Tại sao chúng ta lại tăng cân?
Không chần chừ, tôi lập tức tiến hành kế hoạch. Nguyên nhân tăng cân vẫn là do việc thu nạp lượng thức ăn vào cơ thể. Một điều thông thường mà mọi người đều biết: Chúng ta sẽ tiếp thu nguồn năng lượng thông qua việc ăn uống và tiêu hao nguồn năng lượng sau quá trình trao đổi chất, các hoạt động thể chất và tiêu hóa. Tất cả những thực phẩm bạn ăn trong ngày sẽ được chuyển hóa thành năng lượng bên trong cơ thể. Đó là tổng năng lượng đầu vào bao gồm thức ăn, đồ uống, các bữa ăn chính, các bữa ăn phụ, đồ ăn vặt, nước giải khát. Con người cần những năng lượng đó để hít thở, tư duy và vận động. Năng lượng đó đến đến từ carbohydrate, protein và chất béo.
Ngược lại, năng lượng đầu ra trong cơ thể có thể chuyển hóa qua các giai đoạn cơ bản, các hoạt động hằng ngày và hoạt động gia tăng. Giai đoạn chuyển hóa cơ bản là giai đoạn tiêu hao năng lượng tiêu dùng khi cơ thể nghỉ ngơi, năng lượng dùng để duy trì sự sống như hoạt động của tim, hô hấp và duy trì thân nhiệt. Quá trình tiêu hóa, hấp thụ, vận chuyển thức ăn đều tiêu hao năng lượng.
Đúng là tôi đã có khoảng thời gian dài chỉ toàn ăn và ăn. Hầu như các hóa đơn gọi đồ ăn bên ngoài vất đầy cả phòng bếp, chưa kể vô vàn thức ăn vặt và nước ngọt, bia, cà phê,... Đầu tiên phải nhịn ăn. Không ăn, không nạp năng lượng – tôi sẽ giảm được cân! Đây là phương án đầu tiên để tôi có thể Chữa lành cơ thể.
Buổi chiều tôi quyết tâm không ăn gì. Cả ngày hôm sau vẫn nhịn ăn, tôi uống nước và ngủ cả ngày. Hai ngày sau tôi vẫn giữ chế độ không ăn, chỉ uống nước và ngủ. Để tăng thêm quyết tâm nhịn ăn tôi đã thanh lý tất cả những thức ăn còn tồn trong tủ lạnh và xóa các số điện thoại đặt thức ăn nhanh của nhà hàng mà mình hay gọi thức ăn. Chống cự với cơn đói, chóng mặt bằng cách vùi mình trên giường và chập chờn trong giấc ngủ là chiếc áo đầm dự định mặc.
Thời gian đó, tôi không hề biết rằng, ước tính khoảng 10% calo từ tinh bột và protein được sử dụng cho các quá trình tiêu hóa, hấp thụ và vận chuyển thức ăn. Mỗi người đều có một mức năng lượng riêng cơ bản phụ thuộc vào giới tính, chiều cao và cân nặng khác nhau, vì thế mức độ chuyển hóa cũng khác nhau. Tiếp theo đó là các hoạt động hằng ngày như đi đứng, ca hát, nhảy múa, lên xuống cầu thang, khuân vác đồ đạc,… tùy thuộc vào mức độ vận động và loại hình công việc mà năng lượng tiêu hao cũng khác nhau. Đó là lý do trước đó, tôi vẫn ăn ngoài, vẫn là tín đồ của thức ăn nhanh và cà phê nhưng không hề mất kiểm soát cân nặng. Vì hầu như, các hoạt động trong ngày của tôi đủ để đốt cháy hết nguồn năng lượng nạp vào. Như thế không có một cơ hội nào để cho năng lượng dư thừa tồn tại.
Tôi có công việc, tôi yêu thích hoạt động ngoài trời, chơi thể thao nên nguồn năng lượng nạp vào cơ thể cân bằng với nguồn năng lượng tiêu hao. Còn trong khoảng thời gian này, nói mình ăn nhiều – nạp nhiều calo cũng không hẳn. Có hôm, vì thức khuya nên hôm sau tôi ngủ cả ngày, sau đó gọi thức ăn nhanh về: hotdog, hamburger, pizza, gà rán, khoai tây chiên, nước ngọt có ga trở thành thực đơn chính thức hằng ngày. Nằm dài trên sô pha xem phim, ăn bánh snack, uống cà phê là hoạt động duy nhất tôi muốn làm. Mỗi khi không ngủ được tôi lại uống bia đến say mềm. Nếu là trước kia, tôi chẳng bao giờ nghĩ mình lại có thể trải qua những ngày không làm việc, không ra ngoài hoạt động, không gặp gỡ mọi người và cả không hề mua sắm hay làm đẹp. Một cuộc sống dở dở dang dang, mọi thứ không lên kế hoạch, không định hướng và tràn ngập đồ ngọt. Tôi đã chưa bao giờ có một chút suy nghĩ nào về cuộc sống đó. Nhưng sự thật là, tôi đang sống như vậy!
Một người làm việc văn phòng ngồi nhiều, ít di chuyển sẽ tiêu tốn lượng calo thấp hơn so với người lao động chân tay phải đổ nhiều mồ hôi, cuối cùng là các hoạt động gia tăng như tập luyện thể dục, tập gym, chơi các môn thể thao như đá bóng, nhảy dây, bóng chuyền, quần vợt,…
Việc này sẽ giúp chúng ta tiêu hao một nguồn năng lượng tích cực thông qua việc tiết mồ hôi. Không hề khó hiểu một chút nào!
Nhưng hiện tại, khi bạn đọc đến những dòng chữ này, tôi luôn mong rằng, cho dù bất cứ một biến cố nào trong cuộc đời, dù đã cố gắng quên đi để vượt qua nó nhưng chuỗi ngày vẫn là sự bế tắc thì bạn cũng luôn khoan dung và ưu ái cho bản thân mình trước nhất. Làm sao quên được khi đó có thể là những người đã từng cùng bạn vượt qua nhiều khó khăn, cùng bạn cười cùng bạn khóc, cùng bạn chia sẻ những ước mơ và cả cùng bạn lên kế hoạch cho những ngày tháng của tương lai? Một người là bạn thân, một người là người yêu và họ đều (đã từng) rất quan trọng trong cuộc sống của tôi. Chúng tôi đã trải qua phần lớn thời gian của tuổi trẻ cùng nhau thỏa sức đam mê, xây dựng sự nghiệp. Việc họ bỏ lại tôi, đằng sau lưng tôi cùng nhau xây dựng một cuộc sống không có tôi và cả việc lý do họ rời khỏi chính là “quá quan tâm đến công việc, chỉ chú trọng suy nghĩ và cảm xúc của chính mình” vẫn là điều không chấp nhận được. Tôi thật sự không thể chấp nhận được! Và suốt gần cả năm trời nhốt mình với một chế độ sinh hoạt, ăn uống độc hại thì tôi luôn suy nghĩ về điều họ nói, họ xem đó là nguyên nhân.
Có những lúc tôi thật sự cảm thấy ghét những người tôi đã từng hết lòng yêu thương đó và khẳng định chính họ mới là người có lỗi, chứ không phải tôi! Rồi cũng không giải quyết được gì khi mỗi ngày tôi lại càng thèm ăn ngọt nhiều hơn! Tôi mặc kệ việc mình đã mất cân bằng trong việc ăn uống và ngụy biện rằng, mình cần chiều chuộng cơ thể mình hơn nữa, mình xứng đáng! Và chiều chuộng một cách ấu trĩ như vậy đấy! Vì thế, khi bạn quyết định chiều chuộng bản thân, hãy tỉnh táo xem làm cách nào đừng để tổn thương nhiều hơn!
Tôi đã lờ đi nguyên lý: Nếu như cán cân giữa năng lượng đầu vào và năng lượng đầu ra được cân bằng, trọng lượng cơ thể sẽ được giữ ở mức ổn định. Mặc dù năng lượng trong cơ thể là nguồn cung cấp năng lượng cần thiết nhưng trong trường hợp lượng thức ăn chúng ta nạp vào quá nhiều sẽ gây nên tình trạng mất cân bằng năng lượng. Năng lượng dư thừa sẽ tích tụ dưới dạng năng lượng dự trữ và đó chính là mỡ. Ngược lại nếu bạn ăn ít đi thì quá trình đốt cháy sẽ diễn ra nhanh hơn, cơ thể sẽ dùng năng lượng ở cơ và mỡ để đáp ứng nhu cầu, cũng như các hoạt động sống.
Quả thật, chúng ta ai cũng sẽ có lúc không thể làm gì khác (đó là do chúng ta bắt mình nghĩ như vậy) nhưng tôi vẫn muốn “tha thứ” cho sự cẩu thả đó và muốn bước sang một trang khác, mục tiêu đầu tiên của việc Chữa lành cơ thể chính là phải giảm cân để mặc vừa chiếc áo dạ hội kiều diễm kia!
Nhưng sau ba ngày nhịn ăn, chỉ uống nước cơ thể tôi chỉ giảm được 0,3 kilogram và các ngấn mỡ trên cổ, bụng vẫn không có chút suy giảm nào! Thậm chí tôi còn có cảm giác chúng phình lên chứ không hề giảm xuống! Nhìn vào cơ thể sồ sề trong gương không hiểu sao mọi ấm ức, thất vọng và cả chán ghét dâng trào lên và tôi không cầm được việc mình khóc lớn như một đứa trẻ. Sau đó, tôi đã nôn và nôn rất nhiều nước chua. Ngồi bệt trên nền gạch trong phòng tắm, chưa bao giờ tôi cảm thấy kiệt sức như lúc này. Tôi thất bại rồi sao?
Muốn ngủ. Tôi quay trở về phòng và nằm bất động trên giường. Phòng tối. Thỉnh thoảng mép rèm cửa lay động để một vài tia nắng chiếu vào phòng. Bây giờ là ban ngày, ngoài kia trời vẫn trong xanh, nắng lan tỏa khắp nơi. Ánh nắng vẫn cố chen vào kẽ hở của bức rèm dày. Nắng chập chờn quanh giường ngủ. Tôi chợt nhớ đến những ngày nắng đẹp ở nông trại – nơi đã có những ký ức vô cùng tươi đẹp với gia đình và bạn bè. Tôi nhớ những ngày tháng học đại học, ngày lễ tốt nghiệp, khoảng thời gian chúng tôi cùng nhau khởi nghiệp, những chuyến đi tìm kiếm mở rộng thị trường, những buổi tối khuya vẫn còn miệt mài chỉnh sửa kế hoạch,... Đã có niềm hạnh phúc, đã có hy vọng, có niềm vui, thất vọng và cũng không ít muộn phiền. Nhưng tôi vẫn luôn tiến về phía trước. Và mọi việc vẫn luôn tiến về phía trước.
Vào năm 2013, ước tính rằng trên thế giới có khoảng 2 tỷ người bị thừa cân hoặc béo phì. Khi tôi nằm trên chiếc giường chìm ngập trong bóng tối và nặng nề vì mình giảm cân thất bại thì ngoài kia, là ngày nắng đẹp, là sự vội vã của cuộc sống. Thì cũng chỉ thêm một người thừa cân nữa thôi! Không có gì thay đổi cả!
Tôi nhớ Claudia, cô bé đã thực tập tại văn phòng của tôi lúc trước. Claudia luôn rụt rè và đã xem tôi như một hình tượng để phấn đấu xây dựng bản thân mình. Claudia hâm mộ vì tôi có thể bước đi tự tin và đứng trước đám đông phát biểu, vì tôi có thể diện những trang phục đa dạng phong cách. Claudia rất mập. Và cô ấy luôn tự ti trước hình thể của mình. Khi tôi giải thể công ty, Claudia đã khóc rất nhiều. Tôi đã không nghe điện thoại cũng như giữ liên lạc với cô ấy như đã hứa. Thật ra là với nhiều người, tôi đã chủ động không giữ liên hệ. Angela và cha mẹ đã rất buồn phiền vì điều đó. Họ đến thăm, động viên, gọi điện thoại rủ rê tôi đi xem phim, nghe nhạc và tham gia các dự án thiện nguyện của địa phương. Nhưng tôi đều từ chối. Niềm kiêu hãnh đã bị tổn thương khi trong mắt họ tôi là người thất bại. Tôi nghĩ, mình không cần sự thương hại. Nhưng giờ đây thì sao? Tôi đúng là đã thất bại. Sự kiêu hãnh của tôi bị tổn thương nhưng sự thật chính tôi cũng đã làm tổn thương những người thân và chính mình. Vậy tôi nằm dài trên chiếc giường của mình thì giải quyết được điều gì? Cân nặng cũng sẽ không thay đổi. Có thể tôi sẽ không đến dự lễ cưới của Angela vì thân hình quá khổ của mình.
Tôi không thể mất thêm một người bạn nữa. Tôi gọi cho Claudia, hỏi xem cô bé có muốn cùng lên kế hoạch giảm cân với mình không. Sau sự ngỡ ngàng, Claudia đã lập tức đồng ý lời đề nghị của tôi. Tôi biết rằng, cô ấy đồng ý hoàn toàn vì niềm tin yêu, vì một tình bạn và cả vì niềm vui khi vẫn có người đồng hành với mình.
Trước khi lên kế hoạch cho buổi gặp gỡ với Claudia, tôi nghĩ mình cần ăn một chút gì đó.
Hay là gọi pizza nhân phô mai, nhà hàng vẫn thường tặng thêm nước soda; Hamburger ở cửa tiệm cuối phố cũng rất ngon nhưng cà phê thì lại đắt hơn nơi khác; Một suất gà rán và nước ngọt có vẻ cũng không tệ!
Chỉ là đùa với bạn một chút thôi! Tôi vẫn biết rằng lúc này mình cần một món gì đó dễ tiêu hóa! Cẩn thận suy nghĩ, tôi nhận ra, thông thường sẽ có hai lý do chính khiến lượng calo nạp vào lớn hơn lượng calo thải ra. Thứ nhất là việc bạn ăn quá mức kiểm soát. Đây chính là lý do khiến nhiều người ngày càng trở nên béo ra trông thấy. Nếu bạn ăn quá mức cho phép, đặc biệt là việc chỉ nạp chủ yếu các chất béo, dầu mỡ, đồ chiên rán, đồ ăn vặt giàu carbohydrate sẽ khiến bạn tăng cân và dẫn đến béo phì. Lý do khiến bạn tăng cân thứ hai là ít vận động. Việc ngại di chuyển, ngại tập thể dục thể thao sẽ khiến cơ thể không thể thoát mồ hôi và năng lượng dư thừa tồn đọng. Không hay là hiện tại, tôi rơi vào cả hai trường hợp đó.
Nếu loại trừ nguyên nhân béo phì do di truyền thì bất cứ khi nào cơ thể bạn lên tiếng “tăng cân” đều có nguyên nhân liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp về sức khỏe. Tôi đã làm một file lưu lại những tác động cụ thể đã làm mình tăng cân dựa trên việc tìm hiểu về lý do tăng cân. Đây là một quá trình tôi cố tình thực hiện nhằm khơi gợi cảm giác tồn tại, tương tác với cuộc sống bên ngoài và lập trình lại cơ chế làm việc của tư duy. Một Daisy Smith luôn chuẩn bị chu đáo từ những việc nhỏ nhất.
Trước đây, tôi thường chủ quan, nghĩ rằng hormone liên quan nhiều đến các yếu sinh sản, phát triển mà bỏ qua tác động đến thể trạng của chính mình. Cân nặng của một người có thể chủ yếu được kiểm soát bởi nội tiết tố (hormone). Đây là điều trước đây tôi không nghĩ đến. Một khi các nội tiết tố trong cơ thể bạn bị rối loạn sẽ ảnh hưởng đến sự thèm ăn và lượng chất béo dự trữ có trong cơ thể. Việc bạn tăng cân không kiểm soát với nội tiết tố trong cơ thể bạn có mối liên hệ vô cùng thân thiết.
Các hormone ảnh hưởng đến cân nặng có thể kể đến như Insulin, Cortisol, Ghrelin (còn được mệnh danh là Hormone đói), Leptin (hormone có tính chất ngược lại với Ghrelin), Estrogen, Neuropeptide Y (một hormone mang đến cho bạn cảm giác “được ăn”), Melatonin (giúp điều chỉnh giấc ngủ). Nếu nguyên nhân tăng cân là do nội tiết tố bạn nên tìm kiếm lời khuyên từ bác sĩ để việc chữa trị được hiệu quả hơn.
Ngoài ra, không ngủ đủ giấc, ăn không đủ protein, thêm quá nhiều dầu và nước xốt trong các món ăn cũng là nguyên nhân khiến bạn không kiểm soát được cân nặng của mình. Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc tăng cân. Có những nguyên nhân là yếu tố khách quan, có những nguyên nhân là yếu tố chủ quan. Chú ý đến sự thay đổi trong cơ thể thật ra là rất khó nhưng đừng bỏ qua dù chỉ một biến đổi nhỏ trước khi thật sự xác định nguyên nhân tăng cân của bạn là gì.
Chúng tôi đã giảm cân như thế nào
Đúng hẹn, Claudia đến gặp tôi. Như dự đoán, cô ấy đã rất ngạc nhiên vì sự “kém thon thả” của tôi. Nhưng tôi cũng biết rằng, không vì điều đó mà sự quý trọng của cô ấy dành cho tôi giảm sút. Claudia vẫn như trước, cô ấy ôm chầm lấy tôi và khóc, sau đó vừa nói vừa nấc: “Chúng ta bắt đầu giảm cân ngay thôi chị Daisy!”
Tôi đã giảm cân thất bại vì áp dụng sai phương pháp khi chọn cách nhịn ăn hoàn toàn một cách đột ngột. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng đến chế độ dinh dưỡng, giảm cơ và khiến cơ thể chảy xệ, kém săn chắc. Tôi còn hơn ba tuần nữa, 24 ngày để có được số cân nặng mong muốn. Tôi đã hỏi Claudia cô ấy muốn giảm cân như thế nào. Đó là một câu hỏi khó vì dường như cô ấy đã quen với thân mình quá cỡ của mình, đã quen với nhiều chương trình giảm béo thất bại và cũng quen với việc mọi người nhìn mình “là một cô gái quá mập”. Vì thế, chỉ cần giảm được một vài cân là cô ấy đã rất vui. Tôi sợ hãi khi người quen nhìn thấy ngấn mỡ ở bụng, đùi to, thấy nọng ở cổ. Tôi muốn giảm 9 kilogram. 9 kilogram trong 24 ngày, Claudia đã không kiềm chế được cảm xúc và thốt lên “Chị điên à!”. Nhưng tôi vẫn kiên quyết: Chúng ta sẽ giảm cân được thôi!
Tôi đã trấn an Claudia rằng chúng tôi không nhịn ăn hoàn toàn vì thật ra việc nhịn ăn hoàn toàn không thể đảm bảo được những hoạt động công việc của cô ấy. Và tôi cũng phải kiếm việc làm khác, số tiền dành cho quỹ dự phòng khẩn cấp đã vơi đi khá nhiều rồi! Chúng tôi đã thống nhất đầu tiên phải: Giảm nguồn năng lượng nạp vào.
Nỗi ám ảnh Calo
Mọi thứ đều có thể bắt đầu từ việc ăn uống.
Thực đơn một ngày của Claudia được đem ra để chúng tôi tìm kiếm điểm cắt giảm lượng calo. Tại sao không phải là thực đơn của tôi? Hơn nửa năm nay tôi làm gì có một thực đơn nào cho mình! Tôi thích ăn thì cứ ăn, thích ngủ thì cứ ngủ, muốn ăn mì Ý thì gọi mì Ý, muốn gặm gà rán với nước xốt kem béo ngậy thì cứ thế mà gặm thôi! Không có cảm giác ngon miệng thì snack đầy trong hộc tủ bếp!
Claudia dù sao vẫn phải có một thực đơn cụ thể vì cô ấy phải làm việc theo thời gian biểu. Mặc dù, chính cô ấy cũng không dám chắc chắn rằng mình có thể chỉ ăn nhiêu đó!
Buổi sáng Claudia thường dùng một bánh sandwich hoặc hamburger tại nhà với trứng và xúc xích Đức loại được đóng gói bán trong siêu thị cùng một ly sữa tươi. Khoảng 10 giờ sáng, cô ấy sẽ ăn thêm một bánh hotdog cỡ lớn và uống thêm nước ngọt (phòng ăn tại trường rất hay khuyến mãi thêm suất nước khi mua thức ăn vào giờ đó). Bữa trưa thường sẽ là một phần gà rán hoặc mì Ý tại nhà hàng kế bên trường đại học nơi cô ấy làm việc và theo học lớp Nghiên cứu sinh. Cô ấy cũng dành một giờ ba mươi phút nghỉ trưa tại đây trước khi đến văn phòng khoa hoặc đến thư viện, lên giảng đường. Cô ấy không thích học ở thư viện bởi vì sẽ không thể nhấm nháp snack hay khoai tây chiên được! Vì thế, thông thường quán cà phê sẽ là lựa chọn để cô ấy tự học. Nơi đó tuyệt vời: có không gian, có bánh ngọt, có nhiều loại trà sữa và socola thơm ngon béo ngậy. Sau một ngày bận rộn, Claudia hạnh phúc với bữa tối thịnh soạn của mình. Bò beefsteak, lẩu tự chọn, cơm trộn Hàn Quốc, sushi và cả pizza là những món ăn luôn được ưu tiên trong thực đơn của Claudia. Đương nhiên bữa khuya không thể thiếu. Cô ấy thường xuyên ngủ rất trễ vì cần hoàn thành những dự án nhận thêm hoặc viết bài nghiên cứu. Chưa kể, đồ ăn vặt là bắt buộc. Claudia cũng cần thêm nước tăng lực hoặc ly cà phê thật lớn.
Điểm chung của những người bị bệnh béo phì chính là phần lớn họ thường sử dụng những thức ăn với chế độ giàu tinh bột, đường, chất béo và đặc biệt rất ít sử dụng những thực phẩm có chất xơ như rau củ hay trái cây. Đồng thời, họ thường ăn vào ban đêm với khối lượng thức ăn gấp hai đến ba lần người bình thường. Chúng tôi cảm thấy điều này là đương nhiên, nhưng khi những thông tin đó dường như ám chỉ đến mình thì rất xấu hổ!
Cảm giác xấu hổ đó đã khiến tôi và Claudia xem việc lựa chọn thực phẩm đúng với lượng calo dung nạp vào cơ thể là nguyên tắc “bất di bất dịch”. Nói một cách khác, hà khắc với bản thân, kỷ luật trong việc tuân thủ lựa chọn thực phẩm đúng calo hạn mức trở thành một cam kết mới trong cuộc sống của tôi và Claudia. 2.000 calo là lượng con số trung bình gần đúng với các thực phẩm mà một người thường dùng trong một ngày. Tuy nhiên, tùy thuộc vào tuổi, giới tính, thể trạng và công việc của bạn là gì mà con số này có thể tăng hay giảm.
Thông thường, một người làm công việc được xem là lao động nặng sẽ tiêu hao nhiều calo hơn vì thế họ cũng cần nạp nhiều calo hơn kiểu lao động vừa và nhẹ. Claudia thuộc vào nhóm người lao động vừa, công việc của cô ấy chủ yếu là đứng, ngồi và đi bộ trung bình tầm khoảng từ 3 đến 5 kilomet mỗi ngày. Còn tôi, hiện tại các hoạt động chính chỉ đa phần tập trung vào ngồi làm việc với máy vi tính (nếu tôi làm việc)! Tôi có thể tạo cơ hội đi bộ trong khuôn viên nơi mình ở, đến siêu thị mua thực phẩm thay vì đặt trên mạng hay tự đến cửa hàng nhận lấy trang phục giặt ủi của mình mà không yêu cầu họ giao tận nơi. Những hoạt động đó cũng không tiêu hao bao nhiêu năng lượng. Nhưng trước mắt, một người thuộc nhóm lao động nhẹ như tôi chỉ có thể cải thiện được bấy nhiêu đó. Có một sự thật nữa, là tôi rất ngại gặp người quen. Tôi vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được, dù chỉ là nghĩ thôi, một ai đó thốt lên khi tình cờ gặp tôi: Daisy, không thể tin được, là bạn sao, bạn mập lên nhiều quá, suýt chút nữa là mình đã không nhận ra được!
Và mọi thứ xoay quanh bảng calo!
Cuối tuần, tôi và Claudia có cuộc hẹn. Tôi vẫn lo lắng, rất lo lắng việc Claudia không tuân giữ cam kết lượng calo nạp vào cơ thể. Chúng tôi đã tiến hành giảm cân bằng cách kiểm soát gắt gao mỗi ngày chỉ được ăn bao nhiêu calo, thực phẩm nào có lượng calo ra sao, mỗi khi ăn thừa lượng calo thì nhịn ăn hoặc vận động nhiều hơn. Bảng định lượng calo được tôi in ra và dán khắp nhà: bàn làm việc, phòng ngủ, tủ lạnh, thậm chí là ngay cửa ra vào và cửa nhà vệ sinh! Tôi muốn mình đi đâu cũng nhìn thấy và kiểm soát hoàn toàn những gì mình ăn uống. Ngay trước khi ngủ, tôi luôn định hình lại việc ăn uống trong ngày và lên trước thực đơn cho ngày mai. Tôi không mặc trang phục rộng rãi nữa. Sự thoải mái sẽ tạo cảm giác “tha thứ” cho việc ăn thêm thức ăn. Tôi biết mình đã giảm được một số kilogram nhất định nhưng sự hoảng sợ ở lần trước vẫn còn, vì thế tôi vẫn chưa dám bước lên cân.
Claudia thì khác. Tôi biết cô bé rất không kiên định trong việc ăn uống. Có lẽ vì đã quen với việc mọi người nhìn mình là một người mập mạp và cũng đã quen với việc mình là một người mập mạp. Vì thế, Claudia rất hay châm chước cho thói quen ăn uống của mình. Mọi thứ trong kế hoạch có thể bị cô ấy lén phá hủy khi không có tôi ở bên cạnh nhắc nhở. Và sự lo lắng ấy không hề thừa khi vóc dáng cô ấy chẳng có chút suy giảm, trái lại còn có vẻ quần áo dường như chật hơn trước!
Tôi hoảng hốt khi nhìn trên bàn những món ăn vặt mà Claudia đã “thanh toán” khi chờ tôi: bánh socola 449 calo, đậu phộng chiên 680 calo, sữa bò tươi 74 calo! Tôi chỉ đến sau cô ấy 5 phút! Tôi biết rằng mình đã hơi quá đáng trong việc thể hiện cảm xúc khi nhìn những thức ăn đó nhưng không kiềm chế được. Tôi để bảng calo lên bàn cho cô ấy, muốn cô ấy tự tính xem mình đã nạp vào cơ thể bao nhiêu calo! Để có thể tiêu hao hết lượng calo nạp vào, Claudia có thể phải đạp xe tầm một giờ ba mươi phút! Trong khi đó, điền vào bảng theo dõi theo chế độ chúng tôi thiết lập, mỗi ngày cô ấy đi bộ nhiều nhất cũng chỉ là 5 kilomet, khoảng chừng 300 calo! Đó là chưa tính lượng calo từ bữa ăn chính và thói quen ngậm kẹo cà phê của cô ấy!
Claudia nhìn tôi mà không trả lời được câu nào. Thậm chí tôi còn nói đúng cả vấn đề cô ấy vẫn không thay đổi thực đơn “hoành tráng” vào buổi tối. Ấp úng mãi, cô ấy chỉ thốt được một câu không rõ ràng: “Daisy, em… cảm thấy đói… em không làm việc được… em cần làm việc khuya để có thể trả tiền thuê căn hộ… không ăn bữa tối… em không làm việc hiệu quả…”
Tôi thật sự rất tức giận! Tôi có bảo cô ấy không ăn buổi tối đâu chứ! Chỉ là bữa tối với rau trộn, cá hấp chứ không phải là một phần cơm trộn, phần bánh gạo xúc xích lớn và bia tại nhà hàng Hàn Quốc (tôi đã thấy trong tuần có đến 2 ngày cô ấy xuất hiện ở đây) hoặc là một bánh pizza cho 2 người cùng với nước ngọt phần lớn (hóa đơn thanh toán vẫn còn kẹp trong cuốn sổ ghi chép mà Claudia đã đưa cho tôi xem)!
Tôi nghĩ mình đã quá bao che cho Claudia, như vậy cô ấy không thể giảm cân! Việc này cũng như tiên đoán kết quả gián tiếp mình cũng sẽ thất bại.
“Nếu tiếp tục như vậy, em vẫn luôn là cô gái mập và mãi không thay đổi thì em không thể trở thành giảng viên dù thành tích nghiên cứu có xuất sắc đến chừng nào, và cũng chẳng thể có anh chàng nào để mắt đến em. Vấn đề lớn nhất của em chính là cân nặng, là cân nặng !”
Claudia và sự cố gắng quen với việc “Ừ, tôi mập đấy, liên quan gì đến bạn!”
Đó là một trong những nỗi đau mà Claudia đã cất vào đáy lòng. Cô ấy tốt nghiệp xuất sắc, đoạt học bổng toàn phần để học tiếp Cao học và được giữ lại trường. Cô ấy làm trợ giảng cho Giáo sư nhưng trong ngay tiết trợ giảng đầu tiên, các sinh viên đã cười cợt vì thân hình quá khổ của Claudia. Cô ấy đứng bất động trên bục giảng nhìn xuống những gương mặt cười cợt mình mà không hề giống như tình huống Giáo sư đã động viên “mọi người sẽ không để ý đến cân nặng khi họ biết kiến thức của em”. Claudia không thể cất lời được, vậy ai có thể biết được cô ấy có kiến thức ra sao? Claudia đã đứng bất động chừng 15 phút, sau đó những gương mặt dần mờ đi, âm thanh ồn ào xung quanh cũng từ từ biến mất và cô ấy không còn biết gì nữa.
Claudia tỉnh lại trong phòng y tế của trường. Cô ấy bị mất ý thức do rối loạn chức năng kiểm soát cảm xúc. Phải ba người nam mới có thể di chuyển Claudia đến được phòng y tế. Một trong ba người đó là Sam, huấn luyện viên bóng rổ của trường và cũng là người Claudia thầm mến. Từ khi nhận công tác ở trường, Sam chưa bao giờ có một thái độ về cân nặng của Claudia như một số đồng nghiệp nam khác. Sam cũng không có ý tránh né thậm chí còn chủ động giúp Claudia tập luyện một vài bài tập thể dục nhẹ nhàng. Nhưng Claudia cảm thấy tự ái và tự ti. Cô ấy đã từ chối sự giúp đỡ và chủ động tránh chạm mặt Sam trong trường.
Sau đó, Claudia đã rất cố gắng để giảm cân. Cô ấy chỉ ăn cà chua trong các bữa ăn, đến phòng tập hai giờ mỗi ngày. Cô ấy cứ thế mà tập, tập điên cuồng cho đến khi mệt lả người. Kết quả vẫn không như mong muốn. Claudia nhìn những cô gái với thân hình mảnh dẻ xung quanh mình và cảm thấy tuyệt vọng. Sam cũng sẽ thích mình thon thả như vậy. Claudia lại cố gắng. Chứng rối loạn cảm xúc một lần nữa lại phá hủy cô. Cô ấy thường xuyên tức giận vô cớ và buổi tối phải uống thuốc ngủ mới chợp mắt được. Mệt mỏi, kết quả nghiên cứu không còn giữ được chất lượng. Giáo sư thường xuyên phê bình Claudia vì thiếu tập trung, vì trễ hạn nộp bài nghiên cứu nhiều lần. Claudia đã làm liều khi quyết định dùng thuốc giảm cân. Cô ấy không có nhiều thời gian nữa. Cô ấy cần tập trung vào việc học tập.
Một tuần dùng thuốc kết quả rõ ràng hơn việc ăn cà chua và đến phòng tập. Cho đến khi Claudia bị trúng độc do thuốc giảm cân. Bác sĩ đã không cho phép cô ấy dùng thuốc nữa. Và điều kinh khủng vẫn còn đó khi cơ thể Claudia liên tục tăng cân. Cô ấy không kiểm soát được các bữa ăn của mình. Số cân nặng của cô ấy vượt qua con số khi chưa giảm cân. Đó là thời điểm tôi gặp Claudia, cô ấy tạm ngừng công tác tại trường đại học và đến làm nhân viên thực tập tại văn phòng của tôi. Trong một cuộc họp với đối tác mới, Claudia đảm nhận phần cung cấp số liệu thực tế của dự án. Khi di chuyển để gửi danh sách cho mọi người, Claudia mất thăng bằng và té. Lúc đó, cô ấy đã không thể giữ được bình tĩnh để tiếp tục công việc. Sự cố này đã khiến khách hàng nghi ngờ về mức độ chuyên nghiệp của cả đội. Lúc đó, tôi đã động viên Claudia rất nhiều và luôn khẳng định, chúng tôi vẫn rất cần cô ấy.
Sự động viên của tôi giúp Claudia tự tin hơn. Cô ấy tiếp tục làm việc và không còn đặt suy nghĩ về cân nặng của mình lên vị trí đầu tiên nữa. Những cảm xúc về Sam là điều bí mật, Claudia cũng đã kể với tôi. Tôi đã nói với Claudia, sẽ có một ngày Sam nhận ra những giá trị tuyệt vời từ bên trong tâm hồn, nhân phẩm và trí óc của cô ấy. Khi đó, Sam sẽ chấp nhận kể cả khi Claudia là một người mập mạp.
Nhưng Sam đã chuyển công tác, đột ngột chuyển đi mà không thông báo một lời nào cho Claudia. Cô ấy suy sụp. Nhưng cũng đúng thôi. Lần cuối khi Sam bắt chuyện, Claudia đã tỏ vẻ như không muốn tiếp tục câu chuyện. Sam nhắc nhở Claudia giữ gìn sức khỏe. Cô ấy đã bực mình và còn gắt gỏng lại “mặc kệ tôi”. Sam và cô ấy có thân thiết gì đâu mà gửi lời tạm biệt chứ! Cô ấy liên tục uống rượu và tự dằn vặt mình. Tôi vẫn là người ở bên cô ấy. Giúp Claudia nhận ra rằng, thế giới vẫn có rất nhiều người mập và họ vẫn sống. Không có Sam, Claudia vẫn có những người bạn, những người cộng sự tuyệt vời và cả một tương lai mở rộng trước mắt. Đó là những người quan tâm thật sự đến chính Claudia chứ không phải cân nặng của cô ấy. Và những người dè bỉu, chê bai hình dáng bên ngoài của cô ấy cũng chỉ là những người không quan trọng. Việc Claudia có mập hơn chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến họ!
Tôi đã chưa bao giờ phàn nàn hay đem cân nặng của cô ấy xem đó là vấn đề cần lưu tâm.
Một người vóc dáng cân đối có thể xem việc thừa cân của bạn không hoàn toàn quan trọng so với tâm hồn, trí thức,... Nhưng một người mập mạp có thể hiểu được việc thừa cân quan trọng như thế nào!
“Daisy, chẳng phải chị đã từng khẳng định rằng, cân nặng không quan trọng sao? Chị hay mọi người sẽ luôn yêu quý vì chính con người thật chứ không phải vì hình dáng bên ngoài của em?”
Claudia đứng lên và rời khỏi. Tôi đã làm cô ấy tổn thương.
Tại sao trước kia tôi chưa bao giờ xem việc cô ấy mập mạp là không tốt? Tôi cũng chưa bao giờ có ý định khuyên hay khuyến khích Claudia giảm cân. Tôi nhấn mạnh những gì thuộc về bên trong mỗi con người mới là quan trọng. Tôi động viên cô ấy tiếp tục lớp nghiên cứu sinh, bỏ qua ánh mắt thiếu tôn trọng của người khác mà tập trung vào chính bản thân mình. Tôi đánh giá việc bỏ thời gian nghiên cứu những chế độ ăn kiêng, các chương trình bài bản từ huấn luyện viên ở phòng tập, và cả việc ăn uống như thế nào để cân bằng việc nạp vào – tiêu hao calo là phí thời gian. Tôi cũng chính là người thường xuyên khuyến khích Claudia ăn thêm một miếng pizza, mua thêm các món ăn vặt.
Bởi vì khi đó, tôi có vóc dáng cân đối. Tôi có thể đi đứng uyển chuyển trên giày cao gót. Tôi có thể diện trang phục ôm sát người một cách tự tin. Càng nhiều ánh mắt dồn về phía mình, tôi càng kiêu hãnh thể hiện bản thân.
Tôi chưa bao giờ hiểu được việc không có hình thể là một thiệt thòi, nhất là khi bạn là một cô gái trẻ, thông minh. Tôi cũng từ chối khéo léo nhìn nhận những nỗi khổ tâm, khao khát thể hiện bản thân của Claudia. Tôi nói những điều mà ai cũng nói được với người luôn xem mình là chị em thân thiết. Tôi dùng những suy nghĩ của mình để che giấu điều tốt đẹp khác, để tạo điều kiện cho Claudia quen với suy nghĩ chấp nhận hình ảnh mình không được đẹp. Trong khi đó, cô ấy hoàn toàn có thể hoàn thiện mình hơn nữa.
Cho đến khi, tôi trở thành một người mập mạp, một người quá khổ và luôn cảm thấy lo sợ về việc mình không thể giảm cân.
Việc giảm calo trở thành một nỗi ám ảnh không thừa nhận. Cũng như tôi đã từng không nhận ra việc “giúp” Claudia đè nén khao khát có một thân hình cân đối không hẳn là tốt với cô ấy.
Việc bạn giảm cân hay tăng cân không liên quan đến người khác. Nhưng chắc chắn rằng bạn cần có trách nhiệm với điều đó.
Email thứ nhất:
Claudia thân mến,
Chị rất buồn về những chuyện đã xảy ra trong lần gặp hôm trước. Có vẻ như em đã hiểu lầm hành động chị nói thẳng ra việc em đã ăn uống như thế nào trong thời gian chúng ta tiến hành giảm cân. Chị thừa nhận mình sai khi khá là nóng nảy lúc đó. Nhưng em cần biết một điều: Sự quan tâm của chị dành cho em chưa bao giờ là không chân thật cả. Chị có sốt ruột một chút khi chị đã giảm được 3 kilogram trong 15 ngày mà em thì vẫn vậy. Chị rất lo lắng về điều đó. Chị mong em sẽ giảm được cân vì bây giờ chị đã hiểu được cảm giác của một người thừa cân!
Hãy tha thứ cho sai lầm của chị,
Daisy Smith
Email thứ hai:
Claudia thân mến,
Mặc dù vẫn chưa nhận được hồi âm của em nhưng chị biết chúng ta vẫn là những người bạn tốt.
Hôm nay chị đã nghiêm túc suy nghĩ về việc chúng ta cần giảm bao nhiêu cân. Chị nghĩ rằng em sẽ cần công thức này, một công thức tính tỷ lệ trao đổi chất dành cho nữ:
BMR = 447,593 + (9,247 x cân nặng) + (3,098 x chiều cao) – (4,330 x số tuổi)
Chị mong rằng nó sẽ giúp chúng ta giảm cân một cách khoa học hơn.
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ ba:
Claudia yêu quý của chị,
Một tuần vừa qua thật khó khăn với chúng ta đúng không? Chị đã không nói với em rằng việc giảm cân cũng mang đến cho chị áp lực không hề nhỏ. Dạo này, chị cảm thấy tâm trạng của mình không được tốt. Nhớ những ngày đầu khi mới lên kế hoạch cùng với em chị thấy ổn lắm. Chị luôn trong tâm trạng vui vẻ. Còn bây giờ, không hiểu sao, chị lại không thể điều chỉnh cảm xúc. Vui buồn thất thường. Chị vô cớ tức giận với người khác, với cả chính mình!
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ tư:
Claudia yêu quý của chị,
Buổi sáng hôm nay chị thức dậy với một tâm trạng không vui. Thật ra chẳng có lý do gì để chị tụt cảm xúc. Có lẽ chị ngủ không được thẳng giấc. Để cải thiện, chị nghĩ rằng mình cần làm một bữa sáng ngon lành. Thay vì uống một ly ngũ cốc như hằng ngày, chị rán trứng, làm rau củ trộn và dùng socola nóng. Socola nóng, đây là loại thức uống đã bị loại khỏi danh sách thực phẩm của chúng ta vì lượng calo nhưng chị tin rằng nó sẽ giúp chị nhanh chóng cân bằng cảm xúc.
Và khi đã cảm thấy vui hơn, chị lại lo lắng. Với lượng calo nạp vào buổi sáng thì có lẽ chị cần nhịn ăn buổi trưa và chiều chỉ ăn một cái trứng. Hoặc chị cần đi bộ 2.000 bước để giải quyết 100 calo dư thừa!
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ năm:
Claudia yêu quý của chị,
Lần trước chị đã gửi cho em công thức tính tính tỷ lệ trao đổi chất cơ bản (Basal Metabolic Rate) dành cho nữ.
Khi có được tỷ lệ BMR, chúng ta có thể tính được TDEE (Total Daily Energy Expenditure) – Tổng lượng calo cơ thể cần thiết cung cấp cho cơ thể mỗi ngày nhằm giúp duy trì số cân nặng hiện tại.
Công thức cụ thể TDEE được phân loại theo kiểu nhóm người vận động, gồm năm nhóm như sau:
Nhóm người ít hoặc không vận động: TDEE = BMR x 1,2
Nhóm người vận động nhẹ (khoảng 1 - 3 lần/ tuần): TDEE = BMR x 1,375
Nhóm người vận động vừa phải (khoảng 3 - 5 lần/tuần): TDEE = BMR x 1,55
Nhóm người vận động nhiều (6 - 7 lần/tuần): TDEE = BMR x 1,725
Nhóm người vận động nặng (hằng ngày): TDEE = BMR x 1,9
Chúng ta nằm trong nhóm vận động nhẹ hoặc là vừa phải đấy!
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ sáu:
Claudia yêu quý của chị,
Sự khác nhau về giới tính, cân nặng, chiều cao, thể trạng sẽ quy định nên lượng calo cần nạp vào cơ thể của mỗi người. Để xác định đúng khối lượng calo cần tiêu thụ một ngày, chúng ta có thể áp dụng công thức tính tỷ lệ trao đổi chất và số lượng calo cần thiết để cung cấp mỗi ngày. Chị mong rằng em có thể hiểu được nỗi lòng của chị. Chị thật sự muốn chị em mình giảm được số kilogram mong muốn. Có thể trước kia chị quá lo lắng và áp lực giảm cân nên đã không chuẩn bị chu đáo các kiến thức.
Các công thức tính chị đã gửi cho em sẽ chính xác hơn nếu xét đến các yếu tố làm ảnh hưởng đến sai số BMR như lịch sử thay đổi cân nặng và các yếu tố ảnh hưởng khác. Em đừng quên nhé!
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ bảy:
Claudia yêu quý của chị,
Em thế nào rồi Claudia?
Chị có chút căng thẳng. Hôm nay chị lại vô cớ thể hiện sự khó chịu với Betty, khi cô ấy mời chị một cái pudding do chính tay cô ấy làm. Lúc đó chị cảm thấy rất bực mình. Betty cứ nói đi nói lại: “Daisy, bánh này ngọt nhưng chứa ít calo, rất thích hợp cho việc giảm cân của chị!”
Một cái pudding chứa khoảng 160 calo. Vani không béo, sữa chua, bột bí đỏ nguyên chất và một ít quế, rắc thêm hạt óc chó trên bề mặt bánh! Quá hoàn hảo! Nhưng chị lại cảm thấy việc Betty nhấn mạnh “giảm cân, thích hợp với chị” là cố ý!
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ tám:
Claudia yêu quý của chị,
Chị mới đọc được một lời khuyên, khá ý nghĩa nên chia sẻ với em ngay lập tức!
Theo Margaret Moore – một trong chuyên gia y tế và dinh dưỡng hàng đầu nước Mỹ – thì đối với những người muốn giảm cân theo chế độ cắt giảm calo, để có thể duy trì sức khỏe ổn định chúng ta chỉ nên giảm từ 500 calo đến 1.000 calo mỗi ngày. Nếu duy trì cắt giảm lượng calo như vậy thì sau một tháng bạn sẽ giảm được từ 2 kilogram đến 4 kilogram. Bởi theo công thức trung bình để có thể giảm được 1 kilogram thì bạn cần phải tiêu hao khoảng 7.700 calo so với lượng calo cơ thể nạp vào trong ngày. Bao nhiêu lượng calo cần đốt cháy trong ngày sẽ tùy thuộc vào cân nặng hiện tại của bạn và các hoạt động thể chất. Theo các chuyên gia tính trung bình, mỗi một nữ giới trung bình cần ăn khoảng 1.300 calo mỗi ngày để duy trì, và 1.000 calo mỗi ngày để giảm được 0,5 kilogram trong một tuần. Còn với nam giới thì cần trung bình cần 1.650 calo để duy trì, và 1.300 calo để giảm 0,5 kilogram một tuần.
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ chín:
Claudia yêu quý của chị,
Em vẫn còn giận chị sao? Một vài ngày nữa là chị quay về tham dự lễ kết hôn của Angela. Nhưng chị có chút kiệt sức.
Một thông tin chị nhận được từ bài báo mới đọc sáng nay làm chị nhớ đến em nhiều hơn và mong mỏi gửi lời xin lỗi đến em.
Bài báo viết rằng: Nếu ăn quá ít, cơ thể bạn không đủ năng lượng sẽ dẫn đến mệt mỏi, thậm chí là rối loạn chuyển hóa hay mất cơ, điều đó sẽ càng làm bạn khó giảm cân hơn. Bạn chỉ nên giảm từ 500 - 800 calo một ngày so với con số calo cơ thể bạn cần. Và hãy nhớ giảm khẩu phần ăn từ từ để cơ thể bạn có thể làm quen, thích nghi trước khi bạn cảm thấy chán nản với mục tiêu giảm cân của mình. Vì nếu giảm quá nhiều, cơ thể sẽ không ổn định về mặt sức khỏe, dễ mắc nhiều bệnh tật khác, nhất là vấn đề da chưa kịp đàn hồi dễ bị chảy xệ gây mất thẩm mỹ.
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Email thứ mười:
Claudia yêu quý của chị,
Em vẫn ổn chứ?
Chị đã trải qua nhiều cảm xúc thất thường trong kế hoạch giảm cân. Hình như chị đã thật sự hiểu được cảm giác của em khi cùng chị tiến hành kế hoạch giảm cân.
Chị thiếu sót quá khi mải mê chạy theo việc Cắt giảm calo và nỗi ám ảnh lượng calo trong từng củ tỏi, viên kẹo, loại thức uống.
Chúng ta không thể phủ nhận rằng việc cắt giảm calo sẽ giúp giảm được một số lượng cân nặng đáng kể. Thế nhưng, đó chỉ là một trong những biện pháp bổ sung cho việc giảm cân mà thôi. Bởi lẽ muốn giảm cân một cách hiệu quả, lâu dài cần phải biết lựa chọn đúng nguồn thực phẩm đưa vào cơ thể như thức ăn hay loại đồ uống nào giúp mình nạp vào cơ thể nhưng vẫn không gây béo. Việc giảm cân theo chế độ cắt giảm và quản lý lượng calo nạp vào chỉ là một trong những phương pháp hạn chế được việc tăng cân chứ không phải là phương pháp giảm cân hữu hiệu tuyệt đối. Đừng bao giờ lầm tưởng rằng cứ cắt giảm calo là sẽ giảm được cân bởi lẽ nó còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố nữa. Một yếu tố khác cũng góp phần vào công cuộc giảm cân thành công đó chính là tăng cường vận động và chú ý đến nghỉ ngơi.
Mong hồi âm của em, em gái yêu thương của chị!
Daisy Smith
Đến thăm bất ngờ
“Daisy Smith!!!! Xem ai đến thăm cậu đây!” Khuôn mặt của Angela tươi cười xuất hiện trước cửa nhà tôi. Đó là vào buổi chiều trước năm ngày cô ấy chính thức trở thành người đã lập gia đình. Tôi không bao giờ có thể từ chối hay phát cáu trước một Angela như thế. Cô ấy bước vào với một đống hộp to nhỏ. Miệng vẫn nói không ngơi: “Mình đang tận hưởng những ngày độc thân, chỉ tiếc là bạn dạo này không thèm về thị trấn thăm mình nên mình phải mất 3 giờ chạy xe đến với bạn đấy. Haizz, đừng nhướng mày như thế, Daisy Smith, bạn không cần cảm ơn mình! Thôi được! Thật ra là mình vẫn muốn lên thành phố mua sắm thêm chỉ là mình và chồng mình không sắp xếp được thời gian!!! Hôm nay, chúng mình có hẹn với bên trang trí buổi lễ nên đến showroom kiểm tra lại mọi thứ. Họ cũng muốn tặng vợ chồng mình một bộ đèn trang trí ngoài sân vườn.” Angela cười đến ngọt ngào.
“Thế tại sao bà Renner yêu quý lại có mặt ở đây? Và mình không thể quay vòng theo bạn được, mình đang đau đầu!” Tôi dựa vào cánh cửa phòng bếp nhìn cô gái vừa tháo giày ra là làm một tá các hành động liên tục: để các hộp lên sô pha, mở cửa tủ lạnh, vừa cắn táo vừa uống nước trái cây không đường, lại đi ra phòng khách bước vào phòng ngủ, vào ngó trái ngó phải, kiểm tra cả nhà vệ sinh, quay trở ra nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế lười, mỉm cười: “Nhà cậu không có bia, chỉ toàn là thức ăn healthy; quá nhiều các sản phẩm làm từ gạo lứt và rau củ, ngũ cốc, hoa quả sấy khô như hạnh nhân, hạt điều, hạt mắc ca, hạt sen, nho khô, mơ sấy; không có cà phê trên bàn làm việc, không có thức ăn vặt trong phòng ngủ và vỏ của vỉ thuốc ngủ còn trên sàn nhà này!” Một vỉ thuốc ngủ đang yên vị dưới gầm bàn được Angela lấy chân kéo ra và hất lại chỗ tôi đang đứng.
“Mình bỏ uống bia rồi, chẳng phải rau củ luôn tốt cho sức khỏe hay sao, mình uống nước trái cây trong khi làm việc và không còn sở thích vừa xem phim vừa ăn snack nữa! Thỉnh thoảng bị đau đầu, mình uống thuốc ngủ có kiểm soát! Và mình cũng đang cảm thấy Tom Renner thật đáng thương. Mong cho anh ấy có thể trả lời trước tất cả những vấn đề của cậu trong suốt nửa đời còn lại!”
Vừa nói vừa đi lại bàn làm việc, đóng laptop lại. Tôi đang làm một bảng tính ghi chép cân nặng hằng ngày của mình và tính toán xem mình có thể nạp bao nhiêu calo trong các ngày để có thể không bị tăng cân. Tôi đang đối mặt với một vấn đề quan trọng, sau khi giảm được tầm 6 kilogram thì tôi không giảm được một cân nào mà lại rất dễ lên cân. Tôi vẫn giữ chế độ ăn uống như bình thường, thậm chí khắt khe hơn nhiều. Nhưng cứ đến cuối ngày khi bước lên cân, trọng lượng của tôi lại tăng thêm một vài gram! Một tuần nay, bảng calo lại được tôi sử dụng triệt để. Mỗi ngày, đều đặn sáng tối tôi đều ghi chép lại số cân của mình. Và luôn trong tình trạng trên. Trong hai tuần đầu tiên của kế hoạch tôi đã xuống được 4 kilogram, một tuần sau là 1,2 kilogram, và từ đó đến nay cân nặng của tôi không ổn định. Nhưng thật lạ, dù tôi cố nhịn ăn thêm thì vẫn không cải thiện được gì, càng về sau cân nặng lại bị chững lại. Không chỉ thế, lơi lỏng một chút về lượng calo nạp vào thì lập tức tăng cân.
“Có nhiều người cho rằng khi giảm cân chỉ cần ăn kiêng và tập luyện thì sẽ giảm được cân, tuy nhiên giấc ngủ cũng là một trong những yếu tố quan trọng trong việc quyết định đến tình trạng cân nặng. Sau một ngày dài hoạt động cũng như tập luyện, cơ thể cần phải được nghỉ ngơi để chúng điều chỉnh lại các hoạt động, trong đó có cả việc giảm mỡ. Mà mình đoán bạn không có nhiều hứng thú hoạt động hay luyện tập gì đâu!”
Angela vẫn chậm rãi nhai táo. Cô ấy đột ngột đứng lên tiến về phía tôi. Vừa dứt lời, tay Angele đã mở hộc tủ bàn làm việc, nơi tôi thường để thuốc. Và mười vỉ thuốc ngủ nhanh chóng được bày lên bàn làm việc. Angela nhìn tôi, giọng nói của cô lúc này trầm hơn hẳn:
“Sai lầm của rất nhiều người khi thực hiện phương pháp ăn kiêng giảm cân đó chính là nhịn ăn, không ăn gì hoặc ăn vô cùng ít. Đây là một sai lầm. Khi ăn quá ít, mức chuyển hóa cơ bản của cơ thể từ 20% đến 30%. Nó sẽ dẫn đến một số hậu quả nghiêm trọng như suy dinh dưỡng, mất cơ, rụng tóc và căng thẳng kéo dài. Khi ăn quá ít sẽ dẫn đến lượng calo nạp vào thấp hơn so với lượng tỷ lệ BMR khiến cơ thể luôn rơi vào tình trạng đói liên tục. Cơ thể cần có năng lượng để thực hiện các hoạt động cơ bản cho nên khi bị thiếu hụt chúng sẽ phát tín hiệu đến dạ dày và não để báo động rằng cơ thể đang đói. Khi đó, bạn sẽ rơi vào tình trạng thèm ăn các món mà đã từ rất lâu bạn chưa được ăn, đặc biệt là tinh bột, đường, đồ chiên rán,… “
“Angela, bạn trở thành chuyên gia dinh dưỡng từ khi nào vậy?” Tôi khó chịu đáp lại. Tôi không thích ánh mắt của Angela khi nhìn tôi lúc này. Đã quen với hình ảnh một Angela hơi tùy tiện với cuộc sống, vui đó rồi lại buồn, đôi khi ảm đạm, thỉnh thoảng lại nhiệt tình, hôm nay có thể khóc bù lu bù loa nhưng ngày mai lại cho rằng không có gì để nói về điều đó cả! Trước giờ người đưa ra lời khuyên là tôi. Tôi hoàn toàn không thể tiếp nhận được việc có vẻ như Angela muốn làm chị tôi!"
“Chẳng phải khi bạn học năm nhất đại học, mùa hè trở lại thị trấn thăm mình, câu đầu tiên bạn nói khi gặp mình chính là Có vẻ Angela của mình mũm mĩm lên nhiều thì phải! Lúc đó mình tăng gần 10 cân mà trong mắt bạn thì chỉ là hơi mũm mĩm! Thật sự thì mình chỉ muốn hét vào mặt bạn lúc đó “mình không mũm mĩm, mà là mình mập, mình béo phì rồi!”, haizz! Mình biết là có thể sẽ không có ấn tượng gì nhiều vì một tháng bạn về nhà thì chúng mình chỉ đi xem phim một lần và gặp nhau hai lần. Chúng ta đều có những khoảng thời gian của riêng mình mà chưa kịp chia sẻ. Và đó là lúc mình đã trải qua việc cân nặng tăng lên đột ngột. Dù chấp nhận sự thật, nhưng thời điểm đó, mình không tự vượt qua được đành để cho cân nặng vượt qua mức bình thường!” Angela quay trở lại dáng vẻ và giọng nói tinh nghịch vốn dĩ của cô ấy.
“Thế cậu có nghĩ rằng ăn quá nhiều thức ăn healthy cũng không hẳn là tốt không?” Angela chậm rãi mở một hộp sữa chua không đường và tiếp tục nói: “Mới nghe qua bạn có thể sẽ thấy việc này có gì đó không đúng nhưng thật ra đây là một trong những lầm tưởng tai hại mà đa phần những ai đang giảm cân mắc phải. Mọi người tưởng rằng chỉ cần ăn những loại thực phẩm dinh dưỡng mà nhiều người truyền tai nhau như gạo lứt, các sản phẩm làm từ gạo lứt và rau củ, ngũ cốc, hoa quả sấy khô như hạnh nhân, hạt điều, hạt mắc ca, hạt sen, nho khô, mơ sấy,… Thực chất, những loại thực phẩm này đều chứa lượng calo ngang bằng so với những loại thực phẩm bình thường khác. Có một quy tắc trong giảm cân mà ai cũng cần phải biết là lượng calo nạp vào phải thấp hơn lượng calo thải ra. Nếu như bạn ăn các thực phẩm dinh dưỡng nhưng ăn quá nhiều lại khiến dư thừa calo, kết quả là bạn không giảm được cân mà còn béo ra trông thấy nữa đấy! Mình không phải là một chuyên gia dinh dưỡng nhưng mình có kinh nghiệm, vì mình từng rất mập.”
Tôi nhớ Claudia. Và tôi chợt nhận ra mình không phải là một người thấu hiểu người khác như mình vẫn thường nghĩ như vậy.
“Daisy, bạn đang phải chịu đựng một nỗi đau mất niềm tin, tình yêu và cả sự nghiệp đầu tiên của mình. Nỗi đau này lớn hơn nỗi đau rớt đại học đi làm thêm tại nhà hàng thức ăn nhanh, đi đến thư viện tự học, hay xem những bộ phim tình cảm rồi khóc một mình vào cuối tuần khi mình 18 tuổi. Nhưng với mình, thời điểm đó thật khủng khiếp. Mình đã quen có bạn. Mình tưởng tượng bạn đang ngồi trên giảng đường chăm chú nghe giảng, bạn tung tăng đi dạo phố cùng với những người bạn mới, bạn hẹn hò với một đàn anh bảnh trai và bạn vẫn rất xinh đẹp.
Mỗi chúng ta đều có những giới hạn chịu đựng. Nhưng không ai nợ chúng ta điều gì, kể cả lời xin lỗi. Và mỗi người cần có trách nhiệm trước hiện tại. Nếu đã từng có một cơ thể cân đối bạn cần giữ cho cơ thể mình ngày càng khỏe khoắn. Còn vì một nguyên nhân nào đó, cơ thể bạn không còn giữ được vẻ cân đối thì cũng chẳng nên theo đuổi một vóc dáng cân đối như ngày xưa để làm gì!”
“Vậy bây giờ theo bạn mình nên làm gì?” Tôi ngập ngừng “Mình muốn là một phù dâu xinh đẹp trong lễ kết hôn của bạn.”
“Bạn không hài lòng về hình dáng của mình ở hiện tại vì trước kia vóc dáng cân đối của bạn đã là hoàn hảo. Khi tiến hành kế hoạch giảm cân bạn mặc nhiên cho rằng mình phải trở lại vóc dáng ngày trước mới là kết quả mong muốn đạt được. Vì thế, mọi số đo hay cân nặng đều là con số của ngày trước.
Bạn biết công thức tính BMI (Body Mass Index) chứ?”
“Đó là công thức tính chỉ số khối lượng cơ thể. Mình đương nhiên biết. Mình còn biết cả công thức tính BMR (Basal Metabolic Rate) nữa cơ. Mình còn gửi cho Claudia công thức tính Tỷ lệ trao đổi chất đó để cô bé tính toán lượng calo nạp vào.” Tôi rất tự tin đáp lời Angela.
“Nhưng bạn có sử dụng công thức đó để tính được con số cho mình không? Hay vẫn chăm chăm theo con số mà bạn đã lên kế hoạch? Lúc trước cao 160 centimet nặng 47 kilogram và vì thế bạn luôn muốn mình quay trở về số cân nặng cũ?” Angela vẫn chậm rãi hỏi tôi.
“Đương nhiên, mình đã có con số của mình rồi thì cần gì đến công thức nữa. Nhưng mình vẫn lưu giữ các công thức tính toán cân nặng, số đo phù hợp với thể trạng khác nhau. Mình nghĩ, sẽ có lúc cần đến.” Vừa nói tôi vừa tiến tới lấy xấp giấy A4 mà mình đã ghi tất tần tật các công thức mà tôi đã lưu giữ lại.
“Chúng ta có khá nhiều công thức đấy…” Angela mỉm cười nhìn xấp giấy tôi bày trước bàn. Tay cô ấy cầm bút vừa nói vừa tiến hành chỉ điểm:
Công thức tính BMI: BMI = Cân nặng/ (Chiều cao x 2)
Công thức tính WHR như sau: WHR = [Vòng eo] / [ Vòng mông]
Bảng nguy cơ mắc bệnh béo phì dựa vào chỉ số WHR:
Daisy, bạn quá cẩn thận đấy! Thông tin bạn ghi nhận hầu như là đầy đủ mọi khía cạnh của việc cần giảm cân. Bỗng nhiên mình nhớ đến thời chúng ta còn học phổ thông. Mình rất dở môn toán, bạn chắc là vẫn nhớ đúng không? Mình thường xuyên mượn vở bạn chép bài đấy. Bài nào mình càng không hiểu mình càng chép cẩn thận, sạch đẹp. Chẳng bù với vở của cậu đủ thứ gạch xóa, ghi chú!
Cũng giống như những công thức này của bạn. Daisy, bạn chỉ tìm và in ra, đầy đủ, trình bày đẹp đẽ. Nhưng đó cũng chỉ là một thao tác chống chế, tạo một ý tưởng mình đã làm rồi trong suy nghĩ. Giống như việc mình mượn vở cậu chép bài để đối phó với thầy cô. Bạn-cũng-đang-đối- phó-với-việc-giảm-cân-của-mình-đấy!”
Tôi choáng váng, quả thật, tuy xấu hổ, nhưng Angela đã nói đúng sự thật! Tôi chăm chỉ ghi nhận các thông tin sau đó để chúng lên bàn và quên mất. Việc tôi quan tâm chỉ là bảng calo thức ăn và chăm chăm nhìn vào cân nặng của mình hằng ngày. Tôi vui vẻ khi mình giảm được cân và lại cau có, buồn rầu, lo lắng mình đã ăn quá nhiều hay cần phải bỏ bữa ăn!
“Đừng lo lắng về việc mọi người sẽ nhìn bạn như thế nào trong lễ kết hôn của mình! Có thể bạn không còn vóc dáng mảnh mai, đáng mong ước như ngày trước nhưng thật ra vấn đề không thật sự nằm ở cân nặng. Vì bây giờ bạn còn tầm khoảng 57 - 58 kilogram đúng không? Nhìn vào BMI, số cân nặng này vẫn là con số cân nặng trong khung chuẩn với chiều cao của bạn. Nhưng vùng bụng, đùi và cổ lại không thon gọn. Mình cũng có chút lo lắng, có vẻ da của bạn không sáng và hơi phù. Daisy, bạn không bị trữ nước đấy chứ?”
Tôi và Angela nhìn chằm chằm vào gương. Quả thật, làn da ở mặt tôi có chút xanh xao lại như có vẻ hơi phù, bọng mắt to. Angela lấy ngón tay chọt chọt lên mặt tôi, rồi lại đẩy bên trái, kéo lại bên phải. Cô ấy cẩn thận nhìn khắp các góc mặt. Rồi, chúng tôi cười phá lên. Giây phút đó, tôi và Angela như trở lại là những cô nàng nữ sinh trung học chuẩn bị hẹn hò. Phải, chúng tôi đã từng chăm chút từng nét mặt vào tuổi đó: mụn cám, tàn nhang, tóc mái,... Có thể mọi thứ không còn như xưa nữa nhưng Angela thành công chuyển hướng để tôi không chăm chăm vào việc cân nặng như ngày trước mà đón nhận một cơ thể phù hợp với hiện tại và giải quyết những rắc rối cơ thể một cách triệt để chứ không chỉ là một liệu pháp tâm lý.