Xoảng! Tiếng kính vỡ vang lên trong lớp học vắng người. Minho chỉnh lại mắt kính. Thiên thần nhỏ bằng thủy tinh đang nằm chỏng chơ trên nền gạch với một bên cánh bị gãy rời. Cậu chỉ chạm phớt nhẹ bàn của Su- ah thôi mà nó đã văng ra từ trong hộc.
"Mình làm vỡ đồ của Su-ah mất rồi!"
Minho nhặt thiên thần thủy tinh lên. Nó nằm gọn trong lòng bàn tay. Không tìm thấy phần cánh bên phải bị gãy đâu cả. Cậu thụp người xuống sàn và đảo mắt nhìn xung quanh. Từ trong góc chéo phía kẹt bàn có ánh sáng lấp lánh của mảnh kính vỡ.
Minho nhặt lấy cánh và ráp thử vào thân tượng. Phần trước của cánh đúng là vừa vặn lắm, nhưng phía sau lại thiếu một mảng nhỏ. Lại thụp người hì hục tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra mảng còn thiếu đấy. May là bức tượng thủy tinh không bị vỡ vụn mà chỉ vỡ ra từng mảng.
Lúc đó có tiếng bọn trẻ đi ăn cơm ở căn-tin về. Minho đứng phắt dậy. Tay đút vội thiên thần bằng thủy tinh đó vào túi áo khoác. Cái túi áo mỏng trĩu xuống làm cậu phải cho tay vào để giấu đi ngay. Cứ như thế thì ai trông thấy cũng sẽ nghĩ rằng túi áo cộm là do bàn tay ấy.
Minho nhanh chóng bước về phía ngược lại khi lũ trẻ đang kéo đến. Làm sao để giấu đi món đồ vỡ này mà không ai hay biết nhỉ? Cho vào bồn cầu rồi xả nước chắc là được thôi.
Minho băng qua hành lang trước khu nhà vệ sinh của học sinh lớp 5, bước nhanh xuống cầu thang. Rất có thể sẽ chạm mặt người quen nên cậu vào nhà vệ sinh khối lớp khác cho an toàn. Bước vào nhà vệ sinh khối lớp 4, cậu gặp ngay một đứa nhóc đang đứng trước bồn tiểu tiện. Cậu chàng đấy đứng quay lưng nên không trông thấy Minho. Minho lách ngay vào ô giữa và vặn nước.
Nhưng, lỗ thoát trong bồn cầu hẹp hơn cậu nghĩ. Nếu muốn bỏ vào đấy thì phải đập nhỏ thiên thần thủy tinh ra. Cậu bắt đầu phân vân. Không hiểu sao lại không muốn làm như thế.
Minho xé giấy vệ sinh quấn vòng quanh thiên thần. Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, nhà vệ sinh không một bóng người. Minho bước đến cái xô đựng dụng cụ vệ sinh nằm trong góc cuối phòng. Có một túi giấy chứa xà phòng phía sau nút nhấn. Minho bèn đẩy thiên thần bị vỡ đấy vào sâu dưới đáy túi.
- Con thiên thần bằng thủy tinh của Su-ah đâu mất tiêu rồi! Ai ăn cắp mất rồi.
Khi đó, bọn nhóc đã về lớp đầy đủ.
"Ăn cắp gì chứ. Chỉ là sơ suất thôi mà."
Minho cố giữ từng bước chân cho thật tự nhiên như thường ngày.
Bọn nhóc đổ mắt về phía bàn của Su-ah. Su-ah không hề để mắt đến Minho. Nhưng Dong-cheol đã kịp phát hiện ra và gọi giật:
- Nè, Shin Minho. Lúc nãy cậu bảo ngán nên không ăn cơm mà? Có một mình cậu ở trong lớp thôi phải không?
- Không, đâu có.
Minho giật thót, nói lắp bắp. Dong-cheol gằn giọng:
- Khi nãy chính tớ thấy cậu từ trong lớp bước ra còn gì. Bọn trẻ vây quanh Su-ah đồng loạt nhìn thẳng vào Minho. Cậu bối rối:
- Tớ… không có ăn cắp.
- Vậy cậu có bằng chứng không?
Jae-gyu vừa ngồi lên mặt bàn cạnh Dong-cheol vừa nói.
- Tớ hỏi cậu có chứng minh được rằng mình không lấy không?
- Ơ thì….
Minho không nghĩ ra được lời nào để đáp trả.
- Cũng đâu có chứng cứ gì để cho thấy là Minho đã lấy đâu.
Giọng nói vang như sấm, Chang-su. Chang-su tuy không cao to nhưng dáng điệu rất nghiêm chỉnh và giọng rất khỏe.
- Dong-cheol, cậu thấy Minho từ lớp đi ra thật à? Với lại cứ ở trong lớp một mình là phạm tội hết ấy à?
Chang-su đưa ra lý lẽ, mặt Dong-cheol méo xệch:
- Cậu đừng có xen vào.
Cuộc đấu võ mồm nảy lửa sắp diễn ra. Ngay lúc đó, giọng Su-ah nhẹ cất lên:
- Không phải Minho đâu.
Minho tim đập thình thịch. Cậu thấy mắt Su-ah ngân ngấn nước. Học chung lớp từ năm ngoái nhưng chưa lần nào cậu thấy Su-ah khóc cả.
Thấy Su-ah lên tiếng, bọn trẻ tạm gác những nghi ngờ đang đổ dồn về phía Minho. Cậu kéo xệch ghế rồi ngồi phịch xuống ra chiều ấm ức. Minho mở hộp bút, lấy vở ra để bước vào buổi học. Thế nhưng tâm trí vẫn đang ngóng theo cuộc trò chuyện của các bạn. Cậu nghe những lời xì xầm bàn tán đủ thể loại như thiên thần bằng thủy tinh đấy có đắt hay không, có ai đang xích mích với Su-ah không, chắc chắn thủ phạm là người trong lớp… Có một câu như mũi tên bắn trúng tim đen của cậu:
- Minho nó đáng ngờ lắm, ai mà biết được? Cậu bất an trong lòng.
Rồi có ai đó bảo thủ phạm chắc chắn là con gái. Vốn dĩ con gái hay khoái những món nhỏ và xinh như thế. Và bọn nhóc đồng loạt tán thành ý kiến ấy.
Một lát sau, thầy giáo chủ nhiệm mở cửa bước vào. Thầy hói nhiều hơn hồi học kì 1 nên để lộ rõ cả trán.
- Thầy ơi, con thiên thần bằng thủy tinh của bạn Su- ah mất rồi ạ.
- Tụi em đi ăn cơm về thì ai lấy mất rồi thầy. Thầy giáo nhíu mày:
- Su-ah, em mất đồ à?
Từ khóe mắt Su-ah, giọt nước mắt ngân ngấn từ nãy đến giờ rơi xuống.
- Vật quan trọng phải không? - Thầy ân cần hỏi.
- Vâng ạ.
Su-ah rạng rỡ và giọng nói âm vang mọi ngày giờ sao bé bỏng quá.
- Các em, tất cả nhắm mắt lại!
Thầy ra lệnh nghiêm nghị và chắc nịch.
- Nhắm mắt lại!
Bọn trẻ nhắm mắt. Thầy giáo không nói gì hồi lâu rồi bất ngờ dùng từ rất trân trọng nói với các học trò của mình. Thầy nói rằng nếu tự thú lúc này thì chỉ có mỗi mình thầy biết và sẽ không trách mắng, do đó chỉ cần mở mắt nhìn thầy rồi ngày mai mang vật đó vào để lại lên bàn là được.
- Nào, giờ thì ai đã lấy đồ của Su-ah mở nhẹ mắt ra nhìn thầy nào!
"Mình có ăn cắp đâu. Mình đâu phải là ăn trộm."
Minho càng nhắm chặt hai mắt.
Chuông báo giờ học reo lên. Thầy vẫn không dạy mà tiếp tục thuyết phục, nhưng Minho cứ im lìm. Mọi thứ vẫn chìm trong im lặng. Vẳng đâu đó có tiếng nhúc nhích chuyển mình.
- Ngồi yên!
Sau tiếng quát, bọn trẻ im phăng phắc. Thầy đã nổi giận vì không có ai mở mắt ra cả. Lớp học lại yên lặng. Minho thấy nghẹt thở. Nhắm mắt và ngồi đồng lâu nên đang bị tê cả người.
- Thưa thầy.
Phía cuối lớp, Jeong-ran mở mắt và giơ tay lên.
- Oh Jeong-ran, sao em lại mở mắt. Em là thủ phạm à?
- Không ạ.
Jeong-ran mắt long lanh.
- Vậy thì nhắm mắt lại. Jeong-ran lại nhắm mắt.
- Có việc gì thế hả?
- Em muốn đi vệ sinh ạ.
Vẻ như Jeong-ran chẳng quan tâm đến không khí căng thẳng đang bao quanh.
- Đi đi.
Giọng thầy bất đắc dĩ gãy gọn. Rồi cứ như được dịp, bọn trẻ cũng lần lượt giơ tay.
- Em cũng muốn đi ạ.
- Em nữa.
- Em nữa thầy ơi.
Thầy nén tiếng thở dài. Có lẽ thầy nhận thấy càng làm căng bọn nhóc chỉ khiến chúng càng mệt mỏi.
- Tất cả mở mắt ra. Ai muốn đi vệ sinh thì ra ngoài.
Minho thở phào nhẹ nhõm. Cậu không buồn tiểu nhưng cũng lẫn vào đám bạn và ra ngoài. Không khí ồn ào ngoài hành lang làm cậu thấy khuây khỏa hơn.
Soạt, tiếng nước bồn cầu dội sùng sục. Minho thẫn thờ nhìn dòng nước rút đi rồi lại đầy tràn.
Cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh và tắt đèn. Trong phòng khách tối om, những đốm nhỏ màu vàng hiện lên sừng sững như hòn đảo. Cậu bật vội đèn phòng trong. Nghe từng nhịp thở đều đều của mẹ đang ngủ. Minho rón rén đóng cửa phòng lại rồi trở về phòng, rúc người vào chăn nhưng sao giấc ngủ chưa kéo đến.
Minho ngồi dậy và bật đèn bàn. Cậu mở ngăn kéo phía dưới cùng, lấy ra một nhúm khăn giấy. Gỡ nhẹ từng mảnh khăn giấy, thiên thần nhỏ lấp lánh hiện ra.
Lúc ban ngày không trông rõ, giờ mới thấy nó đẹp vô cùng. Cô nàng mặc chiếc váy dài, tay nâng một cây đàn nguyệt tròn be bé như đang diễn tấu, mắt, mũi, miệng trên gương mặt trông rất thanh tú.
Cậu ghép bên cánh đã gãy lên cơ thể thiên thần. Vẫn hãy còn thiếu mất một mẩu nhỏ chưa tìm được nên phía sau cánh có vệt hõm. Minho rất ư khó chịu vì vệt nhỏ ấy. Cậu thoa keo dán sắt rồi dán phần cánh vào thân. Chiếc cánh có dính vào thật nhưng chỗ vệt hõm cứ như một vết sẹo. Thủy tinh khi đã vỡ thì không thể nào khôi phục lại như cũ được nữa.
Minho dùng khăn giấy gói thiên thần lại. Dù khó có thể trả nó lại cho Su-ah nhưng cũng không thể vứt đi được. Cậu đặt thiên thần trở lại ngăn kéo rồi lấy quyển nhật ký bí mật ra.
Minho có hai quyển nhật ký. Một để nộp trong lớp. Quyển đấy thầy xem, mẹ cũng xem. Do đó, cậu viết vào quyển nhật ký ấy những điều "chiều theo ý" người đọc. Quyển còn lại chính là một quyển bí mật, không ai biết cả. Trong quyển nhật ký bí mật, cậu viết tất cả những suy nghĩ thật nhất của bản thân, kể cả những lời rủa sả.
Dòng nhật ký cách đây mấy hôm:
Dong-cheol đang chơi bóng chày trong sân với ba. Cậu ấy ném bóng và ba cậu ấy bắt bóng.
Mình cũng muốn nhưng lại không chơi cùng. Rốt cuộc thì ba mình bây giờ đang làm gì, ở đâu vậy nhỉ!?
Đã mấy tháng rồi không gặp ba.
Nhìn bộ dạng của Dong-cheol mặc đồng phục thể thao và làm dáng thiệt là đáng ghét.
Còn là áo số 8 nữa cơ đấy. Số 8 là của mình mà.
Gia đình Dong-cheol sống cùng khu chung cư với Minho. Ba của Dong-cheol làm việc trong một công ty lớn nhưng chủ nhật nào cũng chơi cùng cậu ấy. Năm ngoái cũng có vài lần Minho chơi cùng họ rất vui, nhưng năm nay thì không. Vì giống như thể mình không có ba nên phải chơi ké cùng ba của người khác ấy. Dong-cheol lại học thêm chung với Jae-gyu nên thân với Jae-gyu hơn.
Minho lật sang trang và viết nhật ký ngày hôm nay.
Mình mà nói thật thì có ai tin không?
Vì dù sao thì thiên thần thủy tinh cũng đã vỡ rồi, Nên Su-ah cũng sẽ không tha thứ cho mình đâu. Dong-cheol và Jae-gyu sẽ chế giễu mình.
Rồi Chang-su cũng sẽ thất vọng vì mình. Không muốn đi học chút nào cả.