• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Buồng khử
  3. Trang 41

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 40
  • 41
  • 42
  • More pages
  • 113
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 40
  • 41
  • 42
  • More pages
  • 113
  • Sau

Chương 34

Bàn tay phải của anh nâng chầm chậm lên miệng và Lincoln Rhyme tự đút cho mình một viên thịt ốc xà cừ chiên bột - giòn bên ngoài và mềm bên trong - chấm sốt cay nhà làm. Xong anh cầm lên một lon bia Kalik rồi nhâm nhi.

Nhà hàng Bão Táp - cái tên lạ lùng, khi kể đến thời tiết địa phương - trông đơn sơ, tọa lạc trên một con đường nhánh đầy cỏ tại trung tâm Nassau. Những bức tường sơn đỏ và xanh sáng, một sàn gỗ bị oằn, vài bức ảnh ố vàng chụp các bãi biển địa phương - hoặc có lẽ là Goa1 hay Bờ biển Jersey. Rất khó biết. Mấy cái quạt treo tường quay chầm chậm mà chẳng hạ nhiệt được gì. Công dụng duy nhất của chúng là chọc giận lũ ruồi.

1 Một bang nằm ở bờ biển phía tây nam của Ấn Độ.

Tuy vậy, nơi đây tự hào là có một số món ngon nhất mà Rhyme từng ăn.

Mặc dù anh kết luận rằng bất kỳ món nào ta có thể tự mình xiên bằng nĩa, mà không cần người khác bón, vốn dĩ đều ngon, ngon tuyệt cú mèo.

“Ốc xà cừ”, Rhyme hứng chí. “Chưa hề gặp vụ án nào có chứng cứ là một cái vỏ cả. Từng có vỏ hàu ở một vụ. Hương vị đậm đà. Mình làm món này ở nhà được không nhỉ?”

Thom, ngồi đối diện Rhyme, đứng dậy hỏi xin người đầu bếp công thức nấu. Người phụ nữ đáng gờm, đeo băng vải đỏ trên đầu, trông như một nhà cách mạng theo chủ nghĩa Mác, ghi chép cho cậu, thận trọng dặn cậu phải mua ốc xà cừ tươi. “Đừng bao giờ mua loại đóng hộp. Đừng bao giờ.”

Bây giờ đã gần 3 giờ, Rhyme bắt đầu tự hỏi liệu có phải cậu hạ sĩ quăng cho anh lời mời dụ khị này chỉ để cầm chân anh trong khi, như Pulaski đã gợi ý, cậu ta chuẩn bị một đội bắt giữ.

Đó là nơi tôi ăn trưa!...

Rhyme quyết định không lo chuyện này nữa và ăn thêm ốc xà cừ, uống thêm bia.

Dưới chân họ, một con chó lông nâu đen xin thức ăn thừa. Rhyme tảng lờ con vật nhỏ nhắn nhưng cơ bắp đầy mình này nhưng Thom cho nó một vài mẩu thịt ốc và vụn bánh mì. Con chó cao khoảng sáu mươi phân, có hai tai cụp và một bộ mặt dài sượt.

“Bây giờ nó sẽ bám riết cậu cho xem”, Rhyme làu bàu. “Cậu biết mà.”

“Nó dễ thương lắm.”

Cô hầu bàn, một phiên bản trẻ trung, mảnh mai hơn của bà đầu bếp, có lẽ là con gái bà, nói, “Nó là chó bánh nồi. Các anh chỉ thấy giống này trên quần đảo ở đây thôi. Tên chúng bắt nguồn từ thứ thức ăn mà chúng tôi ném cho bọn chó hoang - cơm và đậu Hà Lan, tức bánh nồi.”

“Rồi chúng lân la khắp các nhà hàng?” Rhyme hỏi mỉa mai. “Ồ, phải. Khách hàng thích chúng lắm.”

Rhyme ậm ừ rồi nhìn chằm chằm cánh cửa mà qua đó, một chốc nữa thôi, anh mong sẽ gặp hoặc Mychal Poitier hoặc dăm ba cảnh sát mặc sắc phục, có vũ trang của Cảnh lực Hoàng gia Bahamas, mang theo lệnh bắt.

Điện thoại đổ chuông và anh nhấc nó lên. “Tân binh, cậu tìm được gì rồi?”

“Tôi đang ở khách sạn South Cove. Tôi lấy được rồi. Số điện thoại của kẻ đã gọi điện hỏi về việc đặt phòng trước của Moreno. Đây là số tổng đài di động gọi từ Manhattan.”

“Tuyệt vời. Chà, số này nhất định là số trả trước nên không truy ra được. Nhưng Rodney có thể khoanh vùng cuộc gọi và thu hẹp lại còn một khu vực khá nhỏ. Có thể là một văn phòng hay phòng tập thể dục hay quán Starbucks nơi kẻ bắn tỉa của ta thưởng thức ly cà phê sữa Ý của hắn. Sẽ không mất…”

“Nhưng mà… “

“Không, dễ mà. Anh ấy có thể truy ngược từ trạm gốc mạng di động rồi chuyển đổi nội suy dữ liệu tín hiệu từ các cột phát cận kề. Kẻ bắn tỉa chắc giờ này đã quăng đi điện thoại rồi nhưng hồ sơ lưu lại chắc có thể… “

“Lincoln.”

“Hả?”

“Đây không phải là số trả trước và nó vẫn còn hoạt động.” Rhyme câm bặt trong chốc lát. Đây là vận may thật khó tin. “Anh sẵn sàng nghe chưa?”

Rhyme đáp lời. “Tân binh! Vào thẳng vấn đề đi!” “Số này đứng tên Don Bruns.”

“Kẻ bắn tỉa của ta.”

“Chính xác. Hắn dùng một số an sinh xã hội trên tài khoản điện thoại và có cung cấp một địa chỉ.”

“Ở đâu?”

“Hộp thư bưu chính tại Brooklyn. Do một tập đoàn vỏ bọc ở Delaware lập ra. Còn số an sinh là giả.”

“Nhưng chúng ta có số điện thoại mà. Bảo Rodney quét nó để tra ra thông tin và địa điểm sử dụng. Vào thời điểm này ta không thể xin được lệnh theo Điều 32, nhưng để xem liệu Lon hay ai đấy có thuyết phục được chánh án phê chuẩn một lần nghe trộm chỉ năm giây thôi nhằm nhận diện giọng nói hay không.”

2 Điều 3 của Đạo luật Kiểm soát Tội phạm và An ninh Đường phố (Mỹ) cấm các hành vi nghe trộm điện thoại, trừ một số trường hợp nhất định buộc phải có quyết định của tòa án.

Như vậy sẽ cho phép họ đối chiếu kiểu giọng này với tệp .wav mà kẻ tố giác đã gửi, cũng như xác nhận người hiện sử dụng điện thoại này chính là kẻ bắn tỉa.

“Rồi nhờ Fred Dellray điều tra ai đứng sau công ty này.” “Vâng. Còn số thứ khác nữa.”

Một số thứ khác nữa. Nhưng Rhyme kìm lại. Ngày nào đó anh sẽ thuyết giáo cậu tân binh một trận ra trò sau.

“Ông nhà báo de la Rua thì không để lại gì ở khách sạn hết. Ông ta đi phỏng vấn Moreno chỉ mang theo một túi hay cặp hồ sơ, nhưng họ chắc chắn là cảnh sát đã mang đi cùng với mấy thi thể rồi.”

Anh tự hỏi liệu Poitier - giả sử cậu ta đến và có hứng hợp tác - có cho phép họ tiếp cận những món đồ ấy hay không.

“Tôi vẫn đang chờ nói chuyện với cô hầu bàn về gã người Mỹ có mặt ở đây vào ngày trước hôm nổ súng. Nửa tiếng nữa cô ta đến.”

“Làm được lắm, Pulaski. Này, cậu có thận trọng không đấy? Có thấy tăm tích chiếc Mercury chở mấy thằng hút xách do thám chúng ta không?”

“Không, tôi tìm nãy giờ. Còn bên phía anh thì sao?... Mà khoan. Anh hỏi tôi như vậy tức là anh đã chuồn khỏi bọn chúng rồi còn gì.”

Rhyme mỉm cười. Cậu nhóc này đang lĩnh hội đây.