T
ôi đã thực sự lo lắng khi nhận được lời hẹn gặp của mẹ Sergei. Khi đó tôi vẫn đang là một giáo viên mới bước vào nghề, và đã vô cùng trung thực khi viết báo cáo về kết quả học tập của học sinh. Và trong trường hợp của Sergei thì điểm số thấp tệ hại.
Tuy vậy, năng lực của cậu không hề kém chút nào. Cậu học sinh lớp 6 này vô cùng sáng dạ, cậu còn có những hiểu biết của một thần đồng. Cậu bé thảo luận về những chủ đề trong cuộc sống bằng lối nhận thức của một người lớn thật sự. Vấn đề của cậu chính là chữ viết, đến chính cậu cũng không thể đọc nổi chữ viết của mình và cậu cực kỳ bất cẩn khi làm bài tập. Điểm số môn Toán của Sergei rất thấp cũng vì lý do này. Tôi biết, điểm số không thể đánh giá, càng không thể nói lên hết khả năng của Sergei, vậy nên tôi rất hoang mang khi mẹ Sergei báo với tôi rằng bà mong được gặp tôi để trao đổi một vài việc về Sergei.
Nói ngắn gọn thì tôi đang có những nỗi lo mà những ai làm nghề giáo đều gặp phải. Khi đối diện trực tiếp với các vị phụ huynh, ngay cả những giáo viên kinh nghiệm lâu năm cũng khó có thể biện hộ cho những thiếu sót của mình. Huống hồ, tôi chỉ mới đứng lớp được 6 tháng.
Khi mẹ Sergei đặt chân vào phòng, hai bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi. Dù đã chuẩn bị tư tưởng cho mọi việc có thể xảy ra, nhưng tôi hoàn toàn không lường trước được việc đầu tiên bà ấy làm là nhẹ nhàng ôm và hôn lên hai má tôi.
- Tôi đến đây để cảm ơn cô. – Bà chủ động mở đầu câu chuyện mà không đợi tôi mở lời. – Chính nhờ có cô giáo mà thằng bé đã thay đổi, nó đã trở thành một người khác. Nó kể với tôi rất nhiều về cô và nói rằng nó rất quý cô. Học ở lớp cô, lần đầu tiên nó kết bạn, và lần đầu tiên trong mười hai năm qua, nó đã ở lại buổi trưa tại nhà một người bạn. Chính cô là người có ảnh hưởng lớn nhất trong việc khiến con trai tôi thay đổi.
Mẹ Sergei còn nói nhiều, rất nhiều điều nữa, rằng bà rất biết ơn tôi vì đã khơi dậy sự tự tin, đã nuôi dưỡng và phát triển lòng tự trọng và nhân cách của cậu bé. Bà hôn tôi một lần nữa, rồi ra về.
Tôi ngạc nhiên đến độ sững sờ ngồi bất động ở đấy đến nửa giờ, tự hỏi không biết điều gì đang xảy ra. Tôi thậm chí còn không biết mình đã làm gì với Sergei mà khiến cho con người, tính cách và cuộc đời cậu bé thay đổi như mẹ cậu nói. Lúc đó, tôi biết rằng mình cần phải nghĩ lại xem thật sự mình đã làm những gì, bởi vì điều này rất quan trọng và cần thiết với nghề giáo của tôi. Những việc làm của người giáo viên có tác động tích cực như thế đến nhân cách của trẻ, thì biết đâu cũng có thể có những việc làm khác sẽ ảnh hưởng xấu đến chúng một cách tương tự. Vì vậy, tôi phải cố lục lại trí nhớ của mình.
Cuối cùng thì tôi cũng nhớ ra. Trước đó không lâu, tôi có giao đề tài cho các em học sinh thảo luận trước lớp. Khi đến lượt Jeanne trình bày, cô bé nói nhỏ đến nỗi không ai có thể nghe được rõ ràng. Để em mạnh dạn hơn, tôi đã khuyến khích:
- Em cứ nói đi. Sergei là một chuyên gia trong lĩnh vực này đấy, và em sẽ phải thuyết phục sao cho bạn ấy hoàn toàn đồng ý với em. Nhưng bạn ấy lại ngồi tận bàn cuối nên sẽ không nghe được gì nếu em nói quá nhỏ.
Vậy đấy! Tôi nhớ được chuyện đó là vì đấy chính là cột mốc của một điều bất ngờ. Từ buổi học hôm ấy, Sergei đã chịu ngồi học một cách nghiêm túc, chịu khó tập trung chú ý hơn vào bài giảng, cười nhiều hơn và trở nên vui vẻ hơn. Tất cả là thế, nhờ vào sức mạnh của sự khích lệ, nó thể hiện sự công nhận và lòng tôn trọng. Mặc dù Sergei ngồi ở cuối lớp nhưng em vẫn được chú ý và được đánh giá cao.
Câu chuyện này là một trong những bài học giá trị nhất mà tôi có được trong nhiều năm đi dạy. Mỗi người chúng ta đều tiềm ẩn một con người bé nhỏ và sự yếu mềm trong con trẻ lại càng hơn thế nữa. Do vậy, chỉ một hành động khích lệ – dù nhỏ thôi cũng có thể tạo ra những ảnh hưởng lớn đến cuộc đời. Kể từ cuộc nói chuyện với mẹ Sergei ngày nào, tôi đã cố gắng sống tốt hơn, thận trọng với từng lời nói, từng cử chỉ và hành động của mình trước học sinh. Chính Sergei đã giúp tôi hiểu được bài học đó, còn hơn tất cả những gì tôi đã dạy cậu bé.