• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cảm ơn một khúc bình yên
  3. Trang 12

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 52
  • Sau

3/2016Tình yêu đầu tiên của con gái

C

ô gái ba tuổi của mẹ mỗi lần đi đâu xa lại nằn nì nói mẹ gọi điện thoại nói chuyện với bố. Có khi, con chỉ nói một câu: “Bố ơi, con nhớ bố!” rồi rấm rứt khóc, nước mắt vòng quanh.

Đó là nỗi nhớ trong veo và tinh khôi đầu tiên của con gái. Nó làm mẹ ở bên cạnh vừa rưng rưng vừa phì cười vì chứng kiến những giọt nước mắt thông thường chỉ dùng… khi ăn vạ, giờ biết biểu hiện cho nỗi nhớ. Còn bố của con gái, đầu dây bên kia, giọng dịu dàng, ấm áp: “Bố cũng nhớ con lắm!”. Mười năm quen nhau, mẹ cũng chưa bao giờ được nghe bố của con gái nói nhớ mẹ hay bất cứ ai khác. Phút giây ấy, mẹ nghĩ không chừng tim bố cũng tan chảy vì con.

Hôm vừa rồi, trong chuyến đi chơi xa đầu tiên của bạn – đi Đăk Lăk lên nhà cô Đào bạn mẹ, Bống cũng khóc rấm rứt khi ô tô vừa chuyển bánh không lâu. May sao ban ngày ở nhà cô Đào có nhiều thứ để vui chơi: một đàn chó nhỏ mà Bống yêu thích (yêu đến mức sẵn sàng chìa luôn cây kẹo mình đang mút ra cho em chó Ki liếm chung, may mà cô Thùy đi cùng nhìn thấy ngăn chặn kịp trước khi Bống mút lại cây kẹo), ngày thì đuổi bướm ngắm hoa, đêm thì nhảy nhót tận khi lên giường cùng chị An em Nhiên… nhưng tới khi đi ngủ vẫn thút thít vì “con nhớ bố!”.

Vì con gái, các ông bố có thể làm những điều “điên khùng” nhất. Cầu thủ nổi tiếng David Beckham sẵn sàng để con gái cột nơ lên đầu, có ông bố như chú Lam hàng xóm nhà mình để con gái đánh móng tay bố đỏ choét, còn bố của con gái mẹ - chẳng đếm được đã làm bao nhiêu điều “không tưởng” tương đương như vậy. Gần đây nhất là chiều thứ Bảy đi bơi, ông bố gần như chẳng bơi được bình thường vì mải lặn hụp khi con gái cứ thích chí reo hò: “Bố ơi, bố làm con cá đi, con cá phải hụp xuống nước chứ!”.

Tình yêu đầu tiên của hầu hết các cô bé đều hồn nhiên dành cho những ông bố, những tình cảm hồn nhiên, ban sơ như thế.

* * *

Bộ phim về tình cha con mà mẹ Bống thích nhất là một phim hoạt hình ngắn, không lời, được phát trên Youtube: Cha và con gái (Father and Daughter) của tác giả người Hà Lan Michaël Dudok De Wit. Bộ phim từng đoạt giải phim ngắn xuất sắc tại Oscar 2000. Đây được xem là một trong những video xuất sắc về cha con, được chia sẻ nhiều nhất trên Internet, khẳng định tình cảm vẹn nguyên của con gái với cha trong suốt cuộc đời. Mẹ đã cho Bống cùng xem hôm thứ Bảy tuần trước rồi đấy.

Những hình ảnh đầu tiên là cha và con gái cùng đạp xe dạo chơi ra bến sông. Ở đó, cha tung con gái lên cao, ôm con thật chặt. Chỉ là hình ảnh phim và tiếng nhạc không lời du dương, tươi vui nhưng mẹ vẫn cảm giác như tiếng cười của mỗi cô bé khi chúng rộn ràng nói gì đó – có khi cũng chẳng nói gì, chỉ là bật ra những tiếng cười rất vui – bên cha mình. Mẹ như thấy lại tuổi thơ của mình trong từng thước phim, ngày ông ngoại chở con gái từ Trung Đô lên Đội Cung thăm ông chú trên chiếc xe đạp lọc xọc, đi qua những cánh đồng lúa chín vàng, chấp chới những cánh cò trắng muốt; ngày ông tập cho mẹ đi xe ba bánh trẻ con vòng quanh trong khu tập thể, dưới những gốc me già thi thoảng rụng trái lộp bộp, ngày mà trong túi ông chẳng có đồng nào, chở con ra quán cóc quen thuộc…

Cô bé trong phim ngày ngày, mùa này qua mùa khác, năm này qua năm khác vẫn đạp xe ra bến sông cũ, nơi cô tiễn bố đi xa, đợi người về. Và khi đã trở thành một cụ già lưng còng, da nhăn nheo, “cô gái” mới phát hiện ra điều đau đớn: Bố không bao giờ quay về nữa. Con thuyền ngày bố đi đã chìm trong đám lau sậy mấy chục năm. Vô tình hạn hán kéo dài, trơ cả đáy sông nên cô mới biết. Cô bé ngày đó giờ đã lên lão, không khóc. Hoặc không đủ sức mà khóc. Cô nhẹ nhàng nằm vào lòng chiếc thuyền của bố. Dáng người cô cong như một mảnh trăng nhỏ những ngày đầu tháng.

Mỗi khi nhìn hình ảnh ấy trong phim, khi con gái nằm trong chiếc thuyền của bố, mẹ lại bùi ngùi chạnh nhớ về những ngày bé thơ nằm cong queo rúc trong lòng bố. Mẹ nhớ bàn tay chai sần, các đầu móng cụt ngủn nhưng rất dịu dàng, dễ chịu khi gãi tấm lưng bé tẹo đầy rôm sẩy cho mẹ những ngày hè. Đó là một trong những kí ức nếu cô con gái nào có được, hẳn không bao giờ quên. Và so với những thước phim “vàng” kia, thì kí ức tưởng chỉ rất giản đơn như việc nằm trong lòng bố vào mùa đông hay đêm hè nào đó có lẽ cũng đã là khoảnh khắc vàng của cuộc đời.

* * *

Mẹ vẫn nhớ những ngày cuối cùng của bà ngoại Bống. Để chống lại những cơn đau, bác sĩ phải chỉ định tiêm morphin cho bệnh nhân. Vì tác dụng của thuốc, những cơn đau diễn ra trong mê man. Bà ngoại thường nằm bất động trên giường, không còn đủ sức và tâm trí để quan tâm những gì xảy ra xung quanh. Ông ngoại của mẹ - là ông cố của Bống 90 tuổi đi gần 100 km, từ Đô Lương xuống Vinh đến thăm bà. Bà ngoại cố hết sức để gượng lên, kê đầu bên đùi ông. Ông xoa xoa đầu con gái. Ông cố khóc, mắt bà ướt. Đó là khoảnh khắc cuối cùng của bà ngoại và ông cố – bố và con gái…

Những khoảnh khắc giữa bố và con gái, mẹ tin sẽ hằn sâu trong tim bất cứ cô con gái nào. Cho dù con gái từ một đứa trẻ ba tuổi, trưởng thành rồi thành bà lão theo thời gian thì khoảnh khắc ấy vẫn luôn rõ nét. Chẳng phải thế mà người ta vẫn thường nói “con gái là người yêu trong kiếp trước của bố”. Người ta không suy xét xem câu nói ấy đúng hay sai mà vẫn thấy nó ngọt ngào. Có lẽ nó bắt nguồn từ sự gắn kết gần gũi, thiêng liêng trong tình cảm của bố và con gái dành cho nhau.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 11
  • 12
  • 13
  • More pages
  • 52
  • Sau