M
ột hình xăm nữa.
Langdon lo lắng phủ phục người xuống cạnh lòng bàn tay mở rộng của Peter, chăm chú quan sát bảy biểu tượng nhỏ xíu bị che khuất dưới những ngón tay gập lại không còn sinh khí.
“Có vẻ là những con số”, Langdon ngạc nhiên nói, “Cho dù tôi không nhận ra chúng”.
“Nhóm thứ nhất là một số La Mã”, Anderson nói.
“Thực ra tôi không nghĩ vậy”, Langdon đính chính lại. “Không tồn tại số La Mã I-I-I-X. Nếu viết đúng phải là V-I-I.”
“Phần còn lại thì sao?”, Sato hỏi.
“Tôi không dám chắc. Trông có vẻ giống tám-tám-năm trong chữ số Ả Rập.”
“Chữ số Ả Rập sao?”, Anderson hỏi, “Trông chúng giống các chữ số thông thường mà”.
“Những chữ số thông thường của chúng ta là chữ số Ả Rập.”
Langdon đã quá quen với việc phải giải thích điều này với sinh viên của mình, và trên thực tế ông đã chuẩn bị hẳn một bài giảng về những tiến bộ khoa học được các nền văn hóa cổ ở Trung Đông sáng tạo ra. Một trong số những tiến bộ đó là hệ thống chữ số hiện đại, với nhiều ưu thế hơn so với hệ thống chữ số La Mã, bao gồm Hệ đếm theo vị trí và phát minh ra số 0. Tất nhiên, Langdon luôn kết thúc bài giảng này với một câu nhắc nhở rằng văn hóa Ả Rập cũng mang tới cho nhân loại từ “al-kuhl” - thứ đồ uống ưa thích của các sinh viên năm đầu trường Harvard - dưới tên gọi “rượu”.
Langdon chăm chú nhìn kỹ hình xăm, không khỏi bối rối. “Và thậm chí tôi còn không dám chắc đó là tám-tám-năm. Những nét viết vuông vắn đó trông thật khác thường. Có thể chúng không phải là các chữ số.”
“Vậy thì chúng là gì?”, Sato hỏi.
“Tôi không rõ nữa. Cả hình xăm này trông rất giống các... ký tự rune.”
“Nghĩa là gì?”, Sato hỏi.
“Bảng chữ cái rune được tạo thành chỉ từ các nét thẳng. Những chữ cái của nó được gọi là chữ cái rune, và thường được dùng tạc lên đá vì các đường cong rất khó đục.”
“Nếu đây là các chữ cái rune”, Sato nói, “vậy nghĩa của chúng là gì?”.
Langdon lắc đầu. Vốn hiểu biết của ông chỉ giới hạn ở bảng chữ cái rune nguyên thủy nhất - Futhark - một hệ thống chữ viết thuộc ngôn ngữ Đức từ thế kỷ III, và đây không phải là chữ Futhark. “Thành thật mà nói, thậm chí tôi còn không dám chắc đây có phải là các chữ cái rune hay không. Bà cần tham khảo một chuyên gia. Có tới hàng tá các kiểu chữ khác nhau - Hälsinge, Manx, chữ ‘chấm’ Stungnar...”
“Peter Solomon là một thành viên Hội Tam Điểm, đúng không?”
Langdon vờ ngạc nhiên. “Phải, nhưng điều đó thì có gì liên quan tới cái này?” Ông đứng thẳng người dậy, cao sừng sững bên cạnh người phụ nữ nhỏ nhắn.
“Ông vừa nói với tôi đó thôi. Ông nói chữ cái rune được dùng để khắc lên đá, và theo tôi hiểu những hội viên Tam Điểm xuất thân là thợ đá. Tôi nhắc tới chuyện này vì tôi đã ra lệnh cho văn phòng tìm kiếm mối liên hệ giữa Bàn tay Bí ẩn và Peter Solomon, cuộc tìm kiếm của họ đã cho ra một liên hệ cụ thể.” Bà giám đốc ngừng lại, như thể để nhấn mạnh tầm quan trọng của khám phá đã tìm được. “Hội Tam Điểm.”
Langdon thở hắt ra, cố kìm lại thôi thúc muốn nói với Sato đúng điều ông vẫn liên tục nói với sinh viên của mình rằng “Google” không đồng nghĩa với “nghiên cứu”. Vào thời buổi những công cụ tìm kiếm toàn cầu quy mô lớn dựa trên vô số từ khóa, dường như mọi thứ đều được liên hệ với nhau. Thế giới trở thành một mạng lưới thông tin khổng lồ chằng chịt và ngày càng trở nên dày hơn.
Langdon cố giữ giọng điệu kiên nhẫn. “Tôi không hề ngạc nhiên khi Hội Tam Điểm xuất hiện trong kết quả tìm kiếm thuộc cấp bà có được. Hội Tam Điểm là một mối liên hệ rất hiển nhiên giữa Peter Solomon và bất cứ chủ đề bí hiểm nào.”
“Phải”, Sato nói, “cũng chính là một nguyên nhân nữa làm tôi ngạc nhiên khi ông vẫn chưa nhắc tới Hội Tam Điểm tối nay. Nói cho cùng, ông đã nói về những tri thức bí mật do một số ít người được khai sáng bảo vệ. Nghe rất có vẻ Tam Điểm, phải không nào?”.
“Đúng thế... và nó cũng rất có vẻ Rosicrucian1, Kabbalah2, Alumbrados3 hay bất cứ nhóm tổ chức bí hiểm nào khác.”
1 Hội Hồng hoa Thập tự thành lập ở Đức thời kỳ trung cổ.
2 Hội kín của Do Thái giáo.
3 Nhóm Công giáo ly khai ở Tây Ban Nha.
“Nhưng Peter Solomon là một hội viên Tam Điểm, nói cho đúng là một hội viên Tam Điểm rất quyền lực. Và dường như Hội Tam Điểm luôn rất để tâm nếu chúng ta nói về những bí mật. Chúa hẳn biết rõ những hội viên Tam Điểm yêu quý các bí mật đến thế nào.”
Langdon có thể nhận ra vẻ ngờ vực trong giọng nói của bà giám đốc, và không hề thích thế chút nào. “Nếu bà muốn biết gì đó về Hội Tam Điểm thì hãy hỏi thẳng một hội viên Tam Điểm sẽ tốt hơn nhiều.”
“Thực ra”, Sato nói, “tôi sẽ thích hỏi một người tôi có thể tin tưởng hơn”.
Langdon thấy lời bình luận này vừa kém hiểu biết vừa đầy xúc phạm. “Vậy thưa giám đốc, mong bà hãy nhớ rằng toàn bộ triết lý Tam Điểm được xây dựng trên sự trung thực và liêm chính. Các hội viên Tam Điểm xứng đáng xếp vào hàng ngũ những người đáng tin cậy nhất bà có thể hy vọng gặp được.”
“Tôi từng thấy bằng chứng vô cùng thuyết phục về điều ngược lại.”
Mỗi giây trôi qua, Langdon càng thấy ác cảm với Giám đốc Sato hơn. Ông đã dành ra nhiều năm viết về truyền thống rất phong phú của Hội Tam Điểm trong việc sử dụng các hình tượng và biểu tượng mang tính ẩn dụ, và ông biết Hội Tam Điểm vẫn luôn là một trong những tổ chức bị phỉ báng và hiểu nhầm một cách bất công nhất trên thế giới. Hội thường xuyên bị cáo buộc đủ thứ tội trạng, từ tôn thờ quỷ dữ cho tới âm mưu thống trị cả thế giới, nhưng chính sách của họ là không bao giờ đáp lại những lời chỉ trích, tránh việc biến mình thành một mục tiêu dễ công kích.
“Tôi không quan tâm”, Sato gay gắt nói. “Chúng ta lại lâm vào ngõ cụt rồi, ông Langdon. Tôi thấy dường như ông đang bỏ sót hoặc giấu giếm tôi điều gì đó... Kẻ chúng ta đang phải đương đầu đã nói Peter Solomon đích thân chọn ông.” Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Langdon. “Tôi nghĩ đã tới lúc chúng ta dời cuộc trao đổi này về trụ sở CIA. Có lẽ tại đó chúng ta sẽ gặp nhiều may mắn hơn.”
Lời đe dọa của Sato hầu như chẳng khiến Langdon e sợ, nhưng có một điều đọng lại trong tâm trí ông. Peter Solomon đã chọn ông. Lời nhận xét, cùng với việc nhắc tới Hội Tam Điểm, đã gây ra cho Langdon một cảm giác lạ lùng. Ông nhìn xuống chiếc nhẫn hội viên Tam Điểm trên ngón tay Peter. Chiếc nhẫn là một trong những tài sản sở hữu giá trị nhất của Peter - một vật gia truyền của nhà Solomon mang biểu tượng phượng hoàng hai đầu - hình tượng huyền bí tối hậu về trí tuệ Tam Điểm. Chiếc nhẫn vàng lấp lánh dưới ánh sáng, làm lóe lên một ký ức bất ngờ.
Langdon há hốc miệng sững sờ, nhớ lại những lời thì thầm kỳ quặc của kẻ bắt giữ Peter: Chẳng lẽ ông vẫn chưa hiểu ra vấn đề sao? Tại sao ông lại được chọn chứ?
Giờ đây, trong thời khắc kinh hoàng, dòng suy nghĩ của Langdon chợt tập hợp lại và màn sương mù tan ra.
Ngay lập tức, mục đích hắn dụ ông tới đây bỗng trở nên rõ như ban ngày.
Cách đó mười dặm về hướng nam trên Suitland Parkway, Mal’akh nghe thấy tiếng rung rõ rệt trên chiếc ghế bên cạnh y. Đó là chiếc iPhone của Peter Solomon, một thứ đã chứng minh bản thân là một công cụ đầy sức mạnh trong ngày hôm nay. Màn hình hiển thị thông tin người gọi tới là hình ảnh một phụ nữ trung niên hấp dẫn với mái tóc đen dài.
CUỘC GỌI TỚI - KATHERINE SOLOMON
Mal’akh mỉm cười, mặc kệ cuộc gọi. Định mệnh đang kéo ta lại gần hơn.
Y đã lừa Katherine Solomon tới nhà mình chiều hôm nay chỉ vì một lý do: Xác định xem liệu bà ta có trong tay thông tin giúp ích cho y không... Có thể là một bí mật gia đình cho phép Mal’akh định vị được thứ y tìm kiếm. Tuy vậy, rõ ràng anh trai Katherine đã không nói gì với bà ta về thứ mình đã che giấu trong suốt những năm qua.
Dẫu thế, Mal’akh đã biết được một chuyện khác từ Katherine. Một thứ cho phép bà ta được sống thêm vài giờ hôm nay. Katherine đã xác nhận với y rằng tất cả nghiên cứu của bà đều tập trung tại một địa điểm, được cất giữ an toàn trong phòng thí nghiệm.
Ta phải phá hủy nó.
Nghiên cứu Katherine thực hiện sắp mở ra một cánh cửa mới của tri thức, và một khi cánh cửa mở ra, cho dù chỉ một khe nhỏ, những người khác sẽ tiếp bước. Việc mọi thứ thay đổi chỉ còn là vấn đề thời gian. Ta không thể để chuyện đó xảy ra. Thế giới cần ở yên như cũ... đắm chìm trong màn đêm của sự ngu dốt.
Chiếc iPhone kêu bíp bíp, cho biết Katherine vừa để lại một lời nhắn. Mal’akh cầm lấy nó.
“Peter, vẫn là em đây.” Giọng Katherine có vẻ lo lắng. “Anh đang ở đâu? Em vẫn nghĩ mãi về cuộc trao đổi của em với bác sĩ Abaddon... và em thấy rất lo lắng. Mọi thứ vẫn ổn chứ? Làm ơn gọi cho em. Em đang ở phòng thí nghiệm.”
Lời nhắn kết thúc.
Mal’akh mỉm cười. Katherine đáng ra nên bớt lo cho ông anh và lo lắng cho bản thân mình thì hơn. Y rẽ khỏi Suitland Parkway vào đường Silver Hill. Sau khi đi thêm chưa đến một dặm nữa, từ trong bóng tối, y trông thấy bóng dáng lờ mờ của SMSC ẩn sau những hàng cây cạnh xa lộ về phía tay phải. Toàn bộ khu phức hợp được bao quanh bằng hàng rào thép gai cao ngất.
Một tòa nhà được bảo vệ an ninh ư? Mal’akh cười khùng khục, thầm tự nhủ. Ta biết ai đó sẽ mở cửa cho ta.