ đàm.
Sato vẫn dồn toàn bộ chú ý vào Langdon. “Ông muốn nói bí mật hắn tin đang được cất giấu ở Washington... là một chuyện hoang đường?”
Langdon gật đầu. “Một truyền thuyết rất lâu đời. Trên thực tế, bí mật về các Bí ẩn cổ xưa có từ trước thời Ki-tô giáo. Từ hàng nghìn năm nay rồi.”
“Vậy nhưng nó vẫn được lưu truyền?”
“Giống như rất nhiều tín điều cũng khó tin không kém.” Langdon thường nhắc sinh viên của mình rằng phần lớn các tôn giáo hiện đại đều chứa đựng những câu chuyện không thể đứng vững trước kiểm chứng khoa học: Đủ loại từ chuyện Moses vượt qua biển Đỏ... cho tới chuyện Joseph Smith dùng cặp kính thần để dịch kinh Mormont từ những tấm bảng vàng được tìm thấy bị chôn vùi ở Tiểu bang New York. Việc một ý tưởng được công nhận rộng rãi không phải là bằng chứng cho tính chính xác của nó.
“Tôi hiểu rồi. Vậy những... Bí ẩn cổ xưa này chính xác là gì?” Langdon thở hắt ra. Bà có vài tuần rảnh rỗi không? “Nói ngắn gọn, ‘Bí ẩn cổ xưa’ là tên gọi của một tập hợp kiến thức bí mật đã được tổng hợp lại từ cách đây rất lâu. Người ta tin rằng khía cạnh hấp dẫn của kiến thức này chính là việc nó giúp kẻ thực hành tiếp cận được những khả năng đầy sức mạnh đang nằm im lìm trong bộ óc con người. Những nhà thông thái được khai sáng nắm giữ kiến thức này đã thề giữ kín nó khỏi đông đảo người đời, vì hiểu biết đó được coi là quá mạnh mẽ và nguy hiểm cho những người chưa được khai sáng.”
“Nguy hiểm theo nghĩa nào?”
“Hiểu biết này được giữ kín cũng như lý do khiến chúng ta cất diêm ở xa tầm tay trẻ em. Nếu được sử dụng đúng đắn, lửa có thể đem đến nguồn sáng... nhưng khi dùng sai, lửa lại có sức hủy diệt khủng khiếp.”
Sato bỏ kính ra và săm soi Langdon. “Thưa giáo sư, hãy cho tôi biết liệu ông có tin những thông tin đầy sức mạnh như thế thực sự tồn tại không?”
Langdon không dám chắc nên trả lời thế nào nữa. Các Bí ẩn cổ xưa vẫn luôn là nghịch lý lớn nhất trong sự nghiệp học thuật của ông. Hầu như mọi truyền thống huyền bí trên trái đất đều xoay quanh ý tưởng về sự tồn tại của những kiến thức ít người biết đến có thể đem tới cho con người sức mạnh kỳ diệu, gần như của các vị thần, như bộ bài Tarot1 và Kinh Dịch cho phép người ta nhìn thấy tương lai, giả kim thuật đem tới cho con người sự bất tử qua Hòn đá triết học2 huyền thoại, Wicca3 cho phép những người thực hành cao cấp có thể đưa ra những bùa chú đầy quyền năng. Và danh sách ấy vẫn còn rất dài.
1 Bộ bài gồm bảy mươi tám cây, bắt đầu xuất hiện từ giữa thế kỷ XV ở châu Âu dùng cho một số trò chơi bài. Bắt đầu từ thế kỷ XVIII, bộ bài Tarot còn được dùng trong bói toán và các nghi lễ huyền bí.
2 Thứ được cho là có khả năng biến mọi kim loại thành vàng, hay một thứ thuốc trường sinh.
3 Một giáo phái hiện đại lấy cảm hứng từ các tôn giáo tiền Ki-tô và nghi lễ phù thủy, phát triển ở Anh từ đầu thế kỷ XX và được truyền bá công khai từ năm 1954 bởi Gerald Gardner.
Là một nhà học thuật, Langdon không thể chối bỏ những ghi chép lịch sử về các truyền thống này. Quả thực người ta đã tìm thấy những văn bản, cổ vật và tác phẩm nghệ thuật, và chúng ám chỉ rất rõ việc người xưa có trong tay một tri thức đầy sức mạnh. Họ chia sẻ điều đó qua những câu truyện ngụ ngôn, truyền thuyết và biểu tượng, để đảm bảo chỉ những người được khai tâm đúng đắn mới có thể tiếp cận được sức mạnh ấy. Dẫu vậy, là một người thực tế và hoài nghi, Langdon vẫn chưa thực sự bị thuyết phục.
“Hãy cứ cho rằng tôi là một người hoài nghi”, ông nói với Sato. “Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì trên thế giới thực chứng tỏ sự tồn tại của các Bí ẩn cổ xưa. Chúng chẳng là gì khác ngoài truyền thuyết - một nguyên mẫu thần thoại không ngừng lặp lại. Với tôi, nếu con người có thể đạt được sức mạnh thần kỳ như thế, chắc chắn sẽ phải có bằng chứng. Thế nhưng cho tới giờ, lịch sử chưa hề ghi nhận người nào có sức mạnh siêu nhiên cả.”
Sato nhướng mày. “Cũng không hoàn toàn đúng.”
Langdon do dự, hiểu ra với nhiều người mộ đạo, đúng là đã có một tiền lệ về những vị thần trong hình hài con người, mà Jesus là ví dụ tiêu biểu nhất. “Tôi thừa nhận”, ông nói, “rất nhiều người có học thức tin các tri thức hùng mạnh ấy thực sự tồn tại, song tôi vẫn chưa thấy thuyết phục”.
“Peter Solomon có phải là một trong những người đó không?”, Sato hỏi, liếc mắt về phía bàn tay dưới sàn nhà.
Langdon không thể tiếp tục nhìn xuống bàn tay được nữa. “Peter xuất thân từ một gia tộc luôn có đam mê với mọi thứ cổ xưa và huyền bí.”
“Như vậy có phải là đúng không?”, Sato hỏi.
“Tôi có thể cam đoan với bà, thậm chí dù Peter có tin các Bí ẩn cổ xưa là thật, ông ấy cũng không tin có thể tiếp cận được chúng qua một cánh cổng nào đó được giấu kín tại Washington, D.C. Ông ấy hiểu tính ẩn dụ của biểu tượng học, một điều mà có vẻ kẻ bắt giữ ông ấy không hiểu.”
Sato gật đầu. “Vậy ông tin cánh cổng này là một hình ảnh ẩn dụ sao?”
“Tất nhiên”, Langdon nói. “Ít nhất là về lý thuyết. Đó là một hình ảnh ẩn dụ rất hay gặp - một cánh cổng huyền bí người ta cần phải đi qua để được khai sáng. Những cánh cổng và cánh cửa là những cấu trúc mang tính biểu tượng hay gặp đại diện cho việc trải qua nghi thức khai tâm. Tìm kiếm một cánh cổng theo nghĩa đen cũng chẳng khác gì cố định vị cổng Thiên đường cả.”
Sato dường như suy nghĩ về những gì vừa nghe trong giây lát. “Nhưng dường như kẻ bắt giữ ông Solomon tin ông có thể mở một cánh cổng thực sự.”
Langdon thở hắt ra. “Hắn phạm phải đúng sai lầm như nhiều kẻ quá khích khác - nhầm lẫn một hình ảnh ẩn dụ với thực tế.” Tương tự như thế, những nhà giả kim thời kỳ đầu đã khổ sở tìm tòi vô ích để biến chì thành vàng, trong khi không hiểu rằng quá trình ‘biến chì thành vàng’ chỉ là một hình ảnh ẩn dụ về việc đánh thức đúng tiềm năng của con người - quá trình biến một bộ óc u tối, thiếu hiểu biết thành một bộ óc thông tuệ, sáng suốt.
Sato ra hiệu về phía bàn tay. “Nếu gã này muốn ông tìm ra vị trí một cánh cổng nào đó cho hắn, tại sao hắn không chỉ đơn giản bảo ông tìm nó? Sao lại phải bày vẽ thế này? Sao lại gửi tới ông một bàn tay có hình xăm?”
Langdon đã tự hỏi mình câu này và vẫn chưa tìm ra câu trả lời. “À, dường như kẻ chúng ta đang phải đương đầu, ngoài việc có tâm thần không ổn định, còn được giáo dục rất chu đáo. Bàn tay chính là bằng chứng cho thấy hắn hiểu rất rõ về các Bí ẩn cổ xưa cũng như mật mã của chúng. Chưa kể tới lịch sử của sảnh này.”
“Tôi không hiểu.”
“Mọi thứ hắn đã làm tối nay đều được thực hiện tuân thủ hoàn hảo theo các thủ tục cổ xưa. Theo truyền thống, Bàn tay Bí ẩn là một lời mời thiêng liêng, và vì thế cần được đưa ra tại một địa điểm thiêng liêng.”
Sato nheo mắt lại. “Đây là sảnh Rotunda của trụ sở Quốc hội Mỹ, thưa giáo sư, không phải là một Thánh điện dành cho những Bí ẩn cổ xưa huyền hoặc.”
“Thực ra, thưa bà”, Langdon nói, “tôi biết không ít sử gia sẽ bất đồng với bà”.
Vào lúc này, ở bên kia thành phố, Trish Dunne đang ngồi trước quầng sáng của bức tường plasma bên trong Hộp. Cô đã hoàn tất việc chuẩn bị trình tìm kiếm kiểu con nhện của mình và gõ vào năm cụm từ khóa Katherine đưa cho mình.
Rồi sẽ chẳng có gì cho mà xem.
Cô cảm thấy không mấy lạc quan khi khởi động trình tìm kiếm kiểu con nhện, để bắt đầu trò chơi câu cá trên phạm vi toàn cầu. Với tốc độ chóng mặt, giờ đây các cụm từ khóa đang được so sánh với các văn bản trên khắp thế giới... để tìm ra một trường hợp trùng khớp hoàn hảo.
Trish không ngừng tự hỏi tất cả chuyện này có nghĩa là gì, song cô đã chấp nhận rằng làm việc với gia đình Solomon cũng có nghĩa là chẳng bao giờ hoàn toàn biết được hết câu chuyện.