George Marshalson đã có một giấc ngủ tồi tệ. Ông luôn bị như vậy khi cô ra ngoài. Lên giường ngay sau khi cô rời khỏi nhà, ông đã thiếp đi khoảng một hay hai tiếng, sau đó thức giấc và cứ nằm thao thức, sự hiện diện của Diana ngay bên cạnh cũng không thể giúp ích được gì. Đang là tháng Tám, đêm vẫn ngột ngạt, ẩm thấp và oi ả mặc dù đã mở hết các cửa sổ. Ông nằm nghe những âm thanh của đêm, tiếng nước chảy của dòng sông lững lờ, tiếng khóc nỉ non của một con chim không rõ là loài nào.
George nhấn nút bật sáng bảng hiện thị đồng hồ, và thấy mới chỉ mười một giờ bốn mươi mốt phút. Phòng tắm đang réo gọi ông, nhắc nhở ông với sự bứt rứt rằng, hầu hết đàn ông ở độ tuổi của mình, tuyến tiền liệt đã không còn hoạt động hoàn hảo nữa. Ông vén tấm rèm che cửa ra một chút và cảm nhận luồng không khí phả trên mặt mình. Bầu trời không một gợn mây và mặt trăng đã lên cao. Nhiều tuần nóng bức đã sấy khô những chiếc lá trên cây đến nỗi chúng uốn cong rủ xuống con đường làng, nhưng hiện tại lại chỉ có thể nhìn thấy sự trù phú, tươi tốt mãnh liệt của chúng vẫn phấp phới trong không khí ấm áp. Ông nghĩ sẽ tuyệt vời biết bao nếu có chuyện gì đó bất chợt xảy ra khiến cô về nhà sớm hơn. Chẳng hạn như cái câu lạc bộ tồi tệ đó đóng cửa, hay thậm chí là một cuộc đột kích của cảnh sát, mặc dù ông khó mà nghĩ rằng Amber đã làm điều gì đó thu hút sự chú ý của cảnh sát - hay có nhỉ? Bạn không bao giờ biết giới trẻ hiện nay nghĩ gì. Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt vời khi bước đến bên những tấm rèm cửa, vén chúng lên và nhìn thấy cô đang đi bộ dọc theo con đường…
Hằng đêm ông vẫn ra ngoài đường để tìm kiếm hình bóng cô. Một hành động vô nghĩa, quá ngớ ngẩn để thú nhận với bất cứ ai. Thậm chí cả Diana cũng chẳng biết điều này. Ông đã ra ngoài và đi bộ tới ngã tư - hai hay ba trăm mét nữa? - nhìn xuôi nhìn ngược con đường chạy từ Myfleet tới Kingsmarkham, rồi lại đi bộ về. Không có kết quả gì, cũng như chưa từng có, nhưng đó là điều mà các bậc cha mẹ hay lo lắng hoặc người yêu vẫn thường làm. Ngay cả khi ông nghĩ đến chuyện làm điều ấy tối nay, nhưng bây giờ vẫn là quá sớm. Cô sẽ ở bên trong câu lạc bộ đó, ông nghĩ đấy là một địa điểm dưới lòng đất, cùng với bạn bè của cô làm những gì họ vẫn làm. Ông buông rèm xuống và đứng đó nhìn Diana. Bà ngủ yên lặng, một bàn tay đặt lên má. Tuổi xuân quay trở lại trong khi bà ngủ, giống như người ta thường nói rằng nó quay trở lại với những người mới chết. Ông tự hỏi rằng nếu bà có một ai khác thì sao nhỉ, ông nghĩ, “một ai khác”, như người ta vẫn nói. Dường như đối với ông thật đáng ghê tởm khi nghĩ đến việc phải chia sẻ chiếc giường với người đàn ông khác mặc dù ông cũng đã từng có vài người tình. Nhưng có lẽ, bà ấy không, hoàn toàn không như thế. Bà dửng dưng với ông, và ông cũng vậy. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ông cũng chẳng bận tâm. Thi thoảng có vài lần nghĩ đến điều này, ông nhận ra rằng mình không thực sự quan tâm đến ai khác ngoài Amber.
Ông chìm vào giấc ngủ bồn chồn. Một âm thanh đánh thức ông dậy. Phải chăng là một chiếc xe trên đường? Thằng nhóc đó có thể đã đưa cô về nhà. Cậu ta vẫn thả cô ở ngã tư nhưng cũng có thể cậu ta đã đưa cô về tận nhà. Một lần nữa, ông bật bảng hiển thị đồng hồ. Một giờ năm mươi sáu phút. Đây là lúc mà cô về đến nhà. Cô thường rất yên lặng, tránh hết mức để đánh thức đứa trẻ cũng như làm phiền đến ông và Diana. Có lẽ cô đã về. Có lẽ âm thanh ông nghe được là tiếng đóng cửa trước. Ông nằm đó và lắng nghe. Yên tĩnh. Sau đó là tiếng chim, mặc kệ nó là loài nào, cất tiếng hót nỉ non. Hai giờ, hai giờ ba mươi, ba giờ kém mười… Ông tỉnh dậy và đi ra đầu cầu thang. Nếu đã về, cô sẽ đóng cửa phòng ngủ lại. Nhưng nó vẫn mở.
Một mớ bòng bong đập vào mắt ông: Giường chiếu lệch lạc, quần áo quăng tứ tung, ông cảm thấy bớt khó chịu đôi chút nhờ ánh trăng đêm. Cô vẫn chưa về. Ba giờ đã là rất muộn mà giờ đã quá ba giờ rồi. Ông xuống lầu, đi chân trần băng qua mặt sàn gỗ rộng thênh thang, nơi mát lạnh duy nhất trong căn nhà, tự nói với bản thân rằng ông sẽ tìm thấy cô trong phòng khách, phòng bếp, ăn hay uống thứ nước lấp lánh họ vẫn rót tràn như mọi khi. Cô không có ở đó. Ông nghĩ, quay lại giường ngủ thì có ích gì, mình sẽ không ngủ được. Nhưng ông còn có thể làm gì nếu không về lại giường? Chẳng có gì để làm trong màn đêm thế này vì giờ là thời điểm dành cho việc ngủ. Khi ông đi lên gác, ông nghe thấy tiếng khóc nhưng không phải từ con chim mà là từ đứa bé. Nếu nó bị bỏ lại với George, ông sẽ để mặc cho nó khóc, mặc dù ông chưa bao giờ để Amber khóc cả. Ông bước vào phòng ngủ nóng nực và thấy Diana trần trụi ngồi bên giường. Bà đã ngủ như vậy. Và luôn như vậy. Dĩ nhiên ông thích điều này khi lần đầu họ quen nhau, khi lần đầu họ cưới nhau. Và giờ ông nghĩ cảnh tượng đó… thật khó coi. Ở tuổi ông, và sắp tới, là đến bà. Bà đứng dậy, không nói với ông câu nào, khoác lên mình chiếc áo choàng lụa màu xanh bà đã cởi ra khi đi ngủ và tới xem đứa bé.
Bà mất mười phút để dỗ yên đứa trẻ. Khi bà quay lại, ông đã bật đèn và đang ngồi trên giường.
“Con bé vẫn chưa về”, bà nói. “Anh biết.”
“Anh phải kiên quyết hơn nữa. Anh phải nói với nó rằng lối hành xử như thế này là không thể chấp nhận được. Nếu nó muốn sống cùng chúng ta dưới cùng một mái nhà và hưởng thụ điều kiện sống ở đây, nó sẽ phải về nhà trước nửa đêm. Lạy Chúa, con bé chỉ mới mười tám tuổi thôi đấy.”
“Nó sắp đi rồi, phải không, vào tháng Mười một?”
Bà không trả lời. Bà sẽ bớt giận thôi, ông nghĩ. Ông tắt đèn và nghe trong bóng tối tiếng áo choàng lụa xanh trượt ra khỏi cơ thể trần truồng của bà. Làn da mịn màng ấm áp nơi đùi bà chạm vào ông. Nó làm ông rùng mình trong cái nóng.
Mặt trăng đã lặn, bình minh chưa đến. Ông nằm thao thức một giờ liền, sau đó đứng dậy, đi vào phòng tắm và mặc quần áo. Quần áo của người già, Amber nói thế, quần vải flannel, sơ mi có cổ và măng sét, vớ và giày ống có dây buộc, nhưng ông chẳng biết mặc gì nữa. Chắc là ông cũng đã ngủ một chút sau khi Diana quay trở lại giường. Có người nói rằng kể cả lúc ngủ thì bạn vẫn lơ mơ, thậm chí dù bạn chắc chắn rằng mình không hề như thế. Trong khi ông chìm vào giấc ngủ chập chờn, cô có thể đã về. Ông đứng đợi ở cửa sổ phòng ngủ, chờ năm phút, mười phút, trước khi đi ra ngoài, trì hoãn niềm vui khi nhìn thấy cuối cùng cửa phòng cô cũng đóng hoặc kinh hoàng thấy nó vẫn mở.
Cửa mở.
Giờ ông nghĩ, đặt nỗi sợ hãi lâu nay của mình vào lời nói, chắc hẳn có chuyện gì đó đã xảy ra với cô. Chuyện gì đó đã xảy ra với những cô gái mười tám tuổi ra ngoài một mình vào ban đêm. Đã năm giờ kém mười và trời dần hửng sáng. Bầu trời xanh và rực rỡ, mang một thứ sắc màu không tên và chẳng thể miêu tả được nếu không phải giống như một viên ngọc. Ngoài trời, thay vì nặng nề và ngột ngạt như hàng giờ trước đó, không khí đã trở nên tươi mới và mát mẻ. Ông nghĩ, mình sẽ đi bộ xuống góc phố, dọc theo con đường, đi hàng dặm nếu cần thiết cho đến khi tìm thấy Amber. Và nếu không, ít nhất mình sẽ không có mặt ở nhà, trên một chiếc giường bên cạnh người phụ nữ đó và nghe đứa trẻ khóc.
Dãy nhà duy nhất trên đường Mill là của riêng ông, và một trăm mét tính từ đó, ở phía bên kia, là một dãy ba căn biệt thự nhỏ. Tại sao chúng lại được xây ở đó từ một trăm năm mươi năm trước, chúng thuộc về người nào, dường như không ai biết. Bên ngoài căn biệt thự ở giữa, có một chiếc xe đang đỗ bên vệ cỏ. Tóm lại, George tự hỏi tại sao John Brooks lại để chiếc xe của mình ở đó qua đêm khi lối đi của anh ta có chỗ đậu cho nó. Ý nghĩ đó thoáng qua, mang ông trở lại với việc Amber đã được Brooks giúp khi cố gắng sử dụng máy tính của Diana. Tại sao không đi hỏi bản thân Diana nhỉ? Họ đã luôn luôn không thích nhau, cả hai người, từ đầu chí cuối. Làm thế nào mà lại có người không thích Amber bé nhỏ của ông vậy?
Nhưng nó đâu rồi? Chuyện gì đã xảy ra với con bé? Đi bộ bên lề đường dãy nhà Jewel, ông đến cuối đường Mill và nhìn ngược nhìn xuôi đường Myfleet. Con đường rất dài và thẳng tắp, một làn đường duy nhất với hai bên là những bãi cỏ và rừng cây, các dải đinh phản chiếu ánh sáng trên đường kéo dài đến khu vực trung tâm nhưng không thấy có biển báo giao thông hoặc vạch kẻ đường nào ngoài biển chỉ dẫn “Tới Brimhurst St John” chỉ xuống đường Mill. Đi bộ dọc theo nó dường như là vô tận. Tốt hơn ông nên quay trở về và lấy xe. Hoặc ông có thể gọi cho cậu nhóc Ben Miller đó. Dĩ nhiên, sẽ thật là quá đáng khi gọi điện thoại cho bất cứ ai vào lúc năm giờ sáng và Miller cũng không phải là bạn trai của Amber, cô không có bạn trai, nhưng ông không quan tâm lắm về điều đó. Ồ, sẽ thật nhẹ nhõm nếu con bé đang ở cùng với Miller ở Myfleet - nhưng nó sẽ không làm vậy. Tại sao nó lại tới đó cơ chứ?
Ông vòng lại và bắt đầu đi bộ về ở phía bên kia đường. Con bé hẳn phải dừng lại đâu đó với một trong những đứa bạn ở Kingsmarkham, Lara hoặc… có phải nó tên là Megan không nhỉ? Hay Samatha hay Chris? Ông hy vọng một cách mong manh vào điều đó. Ông cảm thấy những tia hy vọng bắt đầu trôi xa dần trong dòng suy nghĩ của mình. Mặt trời đang lên và mang theo hơi nóng. Ông bước lên bãi cỏ, hưởng thụ cảm giác mềm mại dưới chân mình, nhìn sang bóng mát của cây cối phía bên trái và thấy vật gì đó màu trắng lấp lánh ở đấy, bị che khuất bởi đám cỏ dại mọc cao. Một cú giáng vào trái tim và nỗi kinh hoàng tràn qua ông. Trong một lúc, ông không thể di chuyển, chỉ đứng đó nhìn vô định. Ông cất bước về phía vật màu trắng. Cố gắng để nhìn thấy chính là điều đau đớn nhất mà ông đã từng làm nhưng ông vẫn phải làm điều đó, ông phải nhìn. Ông thấy bàn tay chìa ra của cô, với chiếc đồng hồ màu trắng có khuôn mặt Gollum ngu ngốc, và ông ngã về phía trước. Mắt nhòa đi, có lẽ vậy, ông không biết, hoặc chỉ vì cơ thể cô là thứ duy nhất nằm sõng soài ở đây.
Ông không chắc rằng mình đã nằm đó bao lâu. Ông muốn chết. Ông nghĩ rằng nếu kiên quyết muốn thế thì ông sẽ chết và họ sẽ được tìm thấy cùng với nhau. Nhưng không phải vậy. Người giao báo đến nhà ông và dãy Jewel đã đỗ chiếc xe của mình ở ngã tư, rồi đi bộ xuống con đường, và nhìn thấy ông và cô. Khi ông không muốn di chuyển, người giao báo đã gọi điện cho cảnh sát rồi đợi họ đến.