Thoạt tiên, Amelia Sachs hài lòng khi tháo pin ra khỏi điện thoại của mình.
Nhưng rồi sự hoang tưởng thấm vào như nước thấm qua tầng hầm trát vữa ẩu trong căn biệt thự phố của cô tại Brooklyn. Cô quẳng điện thoại vào một rãnh cống bên ngoài cái hang Java Hut đang nhả khói.
Cô tìm một cảnh sát tuần tra, đổi tờ tiền mệnh giá thấp nhất của mình, tờ mười đô la, lấy chỗ tiền lẻ đáng giá bốn đô, đoạn gọi Tổng bộ Cảnh sát từ một bốt điện thoại công cộng gần đó, rồi được chuyển máy.
“Sellitto đây.” “Lon.”
“Cô nghĩ hắn đang nghe thật sao?” Anh ta hỏi. “Tôi không muốn đánh liều đâu.”
“Được thôi, không sao. Nhưng bực thật. Chiếc Android mới mua đấy. Thằng khốn. Còn giờ cô sẵn sàng chưa?”
Cô có bút trong tay và một tập ghi chép trên chiếc kệ ố màu bên dưới ống nghe. “Anh nói đi.”
“Tên người phiên dịch là Lydia Foster.” Anh ta cho Sachs địa chỉ của cô gái tại Đại lộ Số 3. Cả số điện thoại. “Làm sao bên khảo sát tìm được cô ta?”
“Chạy đôn chạy đáo”, Sellitto giải thích. “Bắt đầu từ tầng thượng của tòa nhà văn phòng nơi Moreno đón cô ta rồi khám xét từ đấy xuống hai mươi chín tầng. Tất nhiên, đến tầng ba họ mới tìm thấy, chạy lăng quăng lâu lắm. Khi ấy cô ta đang hành nghề tự do, phiên dịch cho một ngân hàng.”
“Tôi gọi cho cô ta ngay.” Cô nói thêm, “Làm thế quái nào mà hắn nghe trộm được đường dây của chúng ta, Lon? Đâu phải ai cũng làm được vậy.”
Vị thám tử làu bàu, “Thằng khốn này đeo bám dễ sợ thật.” “Mà hắn cũng biết số của anh rồi”, cô chỉ ra. “Nhớ nhìn trước ngó sau đấy.”
Anh ta cười khàn. “Đó là cách nói sáo mòn mà Linc nhất định sẽ không tán thành.”
Những lời của anh càng làm cô nhớ Rhyme quay quắt. “Tìm được gì tôi sẽ cho anh biết”, cô nói.
Vài phút sau Sachs đã nói chuyện với Lydia Foster, giải thích mục đích cuộc gọi.
“À, anh Moreno. Vâng, tôi rất buồn khi biết tin đấy. Tôi phiên dịch cho anh ấy ba lần trong năm vừa qua.”
“Lần nào cũng tại New York ư?”
“Đúng rồi. Những người anh ấy gặp đều nói tiếng Anh khá sõi nhưng anh ấy muốn nói chuyện bằng ngôn ngữ bản xứ của họ thông qua tôi. Anh ấy nghĩ làm vậy sẽ hiểu họ tốt hơn. Ngoài những lời họ nói, tôi còn phải kể cho anh ấy nghe suy nghĩ của mình về thái độ của họ.”
“Tôi đã nói chuyện với người tài xế chở hai người khắp thành phố vào ngày 1 tháng 5. Anh ta kể rằng cô còn nói chuyện phiếm với anh Moreno nữa.”
“Đúng rồi. Anh ấy cởi mở lắm.”
Sachs cảm thấy tim cô đập nhanh hơn một chút. Người phụ nữ này có thể là một kho tàng thông tin.
“Cô và anh ta gặp bao nhiêu người trong chuyến đi mới nhất?” “Chắc là bốn người. Một số tổ chức phi lợi nhuận, điều hành bởi người Nga và một số người từ Dubai, và tại lãnh sự quán Brazil.
Anh ấy cũng tự mình gặp một người nào đấy. Người đàn ông mà anh ấy gặp nói tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha. Anh ấy không cần tôi nên tôi chờ ở Starbucks dưới lầu trong tòa nhà văn phòng.”
Hoặc có lẽ anh ta không muốn cô nghe được nội dung cuộc gặp mặt đấy.
“Tôi muốn đến chỗ cô nói chuyện.”
“Được, giúp được gì tôi sẽ giúp. Hôm nay tôi ở nhà cả ngày. Tôi sẽ tìm tất cả bản ghi có liên quan rồi sắp xếp lại.”
“Lần nào phiên dịch cô cũng lưu lại hồ sơ ư?”
“Mọi lời mọi chữ. Cô chưa biết đâu, bao lần tôi gửi cho khách thứ gì thì họ làm mất thứ đấy hoặc là không lưu lại bản sao.”
Vậy càng hay.
Ngay lúc đó, điện thoại cô ngân lên báo có tin nhắn khẩn cấp. “Xin cô chờ một lát”, cô bảo Lydia Foster. Rồi đọc nội dung.
Điện thoại của Bruns vẫn còn hoạt động. Đã kiểm tra giọng nói - chính hắn. Đang theo dõi vị trí trực tiếp. Hắn ở Manhattan ngay lúc này. Gọi Rodney Szarnek đi.
- Ron
Cô nói, “Cô Foster, tôi có việc phải làm nhưng tôi sẽ tới chỗ cô sớm.”