• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi
  3. Trang 10

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 66
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 9
  • 10
  • 11
  • More pages
  • 66
  • Sau

Chương 8

Tên là Hà Nghệ, nhưng bình thường cậu nên gọi cô ấy bằng tên tiếng Anh. Cô ấy quen được gọi bằng tên tiếng Anh hơn. Và...” Lý Hàm đột nhiên hạ giọng, nói nhỏ bên tai tôi: “Tuy công ty chúng ta đều chủ trương gọi tên chứ không gọi chức danh, nhưng nếu gọi thẳng tên sếp bằng tiếng Trung thì cảm giác hơi kỳ đấy”.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý.” Xem ra Hà Nhã và sếp chắc chắn là sinh đôi, chỉ là tính tình cả hai khác xa nhau quá. Điểm này khiến tôi nhớ tới cuộc tranh luận về công nghệ nhân bản mà có người từng lo lắng rằng sẽ nhân bản ra một Hitler1 thứ hai. Thực chất điều này hoàn toàn không đáng lo, nói không chừng Hitler được nhân bản là người có tâm tính nhân từ, suốt đời ăn chay niệm Phật, đoạt giải Nobel hòa bình thì sao.

1 Adolf Hitler (20/04/1889 - 30/04/1945) là người thiết lập chế độ độc tài Đức quốc xã và là người gây ra cuộc chiến tranh thế giới thứ II, sát hại khoảng sáu triệu người Do Thái Châu Âu cùng một số nhóm chủng tộc, tôn giáo, chính trị khác.

Tuần làm việc đầu tiên hơi vất vả một chút, vì tôi phải học nhiều thứ mới. Mythory là một công ty chuyên làm về thuật toán đồ họa nên liên quan rất nhiều tới các kiến thức toán học, nào là phương trình bậc hai, biến đổi Fourier, đều những thứ đã học trong môn Toán cao cấp hồi đại học nên tôi đành phải mua một chồng sách Toán cao cấp về ôn tập lại. Học lại vi phân, tích phân một tuần khiến đầu tôi như to ra gấp bội. Thứ Sáu, vừa tan ca là tôi chạy ngay tới câu lạc bộ của dì hai để thư giãn một chút.

Vừa vào câu lạc bộ, tôi đã thấy cả đám người vây quanh sân cầu lông, chen vào trong xem, thì ra Hà Nhã đang đấu tay đôi với một anh chàng nào đó. Chàng trai này là khách quen của câu lạc bộ. Anh ta đánh cầu lông cũng rất khá, thích mặc bộ đồ thể thao màu trắng, trông rất sáng sủa đẹp trai, nhất là những tư thế khi đánh cầu lại càng khiến người ta cảm thấy hào hoa phong nhã, các cô gái đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn anh ta vài lần.

Nhưng lần này, nhìn anh chàng lại không cảm thấy phóng khoáng, thư thả gì cả. Hà Nhã lúc thì đi cầu dài, lúc thì đi cầu ngắn, đột nhiên lại đánh sang trái, sang phải, khiến anh ta cứ phải xoay qua xoay lại, chạy hụt cả hơi đỡ cầu, có thể nói tình hình rất thê thảm. Xem ra Hà Nhã đang cố tình trêu đùa anh ta, với những tình huống có thể đánh bại đối phương một cách nhanh chóng, cô ta cũng chẳng hề dứt điểm ngay mà cố tình khiến đối phương chạy hụt hơi để đỡ cầu.

Mọi người xung quanh không thể nhịn cười khi thấy anh chàng đó mặt đỏ bừng, chạy qua chạy lại trên sân. Nếu Hà Nhã là đàn ông, có lẽ anh ta đã sớm ném vợt chạy tới liều mạng rồi.

Trận đấu kết thúc. Vừa trông thấy tôi giữa đám đông, Hà Nhã liền vẫy tay gọi, chạy đến nhét tờ mười đồng rồi nói: “Mua giúp tôi chai nước. Tôi sắp chết khát rồi”.

Giọng điệu như thể tôi là người hầu của cô ta không bằng. Thật quá đáng! Tại sao tôi lại phải đi chứ, nhưng lời nói vừa tới cửa miệng đã biến thành: “Chỉ một chai nước, tôi mời cô được rồi”.

“Không cần”, Hà Nhã từ chối rất thẳng thừng, “Tôi không muốn lợi dụng anh”.

Sai tôi đi mua nước chẳng lẽ không phải lợi dụng sao? Logic gì thế này? Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn đi mua. Ai bảo Hà Nhã xinh thế chứ, mà chẳng phải cũng có câu: “Sắc đẹp chính là giấy thông hành của những người đẹp, xấu xí chính là mồ chôn những kẻ xấu xí”.

Lúc tôi mang nước và tiền lẻ đưa trả Hà Nhã thì anh chàng lúc nãy đi tới.

“Xin chào, có thể làm quen với em không? Anh là Trương Diệu.”

Trong lòng tôi rất khó chịu với hành vi của gã này, anh ta không nhìn thấy tôi đang đứng cạnh sao? Dù gì cũng nên chọn lúc chỉ có một mình người đẹp mà chạy qua bắt chuyện chứ! Anh ta không lo ngại rằng tôi là có thể bạn trai Hà Nhã à?

Hà Nhã đã thay tôi diễn đạt sự bất mãn đó: “Anh không cảm thấy nói những lời này rất không phù hợp khi bên cạnh tôi đang có một chàng trai sao?”.

Trương Diệu cười, công bằng mà nói thì nụ cười của anh ta quả thật rất rạng ngời. “Đừng đùa với anh. Chẳng lẽ mắt thẩm mỹ của em tệ thế à? Anh ta làm gì có mối quan hệ nào với em được chứ?”

Tôi không thể không thừa nhận rằng đánh giá của Trương Diệu rất chuẩn, nhưng mồm miệng lại quá tệ hại. Sa lại có thể nói những lời này ngay trước mặt tôi nhỉ? Thật thà hơi thái quá rồi đấy.

Hà Nhã cười nhạt rồi nhìn tôi rồi nói với Trương Diệu: “Chờ khi anh đánh cầu lông thắng tôi rồi hãy nói, tôi không có hứng thú với những người thực lực chênh lệch quá xa với mình”.

Nói hay quá, trong lòng tôi đang vỗ tay cho câu nói của Hà Nhã. Tôi gần như quên hết chuyện mình đã bị cô ta hành hạ như thế nào trong trận bóng bàn và boxing mấy ngày trước.

Mặt Trương Diệu đỏ lên, quay lưng định bỏ đi nhưng sa đó lại ngoái đầu lại và nói: “Nếu anh thắng em trong trò khác thì sao?”.

“Cũng được, anh thích trò gì tôi chiều hết.” Xem ra trước mặt bất kỳ ai Hà Nhã cũng đều ngông cuồng như thế cả, thật chẳng coi ai ra gì hết. Tôi bắt đầu lo lắng cho Hà Nhã, dù cô ấy lợi hại cỡ nào đi nữa cũng chẳng thể nào sành sỏi những thói chơi bời, nhậu nhẹt, trăng hoa đâu.

“Vậy được, em dám chơi vài ván bi‐a với anh không?”

“Được thôi, để tôi uống ngụm nước đã”, Hà Nhã thư thả trả lời.

“OK, anh chờ em ở bàn bi‐a!”

Tôi không kìm nổi, trách Hà Nhã: “Sao cô lại ăn nói liều lĩnh thế? Cô tưởng trò nào mình cũng giỏi giang hơn ngườ khác sao? Nếu hắn đòi chơi ném tạ thì liệu cô có thắng nổi không?”.

“Lỡ thua thì cho anh ta biết tên tôi thôi mà. Chẳng có gì ghê gớm cả. Hơn nữa...” Hà Nhã nhìn tôi rồi nói như có ẩn ý gì đó: “Anh lo lắng thế làm gì?”.

Đúng nhỉ, tôi lo lắng thế để làm gì? Hà Nhã có phải bạn gái tôi đâu, hơn nữa tôi cũng chẳng mong cô ta làm bạn gái mình. Thế mà chẳng hiểu sao tôi lại không muốn Trương Diệu đeo bám Hà Nhã chút nào. Sự ích kỷ của đàn ông nhiều lúc đúng là kỳ quặc thật.

Trong khoảnh khắc đó, chẳng biết nói gì hơn, bỗng dưng lại nhớ tới Phó tổng, tôi vội vàng chuyển đề tài: “Có phải cô có chị hay em sinh đôi gì đó tên Hà Nghệ không?”.

“Đúng thế, đó là chị gái tôi, ra đời trước tôi hai phút. Tại sao anh biết? Anh quen chị tôi à?”, Hà Nhã tỏ vẻ hơi kinh ngạc.

“Chị cô chính là Phó tổng của tôi đấy, nhớ lần trước có công ty tìm tôi phỏng vấn không?”

“Là Mythory đúng không? Sao lại có chuyện trùng hợp thế nhỉ?” Hà Nhã nghiêng đầu nhìn tôi xét nét một hồi, ánh mắt cô ta như có chút gì đó ranh mãnh:

“Nói thế thì chị tôi là sếp to của anh rồi. Tính ra tôi cũng là một nửa sếp của anh đấy nhé”.

“Được rồi, vậy chút nữa anh thay tôi đi đánh bi‐a với tên Trương Diệu kia đi. Nếu thua tôi sẽ mách chị tôi trừ lương anh một tuần.”

“Vậy tôi chỉ còn cách cho số điện thoại của cô để xin hắn nhường phần thắng cho tôi mà thôi.”

“Anh thử xem!” Hà Nhã giơ nắm đấm lên đe dọa. Thật không tài nào hiểu nổi, bàn tay dễ thương thế kia sao lại có thể tung ra những cú đấm mạnh bạo như vậy chứ?

Tôi đành ngoan ngoãn theo sau Hà Nhã tới bàn bi‐a, Trương Diệu đang luyện tập một mình trong đó.

“Đây là đệ tử của tôi, anh cứ chơi thử với anh ta, thắng anh ta rồi hãy nói chuyện.” Dứt lời, cô ta nói nhỏ bên tai tôi: “Cố lên nha, có liên quan tới lương bổng cả tuần của anh đấy”. Người cô ta tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, hơi thở khiến tai tôi tê dại. Rốt cuộc tôi cũng hiểu thế nào là: Hơi thở như hương hoa lan. Có người đẹp như Hà Nhã thì thầm bên tai, thật là hạnh phúc chết đi được. Tôi cũng chả quan tâm tới nội dung cô ta nói là gì nữa.