Minho vừa đá nhịp đầu gối vào chiếc cặp xách, vừa đi đến trường. Đã định viện cớ bị bệnh để xin nghỉ ở nhà nhưng khó mà diễn tả gương mặt bệnh hoạn khi mẹ đang gấp rút chuẩn bị đi làm.
Bước vào lớp, định ngồi xuống ghế thì Minho bỗng thấy một cây bút chì đỏ đặt sẵn trên bàn mình tự bao giờ. Nó là một cây bút chì mới tinh, chưa hề chuốt. Màu của nó ánh lên sắc đỏ sậm tuyệt đẹp. Thân hình trụ và không có cục tẩy gắn ở đầu bút mà chỉ có một đường viền đen. Rất ư là đẹp.
- Cái này là của ai thế?
Cậu giơ cây bút lên và hỏi hết thảy nhưng ai cũng đáp rằng không biết. Minho khó chịu, vứt cây bút vào ngăn kéo rồi nằm dài trên bàn. Chỉ có biểu hiện mệt mỏi là giống như đang bệnh hoạn nhất thôi.
Mở mắt vì những tiếng xì xào, Minho thấy các bạn đã kéo vào đầy lớp.
Cứ như cậu đã chợp mắt trong chốc lát. Minho đảo mắt tìm Su-ah. Không biết Su-ah có vì chuyện đó mà nghỉ học hay không nữa. Trông thấy Su-ah ngồi tại chỗ, dù vẫn còn thấy có lỗi nhưng cậu đã nhẹ nhõm đôi chút.
"Su-ah, chuyện đó chỉ là sơ suất thôi. Tớ không có lấy cắp. Hãy tin tớ."
Minho thấy bức bối trong lòng. Những lúc thế này mà giỏi ăn nói hay giỏi viết lách để diễn tả được hết lòng mình thì hay biết bao.
Chầm chậm mở khóa cặp, cậu lấy sách ra thì phát hiện mình quên mang hộp bút. Những ngày thế này chỉ ước sao cho nó yên bình trôi qua nhanh, ghét cái cảnh phải mượn bút chì, mượn tẩy của đứa khác làm sao. Đột nhiên lại có một cây bút chì nằm trong ngăn kéo, lại là vật vô chủ nên chắc sử dụng nó cũng không vấn đề gì.
Cậu mượn Chang-su dao chuốt và chuốt ngòi bút. Lưỡi dao bén vừa cứa vào thân bút đã thấy hương gỗ nồng nàn tỏa ra. Khi mới ngửi thì rất đặc biệt nhưng chỉ chốc lát là cảm thấy khó chịu và bồn chồn. Càng chuốt bút thì mùi hương càng nồng nặc. Minho ngừng lại và hít một hơi thật sâu. Cậu thấy thứ hương cay nồng, mê hoặc đó như phá tung lồng ngực.
Thầy giáo gom xấp bài nhật ký hôm trước lại góc bàn đọc rồi phát ra. Trang nhật ký của Minho được đóng mộc xanh dương như mọi ngày. Thầy dùng hai loại mộc
khi kiểm tra nhật ký hoặc các bài tập. Mộc màu đỏ dành cho những bài làm tốt, mộc xanh dương cho những bài trung bình và yếu. Trước nay Minho chưa được mộc đỏ bao giờ.
- Các em dẹp hết mọi thứ trên bàn, chừa lại đúng một tờ giấy thôi.
Thầy nói như đinh đóng cột.
- Thầy đã hy vọng rằng sáng nay món đồ được trả lại trên bàn của Su-ah. Nhưng không hề có. Thầy gia hạn thêm, mai hay mốt gì cũng được, hãy mạnh dạn và trả nó lại đúng vị trí.
Dứt lời, thầy viết lên bảng dòng chữ thật to:
Vì sao trộm cắp là xấu xa?
- Đây là đề viết hôm nay. Các em hãy tự cảm nhận về sự việc hôm qua và viết lên suy nghĩ của mình. Bắt đầu đi.
Bọn trẻ càu nhàu. Hầu như không có đứa nào thích viết văn cả. Minho cũng vậy. Bởi vì chẳng biết viết gì. Cậu rứt một đôi giấy từ vở luyện tập. Lẽ đương nhiên rằng thầy đã rất lạnh nhạt khi thẳng thừng gọi đó là trộm cắp.
"Có phải như thế đâu chứ."
Trang giấy trống rỗng. Cậu tì bút vào giữa ngón tay và xoay bút. Tiếng loạt soạt của bút viết từ xung quanh vẳng lại. Bọn trẻ đã cắm cúi và hí hoáy viết từ lúc nào. Minho vô thức nhìn các bạn xung quanh thì bắt gặp ánh mắt Jae-gyu.
Jae-gyu ngồi cách đó hai dãy, hàng cuối cùng, nhìn có vẻ thảnh thơi lắm. Thái độ tỏ ra rất thản nhiên. Jae- gyu học giỏi và viết cũng giỏi. Cậu ấy luôn giữ vị trí "Bài viết của tháng" trên bảng danh dự, lại còn nhận được nhiều giải thưởng viết văn trong và ngoài trường. Jae-gyu giỏi bao nhiêu thì cậu ta cũng phách lối bấy nhiêu. Thế cho nên Jae-gyu có nhiều người theo, cũng có khối đứa chửi rủa. Minho ghét Jae-gyu nhưng đôi lúc cũng phải thấy ganh tỵ.
Định bụng sẽ phải viết cái gì đấy, Minho cầm lấy bút. Hình ảnh cùa Su-ah nhòa nước mắt đột ngột hiện lên. Su-ah đang thế nào nhỉ? Cậu ngẩng lên nhìn Su-ah. Dáng điệu ngồi tựa nửa người vào lưng ghế, nhìn từ phía sau sao mà cô đơn quá. Dường như Su-ah không viết gì cả. Có lẽ bạn ấy không thích viết.
"Còn năm phút nữa."
Tiếng thầy vang lên chắc gọn.
Suy nghĩ vẩn vơ lãng phí thời gian quá. Giờ phải viết gì đấy, dù chỉ vài dòng cũng phải viết cho có. Minho gấp gáp lùa viết trên giấy.
Khi ấy, điều thần kỳ đã xảy ra. Ngòi bút chì vừa chạm vào giấy, một tiếng "Soạt" vang lên và cây viết nguệch ngoạc chuyển động liên hồi. Rất êm và mượt viết lên dòng chữ:
Đồ của người khác
Xấu xa
Dòng chữ cứ tuôn ào ra.
Vì đắt tiền
Viết liên tục không ngơi nghỉ.
Bị gán cho là ăn trộm
Dòng chữ sau cũng tuôn ra như đã chờ đợi từ lâu.
Đánh cắp
Một mạch
Không thể nào tin được
Và viết hết một bài.
Minho như nghẹt thở. Trừ viết nhật ký bí mật ra, chưa bao giờ cậu viết được nhanh như thế. Không, chuyện này khác lắm. Cứ như dòng chữ là do chính cây bút chì viết ra, và cậu chỉ cho cây bút ấy mượn tạm cánh tay thôi vậy?
Vừa lúc đó, cây bút dừng lại, chấm dấu chấm cuối cùng. Đồng hồ chỉ mới hơn một phút trôi qua.
Mộc đỏ. Khi tổng kết nhận lại bài viết, Minho tròn mắt nhìn dấu mộc đỏ đóng ngay dưới tên của mình.
"Giỏi quá."
Nghe như có tiếng thì thầm bên tai.
Thầy giáo rũ bỏ nét cau có suốt từ đầu ngày và nói:
- Minho à, em đọc thử bài mình to lên đi.
- Dạ?
- Đứng dậy và đọc to lên nào!
Minho ngượng nghịu đứng dậy. Cậu hầu như chưa bao giờ đứng lên đọc bài trước lớp như thế này. Do lần
đầu đứng lên đọc bài viết của mình nên Minho rất căng thẳng, hồi hộp.
Vì sao trộm cắp là xấu xa?
Trộm đồ của người khác xấu xa không chỉ vì món đồ đắt giá...
Người bị lấy trộm sẽ rất khó chịu và bứt rứt trong lòng. Và mức độ càng tăng khi đó là vật quý giá đối với họ. Họ sẽ ngờ vực từng người, từng người một xung quanh, và dần dần không còn tin tưởng ở người khác nữa.
Người không có lòng tin thì sẽ ra sao? Chắc chắn rằng họ sẽ không thích kết bạn và không thích đến trường.
Kết quả là, trộm cắp không chỉ lấy đi món đồ mà còn lấy đi cả niềm hạnh phúc của người khác. Chính vì lẽ đó, nó mới thật sự là xấu xa.
Giọng đọc không to nhưng cũng không lí nhí. Đã đọc dứt bài mà không nghe thấy tiếng vỗ tay nào cả. Minho ngồi xuống, lớp học quá im ắng, đến cả muốn thở mạnh cũng khó. Một lát sau, một, hai tiếng vỗ tay vang lên rồi lớn dần ra. Bọn trẻ trầm trồ "Oa!" rồi cả thảy hướng ánh nhìn vào Minho.
Thầy nở nụ cười tươi và nói:
- Rất hay.
Duy nhất một người không vỗ tay, đó là Su-ah. Su-ah quay lại và chỉ chăm chú nhìn Minho.
Jae-gyu tuy cũng có vỗ tay theo nhưng lộ rõ vẻ không vui. Vốn dĩ những bài văn hay thế này đều do cậu ta độc chiếm. Jae-gyu đang ngờ vực một đứa chưa từng đứng lên đọc bài viết của mình như Minho, nay sao lại có thể viết hay đến như thế.
"Phải khoe với mẹ mới được."
Minho nghĩ và tủm tỉm cười khi băng qua sân bóng để về nhà. Phía sau có tiếng bước chân loạt soạt. Đó là Su-ah.
- Minho à, cậu không có đi học thêm hả?
- Ừ.
- Tớ cũng định nghỉ hôm nay.
Mái tóc ngắn gọn gàng tung bay theo mỗi bước đi của Su-ah. Dù cho cô bé có vô tình xoay một vòng thì mái tóc vẫn lại răm rắp vào nếp. Kiểu tóc ấy làm Su-ah trông giống người hầu gái. Cứ như một chiếc quạt giấy xòe ra rồi nhẹ nhàng xếp lại tự bao giờ. Chẳng biết từ khi nào mà Minho ít trò chuyện cùng đám bạn gái. Cứ hễ gặp tốp con gái nào túm tụm lại thì cậu chàng lại lặng lẽ lách sang ngả khác để đi. Khi không còn cách nào khác là phải đi qua đó thì cậu sẽ bước vội như đang có việc rất gấp. Đám con gái cứ chuyện trò xôn xao, xôm tụ và cười nhạo. Tiếng cười ấy đối với Minho lạ lẫm như giọng hát của người nước ngoài mà thôi.
- Thật ra hôm nay tớ không muốn đi học chút nào cả. Su-ah lạnh nhạt buông lời. Bước chân Minho chùn lại.
- Nhưng giờ thì ổn hơn rồi.
Trên gương mặt rũ xuống của Su-ah bất giác ửng hồng lên:
- Tuần sau tớ sẽ tổ chức sinh nhật tại nhà. Cậu đến nhé?
- Ơ… ơ… m…
- Ba tớ bảo phải mời thật nhiều bạn.
Minho thừa hiểu, lúc này cần phải vui vẻ đáp: "Cảm ơn cậu đã mời nhé! Tớ nhất định sẽ đến". Thế nhưng cậu hoàn toàn không thể nói ra những lời đó.
- Ơ, ừm.
Minho khẽ ừ à đáp.
Hướng nhà khác nhau nên cậu chia tay Su-ah tại cổng trường. Minho tiếp tục đi về nhà thì chạm mặt Jae- gyu đang chờ xe buýt học thêm. Jae-gyu lên tiếng trước:
- Dạo này cậu học thêm môn viết văn à?
- Đâu có.
Minho ngước lên nhìn Jae-gyu cao hơn mình trên một gang tay:
- Vậy cậu đi học thêm đấy à?
- Cũng không.
Nhà Jae-gyu rất giàu có. Từ nhỏ cậu ta đã học thêm rất nhiều nơi và biết nhiều thứ. Thế nên nói về đầu óc lẫn tài năng thì Jae-gyu đều sở hữu hết thảy. Không chỉ học, viết văn giỏi, không gì là cậu ta không biết - từ Taekwondo, mỹ thuật, piano.
- Này, có học thêm thì hãy nhận đi chứ. Giấu giếm không xấu hổ à? - Jae-gyu cáu tiết.
- Tớ đã nói là không có!
Minho cảm thấy bực bội. Cậu lướt qua, bỏ mặc Jae- gyu và đi tiếp. Minho đoán ra lý do vì sao Jae-gyu lại giở giọng như thế. Vì cậu đã phá vỡ cái luật bất thành văn rằng chỉ có mỗi Jae-gyu là được đọc bài phát biểu trước lớp. Tóm lại là cậu đã động chạm đến lòng tự ái của cậu ấy.