TẠM BIỆT LUCJA THẬT KHÓ KHĂN. TÔI CHỈ về nhà một tuần, rồi lại mua vé máy bay ngay phút chót trước khi đóng quầy và bắt đầu chuyến hành trình trở lại Trung Quốc lần thứ hai trong vỏn vẹn chưa đầy một tháng. Mấy năm nay, tôi thường xuyên đi công tác, nhưng chuyến này khác hẳn. Lần này, tôi đi những bốn tháng liền.
Tôi nghĩ kĩ rồi, đây là phương án vẹn cả đôi đường. Tôi phải quay lại Bắc Kinh, cùng Gobi chờ kết quả xét nghiệm bệnh dại. Sau đó, dự tính tôi sẽ ở lại Bắc Kinh ba tháng. Đưa Gobi vào cách li kiểm dịch ở Sân bay Heathrow trong bốn tháng hoàn toàn không phải sự lựa chọn sáng suốt. Tôi sẽ không bỏ cô nhóc lại một mình nữa. Nếu bị nhốt một trăm hai mươi ngày thì Gobi sẽ không còn là Gobi nữa.
Như Lucja, cấp trên hoàn toàn thông cảm và ủng hộ tôi. Còn nhớ, lúc vừa mới về Anh, tôi đã gọi điện bảo họ rằng mặc dù đã tìm thấy Gobi nhưng tôi vẫn rất lo. Sau khi nhắc đến những điều bí ẩn đằng sau vụ mất tích, tôi mới tỏ ý muốn trở lại Trung Quốc và ở bên cạnh Gobi trong suốt thời gian kiểm dịch. Tôi xin từ chức, nhưng họ không đồng ý. Thay vào đó, họ vội vã phê chuẩn cho tôi nghỉ phép sáu tháng. Vậy có nghĩa là tôi có thể rời Anh, yên tâm chăm lo cho Gobi mà vẫn có thể quay lại làm việc ngay sau khi mọi chuyện lắng xuống. Làm việc cho họ mười một năm nay, tôi chưa thấy ai được nghỉ phép dài như thế. Lòng tốt của họ khiến tôi kinh ngạc.
Người ta hay nói nuôi dạy một đứa trẻ nên người là trách nhiệm của cả cộng đồng. Còn tôi nói, cứu vớt một chú chó là sự góp sức của gần nửa hành tinh. Ít nhất, câu này đúng với Gobi. Vô số người đã giúp đỡ chúng tôi, từ hàng ngàn người ủng hộ tiền qua mạng đến đội tìm kiếm, những con người không biết mệt mỏi, rảo bước khắp các tuyến phố của Urumqi chỉ để tìm một chú chó. Cấp trên tạo điều kiện cho tôi nghỉ phép và những người đồng nghiệp đã bao dung tôi. Những gì tôi yêu cầu không đáng gì so với những gì Kiki cùng đội của cô ấy đã làm. Và Lucja - người luôn có cả một quân đoàn bạn bè quan tâm, săn sóc vây quanh - không ngần ngại cổ vũ những kế hoạch điên rồ của tôi. Nhờ có sự giúp đỡ của họ, tôi mới có thể bước tiếp.
Tôi đang mong ngóng được trở lại Bắc Kinh gặp Gobi. Tôi biết Kiki sẽ chăm sóc tốt cho cô nhóc, nhưng tâm trí tôi vẫn không ngừng tự nhủ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Đôi khi, tôi cảm thấy như thể tất cả tin nhắn trên Facebook đều đang nhắc nhở tôi không được phép tin tưởng bất cứ ai và không được để Gobi rời khỏi tầm mắt.
Kiki đến sân bay đón tôi. Vừa leo lên ghế sau chiếc xe van, chào đón tôi là mưa hôn của Gobi. Nhóc ta trèo hẳn lên người tôi, vẫy đuôi với vận tốc một triệu dặm trên giờ. Màn chào đón nồng nhiệt hệt như cái đêm chúng tôi đoàn tụ ở nhà ông Mã. Gobi hớn hở làm chúng tôi cũng vui lây. Ngay sau đó, những giọt nước mắt và tiếng cười đùa vang khắp xe. Tận khi Gobi bình tĩnh lại, tôi mới có cơ hội mở lời.
Tôi ôm Gobi và nói, “Đây là nơi tao và mày bắt đầu cuộc sống mới đấy.” Cô nhóc nhìn tôi không chớp mắt. Đôi mắt to khóa chặt lấy ánh nhìn của tôi, giống như cách chúng tôi nhìn nhau suốt giải đua. Lý trí mách bảo tôi rằng Gobi không thể hiểu tôi đang nói gì, trong khi con tim tôi thì không tán đồng. Nhóc ta hiểu hết đấy. Tôi tin Gobi muốn chứng minh cho tôi thấy dù điều gì đang chờ đón chúng tôi trong chặng tiếp theo của chuyến phiêu lưu, thì cô nhóc cũng sẽ không lùi bước.
Kiki đã lo chỗ ở cho chúng tôi rồi. Nhưng chỉ đêm nay thôi, ngày mai chúng tôi phải đi tìm một ngôi nhà mới, của tôi và Gobi. Phải chờ những bốn tháng nữa, Gobi mới đáp ứng đủ các điều kiện nhập cảnh khắt khe bên Anh. Trong thời gian đó, tôi tìm một ngôi nhà tử tế để ở, một nơi cô nhóc cảm thấy thoải mái và an toàn.
Vậy nên, như những tân sinh viên mới lên thành phố, chúng tôi đi tìm nhà.
Căn nhà đầu tiên thuộc về một chủ thú cưng , cũng là một trong những khách hàng của Kiki. Anh này tạm thời đưa gia đình về Mexico nên rất hào phóng cho chúng tôi ở lại miễn phí trong thời gian ở Bắc Kinh.
Đó là một ngôi nhà hào nhoáng nằm trong một khu dân cư có cổng riêng. Những chiếc xe cao cấp hoặc chạy dọc đường phố cổ xưa, hoặc đậu trước những bãi cỏ được tỉa tót hoàn hảo.
Chủ nhà và hai chú chó của anh ta nồng nhiệt chào đón chúng tôi. Thấy Gobi chạy lon ton lại gần, tặng cho hai chú Labrador một cái đánh hơi thân thiện rồi theo chúng chạy vòng quanh sào huyệt, tôi mừng lắm.
“Để tôi dẫn anh đi xem nhà,” chủ nhà vừa nói vừa bước qua thanh chắn thấp bằng gỗ đặt dưới chân cầu thang.
Tôi bế Gobi qua theo bản năng.
“À,” anh ta nói. “Mấy chú chó không được lên tầng. Chúng chỉ được ở dưới này thôi.”
Ôi trời, tôi nghĩ. “Được rồi,” tôi vừa đáp vừa để Gobi ở lại bên kia thanh chắn.
Tôi chưa kịp bước lên bậc thang thứ hai, Gobi đã rên rỉ ỉ ôi. Đến lúc tôi leo lên được một nửa, thì cô nhóc đã phi qua thanh chắn và chạy tót đến bên tôi. Tôi bế cô nhóc lên và đi theo anh chàng kia vào sảnh chính lung linh không tì vết, trông như thể căn phòng được trang hoàng cho một buổi chụp hình của tạp chí Vogue vậy.
Gobi giãy giụa muốn xuống, đuôi cô nhóc cứ lắc qua lắc lại. “Tôi nghĩ chắc là không phù hợp rồi,” tôi nói. “Ngôi nhà của anh tuyệt thật đấy. Nếu chúng tôi ở đây, chắc nó khóc hết nước mắt mất.”
Anh bạn kia bật cười. “Có thể lắm.”
Mới hai tháng trôi qua kể từ lần đầu tiên tôi gặp Gobi. Mặc dù chúng tôi chỉ ở cùng nhau vỏn vẹn mấy ngày trong cuộc đua và tuần vừa rồi ở Urumqi, nhưng sợi dây liên kết giữa chúng tôi luôn bền chặt. Đây là lần thứ hai chúng tôi đoàn tụ, hình như Gobi quyết tâm không để tôi ra khỏi tầm mắt của nó hay sao ấy.
Căn hộ thứ hai hoàn toàn trái ngược so với căn nhà trước: nó nhỏ tí, hơi tồi tàn, và không có mấy đồ nội thất. Ấy vậy mà tôi lại thấy hợp ý.
Đặc biệt là vì căn hộ này nằm trên tầng mười một. Dù tôi không rõ Gobi tự trốn hay bị bắt khỏi nhà Nurali bằng cách nào, nhưng tôi không thể để chuyện như vậy có cơ hội xảy ra lần nữa. Đấy là chưa nói đến chuyện thoắt cái Gobi đã phi qua thanh chắn dành cho chó, bỏ lại hai con Labrador bên ngoài. Ở đây thì khác. Cho dù Gobi có tìm được đường ra khỏi cửa nhà đi chăng nữa thì chắc chắn cô nhóc không thể “hack” thang máy được.
Bạn của Kiki dẫn chúng tôi đến một cửa hàng tương tự như Walmart địa phương - WuMart - để mua sắm tất cả những đồ dùng cần thiết cho bốn tháng tới: ga trải giường , áo gối, một cái lò nướng , một chiếc chảo rán, và một bao thức ăn cho chó.
Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc nói lời chào tạm biệt những người đã cưu mang chúng tôi và khép cánh cửa lại sau lưng họ. Tôi liếc nhìn Gobi. Cô nhóc cũng đang chăm chú nhìn, như bao lần khác cô nhóc trông theo bóng lưng tôi.
“Giờ thì chỉ còn tao và mày thôi, nhóc,” tôi nói. Tôi vừa phấn khởi vừa hơi nản lòng thoái chí. Ở Trung Quốc, tôi bơ vơ không chốn nương tựa. Không thể nói quá bốn từ, không thể đọc nổi một chữ Hán.
Có lẽ hiểu tâm trạng của tôi, ánh nhìn của Gobi trở nên sâu sắc hơn. Cô nhóc nghiêng đầu sang một bên, chạy tót vào nhà, nhảy lên ghế sô pha, cuộn tròn mình lại như quả bóng , nặng nề thở dài hai tiếng , rồi nhắm mắt lại.
“Thôi, thôi,” tôi vừa thỏa hiệp vừa ngồi xuống bên cô nhóc. “Đến mày còn chẳng thèm lo thì tao có gì phải lo đây.”
Ở cùng nhau mấy ngày, tôi càng hiểu Gobi hơn. Từ cuộc đua và thời gian chúng tôi ở Urumqi, tôi biết cô nhóc này thích dựa vào tôi mà ngủ, coi tôi như cái gối đầu. Nhưng ở Bắc Kinh, xúc cảm của cô nhóc được nâng lên một tầm cao mới.
Sáng hôm sau, tôi vừa từ phòng tắm bước ra, Gobi liền liếm cả cẳng lẫn bàn chân tôi như thể chúng bị dính thịt xông khói không bằng. Tôi chỉ cười và mặc kệ cô nhóc. Có thể nói đây là một bước chuyển mình đấy. Hồi mới gặp Gobi ở sa mạc, tôi còn né tránh không động vào cô nhóc cơ. Mặc dù chưa có bằng chứng y học chứng tỏ Gobi không mắc bệnh dại, nhưng cô nhóc đã mở cánh cửa trái tim tôi, khiến tôi không thể cưỡng lại.
Sau khi lau khô người, chúng tôi cùng nhau ra ngoài thăm thú xung quanh. Tôi để ý thấy dưới chân tòa nhà chung cư có mấy cửa hàng và một trung tâm mua sắm lớn cách đó 800 mét. Hôm ấy là một ngày mùa hạ nắng đẹp, không khí trong lành, tôi vốn định đi dạo dọc con kênh và nhâm nhi một tách cà phê.
Đi dạo thì dễ rồi. Nhưng uống cà phê thì bất khả thi.
Tôi rẽ vào quán Starbucks mà mình bắt gặp đầu tiên, rồi lặng lẽ xếp hàng chờ đợi.
Đến lượt mình, tôi bước lên trước quầy phục vụ, đang chuẩn bị gọi đồ thì nhân viên phục vụ nhìn thấy Gobi trên tay tôi, cô ta chỉ tay ra cửa.
“Không chó!”
“Ồ, không sao. Tôi sẽ mua mang về.”
“Không. Mang chó ra ngoài.” Cô ta xua tay đuổi tôi như thể đang cố vẩy cái gì đó khó chịu ra khỏi cổ tay cô ta vậy.
Tôi rời khỏi quán và đi tiếp. Không đời nào tôi chịu xích Gobi lại và bỏ cô nhóc ở bên ngoài.
Quán cà phê tiếp theo cũng không ngoại lệ. Đến quán cà phê thứ ba, chúng tôi vừa ngồi xuống hàng ghế nhìn ra đường , thì nhân viên trong quán cũng hành xử tương tự. Tôi đổ nước ra tay, cho Gobi uống , như tôi vẫn làm trong cuộc đua, thì một gã đi ra và đuổi chúng tôi đi.
“Chỉ là nước thôi mà!” Tôi đáp trả, giọng hơi bực tức.
“Không !” Anh ta gào lên. “Không được. Mời anh đi cho.” Chúng tôi thất vọng quay về nhà. Đến hôm nay, tôi mới phần nào cảm nhận được ở Trung Quốc, người ta đối xử với Gobi và vô số những chú chó hoang ngoài kia như thế nào. Bị đối xử như một kẻ bị ruồng bỏ không vui chút nào. Bị phán xét và chối bỏ như thế đau đớn biết mấy.
Dù Gobi có buồn bực về điều đó hay không , thì cô nhóc cũng không thể hiện ra. Thật ra, hình như lúc nào Gobi cũng hớn ha hớn hở. Khi chúng tôi đi dạo, cô nhóc ngẩng cao đầu, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh. Nhiều lúc, bạn không thể tưởng tượng được, mới hai ba tuần trước, Gobi từng là một cô chó hoang lang thang trên đường phố. Vết sẹo sâu trên đỉnh đầu Gobi đang dần dần lành lại. Thấy cô nhóc cẩn trọng đứng bằng chân sau bên phải, tránh dồn trọng lượng vào chân trái, hiển nhiên, chúng tôi cần phải gấp rút cho cô nhóc làm phẫu thuật mới được.
Tuy vậy, trước đó, tôi còn có công chuyện phải làm. Chuyện gấp hơn. Tôi cần đăng ký đứng tên chủ sở hữu của Gobi. Luật pháp Trung Quốc quy định chủ sở hữu phải mang theo giấy phép khi dắt chó đến nơi công cộng. Tôi nghe nói nếu chẳng may tôi bị bắt quả tang không có giấy phép, người ta sẽ bắt Gobi đi ngay lập tức.
Kiki đã giúp tôi làm thủ tục. Ngay sau khi được cấp giấy phép, tôi đút ngay nó vào trong ví. Tôi có cảm giác một gánh nặng vô hình được nhấc đi khỏi vai tôi. Giờ tôi không chỉ được luật pháp bảo hộ, mà còn có quyền phản pháo bất cứ ai mưu toan giành quyền nuôi dưỡng Gobi.
Càng chung đụng , tôi càng biết thêm nhiều điều về cô nhóc. Càng thấu hiểu, cô nhóc đưa tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Mỗi lần đi bộ trên vỉa hè, hễ thấy mẩu thức ăn thừa nào là cô nhóc lại kéo tôi qua để thủ tiêu. Vậy nghĩa là, những ngày lang thang ở Urumqi có thể không phải lần đầu tiên cô nhóc phải tự kiếm cơm. Mỗi lần nhìn cô nhóc ngấu nghiến hết thức ăn thừa trong một cái gói bỏ dở, tôi lại tự hỏi còn bao nhiêu bí mật về cuộc đời Gobi mà tôi chưa biết.
Không chỉ sành ăn các món đường phố, hồi ở Urumqi, Gobi còn chứng minh cho tôi thấy, cô nhóc có thể dễ dàng thích ứng với lối sống phức tạp. Theo tôi, không phải bất cứ chú chó nào cũng hợp sống ở chung cư, nhưng với Gobi thì dễ ợt. Nằm cuộn tròn bên người tôi, nhìn sâu vào đôi mắt tôi khi chúng tôi cùng nằm ườn trên ghế sô pha, dường như luôn khiến cô nhóc hạnh phúc hơn bao giờ hết. Gobi không sủa mỗi khi ở bên tôi, cô nhóc không phá phách đồ dùng trong nhà, rồi có lần cô nhóc không nhịn được, giải quyết nhu cầu ngay trong nhà, tôi còn thấy nhóc ta tỏ ra hối lỗi nữa cơ.
Gobi gặp sự cố lần đầu tiên chính là hôm chúng tôi mới chuyển vào. Sáng hôm ấy, tôi bận pha cà phê phin trong nhà nên không hiểu ám hiệu của cô nhóc. Tôi cứ tưởng Gobi lượn vòng quanh và đánh hơi cửa vì cô nhóc nghe thấy tiếng chó sủa bên nhà hàng xóm.
Chỉ khi cô nhóc lủi vào phòng tắm, một phút sau lại xuất hiện, cúi đầu, dè dặt bước sang ngang , tôi mới ngớ người ra. Cô nhóc chụp tai, đầu cúi thấp, trông như đang xấu hổ.
Tôi vào nhà tắm xem thì thấy một bãi nước tiểu trên sàn nhà. Tội nghiệp. Tôi rốt rít xin lỗi. Dọn dẹp xong, tôi đưa Gobi xuống nhà vệ sinh ưa thích của cô nhóc, trong bụi cây gần cổng vào.
Gobi duy chỉ không thích bị bỏ lại một mình trong nhà. Tôi gắng đi nhanh về nhanh, nhưng đôi khi lực bất tòng tâm. Chẳng hạn như lúc tôi phải đến phòng tập gym để tập chạy trên máy chạy bộ, hay lúc hết thức ăn, tôi phải đi siêu thị, cô nhóc buộc phải ở trong nhà. Hầu như lần nào đi chơi cùng nhau, chúng tôi đều sẽ bị một, hai người bắt gặp và ngỏ ý muốn chụp ảnh. Câu chuyện về Gobi đã càn quét khắp Trung Quốc, vì vậy tôi sẽ không mạo hiểm xích cô nhóc ở ngoài siêu thị hay tiệm Starbucks trong khi mình vào trong mua đồ.
Nhưng để cô nhóc ở nhà thì quả là khó. Có lần, tôi thử chạy vọt qua cửa nhanh nhất có thể để ngăn không cho cô nhóc đi theo. Tôi phải kiểm tra đi kiểm tra lại xem cửa đã khóa kĩ chưa. Đi xa rồi mà tôi vẫn nghe thấy tiếng cô nhóc văng vẳng , như lúc vượt sông vậy. Lần nào tiếng rên rỉ the thé và đau đớn ấy cũng như cứa vào da thịt tôi.
Để Gobi ở nhà khó khăn bao nhiêu thì lúc tôi về, cô nhóc mừng rỡ bấy nhiêu, hệt như đêm chúng tôi đoàn tụ ở nhà ông Mã. Cô nhóc chạy vòng quanh, sủa ăng ẳng , mừng vui khôn xiết. Sau khi Gobi bình tâm lại, tôi mới bế cô nhóc lên. Lúc ấy, cô nhóc yên tĩnh lạ thường , hệt như lần chúng tôi vượt sông. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Tôi dám nói, bất cứ khi nào Gobi ở trong vòng tay tôi, cô nhóc không cần lo nghĩ bất cứ điều gì.
Được một sinh vật sống sờ sờ tin tưởng nhiều đến thế thật kì diệu, nhất là khi bạn biết nó có thể rời xa bạn bất cứ lúc nào. Nhưng Gobi thì khác, ngoại trừ bên cạnh tôi, cô nhóc chưa từng có ý định đi bất cứ nơi nào khác.
Mỗi sáng , tôi thức dậy trong ánh nhìn chăm chú của Gobi, đầu cô nhóc kề bên đầu tôi gần đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở của cô nhóc mơn man trên gò má. Hầu như ngày nào cũng như ngày nào, nếu tôi không dậy sớm để chơi với cô nhóc thì nhóc ta sẽ liếm mặt tôi. Mới đầu, tôi thấy cách biểu hiện tình cảm của loài chó không đáng yêu tí nào, khiến tôi lao ngay xuống giường không chút do dự.
Chúng tôi tức tốc xuống dưới tầng để Gobi giải quyết nhu cầu rồi lên nhà, mặc dù tôi luôn biết rõ, điều Gobi muốn không chỉ là trở về nhà và ngồi chờ một cái vuốt ve.
Với tôi, được yêu thương và sùng bái như thế thật đặc biệt. Chăm sóc cô nhóc, mang lại cho cô nhóc sự quan tâm và cảm thông mà nó cần, đã thực sự chạm vào góc nào đó sâu thẳm trái tim tôi.
Tình yêu thương. Sự sùng bái. Sự quan tâm. Sự cảm thông. Tôi cứ ngỡ tất cả những cảm xúc ấy đã biến mất khỏi cuộc đời năm tôi lên mười rồi. Trọn một thập kỷ, đến tận khi gặp Lucja, cuộc sống của tôi mới lại bắt đầu tràn ngập thứ cảm xúc tốt đẹp ấy.
Còn Gobi ấy mà, cô nhóc đã cho tôi cơ hội đối xử với một đối tượng non nớt dễ bị tổn thương theo đúng cách mà tôi hằng mong muốn trong lúc cuộc đời mình ngoài tầm kiểm soát. Gobi cần tôi. Dù tôi không chắc mình có thể biến tất thảy những cảm xúc đó thành câu chữ một cách trọn vẹn hay không, nhưng phải thừa nhận rằng cứu Gobi đã chữa lành những vết thương lòng mà chính tôi cũng không biết là mình có.
Tuy vậy, không phải mọi thứ đều hoàn mỹ. Cái tivi chẳng hạn, đúng là thảm họa.
Tôi tưởng ít nhất phải có một loạt kênh cơ bản, như BBC hay vài kênh tin tức như Fox News. Nhưng không. Chỉ có hai kênh: một kênh thời sự Trung Quốc, thời lượng một tiếng đồng hồ, tổng hợp tin tức ngày hôm trước và một kênh phim thỉnh thoảng chiếu mấy bộ phim Hollywood phụ đề tiếng Trung. Còn nhớ lúc phát hiện ra kênh thứ hai, tôi ngập tràn hy vọng lắm, nhưng sau đó lại tá hỏa nhận ra đa số diễn viên hạng B bạn yêu thích có nguyên một danh sách dài các bộ phim tệ hại không bao giờ được chiếu trên màn ảnh tây phương. Mấy ngày đầu, tôi còn kiên nhẫn ngồi xem mấy bộ phim nhạt như nước ốc. Sau tôi thấy nản dần và không xem tivi nữa. Nhưng không xem tivi thì tôi chẳng biết làm gì.
Mạng Internet cũng là một vấn đề. Mất một tuần tôi mới mò được cách “lách” vào các trang mạng mà chính quyền Trung Quốc hạn chế truy cập, nhưng chưa đủ để xem nội dung video.
Gobi và tôi đành chăm ra ngoài hơn. Lối đi bộ dài hàng dặm dọc theo con kênh luôn là điểm đến lý tưởng cho việc đi bộ, nhất là khi công nhân xây dựng nghỉ giải lao. Họ không rảnh để để ý tới chúng tôi mà tụ tập quanh mấy gánh hàng rong trên phố. Mấy gánh hàng rong buôn bán được đều là nhờ họ cả. Tôi và Gobi sớm ăn thử rồi, mấy quầy ngon nhất là quầy bán bánh tráng nướng - món tôi hay gọi là bánh burrito(1) kiểu Bắc Kinh. Thử tưởng tượng một chiếc bánh tráng mỏng nhồi trứng chiên, vằn thắn chiên giòn, gia vị tuyệt hảo và tương ớt, khiến tôi và Gobi ăn mãi không ngán.
(1) Món ăn truyền thống của Ciudad Juárez, một thành phố ở bang Chihuahua phía Bắc Mexico. Burrito có phần vỏ là bánh bột ngô đường kính 24,5 centimet trở lên và nhân thịt bò, thịt gà hoặc thịt heo.
Chúng tôi thử vào mấy quán cà phê, nhưng hầu hết đều không chào đón. May thay, một tiệm Starbucks vui vẻ châm chước cho chúng tôi ngồi bên ngoài. Tuyệt nhất vẫn là một tiệm cà phê nhỏ. Nhân viên ở đó không chỉ cho chúng tôi vào trong ngồi mà thậm chí còn ngầm đồng ý khi tôi đặt Gobi lên ghế và cho cô nhóc ăn một ít bánh ngọt.
Ở một thành phố mà chó không được lên taxi hay xe buýt, thì tàu điện ngầm là phương tiện duy nhất dành cho chó dẫn đường. Chúng tôi chắc chắn sẽ vận dụng tối đa lợi thế này trong thời gian ở Bắc Kinh.
Cùng nhau tìm hiểu về cuộc sống mới nơi đây thật thú vị. Duy chỉ có một điều vẫn làm tôi canh cánh trong lòng - chấn thương hông của Gobi. Mặc dù Gobi giấu nhẹm và đã quen di chuyển tránh dồn trọng tâm vào hông phải, nhưng cô nhóc vẫn rên rỉ đau đớn mỗi khi tôi bế sai cách hay ôm cô nhóc bên tay trái.
Thêm vào đó, vết thương trên đầu Gobi không chóng lành như tôi và Kiki tưởng.
Vậy nên, sau một tuần chuyển đến sống trong căn hộ, tôi báo tin xấu cho Gobi:
“Nhóc con, hôm nay tao với mày sẽ không đến quán cà phê mà sẽ đi gặp bác sĩ thú y.”