Buổi chiều trôi đi chậm chạp ở Merrill Place, nhưng ngay khi Tyler hoàn thành công việc, anh trở lại bệnh viện. Bây giờ khi ngồi bên cạnh Cheryl trong phòng bệnh của bà Virginia, anh cảm thấy trong mình đang tràn đầy một mục đích mà ngày trước chưa từng có. Đúng, anh đã bỏ Oxycodone và anh đang khỏe hơn bao giờ hết. Nhưng kể từ cuộc nói chuyện với Cheryl ở hành lang, anh thực sự có một cảm giác về số mệnh.
Tyler Ames sẽ tái xuất. Không gì có thể ngăn cản anh. Nhất là khi có những người như Virginia Hutcheson và con gái của bà cụ đang cầu nguyện cho anh.
“Sẽ không lâu đâu.” Cheryl nói nhẩm, sự chú ý hướng về phía mẹ bà.
Tyler biết rằng mình cần phải nói lời từ biệt. Lần này là cho gia đình. Anh nghiêng người về phía trước và nắm lấy những ngón tay của bà cụ. “Con sẽ giữ hình bóng của bà trong con,” anh thầm thì, nước mắt không rơi. Anh không thể buồn cho Virginia. Bà sắp được đoàn tụ với chồng và con trai mình. Thiên đường sẽ là nơi tốt đẹp hơn một cách không gì sánh nổi so với Merrill Place. Tốt đẹp hơn tất cả những gì ở trên trái đất này. Tyler tin rằng điều đó là dành cho Virginia.
Bà cụ có vẻ bình yên, hơi thở chậm hơn so với trước đó một giờ. “Trước khi đi”— Tyler nghiêng người đến gần bà cụ hơn, lặng lẽ nói —“con có điều này cho bà.”
Cheryl nhìn anh, thực sự tò mò.
Anh rời tay của bà cụ và đi đến chỗ túi đồ ở góc phòng, chiếc túi anh mang theo.
“Cậu không cần tặng cho bà thứ gì cả.” Cheryl nhẹ nhàng nói.
“Là cháu muốn vậy.” Từ trong chiếc túi nâu anh lấy ra một lọ cắm đầy hoa. Những bông cúc.
“Ôi Tyler.” Cheryl đưa tay lên miệng.
Anh nhìn vào mắt bà. “Cháu đã mang hoa đến cho bà ấy gần như mỗi ngày. Nhưng chưa bao giờ là hoa cúc.” Anh đặt chúng lên chiếc bàn của phòng bệnh. “Cháu phải làm vậy.
Sau tất cả những gì bà ấy đã làm cho cháu.” Anh ngồi xuống và nắm lấy tay Virginia lần nữa. “Con mang cho bà hoa cúc. Loài hoa bà yêu thích nhất.”
Bà cụ đã bước một bước lên thiên đường, không nghi ngờ gì nữa. Nhưng không thể lầm được rằng khóe môi của cụ đang nhoẻn cười. Bà cụ siết nhẹ tay Tyler và môi cử động. Cụ không cần phải nói thành lời. Tyler biết rằng bà cụ đang biết ơn — theo cách mà anh đang biết ơn. Anh nhìn Cheryl. “Cô có mang theo điện thoại không?”
“Có.” Cheryl lôi chiếc điện thoại của mình từ túi xách. “Phiền cô chụp cho chúng cháu một bức ảnh? Cháu và mẹ cô và những bông hoa cúc?” Anh cầm những bông hoa lên lần nữa. “Cô có thể gửi ảnh qua email cho cháu. Điều đó sẽ có ý nghĩa rất lớn.”
“Dĩ nhiên rồi.” Cheryl đợi đến khi anh điều chỉnh lại tư thế của mình bên giường của Virginia, bên tay lành đặt lên vai của bà cụ. Bà bấm nút chụp và nhìn ngắm nó. “Một ngày nào đó tôi muốn cho cậu xem ảnh của Ben. Trông cậu thực sự rất giống anh ấy.”
Tyler cho Cheryl địa chỉ email của mình và bà gửi bức ảnh qua. Anh ngồi xuống và nắm lấy tay của Virginia lần nữa. Bằng cách này anh có thể nhớ về người phụ nữ đáng kính ở Merrill Place, về ân điển mà bà cụ đã dạy anh rất nhiều, và về vị Chúa mà bà đã kính yêu hết mình. Anh hôn tay bà cụ. “Tạm biệt, Virginia. Ben đang đợi bà.”
Hai tiếng sau Tyler đang ở trong phòng mình kiểm tra email, nhìn vào tấm ảnh chụp với Virginia thì một bức thư khác được gửi đến. Thư này cũng là từ Cheryl. Anh mở ra và đọc mấy dòng chữ trong đó. Virginia đã ra đi — lên thiên đàng và đoàn tụ với chồng cùng Ben dấu yêu của mình. Tyler lấy tay trái che mặt. Anh không cố ngăn những giọt nước mắt, nhưng chúng không phải là dành cho Virginia. Chúng là dành cho anh. Cho những gì anh phải lo toan, cho những tháng ngày dài trước mắt mà không có tình yêu và sự thông thái của bà cụ.
Tyler nhắm mắt và ngẩng mặt về phía thiên đàng. Nhờ Virginia mà anh đã có những thay đổi để thực hiện. Mẹ và bố anh có thể không hiểu về ân điển, nhưng nhờ Virginia, nên Tyler hiểu. Anh sẽ chia sẻ ân điển đó với họ, và có thể họ sẽ tìm thấy những gì mình đã mất đi nhiều năm trước.
Tình yêu vô điều kiện.
Anh phải làm một việc cuối cùng trước khi đi ngủ. Kể từ chuyến thăm của Sami, ngày nào anh cũng nghĩ về cô. Sự thành thực của cô và cách cô đã quan tâm anh. Cô đã tin ở con người anh, không phải là trận đấu của anh. Giờ anh đã hiểu điều đó. Trong vài ngày trở lại đây mọi thứ đã trở nên sáng tỏ hơn.
Tyler hình dung ra hình bóng cô một lần nữa. Sami đứng ngay trước mặt anh, với biển cả ở cạnh bên. Nhưng anh đã từ chối cố gắng của cô để nói hết mọi chuyện, tự ép bản thân phải tin rằng cô đã hài lòng với cuộc sống của mình, với cuộc sống xứng đáng hơn cùng người bạn trai. Rồi anh đã đẩy cô đi xa mà gần như không có lời giải thích. Như thể mọi cảm xúc tuyệt vời họ từng có và mọi khoảng thời gian họ từng sẻ chia cùng nhau không còn ý nghĩa nào nữa.
Thực ra thì, nó có ý nghĩa. Tất cả chúng đều có ý nghĩa. Giờ cô đã đi xa và anh sẽ không phí phạm thêm một ngày. Không thêm một khoảnh khắc nào nữa. Anh mở mắt và kéo chiếc máy tính lại gần. Kể từ lúc Sami đến thăm anh đã không quay lại trang Facebook của cô. Quá khó để thấy cô cùng với người bạn trai — bất kể anh đã để cô đi dễ dàng thế nào trong tuần trước.
Anh vào trang cá nhân của cô và khi chuẩn bị nhấp vào đường dẫn để gửi tin nhắn riêng thì có một thứ khiến anh chú ý. Đầu tiên, ảnh đại diện cho thấy cô đang đứng bên đại dương cùng một chiếc ván trượt. Cô trông rạng ngời niềm vui. Tyler chạm tay vào màn hình. Anh nhớ em từng hạnh phúc như vậy. Anh cười mặc cho trái tim đang nhói đau. Tốt cho em, Sami. Em đang sống cuộc sống của mình.
Rồi anh nhanh chóng để ý đến dòng mô tả trạng thái quan hệ của cô. Giờ nó để trống. Tyler chăm chú nhìn vào chỗ đó. Chuyện gì đã xảy ra? Anh cuộn xuống và xem trong những bức ảnh gần đây nhất của cô. Mọi dấu vết của anh chàng kia đã biến mất.
Tâm trí anh vội vã. Sao lại có thay đổi như thế này? Họ đã chia tay ư?
Anh bấm vào đường dẫn tin nhắn và nghĩ về những gì mình sẽ viết. Anh bắt đầu gõ.
Gửi Sami,
Còn một điều mà anh chưa nói khi em ở đó. Anh không chỉ là lao công ở Merrill Place. Anh còn là người con trai duy nhất của Virginia Hutcheson. Có thể em vẫn nhớ bà cụ. Khi em vừa bước qua cửa trước của chỗ đó thì một bà cụ đi vào. Bà cụ gọi anh là Ben, và bảo em rằng anh là một anh chàng rất được. Bà cụ nói trông em thật xinh đẹp. Đó là Virginia.
Anh không rõ chuyện này sẽ đi về đâu, nhưng anh phải thành thật. Phải nói với một người thực sự quen biết anh về sự thay đổi mà Virginia đã tạo ra trong cuộc đời anh. Những ngón tay anh lại tiếp tục di chuyển trên bàn phím.
Anh kể cho Sami toàn bộ câu truyện. Anh giải thích tại sao Virginia luôn ở bên cạnh anh. Anh cứ gõ phím, nhớ lại mọi thứ anh đã học được kể từ sau khi bị chấn thương.
Anh không rõ tại sao mình lại kể với cô nhiều như vậy, nhưng anh không thể dừng lại.
Về Chúa… hồi đó bọn anh không bao giờ nói chuyện về Ngài. Nhưng anh nghĩ Chúa đã ở đó suốt cả khoảng thời gian. Virginia đã dạy anh về điều đó.
Nước mắt làm nhòe những con chữ trên màn hình máy tính. Anh lại nhớ về Virginia. Anh chớp mắt để có thể nhìn thấy những gì mình đang viết.
Anh đoán là mình muốn kể với em về Virginia, nhưng anh cũng muốn nói lời xin lỗi. Anh đã không đối xử với em một cách đúng đắn khi em ở đây. Em đã thuộc về người khác, nên anh đã không để trái tim mình cảm thấy điều gì. Đó là điều anh nói với mình. Nhưng anh đã nhầm. Ở cùng với em có làm anh cảm thấy điều gì đó.
Sự thực là anh nhớ em. Nhiều hơn em có thể biết. Nhất là vào những đêm như thế này. Xin hãy tha thứ cho anh vì đã khóa chặt trái tim mình. Bà Virginia cũng sẽ không muốn anh cứ sống như vậy. Thực sự là thế. Anh không muốn em nghĩ rằng anh chỉ là một người lao công ở Merrill Place, khi em thấy... Bây giờ thì anh đã hiểu, Chúa không xét con người anh qua công việc. Bất cứ công việc nào mà Ngài ban cho anh. Xin tha lỗi cho anh, Sami. Hãy tiếp túc cưỡi những con sóng.
Yêu em, Tyler
Khi anh chuẩn bị đóng trang cá nhân của cô lại, có một thứ khiến anh ngừng lại. Làm thế nào mà anh đã bỏ lỡ điều này vài phút trước? Trái tim anh bay vút lên và anh không thể không mỉm cười. Đúng, ảnh đại diện của cô là ảnh mới, và đúng, cô đã gỡ trạng thái quan hệ của mình. Nhưng chi tiết nói lên nhiều nhất về sự thay đổi sâu sắc đã diễn ra trong cuộc đời cô là một điều đơn giản này. Cô đã đổi tên trang cá nhân chính thức của mình.
Cô không còn là Samantha Dawson.
Cô là Sami.
- - -
Đó là ngày Chủ nhật thứ ba của tháng Mười, ngày đầu tiên không có Virginia, và Tyler nhớ bà cụ hơn những gì anh tưởng tượng. Có những ngày anh gần như có thể cảm thấy bà cụ ở cùng mình, tay trong tay, giọng nói dịu dàng nhắc anh về sự thật thay đổi cuộc sống. Dù vậy, hôm nay sẽ là ngày khó khăn nhất.
Hôm nay là lễ truy điệu của Virginia. Cheryl đã quyết định tổ chức ở đây, cùng nơi mà Tyler đã hát cho bà và những người bạn trong mấy tuần vừa rồi. “Nếu cậu có thể hát vài bài và nói đôi lời cảm nghĩ,” Cheryl có vẻ kiệt sức, “tôi nghĩ rằng điều đó sẽ rất có ý nghĩa với mẹ tôi”.
Bây giờ thì Tyler có thể đánh cả bản nhạc dễ dàng hơn. Cây đàn ghita đã trở nên quen thuộc dưới cánh tay chấn thương và lời nhạc đã được khắc ghi sâu vào trái tim anh nơi chúng sẽ ở lại mãi mãi. Nhưng anh chưa từng đánh đàn bài hát này mà không có bà Virginia ngồi ở hàng ghế đầu. Nụ cười ngọt ngào, cách bà cụ gật đầu, cổ vũ anh, thôi thúc anh tiếp tục hát cho bà cụ và cho Jesus. Anh đã vô cùng hạnh phúc. Bây giờ thực sự Virginia đã có người con trai của mình.
Nhưng còn anh? Anh có ai?
Mọi người bắt đầu tập trung sau một giờ chiều. Anh ngồi ở chỗ quen thuộc trên chiếc ghế kim loại ở đằng trước phòng khách và nhìn họ đi đến. Một phần trong anh muốn tin rằng bằng cách nào đó bà cụ sẽ xuất hiện, rằng bà sẽ đi xuống lối sảnh và bước vào phòng khách cùng mọi người. Đôi mắt bà cụ sẽ tìm anh rồi bà sẽ đi đến chỗ ngồi ở hàng đầu và chính giữa.
Chiếc ghế của bà cụ vẫn ở đó, như thường lệ. Khi mọi người tìm chỗ ngồi, họ lặng lẽ hơn ngày thường.
Ảm đạm hơn. Virginia đã ra đi. Thời khắc của họ đang đến.
Không ai ngồi vào chỗ của Virginia, đó là điều đúng đắn. Khi Tyler đang hát dở bài “Thập tự xưa”, anh có thể nhìn về phía đó và thấy bà cụ, tưởng tượng cách mà bà sẽ ngắm nhìn anh. Đây là một trong những bài hát ưa thích của Virginia. Anh đã hát chúng mọi lần kể từ ngày Chủ nhật đầu tiên. Nhưng lần này những ca từ đã tác động đến anh một cách khác biệt.
“Lòng tôi say mê bóng dáng thập tự xưa, vui lòng đầu phục, tận hiến cả cuộc đời, lòng ôm ấp mối quyến luyến với thập tự, sẽ biến nên chiếc vương miện cho chính tôi.”
Chiếc vương miện? Chẳng phải đó là thứ mà anh đã kỳ công cả cuộc đời để tìm đường quay lại? Họ đã giành được vương miện ở giải Little League World Series, và kể từ ngày đó anh đã theo đuổi kiểu chiến thắng như vậy. Nhưng đó không phải là điều mà bài hát này muốn nói. Chiếc vương miện ở đây là vương miện của ân điển và bình yên — vương miện của sự cứu rỗi bởi Chúa Jesus bị đóng trên cây thánh giá cũ, xù xì. Những chiếc cúp mà Tyler thu thập được, những chiếc cúp vẫn còn nằm trong một cái hộp để trong phòng anh — anh cần cất chúng đi. Không có chiếc cúp nào trong số chúng có ý nghĩa với anh bằng ân điển.
Vương miện của ân điển.
Anh tiếp tục chơi, nhìn lên những khuôn mặt của những cụ ông và cụ bà tám mươi, chín mươi tuổi. Thiên đường đang chờ họ. Nếu họ chọn lấy món quà là sự cứu rỗi của Chúa, họ đều sẽ lên đó vào một ngày gần thôi. Anh hát “Thánh Chúa Siêu Việt” rồi đặt cây đàn xuống. Một hồi lâu anh nhìn lên chiếc ghế trống của bà Virginia. Rồi anh ngước nhìn những người khác.
Cùng lúc đó anh thấy Cheryl và gia đình bà ngồi cạnh bên, chăm chú lắng nghe. Nước mắt chảy dài trên má bà.
Tyler bắt đầu. “Tuần vừa rồi chúng ta đã mất đi một người bạn tốt, Virginia Hutcheson.” Anh cố gắng giữ cho giọng nói dõng dạc. Đôi mắt anh lại nhìn về phía chiếc ghế của bà Virginia lần nữa. “Có điều là, cuộc sống thật ngắn ngủi. Một trăm năm chỉ là hư vô.” Anh nhìn qua những khuôn mặt ngồi gần bên. “Phải không ạ?”
Những tiếng xì xào yên lặng và những cái gật đầu đáp lại lời anh. Một vài bà cụ lặng lẽ khóc. Một trong số họ nghiêng người sang người bên cạnh. “Virginia mất rồi ư? Không ai nói với tôi cả.”
Tyler cầm cây đàn ghita lên và bắt đầu hát bài “Ân điển diệu kỳ”. “Virginia tin vào Chúa Jesus và tin vào ân điển. Bà cụ biết rằng không ai trong chúng ta có những gì cần có để trở về nhà.” Giọng anh nghẹn lại. Anh đợi nửa phút. Bình tĩnh lại nào, Tyler. Anh chưa bao giờ là một người giảng đạo, nhưng ở đây — vì Virginia — anh phải thử.
Anh hắng giọng. “Không ai trong chúng ta có thể đi lên thiên đường một mình. Chúng ta không thể hoàn hảo.”
Anh bắt gặp ánh mắt của Cheryl từ phía bên kia căn phòng. “Sự hoàn hảo là công việc của Chúa. Ngài đã đủ hoàn hảo cho tất cả chúng ta. Các bạn cần Ngài và tôi cũng cần Ngài. Nếu mọi người chưa hòa hợp với điều đó, thì bây giờ đã đến lúc rồi. Ngay ngày hôm nay.” Anh để lời nói đó treo trong không khí một vài giây. “Theo cách đó khi thời khắc của chúng ta đến, chúng ta có thể tìm thấy Virginia Hutcheson và hát những bài thánh ca trong buổi chiều Chủ nhật. Mãi mãi.”
Đó là tất cả. Tyler đã hoàn thành bài hát ưa thích của Virginia và khi ấy, anh hi vọng rằng trong căn phòng có thể có vài trái tim đã lắng nghe anh. Một vài cụ bà gật đầu và ở phía cuối căn phòng một cụ ông ngồi xe lăn bắt đầu vỗ tay.
Tiếng vỗ tay thật là có sức lây lan. Trong khi Tyler nhẹ nhàng gảy vài hợp âm cuối, có ba cụ bà rồi hai người nữa và vài cụ ông bắt đầu vỗ tay. Họ vỗ tay cho Jesus, cho sự cứu rỗi và cho một người phụ nữ đã sống trọn cuộc đời mình bằng đức tin.
Tyler nhìn lên chiếc ghế trống của Virginia và một lần nữa anh có thể thấy bà cụ. Cùng vỗ tay với những người bạn, nước mắt lấp lánh trên đôi mắt hạnh phúc của mình. Ca ngợi ân điển như chỉ mình bà có thể làm được. Anh có thể nhìn thấy bà cụ, cảm thấy sự hiện diện của bà và khi đặt cây đàn ghita xuống, anh nhận ra một điều chưa từng có trước đây: những lời anh đã nói với Virginia là đúng. Bà sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.
Gần gũi như bài hát vậy.