• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Chỉ có thể là anh
  3. Trang 10

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • Sau

Chương 7

Alex tỏ ra ngập ngừng. “Anh mừng vì em xuống đây. Anh cứ tưởng có thể em sẽ không nói chuyện với anh nữa vì anh đã, ừm, hôn em.”

Được rồi, đến lúc rồi đây. Nếu cô muốn anh, thì đã đến lúc rồi. Cô sẽ phải làm chuyện này.

Nina cởi áo choàng ra thả xuống sàn, đứng đó và chẳng mặc gì cả ngoài lớp ren đỏ chắn giữa cô và Alex.

Alex chớp mắt. “Thế nhưng, nói chuyện không phải là tất cả. Đó có phải là cái Áo lót Không tưởng mà Fred đã đem đến cho anh không?”

Nina gật đầu.

Anh chầm chậm thở hắt ra và bước về phía cô. “Nó đẹp lắm. Cởi nó ra đi.”

Nina cảm thấy váng vất khi anh với tới cô, và rồi cô ngả vào vòng tay anh, quấn lấy anh, suýt nữa kêu lên vì cảm giác thật tuyệt và cô cần anh biết bao. “Em cần anh làm tình với em,” cô nói vào tai anh, và giọng cô khan đi vì ham muốn. “Em cần anh ngay lúc này. Em không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác. Em chỉ...”

Miệng anh khép lại trên miệng cô, và cô rên lên, nếm mùi vị anh khi những ngón tay anh bấm vào lưng rồi đến mông cô, kéo cô áp thật chặt vào anh ngay cả khi cô ưỡn người sát vào và cắn lên môi anh.

“Phòng ngủ,” anh thở hổn hển khi họ ngừng lại để hít thở. “Chúng ta phải đi ngay, không thì anh sẽ chiếm lấy em ngay trên sàn nhà.”

Nina để mặc anh kéo mình về phía phòng ngủ, mụ mẫm vì ham muốn, điên cuồng muốn cảm nhận được anh trong mình; nhưng khi họ đã ở trong phòng anh, khi anh đã lột áo ra và nói, “Áo lót đẹp thật đấy. Cởi nó ra đi,” thì Nina rơi tuột trở lại thực tại.

“Không,” cô nói và bắt chéo hai tay trước ngực.

“Nina...” anh lên tiếng, chân bước đến chỗ cô.

“Tắt đèn trước đã.” Cô lùi lại cho đến khi chạm vào giường.

“Chắc rồi.” Anh với ra sau tắt công tắc đèn và rồi lại chìa tay về phía cô. “Cởi nó ra đi.”

“Alex, anh không hiểu,” cô kêu lên, và anh dừng lại. Cô nuốt xuống, cố giải thích. “Mọi thứ đều xệ xuống so với trước đây.”

“Nina, em mới không hiểu,” Alex nói. “Anh không quan tâm dù nó có nằm trên sàn nhà đi nữa. Lúc này anh muốn em không mặc gì cả.”

“Alex...” Nhưng rồi anh hôn cô, ngoắc bàn chân quanh cổ chân cô và đẩy cô ra sau cho đến khi cô ngã xuống, nảy lên dưới anh khi cơ thể anh trùm lên cô, miệng anh nóng hổi trên cổ cô.

“Alex,” cô lại cố lên tiếng, bám víu lấy chút tỉnh táo khi bàn tay anh làm cô trở nên yếu ớt vì ham muốn. Và rồi anh nhìn vào hai mắt cô, khiến cô sửng sốt khi thấy nỗi đam mê hiện diện ở đó.

“Anh muốn em,” anh nói. “Anh muốn em và anh cần em ngay lúc này. Em có muốn anh không?” Bàn tay anh trượt xuống người cô kéo hông cô áp vào anh, và cô nghiến chặt răng khi cảm thấy anh cương cứng qua chiếc quần soóc.

“Ôi, Chúa ơi, có.” Nina cựa mình bên dưới anh, điên cuồng trước sự đụng chạm của anh. “Em không thể chịu đựng thêm được nữa. Có.”

“Vậy thì em sẽ mất cái áo lót này.” Alex dùng một tay bật cái móc chính giữa và kéo lớp ren ra khỏi người cô, và trước khi cô có thể nhăn mặt, miệng anh đã nóng hổi trên cổ cô và rồi trên ngực cô, nút thật mạnh, khiến cô ưỡn người lên, mụ mẫm trong làn sóng khoái lạc đơn thuần mà môi và lưỡi anh đã đem đến cho cô. Cô quên đi tất cả những lo âu, mọi điều sợ hãi đều biến mất. Cô luồn tay vào tóc anh và rên lên khi anh đùa nghịch trên bộ ngực căng phồng của cô, và rồi Fred sủa ầm ĩ.

Cậu chàng đang ngồi cạnh giường.

Nina há miệng thở dốc và chớp mắt, vụng về đẩy đầu Alex ra trong khi cố nhớ ra tên mình.

Alex dừng lại nhìn xuống Fred. “Mày đến từ đâu thế?” Anh hỏi, và rồi lắc đầu. “Tao chẳng quan tâm. Quay về đi.”

“Em để cửa sổ mở,” Nina nói giữa những hơi thở rời rạc và gắng sức ngồi dậy. “Em sẽ đưa nó quay về. Em sẽ...”

“Không, em không đi đâu cả.” Cơ thể Alex ấn cô xuống trở lại, và cô rùng mình dưới anh, thích cái cảm giác ngực cô cọ vào lớp lông trên ngực anh và sức ép của cơ thể anh giữa hai chân mình khi anh ghì cô xuống. “Em sẽ không ra khỏi cái giường này,” anh bảo cô.

“Không.” Tay Nina chạy dọc theo cơ thể anh và cô nhìn anh nhắm mắt lại vì sung sướng. “Không, em không đi đâu cả. Em sẽ không ra khỏi cái giường này.” Cô thúc hông vào hông anh và rùng mình trước cảm giác nhận được. “Làm gì đó với em đi.”

Alex nhìn xuống cô, mắt tối lại vì ham muốn. “Anh đang định làm gì đó với em đây.” Rồi anh quay sang Fred. “Chú ý nhé. Mày có thể học được chút mánh lới ở đây.”

Nina cựa quậy trên gối. “Nó chỉ là trẻ con. Nó không được phép nhìn.”

Alex ghì hông cô mạnh hơn xuống đệm, để bàn tay lướt dọc từ trên vai xuống và úp lấy ngực cô, ngón tay cái trêu đùa đầu nhũ. Nina rên lên, còn Fred kêu ư ử, và Alex cau mày nhìn xuống con chó, bàn tay anh vẫn đang lèo lái Nina trở nên mất trí.

“Cứ nghĩ đây là truyền hình cáp nhé,” cô nghe thấy anh nói với Fred. “Chứ không phải bố mẹ mày cuối cùng cũng được ân ái thỏa thích với nhau.”

Thế rồi anh cúi xuống và tiếp tục trêu đùa việc ban nãy, khiến đầu Nina xoay sang một bên, mê muội vì sung sướng, và cô thoáng thấy Fred ngáp dài và liếm mép.

“Đi chỗ khác, Fred,” cô kêu lên, nhưng Alex lại bảo, “Ý hay đấy,” và bắt đầu rải những nụ hôn từ giữa hai bầu ngực của Nina xuống đến bờ dốc nghiêng nghiêng trên bụng cô, làm cô thấy nhồn nhột và rùng mình. Thế rồi anh tuột chiếc quần lót ren xuống khi cơ thể anh trườn xuống phía đùi cô.

“Ôi, Chúa ơi, đúng rồi,” Nina thốt lên qua hàng răng nghiến chặt, và rồi anh nắm lấy hông cô, đùa nghịch bên trong cô, khiến Nina mất toàn bộ khả năng lên tiếng. Cơ thể cô tan chảy dưới hai bàn tay và miệng của anh, và tất cả những gì cô ý thức được là ham muốn tràn ngập cùng với sự bức bối và cảm giác siết chặt tận sâu bên trong người cô mà Alex đang khiến cho nó càng lúc càng cuộn chặt hơn. Cô xoắn người dưới anh, và rồi anh cảm thấy cô bất động, các ngón tay anh bấm vào hông cô trong lúc anh vuốt ve cô hết lần này đến lần khác. Sự kết hợp giữa lưỡi và hai bàn tay anh cùng với nhận thức rằng cô đang ở cùng Alex, cuối cùng cũng được ở cùng Alex và rằng cô sẽ có toàn bộ con người anh đã đẩy cô vượt qua giới hạn. Hơi nóng vỡ òa ra bên trong cô, những cơn co thắt làm người cô rung bần bật, cơ thể cô đong đưa trên miệng anh khi cảm giác thỏa mãn cứ thay nhau ùa đến. Sau đó, anh lại rải những nụ hôn ngược lên bụng cô, siết mạnh trên ngực cô, cắn vào chỗ hõm trên cổ cô trong khi cô ôm chặt lấy anh và trải qua những giây phút cuối cùng của cơn cực khoái.

Cô nằm ngửa đầu ra sau, cố hít thở, cố níu lấy khoảnh khắc vui sướng ấy, ngờ ngợ nhận thấy anh đang với qua cô để mở ngăn kéo đầu giường, cảm thấy hông anh tì vào cô khi anh cởi bỏ chiếc quần soóc, và rồi nghe tiếng bao thiếc bị xé. Cảm ơn Chúa; bao cao su nghĩa là anh sẽ sớm ở trong cô thôi. Cô lăn người vào anh và thở hổn hển, “Nhanh đi,” vào tai anh, làm anh khẽ bật cười, tiếng cười thật trầm và lười biếng, thế rồi anh kéo cô lên trên anh.

“Đó là việc cuối cùng anh sẽ làm,” anh bảo cô. Cô chống tay lên ngực anh và đẩy mình ngồi dậy đủ để có thể nhìn vào mắt anh. “Chuyện này sẽ kéo dài cả đêm,” anh hứa với cô. “Anh sẽ chứng kiến em lên đỉnh hết lần này đến lần khác. Em sẽ vừa lên đỉnh vừa ngắm bình minh, anh thề đấy.”

Cô rùng mình, bàn tay anh trượt lên cổ cô, ngón tay cái chạy theo môi cô. Cô nếm tay anh rồi cắn anh khi anh di chuyển bên dưới cô. Tay anh chạy xuống hông cô, len vào giữa hai chân, ngón tay anh trượt vào trong, vuốt ve cô cho đến khi cô rên lên trên ngực anh. Và rồi cô cảm thấy anh di chuyển thật mạnh trên bụng mình. Móng tay cô cắm vào vai anh, điên cuồng vì háo hức. Anh kéo cô về phía mình và cô hưởng ứng, đu đưa trên người anh, muốn anh ở giữa hai đùi cô, lấp đầy khoảng trống ở đó. Thế rồi anh ở trong cô, rắn chắc, khiến cô nảy người trên anh khi ngón tay anh siết chặt vào bắp thịt của cô, kéo cô áp sát vào anh. Cô thật trơn trượt và nóng hổi, và cô rên lên trước cảm giác trơn tuột, chà xát, trước sức ép và cơn rùng mình trong huyết quản khi anh di chuyển trong cô.

“Ôi, Nina,” anh kêu lên, vươn tay kéo gương mặt cô xuống, môi áp vào môi cô, nếm hương vị trong miệng cô khi anh tiến thật mạnh vào trong cô. Sau đó, không còn gì khác trong suốt phần còn lại của buổi tối ngoài Alex, hai bàn tay cùng miệng Alex, cơ thể Alex trên khắp người cô, bên dưới, bên trong cô, khiến cô mụ mẫm vì ham muốn và không thốt được nên lời trước những đợt lên đỉnh hết lần này đến lần khác.

Họ dừng lại một lần để ăn Oreo – “Trước đây em chưa bao giờ ăn Oreo mà không mặc gì,” cô bảo anh khi anh đem gói bánh và hai tách sữa quay lại giường ngủ. Anh liền nói, “Kể từ giờ, hai đứa mình sẽ ăn tất cả đám Oreo mà không được mặc gì.” Họ cùng nhau tắm lúc ba giờ sáng, gần như kiệt sức đến nỗi không đứng dậy được nhưng lại quá điên cuồng vì nỗi ham muốn dành cho nhau, khiến họ không thể dừng lại được. Sau đó họ ngủ thiếp đi, người quấn vào nhau, nhưng vài giờ sau Alex lại cựa mình cạnh cô và nói, “Anh đã muốn em quá lâu rồi nên giờ không thể không có em lần nữa,” rồi đưa tay kéo cô lại gần hơn. Trong cơn chếnh choáng vì ngái ngủ và khao khát, cô nói, “Em cũng muốn anh, nhiều lắm.” Thế rồi cô hôn lên vai anh và sau đó đến bờ ngực anh, di chuyển xuống phía dưới cơ thể anh, cảm thấy ngón tay anh bấu lấy vai mình. Thế rồi tai cô ù hẳn đi khi cô tìm thấy và chiếm lấy anh hoàn toàn, thích cái cách anh rên lên khi cô làm thế và cái cảm giác anh đem lại cho cô, nuột nà và rắn chắc. Khi kéo cô lên lại với mình, anh liền hôn cô thật thô bạo, chà xát miệng cô và khiến cô điên cuồng vì anh hơn bao giờ hết. Sau đó anh lại làm tình với cô, lần này đưa cô lên thật cao để cho cơn cực khoái tàn phá con người cô, khiến cô run lẩy bẩy và thở dốc trên người anh khi cuối cùng anh cũng lên đến đỉnh.

Và điều cuối cùng Nina nhìn thấy, trong khi cô vẫn đang còn run run vì dư chấn của cơn cực khoái, ngay trước khi cô ngủ thiếp đi cùng với vòng tay Alex quanh người, là khung cửa sổ trong phòng ngủ của anh đang sáng dần lên trước bình minh.

***

“Trông em như quỷ ấy,” Max nói với Alex khi họ tình cờ gặp nhau ở bệnh viện vào ngày hôm sau.

“Buồn cười thật, em cảm thấy tuyệt lắm.” Alex ngáp dài và lắc đầu để tỉnh táo hơn. “Em vừa mới bảo bố là em sẽ nhận cái chỗ khuyết ở khoa tim ấy. Giờ em đã là đứa con trai quan trọng nhất. Xin lỗi vì điều đó.”

“Cứ thoải mái đi.” Max cau mày nhìn em trai. “Anh không hiểu. Ước muốn làm việc bên khoa tim của em cũng chẳng nhiều nhặn hơn anh là mấy. Em đang làm cái quái gì thế?”

“Anh muốn biết sự thật à?” Alex nói. “Em không chắc về khoa tim lắm, nhưng em sẽ trở thành kẻ sát nhân nếu đó là điều cần thiết để giữ Nina lại.”

“Để giữ Nina à?” Max nhướn một bên mày. “Nghĩa là em nghĩ mình đã có được Nina.”

Alex nghĩ đến Nina, ấm áp, khỏa thân và đầy âu yếm trong bóng tối đêm qua. “Em có Nina rồi,” anh nói một cách nghiêm túc. “Giờ em phải đảm bảo là mình sẽ giữ được cô ấy. Cô ấy từng kết hôn với Guy Adams. Cô ấy quen với tiền bạc, với tiệc tùng và những ngôi nhà thực thụ, chứ không phải mấy căn hộ trong khu nhà Victoria cũ kỹ lổn nhổn này. Cô ấy quen với cuộc sống thực.”

“Nghe có vẻ buồn tẻ,” Max nói.

“Với chúng ta thì có thể, nhưng với cô ấy thì không.” Alex hít vào một hơi thật sâu. “Cô ấy vẫn nghĩ em là một đứa trẻ, và cô ấy đúng. Em làm ở phòng cấp cứu vì em thích thế, chứ không phải vì đó là một bước tiến sự nghiệp phù hợp. Em chưa bao giờ đắn đo về tương lai, vì em nghĩ tương lai rồi cũng sẽ chỉ như ngày hôm qua. Em đã cư xử như một đứa trẻ, sống như một đứa trẻ, và Nina sẽ không muốn sống như thế.” Anh lại nghĩ đến Nina, nhưng lần này là cô nàng Nina trước đây, người đã đối xử với anh như một đứa em trai, thuần khiết và thân ái. Tối hôm qua, anh đã xử lý êm xuôi vấn đề em trai. Giờ tất cả những gì anh phải làm là chứng minh với cô rằng anh đã trưởng thành, rằng anh có thể che chở cho cô, giống như cách Guy đã làm. Cái ký ức về Guy trong căn hộ của Nina quay trở lại với anh. Guy đã giễu cợt và nói, “Vậy đây là thứ mà thời nay một bác sĩ trẻ đầy hứa hẹn sẽ mặc, nhỉ?” Rút lại câu đó đi, anh bạn, Alex gầm lên trong ý nghĩ, nhưng anh có thể hiểu lý do vì sao Nina lại cưới thằng cha đáng ghê tởm đó. Cao to, đẹp trai, giàu có, thành đạt. Quai hàm anh siết lại. Đã đến lúc anh thôi làm kẻ đầy hứa hẹn và bước tới. Điều đó lại làm anh nghĩ đến Nina. Anh không thể để mất cô.

“Đã đến lúc em phải chỉnh đốn lại bản thân,” anh bảo Max. “Bắt đầu một cuộc sống đảm bảo. Nina xứng đáng có được điều đó.”

“Em đã thảo luận chuyện này với cô ấy chưa?” Max hỏi. “Có thể cô ấy chả quan tâm quái gì đến tiền bạc.”

Alex siết quai hàm. “Em có quan tâm. Cô ấy sẽ có được mọi thứ mà cô ấy từng có trước đây.” Anh vỗ lên vai Max. “Nhân đây, cảm ơn lời khuyên của anh. Anh đã đúng.”

“Anh luôn đúng,” Max nói. “Nhưng lời khuyên nào?” Khi Alex bật cười vang và định bỏ đi, Max liền thêm vào, “Này, có thêm lời khuyên đây. Anh nghĩ em nên nói chuyện với Nina về vụ chuyển sang khoa tim này. Em biết đấy, trước đây cô ấy đã bỏ cái gã có tiền đó.”

“Em biết mình đang làm gì, Max à,” Alex nói với lại qua vai. “Cô ấy sẽ có mọi thứ.”

“Dù cho cô ấy có muốn hay không à?” Max gọi với theo, và Alex phớt lờ ông anh trai. Anh đã có đủ cảm giác nôn nao khó chịu về những gì mình sắp làm rồi. Anh không cần Max phải thêm vào nữa.

***

“Thức khuya à?” Jessica vui vẻ hỏi khi Nina loạng choạng bước vào văn phòng muộn đến hai tiếng đồng hồ.

Nina gật đầu. “Em đã thức khuya, ừm, với một người bạn.”

“Cô may mắn thật,” Jessica nói, và Nina giật mình, không dám chắc mình lại nghe một câu nhận xét không hề xám xịt như thế từ bà sếp của mình. “Cuốn sách của Charity tiến triển thế nào rồi?” Jessica thêm vào, và Nina nhận thấy một âm điệu nhấn mạnh căng thẳng trong giọng chị ta.

“Cô ấy đang viết lại,” Nina nói. “Chắc em sẽ đưa cuốn sách đó đi biên tập trong vòng hai tuần tới.” Cô nuốt xuống. “Sau đó em có thể đưa cho chị xem. Có vài chỗ...”

“Không.” Jessica giơ tay lên ngăn lại. “Cô không cần phải thảo luận về cuốn sách đó với chị. Chị tin tưởng cô. Thực ra, chị thậm chí còn chẳng cần phải đọc đến nó nữa kìa.”

Nina há hốc nhìn bà sếp. Jessica đọc tất cả mọi thứ được Nhà xuất bản Howard phát hành, không phải vì chị ta không tin tưởng các biên tập viên, mà bởi chị ta yêu nhà xuất bản này cùng những cuốn sách ở đó. Có gì đó không đúng ở đây.

“Cô đã nói cô nghĩ cuốn sách đó sẽ nổi tiếng, đúng không nhỉ?” Jessica hỏi, và lần này sự căng thẳng là không thể chối cãi.

Chắc là có liên quan đến chủ nợ. Và căn cứ theo sự quan tâm sâu sắc của chị ta, Jessica hẳn phải đang hy vọng rằng mình có thể quẳng cuốn sách của Charity vào chủ nợ và đuổi họ đi.

“Em nghĩ nó sẽ được lòng độc giả,” Nina nói.

Jessica gật đầu. “Chà, vậy tốt. Dĩ nhiên, có nổi tiếng hay không không quan trọng.”

Nina gật đầu. “Dĩ nhiên rồi.”

Khi Jessica đã quay về văn phòng của mình, Nina buông người xuống ghế và nghĩ về tình huống trước mắt.

Jessica biết có gì đó trong cuốn sách của Charity mà chị ta sẽ không thích.

Jessica cần một cuốn sách bán chạy nhất.

Vậy là Jessica sẽ phớt lờ cuốn sách cho đến khi nó được xuất bản, và rồi nói với mọi người, “Chà, tôi đã không thực sự đọc cuốn sách này trước khi nó được phát hành, thế nên tôi đã ngạc nhiên, dĩ nhiên, nhưng cuốn sách đang bán rất chạy, thế nên...”

Nhưng Jessica không biết rằng cuốn sách đã biến thành tiểu thuyết hư cấu. Nhà xuất bản Howard không in sách hư cấu.

Nina xem xét vấn đề này từ mọi góc độ. Cô nhận ra đó là Jessica đã mắt nhắm mắt mở, thế nên đây là quyết định của cô. Và cô quyết định là đã đến lúc Nhà xuất bản Howard phải in sách hư cấu rồi.

Cô hít vào một hơi thật sâu rồi gọi cho Charity. “Khi nào thì cậu viết xong cuốn sách đó?”

“Cuối tuần này,” Charity nói. “Một khi đã trở thành hư cấu thì nó tiến triển rất nhanh.”

“Suỵtttttttt!” Nina rít lên. “Tốt. Cuối tuần này đưa nó cho mình. Đây sẽ là kỷ lục biên tập sách nhanh nhất từng có trên đời. Bọn mình muốn xuất bản nó thật nhanh.”

“Vì sao?”

“Vì cậu sắp sửa cứu sống bọn mình, bé con ạ,” Nina bảo bạn. “Viết cho hay đấy.”

“Biết rồi,” Charity nói. “Có chuyện gì không ổn với cậu à? Nghe cậu như kiểu đang cao hứng ấy.”

“Gần đây cuộc đời mình đã trở nên rất thú vị,” Nina vui vẻ nói.

“Nó sẽ thú vị hơn rất nhiều nếu cậu xuống tầng dưới và nhảy bổ vào Alex,” Charity nói.

“Mình đã làm rồi.”

“Cái gì? Ồ, vui quá, vui quá, vui quá!” Điện thoại kêu lọc xọc và Nina hình dung ra Charity đang lượn lòng vòng quanh cửa hàng, một kiểu ăn mừng được Charity ưa chuộng nhằm thể hiện sự vui sướng ngoài mặt. Rồi Charity trở lại đầu dây bên kia. “Chuyện này tuyệt quá! Còn hơn cả tuyệt ấy chứ!” Thế rồi giọng cô trở nên thận trọng. “Nó rất tuyệt, đúng không?”

“Trái đất chuyển động, các vì sao khóc sướt mướt và mặt trời xoay như bánh xe ngang qua bầu trời,” Nina nói. “Vụ ân ái kỳ diệu nhất kể từ khi thời gian bắt đầu.”

Charity rên lên. “Ôi, hoành tráng quá, giờ mình ghen tị rồi đấy.”

“Alex có một ông anh trai,” Nina gợi ý. “Trông giống y hệt ngoại trừ mái tóc đen.”

Charity khịt mũi. “Max. Mình đã gặp rồi. Không, cảm ơn.”

“Chà, cậu không thể có Alex,” Nina nói. “Anh chàng đó là của mình rồi.” Thế rồi cô nhận ra mình vừa nói gì và khựng lại.

“Ồ,” Charity hỏi. “Là như thế à?”

“Chắc không phải,” Nina nói, nhưng khi Alex về nhà tối hôm ấy, sự việc chính xác là như thế.

“Đây không phải là chuyện tình hai đêm đâu đấy,” anh nghiêm nghị bảo cô khi họ nằm trên sàn hành lang nhà cô, kiệt sức vì đã yêu nhau ngay sau cánh cửa bởi họ không thể đợi được đến lúc vào đến buồng ngủ. “Chúng ta có tương lai.”

“Tương lai,” Nina lặp lại, cố tập trung các giác quan như cũ sau cơn cực khoái. “Tương lai là tốt.”

“Em, anh và Fred,” Alex nói. “Mãi mãi. Ngoại trừ việc từ giờ trở đi chúng ta sẽ tìm thứ gì khác mềm hơn mà làm việc chứ không đầu gối anh sẽ đi đời mất.”

“Được thôi,” Nina nói. “Tương lai hử?”

“Anh biết em đang nghĩ gì,” Alex ngồi dậy. Nina ngắm nhìn các cơ bắp trên lưng anh co lại và nghĩ, Nếu anh biết em đang nghĩ gì, anh sẽ lại nằm xuống đây với em.

“Em đang nghĩ anh chưa đủ trách nhiệm với em,” Alex tiếp tục. “Rằng anh không thể cho em cuộc sống mà Guy đã trao cho em.”

Nina ngồi dậy. “Em không muốn...”

Alex đặt tay lên miệng cô để ngăn cô lại. “Anh biết em sẽ không bao giờ nói gì về chuyện tiền bạc, nhưng nó quan trọng đối với anh. Anh muốn em có được mọi thứ.”

Nina gỡ tay anh ra. “Em có mọi thứ rồi.”

Alex phớt lờ cô. “Thế nên anh đã bảo với bố là anh sẽ nhận cái vị trí khuyết ở khoa tim.”

Nina chớp mắt. “Em tưởng anh không thích vị trí đó. Em tưởng anh muốn làm ở khoa cấp cứu. Em tưởng...”

“Đây là những gì anh muốn,” Alex nói, và Nina im lặng. Tuyệt. Anh sẽ trở thành một bác sĩ chuyên khoa tim. Một cuộc sống đầy những bữa tiệc cocktail và hội nghị trải dài trước mắt cô. Gây quỹ cho khoa tim. Những đêm khai mạc. Tất cả đám rác rưởi mà cô tưởng mình đã thoát sau khi rời khỏi Guy. Tất cả lại đang tái diễn.

Và đó là điều tồi tệ nhất. Mọi chuyện đang bắt đầu trở lại.Cô đã giúp Guy gầy dựng một sự nghiệp, và giờ cô lại phải gầy dựng một sự nghiệp khác. Nếu ở lại với Guy, ít nhất cô cũng sẽ không phải mó tay vào những chuyện rác rưởi này một lần nữa. Thế rồi cô nhìn sang Alex và cảm thấy tồi tệ. Không phải lỗi của anh khi cô là một kẻ nhai lại. Nếu cô đang ở độ tuổi hai mươi thay vì bốn mươi, cô sẽ thay hàm thiếc vào để mà giúp anh. Nếu đây là cái giá cô phải trả vì yêu Alex, thì cũng đáng thôi. Alex xứng đáng với bất kỳ thứ gì.

Kể cả việc mặc cái Áo lót Không tưởng đó trong suốt phần đời còn lại.

“Tuyệt,” cô bảo anh. “Chuyện này tuyệt đấy.”

***

Hai tuần sau đó, khi đang cùng Charity ngồi trên sàn phòng khách và uống sữa lắc Amaretto, lần này là để ăn mừng, Nina nói.

“Cuốn sách hay lắm, Charity. Thực chất là mình chẳng biên tập cái gì cả. Nó tuyệt lắm. Câu chuyện gắn kết, trôi chảy và hài hước, và các cảnh giường chiếu thật không thể tin được. Tối qua mình đọc một cảnh cho Alex nghe, và anh ấy đã nhảy bổ ngay vào mình.”

“Cậu có thể đọc danh bạ điện thoại cho Alex nghe và cậu ta vẫn cứ nhảy bổ vào cậu,” Charity bảo bạn.

“Chưa hẳn đâu,” Nina nói, và món sữa lắc đang nửa đường lên miệng Charity khựng lại.

“Ừ, ồ,” Charity nói. “Rắc rối trên thiên đường à?”

“Anh ấy đang làm việc cùng bố,” Nina nói. “Chuẩn bị cho cái vụ làm việc ở khoa tim. Nhiều giờ liền. Anh ấy hơi mệt.” Thực ra, anh đã ngủ thiếp đi trước ti-vi trước khi Harrison Ford tìm được Holy Grail. Cô đã cố tỏ ra thông cảm, nhưng đây chắc chắn là một dấu hiệu xấu.

Charity gật đầu. “Kenneth.”

Nina nhắm mắt lại và rên lên. “Đừng nói thế. Mình muốn chuyện này tiến triển tốt.”

“Sẽ đâu vào đấy thôi.” Charity xì xụp húp món sữa lắc. “Đó là điều mà mình phát hiện ra khi viết cuốn sách này. Mình đã từ bỏ anh ấy quá nhanh. Bọn mình đã có thể làm cho mọi việc ổn thỏa. Ý mình là, anh ấy là một người tuyệt đấy chứ, anh ấy chỉ cố bắt đầu một sự nghiệp lớn.”

Nina nghĩ về Alex. “Mình chắc là cậu nói đúng.” Thế rồi cô nhận ra Charity đã nói gì. “Cậu nuối tiếc vì đã ly dị Kenneth đấy à?”

Charity lắc đầu. “Không. Chuyện đó nhiều năm rồi. Mình sẽ tiến lên phía trước. Nhưng mình đã học được bài học từ chuyện đó. Anh chàng tiếp theo mình dính dáng đến sẽ là người cuối cùng. Raoul của mình.”

Ý nghĩ của Nina quay lại với Alex.”Không chỉ mỗi chuyện ngủ. Anh ấy cũng uống quá nhiều.”

“Alex á? Cậu ấy trông chẳng giống kiểu người chè chén.”

“Thì không phải.” Nina bậm môi. “Anh trai anh ấy xuất hiện bốn hay năm tối một tuần với một lốc sáu lon và bọn họ chia nhau. Và rồi cả hai nhìn những cái lon rỗng theo cái kiểu Fred nhìn túi đựng Oreo trống rỗng ấy.”

Charity quắc mắt. “Chà, đó là câu giải thích cho cậu đấy. Là do anh trai cậu ta.”

Nina lắc đầu. “Không phải đâu. Max là một người tốt. Thực ra, Max là người rất tuyệt. Những người còn lại trong gia đình Alex nói chung khá lạnh lùng, nhưng Max đã rất tuyệt ngay từ đầu.”

“Nói chung khá lạnh lùng ư? Cậu chưa kể với mình là cậu đã gặp gia đình cậu ta đấy.”

“Bọn mình đã ăn tối.” Mặt Nina nhăn nhó khi cô nhớ lại. “Bố anh ấy nhìn mình và bảo, ‘Chúng tôi đã hy vọng Alex sẽ có con.’”

Charity nhăn mặt. “Ôi trời. Alex nói gì?”

“Anh ấy bảo, ‘Không, bọn con sẽ không có con,’ và Max nói, ‘Tôi lấy cho cô đồ uống gì đó nhé, Nina,’ còn mẹ Max làm gì đó với bố anh ấy và rồi ông ta đại loại là ngập ngừng rồi im lặng. Nhưng chuyện đó thật kinh khủng. Thế rồi còn bữa tối với gia đình mình nữa.”

“Ôi trời. Mẹ cậu thế nào rồi? Vẫn lạnh lùng vậy à?”

“Bà rất lịch sự với Alex,” Nina nói. “Và rồi sau bữa tráng miệng, mẹ lôi mình sang một bên và bảo, ‘Con sẽ làm gì khi cậu ta bỏ con vì một người phụ nữ trẻ hơn?’”

Charity đảo tròn mắt và cầm món sữa lắc lên uống cạn. “Vậy mình đoán là cậu và Alex sẽ chẳng trải qua các kỳ nghỉ cùng gia đình.”

Nina bật cười khẽ. “Chỉ với Max thôi. Mình rất thích anh ấy. Bọn mình sẽ tạo nên gia đình riêng cho bọn mình cùng với cậu, Max và Fred.”

“Chà, nếu cậu đang lên kế hoạch kết hôn cho mình, mình sẽ chọn Fred trước khi chọn Max.” Charity đứng dậy. “Nghe đây, mình phải đi rồi. Cảm ơn vì món sữa lắc.”

“Chờ một chút.” Nina lồm cồm bò dậy. “Cậu không muốn nói về cuốn sách à?”

“Không. Cuốn sách hoàn tất rồi. Mình đã viết đi viết lại nhiều lần, và giờ mình muốn quên nó đi một thời gian. Mình có cần phải viết lại lần nữa không?”

“Không,” Nina nói. “Mình sẽ biên tập lần cuối và gửi nó cho cậu kiểm tra lại, và rồi bọn mình sẽ gửi nó đến nhà in. Jessica muốn sớm phát hành cuốn này, thế nên bọn mình sẽ phải đóng ARCs trong vòng một tháng.”

Charity thôi duỗi người. “ARCs á?”

“Bản đọc thử ấy mà. Số sách này được phát hành trước cho các nhà phê bình để bọn mình có thể lấy vài đoạn bình hay ho cho bìa chính thức.”

Hai tay Charity buông thõng xuống hai bên sườn. “Nhiều nhà phê bình không?”

“Với cuốn sách của cậu thì có.” Nina cúi xuống cầm mấy cái ly sữa lắc lên. “Mình sẽ gửi nó đến từng nhà phê bình một trên hành tinh này. Nó sẽ rất tuyệt cho xem.”

“Mình hy vọng thế.” Giọng Charity nghe có vẻ không chắc chắn. “Mình thực sự muốn chuyện này sẽ ổn, Neen à. Trước đây mình chưa bao giờ làm việc gì sử dụng đến đầu óc cả.”

Nina chớp mắt nhìn bạn. “Dĩ nhiên là rồi chứ. Cậu đã quản lý cái cửa hàng đó rất tốt.”

Charity nuốt xuống. “Ý mình là đầu óc sáng tạo ấy. Mình đã có ý tưởng cho một cuốn sách khác. Mình thực sự muốn cuốn này thành công.”

Nina ôm lấy Charity, vòng hai cánh tay quanh người bạn để hai chiếc ly trên tay cô cụng leng keng vào nhau khi cô siết chặt Charity. “Nó sẽ thành công,” cô hứa với bạn, đồng thời lẩm nhẩm một lời cầu nguyện thầm lặng, tha thiết là nó sẽ thành công, không chỉ vì lợi ích của Charity, và còn vì lợi ích của cả cô và Jessica nữa.

***

“Thế mọi chuyện với Nina thế nào?” Max hỏi Alex vào bữa trưa tuần tiếp theo trong nhà ăn tự chọn của bệnh viện.

“Nina tuyệt lắm.” Alex cố tỏ ra hạnh phúc nhưng cơn thèm ngáp như bao trùm lên anh. “Cuộc sống tuyệt lắm.”

Max nhướn một bên mày nhìn em trai. “Chà, đừng để lòng nhiệt tình khiến em mất khả năng kiểm soát.”

“Không.” Alex lắc đầu và rồi hối tiếc vì đã làm thế. Cảm giác như thể óc anh đang lộn tùng phèo lên trong hộp sọ như những viên bi cẩm thạch bằng xốp. “Em nói thật mà. Cô ấy tuyệt lắm.”

Max ngả người ra sau. “Thế khoa tim thế nào?”

Alex cố tập trung vào anh trai. “Khoa tim á? Khoa tim chán ngắt.”

Max lắc đầu. “Sao em không thôi ngay cái vụ này đi rồi quay lại với khoa cấp cứu và làm cho mọi người hạnh phúc chứ?”

Alex gườm gườm anh trai. “Mọi người đều hạnh phúc khi em làm ở khoa tim. Bố sướng ngây ngất.”

Max nhìn em trai với vẻ không thể tin được. “Sao em biết được?”

Alex phớt lờ. “Và Nina sẽ hạnh phúc một khi em giải quyết được cái lịch làm việc này. Em sẽ rời khỏi khoa cấp cứu sớm thôi, và sau đó...”

“Và sau đó em sẽ khổ sở,” Max nói nốt. “Anh không thể tin là em lại làm thế này với bản thân mình. Và vì cái gì chứ? Nina sẽ yêu em cho dù em có làm gì đi chăng nữa. Cô ấy rất tuyệt, là điều tốt nhất từng xảy đến với em. Thế mà em đang bỏ lỡ điều đó vì em có cái ý tưởng ngu ngốc trong đầu là cô ấy cần được giàu có.”

“Em sẽ cho anh biết cái gì là ý tưởng ngu ngốc,” Alex bảo anh trai. “Cái Áo lót Không tưởng ấy. Đó là một ý tưởng ngu ngốc.”

Max gật đầu. “Phải, anh có thể hiểu làm sao chúng ta lại đi từ khoa tim sang áo lót. Nghe hoàn toàn hợp lý. Một lời khuyên nhé – chợp mắt một chút đi, trước khi em giết chết bệnh nhân.”

“Có khi em tự giết mình trước,” Alex nói, và rồi chớp mắt. “Quên điều em vừa nói đi. Em không biết mình đang nói gì nữa.”

“Em đang nói là em không hạnh phúc.” Max đứng dậy đẩy ghế ra sau, và tiếng ghế nạo ken két trên mặt sàn làm Alex nhăn mặt. “Thôi chuyện này đi, Alex. Em sẽ có kết cục giống bố cho xem. Và giống anh nữa.”

Alex chớp mắt nhìn lên. “Anh á? Có vấn đề gì không ổn với anh chứ?”

Max nhìn xuống cậu em trai, và cho đến lúc này Alex mới thấy anh trai mình là một người lớn tuổi hơn, không chỉ là một gã đàn ông để anh chơi đùa cùng. “Anh ba sáu tuổi rồi, anh đã dành trọn cả đời cho sự nghiệp, anh kiệt sức và cô độc,” Max nói, và giọng anh nặng như chì. “Anh mệt mỏi, và anh chẳng có nơi nào để đi. Chẳng có ai để anh hướng tới. Em có Nina. Quỷ tha ma bắt, nếu anh có Nina, anh sẽ vồ lấy cô ấy rồi cùng nhau đi đến một bờ biển nào đó và chỉ ngắm mặt trời mọc rồi lặn suốt cả đời. Em đã có tất cả, và em đang quăng hết đi. Đừng phá hỏng chuyện này, Alex à.”

Alex nuốt xuống. “Anh đang nói quá lên.”

Max gật đầu, vẻ thất bại. “Có lẽ vậy. Tối nay anh sẽ đến cùng một lốc sáu lon, và chúng ta có thể cùng nhau quên đi điều anh đã nói.”

“Tốt,” Alex nói. “Đem đến mười hai lon đi. Em cũng có vài thứ khác cần phải quên.”

***

Một tháng sau đó, trên điện thoại văn phòng, trong lúc chằm chằm nhìn đống thư trước mặt, Nina nói với Charity.

“Có mấy lời bình phản hồi rồi đấy, Charity,” Nina nói với bạn. “Bọn mình vừa nhận được xong.”

“Thế chúng thế nào?” Charity hỏi.

“Tốt lắm,” Nina nói. “Thực sự tốt đấy. Chỉ là chúng không phải là những gì mình trông đợi.”

“Như thế nào?” Charity hỏi. “Nina, cậu đang giết chết mình đấy.”

“Như ‘quyển truyện hài gợi cảm vui nhộn nhất nhiều năm qua,’” Nina đọc cho bạn nghe. Cô cầm một lời bình khác lên. “Như ‘Moll Flanders gặp Odysseus.’ Như ‘Jane Errs sẽ đem đến cho các chủ cửa hàng những gì mà Jane Eyre đã đem đến cho các vị nữ gia sư.’ Như ‘Đọc Jane Errs và khám phá tất cả những gì mà các bà mẹ chẳng bao giờ dạy chúng ta về tình dục.’”

“Như thế là tốt, đúng không?” Charity hỏi với vẻ nghi ngờ.

“Chà, nó sẽ giúp ích cho việc bán được sách,” Nina nói.

“Họ không nhận thấy vấn đề khác à?” Charity hỏi. “Về cách mà cô ấy thay đổi ấy? Về những gì cô ấy học được? Họ không nhận thấy những vấn đề quan trọng à?”

Nina giở lướt qua những lời bình. “Có vẻ như họ tập trung vào mấy cảnh giường chiếu, nhưng đó có thể là vì họ không trông chờ điều đó. Nhà xuất bản Howard thường không xuất bản một cuốn sách như sách của cậu.”

Hay như một trong những lời bình đã nhận xét: “Cuốn sách này đã thổi tung một cái lỗ bên hông của Nhà xuất bản Howard ngột ngạt và để ánh sáng của thế kỷ hai mốt tràn vào. Điều ngạc nhiên đây là thứ ánh sáng của giường ngủ.”

Jessica sẽ lên cơn đau tim khi cô đưa cho chị ta những lời phê bình này.

***

Nhưng thay vào đó, điều mà Jessica làm là sa thải cô.

“Nó là hư cấu á?” Jessica gào lên với Nina khi cô đưa những lời bình cho chị ta.

“Vốn dĩ ban đầu nó là một cuốn hồi ký.” Nina đan hai tay trước người. “Thực sự là như thế, nhưng trong lần viết lại cuối cùng, Charity đã chuyển nó thành hư cấu, như thế cuốn sách hay hơn, và những lời bình là tích cực...”

Jessica phe phẩy một tờ bình trước mặt cô, ngập tràn thịnh nộ. “Xem cái lời bình này xem! ‘Jane Errs khiến cho các tác phẩm còn lại của Nhà xuất bản Howard trông như một người bạn hẹn xấu xí mù quáng.’ Đó là thứ mà cô gọi là lời bình tích cực sao?”

Nina đầu hàng. “À, phải, em gọi đó là một lời bình tích cực.”

Tờ giấy trên tay Jessica khựng lại và chị ta chồm người lên bàn. “Cô bị sa thải.”

Nina lùi lại. “Em làm sao cơ?”

“Cô bị sa thải. Cô ra khỏi đây và cầm cuốn sách này theo cùng vì tôi sẽ không xuất bản nó. Bây giờ không, sau này cũng không. Nhà xuất bản Howard sẽ không bao giờ in mấy thứ rác rưởi này.”

Nina hoàn hồn lại. “Được thôi, cứ sa thải em, nhưng hãy xuất bản cuốn sách của Charity. Đó không phải là rác rưởi. Chị thậm chí còn chưa đọc nó, làm sao chị có thể nói nó là rác rưởi chứ? Như thế là không tôn trọng tri thức. Vì Chúa, Jessica, nó đã được in xong rồi. Chị không thể...”

Jessica nhìn cô bằng ánh mắt làm cô dừng lại ngay lập tức. “Tôi có thể làm bất cứ điều gì để cứu vãn danh tiếng nhà xuất bản của bố tôi. Và tôi sẽ làm thế. Giờ cô ra khỏi đây ngay.”

***

Tối hôm đó, Alex cố an ủi cô. “Không sao đâu mà, dù sao đi nữa, em không cần phải làm việc. Anh có thể nuôi em. Dù sao đó cũng là điều mà anh muốn làm. Nó sẽ giống y như lúc em kết hôn với Guy vậy.”

“Đúng là một lời an ủi tuyệt vời cho em,” Nina nói. “Và em chắc chắn đó cũng sẽ là lời an ủi tuyệt vời với Charity.”

Sau đó cô đến nhà Charity để tự mình thông báo tin này cho cô bạn.

Vẻ mặt Charity trở nên vô hồn vì sốc và cô buông người xuống cái đi văng liễu gai của mình. “Chị ta sẽ không phát hành nó ư? Nó đã được in ra rồi. Tại sao chị ta lại không phát hành nó. Rốt cuộc mình sẽ không có sách ư?”

Nina ngồi xuống cạnh bạn. “Để mình nghĩ xem. Mình sẽ thu xếp vụ này.”

“Sao cậu không bảo trước với chị ta đây là truyện hư cấu?” Charity hỏi.

“Mình tưởng chị ấy không biết thì tốt hơn,” Nina nói. “Chị ấy không muốn biết. Mình tưởng chị ấy sẽ chỉ buộc phải chấp nhận nó thế thôi.”

“Cậu tưởng sai rồi đấy.” Charity nói, giọng cô như chết rồi.

Nina ngẩng đầu lên. “Nghe mình nói đây, mình sẽ thu xếp vụ này.”

Charity lắc đầu, thảm bại. “Như thế nào? Chuyện đó xong rồi.”

“Xong cái khỉ ấy.” Nina đứng dậy. “Còn có những nhà xuất bản khác và đây là một cuốn sách hay. Nó thậm chí còn có những lời bình có sẵn nữa. Chà, chỉ cần mua lại nó từ Jessica và rồi bán nó đi nơi nào đó khác.”

Charity gật đầu, nhưng không nồng nhiệt lắm. “Chắc rồi, Neen à. Thế nào cũng được.”

“Mình sẽ thu xếp vụ này,” Nina quả quyết.

***

“Em không chắc là mình có thể thu xếp được vụ này,” Nina bảo với Max vào bữa tối ngày hôm sau.

Hôm nay là sinh nhật của bố anh nên cả gia đình đã tụ tập để ăn bánh và uống rượu. “Đó là truyền thống trong gia đình Moore,” Max đã bảo cô thế trong lúc rót đầy ly cho cô. “Đến lúc nến đã được thắp lên, thì chúng ta cũng vậy.” Mẹ cùng chị anh đã nhanh chóng và lạnh nhạt cụng ly chúc mừng bố anh rồi rời khỏi phòng, và giờ chỉ còn Nina và ba người đàn ông nhà Moore, cả ba càng lúc trông càng giống nhau: cao ráo, đẹp trai, căng thẳng và bất hạnh.

Max trông có vẻ đặc biệt khổ sở.

“Anh không sao chứ?” Nina đã hỏi anh thế và nhìn vào mắt anh dò hỏi.

“Không,” Max nói. “Nhưng cảm ơn em đã quan tâm.” Anh mỉm cười với cô, một nụ cười thoảng qua nhưng chân thành. “Anh mong đến chết đi được là Alex sẽ sớm hỏi cưới em. Đã đến lúc bọn anh cần một con người thực sự trong cái gia đình này rồi.”

“Em không nghĩ hôn nhân là một ý tưởng hay ho,” Nina nói.

Max khịt mũi. “Vì sao, vì em muốn cho nó một lối thoát trong trường hợp nó lớn lên và đổi ý à?”

Nina siết chặt quai hàm. “Điều đó có thể xảy ra lắm.”

Max lắc đầu. “Nếu nó biết suy nghĩ thì không đâu. Và bất kể những gì nó thể hiện gần đây, nó vẫn là thằng biết suy nghĩ.”

“Em thì không,” Nina nói. “Em vừa mới mất việc vì quá ngu xuẩn.”

“Kể cho papa nghe xem nào,” Max nói vậy, và thế là Nina dốc hết bầu tâm sự với anh.

“Em xin lỗi vì đã làm anh chán ngấy về vụ này,” cô nói sau khi đã kể xong, “nhưng Alex bảo em đừng lo lắng vì dù sao thì anh ấy cũng sẽ nuôi em.” Cô nhìn qua căn phòng khách, nơi Alex đang bàn luận chuyện gì đó mù mịt về bệnh tim với bố anh. “Thế là em kể cho Fred nghe. Như thế cũng đỡ phần nào, nhưng không giống như nói với anh.”

“Quên cuốn sách đi,” Max nói. “Hãy cứu lấy Alex. Quỷ tha ma bắt, hãy cứu lấy anh.”

Nina nhìn Alex đang đứng bên kia căn phòng, gật đầu với điều gì đó mà bố anh đang nói, và trông anh giống bố mình nhiều đến nỗi cô cảm thấy ớn lạnh. “Anh ấy không còn cười nữa. Đến giờ bọn em đã ở bên nhau được gần hai tháng rồi, và anh ấy chẳng còn cười gì hết. Bọn em chẳng xem phim hay chạy bộ nữa vì anh ấy quá mệt mỏi. Ngay cả Fred cũng biết có chuyện gì đó không ổn. Nó cứ rên ư ử cho đến khi Alex chú ý đến nó. Như kiểu nó biết Alex cần phải được nhắc cho nhớ là nên sống đi thôi.”

“Cho Fred đến nhà anh đi,” Max nói. “Em muốn uống thêm gì không?”

“Không,” Nina nói. “Em còn chẳng muốn uống ly đầu tiên này nữa là.” Cô quay sang Max. “Và cả anh cũng thế. Nếu anh cảm thấy khổ sở đến thế, vậy thì hãy làm gì đó đi. Đừng có gây tê cảm giác đó bằng chất cồn chứ.”

Max chớp mắt khi thấy cô tức giận. “Này, đừng có trút giận lên đầu anh vì Alex đang biến thành một ông già. Anh đã bảo nó đừng có làm thế, nhưng nó cứ muốn trao cho em một cuộc sống giàu có.”

Nina khựng lại. “Anh đang nói gì thế? Anh đang bảo với em rằng anh ấy không muốn làm bác sĩ chuyên khoa tim cho bản thân anh ấy đấy à?”

Max khịt mũi. “Dĩ nhiên là không. Nó thích phòng cấp cứu. Nó làm điều đó là vì em.”

Nina nghiến chặt răng. Lại giống hệt như Guy. Làm điều đó cho cô trong khi cô chẳng hề cần đến.

Alex và bố anh đến ngồi cùng hai người họ và cô trừng mắt nhìn cả hai với vẻ giận dữ đến mức Max phải vỗ lên tay cô, nhưng hai bố con kia dường như chẳng nhận thấy.

“Alex và bác đã nghĩ ra một món quà cưới cho con rồi, Nina thân mến,” bố anh nói.

Nghĩ ra cái của nợ ấy. Nina mỉm cười gượng gạo. “Bọn con sẽ không kết hôn đâu.”

Bố anh mỉm cười đáp lại, vẻ không để ý. “Nào, nào, Nina, không cần phải cảm thấy áy náy vì con đã qua cái tuổi sinh đẻ rồi. Như Alex đã chỉ ra, điều đó chẳng quan trọng đến thế. Max cũng đã kết hôn đâu.”

Alex nhăn mặt, còn Max nhìn cô và nói, “Anh sẽ cho em quyền được nói điều gì đó thật bẩn thỉu ở đây.”

“Thế nên bọn ta đã mua cho con một ngôi nhà,” bố anh nói nốt, và Nina bật dậy ngồi thẳng người trên ghế như một nữ thần báo tử.

“Hai người đã làm gì?”

“Bố con anh đã mua một ngôi nhà,” Alex nói, chớp mắt nhìn cô. “Bố sẽ thanh toán bằng tiền mặt cho mình. Nó nằm trên Lehigh Terrace.”

Nina nghiến chặt răng. “Em từng sống ở Lehigh Terrace.”

“Anh biết,” Alex nói. “Đó là lý do vì sao bọn anh mua ở đó. Như thế nó sẽ giống y như hồi em còn kết hôn với Guy.”

Nina nghiến răng chặt hơn, chặt đến nỗi cô nghĩ nướu răng của mình sắp sửa xuyên qua má. “Em đã bỏ Guy. Tại sao anh lại biến thành anh ta chứ?”

Bố anh xen vào. “Thật tình, Nina này, bác gần như không nghĩ...”

“Phải, bọn con biết,” Max nói. “Đó là lý do vì sao bố lại say xỉn. Đó là lý do vì sao tất cả chúng ta lại say xỉn, như thế chúng ta sẽ chẳng phải nghĩ về bất kỳ điều gì ngoài công việc và chè chén. Bố biết không, chúng ta có một rắc rối đấy.”

Bố anh quắc mắt nhìn anh. “Con đang nói cái gì thế?”

Max quắc mắt đáp trả. “Bố là một tay nghiện việc và nghiện rượu, và bố nuôi dạy Anh em nhà Say xỉn theo quan niệm của chính mình.” Anh quay sang Alex. “Quay đầu lại luôn lúc này đi, cậu bé, nếu không em sẽ mất tất cả.”

Alex trừng mắt nhìn anh trai. “Em không hiểu vì sao mình lại trở thành kẻ xấu chỉ vì em muốn Nina có tất cả.”

“Chuyện này không phải về em. Anh chẳng quan tâm gì đến em cả,” Nina nói. “Nếu anh quan tâm đến em, anh sẽ nghe em nói. Tất cả những gì anh có thể nghe là cái tôi của bản thân anh hét lên, ‘Nếu tôi không trao cho cô ấy mọi thứ mà Guy đã cho cô ấy, cô ấy sẽ rời bỏ tôi.’” Cô túm lấy túi xách để trên bàn. “Em yêu anh, đồ khốn, nhưng em sẽ không sống tiếp cái cuộc sống chết tiệt đó lần nữa, thậm chí là vì anh. Em thích căn hộ của mình, em thích con chó của mình, em đã rất thích công việc của mình, và em vừa mới hủy hoại cuộc sống của người bạn thân nhất của em, nhưng em sẽ không cần phải hủy hoại cuộc sống của chính mình.” Cô lắc đầu, suýt khóc và tức giận đến nỗi chỉ muốn giết chết anh. “Em hy vọng anh và bố anh sẽ rất hạnh phúc trong ngôi nhà và sự nghiệp của hai người. Em sẽ chẳng nhận cái gì trong đó làm quà hết, và trong chuyện này là cả anh nữa. Em đã đúng. Anh quá trẻ so với em. Anh quá bị ám ảnh với cảm giác chông chênh của chính mình đến nỗi thậm chí chẳng thể nhìn thấy em đang đứng trước mặt anh nữa.”

Alex đặt ly đồ uống xuống. “Anh có thể nhìn thấy em. Và em đang mặc cái Áo lót Không tưởng chết tiệt đó. Em nghĩ anh không lắng nghe em sao? Em không lắng nghe anh thì có! Về chuyện...”

“Chúc ngủ ngon,” Nina nói. “Em sẽ tự tìm đường về nhà.”

Max cũng đứng dậy. “Không, anh sẽ đưa em về. Dù sao thì anh cũng chẳng phải là người nổi tiếng ở đây. Và bởi vì anh sẽ từ bỏ bia rượu, nên anh nghĩ mình sẽ không được mời quay lại.”

Nina hướng về phía cửa, nhưng cô vẫn nghe thấy Max nói với bố anh, “Nghỉ hưu và cai rượu đi. Đó là điều duy nhất cứu được bố.” Khi cô quay lại, anh đang nhìn Alex. “Chúa mới biết điều gì sẽ cứu được em,” anh bảo cậu em trai.

“Chờ một chút,” Alex kêu lên, nhưng Max đã đi về phía cửa và nắm lấy cánh tay Nina. “Đi thôi nào, nhóc.”

“Hai người có chờ một chút không hả?” Alex gầm lên, nhưng Nina đã bước ra ngoài màn đêm, thấy cảm kích vì đã có Max để mà dựa vào, và ước gì anh có thể là Alex.