• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Buồng khử
  3. Trang 95

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 94
  • 95
  • 96
  • More pages
  • 113
  • Sau

Chương 85

De la Rua là nhà báo chuyên ngành, viết bài cho một ấn phẩm về kinh doanh”, Rhyme giải thích. “Chúng tôi đã xem hết những bài báo gần đây của ông ta để xem ông này lúc đấy đang viết về đề tài gì. Toàn những ký sự nhân vật, phân tích kinh doanh, kinh tế học, đầu tư. Không có phóng sự điều tra, không bài viết phanh phui nào. Không có bài gì gây tranh cãi cả.”

Về đời tư của ông nhà báo này, Pulaski không tìm ra được thứ gì có thể là động cơ khiến hung thủ nào đó muốn thủ tiêu ông ta. Ông ta không dính líu gì đến phi vụ làm ăn mờ ám hay hoạt động tội phạm nào, không có kẻ thù và cá nhân không vướng vào bất kỳ sự sa ngã về luân lý nào - chẳng có gì đáng tranh cãi về việc ông ta ngủ cùng ai (hình như chỉ có cô vợ trẻ hai mươi ba tuổi).

“Nên lúc không tìm được động cơ”, Rhyme nói tiếp, “tôi phải hỏi đâu là điểm lạ lùng? Tôi xem lại chứng cứ. Và vài phút sau ngộ ra một thứ. Hoặc nói như thế này thì đúng hơn, ngộ ra sự thiếu vắng của một thứ. Cái đồng hồ mất tích của tay vệ sĩ, bị đánh cắp sau vụ nổ súng. Đây là đồng hồ Rolex. Hành vi ăn cắp thì không có gì đáng nói. Nhưng tại sao một vệ sĩ lại đeo đồng hồ trị giá năm nghìn đô la?”

Mặt Metzger đờ ra.

“Sếp của gã, Robert Moreno, chẳng giàu có gì, anh ta chỉ là một nhà hoạt động chính trị kiêm nhà báo. Biết đâu anh ta cũng khá rộng rãi với nhân viên của mình nhưng trả lương đủ để bọn họ mua đồng hồ Rolex ư? Tôi không nghĩ vậy. Cách đây nửa tiếng, tôi nhờ đầu mối của chúng tôi trong FBI tìm lý lịch tay vệ sĩ. Flores có tài khoản với tổng trị giá sáu triệu đô la trong nhiều ngân hàng khắp vùng Caribê. Mỗi tháng gã nhận được năm mươi nghìn đô la tiền mặt từ một tài khoản nặc danh tại Quần đảo Cayman.”

Mắt Metzger chớp chớp. “Tên vệ sĩ này khi ấy đang tống tiền ai đó.”

Ta khó mà lãnh đạo được một nhóm như NIOS nếu không có đầu óc tư duy sắc bén, nhưng đây đúng là một suy luận đặc biệt tốt.

Rhyme gật gù, kèm một nụ cười. “Tôi nghĩ đúng là vậy. Tôi nhớ ngày xảy ra vụ tấn công tại khách sạn South Cove, có một án mạng khác tại Nassau. Một luật sư. Đầu mối trong cảnh lực Bahamas của tôi cho tôi danh sách thân chủ của luật sư này.”

Metzger nói, “Tên vệ sĩ tất nhiên nằm trong số thân chủ của luật sư này. Tên vệ sĩ - Flores - để lại thông tin tố cáo của mình cho viên luật sư này nhờ bảo quản. Nhưng kẻ bị tống tiền đã chán cảnh trả tiền chuộc hoặc đã hết tiền rồi nên mới sai một sát thủ - chuyên viên này đây - giết tên vệ sĩ, giết viên luật sư rồi đánh cắp thông tin để phi tang.”

“Chính xác. Văn phòng viên luật sư này bị lục lọi và khoắng sạch sau khi nạn nhân chết.”

Sellitto ném cho Metzger một cái liếc nhăn nhó. “Y giỏi đấy chứ, Linc. Y phải làm điệp viên mới đúng.”

Tay cục trưởng lạnh lùng nhìn anh thám tử, rồi nói tiếp, “Có biết làm sao tìm ra kẻ bị tống tiền không?”

Sachs hỏi, “Ai gửi cho anh tin tình báo giả về Moreno, rằng anh ta đang lên kế hoạch tấn công Công ty Khoan Lọc Dầu Mỹ?”

Metzger ngả người ra sau, mắt quét trần nhà. “Tôi không nói cụ thể cho cô biết được. Đây là thông tin mật. Chỉ cần biết đây là những nội gián tình báo tại Mỹ Latin - của chúng tôi và một tổ chức bảo an khác của Mỹ. Các nội gián đáng tin cậy.”

Rhyme đề xuất, “Có khi nào có người rò rỉ tin tình báo sai cho họ rồi họ gửi cho anh không?”

Vẻ mặt ngờ vực nhạt dần. “Có thể, ai đó biết cách cộng đồng tình báo làm việc, ai đó có nhiều đầu mối liên lạc.” Hàm Metzger lại run rẩy một cách đáng sợ. Y chuyển từ bình thản sang giận dữ quả rất nhanh. Thật khiến người khác bất an. “Nhưng làm sao tìm ra gã?”

“Tôi cũng đang xem xét chuyện đó”, Rhyme nói. “Và tôi nghĩ mấu chốt nằm ở kẻ tố giác, người đã rò rỉ chỉ lệnh STO.”

Metzger nhăn mặt. “Tên phản phúc.” “Bấy lâu anh đã làm gì để tìm ra gã?”

“Tìm kiếm gã ngày đêm”, Metzger đáp một cách rầu rĩ. “Nhưng không có kết quả. Chúng tôi đã sát hạch tư cách tất cả những ai có quyền truy cập vào chỉ lệnh STO và tất cả đều vượt qua. Trợ lý cá nhân của tôi là người cuối cùng có lịch hẹn sát hạch kiểm tra nói dối. Bà ấy có…” Y do dự. “… lý do để bất mãn với chính phủ. Nhưng bà ấy cũng vượt qua đợt sát hạch. Vẫn còn vài người tại Washington chúng ta phải kiểm tra mới biết. Nhất định phải bắt nguồn từ đó, chúng tôi nghĩ vậy. Có thể là căn cứ quân sự.”

“Homestead?”

Một khoảng nghỉ. “Tôi không nói được.”

Rhyme hỏi, “Ai phụ trách vụ điều tra nội bộ này?”

“Giám đốc hành chính của tôi, Spencer Boston.” Một khoảng nghỉ, khi y bắt gặp cái nhìn xuyên thấu của Rhyme, rồi thoáng nhìn xuống. “Ông ấy không phải là nghi can đâu. Làm sao là nghi can được? Ông ấy đạt được lợi ích gì đâu? Vả lại, ông ấy cũng vượt qua được bài sát hạch.”

Sachs: “Ông ta là ai mới được? Lai lịch của ông ta như thế nào?” “Spender từng ở quân đội, được tặng thưởng huân chương, là cựu nhân viên CIA - hoạt động phần nhiều tại Trung Mỹ. Người ta gọi ông ấy là ‘chuyên gia thay đổi thể chế.’”

Sellitto nhìn Rhyme. “Có nhớ tại sao Robert Moreno chuyển sang chống Mỹ không? Mỹ xâm lược Panama. Bạn thân của anh ta bị giết.”

Rhyme không đáp lại nhưng trong khi tâm trí anh quét qua các sơ đồ chứng cứ, anh hỏi tay cục trưởng NIOS, “Vậy người tên Boston này chắc đã được đào tạo để đánh bại bài sát hạch kiểm tra nói dối rồi.”

“Nghiêm túc mà nói thì chắc là vậy. Nhưng…”

“Ông ta có uống trà không? Dùng Splenda không? À, có mặc com lê xanh lam rẻ tiền có sắc màu nhợt nhạt, hơi bị thiếu thẩm mỹ không?”

Metzger nhìn trân trối. Một lát sau: “Ông ấy uống trà thảo dược vì bị loét…”

“À, vấn đề về dạ dày.” Rhyme liếc nhìn Sachs. Cô gật đầu đáp lại.

“Pha với chất tạo ngọt nào đấy, không bao giờ dùng đường.” “Còn bộ com lê của ông ta?”

Metzger thở dài. “Ông ấy mua hàng tại Sears. Mà đúng, vì lý do nào đấy ông ta thích cái sắc xanh lè kỳ quặc này. Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi.”

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 94
  • 95
  • 96
  • More pages
  • 113
  • Sau