Chưa tới tám giờ, tôi đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mẹ cứ hay gọi điện thoại vào buổi sáng, hiếm khi tôi có được hai ngày nghỉ như thế này, vậy mà lại bị mẹ phá hỏng.
“Mẹ đã tìm ông thầy bói Hang Vịt đó để xem vận mệnh cho con rồi. Ông ta nói trong năm nay con sẽ tìm được một nửa của mình nhưng quan trọng là con phải biết nắm bắt cơ hội. Cho nên năm nay, con phải ân cần với mấy đứa con gái một chút, miệng lưỡi ngọt ngào, lanh lợi, đừng để lỡ cơ hội đấy. Đã từng này tuổi rồi, bạn bè lên chức bố hết rồi vậy mà con còn chưa có bạn gái...”
Từ sau sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của tôi, mẹ tôi bắt đầu lo lắng về một nửa còn lại của con trai mình, hơn nửa năm nay, những cuộc điện thoại mỗi tuần của mẹ chủ yếu đều nhằm hối thúc tôi tìm bạn gái. Bà không hiểu gì cả, tình yêu hiện giờ là một thứ xa xỉ đối với tôi. Tôi tốt nghiệp đã gần ba năm nhưng cứ tới cuối tháng thì số tiền trong tài khoản chưa bao giờ còn đủ ba hàng đơn vị thì làm sao mà có tâm tư suy nghĩ đến chuyện yêu đương nữa chứ. Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy nếu một người đàn ông không thể gánh vác trách nhiệm gia đình thì không nên hại đời người khác và khả năng tài chính lại là điều kiện đầu tiên để gánh vác một gia đình. Với thu nhập của tôi hiện giờ, nếu muốn mua một căn nhà cũ ở Thượng Hải thì e rằng cũng phải lập kế hoạch cả trăm năm mới được, cho nên trước mắt tôi không hề có dự tính tới chuyện này.
Nói chuyện điện thoại với mẹ xong thì có tiếng gõ cửa, tôi vừa mở cửa, đã thấy Trần Hạo.
“Tôi đến xem cậu có sao không? Sao rồi, cảm giác bị con gái đấm vào mặt thế nào?” Trần Hạo nằm trên salon trong phòng khách, mặt mày hí hửng hỏi tôi. Mới qua một đêm mà tâm trạng cậu ta đã tốt hơn rồi, xem ra thất tình đối với cậu ta chẳng có chút sát thương nào cả.
“Cậu còn dám hỏi nữa à? Nếu không phải tại cậu say xỉn thì sao tôi lại bị ăn đấm chứ?”
“Ừ, ừ, ừ… Tại tôi cả. Nhưng có một chuyện khiến tôi tò mò vô cùng.” Trần Hạo ngồi thẳng lên, nghiêm túc nói: “Sao cậu lại không tránh nổi cú đấm của một đứa con gái nhỉ, phản ứng chậm quá đấy! Còn nữa, nói thế nào thì cậu cũng có chút cơ bắp, sao lúc đó giống như cọng bún thiu thế, ăn một đấm của con gái đã ngã lăn ra”.
Cái tên này thật quá sức vong ân bội nghĩa. “Tôi phản ứng chậm ư? Nào, nào, dám đi đánh boxing với tôi không? Dám không?”
“Ôi, chuột đòi đùa mèo sao?” Hoàn toàn không hề để tôi ‐ người thấp hơn cậu ta nửa cái đầu ‐ vào trong mắt, Trần Hạo đứng bật dậy nói: “Có người muốn ăn đòn thì tôi sẵn lòng đáp ứng yêu cầu thôi”.
Tôi dắt Trần Hạo đến một câu lạc bộ Thể hình cao cấp trên đường Trương Dương. Với tình hình tài chính của mình thì tôi chẳng thể đến mấy chỗ này tiêu tiền, chẳng qua nhờ ơn của mẹ tôi, tuy bà chỉ là một người bán hàng rau nhỏ, nhưng bà có một cô em gái cũng có thể gọi là xinh xắn, là dì tôi, lấy được người chồng cũng gọi là có chút tiền. Câu lạc bộ này do ông dượng có tiền ấy mua tặng dì. Nhờ chút hào quang đó mà tôi có thể chơi miễn phí trong câu lạc bộ, thỉnh thoảng còn có thể dắt vài người bạn đến chơi.
Không phải lúc nào tôi cũng chỉ biết ăn chơi lêu lổng ở đây, thỉnh thoảng tôi cũng giúp việc cho câu lạc bộ. Chẳng hạn như là mua đồ uống cho khách, nâng tạ... Mẹ tôi hay dạy, họ hàng thân thích là một chuyện, tay chân phải nhanh nhẹn, chăm chỉ cần mẫn, ăn không ngồi rồi ở chỗ người ta mãi thì dù có là mẹ ruột cũng sẽ cảm thấy chán. Chính vì thế tôi khá thân thiết với các huấn luyện viên ở đây. Nửa năm trước, tôi bắt đầu theo học boxing với huấn luyện viên Trần, tôi tập cũng không tệ, huấn luyện viên Trần cứ khen tôi phản ứng nhanh, bước chân linh hoạt, ra đòn cũng nhanh, chỉ có điều lực ra đòn hơi yếu.
Vì thế tôi rất tự tin trước một người chưa hề tập luyện môn boxing như Trần Hạo, cậu ta chỉ được cái to xác và lực đấm mạnh hơn tôi mà thôi. Nhưng găng tay dành cho người nghiệp dư khá dày, vả lại tôi còn đeo cả mũ bảo hộ, nên dù có bị đánh trúng cũng không đến nỗi nào. Thêm nữa, môn thể thao này không cho phép ôm chầm lấy người khác vì vậy Trần Hạo chẳng có chút ưu thế nào hết.
Lúc bắt đầu đánh, thực sự không khác mấy so với những gì tôi nghĩ, dù ra đòn tay hay cách di chuyển, Trần Hạo đều lúng túng, hoàn toàn không có cách nào chạm tới tôi. Tôi nhảy thoăn thoắt trên sàn đấu, thừa cơ mà tung vài cú đấm vào đầu Trần Hạo. Trần Hạo tức điên lên, thấy tôi ra đòn thì liền ôm chầm lấy, tôi lập tức khinh bỉ: “Nhục quá đi, đã nói không được ôm mà!”.
Trần Hạo đành rút tay về, tôi lại thừa cơ đấm thêm vài cú. Trần Hạo đành bỏ cuộc: “Không chơi nữa, chẳng có gì vui cả. Tôi đi nâng tạ đây”.
Tôi dương dương tự đắc: “Biết ai là người phản ứng chậm rồi chứ? Chẳng qua tối đó tôi bất cẩn thôi, nếu không thì còn lâu mới bị cô ta đánh ngã”.
Cậu ta đã quay đầu bỏ đi một mạch, tôi đứng sau cố tình kêu to lên: “Đừng đi, chơi thêm vài ván nữa!”.
“Tôi chơi với anh.” Sau lưng tôi bỗng vang lên giọng nói của một đứa con gái. Quay người lại, tôi ngớ người khi thấy cô gái tối qua đang diện bộ đồ tập boxing đứng ngay sau.
Thấy tôi đang đứng ngây người ra, cô ta đấm đấm vào chiếc găng tay: “Thẫn thờ gì thế, dám đấu với tôi không?”.
Dám đấu không? Thật nực cười, đừng nói là tôi đã luyệ tập nửa năm rồi, cho dù tôi không tập, nhưng với hình thể của mình, tuy chưa phải vạm vỡ thì tôi cũng không đến mức phải sợ một đứa con gái.
Thế nhưng nhìn thấy cô gái đó má đào ửng hồng, làn da mềm mại như thể thổi là vỡ ngay, tôi cũng cảm thấy hơi sợ, lỡ như bất cẩn đấm thủng một lỗ trên người cô ta thì làm sao mà đền nổi.
“Không, đánh gục cô tôi không đền nổi đâu.” Tôi lắc đầu, chuẩn bị bước xuống võ đài.
Cô gái bước lên trước mặt cản tôi lại: “Trốn chạy như vậy sao? Chẳng phải anh nói tối qua bất cẩn mà? Bây giờ tôi cho anh cơ hội giao đấu công bằng, đừng làm con rùa rụt cổ nữa”.
Đúng là làm ơn mắc oán. Tôi rất lịch sự đáp trả: “Không phải tôi sợ cô, nếu vì chuyện tối qua, tôi xin lỗi cô, thế đã được chưa? Tôi không có ý đó!”. Tôi đem chuyện tối qua kể qua loa cho cô ta nghe, sau đó rất thành ý nói: “Giờ thì hiểu rồi chứ? Không phải tôi sợ cô, mà tôi sợ làm cô bị thương”.
Cô gái có vẻ tin những điều tôi trình bày, gật gù nói: “Được rồi, coi như tôi tin những gì anh nói là thật nhưng tôi vẫn phải cho anh một bài học. Nào, chuẩn bị bắt đầu!”. Cô ta nhảy ra sau một bước, thủ thế sẵn sàng tấn công.
Thật điên khùng. “Sao thế này? Chẳng phải cô đã tin lời tôi rồi mà? Tại sao còn đòi cho tôi bài học?”
Cô ta trả lời hùng hồn: “Vì lúc nãy anh nói sợ làm tôi bị thương, chưa đấu với tôi mà dám chắc rằng mình sẽ thắng à? Tại sao? Vì tôi là phụ nữ đúng không? Tôi ghét loại người xem thường phụ nữ như anh nên phải cho anh bài học để anh biết rằng phụ nữ không phải dễ bắt nạt!”.
“Logic gì thế này?” Tôi cảm thấy rất oan ức. “Tôi chưa hề xem thường phụ nữ bao giờ, nhưng thật sự có sự chênh lệch thể lực giữa nam ‐ nữ, điểm này cô không thể không thừa nhận mà, làm ơn đừng có gây sự nữa có được không?”
Cô ta hoàn toàn không chịu hiểu cho nỗi lòng của tôi: “Không biết trời cao đất rộng là gì cả. Đừng lắm lời, lên nào!”.
Cô ta nói đánh là đánh, ngay lập tức đã đấm thẳng một cú vào mặt tôi. “Sao rồi? Lại không cẩn thận nên né không kịp à?”
Tại sao? Tại sao lại cứ ép tôi phải ra tay? Trong lòng tôi chợt nghĩ tới lời thoại trong phim kiếm hiệp. Hết cách rồi, đành phải đùa với người đẹp một chút cho vui vậy, đương nhiên tôi luôn tự nhắc nhở mình phải cẩn thận đừng ra tay quá mạnh.