• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Cô chủ nhỏ xinh đẹp của tôi
  3. Trang 8

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 66
  • Sau

Chương 6

Chờ khá lâu vẫn không thấy có người phụ nữ nào bước vào câu lạc bộ, di động lại reo lên, lần này tôi không hề hồi hộp bởi chẳng cần nhìn cũng đoán được ai gọi tới.

“Cậu đang làm gì vậy? Sao lâu thế?” Có lẽ ngồi trên bồn cầu nãy giờ chắc khó chịu lắm nên giọng Phùng Dĩnh khá bực bội.

“Bây giờ câu lạc bộ không có ai hết, tớ không tìm thấy người nào để nhờ đưa băng vệ sinh vào cho cậu cả.”

“Vậy cậu tự mang vào là được rồi. Dù sao cũng không có ai, cậu nhanh lên có được không?” Phùng Dĩnh nói xong thì cúp máy luôn.

Chỉ còn cách này thôi. Tôi cắm đầu bước vào, gọi Phùng Dĩnh xem cô nàng đang ở chỗ nào. Phùng Dĩnh đáp lại, thì ra cô ấy đang ở buồng trong cùng.

Tôi chợt nhớ tới một bài trắc nghiệm tâm lý có nói rằng: Khi bước vào nhà vệ sinh không người, bạn sẽ chọn buồng nào? Nếu chọn buồng ngoài cùng chứng tỏ bạn là người chủ động tích cực, thích tìm hiểu mọi thứ sắp xảy ra; nếu chọn buồng giữa, chứng tỏ bạn là một người bình thường như bao người khác, không thích nổi bật nhưng cũng không thích trầm lặng nép trong một góc; chọn buồng trong cùng thì bạn là người không thích sự nổi trội, nếu là phụ nữ thì thường là tuýp người vợ đảm đang. Xem ra Phùng Dĩnh chính là tuýp phụ nữ đảm đang điển hình rồi. Nếu là cô gái Hummer đó, với tính cách như vậy, chắc chắn cô ta là sẽ chọn buồng ngoài cùng cho xem.

Tôi cảm thấy mình rỗi hơi thật, cầm băng vệ sinh vào nhà vệ sinh nữ mà cũng có thể suy nghĩ lung tung như vậy, đều do thất nghiệp mà ra cả. Tôi dẹp cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, ném đồ cho Phùng Dĩnh rồi nhanh chóng đi ra.

Đúng lúc tôi sắp ra ngoài thì cánh cửa nhà vệ sinh nữ bị ai đó đẩy ra, một cô gái đang chạy vội vào, suýt chút nữa sà vào lòng tôi rồi.

Lại là cô gái Hummer. Theo lẽ thường nếu một người phụ nữ bỗng dưng gặp một gã đàn ông trong nhà vệ sinh nữ thì phải hét toáng lên mới đúng, nhưng cô ta chỉ đứng ngây người ra một lát, sau đó khuôn mặt bỗng trở nên đằng đằng sát khí.

Biết thế nào cô ta cũng coi mình là tên dê xồm vào nhà vệ sinh nữ nhìn trộm nên tôi vội nở nụ cười, giải thích: “Xin lỗi, tôi...”. Chưa dứt lời, cô ta đã tung một cú đấm như trời giáng khiến mắt tôi tối sầm lại, đầu óc quay cuồng như có bảy chòm sao Bắc Đẩu đang xoay quanh.

Cô ta tiếp tục đánh tới tấp vào mặt khiến tôi chỉ biết ôm đầu chạy trốn một cách tội nghiệp. Đến khi Phùng Dĩnh ngăn cô ta lại, tôi mới dám lủi thủi bò ra khỏi chỗ nấp dưới bồn rửa mặt.

Phùng Dĩnh đỡ tôi ra bên ngoài ngồi, cô ta thấy vậy cũng vội chạy đến mang một túi nước đá đưa tôi, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý, tôi...”.

“Cô bị gì thế? Hở chút là đánh người, có giáo dục không vậy? Đánh người ta bị thương thì phải làm sao?” Phùng Dĩnh không nể nang cô ta một chút nào cả. Cũng may tôi còn có người bạn nghĩa khí này, nếu là Trần Hạo, thấy con gái đẹp thể nào tay chân cũng mềm nhũn cả ra, cho dù thế nào nhất định sẽ chẳng bao giờ đứng ra bênh vực tôi như Phùng Dĩnh đâu.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Cô ta bỗng trở nên dịu dàng khác thường, vẻ mặt rất thành thật, lo lắng nói:

“Chúng ta tới bệnh viện đi, tiền thuốc tôi trả...”.

Phùng Dĩnh ngắt lời cô ta không chút nhân nhượng: “Nói cũng bằng thừa, tiền thuốc đương nhiên cô trả rồi, không lẽ bắt tôi trả?”.

Phùng Dĩnh vạn tuế, trong lòng tôi vui mừng hoan hô, thật tình tôi muốn lôi Trần Hạo tới đây ngay để cậu ta thấy rằng thế nào mới được gọi là bạn bè thật sự.

“Vâng, vâng!”, cô ta ngoan ngoãn gật đầu, “Chúng ta đi thôi, để tôi đỡ anh”. Cô ta vừa nói vừa đỡ tôi dậy.

Trông thấy người đẹp tỏ ra lo lắng thế này tôi lại cảm thấy có chút áy náy, vội trả lời: “Không cần đến bệnh viện đâu. Tôi không sao, chườm đá lạnh là được rồi”.

“Cậu có chắc là không sao chứ?”, Phùng Dĩnh hơi lo lắng hỏi.

“Không sao. Cậu yên tâm đi.” Tôi đứng dậy nhảy vài cái cười cười: “Tớ yếu ớt đến thế sao? Không sao thật mà”.

“Vậy thì tốt rồi.” Phùng Dĩnh liếc nhìn đồng hồ, nói: “Tớ chỉ xin nghỉ phép buổi sáng thôi, giờ phải về công ty rồi. Ghé thăm cậu sau nhé”. Nói xong, cô ấy quay đầu bỏ đi. Ôi chao, xem ra Phùng Dĩnh cũng chẳng hơn Trần Hạo là bao. Bạn bè của tôi đều là loại người gì thế này?

“Bạn gái anh lợi hại thật đấy!” Cô gái nhìn Phùng Dĩnh, le lưỡi nói.

“Cô ấy không phải bạn gái tôi, là bạn gái của bạn tôi”, tôi đính chính.

“Chả trách nãy giờ tôi cứ băn khoăn sao cô ta có thể yêu anh cơ chứ, cô ta xinh thế kia, còn anh thì...”, cô ta quan sát tôi rồi bĩu môi nói.

Tôi có chút hối hận vì lúc nãy không chịu đến bệnh viện khám. Phùng Dĩnh vừa đi, thái độ cô ta lập tức khác hẳn, tôi dễ bắt nạt đến thế sao?

“Tại sao lúc nãy anh không đánh trả?”

Hình như trong mắt cô gái này, việc một gã đàn ông ra tay với phụ nữ là chuyện rất bình thường thì phải. Tôi phải trả lời thế nào đây? Tôi cảm thấy việc đáng xấu hổ nhất của đàn ông chính là động thủ với phụ nữ, nhất là với một người đẹp như thế này. Đương nhiên, mãi sau này tôi mới biết cho dù tôi phản công thì kết cục chỉ càng bi thảm hơn mà thôi. Nhưng những lời này tôi không dám nói ra, nếu không lại bị cô ta chụp lên đầu chiếc mũ “coi thường con gái” cho mà xem. Thành ra tôi hơi chột dạ, ậm ừ vài câu cho xong, nhưng dường như ý nghĩ ấy vẫn bị cô ta nhìn thấu.

Cô ta khinh khỉnh nói: “Lại cảm thấy mình là đàn ông nên phải nhường phụ nữ đúng không?”. Cô ta đổi thái độ ngay lập tức. “Nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi vừa thấy anh lấp ló bên mấy quầy băng vệ sinh rồi sau đó lại đụng ngay anh trong nhà vệ sinh nữ, anh lại còn cười đê tiện như thế khiến tôi tưởng anh là tên yêu râu xanh nên mới ra tay trước.”

Tôi cười đê tiện bao giờ? Từ nhỏ tới giờ, ai gặp tôi cũng đều bảo khi tôi cười chính là lúc nhìn tôi giống người tốt nhất. Đúng là trai tài gặp gái sắc, có lý cũng thành vô lý. Tôi đành giả câm giả điếc, ừ hứ vài tiếng cho qua chuyện.

“Anh làm nghề gì thế? Thứ Hai mà không phải đi làm à?” Thấy tôi cứ im lặng mãi, đột nhiên cô ta tỏ ra có hứng thú hơn. Cô ta ngồi vắt chéo chân phía đối diện, hỏi rất nghiêm túc.

Tôi đặt tay lên kỷ trà phía trước, làm động tác gõ bàn phím: “Lập trình viên, khi làm việc có chút giống với nhân viên đánh máy. Nhưng bây giờ đang trong tình trạng thất nghiệp nên không cần đi làm”. Thông thường rất hiếm có người đẹp nào biết lập trình viên làm những công việc như thế nào, vì thế tôi dùng hình ảnh nhân viên đánh máy để giải thích, như thế sẽ tạo cho họ ấn tượng trực quan rõ ràng hơn.

“Ờ!” Người đẹp gật đầu ra vẻ hiểu. Tất nhiên “ra vẻ hiểu” chỉ là quan điểm chủ quan của tôi, có lẽ tận trong xương tủy tôi vẫn luôn có thành kiến với chỉ số IQ của các mỹ nữ, sau này chắc tôi phải sửa đổi cách nghĩ này mới được.

“Tại sao anh lại thất nghiệp?” Không chờ tôi trả lời, người đẹp liền hỏi tiếp: “Chắc chắn tại anh làm không tốt nên bị đuổi đúng không?”.

“Đúng là tôi bị đuổi việc nhưng bị người ta hãm hại chứ không phải vì tôi làm không tốt.” Tôi không muốn để người đẹp cảm thấy mình là gã đàn ông vô dụng, đây cũng là đặc điểm chung của tất cả động vật giống đực trong giới tự nhiên.

“Lại còn có người muốn hãm hại anh à?” Giọng điệu người đẹp khiến tôi cảm giác mình đang bị khinh thường. “Ai bị đuổi cũng đều nói như thế cả, chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm.”

Tôi nghĩ một hồi, cười nói: “Có thể cô nói đúng, có lẽ đây là trách nhiệm của tôi, nếu không thì sao người khác lại đi hãm hại mình cơ chứ”.

Chuông điện thoại reo lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa tôi và người đẹp. Nhất định lại là Phùng Dĩnh, chẳng biết cô ấy có chuyện gì nữa đây vì thế tôi cũng chẳng buồn nhìn xem ai gọi đến.

Cơ hội luôn đến lúc ta không hề ý thức tới nó. Lần này là một số điện thoại lạ, là một công ty mà tôi nộp đơn xin việc gọi điện hẹn trưa nay tới phỏng vấn.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 7
  • 8
  • 9
  • More pages
  • 66
  • Sau