• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Buồng khử
  3. Trang 61

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 60
  • 61
  • 62
  • More pages
  • 113
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 60
  • 61
  • 62
  • More pages
  • 113
  • Sau

Chương 53

Amelia Sachs đứng trong con hẻm cụt đằng sau căn biệt thự phố, khẩu Glock đã rút ra, nhắm tại điểm con hẻm núi mờ tối này rẽ phải rồi cuối cùng nối với con đường xuyên thành phố.

Phần ăn Trung Hoa cô gọi trước đó đang nằm trên nền đá cuội và cô đang ở tư thế tác chiến: Hai bàn chân đặt song song, các ngón chân hướng về phía kẻ thù, người ngả tới trước một chút, một bàn tay cầm chặt súng, bàn tay kia ôm vòng cản cò để giữ súng ổn định. Cánh tay thuận phải gồng cứng, nếu cơ bắp không căng thì độ giật của súng chưa chắc đẩy được vỏ đạn ra rồi nạp viên tiếp theo vào ổ đạn. Kẹt cò có thể dẫn đến chết người. Ta và súng phải là cộng sự.

Thôi nào, Sachs thầm thì trong bụng với đối thủ của mình. Thôi nào, ra mặt đi chứ! Đây hẳn là X165, nhất định thế. Cô biết đây không phải là Barry Shales, tên bắn tỉa, hắn vẫn đang bị đội của Lon Sellitto giám sát.

Ngày hôm nay, đã nhiều lần cô để ý thấy một chiếc xe con màu nhạt - đầu tiên là gần tòa nhà văn phòng của Henry Cross trên đường Chambers. Sau đó là trên đường đến đây và một lần nữa cách đây mười lăm phút. Cô chưa thấy rõ chiếc xe nhưng nhiều khả năng nó chính là chiếc đã theo dõi cô từ nhà Tash Farada tại Queens.

Lúc để ý thấy chiếc xe tấp vào một khoảng trống cuối ngã tư, cô phân vân chưa biết xử trí thế nào. Gọi cho tổ Điều vận Trung ương hay đơn thân tiếp cận hắn ngoài đường đều có thể dẫn đến một trận đấu súng, điều chẳng hay ho gì trong khu vực dân cư dày đặc này.

Nên cô quyết định hạ hắn trong hẻm cụt. Cô mua về phần ăn Trung Hoa là để cho hắn có cơ hội thấy cô. Trước khi đi khỏi nhà hàng, cô đã tuồn vũ khí của mình vào túi thức ăn. Sau đó cô bắt đầu băng qua đường, cẩn thận không tỏ ra mình là một mục tiêu, rồi đi vào hẻm cụt, vẻ như chú tâm vào túi thức ăn nhưng kỳ thực đang đánh hơi từ không gian ngoại biên của mình để biết khi nào tên này sẽ rục rịch.

Cô hối hả chạy vào chỗ cua trong con hẻm, biết rõ chiếc xe đó đang tiến đến rồi ngừng lại. Đúng lúc đó cô xoay người, thả túi thức ăn và giữ chặt vũ khí.

Giờ thì cô đang chờ mục tiêu ra mặt.

Hắn sẽ lái sâu vào chăng? Có lẽ không. Rất dễ bị mắc kẹt trong này, một khi có xe tải chở hàng hoặc xe dọn nhà đến.

Hắn đã ra khỏi xe và đang đi nhanh về phía cô chăng?

Lòng bàn tay khô, cả hai mắt đều mở - ta không bao giờ nên nhíu mắt khi bắn súng. Và chú trọng vào hai điều duy nhất: Mục tiêu của ta và lỗ ngắm nằm phía trước súng. Mặc kệ khe ngắm nằm phía sau hộp khóa nòng. Không thể thứ gì cũng nhìn rõ nét được.

Thôi nào! Nhịp thở đều.

Hắn đâu? Đang đi chầm chậm tới, sắp sửa từ góc hẻm nhảy vào tư thế nổ súng của hắn chăng?

Hoặc giả hắn đã liệu trước là cô biết tỏng hắn? Có thể hắn sẽ chộp một khách qua đường để quăng vào hẻm nhằm làm cô phân tâm. Hoặc sử dụng người này làm bia đỡ đạn, hi vọng Sachs sẽ phản ứng và bắn phải người vô tội.

Hít vào, thở ra, hít…

Cô vừa nghe một giọng nói ư? Một tiếng kêu khẽ?

Cái gì thế? Chầm chậm, Sachs bước về khúc còn lại của con hẻm chữ L. Ngừng lại, ép người vào tường gạch.

Hắn ở nơi quái nào vậy? Phải chăng hắn cũng đang giơ cao súng, chĩa đúng vào điểm cô sẽ xuất hiện nếu cô tiếp tục bước tới?

Được rồi, ra thôi. Chỉ cần cúi thấp và luôn ở thế sẵn sàng nổ súng. Phải coi chừng xung quanh.

Một… hai… Ra!

Sachs nhảy vào khúc chính của con hẻm, súng giơ lên, và thu người về tư thế ngồi xổm.

Đúng lúc đầu gối trái của cô khuỵ hẳn xuống.

Cô chưa kịp nhìn rõ nơi kẻ ẩn mặt có thể đang nấp chờ mình thì đã ngã lăn ra một bên lên nền đá cuội, khó khăn lắm mới nhấc được ngón tay ra khỏi cò súng để súng không bị cướp cò một hai phát. Amelia Sachs lăn một vòng rồi nằm đơ ra, trở thành một mục tiêu hoàn hảo.

Ngay cả thị lực của cô cũng bỏ cô mà đi. Nước mắt ứa ra vì đau. Nhưng cô ép bản thân lờ đi cơn đau rồi loay hoay chuyển sang tư thế nằm sấp, nòng súng chĩa dọc con hẻm cụt, nơi X165 sẽ tiến đến hạ cô. Nhắm vào cô. Bắn những viên đạn đầu lõm1 vào người cô.

1 Loại đạn này khi trúng mục tiêu, đầu đạn sẽ nở bung ra làm toác rộng vết thương.

Chỉ có điều hắn không làm vậy.

Cô chớp mắt, ép nước mắt ra, đoạn lấy tay áo chùi mắt dữ dội.

Trống không. Con hẻm trống không. X165 đã biến mất.

Lồm cồm đứng dậy, cô bỏ súng vào bao rồi xoa bóp đầu gối. Cô đi khập khiễng ra ngoài đường rồi khảo sát những người trên vỉa hè. Nhưng chẳng ai để ý thấy chiếc xe nào nhạt màu, chẳng ai thấy một người đàn ông gọn gàng nào có tóc màu nâu, dáng vẻ quân nhân hành động kỳ quặc, chẳng ai thấy vũ khí gì cả.

Đứng chống nạnh, nhìn từ tây sang đông. Tất cả đều yên bình, tất cả đều bình thường. Một ngày bình thường ở Tây Manhattan Thượng.

Gượng lại cái chân đau, Sachs trở lại con hẻm cụt. Chậc, đau quá. Cô nhặt túi thức ăn Trung Hoa rồi quăng vào thùng rác lớn.

Chẳng ai áp dụng nguyên tắc năm giây về thức ăn bị rớt2 tại các con hẻm của thành phố New York.

2 Một nguyên tắc dân gian cho rằng thức ăn bị rớt xuống đất vẫn có thể ăn an toàn nếu được nhặt lên trong vòng 5 giây (mặc dù các kết quả nghiên cứu hiện đại đã bác bỏ quy tắc này).