Chương 17

Theo ý quản gia Miêu, Tử Pín gọi Rum - thư ký riêng của anh rể Vương cùng ông Lỉn và các ông Phi Nam, Đà Giang, Gia Tuấn, Hoàng Tử Sơn, Quách Sừ, Trần Lô Sy, Lò Văn Phèng, vắng bí thư Sò và công chúa Le Le, tất cả gặp nhau ở Đại Tửu Lầu - một nhà hàng nổi tiếng của Khừu Ngân Lượng gốc người Vân Nam, Trung Quốc. Xe con hạng sang đỗ nghênh nghênh giữa sân Đại Tửu Lầu. Nhậu thôi mà! Quản gia Miêu mời các bạn nhậu qua lễ tân, rồi vào ngay chiếc lán lợp gỗ thông, không có vách ngăn, sau khu nhà sàn. Ngay giữa gian lán thoáng rộng, một người đàn ông y phục màu đen kiểu như võ sĩ trên sàn đấu, đầu tóc cắt bốc, mặt lạnh và đanh, ống quần, ống tay và cổ áo đều có những đường viền màu đỏ. Dáng đứng uy nghiêm, người đàn ông cầm con dao nhọn nhỏ, cong dài, sáng loáng, một tay cầm đuôi con rắn hổ mang trắng, ô, con bạch xà vảy lấp lánh ánh bạc, con bạch xà dài ngoẵng bị treo cổ lên xà ngang, ngay dưới trải chiếc chiếu hoa, có để sẵn chiếc khay sứ hoa lớn với mấy chiếc cốc thủy tinh to đã rót sẵn rượu trắng thơm nồng. Bất chợt, con dao trong tay người đàn ông vung đánh loáng như ánh chớp nhỏ, pheng đứt đuôi con bạch xà. Người đàn ông thạo nghề, một tay cầm đuôi con bạch xà mà nó không quẫy được. Ngay đấy, quản gia Miêu vào chiếu, cầm một cốc hứng dưới đuôi con bạch xà, thấy đủ, liền dâng cho Tử Pín ngồi ở ghế chủ nhậu. Chuyện thường ngày ấy mà, Tử Pín nhếch mép, cầm cốc rượu, tợp một hơi, khà một tiếng rõ to, vẻ sướng. Sau đấy đến lượt Rum, Phi Nam, Đà Giang, Gia Tuấn, Tử Sơn, Sừ, Sy, Phèng, Lỉn, cuối cùng là Miêu, tất cả phải quỳ gối, tự tay hứng tiết vào cốc mà ngửa cổ uống cạn, tận hưởng hết cái khoái trá của đời thằng nhậu. Xong, quản gia Miêu mời mọi người lên nhà sàn, một gian khép kín, đầy đủ tiện nghi, quanh vách treo mấy bức ảnh khoe ẩm thực tuyệt hảo, mấy ảnh trai gái khỏa thân tình tứ. Một mâm được em chân dài mắt xanh mỏ đỏ bưng lên, hai em nữa cùng lên hầu rượu, bảo rằng bữa nay nhậu cầy vòi, nào dồi - món mà cậu Tử Pín thích nhất đấy, thịt nướng, hấp, nhựa mận, xương hầm khoai sọ tím, toàn thứ ngon. Còn con bạch xà thì làm món vẩy rán, băm viên nướng, miếng hấp sả ớt, khoanh miếng nấu cháo đỗ xanh. “Nào, mời anh em!”. Mọi người hỉ hả nâng cốc, chạm cốc, uống, khà khà, thơm nồng. Mọi người hỉ hả, gắp, gắp, ăn, ăn, ngon ngon. Thơm nồng. Ngon ngon. “Nào, mời! Mời. Mời”. Biêng biêng. Tử Pín nâng chén. “Chén này mừng hội ngộ”. Cạch. “Cạn chén”. “Chén này chúc sức khỏe”. Cạch. “Cạn chén”. “Chén này chúc tình bạn”. Cạch. “Cạn chén”. “Chén này chúc tình yêu”. Cạch. “Cạn chén”. “Chén này chúc sự sắp ra đời của khu biệt thự sinh thái Cò Lả”. Cạch. “Cạn chén”. “Chén này chúc tiền - chúa tể của muôn loài, sẽ vào túi anh em như nước thác Mây ngàn năm không cạn”. Cạch. “Cạn chén”. “Ôi, sướng! Bạn hữu ơi - Tử Pín líu ríu - nhậu thoải mái nhé, nhậu thật lòng nhé, ngày mai chúng mình sẽ xây biệt thự sinh thái Cò Lả, xong rồi, chúng mình sẽ sướng như vua như chúa, mà vua chúa ngày xưa chắc gì đã sướng hơn chúng mình bây giờ nhỉ, vua chúa làm gì có nhiều ô tô đẹp như chúng mình nhỉ, vua chúa làm gì có nhiều biệt thự hiện đại như chúng mình nhỉ, vua chúa chưa chắc nhiều tiền hơn chúng mình nhỉ, vua chúa chưa chắc đã nhiều em út hơn chúng mình nhỉ, ôi giời, sướng, sướng”. Mọi người nghe Tử Pín nói, liền vỗ tay rôm rốp tán thưởng: “Nào, sướng, thế thì uống nữa, uống nữa...”.

Nhậu đã đời rồi, Tử Pín sai ba em chân dài lê gối quanh mâm, luôn tay rót rượu cho các anh. Uống tất. Uống hết. Chạm cốc. Khà. Khà. Sướng. Sướng. Ngả nghiêng...

Tử Pín lên tiếng:

- Các ông đã sướng chưa?

- Sướng lắm! - Chủ tịch Lỉn nghênh mặt xỉn xỉn, mau mồm.

- Đã đời lắm! - Lò Văn Phèng ưỡn ngực, vênh mặt to bè, nói to.

- Ngon quá, cậu Tử Pín ơi! - Hoàng Tử Sơn vuốt ria dài, khen.

- Đồ rừng đậm đà hơn đồ biển nhiều! - Phi Nam mặt hồng tươi, mắt long lanh kính trắng, gật gù khen.

- Nhậu ngon thế này thì lên Mã Sơn mà ở cho sướng! - Đại gia Quách Sừ gừ gừ kính râm, phảy tay, cười khềnh khệch.

Tất cả sướng!

Ơ, thế mà tay Rum không nói gì nhỉ? Tử Pín nghĩ, nó vẫn chưa thấy sướng à? Hơi ái ngại cái tay này, vì dù sao nó cũng là thư ký riêng, suốt ngày cập kè bên anh rể Vương, thì thầm to nhỏ, đầu sai tin cậy nhất. Ừ, xem nào, Tử Pín gõ gõ ngón tay vào đầu, nghĩ, có lẽ thiếu một thứ gì đó, hơi líu lưỡi, cái gì nhỉ, thứ gì nhỉ? A, anh ta muốn món lẩu rết chứ gì? Thư ký Rum muốn lẩu rết đây mà. Tử Pín ghé tai quản gia Miêu, khẽ bảo: “Tay Rum muốn lẩu rết đấy!”. Quản gia Miêu “dạ” ngọt, rồi vẫy một em chân dài, ghé tai, bảo “lẩu rết”. Thế là ba em chân dài mắt xanh mỏ đỏ lại xốn xang lên xuống, bưng bê. Ba em đặt ngay ngắn chiếc âu sứ to, có hoa văn rất đẹp, trong đó lểu nghểu bầy rết nâu xám chớp chớp muôn vàn tia chân bé. Bầy rết cả trăm con bò lũng bũng trong con gà sống lớn đã bị chúng ngoạm hết da thịt, chỉ còn trơ xương. Mùi rượu trong âu sứ sực nức. Một cái cầu tre bẹt dáng cong cong như cầu vồng bắc từ âu sứ qua cái chảo nhấp nhoáng thứ dầu gì đó đang được đốt cháy xanh lét, kế bên là một chiếc đĩa sứ hoa to, cũng rất đẹp. Bên cạnh là một nồi lẩu to, sôi sục, ngút khói mờ, đã ninh sẵn xương nai. Ngọn lửa xanh trong chảo bốc cao, biến cái cầu tre dẹt thành chiếc cầu vồng lửa, nóng rực, mê mê. Một lúc, em mắt xanh mỏ đỏ cầm đũa gõ gõ vào âu sứ. Lũ rết bị bỏ đói, giờ no thịt gà lại say rượu, khát nước, được bắc cầu thoát đi, tức thì lũ rết lểu nghểu, dặt dẹo kéo nhau ríu ríu bò qua cầu vồng lửa, ngang chừng bị nóng bỏng, lả tả rơi xuống chảo lửa xanh. Hai em mắt xanh mỏ đỏ gắp nhanh từng con rết, tuốt xác nâu xám, bỏ vào đĩa sứ. Con nào con nấy trắng ngần, béo mọng vì đã no căng thịt gà. Bây giờ các em mắt xanh mỏ đỏ mới nhúng từng con rết trắng ngần, béo mọng kia vào nồi ninh xương nai với nào rau cacay, rau cubui, rau hoa chuối rừng… đủ thứ rau rừng, rau sạch, rồi múc vào bát các bợm nhậu. Nào ăn. Ô, lẩu rết bùi bùi. Lẩu rết ngọt lịm. Lẩu rết thơm thơm. Ừ, lẩu rết là đồ nhậu lạ nhất trên trái đất này. Rượu nữa. Cạn chén. Ôi lạ lắm! Sướng ghê! Thật đã đời thằng nhậu! Tất cả biêng biêng. Hứng khởi. Quản gia Miêu ngoảnh ra, vỗ tay rốp rốp, miệng a a, ra hiệu cho các em chân dài... Phút chốc mấy em chân dài ríu rít mời rượu các chàng nhậu, chén này, chén nữa, chén nữa, chuếnh choáng và cùng hát: “Rượu này, tay ngọc tay ngà em mời. Rượu vui bạn bè một chén cũng như ngàn chén, chẳng bao giờ say. Rượu này, tay ngọc tay ngà em dâng chén rượu đầy, mời chàng vui cùng bạn bè. Dù say rồi, đừng bao giờ quên, tình em yêu, tình bạn thương, mãi mãi chàng ơi. Rượu này tay ngọc tay ngà em mời, một chén cũng như ngàn chén, rượu uống ba năm miệng vẫn còn thơm, thơm tình em, thơm tình chàng, thơm tình ta”... “A a, hay lắm!”. Mọi người nghển cổ, ríu lưỡi khen. Mỗi em chân dài chuốc mỗi chàng một chén nữa, lại hôn chút một cái vào má chàng, mỗi chàng lại chuốc mỗi em chân dài một chén nữa, lại hôn chút một cái vào má em, lại hát nữa: “Tay ngọc tay ngà ư, em dâng chén rượu đầy ư, một chén như ngàn chén ư, rượu uống ba năm miệng vẫn còn thơm ư, thơm tình em ư, ôi giời, vui thế chứ, sướng thế chứ, nào uống nữa, các em ơi...! Ôi giời, sướng! Mê ly. Mê mị. Mê mẩn. Mê man”. Bỗng Tử Pín gọi:

- Các em chân dài đâu? - Nốt ruồi lông trên mi mắt Tử Pín giật giật.

- Chúng em đây ạ! - Ba em mắt xanh mỏ đỏ quỳ gối trước mặt Tử Pín.

- Quản gia Miêu đâu? - Tử Pín quát, liếc Miêu - Chơi đẹp với các em nào!

Quản gia Miêu hiểu tính Tử Pín, lấy tệp tiền xanh năm trăm nghìn đưa Tử Pín. Tử Pín nhìn các em âu yếm, cười hi hi, rồi rút từng tờ năm trăm xanh thả khéo vào ngực căng nức của các em. Khoái thế chứ! Chia tiền xong thì Tử Pín vẫy tay, ra hiệu cho các em mắt xanh mỏ đỏ, khép cửa ra ngoài. Tử Pín rút điện thoại bấm, có tiếng nhạc reo đầu sóng bên kia, Tử Pín nghênh đầu, dẩu môi, giọng ngọt xớt: “A lô, a lô, anh rể yêu quý à...”, đầu sóng bên kia vang giọng ấm và gọn..., Tử Pín cười tươi: “Vâng, cậu có chuyện quan trọng thưa với anh rể yêu quý, vẫn cái chuyện xây dựng khu biệt thự sinh thái Cò Lả ấy..., vâng, thưa anh, bọn em đang ngồi cùng nhau bàn chuyện ấy đấy, mà quan trọng nhất vẫn là chuyện tiền thôi..., vâng, thưa anh rể, có đủ anh em ở đây, ở Đại Tửu Lầu của Khừu Ngân Lượng đấy..., vâng, em hiểu rồi, đấy toàn là các đàn em, là các đệ tử trung thành của anh rể, họ tốt lắm, quý lắm, đáng tin cậy lắm..., vâng, họ sẽ góp vốn vô tư..., à, vâng, đưa máy cho Phi Nam nghe à?...”. Tử Pín cười tươi, đưa điện thoại cho Phi Nam nghe, một lúc líu ríu chuyện với sếp, Phi Nam chuyển máy cho Đà Giang nghe, chuyện một lúc, Đà Giang chuyển máy cho Gia Tuấn nghe, rồi lần lượt Sơn, Sy, Sừ, Phèng, chuyện qua chuyện lại với sếp Vương: “Vâng vâng, em nghe rõ ạ..., vâng em hiểu rồi ạ..., vâng em sẽ hết lòng cho chuyện đại sự này ạ...!”.

- Anh em đại gia lớn Vương chuyện vui quá nhỉ? - Tử Pín nghênh đầu, nốt ruồi lông trên mi mắt giật giật, mắt gừ gừ nhìn mọi người, có vẻ hách.

- Chuyện với sếp to phải vui chứ! - Hoàng Tử Sơn cười tươi.

- Cậu Tử Pín yên tâm đi! Công trình có sếp Vương hậu thuẫn, lại có công chúa Le Le tham gia, là coi như xong khu biệt thự sinh thái Cò Lả, chuyện nhỏ ấy mà. - Phi Nam ra giọng bình thản.

- Xong phứt nhé! - Lò Văn Phèng cười khà khà.

- Ờ, xong!

Mọi người chém tay, nhất trí, góp vốn cùng chơi. Ai cũng nghĩ, nhiều tiền để làm gì? Nhiều tiền rồi thì bắt tiền đẻ ra tiền, càng nhiều càng thấy ít, lạ thế? Nhiều tiền thì chơi tiền. Nhiều tiền thì đi chơi khắp thế giới..., nhậu món ngoại đã đời, gái gú ngoại đã đời, cho đáng mặt người giàu. Thế gian này rộng lớn vô cùng! Người giàu ơi, sung sướng lắm! Sắp có biệt thự sinh thái Cò Lả nghỉ chơi cho cái đời sung sướng. Hình như quản gia Miêu cảm nhận được ý nghĩ của các vị đây, nên Miêu cũng giơ tay chém gió, cười hì hì.

Cuộc nhậu đã đời, coi như bước đầu thuận buồm xuôi gió về khu biệt thự sinh thái Cò Lả. Mọi người chia tay hỉ hả. Tối về, Tử Pín không ăn cơm cùng mọi người. Ngồi trong phòng riêng, một mình Tử Pín với chai Remy Martin, rót từng ly nhỏ, nhấp từng ngụm nhỏ, đầu óc loằng ngoằng bao ý nghĩ về cái dự án Cò Lả, nghĩ xa nghĩ gần, vẫn thấy chưa thật yên tâm, Tử Pín liền nhấn điện thoại cho chị Kim Hy.

- A lô! Chị gái à?

- Chào cậu! - Đầu sóng bên kia, giọng Kim Hy mềm ngọt - Chị biết chuyện của cậu chiều nay ở Đại Tửu Lầu rồi.

- Ư, em ghét chị! - Tử Pín ra giọng nũng - Chẳng việc gì qua mắt chị được, đúng là phu nhân của sếp to có khác, mà chắc tay Miêu bắn tin cho chị chứ gì. Chị gái yêu quý ơi! Chuyện ban chiều ấy...

- Chị biết rồi! - Kim Hy ngắt lời em trai - Cậu lại lo tiền chứ gì?

- Vâng! - Tử Pín ngập ngừng - Chị gái ơi, còn chuyện quan trọng không kém gì tiền, đấy là chuyện làm sao có quyết định của thành phố thu hồi đất để thực hiện một dự án gì đấy, dự án khu vui chơi giải trí Cò Lả chẳng hạn, là cái cớ để bọn em xây biệt thự sinh thái, chị nói với anh Vương nhé?

- Cậu chỉ được cái khôn! - Kim Hy im lặng một lúc, nói nhỏ: - Việc thu hồi đất của dân không phải chuyện nhỏ đâu, chị nghĩ, anh Vương có thể sẽ nói với các sếp Khau Sưa tạo mọi điều kiện tốt nhất cho cậu, cũng có thể có quyết định thu hồi đất làng Cò Lả để thành phố thực hiện dự án xây dựng khu vui chơi giải trí, còn điều quan trọng là cậu nên tìm cách tiếp cận với dân làng Cò Lả, ngỏ ý mua một ít đất nông nghiệp trên cánh đồng mà họ đang cày cấy và mua núi Cò Lả, như vậy, dân thấy cái lợi ở việc mua bán đất, chắc họ sẽ thuận ý.

- Ôi, chị gái tài thật đấy! - Tử Pín khen - Chị đúng là Gia Cát Lượng tính toán như thần. Em sẽ nghe lời chị.

- Này, cậu nhớ, mọi việc phải hết sức kín đáo, chẳng có lại vỡ chuyện, hại đến uy danh của anh, mà cậu cũng hỏng ăn, nghe chưa?

- Em nghe rõ!

Điện thoại tắt.

Tử Pín thấy nhẹ nhõm. Cảm giác lơ mơ. Lơ mơ. Lim dim. Lim dim. Tử Pín ngả xuống nệm, khì khò, khì khò. Một lúc, Tử Pín mơ. Mơ thấy bao nhiêu là biệt thự, cứ hiện dần, hiện dần lên quanh thác Mây, nơi chân núi Cò Lả. Biệt thự xây theo phong cách Gothique Pháp, rất giống với nhiều biệt thự ở Đà Lạt, đẹp ơi là đẹp. Đây, biệt thự Pín - Xinh, ngự ngay bên hồ thác Mây, nép dưới bóng cây dẻ cổ thụ sum suê cành lá, mái ngói đỏ tươi khiến biệt thự chẳng khác gì một bông hoa chuối rừng, nhìn sướng. Biệt thự Pín - Xinh như ngôi nhà cổ tích giữa núi rừng hoang dã. Thác Mây đổ ào ào. Gió núi thoảng mát. Sơn ca hót líu ríu. Hoa rừng nở tràn cửa sổ. Thấp thoáng bóng hình ai? “Ô, nàng nào thế?”. Từ trong biệt thự, Tử Pín ngó qua cửa sổ. “Cô Xinh à? Không phải! Nàng Tiên ư? A, không phải, ta nhận ra rồi, em Sương bản Nà Lai. Ôi, em Sương làn da trắng tươi, dáng cao dỏng, tóc dài xanh mượt như dòng suối Be, mắt bồ câu ngây thơ long lanh, mũi thẳng, làn môi tươi thắm như hoa đào mùa xuân, mông mẩy, chân thon dài, eo thon như eo con ong vàng, ngực nức nức như măng vầu mới nhú, ô, em Sương, thì em là nàng Tiên núi Chúa, yêu lắm, yêu ghê, em không ở Khách sạn Hoa Ban Tím nữa, về biệt thự Cò Lả sống với ta, sung sướng vô cùng”. Tử Pín chạy ào ra, nắm tay Sương, dắt vào biệt thự, chưa kịp khép cửa, cô Xinh bước nhanh từ trong rừng ra, bước lên thềm biệt thự, cô Xinh tròn mắt, miệng tru tréo: “A, Tử Pín, biết ngay mà, anh chán vợ già này rồi chứ gì, anh bỏ vợ, bỏ con, đi theo gái, anh bồ nhí, anh tệ lắm, anh bạc lắm, anh tưởng anh nhiều tiền thì anh muốn làm gì cũng được à, cuộc đời còn có cả luật rừng nữa nhé, anh liệu hồn đấy, a, còn con bé kia, mày là đứa nào mà trẻ trung xinh đẹp thế, mày quyến rũ chồng tao hay chồng tao quyến rũ mày, hả, hả, hả…”. Cô Xinh nghiến răng kèn kẹt kiểu ghen nồng, cô Xinh xông vào túm tay hai người, kéo một mạch ra hồ thác Mây, và tùm cả ba người xuống hồ, thôi chết, Tử Pín nghĩ, sắp chết đuối mất, Tử Pín nắm tay Sương cố nhoai lên mặt nước, không được, nước lạnh toát, nghẹt thở, lạnh toát, chết, chết mất, ôi, ai cứu, cứu... Tử Pín giật mình, vục dậy, thấy chai Remy Martin nằm đổ trên ngực, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Khiếp cô Xinh!

Khiếp đàn bà ghen!