Những người đã đi qua núi đều không trở về. Cho đến ngày anh không trở về nữa, thì nàng tin bên kia núi là địa ngục. Anh đã hứa rằng chỉ khi phải chết, anh mới xa nàng.
Giữa làng có một cái hồ nước lớn. Người làng sống kín đáo, ẩn dật đến đáng sợ. Những người từ phương xa đến đổi trà cứ mỗi ba tháng mới được vào làng một lần. Tất cả họ đều phải long trọng thề rằng ngoài trà - sản vật trao đổi được với dân làng bằng những nhu yếu phẩm khác - họ không được mang theo bất cứ điều gì: những câu chuyện về làng, những điều hơi lạ lùng mà họ thấy. Họ cũng không được mang đến bất cứ thông tin nào từ thế giới bên kia núi. Trái lời, sớm muộn gì họ cũng sẽ bị thần Hồ trừng phạt.
Và quả thật, sau cái chết của một người đổi trà nào đó năm xưa, không ai dám khinh mạn thần Hồ. Anh ta chết thảm khốc sau lần dan díu với một cô gái trong làng và định đưa cô trốn đi. Trên đường dẫn cô gái chạy trốn trong đêm, anh ta ngã xuống hồ và nhanh chóng bị thần Hồ nhấn chìm trong tuyệt vọng. Khắp người mang nặng những bao trà vừa đổi trong mấy ngày trước đó, anh ta không thể nào bơi được. Xác anh ta trôi lênh đênh giữa hồ ba ngày ba đêm. Những người làng chạnh lòng thương mang thuyền ra vớt nhưng như có một bàn tay vô hình ngăn cản, không ai chạm vào anh ta được. Người già trong làng phải ra hồ cầu khấn hồi lâu, cái xác kia mới cập vào mạn thuyền. "Vì sao con muốn ra đi? Tại sao con phải trốn? Chỉ cần con nói thực là muốn từ bỏ dòng tộc, quê hương, chúng ta sẽ để cho con đi thôi mà". Trưởng làng ôn tồn nhìn sâu vào mắt cô gái đang ngây điếng ôm xác người tình, nói lời khó nhọc.
Cô gái bật khóc, rồi lại rú lên cười man dại. Ít tháng sau, bụng cô dần to lên. Câu chuyện đó xảy ra cũng đã lâu rồi...
Sinh anh xong, mẹ anh trẫm mình xuống hồ. Trưởng làng tự tay chèo thuyền ra giữa hồ vớt cô lên, đôi mắt đỏ kè như đang khóc. Cô được chôn cất với những mảnh lụa bạch lấy từ kho lụa táng của làng quấn quanh người, nghi thức như với bao người làng khác. Không ai bình luận về nghi thức có phần thiên vị đó, dành cho đứa con gái hư hỏng từng định bỏ làng mà đi, và giờ thì tự tử theo người tình, để lại đứa con hoang. Chỉ có điều, cặp tình nhân không được nằm cạnh nhau. Cô yên nghỉ trong nghĩa địa làng quanh năm tung bay cờ lụa trắng và ngập tràn mùi hương nhài. Còn người yêu cô, nằm chơ vơ trong nấm đất nhỏ bên con đường lớn, nơi anh ta từng vượt qua để đến được làng này. Con đường ấy dẫn về phía bên kia núi.
Đứa bé trai vừa ra đời được trưởng làng mang về nhà nuôi, cho bú nhờ con gái ông, lúc này cũng vừa sinh một bé gái. Bé gái ấy là nàng. Người làng rỉ tai nhau, đó là do lương tâm ông cắn rứt, vì những lời cuối ông nói với cô gái kia hồ như đã góp phần dồn đẩy cô tìm cái chết.
Những ngày thơ ấu, nàng và anh thường chạy đuổi nhau len lỏi qua những đồi trà rồi ngã phệt xuống nghỉ bên ngôi mả hoang ấy. Anh tần ngần nhổ những chân nhang cũ nhạt màu lên, nhìn thật lâu như muốn rõ điều gì. Lúc ấy, cả hai đứa trẻ đều chưa biết về người nằm dưới mộ. Nhưng sau này lớn lên, biết chuyện, nhớ lại ánh mắt anh rưng rưng khi thì thầm trò chuyện với những chân nhang, nàng hiểu được mối ràng buộc vô hình của tình máu mủ, dù họ chẳng bao giờ có cơ hội biết về nhau.
Hai đứa trẻ nằm gối đầu lên mộ, cố đặt tên cho hình thù của những đám mây trên bầu trời xanh. Chán chê, nàng hỏi anh con đường này sẽ dẫn tới đâu, bên kia núi có những gì... Anh trầm ngâm hồi lâu rồi quay sang thì thào: "Ngôi mộ này không phải của người làng. Bên kia núi chắc phải có một làng nào đó...".
Ông ngoại nàng yêu thương anh một cách lạ lùng. Lúc nào ông cũng cao vời, đường bệ với tư thế oai nghiêm của một trưởng làng, đôi khi lạnh lùng đến đáng sợ. Nhưng riêng với anh, ông yêu chiều ra mặt. Anh lớn lên, thông minh đĩnh ngộ. Hầu những bữa trà sớm hay đêm trăng của ông, không chú tiểu đồng nào có thể làm ông vừa ý, ngoài anh. Đôi lúc ông cao hứng đọc thơ cho anh nghe, đôi khi lại bồn chồn tâm sự như với người tri âm, tri kỷ.
Có lẽ, tất thảy sự ân hận năm nào đã chuyển thành một tình thương mến. Ông ôn tồn, dịu nhẹ, chẳng mắng anh bao giờ, kể cả khi anh gây ra tội lỗi tày đình nhất. Lừa khi ông ngủ, anh lén lấy chơi rồi làm vỡ miếng ngọc quý hộ thân mà lúc nào ông cũng đeo bên mình. Ông nhìn những mảnh vỡ đầy đau xót, thu nhặt chúng cho vào một túi lụa nhỏ rồi bỏ đi, không nói tiếng nào. Cả nhà ngơ ngác nhìn nhau, còn anh thì cởi trần quỳ giữa sân, run bần bật, nhưng một trận roi nát da nát thịt đã không xảy ra.
Tuổi thơ anh trôi qua yên bình, anh chẳng hề thắc mắc vì sao mình không có cha, yên lòng với câu chuyện thô vụng mà người làng bịa ra dưới lệnh của ông. Ai đó đem trồng cạnh mộ mẹ anh một cây nguyệt quế. Ít lâu sau nó ra hoa rải trắng một vùng. Trên thảm hoa đó, không ít lần nàng thấy anh cô đơn nằm khóc, trong nỗi đau vô thức về thân phận mình. Nàng nhặt những đóa hoa tinh khôi kia cho vào túi lụa nhỏ đặt trên đầu giường anh. Đến lần thứ bao nhiêu đó thì anh bắt được. Ay là lần đầu tiên anh hôn nàng. Năm đó, cả hai đều vừa mười sáu tuổi.
Lần đầu tiên ông ngoại nàng trừng phạt anh là khi ông bắt gặp họ hôn nhau ở bụi nguyệt quế ấy. Ông sững sờ đánh rơi những hoa huệ trắng đang cầm trên tay, xềnh xệch lôi anh ra hồ. Ớ đó, ông nhấn nước anh thừa sống thiếu chết, cùng với những cái tát túi bụi vào mặt. Phải đến khi gần như cả làng kéo ra can ngăn, ông mới buông anh, đã tơi tả như một miếng giẻ rách nát te tua ra, ném vào anh cái nhìn phẫn nộ rồi phừng phừng bỏ đi.
Họ bị cách ly gắt gao, nhưng không bao giờ chịu đầu hàng. Trong mắt làng tộc, hai đứa cháu đáng yêu bỗng trở nên lì lợm, bất trị. Không được đến gần nhau, nhưng ánh mắt đắm đuối chúng dành cho nhau như thách thức mọi lời cấm đoán. Không biết bao đêm mẹ nàng đã khóc lóc, chỉ thiếu điều van xin con gái. Tình yêu ấy quá tội lỗi. Con và nó đã lớn lên cùng nhau, bú chung bầu sữa, có chung một gia đình. Làm sao con có thể yêu chính anh trai mình?!
Lần thứ hai, ông bắt gặp anh ôm nàng giữa gian phòng thơm ngát những khay trà vừa sấy. Ông tuốt cây kiếm treo bên tủ thờ kề ngay cổ anh, mắt vằn lên những tia máu: "Tao nhắc lại lần nữa, tránh xa nhau ra, nếu không tao giết hết!". Ông bất chợt vung kiếm, chém bay một bím tóc của nàng, run giọng: "Mày... mày nghĩ mày có thể quyết định cuộc đời mày sao? Với thằng con hoang này?!!". Bóng kiếm sắc lạnh soi rõ niềm đau đớn trong mắt anh. Nàng không sợ chết. Nhưng nàng hốt hoảng nhận ra vòng tay ôm của anh đã dần lơi đi.
Ít lâu sau đó, anh bỏ đi khỏi làng. Anh trốn theo đoàn người đổi trà, men theo con đường qua ngôi mả cũ dẫn đến phía bên kia núi. Nơi đó, anh tin có một ngôi làng khác...
Đọc bức thư anh để lại, trưởng làng ngồi ôm đầu ở bậc cửa, không nói một lời. Rồi ông đứng dậy, rút cây kiếm sắc đâm một nhát thật lực vào bục gỗ gần tấm phản, chỗ anh hay quỳ để hầu trà... Nhiều năm sau, cây kiếm vẫn còn cắm nguyên ở đó.
Còn nàng, tự giam mình trong nhiều ngày, khóc đến kiệt sức. Không khí trong gia đình nặng như đá. Người làng có chuyện để xầm xì.
Khi nỗi đau kia tưởng đã dần nguôi, tóc nàng đã dài trở lại, thương nhớ trong nàng dường đã chai đá thì anh đột ngột trở về. Đứng lẫn trong toán người đổi trà đang long trọng tuyên thệ trước thần Hồ, không ai nhận ra anh. Nhưng nàng, dù bộ râu quai nón kia xa lạ đến mức nào, dù nước da anh đã xạm đen đến đâu, dù anh đã cao lớn rắn rỏi ra sao, nàng làm sao quên nổi đôi mắt u buồn kia. Đôi mắt đã ám ảnh trái tim nàng từ hồi thơ dại. Nàng đánh rơi nong trà. Anh giật mình quay đi, khuất sau những dải lụa màu chấp chới.
Nàng len lén nấp sau những dải cờ lụa trắng ngoài nghĩa trang, lặng lẽ khóc khi thấy dáng anh quen thuộc bên cây nguyệt quế cạnh mộ mẹ. Rồi không thể nào chịu nổi, nàng vùng chạy đến ôm chầm lấy anh. Tấm lưng anh giờ đã rộng, đã vững chãi lắm rồi. Nàng nghe thấy mùi mồ hôi ấm áp, quen thuộc lẫn với mùi gió, mùi núi sông sau lần vải áo thô kệch. Anh lập cập quay lại ôm chặt nàng, mắt đẫm nước. Chiếc cằm đầy râu mấp máy, run run không nói nên lời. Nàng chùi nước mắt vào ngực anh, nói câu đầu tiên sau bốn năm chia cách.
- Đưa em đi!
- Đi đâu? - Anh thảng thốt.
- Sang bên kia núi.
Đêm hôm đó, trong trí nhớ của ông, trời tối đen giống hệt năm nào chàng trai đổi trà định dẫn cô gái làng bỏ trốn. Ông đứng đợi bên hồ, tay cầm cây kiếm đã từng kề cổ anh, đã thô bạo cắt đứt bím tóc nàng và cô đơn cắm trên bệ gỗ với những nỗi niềm suốt từng ấy năm anh lưu lạc. Nó tưởng ông không nhận ra nó sao? Dáng người ấy, đôi mắt ấy, cung cách cam chịu ấy... Nó đã lớn lên trong tầm mắt ông, từng ngày, và trong cả trái tim ông nữa.
Đôi trai gái dắt díu nhau đi trong bóng tối. Họ lạc ra phía hồ. Anh nắm tay nàng rất chặt, và nàng biết anh đang vã mồ hôi vì sợ. Luật làng từ thời ông trưởng làng đầu tiên, là ông cố nàng đề ra, từ bé anh đã thuộc lòng. Lời thề với thần Hồ và cái chết truyền kỳ của anh chàng đổi trà năm xưa ám ảnh tâm trí anh. Anh chỉ định trở về để nhìn thấy nàng một lần. Vả lại, ngày đi anh chưa kịp ra mộ mẹ...
- Đứng lại! - Giọng ông khản đặc. Ánh kiếm lóe lên như vệt trăng mờ xám lạnh.
Hai đứa quỳ sụp xuống. Nàng khóc òa:
- Ông để bọn con đi.
Ông thẫn thờ ném cây kiếm xuống đất khi nghe tiếng khóc của đứa cháu gái xinh đẹp. Nó đang van xin ông hãy cho nó được hạnh phúc. Ông quỳ phệt xuống trước hai đứa. Mơ hồ, ông nghe tiếng hai đứa ngày nào thơ bé, ca hát rộn ràng. Âm thanh nao nức, vui tươi như vọng về từ ngày tháng xa xưa... Xen vào đó là hình ảnh chập chờn, kinh hãi của một quãng đời ông không bao giờ ông muốn nhớ...
Năm ấy, cha ông hận người vợ bội bạc nên dắt ông - lúc đó mới ba tuổi - bỏ đi. Cùng một số dân nghèo không có đất, ông vượt núi đến vùng này lập làng. Cha ông trở thành trưởng làng, đề ra bao quy ước quái lạ, vin vào lời nguyền của thần Hồ. Ai muốn bỏ vùng này ra đi phải tuyên hứa giũ bỏ quê hương, máu mủ và dứt khoát không được trở về.
Không ngờ, chính ông - con trai trưởng làng - lại là người đầu tiên rời bỏ đất. Ông say sưa với thế giới rộng lớn bên ngoài, yêu và được yêu, nhưng rồi đến phiên ông cũng bị người đàn bà ấy phụ bạc. Ảm đứa con gái khóc ngằn ngặt vì khát sữa, ông chẳng biết đi đâu. Rồi cuối cùng ông quyết trở về làng. Cha ông thương đứa con trai nông nổi, đã dựng nên một câu chuyện để có thể đón ông trở về. Không lâu sau đó, cha cưới cho ông một cô gái làng nhu mì, hiếu thuận. Còn đứa bé gái được gửi cho một bà góa nuôi, giấu biệt tung tích.
Ông chỉ có thể đứng xa nhìn nó từ lúc lẫm chẫm theo bà góa đi hái trà cho đến khi biết nhảy chân sáo và chơi trốn tìm giữa những đồi trà xanh biếc. Ông đau đớn tột cùng khi nhận ra, càng ngày nó càng xinh đẹp giống hệt người mẹ bội bạc của mình. Chưa bao giờ ông được ở gần con gái như cái ngày chèo thuyền ra giữa hồ để bế bồng thi thể nó lên. Lúc ông chạm vào thi thể cóng lạnh ấy, khóe miệng nó ứa đầy máu tươi. Ông đã lén chùi sạch vết máu ấy trước khi đưa nó lên bờ, tránh ánh mắt dò xét của người làng. Con gái ông, đứa con gái không được thừa nhận, rồi cũng đến phiên nó muốn theo người lạ rời làng, mà không biết đằng sau ngọn núi kia là bao gian dối...
Anh buông tay nàng ra. Đêm đó, cả ba linh hồn đều gục chết sau lời sám hối của ông và những bí mật kinh khủng được tiết lộ.
Chàng buôn lụa có đôi mắt buồn rời làng một mình vào lúc rạng đông. Ngang ngôi mả hoang bên đường dẫn qua núi, anh quỳ xuống, rút mấy chân nhang cũ, dập đầu lặng lẽ khóc. Rồi, anh đứng lên đi tiếp chặng đường qua phía núi bên kia. Không ai thấy cảnh ấy. Làng đang có đại tang. Sáng hôm đó người ta thấy thi thể vị trưởng làng nổi lềnh bềnh trên hồ. Thần Hồ lại lấy đi một mạng người.
Cô cháu gái xinh đẹp của ông ngồi câm nín bên bờ hồ, tóc đẫm sương đêm. Không ai đọc được trong đôi mắt ngây dại của nàng hằn in chỉ một khoảnh khắc: anh vụt đứng dậy chạy điên cuồng trong bóng đêm, và nàng không còn thấy gì nữa.
Chỉ còn lại nàng và ông. Ông cúi xuống vỗ về nàng, nói khẽ lời hối lỗi ngàn lần rồi từ từ bước về phía hồ thăm thẳm kia, với một vẻ cương quyết và thanh thản lạ lùng mà nàng biết.
Không phép lạ nào trên đời này có thể níu giữ bước chân ông lại...
- Nguyễn Thiên Ngân
The other side of the mountain
Those people who had gone beyond the mountain did never come back. Until the day he hadn't been back, she didn't believe the place on the other side of the mountain was the hell. He had made a promise that he would be away from her only at death.
In the center of the village there stood a large lake. The villagers lived awfully hidden and secluded. Only dealers who came to trade for tea every three months were allowed to enter the village once. All of them had to solemnly swear that except for tea - the exchange for other necessities of life - they were not to take along anything else: stories about the village, strange things that they saw. They were not to bring any information about the outer world. Any contradiction, sooner or later, would meet the punishment from the Lake-God.
Indeed, following the death of a dealer years before, no one would ignore the Lake-God. It was a tragic death after he made love with a girl of the village and intended to take her out of it. On the way out with the girl, during the night he fell into the lake and was drowned in despair by the Lake-God, unable to swim with all the tea bags around his body. The corpse stayed afloat for three days and nights. Some villagers tried to recover his body but were prevented by an invisible hand. No one was able to touch the body. Only with prayers for a time did the body come near the boat. "Why did you want to escape from the village? The only thing you needed to say was you wanted to get away from the clan, the country, then you would be allowed to do so," kindly said the village head looking the girl in the eyes. She was stupefiedly holding the body while he talked with difficulty.
She burst out crying, then laughing wildly. Her belly grew bigger and bigger. All that happened long long before.
After giving birth to a child, she drowned herself in the lake. The village head himself rowed a boat to the center of the lake and pulled her body up, his eyes looking wet and red as if in weeping. Her body was wrapped in white silk taken from the village funeral shed, she was buried with ordinary rituals. No negative comments on those partial ones for a spoilt girl who had tried to escape from the village, had committed suicide leaving behind a bastard. For one thing, the couple were not lying side by side, the girl in the village graveyard with flying white flags and jasmine scent all year round, the man alone in a small grave beside a wide road, where he had passed to come inside the village. The road led to the other side of the mountain.
The new boy was nourished by the village head, his daughter's breast feeding it; she just had a baby herself. That baby-girl was her. The rumor had it that it was due to his repentance that the village head had pushed the spoilt girl into the lake by his wicked words.
In their childhood, the girl and boy were running one after another in the tea gardens and lying flat to rest beside that lonely grave.
He reluctantly pulled out used incensed sticks, looked at them for a long time as if to try to understand something. At that time, they both didn't know anything about the dead man. Until later, when they grew up and understand things, she hadn't knows remembering his wetted eyes and his silent whispering to the incensed sticks - a certain invisible link between him and the dead man though they had never had an opportunity to know each other.
The two children were lying there with their heads on the grave trying to give names to the cloud shapes above. Tired of the game, she asked him where the road led, what was there on the other side of the mountain. After a thoughtful pause he turned to her, murmuring, "This grave does not belong to the village. There must be another village on the other side of the mountain..."
Her maternal grandfather loved him very much, in an unusual way. He was always offish, bossy and self-important as a village head should be, and sometimes so awfully hard-hearted. But he was especially warm-hearted and responsive to him. He grew up, intelligent and good- looking. No other boys than he could please him on his morning or late moon-lit night tea times. He sometimes cited poetry to him and at other times, whole-heartedly whispered confidences as to a bosom friend.
It was likely that his repentance turned out to be his love for him. He sounded kindly, gentle to him, never scolded him even if he made big mistakes. Taking advantage of his sleep, he played with his previous tutelary pearl that he always wore and broke it. My grandpa painfully looked at the pieces of the pearl, put them in a small bag and walked away without saying anything. The family members looked at one another in awe, and him - naked from his waist up - on his knees in the yard trembling like a leaf, but, fortunately, a ferocious whipping did not take place.
His adolescence passed in peace, he never wondered why he had no father, satisfied with the stupid story that the villagers - following my grandpa's order - invented to tell him. A laurel was planted next to his mother's grave. After a time, it bore flowers spreading over the whole area. He was seen - for many a time - lying and crying in the unconscious sorrow of his own fate. She often picked those fresh flowers, put them in a small silk bag and placed it on his bed end. For the nth time, she was caught in the spot and that had been the first time he kissed her. They were 16 then.
The first harsh punishment imposed on him took place when her grandpa found them kissing each other at the laurel bush. He was so amazed that he let go the white tuberoses from his hand, and dragged the boy to the lake. There, he tried to drown him into the water with wild blows on his face. It was not until the whole village rushed to prevent her grandpa that the boy was released, a wreked rag then. Her grandpa cast an angry look and walked away.
The boy and the girl were separated strictly, but never surrendered. They appeared obstinate and ill-bred. From afar, they still cast loving glances to each other as if to challenge any prohibition. The girl's mother spent many a night weeping, almost pleading to her. It was incestuous love. "You and he grew up together, fed from the common breast, had the same family. How can you love your own brother?"
The second time her grandpa found the boy embracing the girl in a room filled with the aroma profused from dried tea trays. He pulled the sword out of the altar and put it to his neck, his eyes were lined with blood veins, saying, "I'm giving a second warning - avoid each other or I'll kill you two." He suddenly waved his sword cutting off a wisp of her hair, his voice trembling "You think you can decide your life? With this bastard?" The light from the sword reflected the affliction in his eyes. She didn't fear death, but was startled to realize that his embrace was weakened.
A little time later, he left the village. He went along with the tea-exchange group following the path through the old grave to the other side of the mountain, where he believed stood another village.
Having read the letter left by the boy, the village head squatted on the threshold with his arms around his head, without saying anything. He then stood up, pulled the sword, struck a real strong blow into the wooden piece beside the bed where the boy used to kneel to serve tea ... Years later, the sword still stood there in the same position.
As for the girl, she locked herself in for many days weeping to exhaustion. It was a stony atmosphere in her family. The villagers were busying themselves with the new gossip.
When the woe seemed to pass away, her hair grew long again, her heart appeared too hardened, the boy returned suddenly. Hidden among the tea group who were taking their solemn oath in front of the Lake-God, he was recognized only by her in spite of all differences he bore with his new beard, his new dark skin and new height; his sad eyes had at last betrayed him. Those eyes which had been haunting her heart since her childhood. She dropped her tea tray. He was startled and turned away behind flapping silk rolls.
She stealthily hid herself behind the line of white silk flags, silently weeping when she saw the familiar figure beside the laurel tree next to his mother's grave. Irresistibly, she rushed out to hug him. His back was broader and stronger. She felt the warm familiar sweat mixed with the wind scent as well as that of the mountain and river across his rough shirt. He clumsily turned round, embracing her, his eyes blurred with tears. His stabbled jaw slightly trembled, unable to release any words. She wiped her tears against his chest saying the first words after 4 years of separation, "Take me along ..." "When should we go?" He was startled. "To the other side of the mountain."
That night, as the grandpa could remembered, it was as dark as the night when the tea-man intended to take the girl on his escapade. He was standing by the lake, with a sword in his hand. The sword used to be placed on the young man's neck, to cut the girl's wisp of hair and to be planted on the wooden platform with secret confidences during his wandering years. He thought not to be recognized by the old man? That figure, those eyes and that attitude of resignation ... He had grown within the old man's view, day after day, and even in his heart.
The couple were walking side by side in the dark. They were lost in the lake direction. He held her hand very tightly, and she knew he was sweating because of fear. He knew by heart the rules of the village applied since the first village head's time, her great-grandfather. The former tea-man's oath to the Lake-God and legendery death haunted his mind. He had actually intended to come back to the village to see her once. Nevertheless, he hadn't had time to visit his mother's grave ...
"Stop," he said in a harsh voice. The light from the sword stroke flashed like a cold gray piece of the moon.
They soon knelt down. She burst out crying "Please let us go." Stupefied, he threw down the sword at the girl's cry. She was pleading with him for her happiness. The old man knelt down, too, in front of the couple. He vaguely heard their singing voices when they were young. Merry, exciting sounds of yore were coming back. And in the mess was the moving picture of a time he had never wanted to remember.
That year, long before, with his hatred for his unfaithful wife, his father left the village taking him - at the age of three - along. Together with numerous poor villagers, he passed beyond the mountain and settled here, on this patch of land. His father became the village head, proposed unusual regulations based on the oath to the Lake-God. Whoever wanted to leave this village would have to swear to shake off their village, their kins and absolutely not to come back.
Quite a surprise - It was he, the village head's son, who was the first one to leave the village. He was excited with the outer world, loving and being loved, but unfortunately, it was his turn to be betrayed by the woman be loved. He didn't know where to go, with his baby daughter hungry for milk. He had at last decided to go back to the village. His father loved the narrow- minded son, invented a story to welcome him back. A little time later, he married him to a mild, piteous girl. The baby was then adopted by a widow, her identity being secretly hidden.
He could only look from afar, at her following the widow to the beds of tea plants playing among the green tea leaves. He deeply grieved to realize that the girl was more and more beautiful, to model after her mother, his unfaithful mother. Never before had he been so close to her daughter as the day when he rowed his boat to pull her body from the center of the lake. When he touched that frozen body, fresh blood oozed out of her mouth. He stealthily wiped it off before he took it ashore to avoid the villagers' curiosity. His daughter, not legalized, in her turn, had at last wanted to leave the village with a stranger, not to know how much frustration there was on the other side of the mountain ...
He let go of her hand. And that night, all three souls fell down dead following the old man's repentance and the secrets revealed.
The silk-deader with sad eyes left the village alone at dawn. At the forsaken grave by the roadside leading to the mountain, he knelt down, took out some old incensed sticks, prostrating himself before it and silently crying. Then he stood up and moved on to the other mountain area. The scene was not seen by anybody. The village was in great mourning. That morning people discovered the village head's body floating on the lake. The Lake-God had taken a man's soul.
His beautiful granddaughter sat silent on the lake bank, her hair wetted with the night dew. No one could read her wild eyes to see the one- moment image: he stood up and crazily ran in the dark, and she didn't see anything at all.
There remained the young girl and her grandpa. He stooped to console her, quietly apologizing to her, then slowly walked toward the lake, with great decisiveness and strange calmness that she knew.
No miracle could keep him off his decision ...
- Nguyén Thiên Ngân