Tôi đã nhìn thấu cả rồi, đàn bà xem trọng nhất là tiền bạc, chứ sống chết có nhau cái đếch gì, mẹ nó, tình yêu sông cạn đá mòn, hừ, có nhà, có xe mới là chân lý.” Mắt Trần Hạo đỏ ngầu, một tay nắm lấy chai rượu “Tiểu Hồ Đồ Tiên” sắp cạn, miệng lầm bầm chửi rủa không ngừng.
Tôi ngồi đối diện với Trần Hạo, tai thì lơ đãng nghe cậu ta than thở, mắt thì cứ dán bên ngoài cửa sổ, hy vọng có thể nhìn thấy một vài cô gái xinh đẹp nào đó đi ngang qua cho thỏa con mắt. Không phải tôi vô tâm trước nỗi đau của bạn bè, nhưng thực sự thằng nhóc Trần Hạo này thất tình quá nhiều lần rồi và nguyên nhân mỗi lần chia tay đều do đối phương tìm được người khác giàu có hơn cậu ta. Nhiều lần như thế khiến tôi đâm nghi ngờ không biết có phải Trần Hạo muốn lừa tôi đãi cậu ta uống rượu không nữa?
Suy cho cùng, dù là thật đi chăng nữa thì đối với một thằng đàn ông mà nói, thất tình chẳng có gì to tát cả. Từ nhỏ bố đã dạy tôi rằng, đàn ông sinh ra để gánh vác đau khổ. Nhớ lúc nhỏ, tôi nghịch pháo hoa, bất cẩn để bắn vào tay, bị thương nhìn thấy cả xương bên trong nhưn bố vẫn răn: “Khóc gì mà khóc, cái này có đáng là gì, sau này còn nhiều chuyện thê thảm hơn kìa”. Vì thế, hồi đi học mẫu giáo, khi thầy cô hỏi chúng tôi về ước mơ khi trưởng thành, mấy đứa trẻ khác đều muốn trở thành nhà khoa học, nhạc sĩ... chỉ có tôi nói rằng hy vọng mai này trưởng thành mình có thể trở thành phụ nữ.
Sau khi rời quán ăn, Trần Hạo đã say mèm. Cậu ta cao một mét tám mốt, nặng chín mươi cân, cánh tay to gần bằng bắp chân tôi nên thời đại học, Trần Hạo nằm trong đội tuyển đấu vật. Hì hục một lúc lâu, tôi mới lôi được cậu ta ra khỏi quán. Vậy mà, đi được vài bước, một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Hạo “ọe” một tiếng rồi nôn cả lên lề đường.
Tôi phát hiện thì ra thứ mà người ta nôn ra còn thối hơn cả thứ mà người ta ị. Cũng may giờ đang là ban đêm, trên đường chẳng có mấy ai. Nếu là ban ngày chắc chắn chúng tôi sẽ bị mắng té tát mất. Thật đen đủi! Tôi không thể tránh xa, vẫn phải đỡ cậu ta nên đành ngậm ngùi đứng đấy để mặc thứ mùi kinh khủng ấy xộc vào mũi mình.
Lúc Trần Hạo đang nôn dữ dội, bỗng có tiếng nhạc Hip hop rất sôi động từ bên kia đường vọng sang. Cùng với tiếng nhạc ấy, một chiếc xe việt dã màu trắng sữa từ từ phóng đến. Tôi giật nảy mình khi nhìn thấy chiếc xe ấy bởi từng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một chiếc xe việt dã to như thế. Khoang xe dài ít nhất hai mét, thân xe rất rộng, chạy trên con đường nhỏ hẹp này trông như một chiếc xe tăng.
Đó chính là xe Hummer trong truyền thuyết. Trước kia, tôi đã từng xem ảnh và bài giới thiệu về nó trên tạp chí, trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt thấy. Nó từng được dùng trong thời kỳ chiến tranh vùng Vịnh1, được mệnh danh là chiếc xe dành cho người đàn ông đích thực. Nếu tính đến cái giá hơn triệu bạc thì đây đích thị là chiếc xe chỉ thuộc về những người đàn ông giàu có.
1 “Chiến tranh vùng Vịnh” hay “Chiến tranh vịnh Péc xích” là cuộc xung đột giữa Iraq và liên minh gần ba mươi quốc gia do Hoa Kỳ lãnh đạo và được Liên Hiệp Quốc phê chuẩn để giải phóng Kuwait.
Chiếc Hummer dừng lại trước cửa tiệm Hảo Đức cách chỗ chúng tôi không xa. Nhìn qua cửa kính xe, tôi thấy người lái là một cô gái rất trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, tóc hơi gợn sóng. Một cô gái cực kỳ thanh tú và dịu dàng, thuộc tuýp người đẹp cổ điển phương Đông.
“Thật đúng là người đẹp và quái vật thời hiện đại, một cô gái như vậy mà lái chiếc xe to như thế thật không tương xứng chút nào...” Cửa xe bật mở, cô gái xinh đẹp đó bước xuống khi tôi đang nghĩ thầm trong bụng. Như một căn bệnh chung của đàn ông, hễ nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp thì nhất định không kiềm chế được mong muốn biết thân hình người đó ra sao, tôi liếc nhanh qua người cô gái. Nhưng tiếc thay, cô ấy mặc một chiếc áo lông thú màu sữa to sụ cùng chiếc quần nhiều màu cũng to không kém nên tôi không thể hình dung được thân hình cô ấy trông thế nào.
Đứng cách chúng tôi khoảng chừng sáu, bảy mét, nhưng có lẽ ngửi thấy mùi “thiên lý hương” nồng nặc của Trần Hạo nên cô gái nhìn về phía chúng tôi, nhíu mày rồi bước vào trong cửa tiệm. Đột nhiên tôi cảm thấy rất mất mặt, bởi đứng trước một cô gái xinh đẹp, mà tôi lại đang đỡ một gã đàn ông vạm vỡ nôn bậy ngoài đường. Nói không chừng, lúc đó tôi còn mang bộ mặt đắm đuối ngớ ngẩn nữa. Thật là hết cách, đừng mắng tôi sĩ diện hão, đàn ông ai mà không muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng người đẹp chứ.
Đúng lúc tôi đang suy nghĩ có nên lấy tay kia chỉnh lại mái tóc rối bù hay không thì bỗng nhiên Trần Hạo ngọ nguậy, cố sức hất tay tôi ra.
“Làm gì thế, cậu khó chịu chỗ nào hả?” Tôi hơi lo, không biết có phải Trần Hạo đã uống đến phát cuồng rồi không.
Trần Hạo nói, giọng lè nhè: “Tôi không sao, cậu buông tôi ra, tôi phải tìm con nhỏ đó, sao cô ta lại dám trừng mắt với tôi, chê tôi hôi thối à? Cô ta tưởng mình sạch sẽ lắm sao? Cô ta dựa vào cái gì mà lái chiếc xe xịn đó, tưởng tôi không biết sao? Không được, tôi phải nói chuyện với cô ta. Phụ nữ không nên vì tiền, vì muốn lái xe xịn mà bán rẻ mọi thứ. Thật xấu hổ, xấu hổ quá!”. Trần Hạo càng nói càng kích động, cậu ta khẽ giật tay lại, đẩy tôi lùi ra sau.
Tôi hiểu Trần Hạo đang nghĩ gì. Một cô gái xinh đẹp, mới hơn hai mươi tuổi đã lái chiếc Hummer trị giá bạc triệu, cho dù không phải kẻ say cũng sẽ có những suy nghĩ đó, nhưng tôi lại không nghĩ theo hướng đó. Tuy tôi chẳng phải người tốt, trên đường thấy ăn xin cũng chưa bao giờ cho họ tiền, vì trong một lần đến Thâm Quyến công tác, tôi đã bị lừa bởi một tay ăn xin cao thủ, nên từ đó tôi khó có thể tin tưởng ăn mày. Tôi cũng chưa bao giờ hiến máu vì sợ đau, nhưng tôi lại không ngại quyên tặng nội tạng của mình như giác mạc hay thận khi tôi chết.
Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là không bao giờ nghĩ xấu về người khác. Ví dụ như cô gái này, tôi cảm thấy có thể cô ta là người giàu có, hay có thể vừa trúng năm triệu và còn trúng liên tục mấy giải, hoặc tệ lắm thì cô ta có thể là người mẫu xe hơi, ngày mai có triển lãm nên hôm nay phải lái xe luyện tập để tạo dáng thì sao?
Tôi chạy đến trước mặt Trần Hạo, dùng hết sức cản cậu ta lại: “Cậu yên tâm đi, cô ta sẽ bị quả báo mà, bây giờ cô ta trẻ nên vẫn còn có cái để bán rẻ, chờ khi già rồi không ai thèm mới biết khổ! Đừng so đo với loại con gái đó, không đáng!”. Thật sự chẳng có cách nào phân bua với những kẻ đang say nên tạm thời đành phải bắt người đẹp chịu ấm ức một chút vậy.
Trần Hạo dừng bước, đứng tại chỗ lảo đảo một hồi, miệng như muốn nói gì, bỗng “ọe” một tiếng, lại tiếp tục nôn, tôi hoảng quá vội nhảy lùi ra sau, đụng ngay phải một người.
“Xin lỗi, xin...” Tôi vội vàng quay lưng xin lỗi nhưng vừa ngoảnh đầu sang thì nỗi sợ hãi đã khiến câu xin lỗi nhảy tọt lại vào trong miệng. Không biết cô gái đó đã đi tới từ lúc nào, mặt đỏ bừng nhìn tôi chằm chằm.
“Anh nói tôi là loại con gái gì?” Giọng điệu cô ta rất hung dữ, đằng đằng sát khí khiến tim tôi giật thót lên. Thật không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, chả trách cô ta thích lái Hummer.
Khả năng chịu áp lực của tôi tương đối kém, hễ hồi hộp thì y như rằng đầu óc sẽ trở nên trống rỗng. Một lúc lâu sau, tôi mới nở nụ cười vờ như không nghe thấy câu hỏi ấy, nhưng nụ cười mới vừa chớm nở thì cô ta đã thoi một cú đấm vào bên trái khuôn mặt tôi. Tôi thấy những ngôi nhà xung quanh như quay ngược một trăm tám mươi độ, sau đó lại dựng thẳng đứng một góc chín mươi độ, cuối cùng mặt tôi áp xuống dưới nền đất lạnh tanh, cứng ngắc.