Khi hắn lái chiếc xe mượn tạm đến một cồn cát trên bãi biển tây nam của đảo New Providence, gần công viên Clifton Heritage rộng lớn, Jacob Swann nghe tiếng báo tin nhắn từ điện thoại. Tin này cập nhật về cuộc điều tra của cảnh sát tại New York về cái chết của Robert Moreno cùng các tội danh âm mưu. Swann sẽ nhận được chi tiết trong vài tiếng tới, trong đó sẽ có tên các bên liên quan.
Nhanh thật. Nhanh hơn hẳn so với dự kiến của hắn.
Hắn nghe một tiếng thụi từ cốp xe, nơi Annette Bodel, cô gái điếm xấu số, bị cuộn tròn lại. Nhưng chỉ là một tiếng thụi nhẹ nên chẳng ai khác quanh đó nghe được, không có nhóm người nào tụ tập lục rác hay đi chơi bên đường như thường thấy tại Bahamas, vừa nhấp bia Sands hay Kalik vừa đùa bỡn, buôn chuyện, phàn nàn về phụ nữ và ông chủ.
Cũng không có xe cộ trên đường hay người đi thuyền nào trên mặt biển màu ngọc lam.
Vùng Caribê đúng là ngược ngạo, Swann suy ngẫm khi hắn quan sát xung quanh: một sân chơi hào nhoáng cho du khách, một sân ga tiêu điều cho cuộc sống của dân địa phương. Sự tập trung đổ cả vào cái điểm tựa mà tại đó đồng đô la, đồng euro giao với ngành dịch vụ và giải trí, bỏ lại hầu hết phần còn lại của đất nước này một cảm giác kiệt quệ. Cũng giống như mảng đất đầy cát gần bãi biển này đây, vương vãi rác, đầy cỏ dại, oi ả.
Hắn leo ra ngoài thổi vào găng tay để làm mát đôi tay đẫm mồ hôi. Nóng bỏ mẹ. Hắn từng đến địa điểm này, vào tuần trước. Sau một phát súng trường hiểm hóc mà chính xác đã xé nát trái tim của ngài Robert Moreno phản phúc, Swann lái xe đến đây chôn một ít quần áo và các chứng cứ khác. Hắn muốn mấy thứ đó mãi bị chôn vùi. Nhưng sau khi nhận được cái tin lạ lùng và đáng lo là đám công tố viên tại New York đang điều tra cái chết của Moreno, hắn quyết định tốt nhất nên moi lại những thứ đó rồi phi tang hiệu quả hơn.
Nhưng trước hết phải làm một việc vặt khác… một nhiệm vụ nữa.
Swann bước đến cốp xe, mở cốp ra rồi liếc xuống nhìn Annette, đẫm lệ, đầm đìa mồ hôi, đau đớn.
Đang gượng thở.
Hắn bèn bước đến ghế sau, mở va li lôi ra một trong những bảo bối của mình, con dao đầu bếp hắn ưa thích, hiệu Kai Shun Premier, thuộc dòng dao xắt cao cấp. Nó dài khoảng 23 phân và có lớp dập tsuchime cạnh dao đặc trưng của công ty, được thợ rèn ở thị trấn Seki của Nhật dập bằng búa. Lưỡi dao có một lõi thép VG-10 cùng 32 lớp thép Damascus. Cán dao làm bằng gỗ óc chó. Con dao này có giá 250 đô la. Hắn có nhiều kiểu dao của cùng hãng sản xuất đó với đủ loại hình dạng và kích thước, phục vụ nhiều kỹ thuật làm bếp khác nhau, nhưng đây là con dao hắn ưa thích. Hắn nâng niu nó như con mọn vậy. Hắn dùng nó để rút xương cá, để thái thịt bò mỏng dính làm món carpaccio và để tạo động lực cho con người.
Swann đi du lịch cùng con dao này và nhiều con khác trong một túi đựng dao cũ sờn hiệu Messermeister, cùng hai quyển sách nấu ăn nhàu nát - một quyển của James Beard và một quyển của đầu bếp Pháp Michel Guérard, bậc thầy về ẩm thực thon gọn1. Quan chức hải quan đời nào lại đếm xỉa đến một bộ dao chuyên nghiệp, nhưng chết người, được gói trong mớ hành lý ký gửi bên cạnh một quyển sách nấu ăn. Vả lại, khi hắn đi công tác xa nhà, những con dao này rất hữu dụng, Jacob Swann thường nấu ăn, hơn là chơi bời trong quán rượu hay đi xem phim một mình.
1 Ẩm thực thon gọn (Cuisine minceur): Phong cách nấu ăn ít calori nhưng vẫn giữ trọn hương vị.
Chẳng hạn như rút xương dê rồi cắt thịt thành khối nhỏ để làm món hầm vào tuần trước.
Ông hàng thịt bé bỏng của tôi, ông hàng thịt bé bỏng yêu dấu của tôi…
Hắn nghe một tiếng động khác, một tiếng thịch. Annette đang bắt đầu giẫy đạp.
Swann trở lại cốp xe, nắm tóc lôi nàng ra. “Ặc, ặc, ặc…”
Đây có lẽ là phiên bản “không, không, không” của nàng.
Hắn tìm thấy một chỗ lõm trên cát, xung quanh toàn cây nhỏ khẳng khiu và trang hoàng nào lon Kalik, nào chai Red Stripe, nào bao cao su vứt bừa và nhiều mẩu thuốc lá đang phân hủy. Hắn lăn ngửa nàng ra rồi ngồi lên ngực nàng.
Nhìn quanh. Không có ai. Mấy tiếng thét yếu đi nhiều, do cú đánh vào họng, nhưng cũng không nín hẳn.
“Này, anh sẽ hỏi cưng vài câu và cưng phải nói thành lời. Anh cần câu trả lời ngay và luôn. Cưng nói thành lời được không?”
“Ặc.”
“Nói ‘được’ xem.” “Đ…đ…được.”
“Tốt.” Hắn moi trong túi ra một tờ giấy lụa Kleenex, đoạn kẹp mũi nàng bằng tay kia và khi nàng mở miệng ra, hắn lấy giấy lụa chộp lấy lưỡi nàng, kéo đầu lưỡi qua môi hơn hai phân. Đầu nàng lắc dữ dội, cho đến khi nàng nhận ra lắc đầu còn đau hơn bị hắn kẹp mũi.
Nàng ép bản thân bình tĩnh lại.
Jacob Swann vừa nhích con dao Kai Shun tới trước vừa chiêm ngưỡng lưỡi dao và cán dao. Dụng cụ nấu nướng thường nằm trong số những món đồ được thiết kế phong cách nhất. Ánh nắng phản chiếu từ nửa trên của lưỡi dao - được dập thành nhiều chỗ lõm - tựa như đang nhấp nháy trên sóng biển. Hắn cẩn thận dùng mũi dao vuốt lên đầu lưỡi của nàng, vạch ra một vệt hồng sẫm nhưng không có máu.
Một tiếng gì đó. Hình như là “Xin anh.” Ông hàng thịt bé bỏng…
Hắn nhớ lại cảnh cứa ức vịt chỉ vài tuần trước, bằng chính con dao này, rạch ba khe rất nông để mỡ dễ chảy hơn dưới ngọn lửa nướng. Hắn nhoài người tới. “Nghe cho kỹ đây”, hắn rỉ tai. Miệng Swann gần tai nàng và hắn cảm nhận làn da nóng hực của nàng chạm vào má hắn.
Hệt như tuần trước.
Thật ra thì, đại khái như tuần trước.