Lâu lâu hắn lại thắc mắc về con người, Jacob Swann chứ ai. Người ta hoặc là tận tâm, hoặc là không. Người ta hoặc là cọ từng vết xém cho sạch cái chảo xào bằng thép không gỉ có đáy đúc đồng, hoặc là không. Người ta hoặc là bỏ công sức làm món bánh Soufflé nướng phồng, để thấy nó nở lên hơn mười hai phân khắp bề mặt khuôn ramekin, hoặc là nói “kệ mẹ nó” rồi dọn lên món tráng miệng Häagen-Dazs, món kem có cái tên viết bằng thứ tiếng Scandinavia giả hiệu nhưng thực chất lại sản xuất tại Mẽo.
Đứng trước một Lydia Foster thở hổn hển, chỏng chơ, hắn nghĩ đến Amelia Sachs.
Ả đủ thông minh để hủy đi điện thoại của mình (mà nó bị hủy thật, chứ không chỉ bị hoạn, theo như phát hiện của đám đồng nghiệp kỹ thuật viên). Nhưng rồi ả đã phạm sai lầm là gọi lại cho thám tử Sellitto từ một điện thoại công cộng chỉ cách Java Hut chưa đến chục mét. Khi ả gọi thì chính các bậc thầy công nghệ tại tổng bộ đã xâm nhập xong đường dây ở buồng điện thoại này - và nhiều buồng khác gần đó.
(Mặc dù, dĩ nhiên, họ chính thức tuyên bố mình chẳng biết cách làm vậy, mà cho dù có biết cũng không bao giờ làm).
Đôi khi cái lò Miele của ta lăn ra hỏng - đương nhiên là ngay trước khi ta chuẩn bị đút vào món cừu rô ti - thì ta phải ứng biến.
Y như rằng, Sachs đã chuyển cho Lon Sellitto - và vô tình cho cả Jacob Swann - những thông tin sống còn về Lydia Foster.
Lúc này hắn lặng lẽ đi khắp căn hộ để xác nhận chỉ có hai người bọn họ. Có lẽ hắn chẳng còn nhiều thời gian. Sachs đã nói sẽ đến muộn, nhưng biết đâu chẳng bao lâu nữa ả sẽ gọi điện hoặc đến đây. Hắn có nên chờ ả không? Hắn phải cân nhắc chuyện đó. Dĩ nhiên, có thể ả không đến một mình. Thế đấy, đành rằng hắn có súng lục, nhưng bắn chác, thay vì chặt chém, là cách giải quyết vấn đề lôi thôi nhất (và kém thú vị nhất).
Nhưng nếu Sachs đi một mình thì sao? Hắn nảy ra nhiều phương án.
Cất con dao đi, hắn bèn trở lại với ả phiên dịch viên, chộp tóc và cổ áo rồi quăng ả vào một chiếc ghế ăn nặng trịch. Hắn cột ả vào ghế bằng dây đèn, do hắn cắt ra bằng một con dao tiện dụng rẻ tiền mang bên người - dĩ nhiên không phải con dao Kai Shun. Hắn thậm chí còn chưa hề dùng lưỡi dao này xắt dây nhợ dùng để cột lại khúc bò cuộn, một trong những công thức ưa thích của hắn.
Nước mắt tuôn trên mặt ả và, thở hộc lên từ chỗ họng bị đánh, Lydia Foster run lẩy bẩy rồi quẫy đạp.
Jacob Swann thò vào túi áo lôi con dao Kai Shun ra khỏi bao gỗ. Phản ứng của ả, sự kinh hãi, lên đến tột đỉnh. Ta chỉ tiu nghỉu trước chuyện bất ngờ mà thôi. Nhẽ ra ả phải lường trước chuyện này chứ.
Ông hàng thịt bé bỏng của tôi…
Hắn khom người bên cạnh khi ả ngồi kêu ra những tiếng ghê tởm và run rẩy như điên.
“Ngồi yên”, hắn rỉ tai ả.
Hắn nghĩ đến Bahamas, vào hôm qua, nghĩ đến nàng Annette kêu ặc ặc ặc trên một bãi đất trống gần bãi biển, vây quanh là những cây cọ bạc và cây sung dâu bị lũ dây tơ hồng siết cổ đến chết.
Ả phiên dịch viên không làm theo đúng lời hắn nhưng ả cũng ngồi yên được.
“Tôi có vài câu hỏi. Tôi muốn có tất cả các tài liệu liên quan đến những lần em phiên dịch cho Robert Moreno. Hai người nói về chuyện gì. Gặp những ai. Nhưng trước tiên, em đã nói chuyện với bao nhiêu cảnh sát về Robert Moreno rồi?” Hắn lo lắng có người đã gọi cho ả sau khi Amelia Sachs gọi.
Ả lắc đầu.
Jacob Swann gác bàn tay trái lên mu hai bàn tay bị cột chặt xuống của ả. “Cái đấy không phải con số. Bao nhiêu cảnh sát?”
Ả kêu thêm nhiều tiếng quái dị rồi, khi hắn lướt con dao sượt qua các ngón tay của ả, ả thì thào, “Không có ai hết.”
Ả liếc nhìn ra cửa. Cái liếc có nghĩa là ả tin mình có thể tự cứu bản thân nếu câu giờ, cho cảnh sát thời gian đến.
Jacob Swann cuộn các ngón tay trái của hắn rồi gác mép con dao Kai Shun, được dập nhiều vết lõm, tựa vào các khớp đốt ngón tay mình. Lưỡi dao hạ thấp xuống ngón giữa và ngón áp út của ả. Đây là cách dùng dao xắt thức ăn của tất cả các đầu bếp nghiêm túc, đầu ngón tay của bàn tay giữ thức ăn phải cong vào bên dưới và tránh xa khỏi lưỡi dao nguy hiểm. Khi cắt phải rất thận trọng. Hắn đã xắt xuyên qua ngón tay của mình vài bận. Cơn đau khôn tả, các ngón tay chứa dây thần kinh nhiều hơn bất kỳ bộ phận nào khác của cơ thể.
Hắn thì thầm, “Bây giờ tôi hỏi em một lần nữa.”