I watch as Grandpa paces his domain, strolling through the rows of young growing plants, testing and touching and studying.
“Come here, Sweetheart. I have a surprise for you.”
I hurry after him.
He stops at the last row. I stand back as he lifts the broad leaves aside, searching for his surprise. It is a small, still-growing pumpkin, still attached to the vine, and I can see a scar on it.
Then Grandpa turns the pumpkin over, brushing the dirt away, and I can see that it’s not a scar at all; it’s my name, growing there along with the pumpkin! MY NAME!
“How did you do that?” I asked.
“Well, it’s a long process,” he begins. His eyes sparkle as he discusses special planting techniques.
We begin the long walk back to the house. And I think about my very own pumpkin and my grandpa who can work magic in his special garden. I place my hand in his and walk up the hill.
- Kati Dougherty-Carthum
Tôi quan sát ông thong thả bước trong vườn, dạo quanh những hàng cây non đang lớn, kiểm tra, sờ nắn và tỉ mỉ xem xét.
Ông gọi: “Lại đây cưng. Ông có một bất ngờ cho cháu”.
Tôi vội chạy theo ông.
Ông dừng lại ở hàng cuối cùng. Tôi đứng lui lại trong khi ông vạch những chiếc lá to sang một bên để tìm kiếm điều bất ngờ. Đó là một quả bí ngô nhỏ đang trong giai đoạn phát triển, vẫn dính vào thân cây leo và tôi còn nhìn thấy một vết sẹo trên đó.
Sau đó ông xoay quả bí ngô lại, phủi sạch bụi đất và tôi có thể nhìn rõ đó không phải là một vết sẹo. Đó là tên tôi, cùng lớn lên theo sự phát triển của quả bí! TÊN TÔI!
Tôi hỏi: “Ông làm thế nào vậy ông?”.
Ông trả lời: “Ừ, đó là cả một quá trình lâu dài”. Đôi mắt ông lấp lánh khi ông giảng giải về kỹ thuật trồng cây đặc biệt.
Hai ông cháu tôi cùng nhau bước trên con đường dài trở về nhà. Tôi nghĩ về quả bí ngô của chính tôi và về ông tôi, người đã tạo nên phép màu trong khu vườn đặc biệt của mình. Tôi đưa tay cho ông dắt và bước lên đồi.
- Kati Dougherty-Carthum