Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ xây cầu thang. Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc: "Bố xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi".
Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: "Chắc là để phơi quần áo đấy mà".
Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: "Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang".
Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách.
Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: "Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với mẹ". Bố cũng giải thích với Củ Hành: "Con lên lầu sống với bố".
Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: "Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu".
Củ Hành cũng khóc ti tỉ: "Con muốn ở chung với Cà Rốt. Con không lên lầu".
Bố, một tay xách va-li, một tay xốc Củ Hành: "Thôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay".
Mẹ, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố. Cà Rốt hét: "Để Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố". Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa: "Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu".
Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối. Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi!
Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào. Cà Rốt hỏi: "Hôm nào cũng đi muộn thế?". Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: "Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy". Cà Rốt lại hỏi: "Thế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không?". Củ Hành lắc đầu: "Em tự pha. Dễ lắm. Đổ sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước".
Cà Rốt xịu mặt: "Chứ bố làm gì mà không pha cho Củ Hành?". Củ Hành nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ suy nghĩ: "À, bố cứ nằm mãi ở giường, gác tay lên trán. Có khi bố bận đánh răng". Cà Rốt bảo: "Bố thế là hư rồi".
Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vờ vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi.
Giờ ra chơi, Cà Rốt và Củ Hành không thích nô đùa cùng các bạn. Hai đứa cùng ngồi trên ghế xích đu, vừa ăn bánh sữa, vừa trò chuyện. Củ Hành kể: "Hôm qua bố ngồi vá quần cho em, bị kim chọc vào tay, kêu ui da, buồn cười lắm".
Cà Rốt cũng khúc khích: "Còn mẹ sửa cái bếp điện mãi mà không xong, hễ cắm dây vào là nổ cầu chì. Sau phải nhờ chú Ngân sửa mới xong đấy".
Củ Hành xịu mặt: "Sao mẹ không gọi bố mà lại nhờ chú Ngân?". Cà Rốt dí ngón tay xinh xinh vào trán Củ Hành: "Ngốc thế. Ly dị rồi là không có nhờ vả chuyện gì cả". Củ Hành hỏi: "Mẹ bảo thế à?". Cà Rốt gật đầu: "Ừ". Củ Hành cáu: "Chán mẹ lắm. Tự nhiên lại ly dị". Cà Rốt gật đầu ra vẻ đồng tình, mặt buồn thiu ...
Một hôm... Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lắm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ: "Hôm nay ở nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến đón cháu?".
Mẹ bảo: "Thôi, để tôi đưa cháu về luôn". Củ Hành tròn mắt: "Mẹ cho con về chung với Cà Rốt hả?". Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.
Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá.
Cà Rốt đột nhiên người lớn hẳn. Con bé nhìn em một cách bao dung: "Chạy vừa thôi. Đi tắm rồi còn ăn cơm chứ".
Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới: "Em thích chạy". Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: "Ôi, ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào".
Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo: "Anh vào đi".
Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường. Mẹ bảo: "Anh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng". Bố nói nhỏ: "Anh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ". Mẹ lạnh lùng: "Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em".
Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kề sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu.
Củ Hành ngủ say, miệng chóp chép nhai trong giấc mơ, bàn tay vẫn nắm chặt tay Cà Rốt. Con chị nằm gác chân lên người em, hai mắt nhắm tịt, nhưng miệng lại tủm tỉm cười.
Hai vai bố như xệ hẳn xuống. Bố nói mà không nhìn mẹ: "Sao mình lại để mọi sự trở nên tồi tệ thế này hả em?".
Hai người ngồi đối diện trong một quán cà phê. Trước mặt anh, chiếc gạt tàn đã đầy ắp tàn thuốc lá. Ly nước của chị cũng cạn đến đáy rồi. Cuộc trò chuyện lâu hơn họ nghĩ.
Khi anh nói tên quán cà phê, chị đã rùng mình. Đó là nơi hai người từng hẹn hò nhau từ lúc mới yêu. Chiếc bàn trong góc cũng là bàn quen thuộc. Anh muốn nhắc nhở chị điều gì chứ, khi chính anh là kẻ có lỗi trăm bề?
Chị không thể tha thứ, mặc dù anh đã quỳ xuống chân chị xin lỗi rất nhiều lần.
Chị không thể chấp nhận hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác trong tay, âu yếm họ như âu yếm chị. Niềm tin và tình yêu chị dành cho anh quá lớn, đến nỗi khi biết sự phản bội của anh, chị bất ngờ đến sửng sốt, tê dại cả người.
Quyết định ly hôn của chị làm mọi người ái ngại. Mẹ chị khuyên: "Đàn ông ai chẳng có lúc lạc lòng. Nó đã biết lỗi thì tha thứ đi con ạ. Như mẹ từng tha thứ bố mày ấy".
Có lẽ trong tình yêu, khó có lời khuyên nào áp dụng thật chính xác cho từng trường hợp.
Chị biết rõ mình không thể lướt quá mọi chuyện được như mẹ, xem như không có gì. Sống tiếp tục với anh, nằm bên anh mỗi ngày để chỉ nghĩ đến hình ảnh anh nằm với người khác ư? Chị chịu không nổi.
Khi chị nói thẳng điều đó, anh lặng người. Trông chị như một người khác hẳn, quyết liệt và lạnh lùng. Anh cố vớt vát bằng cách đem Cà Rốt và Củ Hành ra thuyết phục: "Em ơi, đừng để các con phải liên lụy. Em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng ly dị, được không?".
Chị tàn nhẫn nhìn anh: "Không ly dị, để sống giả dối như nhiều người khác sao? Em không muốn vậy. Khi các con lớn, chúng nó sẽ hiểu".
Nước mắt ứa ra, anh khóc không kiềm chế trước mặt chị, nhưng chị vẫn dửng dưng. Lòng chị đã nguội lạnh hẳn kể từ khi biết anh phản bội. Kể từ giờ phút này, chị sẽ chỉ cư xử như một người không có trái tim.
Ra tòa, anh bảo: "Tôi có lỗi. Tòa cứ xử theo ý vợ tôi. Sao cũng được". Chị lạnh lùng đề nghị: "Chia đôi mọi thứ. Anh ấy và con trai ở trên lầu. Tôi và con gái ở dưới nhà. Xây lối đi riêng, không ai làm phiền ai".
Họ đã ly dị được hơn nửa năm. Cà Rốt và Củ Hành dần dà cũng quen cuộc sống chia đôi của
bố mẹ. Bố thì dễ rồi. Nhà bố thường mở cửa rộng, Cà Rốt muốn lên lúc nào cũng được. Nhưng con bé không dám. Mẹ khe khắt lắm.
Một lần thấy Cà Rốt lên nhà với bố, mẹ giận dữ quát ầm lên. Cà Rốt phải lủi thủi đi về trước ánh mắt buồn rầu của bố. Từ đó, nhà mẹ luôn đóng cửa. Cà Rốt và Củ Hành chỉ còn gặp nhau lúc đi nhà trẻ.
Cũng may là mẹ không đổi trường. Chứ nếu mẹ đổi, hai chị em sẽ lâm vào hoàn cảnh "gần nhà xa ngõ" cho xem.
Thường lệ, bố đưa Củ Hành đi học muộn, nhưng luôn đón sớm nửa giờ. Bố xin cô giáo được gặp Cà Rốt. Ban đầu, cô giáo cũng lúng túng, khó xử vì như thế là sai quy định của trường. Nhưng nhìn ánh mắt van nài của bố, cô thấy tội.
Cô bảo: "Anh đừng gặp cháu lâu quá. Mười lăm phút được rồi". Bố mừng rỡ, vâng dạ rối rít. Thế là hai bố con được gặp nhau trò chuyện mỗi ngày. Bố hay hỏi Cà Rốt: "Mẹ có khỏe không? Tối mẹ có thức khuya không? Mẹ có hay khóc không?". Rồi bố xoa nắn chân tay, ôm Cà Rốt vào lòng, hôn lên đôi má bầu bĩnh của con mà nước mắt ứa ra.
Bố dặn: "Đừng cho mẹ biết bố hay gặp con nhé". Bố không dặn, Cà Rốt cũng giấu kín. Dại gì nói ra cho mẹ cấm nhỉ? Nó còn dặn ngược lại bố: "Bố nhớ đón Củ Hành trước khi mẹ đón con nhé. Để mẹ đừng thấy bố con mình gặp nhau".
Bố lại chảy nước mắt. Chỉ mới nửa năm mà Cà Rốt đã "bà cụ non" như thế rồi sao? Bố hối hận quá.
Trưa hôm ấy, đột nhiên bố nhìn thấy mẹ ở ngã tư đường. Mẹ đang đứng mặc cả để mua trái cây, không nhìn thấy bố.
Gương mặt mẹ trắng trẻo, ửng hồng dưới nắng. Chiếc áo màu tím và bờ vai quen thuộc làm lòng bố nhói đau. Lập tức, bố chạy xe lên vỉa hè, tấp vào sau một gốc cây, âm thầm nhìn mẹ. Khi mẹ đi rồi, bố vẫn đứng lặng nhìn theo đốm màu tím nhỏ dần rồi khuất hẳn.
Tự nhiên, bố mệt mỏi đến cực độ. Móc trong túi chiếc điện thoại di động, bố gọi về cơ quan, cáo ốm để xin nghỉ buổi chiều. Từ ngã tư gặp mẹ, bố đi lòng vòng, lòng vòng mãi dưới nắng rồi tấp vào một quán bia quen. Từng chai, từng chai, bố uống cạn.
Người chủ quán đến kéo ghế ngồi chung: "Sầu đòi hả bạn? Để tôi uống cùng". Không hiểu sao bố lại uống nhiều như vậy? Và nói nhiều nữa. Bố nói hết những ẩn ức trong lòng. Rằng bố yêu mẹ lắm. Từ khi mẹ ly dị bố, bố càng yêu mẹ hơn.
Nhưng bố cũng oán mẹ nhiều bằng bố yêu mẹ. Rằng sao mẹ sắt thép, cứng lòng như thế? Rằng tội nhân phạm tội trọng, khi hối lỗi còn được ân xá, mà mẹ thì kiên quyết chặt đứt đường về của bố. Rằng bố nhớ Cà Rốt biết bao. Bố thèm ăn cơm của mẹ nấu biết bao. Tại sao mẹ có thể quên đi những ngày hạnh phúc của mẹ và bố?
Tại sao mẹ chỉ nhớ tội lỗi xấu xa của bố mà quên những kỷ niệm đẹp bố từng làm?...
Càng nói, bố càng uống. Người chủ quán bỏ đi lúc nào, bố cũng không biết. Đèn đường lên lúc nào, bố cũng không hay. Bố quên luôn giờ đón Củ Hành. Mà bố đón làm sao được khi đã gục trên bàn ngủ thiếp thế kia?
Hai người ngồi đối diện trong quán cà phê quen thuộc. Chỗ ngồi và chiếc bàn cũng quen thuộc.
Anh hút thuốc liên tục. Chiếc gạt tàn dần đầy lên. Mấy lần chị suýt bảo anh ngưng hút, nhưng lại bặm môi im lặng. Bây giờ, anh muốn làm gì cứ làm, chị chẳng quan tâm. Nhưng khi anh cất tiếng, sự căng thẳng của chị chùng dần. Rồi nước mắt chị rớt xuống.
Anh bảo: "Anh vẫn lén gặp Cà Rốt mỗi chiều ở trường. Anh nhớ con lắm. Nhớ mùi mồ hôi của nó. Nhớ những câu hỏi vặn vẹo khiến anh điên đầu trước kia. Anh cũng nhớ em. Mỗi đêm, anh đều nằm áp tai xuống gạch, lắng nghe tiếng động ở dưới nhà để tưởng tượng em đang làm gì? Cà Rốt đang làm gì?
Có hôm, anh ra cầu thang xoáy, áp tai vào vạch như một thằng ăn trộm, thèm nghe một tiếng em cười mà không được. Một lần, anh đang ngồi như thế thì Củ Hành thức dậy. Nó mò ra cầu thang xoáy và thấy anh ở đấy. Hai bố con anh đã ôm nhau ngồi rất lâu để chỉ nói về em và Cà Rốt. Củ Hành bảo: "Con ghét ly dị. Con nhớ mẹ và Cà Rốt. Con muốn uống sữa mẹ pha. Bố ơi, đừng chơi trò ly dị nữa nhé".
Đây là trò chơi hả em? Anh cũng ước nó chỉ là trò chơi để mình chấm dứt, không chơi nữa. Trò chơi gì mà tàn nhẫn quá, làm khổ cả bốn người? Em muốn anh phải làm gì bây giờ để được em tha thứ? Sao em lại giao Củ Hành cho anh mà không giữ cả hai đứa với nhau? Phải chăng em muốn anh nhìn rõ tội lỗi của mình? Rằng vì anh mà con cái phải mỗi đứa mỗi nơi?
Anh nhìn rõ lắm rồi, em ơi. Nhất là đêm hôm qua, khi anh đứng nhìn hai đứa con mình ngủ trong giường. Em cho anh gửi Củ Hành lại.
Ngày mai, anh thuê người tới đập cầu thang xoáy bên ngoài, mở lại lối cầu thang bên trong. Em không muốn thấy mặt anh nữa thì để anh đi, miễn em được thoải mái. Miễn Cà Rốt và Củ Hành được sống bên nhau.
Anh không đem theo một thứ gì cả, cũng không cần tiền. Khi hạnh phúc đã mất, tiền bạc, tài sản cũng thành vô nghĩa. Hôm nay, anh mời em ra đây chỉ để nói với em như thế mà thôi ...".
Nước mắt chị chảy tràn. Trên tất cả mọi điều, chị vẫn còn yêu anh lắm. Anh là người đàn ông duy nhất mà chị yêu. Xa anh, chị không chỉ hành hạ anh mà còn hành hạ chính mình. Chị biết chuyện anh gặp Cà Rốt mỗi ngày. Biết tất cả.
Trẻ con ngủ mớ thường nói ra hết những gì chúng cất trong lòng. Nửa đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: "Mẹ sửa bếp điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệp mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm vào tay phải không? Cũng tội nghiệp bố luôn. À, ngày mai khi bố đến, bố mua cho con que kem nhé. Con thèm ăn kem lắm, nhưng mẹ chẳng mua gì cả ...".
Rồi Cà Rốt lại nói, như nói với Củ Hành: "Ngày mai chị bảo mẹ pha sữa rồi đổ vào chai, đem đi cho Củ Hành nghe. Hay chị giấu mẹ, đổ sữa của chị vào chai cũng được. Chị uống mãi, chán lắm. Còn Củ hành lại thèm...".
Càng nghe, chị càng xót. Chui đầu vào gối, chị cắn răng khóc rưng rức. Chị cũng nhớ Củ Hành, nhớ anh đến điên dại. Đêm nằm, chị cũng lắng nghe bước chân anh đi đi, lại lại trên lầu.
Thỉnh thoảng, chị lại lục tủ lấy chiếc áo của anh ấp mặt vào và khóc thầm. Nghe tiếng anh ho, lòng chị nhói buốt. Chị khao khát được anh ôm vào lòng, được xoa tay vào chiếc cằm lởm chởm râu của anh để âu yếm, được nép vào ngực anh, ngửi mùi mồ hôi nồng nồng quen thuộc ...
Nhưng, người phụ nữ ấy cũng đã nép vào ngực anh, cũng ngửi mùi mồ hôi của anh. Chị lịm đi vì giận hờn, vì ghen tức. Chị không chấp nhận chia sẻ điều riêng tư ấy với bất kỳ ai.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của chị, mẹ lắc đầu: "Ghen có năm bảy đường ghen, nhưng ghen mà đày ải mình như mày, mẹ mới thấy có một. Nghe lời mẹ, tha lỗi cho chồng đi con. Tao nghe người ta bảo dạo này nó cũng sa sút tinh thần, sức khỏe tồi tệ lắm...".
Chị gắt: "Mẹ nói cứ như đùa. Đã ly dị rồi mà còn tha thứ nỗi gì. Mẹ đừng làm con rối tung lên nữa".
Mẹ dỗi: "Vâng, tôi xin lỗi. Chuyện của chị tôi không có quyền xía vào. Nhưng tôi xót cho cháu tôi lắm. Chúng nó có lỗi gì mà phải xa bố, xa mẹ, sống mỗi đứa mỗi nơi chứ? Cứ ích kỷ, chỉ nghĩ đến mình thì đừng sinh chúng nó ra. Ngày trước ấy à? Tôi mà không tha thứ cho bố chị, giờ này không chừng chị sống với mẹ ghẻ, chứ không phải tôi đâu".
Nghe mẹ nói mà chị lạnh cả người. Sao chị không nghĩ ra điều ấy nhỉ? Nếu ..., nếu người đàn bà kia trở thành mẹ ghẻ của Củ Hành, chị biết làm thế nào? Chị không muốn điều ấy xảy ra. Không phải vì chị sợ bà mẹ ghẻ ấy không thương yêu Củ Hành. Cái chính là trong sâu thẳm tâm hồn, chị không muốn mất anh.
Mắt chị càng thâm quầng hơn vì những đêm mất ngủ. Chị hối hận vì đã quyết liệt ly dị chồng.
Anh lặng lẽ nhìn chị. Câu hỏi bật ra khiến anh cũng run rẩy cả người: "Em còn yêu anh không? Em thù ghét anh, ly dị anh, nhưng trong lòng em còn yêu thương anh chút nào không? Nếu còn, dù chỉ là sợi chỉ mong manh, anh cũng xin em cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh ngàn lần cầu xin em ...".
Nước mắt nhòa nhạt, nghẹn cứng trong lồng ngực, chị cứ nức nở, nức nở mãi. Thế rồi, chị đặt bàn tay run rẩy của mình lên tay anh. Anh lặng người.
Ớ nhà trẻ, chỉ còn Cà Rốt và Củ Hành chơi lò cò trên sân.
Củ Hành bảo: "Hôm nay bố lại quên đón em rồi". Cà Rốt cười: "Thì về với mẹ và chị. Càng sướng". Củ Hành lại bảo: "Nhưng sao hôm nay mẹ cũng đón chị muộn thế?". Cà Rốt tròn xoe mắt: "Ừ nhỉ".
Hai đứa không chơi lò cò nữa, đứng gí mũi vào ô mắt cáo. Vừa lúc đó, những ánh đèn loang loáng rọi vào.
Củ Hành reo: "Bố đến rồi". Cà Rốt cũng reo: "Mẹ đến rồi".
Bố và mẹ cùng dựng xe, bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ. Cà Rốt giật giật tay Củ Hành: "Nhìn kìa. Bố nắm tay mẹ". Củ Hành toét miệng cười: "Em đã bảo mà. Chơi mãi trò ly dị, chán lắm"...
- Phạm Thị Ngọc Liên
Carrot and Onion
The spiral staircase was newly installed to the side of the house, only six months before. When they saw their father having it attached, both Carrot and Onion were wondering, "Why does Dad have to put it there, there is already one inside?"
Their mom glanced at them, then bent down, silent. Carrot said to Onion, "Maybe to dry clothes." After a thoughtful pause, Onion spoke up, "Ya, maybe. Mimi's family also have their clothes dried that way."
With no more questions, they both sat down, playing figure-folding and giggling at times.
A week later, with the staircase completed, Carrot and Onion, back from school then, were surprised to see a new door inside the house, which stopped the way to the second floor. Mom explained to Carrot, "From now on, you stay downstairs with Mom." Dad did the same thing to Onion, "You live here upstairs with Dad."
It was then to their understanding that divorce meant not living in the same house, but in separate places. Children were to be divided, too. Carrot cried out, "Dad and Mom can be divorced as you like. Onion and I are not divorced!"
Onion was also weeping, "I'd like to live with Carrot, I don't go upstairs." Dad, with a suitcase in one arm, and Onion in another, "Don't make a mess. Step up, quick." Mom, with tears in her eyes, stood still to see Carrot holding fast to Dad's leg, screaming, "Leave Onion here. I detest Dad, I hate Dad." In Dad's arm, Onion trying to get free, screamed too, "Set me free. I don't go with Dad."
But when Dad had gone as far as the door, Carrot screamed out. Mom sat down, her face between her knees. Oh, God threw the kids into this misfortune.
In the morning, Carrot was carried to school early by Mom. Not until later did Onion run in frumpish. "Why are you so late?" asked Carrot. "Dad overslept.
I had to wake him up." Onion answered, with his rounded mouth, inhaling loudly. "Did Dad make you a glass of milk?" "No. I did it myself. Quite easy, just pour some milk in the glass, stir it. But it tasted stale, not sweet as Mom does."
Carrot looking sad, "Why didn't Dad make it?" Onion bent his head a little, pensive, "He just lay there on the bed, with his arm over his forehead. Or he was busy brushing his teeth sometimes." Carrot commented, "Then he's spoilt!"
Then they entered the classroom, hand in hand. Onion's Bud-class was next to Carrot's Leaf-class. At times, they playfully got out of the class, one to have a glance into the other's class. It was really nice to see each other at school. And quite bad when back at home. Each one in a different place.
At break time, Carrot and Onion did not want to play with their classmates. They both sat on the swing, eating milk cakes and talking. Onion's story, "Last night, Dad mended my pants, cutting his finger and groaned. Oh, it was funny."
Carrot giggled, too, "And Mom spent a lot of time repairing the stove, but when she plugged it in, the fuse exploded. At the end, she had to ask uncle Ngân to do the repairing."
Onion looked depressed, "Why didn't she call for Dad, but uncle Ngân?" Carrot pointed her tiny finger to Onion's forehead, "Stupid, after the divorce, there is no asking for favors!" "Mom said so?" asked Onion. Carrot nodded, "Sure," Onion got angry, "It is real bad, Mom. She asked for the divorce." Carrot nodded her approval, looking real depressed, too.
One day, it was late afternoon when Mom came to pick up Carrot. Dad was not there to pick up Onion. The two kids were cheerfully skipping in the yard. The mistress said to their mother. "I have something to do at home. I don't know when Onion will be picked up by his Dad." Mom said "Let me take him home." Onion opened his eyes wide, "I can go home together with Carrot?" Mom nodded. How happy the two kids were!
On the motorcycle, they were talking all the time. Once indoors, Onion couldn't stop running to familiar places. How nice!
Carrot suddenly grew up fast. She looked at her brother in a generous way, "Stop running. Take a shower then have your dinner."
Onion couldn't stop, "I want to move." He was piloting, swerving against Carrot, "How interesting. Get out of the way so that the plane can fly in!"
It was too late when Dad was back. He stopped short at the door way, clearing his throat. Mom opened the door wider saying, "Come in, please!"
He shyly stepped in. It was quite silent. The two kids were sleeping soundly. Mom said, "You let Onion sleep here one night. Don't wake him up." Dad said, "I'm sorry. I was too late to pick him up at the night time." Mom was cold, "You apologize to him, not to me."
Dad stood still in front of the bed. In the pale light, the two chubby faces were very close together, innocent and lovely.
Onion was deep in his sleep, he was chewing in his dream, his hand holding Carrot's hand tightly. The sister had a leg on her brother's body, eyes closed shut, mouth smiling slightly.
Dad's shoulders were down, he said without looking at Mom, "Why did we make things so bad, honey?"
They two sat face to face in a café. The ash tray in front was full of ashes. Her glass had no water in it. The dialog lasted longer than they had thought.
When he mentioned the name of the café, she shrugged. That had been the place where they had come for their dates. The table in the corner was so familiar. What did he want to remind her of while the blame was entirely on him?
She did not forgive him though he had many times knelt to ask for her forgiveness.
She could never be able to remove from her mind the image of him embracing and caressing another girl as affectionately as he had done to her. So great was her love for and confidence she had in him that she was startled so extremely and dumbly when she knew of his betrayal.
Her decision to get a divorce made everyone worried. Her mother gave her a piece of advice, "Menfolks are led astray, as a rule. Forgive him once he knows he is wrong. As I did to your father."
In everything and after all, there are no exact tips to individual cases. But she could not follow her mother's example to forget about everything like that. To live with him, to lie beside him to think of this image of his being with another girl; she could never bear it.
When she said it straight to him, he stopped short. She looked quite different, decisive and frozen. He made another try by the name of Carrot and Onion, "Honey, try not to get the kids involved. You can punish me the way you like, but don't get a divorce, please!"
She looked at him with hatred, "No divorce, and to live falsely like many others? I don't like it that way. When they grow up, they will understand."
He shed tears, without stopping, but she stayed indifferent. She was frozen when she knew he betrayed her. She would then behave like a person without a heart.
At court, he said, "It was my fault. Your Honor's decision goes with my wife's wish. I'll accept everything." She coldly suggested, "Everything is to be divided in half. He and the son stay upstairs; I and the daughter stay downstairs. Separate entrances, no one is hurting anyone."
They were in divorce for half a year. Carrot and Onion were getting used to the separated lives. It was easy for Dad's part. His apartment often had its door open. Carrot could enter anytime. But she did not dare. Mom was very serious. Once Carrot was found upstairs with Dad, Mom got angry. Carrot had to silently come down before Dad's sad eyes and then, she had her apartment closed. The kids were to meet each other at the kindergarten.
It was real good that Mom did not change schools. Otherwise the kids would have to be a case of "nearby houses with gates faraway."
As usual, Onion was carried to school late, but that day half an hour early. Dad asked to meet Carrot. At first, the mistress hesitated because it was against the school regulation. But she felt pity before Dad's imploring eyes.
She said, "Please do not see her for too long. Fifteen minutes will do, please!" Dad was happy, heartily agreed, "Yes, yes!" And Dad and daughter met and talked everyday. Dad often asked Carrot: "Is your Mom OK? Does she stay up late? Does she cry sometimes?" Then Dad stroked her limbs and embraced her, kissing her chubby cheeks and shed tears. He told Carrot not to tell Mom about their frequent meetings. Even without Dad's warnings, Carrot knew to keep them secret. To tell her and she would forbid her to meet Dad. She also told Dad, in turn, "Come earlier for Onion than Mom, so we can be together."
Dad shed tears. Only half a year made Carrot so mature. What a mistake he had made.
That early afternoon, suddenly, Dad saw Mom at a street corner. She did not see Dad, busy buying fruit.
Her white face turned pinkish in the sunlight. Her purple shirt and her familiar shoulders made him feel stinging pain. He rode his motorcycle up the pavement, stopped behind a tree, silently watching her. When she was gone, he stood there watching small purple spots until they were lost.
Naturally, Dad felt exhausted. By cell phone he called his office asking for a sick- leave afternoon. From that corner, Dad walked around until he stopped in at a pub. He drank bottle after bottle.
The pub owner came and sat down at his table, "Sad stories? Let me have a drink." Didn't know why he drank so much. He talked too much, too. He spoke out all his secrets. That he loved Mom so much, much more since the divorce.
But he also blamed her as much as he loved her. Why was her heart so stony? Even serious criminals were to receive mercy while she completely cut off his return. How he missed Carrot. How he enjoys meals cooked by her. Why she completely forgot all their happy days together?
Why did she just remember all his errors and forget all his good deeds? ...
The more he talked, the more he drank. He didn't notice that the owner had gone. He didn't even know the street lights were on. He forgot to pick Onion. But how could he do that while dead drunk like this?
They both sat face to face in a familiar café. Their seats and table were familiar, too.
He was continuously smoking. The ask tray was full. She was many times going to tell him to stop, but restrained with her lips bitten. She did not care what he was doing. When he began to speak, her stress became less tense. Then she shed tears. He said, "I still try to meet Carrot at school every afternoon. I miss her so much, her sweat smell, her unthinkable questions. I miss you, too; every night I put my ear to the floor
listening to any sound downstairs, imagining what you were doing, what Carrot was doing." ... He continued, "Often, I went out to the spiral staircase, putting my ear to the wall like a thief, trying in vain to hear your laugh. Once I was sitting in that position when Onion woke up. He felt his way out and found me there. We were in our arms for so long a time just to talk about you and Carrot. Onion remarked, "I hate divorce. I miss Mom and Carrot. I'd like to drink the milk that Mom makes. Dad, please, don't play the divorce game any longer."
"Is it likely a game, honey? I wish it were a game so that we could finish it. What a wicked game to hurt all four people. What would you want me to do to be forgiven? Why do you pass Onion to me, not keeping both of them together? Or is it your idea for me to perceive my error that separates the two kids?"
"I see it quite clearly, honey! Especially last night when I saw the two kids sleeping in the same place. Allow me to give Onion back to you. Tomorrow I'll have the stairway removed. In case you don't want to see me any more, I'll be off as long as you feel satisfied, as Carrot and Onion could live side by side."
"I'll have nothing to take along, not even money. When happiness is gone, money and property mean little. I invite you here today for such an offer of mine ..."
She shed tears again. Above all, she still loved him, he being the only man she even loved. Away from him, she not only tormented him but her, too. She knew he met Carrot everyday. Knew all.
Children usually talked of what they had in their heart while sleeping. At midnight one night Carrot held her Mom's neck that she thought Dad's murmuring, "Mom could not repair the electric stove, getting shocks. Poor Mom! And Dad got hurt while mending Onion's shirt. Poor Dad, too. Tomorrow when you come, remember to buy me some ice-cream. I'd like to eat ice but Mom never buys it ..."
Carrot talked again as if to Onion, "Tomorrow, I'll tell Mom to pour milk into a bottle then bring it to you, Onion. Or I'll do it myself without Mom knowing it. I'm tired of milk but you like it ..."
The more Mom heard it, the more hurt she felt. Burying her head in a pillow, she silently wept. She, too, missed Onion and Dad to a stupor. Night after night, she listened to his steps back and forth upstairs.
At times, she took out from the wardrobe one of his shirts to hold her face close to and cried. Her heart pained at his cough. She anticipated to hold him to her heart, to stroke his half-cut stubble chin, to be caressed, and able to smell his sweat.
But that strange girl also held her head close to his chest, smelt his sweat. She almost fainted out of anger and jealousy. She did not accept to share all those privacies with anyone else.
Her mother shook her head looking at her daughter's eyes with circles and saying, "There are many ways of jealousy, but yours is too unusual - tormenting yourself. Listen to me, do forgive him. I hear people say that he's also in low spirits, in bad health."
She got angry, "You are joking. What to forgive after divorce. Please, don't confuse things much more."
Her mother got angry, too, "OK. I'm sorry. It's no business of mine, but I love and feel real sad for my grandchildren. What errors did they make to be taken away from their parents and placed in different places? If you were so selfish, why did you have them born. As for me, if I hadn't forgive your father, you would have lived with your stepmother, not with me."
She froze to hear that. Why hadn't she thought of it? If that woman were to become her children's stepmother, what then ...? Of course, she would never like it, not because she was afraid that that woman didn't love them, but because - in the recessses of her heart - she didn't want to lose him.
Her eyes got more circles due to sleepless nights. She felt repentant that she had been so resolute in getting the divorce.
He was silently looking at her. She trembled all over with his own question, "You still love me? You hate me, got divorced from me but if you still have any bit of love for me, please give an opportunity to start again. I beg you ... one thousand and one times ..."
Blurred with a rain of tears, she wept and wept. Then she put her trembling hand on his. He stayed still.
At the kindergarten, only two kids - Carrot and Onion - were left. They were skipping in the yard.
Onion said, "Dad forgot to pick me up." Carrot smiled, "Then you come home with Mom and me. Much happier." Onion added, "Why is Mom late today?" Carrot agreed, "Yes, she is."
The two Kids stopped their skipping game, but stood with their noses pressed against the barrier instead. Right then, light beams shone in.
Then Onion shouted, "Here is Dad coming!"
Carrot shouted too, "Here is Mom coming!"
Both Dad and Mom parked their motorbikes and rushed to where they were. Carrot shook Onion's hand, "Look. Dad is holding Mom's hand - with her broad grin, she said, "I've told you. It's real boring to play the divorce game..."
- Phạm Thị Ngọc Liên