Sau khi rời khỏi tổng bộ Cảnh lực Hoàng gia Bahamas, Thom lái xe về phía bắc và phía tây xuyên qua những con phố hẹp trải lát vụng về của Nassau.
“Này, tân binh, cậu có việc làm đây. Tôi cần cậu khảo sát chút ít tại khách sạn South Cove.”
“Chúng ta không đi khỏi đây sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Cậu muốn nhận nhiệm vụ hay muốn bị cắt ngang mãi đây?” Không chờ câu trả lời, Rhyme nhắc cậu cảnh sát nhớ lại thông tin mà hạ sĩ Poitier đã cung cấp qua điện thoại vào đêm kia tại New York: cuộc gọi từ một người Mỹ hỏi về việc đặt phòng trước của Moreno, và tên đàn ông ngụ tại khách sạn một ngày trước vụ nổ súng hỏi một cô hầu bàn về Moreno - Don Bruns, tay bắn tỉa thiện xạ của chúng.
“Ba mươi mấy tuổi, người Mỹ, lực lưỡng, vóc dáng nhỏ, tóc nâu cắt ngắn.” Pulaski nhớ chi tiết này từ trên bảng.
“Tốt. Tôi thì không tự mình đi được”, nhà khoa học hình sự nói. “Tôi mà đi thì người ta xôn xao cả lên. Bọn tôi đỗ xe tại bãi chờ cậu. Cậu bước tới chỗ bàn tiếp tân, trình phù hiệu ra rồi điều tra số điện thoại của kẻ gọi từ Mỹ và bất kỳ điều gì khác liên quan đến cái gã hỏi han về Moreno. Đừng giải thích nhiều quá. Chỉ nói cậu là cảnh sát đang điều tra vụ việc.”
“Tôi sẽ nói tôi là người của tổng bộ Cảnh lực Hoàng gia Bahamas.”
“Hừm, cũng được đấy. Nghe đủ quyền uy mà lại mơ hồ. Nếu cậu lấy được số - khi cậu lấy được số rồi - bọn tôi sẽ gọi cho Rodney Szarnek nhờ anh ấy nói chuyện với nhà cung cấp di động hoặc điện thoại bàn. Cậu rõ hết chưa?”
“Chắc cú, Lincoln.” “‘Chắc cú’ là sao?”
“Tôi sẽ làm”, cậu ta nói.
“Đúng là mấy cách nói cho vui miệng mà.” Anh vẫn còn bị tổn thương và giận dữ về cái mà anh xem là sự phản bội của Poitier - một phần vì cậu hạ sĩ từ chối giúp đỡ.
Khi họ lắc lư trong xe dọc các con phố của Nassau, Rhyme chợt nảy ra một ý. “Và khi cậu ở khách sạn, xem thử Eduardo de la Rua, người nhà báo đã chết, có để lại thứ gì ở đấy không. Hành lý này, sổ ghi chép này, máy vi tính này. Và tìm cách lấy được mấy thứ đấy.”
“Bằng cách nào?”
“Tôi không biết. Tôi không quan tâm. De la Rua ghi chép hay ghi âm gì tôi đều muốn có hết. Cảnh sát ở đây chẳng kỹ lưỡng lắm trong việc thu thập chứng cứ. Có thể vẫn còn gì đấy tại khách sạn.”
“Có thể ông ta ghi âm Moreno nói chuyện về người nào đấy đang do thám anh ta.”
Cậu cảnh sát trẻ nghĩ ngợi trong chốc lát. “De la Rua là phóng viên. Còn máy ảnh của ông ta thì sao? Có thể ông ta chụp một vài tấm trong phòng hoặc trong khuôn viên trước thời điểm nổ súng.”
“Chưa hề nghĩ đến. Tốt. Phải rồi. Có thể ông ta có vài tấm hình chụp một kẻ do thám nào đấy.” Rồi anh đâm ra giận dữ. “Cơ quan chức năng Venezuela. Vớ vẩn.”
Điện thoại của Rhyme reo. Anh nhìn vào tên người gọi. Chà, gì đây?
Anh nhấn nút trả lời. “Đồng chí hạ sĩ hả?”
Phải chăng Poitier bị đuổi việc rồi? Phải chăng cậu ấy gọi để xin lỗi vì nổi nóng, đồng thời nhai đi nhai lại là mình chẳng làm gì được để giúp đỡ?
Giọng của cậu cảnh sát là một lời thì thầm khe khẽ, giận dữ: “Ngày nào tôi cũng ăn trưa muộn.”
“Cậu nói gì cơ?”
“Do ca làm của tôi”, Poitier tiếp tục gắt gỏng. “Tôi ăn trưa vào lúc 3 giờ chiều. Mà anh có muốn biết tôi ăn trưa ở đâu không?”
“Tôi có…?”
“Câu hỏi đơn giản thôi, đại úy Rhyme!” Cậu hạ sĩ quát. “Anh có muốn biết tôi ăn trưa mỗi ngày ở đâu không?”
“Có chứ, có” là toàn bộ những gì Rhyme có thể thốt, hoàn toàn ngỡ ngàng.
“Tôi ăn trưa tại quán Bão Tố trên đường Baillou Hill. Gần đường West. Đó là nơi tôi ăn trưa!”
Đường dây câm bặt. Không có âm thanh gì ngoài một tiếng cạch nhẹ nhưng Rhyme hình dung ra cảnh cậu hạ sĩ giận dữ nện ngón cái lên nút ngắt máy.
“Chà.” Anh kể cho mọi người nghe về cuộc nói chuyện. “Nghe như cậu ấy rốt cuộc chịu giúp chúng ta rồi.”
Pulaski nói, “Hoặc là sẽ bắt hết chúng ta.”
Rhyme toan phản đối nhưng nhận thấy cậu cảnh sát trẻ cũng có lý. Anh nói, “Phòng khi cậu nói đúng, tân binh, ta nên thay đổi kế hoạch. Thom và tôi sẽ đi ăn trưa hoặc đi nộp mạng. Cả hai luôn không chừng. Cậu thì đi khảo sát tại khách sạn South Cove. Chúng ta sẽ thuê cho cậu một xe. Thom, hình như mình có đi qua một điểm cho thuê đâu đó thì phải?”
“Văn phòng cho thuê xe Avis. Anh muốn tôi đến đấy à?” “Tất nhiên. Chẳng nhẽ tôi hỏi vì tò mò.”
“Anh cứ ở mãi trong tâm trạng tốt thế này mà không chán hả, Lincoln?”
“Xe thuê. Làm ơn. Nhanh.”
Rhyme để ý thấy mình có điện thoại từ Lon Sellitto. Anh đã nhỡ cuộc gọi này lúc đang “bàn luận” với Poitier. Không có tin nhắn để lại. Rhyme gọi lại cho anh ta nhưng thư thoại trả lời. Anh để lại một tin nhắn thoại rồi cất nhanh điện thoại.
Thom tìm thấy văn phòng Avis qua GPS nên bẻ lái sang hướng đó. Nhưng chỉ vài phút sau, anh nói ra chiều không chắc chắn lắm, “Lincoln.”
“Hả?”
“Có người đang bám theo chúng ta. Tôi khá chắc.”
“Đừng ngoái lại nhìn, tân binh!” Rhyme không còn công tác nhiều trong ngành nữa, hiển nhiên, nhưng hồi còn trong biên chế anh thường xuyên đảm nhiệm những hiện trường vụ án “nóng” - những vụ mà ở đó hung thủ có thể vẫn còn lảng vảng, vì muốn biết lũ cớm nào phụ trách vụ án và bọn họ đang tìm manh mối nào, hoặc đôi khi còn có ý định giết những cảnh sát đó ngay lúc ấy. Nhiều bản năng đã được anh tôi luyện suốt ngần ấy năm khám xét các hiện trường như thế vẫn còn hiện hữu. Và quy tắc thứ nhất là đừng để bất kỳ kẻ nào nhận ra ta biết tỏng chúng.
Thom tiếp tục, “Một chiếc xe đang đi ngược chiều bỗng quay đầu ngay khi chúng ta vừa vượt qua nó. Ban đầu tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng chúng ta nãy giờ đi khá vòng vèo mà nó vẫn còn ở đây.”
“Tả cái xe xem.”
“Hiệu Gold Mercury, nóc vinyl đen. Chắc khoảng mười năm hoặc hơn.”
Tuổi chung của kha khá chiếc xe ở đây.
Cậu hộ lý liếc nhìn gương xe. “Hai, không, ba người bên trong. Ba gã da đen. Chừng cuối hai mươi hoặc đầu ba mươi tuổi. Áo thun, một cái xám, một cái xanh lá, ngắn tay. Một cái ba lỗ màu vàng. Không thấy được mặt bọn chúng.”
“Cậu nói hệt cảnh sát tuần tra vậy, Thom”, Rhyme nhún vai. “Chỉ là đám cảnh sát để ý chúng ta thôi. Ông cảnh sát trưởng ấy - McPherson - không vui gì cho cam khi thấy bọn người lạ chúng ta đến thành phố.”
Thom nheo mắt nhìn vào gương chiếu hậu. “Chắc không phải là cớm đâu, Lincoln.”
“Sao không?”
“Gã lái xe có đeo hoa tai còn gã kế bên thì tết tóc lọn dài.” “Nằm vùng thôi.”
“Và chúng đang chuyền tay nhau một điếu cần sa.” “Vậy chắc không phải rồi.”