One slipped autumn my evening kayak I into the water, knowing it was late to start another leg of my dream voyage. I was nineteen years old, and one month into a kayaking journey around the southern half of North America from Vancouver to my home in the Saint John on the east coast of Canada via Lake Nicaragua and the San Juan River. Todays destination: the town of Westport, Washington.
A westerly wind gusted in my face, pushing huge waves at me as if to say, “Go back.” A half-hour later, I was a mile from land_exhausted, wet, cold and aching. I kicked myself for not wearing my protective waterproof suit. If I make another mistake, it will be my last, I thought. Although the wind and waves smashing against my face, I tried hard to make forward progress.
I paddled on with a surge of power beyond my normal capacity. Fear gave me strength. To stop paddling wasnt simply an option. So I sang to distract myself from my aching body and burning arms, but songs could not stop the fading light.
A half-mile from Westport, a massive mud flat blocked my path. I couldnt stay here_the flat would be covered with water when the tide came up. But the only way around would take me two miles out of my way, and I didnt have that kind of time left. It would soon turn dark, and I would be too far out to make it to shore. I desperately needed dry land.
I dragged my kayak up onto the slab of mud so I could assess the situation. To my surprise, I found myself standing not on a mud flat, as it had appeared in the dusk, but on an island. That made me feel cheerful, and I pulled on my waterproof suit and headed back out immediately. I was warm now and knew where I was going. Fatigue had turned to elation.
As I paddled around the lee side of the little island, hundreds of pelicans rose into the sky above me. With their large wings and long beaks these birds resemble pterodactyls, flying reptiles from eons ago. The sheer numbers of them filled me with awe. As the pelicans ascended, their silhouettes seemed suspended against the brilliant pink and orange sunset.
Not long after, I arrived at a marina and began looking for a large boat to dock beside. I searched for a friendly soul _someone who would let me sleep on deck aboard his vessel. I paddled alongside a large yacht on whose stern was painted “Mystic Rose_Vancouver.” Through a porthole, I saw a man inside browsing nautical charts. Soon after docking, I boarded and presented my request. The man_in his thirties, traveling alone and not a Canadian as I had assumed_lived in Vancouver, Washington.
While I was cooking supper in the cabin, Kerry made a suggestion that would change the course of my entire voyage:
“How about pulling your kayak on board and sailing with me down to Astoria? Sailing solo is tough.”
“Id really like to,” I replied, “but I cant. Im aiming to paddle the entire distance by myself.” The truth was that I wanted to learn how to sail and wished to join him. Still. I felt driven by pride and independence_and a need to prove that I could set a course and stay with it. I wasnt someone who chose the easy way out. I wanted to be someone admired and respected for his courage and determination.
“I need to do this alone,” I repeated. Hearing my own words, I realized that I sounded like someone trying to_ convince others that I was cool.
I asked myself why I took this journey, and why I had to paddle the entire distance. This journey wasnt just about kayaking, I realized. It never had been. It was about meeting people, having experiences and learning from both. It was about living life to its fullest, not waiting until I was too old to have great adventures, to appreciate that every day Im healthy and free is precious.
I had vowed to paddle the whole way because of pride_so I could say, “I did it by myself.” But at what cost? What was pride worth when I paddled alone through the waves? Was my self-image more important than making a friend, learning something new and having fun in the process?
Kerry let me sail the yacht most of the way. He even let me take the wheel as we sailed through the Columbia River bar, where many ships have gone down (one_and maybe myself of the most dangerous places to sail in North America).
We arrived in Astoria at four oclock that afternoon. For supper, Kerry took me out for Chinese food. At the end of our meal, I opened my fortune cookie.
It read: “Now is the time to try something new.”
- Cory Richardson
Dont fear the space between your dreams and reality. If you can dream it, you can do it.
- Belva Davis
Một buổi chiều thu, tôi thả chiếc xuồng caiac xuống nước dẫu biết rằng đã muộn để bắt đầu một chặng khác trong hành trình mơ ước của mình. Mười chín tuổi, tôi đã có một tháng hành trình bằng xuồng caiac quanh nửa phía nam của Bắc Mỹ từ Vancouver đến nhà tôi ở Saint John nằm trên bờ biển phía Đông của Canada ngang qua hồ Nicaragua và sông San Juan. Điểm đến của ngày hôm nay: thị trấn Westport, bang Washington.
Một cơn gió tây thổi giật vào mặt tôi, đẩy những con sóng khổng lồ về phía tôi như muốn nói: "Hãy quay trở lại". Nửa tiếng sau đó, tôi còn cách đất liền một dặm nữa_mệt lả, ướt sũng, lạnh cóng và đau nhức. Tôi tự trách mình vì đã không mặc quần áo bảo hộ chống thấm. Nếu mình mắc thêm một sai lầm nào nữa thì đó sẽ là sai lầm cuối cùng của mình, tôi thầm nghĩ. Dù bị gió và sóng biển quật liên hồi vào mặt nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để đưa chiếc xuồng nhích lên phía trước.
Tôi chèo xuồng bằng một sức mạnh vượt xa cả khả năng vốn có của mình. Nỗi sợ hãi đã cho tôi sức mạnh. Việc dừng tay chèo không còn đơn thuần là một sự lựa chọn nữa. Vì vậy tôi hát để quên đi cơn đau nhức toàn thân và đôi cánh tay bỏng rát, nhưng tiếng hát không thể ngăn được ánh sáng càng lúc càng mờ dần.
Cách Westport nửa dặm, một bãi lầy khổng lồ chắn ngang hướng đi của tôi. Tôi không thể ở lại đây_bãi lầy sẽ bị con nước nuốt trọn khi thủy triều lên. Nhưng lối đi duy nhất có thể đưa tôi ra khỏi đây ở cách xa đến hai dặm, mà tôi lại không có đủ ngần ấy thời gian. Chẳng mấy chốc nữa trời sẽ tối, và tôi sẽ bị đẩy ra rất xa bờ. Tôi cần vào đất liền_rất cần.
Tôi kéo chiếc caiac lên trên khu lầy để xem tình hình như thế nào. Thật ngạc nhiên, tôi thấy mình không phải đang đứng trên một bãi lầy, như tôi đã nhìn thấy trong bóng tối nhá nhem, mà là trên một hòn đảo. Điều đó khiến tôi cảm thấy phấn chấn, tôi mặc áo chống thấm vào và lập tức quay trở ra. Giờ thì tôi cảm thấy ấm lại và có thể nhận biết là mình đang đi đâu. Cảm giác mệt nhọc ban nãy đã chuyển thành sự phấn khởi.
Khi tôi chèo qua mạn khuất gió của hòn đảo nhỏ, có hàng trăm con bồ nông bay vút lên nền trời. Với đôi cánh rộng và chiếc mỏ dài, những con chim này trông giống như loài thằn lằn ngón cánh, một loài bò sát biết bay đã tuyệt chủng từ nhiều niên kỷ trước. Chúng đông đến mức làm tôi phải khiếp sợ. Mỗi khi những con bồ nông bay vút lên, bóng của chúng dường như choán hết sắc hồng cam rực rỡ của hoàng hôn.
Chẳng bao lâu sau, tôi đến được bến tàu và bắt đầu tìm một con thuyền lớn để đậu bên cạnh nó. Tôi kiếm một người thân thiện nào đó có thể cho phép tôi ngủ trên boong tàu của anh ta. Tôi chèo dọc theo một chiếc du thuyền lớn mà đuôi của nó có sơn dòng chữ "Bông hồng Thần bí_Vancouver". Qua ô cửa sổ ở mạn tàu, tôi nhìn thấy bên trong đó có một người đàn ông đang xem hải đồ. Ngay sau khi neo thuyền xong, tôi bước lên tàu và trình bày mong muốn của mình. Người đàn ông đó khoảng 30 tuổi, ông chỉ đi một mình và không phải là người Canada như tôi tưởng_ông ta sống ở Vancouver, Washington.
Khi tôi đang nấu bữa ăn khuya trong cabin, Kerry đưa ra một đề xuất_đề xuất ấy đã làm thay đổi toàn bộ cuộc hành trình của tôi:
"Sao anh không kéo chiếc caiac lên khoang và cùng tôi đi xuống Astoria? Đi thuyền buồm một mình thì thật vất vả."
Tôi liền đáp: "Tôi thật sự rất muốn, nhưng tôi không thể. Tôi đã quyết sẽ chèo hết quãng đường một mình." Dù nói như vậy nhưng sự thật là tôi rất muốn học cách lái thuyền buồm và muốn đi cùng với anh ấy. Song lòng kiêu hãnh, tính tự lập, muốn chứng tỏ rằng mình có thể thực hiện và theo đuổi đến cùng một cuộc hành trình đã ngăn cản tôi. Tôi không phải là người thích chọn con đường dễ đi. Tôi muốn người khác khâm phục và nể trọng tôi vì lòng can đảm và ý chí quyết tâm của mình.
"Tôi cần phải tự mình thực hiện việc này," tôi lặp lại lần nữa. Nghe những lời nói của chính mình, tôi chợt nhận ra giọng tôi nghe như giọng của một người đang cố thuyết phục người khác _mà cũng có thể đó là chính tôi_rằng tôi là người trầm tĩnh.
Tôi tự hỏi tại sao mình lại thực hiện cuộc hành trình này, và tại sao mình lại phải chèo hết quãng đường. Tôi nhận ra cuộc hành trình này không đơn thuần chỉ là việc chèo xuồng caiac. Chưa bao giờ là như thế cả. Mà nó chính là cơ hội để tôi gặp gỡ nhiều người, tích lũy kinh nghiệm và học hỏi từ những con người cũng như những trải nghiệm đó. Đó chính là việc sống một cách trọn vẹn nhất, chứ không phải là đợi đến tận khi đã già mới bắt đầu những chuyến phiêu lưu vĩ đại, để hiểu ra rằng mỗi ngày trôi qua tôi sống rất khỏe mạnh và tự do mới là điều đáng quý.
Tôi từng tự hứa với lòng rằng bằng sự kiêu hãnh của bản thân, tôi sẽ chèo một mình cho đến hết cuộc hành trình_do vậy tôi có thể thốt lên rằng "Tôi đã tự mình làm điều đó". Nhưng tôi phải đánh đổi lại những gì? Niềm kiêu hãnh đó có ý nghĩa gì khi tôi phải một mình chèo thuyền vượt qua những ngọn sóng? Liệu sự nhận thức về chính bản thân mình có quan trọng hơn việc kết bạn, học một điều gì đó mới mẻ và tận hưởng những niềm vui trong chuyến đi hay không?
Kerry để tôi tự lái chiếc du thuyền gần như trong suốt cuộc hành trình. Thậm chí anh ấy còn để tôi cầm bánh lái khi chúng tôi đi qua cồn cát ngầm ở sông Columbia nơi trước đây đã có rất nhiều tàu bị chìm (đây là một trong những nơi nguy hiểm nhất đối với tàu thuyền ở Bắc Mỹ).
Chúng tôi đến Astoria lúc 4 giờ chiều hôm đó. Kerry dẫn tôi đi ăn đêm ở một cửa tiệm Trung Hoa. Khi dùng bữa xong, tôi tách chiếc bánh may mắn của mình ra.
Bên trong có dòng chữ: "Đây chính là thời điểm để thử những điều mới mẻ."
- Cory Richardson
Đừng sợ khoảng cách giữa ước mơ và hiện thực.
Nếu bạn có thể ước mơ thì bạn cũng có thể thực hiện nó.
- Belva Davis