Trở lại đường SW.
Thom cầm lái, Poitier, Pulaski và Rhyme ngồi trong chiếc xe du lịch hỗ trợ người khuyết tật, quay lại đúng lộ trình đến khách sạn South Cove mà ngày hôm qua họ đã đi trong lén lút, thậm chí suýt mất mạng, để đến mũi đất nằm trên vịnh Clifton.
Mặt trời đang rọi nắng sau lưng họ, còn sớm mà đã lên cao và cây cỏ hoa lá rực lên ánh lục, đỏ, vàng hươm. Có một vài bông hoa trắng mà Rhyme biết Sachs sẽ thích ngắm.
Nhớ anh lắm…
Cô đã ngắt máy ngay khi anh hít vào một hơi để nói điều tương tự. Anh mỉm cười khi nghĩ đến cái thời khắc trùng hợp ấy.
Họ tạt nhanh qua trung tâm hiện trường vụ án của Cảnh lực Hoàng gia Bahamas để lấy một vài trang thiết bị căn bản dùng trong thu thập chứng cứ. Bộ đồ nghề thuộc hạng chất lượng cao, Rhyme tin chắc Pulaski cùng Poitier có thể tìm được thứ gì đó trong Buồng Khử giúp họ khẳng định mối liên hệ giữa Barry Shales với vụ bắn tỉa, và nhiều khả năng sẽ giúp họ tìm được manh mối xác định nhân thân của X165.
Chẳng bao lâu, họ đến khách sạn rồi tấp vào mặt tiền của cái nơi uy nghi mà yên ắng, một phong cách kiến trúc mà Rhyme cho là phong cách thực dân mới. Thom đẩy Rhyme, trong chiếc xe lăn đẩy tay, dọc vỉa hè ở lối ra vào, vây quanh bởi những khu vườn được chăm nom tỉ mỉ.
Họ đi vào đại sảnh và Mychal Poitier mở lời chào cô tiếp tân thân thiện. Cô ta tò mò về sự xuất hiện của một người đàn ông ngồi xe lăn hơn là viên cảnh sát, dĩ nhiên khách sạn đã gặp quá nhiều cảnh sát dạo gần đây rồi. Khách sạn có vẻ dễ đi lại vì chỉ nằm trên một tầng, nhưng Rhyme cho rằng khu nghỉ dưỡng này - chủ yếu là câu lạc bộ bãi biển và sân gôn - chưa tiếp nhận nhiều khách khuyết tật.
Người quản lý hiện đang bận nhưng cô tiếp tân không ngần ngại chuẩn bị một thẻ chìa khóa cho dãy phòng 1200.
Pulaski, người gặp cô hôm qua, gật đầu chào rồi trình ra ảnh chụp Barry Shales mà Sachs gửi qua email. Cô và những nhân viên khác đều chưa hề gặp Shales.
Chi tiết này gần như xác nhận điều mà Rhyme tin: Chính X165 là kẻ đã ở khách sạn vào ngày 8 tháng 5 trong vai trò yểm trợ Shales.
Với Pulaski và Poitier mang trang thiết bị thu thập chứng cứ, đoàn tùy tùng đi dọc hành lang mà cô tiếp tân đã chỉ.
Đi bộ được vài phút - vì khách sạn khá rộng - Thom hất đầu về phía một tấm biển.
Dãy phòng 1200-1208 →
“Gần đến rồi.”
Họ rẽ ngay chỗ ngoặt. Rồi dừng lại đột ngột. “Khoan đã”, Poitier làu bàu. “Cái gì thế này?”
Rhyme đang nhìn vào cánh cửa đôi dẫn đến dãy phòng 1200, Buồng Khử - hiện trường vụ án mà đáng lẽ đã được cảnh sát đánh dấu bằng dây giăng và để biển cấm vào, niêm phong theo đúng quy trình.
Không còn được niêm phong nữa.
Cánh cửa đang mở toang. Một người thợ mặc áo liền quần trắng ố đang đứng giữa phòng, cầm ru lô sơn một lớp phủ xem chừng là lớp cuối lên phần tường bên trên lò sưởi. Sàn gỗ sạch trơn. Thảm bị gỡ mất. Và mọi thứ khác - chiếc đi văng vấy máu, những mảnh thủy tinh - đều biến mất.