• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Buồng khử
  3. Trang 48

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 47
  • 48
  • 49
  • More pages
  • 113
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 47
  • 48
  • 49
  • More pages
  • 113
  • Sau

Chương 41

Chuyến xe đến địa điểm tên bắn tỉa ẩn nấp trên gò đất gần khách sạn South Cove lâu hơn đáng kể so với thường lệ.

Mychal Poitier chỉ cho Thom một lộ trình phức tạp để ra con đường cao tốc chính dẫn đến đích - đường SW. Mục đích của việc đi vòng vèo thế này là để xem thử chiếc Mercury vàng còn theo đuôi họ không. Poitier cam đoan với Thom chiếc xe đó không chở cảnh sát của Cảnh lực Hoàng gia Bahamas bám theo do thám. Cái đuôi này có lẽ dính líu đến Moreno hay thứ gì đó hoàn toàn khác. Có thể chỉ đơn giản là một người Mỹ èo uột ăn vận lịch sự, ngồi xe lăn đã gây hứng thú cho mấy tên cướp.

Rhyme gọi cho Pulaski, lúc này vẫn còn ở khách sạn South Cove, rồi cho cậu ta biết họ sẽ đến đâu. Cậu cảnh sát tiếp tục chờ cô hầu bàn, biết đâu cô lại có thêm thông tin về việc thu thập tình báo của tên bắn tỉa tại khách sạn một ngày trước vụ nổ súng.

Vừa đi qua sân bay, xe cộ thưa hẳn và Thom tăng tốc, điều khiển chiếc xe chạy dọc đường SW và cái vòng cung mềm mại bao quanh đảo của nó, ngang qua những khu vực nhà kín cổng cao tường được tỉa tót gọn ghẽ, ngang qua những cái lán được tô điểm bằng quần áo trên dây phơi và những con dê trong chuồng, ngang qua những đầm lầy rồi tiếp theo là một dải rừng và cây cỏ xanh mởn dài vô tận - Công viên Clifton Heritage. “Ở đây, rẽ ở đây”, Poitier nói.

Họ đã đến một con đường đất trở hướng sang phải và dẫn qua một cánh cổng rộng hoen gỉ đang mở. Con đường chạy dọc một gò đất hẹp đi sâu hơn tám trăm mét vào vịnh Clifton. Mũi đất nằm trên mực nước biển vài mét, lấm chấm cây cối và bụi cây cùng những bãi trọc dơ bẩn, trải dài hai bên là một bờ biển chỗ thì nhiều đá, chỗ thì lắm cát. Hai bên đường đặt nhiều tấm biển Cấm Bơi. Không thấy có giải thích gì thêm nhưng nước biển rất độc, xanh lè và khó coi lạ thường.

Thom đi theo con đường này, men mé phía bắc của mũi đất, ngang qua vài cơ sở thương mại Poitier đã ám chỉ trước đó tại nhà hàng. Cơ sở đầu tiên mà họ đi ngang qua, nằm ở giao lộ mà con đường không tên cắt đường SW, là sân rác công cộng nơi vài ngọn lửa đang cháy và một tá người đi lang thang khắp nơi nhặt nhạnh bất kỳ thứ gì có giá trị. Tiếp đến là cơ sở tái chế lốp xe và cuối cùng là cái nhà máy luyện kim gồm vài cái lán thấp tè, mỏng manh đến nỗi một cơn gió nhẹ, chứ đừng nói đến bão tố, cũng đủ thổi bay chỗ lán này. Người ta biết tên các doanh nghiệp này nhờ các biển hiệu sơn thủ công. Đỉnh các hàng rào được gia cố thêm dây kẽm gai, những con chó căng thẳng lảng vảng khắp khuôn viên kiếm mồi, chúng béo lùn và có ức rộng - rất khác con bánh nồi mà họ đã chia sẻ bữa trưa.

Nhiều cuộn khói, vàng và xám, cứ ngang ngạnh lần lữa, như thể quá nặng để cất mình theo đám gió thoảng.

Khi Thom thận trọng nhích dọc theo con đường rỗ, quang cảnh về phía bên phải đột nhiên mở ra và trước mặt họ là khung cảnh vịnh nước xanh mướt bên dưới một bầu trời xanh tuyệt mĩ với mây trắng dày đặc như những nùi bông. Xa xa tầm hai cây số là đường thẳng màu be thấp do đất liền và những tòa nhà, chính là khách sạn South Cove và khuôn viên bao quanh, vạch nên. Đâu đó dọc mé bắc này của mũi đất, tính từ đây đến cuối mũi, cách gần trăm mét, có thể kẻ bắn tỉa đã chọn nơi ngắm bắn của hắn.

“Đỗ đại chỗ nào đi”, Rhyme nói. Thom lái một đoạn ngắn đến một khu vực đỗ rồi dừng xe. Cậu vừa tắt máy xong thì có hai thứ âm thanh tràn vào xe - tiếng đập nện nhịp nhàng đinh tai từ nhà máy kim loại và tiếng sóng vỗ yếu ớt lên những tảng đá nằm dọc hai bên bờ biển.

“Đầu tiên”, Poitier nói. Cậu thò tay vào ba lô lôi ra một thứ rồi trao cho Rhyme. “Anh có muốn cái này không?”

Đó là một khẩu súng lục. Hiệu Glock. Rất giống khẩu súng của Amelia Sachs. Poitier xác nhận súng đã nạp đạn và kéo thanh trượt để cho một viên vào ổ đạn. Súng Glock không có khóa an toàn, chỉ cần bóp cò để nổ súng.

Rhyme nhìn chăm chăm khẩu súng, liếc nhìn Thom rồi cầm lấy khẩu súng bằng bàn tay phải. Anh chưa bao giờ quan tâm đến súng ống. Cơ hội sử dụng súng - ít ra trong ngành pháp y của anh - hầu như không bao giờ tồn tại và anh luôn e ngại có lúc mình phải rút súng ra sử dụng. Sự miễn cưỡng không xuất phát từ nỗi sợ phải giết kẻ tấn công, mà xuất phát từ việc một phát súng duy nhất cũng đủ làm nhiễm bẩn hiện trường vụ án. Khói, áp suất nổ, dấu tích của phát súng, hơi nước…

Điều đó vẫn đúng nhưng lạ một điều, lúc này đây anh cảm thấy bị ấn tượng trước cảm giác quyền lực mà vũ khí này mang lại cho mình.

Trái với sự tuyệt vọng vô ngần đã vây quanh đời anh kể từ vụ tai nạn.

“Có chứ”, anh đáp.

Mặc dù anh không cảm nhận được nó trong các ngón tay của mình, nhưng khẩu Glock dường như lan vào tận da anh, trở thành một phần cánh tay mới của anh. Anh cẩn thận đưa súng nhắm vào màn nước bên ngoài cửa xe, đồng thời nhớ lại kiến thức đào tạo sử dụng súng của mình. Luôn giả định mọi vũ khí được nạp đạn và sẵn sàng khai hỏa, không bao giờ chĩa vũ khí vào bất kỳ thứ gì ta chưa sẵn sàng ghim đạn vào, không bao giờ nổ súng nếu không thấy chính xác đằng sau mục tiêu là gì, không bao giờ đặt ngón tay lên cò nếu chưa chuẩn bị nổ súng.

Là nhà khoa học, Rhyme thực ra cũng là một tay súng khá thiện xạ, bởi anh sử dụng vật lý để tính toán cách găm viên đạn vào đúng đích của nó.

“Được lắm”, anh nói lần nữa rồi luồn súng vào túi trong áo khoác.

Họ ra khỏi xe rồi khảo sát khu vực: nào ống nước và máng xối dẫn nước thải ra ngoài đại dương, nào hàng tá đống bùn đặc chất cao như những ụ kiến khổng lồ, nào gạch xỉ than, nào linh kiện xe và đồ điện gia dụng, nào máy móc công nghiệp hoen gỉ nằm la liệt trên nền đất.

Cấm Bơi…

Thật chứ chẳng chơi.

Thom nói, “Khói mù nhiều mà khách sạn thì xa quá. Làm sao hắn nhìn rõ để xác định mục tiêu chứ?”

Poitier nói, “Tôi cho là hắn dùng một ống kính đặc biệt. Công nghệ quang học thích nghi, laze.”

Rhyme phấn khởi. Rõ ràng cậu hạ sĩ này đã nghiên cứu nhiều về vụ án hơn những gì cậu tiết lộ - hoặc là nhiều hơn mức độ hài lòng của ông phó cảnh sát trưởng McPherson.

“Cũng có thể hôm ấy trời trong hơn.”

“Ở đây chẳng bao giờ trời trong nổi”, Poitier vừa nói vừa khua tay về phía một ống khói thấp tè mọc trên nhà máy lốp xe. Nó phun ra toàn khói màu xanh mật và màu be.

Rồi, bị bủa vây trong cái mùi trứng thối và cao su nóng đáng lộn mửa bắt nguồn từ sự ô nhiễm nơi đây, họ đi đến gần bờ biển hơn. Rhyme nghiên cứu mặt đất để tìm chỗ tốt nhất mà kẻ bắn tỉa có thể ẩn nấp - phải là chỗ ngụy trang tốt và có một chỗ lõm cho phép gác súng bắn tỉa lên trên. Có nửa chục địa điểm như thế.

Không ai cản trở cuộc tìm kiếm, gần như chỉ có họ ở đây. Một chiếc xe bán tải giảm tốc độ rồi đỗ ngay bên kia con đường. Tay tài xế, mặc áo xám ố mồ hôi, đang nói chuyện điện thoại, bước ra sau chiếc xe tải của mình rồi bắt đầu quăng mớ túi rác vào một con mương cạnh đường. Cái khái niệm “tội xả rác” dường như không tồn tại ở Bahamas. Rhyme còn nghe thấy tiếng cười hô hố và tiếng la ó từ bên kia hàng rào vây quanh nhà máy luyện kim, nhưng ngoại trừ chuyện đó ra thì họ mặc sức tung hoành nơi đây.

Khi tìm kiếm nơi ẩn nấp của kẻ bắn tỉa, Thom, Poitier và Rhyme, kẻ cuốc bộ, người lăn xe, xuyên qua đám cỏ dại và nhiều mảng đất cát, chiếc xe lăn Storm Arrow bám đất khá tốt trên địa hình gồ ghề. Vì Poitier và Thom ra được sát chỗ mé nên anh bảo họ thứ cần tìm: bụi cây bị xén, vết lõm, dấu chân hoặc dấu ủng dẫn đến một khu vực bằng phẳng. “Xem xét các mảng cát nữa.” Ngay cả một vỏ đạn cũng để lại một dấu vết đặc trưng.

“Hắn nhất định là dân nhà nghề”, Rhyme giải thích. “Hắn chắc đã dùng kiềng đỡ hoặc bao cát để gác súng lên nhưng cũng có thể hắn dùng đá và để nguyên đội hình như vậy. Tìm hòn đá nào lạc chỗ đi, có thể là một hòn nằm cân bằng trên một hòn khác. Ở khoảng cách như thế thì cây súng bắn tỉa phải tuyệt đối nằm vững.”

Rhyme nhíu mắt - sự ô nhiễm và cơn gió nơi đây làm cay mắt anh. “Tôi muốn tìm cho ra vỏ đạn”, anh nói. Nhưng anh không nghĩ kẻ bắn tỉa sẽ để lại bất kỳ vỏ đạn nào, dân nhà nghề luôn luôn nhặt lại vỏ đạn bởi vì chúng chứa cả kho tàng thông tin về hung khí và tay súng. Dẫu vậy, anh nhòm xuống lòng nước, tự hỏi liệu một vỏ đạn có bị văng xuống đấy không. Biển đen ngòm và anh chắc là nó khá sâu.

“Có thợ lặn thì tốt quá.”

“Thợ lặn chính thức của chúng tôi thì không có rồi, thưa đại úy”, Poitier nói một cách đầy tiếc nuối. “Dĩ nhiên đây có phải cuộc điều tra chính thức đâu.”

“Chẳng qua là một chuyến tham quan đảo thôi.” “Phải, chính xác là vậy.”

Rhyme lăn xe đến gần mé và nhìn xuống. “Cẩn thận đấy”, Thom hô lên.

“Nhưng mà”, Poitier nói, “tôi biết lặn đấy. Hay là bữa nào tôi quay lại xem thử có gì dưới đấy không. Tôi phải đi mượn vài chiếc đèn soi dưới nước từ cái đồn cạnh biển của chúng tôi.”

“Cậu làm thật hả, đồng chí hạ sĩ?”

Cậu ta cũng nhòm xuống mặt nước. “Phải. Ngày mai, tôi…” Chuyện xảy ra tiếp theo ập đến thật nhanh.

Nhanh như cắt.

Nghe tiếng nhíp ô tô loảng xoảng và tiếng động cơ nổ ọc ạch, kêu xì xì, Rhyme, Thom cùng Poitier ngoái lại nhìn con đường đất mà vừa nãy họ lái trên đó. Họ thấy cái xe Mercury vàng óng phóng thẳng về phía mình, lần này chỉ có hai tên trong xe.

Rồi Rhyme hiểu ra. Anh liếc ra sau, thấy gã mặc áo thun xám, chính là kẻ xả rác từ chiếc xe bán tải, băng nhanh qua con đường hẹp rồi giằng co với Poitier khi cậu đang rút súng. Khẩu súng văng ra. Kẻ tấn công đứng phắt dậy rồi đá vào bên hông và đầu cậu hạ sĩ đang thở hổn hển, mạnh. “Không!” Rhyme la lên.

Chiếc Mercury phanh rít lại và hai tên trong số những kẻ trước đó bám đuôi họ nhảy ra ngoài - một gã tóc tết lọn dài mặc áo ba lỗ vàng và tên đồng bọn, lùn hơn, mặc áo thun xanh lá. Tên mặc áo xanh lá giật điện thoại ra khỏi tay Thom rồi lên gối khiến cậu ôm bụng.

“Đừng!” Rhyme kêu lên - một tiếng kêu tự bộc phát và vô ích. Tên mặc áo thun xám nói với đồng bọn, “Ô kê, bọn mày thấy ai khác nữa không?”

“Không.”

Dĩ nhiên, đó là lý do vừa nãy gã nói chuyện điện thoại. Gã đến đây hoàn toàn không phải để quăng rác. Gã đã theo dõi họ và sử dụng điện thoại để báo bọn kia biết nạn nhân của chúng đã đến địa điểm ra tay.

Poitier hổn ha hổn hển, tay ôm chặt hông.

Rhyme cứng cỏi nói, “Bọn tao là cảnh sát Mỹ đấy. Bọn tao còn làm việc với FBI. Khôn hồn thì đừng lún sâu. Cút ngay.”

Anh có nói cũng như không.

Tên mặc đồ xám bước về phía khẩu súng lục của Poitier đang nằm trên nền đất bụi bặm cách đó ba mét.

“Đứng lại”, Rhyme ra lệnh. Tên này đứng lại. Gã chớp mắt nhìn nhà khoa học hình sự. Mấy kẻ tấn công còn lại đứng im. Bọn chúng đang nhìn khẩu Glock trong tay Rhyme. Khẩu súng hơi run, nhất định rồi, nhưng từ khoảng cách này anh dễ dàng ghim một viên đạn vào thân trên của kẻ tấn công.

Tên này vừa giơ bàn tay lên một chút vừa đứng dậy. Mắt dán vào khẩu súng lục. Trở lại nhìn Rhyme. “Ô kê, ô kê, ông anh. Đừng làm liều.”

“Tất cả tụi bay, lùi lại nằm xuống đất, úp mặt xuống.”

Hai tên ở trong xe nãy giờ quay sang nhìn tên mặc áo xám. Không ai cử động.

“Tao không lặp lại đâu.” Rhyme tự hỏi nếu bắn thật thì sức giật của súng sẽ làm bàn tay anh ra sao. Anh cho là gân tay sẽ bị tổn thương. Nhưng sau khi bắn xong anh chỉ cần giữ chặt súng là được. Mấy tên còn lại sẽ tháo chạy sau khi anh giết tên đầu đảng.

Nghĩ đến Mệnh lệnh Đặc nhiệm. Không theo trình tự pháp luật, chẳng xét xử. Tự vệ. Lấy mạng trước khi kẻ thù lấy mạng.

“Ông định bắn tôi hả?” Tên đàn ông đang săm soi anh, bất ngờ tỏ vẻ thách thức.

Rhyme hiếm khi có cơ hội mặt đối mặt với kình địch. Bọn chúng thường lẩn khỏi hiện trường từ lâu trước khi anh kịp thấy mặt, có thấy chăng thì thường là tại tòa án nơi anh làm nhân chứng chuyên gia cho bên công tố. Tuy nhiên, anh chẳng ngại đấu mắt với tên áo xám này.

Tên đồng bọn của hắn, tên áo vàng với cơ bắp ấn tượng, tiến lên trước nhưng đứng gấp lại khi Rhyme xoay súng về phía gã.

“Ấy, bình tĩnh, ông anh, bình tĩnh.” Hai bàn tay giơ lên. Rhyme lại nhắm tên đầu đảng, mắt hắn dán vào khẩu súng, bàn tay hắn giơ lên cao. Gã mỉm cười. “Thật không? Thật ông định bắn tôi không? Chắc là không đâu.” Gã bước tới một hai mét. Khựng lại. Rồi lại bước thẳng về phía Rhyme.

Chẳng còn gì để nói nữa.

Rhyme gồng mình, hi vọng sức giật của súng sẽ không làm hoài công cuộc phẫu thuật mong manh trước đây, hi vọng anh có thể giữ súng trong tay. Anh ra lệnh ngón trỏ co lại.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Súng Glock - thứ súng lục đáng tin cậy do Áo sản xuất - chỉ đòi hỏi một lực bóp có cường độ một vài kilôgam lực.

Vậy mà Rhyme vẫn không thể dồn đủ lực, không thể bóp đủ mạnh để cứu mạng hộ lý của mình và cậu cảnh sát đã đánh cược sự nghiệp bản thân để giúp anh.

Tên áo xám tiếp tục tiến tới, có lẽ vì gã cho rằng Rhyme thiếu dũng khí nổ súng, mặc dù anh cố gắng bóp cò một cách tuyệt vọng. Đáng sỉ nhục hơn nữa, gã không tiến đến từ bên hông mà vẫn đi đều trên quỹ đạo hướng về cái họng súng đang lắc lư theo hướng hắn.

Tên này cuộn bàn tay cơ bắp của hắn quanh khẩu súng và dễ dàng giật nó ra khỏi tay Rhyme.

“Ông đúng là kẻ quái dị.” Gã thủ thế, đặt chân lên giữa ngực Rhyme rồi đạp mạnh.

Chiếc xe lăn Storm Arrow lăn lùi hơn nửa mét rồi rơi xuống mép đá. Rhyme và chiếc xe lăn đổ nhào vào lòng biển, nước bắn lên tung tóe một tiếng rõ kêu. Anh hít một hơi thật sâu rồi chìm xuống.

Nước không sâu như anh tưởng, màu đen sẫm là do ô nhiễm nơi đây, hóa chất và chất thải. Chiếc xe lăn rơi xuống khoảng ba mét thì dừng lại dưới đáy.

Đầu Rhyme giật liên hồi, phổi đau nhói khi hơi thở của anh cạn dần, Rhyme dùng hết sức xoay đầu, lấy miệng ngoạm chặt sợi dây đeo chiếc ba lô bạt được móc đằng sau xe lăn. Anh giật nó về phía trước và nó nổi lềnh bềnh trong tầm với của anh. Khó khăn lắm anh mới vòng được cánh tay quanh nó để giữ thăng bằng, đoạn dùng răng mở khóa kéo, hạ thấp đầu để câu ra ống thở của máy thông khí cầm tay. Anh giữ chặt cái ống rồi lần nó giữa hai môi.

Mắt anh nóng và cay xè vì những chất gây ô nhiễm trong nước, anh nheo mắt lại nhưng vẫn giữ chúng mở để tìm công tắc điều khiển máy thông khí.

Cuối cùng cũng thấy nó ở kia. Thế là xong. Anh bật công tắc.

Đèn sáng lên. Chiếc máy kêu rừm rừm rồi anh hít vào một ít ôxy ngọt ngào, tuyệt diệu.

Một lần nữa.

Nhưng không có lần thứ ba. Có vẻ như nước đã chui được qua vỏ máy, làm đoản mạch thiết bị.

Chiếc máy thông khí tối sầm lại. Không khí chấm dứt.

Vào khoảnh khắc đó anh nghe một tiếng khác, cái tiếng dù bị chặn lại qua làn nước nhưng rõ mồn một: Thật ra là hai tiếng.

Tiếng súng.

Báo hiệu cái chết của bạn bè anh: một người anh quen từ tận thuở nào, một người anh đang dần thân hơn chỉ trong vài giờ vừa qua.

Hơi thở tiếp theo của Rhyme chỉ còn nước.

Anh nghĩ đến Amelia Sachs rồi cơ thể anh thả lỏng.

Không.