• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Buồng khử
  3. Trang 68

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 67
  • 68
  • 69
  • More pages
  • 113
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 67
  • 68
  • 69
  • More pages
  • 113
  • Sau

Chương 59

Nửa tiếng sau, Nance Laurel có mặt trong căn biệt thự phố của Rhyme.

“Không thể nào”, cô ta thì thầm.

Sachs nói, “Hắn không phải kẻ bắn tỉa. Cô tự xem đi.”

Nói rồi cô ném một số tài liệu lên cái bàn trước mặt Laurel bằng một lực mà theo Rhyme, hơi quá mạnh trong trường hợp này. Mặt khác, rõ ràng hai người phụ nữ này không hề có phận bằng hữu. Bấy lâu anh luôn nghĩ giữa họ sẽ nảy sinh một cuộc xung đột ăn miếng trả miếng, tựa hồ kẻ săn bão nhìn bầu trời đầy mây màu xanh hạt đỗ rồi nghĩ: Bão tố đang kéo đến.

Điều mà Cục Thông tin của Sở cảnh sát New York phát hiện ra là Barry Shales không có mặt tại Bahamas vào ngày Moreno bị bắn. Cả ngày hôm đó hắn ở thành phố New York - thật ra đã nhiều tháng rồi hắn chưa ra nước ngoài.

“Họ chạy cả chục câu truy vấn, tham chiếu chéo tất tần tật. Tôi bảo họ kiểm tra kỹ lần nữa đi. Họ kiểm tra những ba lần rồi. Quét định vị chip RFID cho thấy hắn vào trong văn phòng NIOS vào lúc 9 giờ rồi đi ăn trưa chắc vào khoảng 2 giờ. Trong thời gian đó hắn đến quán Bennigan, trả tiền bằng thẻ tín dụng. Chữ viết được chụp lại đúng là chữ viết của hắn, rồi hắn đi ra ATM - máy quay tại ATM xác nhận chính là hắn. Nhận dạng gương mặt giống đến sáu mươi điểm. Trở lại văn phòng vào lúc 3 giờ. Đi về lúc 6 rưỡi.” “9 tháng 5. Cô chắc không?”

“Khẳng định luôn.”

Một tiếng động lạ, tiếng xì xì y như rắn. Tiếng thở chậm thoát ra từ miệng Nance Laurel.

“Vậy ta còn gì đây?” Sachs hỏi. “Còn lại X165”, Pulaski nói.

Sellitto đế thêm, “Chúng ta chẳng có chứng cứ gì cho thấy hắn là kẻ bắn tỉa cả - hắn có vẻ giống kẻ yểm trợ hoặc kẻ phi tang hơn. Nhưng chúng ta có thể truy tố hắn nhiều tội danh.”

Rhyme nói, “Vậy cứ xem đây là vụ án khác. Ta quên hẳn vụ mưu sát Moreno đi. Ta hãy chứng minh Metzger phái X165 giết Lydia Foster rồi cài bom tự chế. Chí ít đấy chính là tội âm mưu. Có khả năng buộc Metzger tội mưu sát bậc hai1.”

1 Tội mưu sát bậc hai không nghiêm trọng bằng bậc một, theo luật hình sự của Mỹ.

Nhưng Laurel trông còn ngờ vực. “Đấy có phải vụ án tôi muốn đâu.”

“Cô muốn?” Sachs hỏi, như thể cô nhận thấy cô phó công tố viên quận này nói chuyện cứ như một bé gái quen được nuông chiều.

“Phải. Vụ án của tôi là truy tố Metzger và kẻ bắn tỉa của y về tội âm mưu thực hiện hành vi ám sát phi pháp có mục tiêu.” Giọng cô ta cất cao, thể hiện sự bực dọc mà lần đầu Rhyme nghe được. “Chỉ lệnh khử là toàn bộ cơ sở để truy tố.” Cô ta nhìn chằm chằm vào chỉ lệnh khử trên bảng trắng cứ như nó đã phản bội mình.

“Ta vẫn có thể tóm Metzger ”, Sachs phản pháo một cách dằn dỗi. “Còn tóm cách nào có quan trọng không?”

Tảng lờ cô, cô phó công tố viên quận xoay người bước đến trước cửa sổ trước phòng khách. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào Công viên Trung tâm.

Amelia Sachs nhìn theo sau cô ta. Rhyme biết chính xác cô đang nghĩ gì.

Tôi muốn…

Vụ án của tôi…

Mắt Rhyme xoay sang Laurel. Cái cây cô ta đang nhìn là một cây sồi trắng đầm lầy, Quercus bicolor, một cái cây rậm rạp, không cao lắm, phát triển rất tốt tại Manhattan. Rhyme biết về nó không phải vì bản thân hứng thú đến ngành trồng trọt mà vì anh đã phát hiện một mẩu nhỏ xíu lá sồi trắng đầm lầy trong xe một gã Reggie “Hầm xí” Kelleher, một tên du côn đặc biệt ác ôn tại khu Hell’s Kitchen2. Mẩu lá này, cùng với một chút đất nhớp nhúa, đã định vị được Kelleher tại bãi đất trống trong Công viên Prospect, nơi tìm thấy xác một tên đầu sỏ ma túy Jamaica, mặc dù cái xác không có đầu.

2 Tên thông tục của một khu vực nằm phía tây khu Manhattan Trung.

Rhyme đang tập trung vào cái cây thì ý tưởng ấy chợt lóe lên. Anh quay nhanh sang chỗ sơ đồ chứng cứ rồi nhìn chăm chăm một hồi lâu. Anh chỉ nghe loáng thoáng mọi người đang nói chuyện với mình. Anh không để ý vì bận lẩm bẩm một mình.

Rồi anh gọi với qua vai mình, “Sachs, Sachs! Nhanh lên! Anh cần em đi một chuyến.”