Nhấc ba lô ra khỏi ghế ngồi, hắn cảm thấy nó có vẻ nặng hơn so với lúc đầu để vào trong xe. Hắn đặt nó xuống một thềm dương xỉ mềm. Sau đó hắn trở lại ghế lái và lái chiếc xe vào sâu trong một cái hang được tạo ra bởi những bụi táo gai, những bụi mâm xôi và những dây hoa bia vắt qua tất cả mọi thứ trong khu rừng này. Đang là cuối tháng Sáu và thảm thực vật ở đây rất um tùm, rậm rạp.
Xuống xe và lùi lại để quan sát một lượt, hắn khó có thể nhìn thấy chiếc xe nữa. Có lẽ hắn chỉ nhìn thấy nó bởi vì hắn biết có nó ở đó. Không ai có thể nhận ra nó cả. Hắn cúi xuống, kéo ba lô lên vai của mình và từ từ đứng thẳng lên. Động tác này làm hắn nhớ đến một điều gì đó và khựng lại một chút khi nhớ ra đấy là gì: Nhấc đứa con trai bé nhỏ của mình ngồi lên vai. Dường như đã một trăm năm trôi qua. Chiếc ba lô nhẹ hơn thằng bé, nhưng hắn có cảm giác như nó nặng nề hơn.
Hắn lo sợ rằng nếu hắn đứng thẳng lên, chiếc ba lô sẽ kéo giật về đằng sau và làm gẫy xương sống của mình. Dĩ nhiên, điều đó chỉ là cảm giác của hắn. Chẳng hề gì, hắn sẽ không đứng thẳng, thậm chí sẽ không thử. Thay vào đó, hắn cúi xuống, gần như gập đôi người lại. Không xa lắm. Hắn có thể đi bộ như thế này suốt hai trăm mét1 để đến cây cầu. Bất kỳ ai nhìn thấy hắn từ xa trong thứ ánh sáng nửa vời thế này đều sẽ nghĩ hắn là một người gù.
1 Trong trường hợp không nhằm nhấn mạnh, các đơn vị đo độ dài: thước, dặm... sẽ được chiếu đổi về đơn vị đo chuẩn để giúp độc giả dễ theo dõi.
Và không ai nhìn thấy cả. Con đường làng ngoằn ngoèo uốn lượn quanh rừng Yorstone và vắt qua cây cầu. Hắn đã có thể đánh xe lên thẳng cây cầu nhưng như vậy sẽ bị nhìn thấy, vì thế hắn phải lái xe ra khỏi làn đường một đoạn và xuyên qua một khoảng rừng thưa để tìm cái hang mọc đầy những cây hoa bia. Hắn nghĩ mình đã nghe thấy tiếng của một chiếc ô tô từ phía xa, và theo sau là tiếng động cơ diesel nặng nề. Họ hẳn sẽ đi qua con đường bên dưới, đường Brimhurst chạy từ Myfleet đến Brimhurst Prideaux, băng qua gầm cầu Yorstone phía trước mặt hắn. Mặc dù không xa nữa nhưng hắn có cảm giác còn tới cả dặm. Nếu đôi chân hắn ngã quỵ vào lúc này, hắn sẽ không thể đứng lên được nữa. Liệu có thoải mái hơn khi kéo chiếc ba lô không? Điều gì xảy ra nếu hắn chạm mặt một ai đó? Tuy nhiên kéo lê một thứ gì đấy nhìn sẽ đáng ngờ hơn là vác nó. Hắn hơi đẩy vai ra sau một chút và ngạc nhiên khi thấy thoải mái hơn. Không gặp ai cả. Hắn có thể thấy làn đường xuyên qua tàng cây và cây cầu đá nho nhỏ không được gia cố bằng thép hay thay thế bằng một khung gỗ sơn sáng màu.
Theo báo địa phương, lan can của cây cầu thấp dưới mức an toàn. Tờ báo đó luôn chú trọng đến cây cầu này, về độ nguy hiểm của làn đường và các lan can quá thấp. Hắn đi bộ lên cầu, cúi xuống và để ba lô trượt xuống đất. Hắn mở nắp ba lô rồi kéo phéc mơ tuya. Để lộ một khối bê tông, gần giống hình cầu và to hơn quả bóng đá một chút. Ngoài ra còn có một đôi găng tay. Để an toàn, hắn đeo chúng vào. Mặc dù sẽ chẳng có ai kiểm tra tay mình, nhưng hắn không ngu ngốc đến nỗi làm chúng xước xát hay bầm tím.
Ánh sáng cuối ngày nhanh chóng lụi tàn và khi màn đêm buông xuống, trời trở nên lạnh hơn. Đồng hồ của hắn chỉ chín giờ mười lăm phút. Không còn lâu nữa. Hắn nhấc tảng bê tông lên bằng đôi tay đã đeo găng, cân nhắc để giữ nó thăng bằng sẵn sàng trên lan can, rồi nghĩ lại. Không phải không có khả năng xuất hiện một người nào đó đến từ con đường mà hắn đã đi và băng qua cây cầu. Hắn nghĩ đến việc chờ một cuộc gọi. Sẽ không còn lâu nữa.
Không có xe cộ nào chạy qua con đường bên dưới kể từ khi hắn lên cầu ngoại trừ một chiếc xe sắp tới, hướng về phía Brimhurst Prideaux, và rất có thể đang trên đường đi Kingsmarkham. Hắn nắm chiếc điện thoại di động để trong túi áo, lo lắng vì chưa nhận được cuộc gọi. Rồi tiếng chuông điện thoại reo lên.
“Chuyện gì?”
“Cô ta đi rồi. Anh có muốn đọc lại biển số xe không?” “Tôi biết rồi. Một chiếc Honda màu bạc.”
“Đúng vậy.”
“Một chiếc Honda màu bạc. Sẽ đến trong vòng bốn phút nữa.”
Bên kia tắt máy. Màn đêm hiện đã hoàn toàn bao phủ. Một chiếc ô tô chạy qua bên dưới cây cầu, thẳng tới Brimhurst St Mary và Myfleet. Con đường trở nên dốc dần nơi cây cầu vắt qua và quẹo về bên trái, gần như tạo thành một góc vuông. Ở góc này có những cây cao với phần thân cổ thụ rất lớn cùng biển báo hình mũi tên màu đen trắng quay ngược lại, chỉ đường cho xe cộ về bên trái. Một phút đã trôi qua.
Hắn di chuyển qua phía bên kia cây cầu, kéo lê chiếc ba lô đằng sau, và cúi xuống, dùng hết sức nhấc tảng bê tông lên rồi đặt nó trên lan can. Quả thật chẳng dễ dàng gì. Một phút nữa lại trôi qua. Một chiếc xe tải màu trắng rọi đèn pha đến từ hướng Myfleet, một chiếc xe con chạy phía sau vượt lên, và ngay đằng sau hắn là chiếc mô tô chạy tới từ hướng Kingsmarkham. Hắn chửi thề vì bị lóa mắt bởi ánh đèn pha từ những chiếc xe. Không một ai nhìn thấy hắn. Chiếc Honda màu bạc với biển số mà hắn thuộc lòng sẽ sớm, rất sớm xuất hiện thôi. Phút thứ ba qua đi. Rồi phút thứ tư.
Hắn ghét phải chờ đợi. Chiếc Honda màu bạc có thể đã đi đường khác. Nếu có thể nói rằng việc đó sẽ không bao giờ xảy ra thì thật tốt, nhưng người ta không thể nói trước được điều gì, không thể khi chiếc xe đi theo cái cách mà mọi người điều khiển nó. Hắn đang đứng đối mặt với con đường mà chiếc xe sẽ chạy đến, thẳng tới Myfleet. Nó sẽ băng qua gầm cầu nhưng là trước khi đến được khúc cua bên tay trái. Hắn có thể nhìn thấy ánh đèn từ đằng xa. Ánh đèn lúc ẩn lúc hiện vì tán cây và thân cây che khuất tầm nhìn của hắn. Hai luồng ánh sáng, không phải một chiếc xe mà là hai, cả hai đều màu bạc và đi rất gần nhau. Một trong hai là chiếc Honda nhưng hắn không thể thấy rõ từ vị trí này, không phải trong bóng tối, tuy nhiên hắn có thể đọc biển số xe hoặc ba chữ số cuối trên đó.
Ngay khi hắn đẩy thật mạnh tảng bê tông trên lan can và cảm thấy nó đã rơi xuống, hắn nhận ra rằng mình đã chọn nhầm xe. Vụ va chạm cực lớn giống như một quả bom phát nổ. Chiếc xe đầu tiên, mà hắn nhắm đến, tông thẳng vào một thân cây, nắp ca-pô bật tung, và kính chắn gió tan tành, một nửa thùng xe bị sụp xuống. Chiếc xe dường như bị tách làm hai và phát nổ. Chiếc đằng sau, không bị ảnh hưởng cho đến khi đâm vào chiếc đằng trước khiến cốp xe bật mở. Đó là chiếc Honda màu bạc mà hắn nhắm đến. Khi tài xế thoát ra ngoài và la hét, bàn tay cô ta quờ quạng trong không khí, hắn biết rằng mình đã thất bại.
Không chần chừ gì nữa, hắn thu lại chiếc ba lô và rời đi, một lần nữa quay lại nhìn chiếc xe đã chìm trong biển lửa. Trong ánh sáng chiếu rọi mọi thứ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người phụ nữ mà mình đã cố giết.