TÔI KHÔNG THỂ CHỊU ĐỰNG NỔI THỨ TIẾNG ồn này thêm nữa. Đứng chờ ngoài hành lang , tôi gắng làm ngơ trước tiếng rên rỉ vì đau đớn và sợ hãi của Gobi nhưng không được. Những tiếng kêu the thé và nức nở đó là thanh âm kinh khủng nhất tôi từng nghe trong đời.
Tôi nhớ mình từng đọc ở đâu đó rằng khi tiêm chủng , những chú chó thường đau đớn và sợ hãi tột cùng. Để tránh thần giao cách cảm, người chủ không nên ở cùng phòng với chúng. Kể cả không có lời khuyên đó, thì tôi nghĩ mình cũng không dám ở bên cô nhóc.
Cuối cùng , khi thuốc mê phát huy tác dụng , cô nhóc mới im lặng trở lại. Một y tá đi đến và nói với tôi.
“Gobi ổn rồi. Anh có muốn vào không ?”
Nhờ sự giúp đỡ của Kiki, Gobi sẽ được phẫu thuật tại một trong những phòng khám thú y hàng đầu thành phố. Nhờ thông tấn Trung Quốc, tất cả các bác sĩ và y tá đều biết đến Gobi. (Cộng thêm Kiki nói tốt vài câu) thế là Gobi được phẫu thuật bởi đội ngũ giàu kinh nghiệm nhất. Hơn nữa, cả tôi và Kiki đều được tiến hành thủ thuật vô trùng , mặc áo blouse và vào phòng phẫu thuật.
Sau nhiều lần chụp chiếu và tư vấn chuyên sâu, bác sĩ ở đây hoàn toàn nhất trí với kết quả chẩn đoán ở Urumqi - nguyên nhân khiến Gobi bị đau và nhảy lò cò là do chấn thương hông phải. Mặc dù không thể nói rõ chấn thương của cô nhóc là do xe tông hay do con người, nhưng rất có thể cô nhóc đã bị thương khi lang thang ở Urumqi, khiến khớp hông bị lệch khỏi khung xương chậu.
Bác sĩ kiến nghị làm phẫu thuật cắt đầu xương đùi: thủ thuật cắt bỏ phần sụn xương đùi mà không thay thế bất kì xương nào, để cơ thể tự chữa lành và khớp nối tự phục hồi từ mô sẹo.
Người ta cam kết cả chục lần với tôi rằng đây là một quy trình thao tác chuẩn đem lại kết quả hồi phục tốt nhất. Tôi tin tưởng và hết sức yên tâm về đội ngũ phẫu thuật. Nhưng tận mắt chứng kiến họ chuẩn bị tiến hành cuộc phẫu thuật kéo dài một giờ đồng hồ lại là chuyện khác.
Vẫn là những tiếng động ám ảnh tôi, mặc dù lần này Gobi đã hôn mê sâu do tác dụng của thuốc nên không thể kêu được nữa. Gobi đang nằm trên giường , lưỡi thè ra như chiếc vớ cũ, thở đều đều vào mặt nạ oxy úp trên miệng , còn y tá thì đang cạo sạch lông bên hông phải. Tiếng động quấy nhiễu tôi lần này là tiếng máy móc theo dõi nhịp tim và nồng độ oxy. Từ khi bố qua đời, tôi luôn ghét phải nghe tiếng phát ra từ mấy thứ máy móc này trên tivi. Chúng khiến tôi nhớ lại cái đêm đứng trong phòng em gái, nghe các bác sĩ tận lực cứu chữa cho Bố. Và mỗi lần tiếng bíp đập vào màng nhĩ, tôi lại tự hỏi: Nếu mình chịu rời giường sớm hơn thì Bố sẽ được cứu chứ?
Các bác sĩ bắt đầu thảo luận. Dường như cảm nhận được nỗi lo lắng của tôi, Kiki vỗ vai tôi, nhẹ nhàng an ủi. Cô ấy bảo họ đang thảo luận xem nên để liều lượng thuốc là bao nhiêu để gây mê vừa đủ mà không gây nhồi máu cơ tim.
“Tôi hi vọng họ biết rõ họ đang làm gì,” tôi lẩm bẩm. Thân xác tôi như suy sụp.
Cuối cùng , căn phòng cũng yên tĩnh trở lại. Phẫu thuật vừa bắt đầu thì tôi nói với Kiki là tôi phải ra ngoài. “Báo cho tôi ngay khi ca phẫu thuật kết thúc nhé,” tôi nói. “Tôi không thể ở trong này thêm một giây phút nào nữa.”
Tưởng chừng một tháng đã trôi qua, cuối cùng ca phẫu thuật cũng kết thúc. Bác sĩ phẫu thật đảm bảo với tôi rằng ca phẫu thuật thành công và Gobi sẽ sớm hồi phục. Ngồi bên giường trong phòng hồi sức, tôi nhìn cô nhóc từ từ tỉnh lại.
Giây phút cô nhóc nhìn tôi, mọi thứ như quay ngược trở lại mỗi buổi sáng thức dậy, đôi mắt to khóa chặt mắt tôi. Nhưng chỉ một lát sau, hình như bị cơn đau đột kích, cô nhóc bắt đầu rên hừ hừ. Nghe tiếng , tôi biết là cô nhóc đau lắm. Vậy mà tôi chẳng làm được gì.
Chưa đầy một ngày sau, Gobi lại rạng rỡ như trước. Mặc dù tôi biết vết mổ vẫn còn đau và phải mất vài tuần hông cô nhóc mới tự hồi phục hoàn toàn, nhưng vừa về đến nhà, cô nhóc lại ngoe nguẩy cái đuôi và tự liếm láp khắp mặt.
Còn tôi thì bồn chồn không yên. Tôi không rõ trông thấy Gobi đau đớn có làm tôi phiền muộn hay gợi nhớ về sự ra đi của bố Garry hay không. Tôi chỉ dám chắc một điều rằng những ngày tháng sau này, tôi vẫn canh cánh về sự an toàn của Gobi.
Ngay từ khi bắt đầu đến Bắc Kinh sống , tôi thấy hơi lo vì quá nhiều người nhận ra Gobi. Trong thời gian Gobi hồi phục, ở trong nhà càng lâu, tôi càng hoang tưởng. Nếu có ai đó đứng chờ thang máy cùng tôi dưới sảnh - đặc biệt là khi người đó là người nước ngoài - tôi sẽ bấm chọn tầng mười hoặc tầng mười hai, rồi đi thang bộ về tầng mười một, vừa đi vừa cảnh giác quan sát đằng sau. Tôi biết hành động của mình thật ngớ ngẩn. Tôi cũng biết nếu có kẻ muốn bắt Gobi thật, thì kiểu do thám nghiệp dư của tôi sao có thể đảm bảo an toàn cho cả tôi và Gobi được. Nhưng tôi không sao kiểm soát được cái bản năng nghi ngờ người lạ của mình.
Nghi ngờ hoàn toàn vô dụng khi cả tầng đều là căn hộ cho thuê ngắn hạn. Điều đó đồng nghĩa với việc người ra người vào không ngớt. Nhớ lại chuyến viếng thăm của hai gã mặc đồ đen ở Urumqi, tôi phải cẩn thận để ý từng người một mới được.
“Hãy bước ra khỏi nỗi sợ hãi và sống một cuộc đời bình thường ,” Kiki đã nói như thế vào hôm tôi tâm sự về nỗi sợ hãi của mình.
Một cuộc sống bình thường ư? Thậm chí chính tôi cũng không chắc thế nào mới là một cuộc sống bình thường nữa. Bốn tháng trước, mỗi tuần, tôi làm việc sáu mươi giờ, tuần có đến ba trên bảy tối ra ngoài chơi, tập thể hình vào 9,10 giờ tối khi nhà nhà đang xem tivi. Cả cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh công việc, tập luyện và Lucja trong căn nhà của chúng tôi ở Edinburgh. Và giờ, tôi đang có chuyến đi dài hạn, sống xa nhà hàng ngàn dặm, hiếm lắm mới tập luyện và nỗ lực bảo vệ cho một cô chó nhỏ mà vào thời điểm đó có thể được xem là cô chó con nổi tiếng nhất trên thế giới. Một cuộc sống bình thường ấy à, vẫn còn xa xôi lắm.
Chưa hết, tôi cũng lo mỗi lần dắt Gobi ra ngoài nữa, vì người ta cứ thi nhau đòi chụp ảnh với cô nhóc. Đa phần mọi người đều tuyệt. Tôi cũng sẵn lòng nếu Gobi khiến họ vui vẻ. Mặt khác, một số người muốn chụp ảnh đơn thuần vì đây là một cơ hội để sở hữu một bức ảnh đáng yêu mà thôi.
Vấn nạn chó hoang ở Trung Quốc một phần bắt nguồn từ trào lưu mua chó cưng của người dân. Họ mang những chú chó về nhà nuôi, rồi dần dần họ thấy bực mình vì mấy chú chó cứ đi bậy trong nhà và hay bày bừa đồ đạc. Ở một quốc gia giàu sụ, đôi khi, những chú chó bị xem như một phụ kiện thời trang - chỉ là tạm thời và có thể vứt bỏ.
Gobi xứng đáng được đối xử tốt hơn thế.
Một tháng sau khi tôi đến sống ở Bắc Kinh, đã có kết quả xét nghiệm bệnh dại.
Trong suốt hai mươi chín ngày chờ đợi mòn mỏi, tôi có linh cảm Gobi sẽ ổn. Tôi đã biết trước kết quả là Gobi không bị bệnh, và giờ chúng tôi có thể bước sang giai đoạn tiếp theo: chín mươi ngày chờ đợi kiểm tra lượt hai. Thế nhưng , mặc cho tôi có tin tưởng thế nào đi chăng nữa, thì đâu đó trong tôi vẫn bắt đầu tự hỏi: Nếu cuối cùng Gobi thực sự có bệnh dại thì sao? Nếu thế thật thì tôi biết làm sao? Nếu không thể đón Gobi về Anh, chẳng lẽ chúng tôi phải chuyển đến Trung Quốc sống ? Nếu không đưa Gobi về nhà, chẳng lẽ chúng tôi phải mang nhà đến với Gobi?
Kết quả xét nghiệm đúng như chúng tôi dự đoán. Gobi không bị bệnh dại. Tôi nhẹ cả người. Báo tin mừng cho Lucja xong , tôi mới đăng tin mừng lên các trang mạng xã hội. Phản ứng của người theo dõi trên khắp thế giới khiến tôi xúc động.
Câu chuyện về Gobi đã truyền cảm hứng cho vô số người. Đến tận bây giờ, tôi vẫn ngẩn ngơ khi chứng kiến cách cô nhóc tác động đến cuộc sống của người khác. Chẳng hạn như, một phụ nữ mắc bệnh ung thư chia sẻ với tôi rằng ngày nào cô ấy cũng dõi theo tôi và Gobi qua Facebook, Twitter, và Instagram. “Tôi đã đồng hành cùng anh ngay từ những chặng đầu tiên,” cô ấy nói.
Tôi say mê câu chuyện ở chỗ nó không chỉ kể về hành trình trở về của tôi và Gobi, mà còn đem lại nụ cười cho hàng vạn người, dù họ mới thất nghiệp, đang tuyệt vọng hay gặp bế tắc trong hôn nhân.
Sau cùng , đó còn là cuộc đua giúp tôi vơi bớt nỗi sợ hãi. Ngay sau ca phẫu thuật của Gobi, một người quen ở Urumqi mời tôi tham gia một cuộc đua đơn chặng qua một khu vực khác thuộc sa mạc Gobi. Để chuẩn bị cho cuộc đua, ban tổ chức đã mời năm mươi tuyển thủ xuất sắc nhất thế giới ở cự li 60 dặm tập hợp ở tỉnh Cam Túc, giáp Tân Cương. Tuy tôi không hay chạy cự li ngắn - như đua điểm nối điểm hay đua trong một ngày - nhưng nói gì thì nói, thể lực của tôi vẫn khá tốt nhờ tập luyện chuẩn bị cho cuộc đua Atamaca mà tôi đã đành bỏ qua.
Ban tổ chức cuộc đua Cam Túc cho biết họ sẽ tài trợ chỗ ở và vé máy bay khứ hồi miễn phí cho tôi về Edinburgh, đổi lại tôi phải tham gia cuộc đua cự li 60 dặm và gặp gỡ các ký giả để PR cho họ. Tôi vốn nhận được kha khá lời mời phỏng vấn và chụp hình từ các ký giả, những người vẫn luôn dõi theo tôi và Gobi. Chưa kể, một cuộc đua đổi lấy vé máy bay khứ hồi và gặp lại Lucja quả là một món hời hấp dẫn.
Bốn ngày trước khi cuộc đua diễn ra, tôi nhận được tin tốt từ ban tổ chức. Họ còn vài chỗ trống và sẵn lòng bao vé máy bay cho vận động viên ưu tú nào muốn tham gia cuộc đua. Tôi gọi ngay cho Lucja. Thật điên rồ khi đi cả một quãng đường dài đến Trung Quốc chỉ để tham gia một giải đua ngắn ngủi, nhất là khi cô ấy mới trở về từ cuộc đua khốc liệt xuyên Hà Lan, cự li 300 dặm, trong 5 ngày. Ngoài danh hiệu chân chạy đẳng cấp thế giới, vận động viên nữ đứng thứ mười ba trong cuộc đua Marathon des Sables 2016, Lucja còn là một quý bà kiên cường thích phiêu lưu. Cô ấy đồng ý ngay tắp lự. Bốn mươi tám giờ sau, cô ấy đã có mặt trên chuyến bay Đông tiến.
Tôi hơi lo về Gobi. Nhưng Kiki đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho cô nhóc nên tôi tin cô ấy. Hơn nữa, tôi cảm thấy Gobi sẽ không để ý vài ngày được Kiki cưng nựng và chải chuốt đâu nhỉ?
Ngay khi biết tin Lucja sẽ đến, tôi liền toàn tâm toàn ý tham gia. Chạy bộ từ lâu đã trở thành một phần đặc biệt trong cuộc sống vợ chồng tôi, nên tôi muốn nhân cuộc đua này để đánh dấu mười một năm ngày cưới của chúng tôi. Tôi không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn để kỷ niệm quãng thời gian chúng tôi đồng hành cùng nhau.
Với tôi, một trong những kỷ niệm khó quên nhất là cuộc đua Marathon des Sables đầu tiên chúng tôi cùng nhau tham gia. Tương tự như hầu hết các giải chạy siêu bền đa chặng khác, cuối chặng đua dài (thường là chặng áp chót), những người về đích đều sẽ được trao huy chương. Tôi không ngờ mình có thể đạt được thành tích tốt đến thế. Khi chặng đua dài khép lại, tôi chắc chắn nằm trong danh sách những người về đích suýt soát top 100. Với một vận động viên lần đầu tiên tham gia - người suýt bỏ cuộc ở lần đầu tiên thi chạy - mà nói, trong số 1.300 vận động viên tham gia, đạt được thành tích như thế đã là vinh quang lắm rồi.
Băng qua đỉnh dốc cuối cùng , vạch đích và khán giả đang reo hò, mừng các vận động viên về đích đều hiện ra trước mắt tôi. Và đằng đó, cách vạch đích vài chục mét, là Lucja. Hôm ấy, cô ấy xuất phát sớm hơn tôi, nên tôi không ngờ sẽ gặp cô ấy trên đường đua. Nhưng cô ấy đang ở đó, đưa tay che nắng khi nhìn về phía tôi.
“Em đang làm gì ở đây thế?” Tôi hỏi khi bắt kịp Lucja. “Anh cứ tưởng em đã về đích một tiếng trước rồi cơ.”
“Lẽ ra là thế,” cô ấy đáp. “Nhưng em muốn về đích cùng anh, nên em đợi.”
Chúng tôi tay trong tay về đích. Hiển nhiên Lucja có thể giành thứ hạng cao hơn nhiều, nhưng cô ấy đã chọn đợi tôi.
Đến tận hôm nay, tôi vẫn nhớ về ngày đó mỗi khi tôi chạy.
Được trở lại sa mạc thật tuyệt, được chạy trên đôi chân trong bầu không khí trong lành thật tuyệt, và càng tuyệt vời hơn khi được gặp Lucja. Chúng tôi đã xa nhau gần sáu tuần rồi, nên tôi muốn tranh thủ từng phút giây ở bên cô ấy. Có thể tôi đã giành được thứ hạng khá cao, nhưng hạnh phúc hơn cả là được chờ đợi và sánh bước bên cô ấy.
Tuyến đường đua gồm hai vòng chạy cự li 30 dặm. Hôm ấy, trời nóng , dễ đến hơn 40 độ. Chạy hết vòng đầu tiên, chúng tôi trông thấy các nhân viên tại lều y tế đang hoàn thành tốt phận sự của mình. Một tốp vận động viên đã trùm khăn lên người và bỏ cuộc. Họ xuất phát quá nhanh, vừa chạy hết tốc lực vừa phải vận lộn với thời tiết nóng nực nên không đủ sức chạy vòng thứ hai nữa. Còn tôi thì đã nằm lòng việc phân bổ sức lực từ khi tập luyện, không phải để đối phó với cái nóng mà là bùn đất, gió và mưa ở Scotland.
Ba mươi dặm đầu, chúng tôi chạy chậm hơn một chút so với dự tính. Tuy vậy, ước tính chúng tôi phải chạy 8 giờ nữa thì mới hoàn thành đường đua kéo dài mười bốn giờ này.
Vừa mới bắt đầu chạy vòng hai, Lucja đã nghĩ lại.
“Anh cứ chạy tiếp đi, Dion. Không phải để ý đến em đâu,” cô ấy nói.
Lucja và tôi đã có đủ kinh nghiệm đua để biết khi nào nên nhận lấy chiếc khăn để dừng lại và khi nào cần cắn răng mà chạy. Tôi nhìn cô ấy một hồi lâu. Cô ấy mệt nhưng vẫn còn dư sức. Giờ chưa phải lúc bỏ cuộc.
“Chúng ta có thể làm được mà,” tôi nói. “Cả một đoàn làm phim đang bám gót anh, và ban tổ chức cũng thực sự quan tâm chăm sóc chúng ta; chúng ta không thể phụ lòng họ. Anh sẽ dẫn em. Em chỉ cần theo anh thôi.”
Từ trước đến nay, kiên trì luôn là thế mạnh của cô ấy. Chúng tôi tiếp tục chạy, hết mốc này đến mốc khác, vừa chạy vừa nhẩm đếm từng dặm đường mình đã vượt qua.
Chỉ còn 18 dặm nữa là về đích thì thời tiết xấu đi, bão cát đổ bộ. Tầm nhìn giảm xuống dưới 30 mét, nên khó có thể nhìn rõ các mốc đánh dấu đường chạy. Tôi chợt nhớ lại trận bão cát kinh hoàng xảy ra cuối ngày đua dài, chính là cái ngày Tommy suýt chết. Lúc đó, tôi chăm sóc Gobi, còn hôm nay, người cần tôi bảo vệ là Lucja. Vì không thấy tăm hơi bất kì nhân viên hỗ trợ nào xung quanh, nên tôi bắt đầu tính đến kế hoạch khẩn cấp trong trường hợp bão cát mạnh hơn hoặc Lucja nản lòng.
Nhưng không , Lucja vẫn kiên trì. Cơn bão cuối cùng cũng dứt. Chỉ có điều, gió vẫn còn dữ lắm. Những cơn gió thổi bay mũ của chúng tôi đi, và khiến mắt chúng tôi cay sè vì cát. Những tàn dư sau cơn bão bay tứ tung. Mặc dù chỉ có thể di chuyển chậm rãi nhưng chúng tôi vẫn kiên trì, và chỉ cất bước khi nào nhìn rõ mốc tiếp theo. Lucja cố gắng với tay lấy một bịch gel tăng lực, nhưng vừa mới lấy được thì lại phải thả ra.
Khi chúng tôi đến, chốt kiểm soát tiếp theo đã tan hoang. Mọi thứ bị thổi tung hết cả, các tình nguyện viên trông có vẻ như bị sốc. Chúng tôi chạy tiếp dù biết rõ mình đang chạy chậm hơn bao giờ hết. Tôi còn thấy lạ là sao không có ai vượt qua chúng tôi thế. Tuy vậy, tôi vẫn nỗ lực cổ vũ Lucja nhịn đau và chạy tiếp.
Chúng tôi tiếp tục chạy qua một chốt kiểm soát chưa sập hẳn. Chỉ còn tám dặm nữa.
Màn đêm đã buông xuống. Một chiếc xe hơi chạy qua, đèn pha chiếu sáng cả bầu trời. “Hai người đang làm gì thế?” Lái xe hỏi.
“Chúng tôi đang chạy đua,” tôi đáp, vừa mệt vừa vui.
“Nhưng nhiều tuyển thủ đã dừng đua vì bão cát rồi mà.”
“Không ai ở chốt kiểm soát bảo chúng tôi cả. Chỉ còn mấy dặm nữa thôi. Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc.”
“Vậy hai người cứ chạy tiếp đi,” anh ta nói rồi lái xe lao đi. Mấy dặm cuối cùng là chặng đường khổ sở nhất với Lucja mà tôi từng chứng kiến. Những giọt nước mắt, tiếng thét và cơn đau tột cùng không thể làm lung lay quyết tâm của cô ấy.
Khi băng qua đích, tôi nắm chặt tay cô ấy, nói:
“Mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta. Anh tự hào về em.” Lucja ở lại Bắc Kinh một đêm rồi lên máy bay về nhà. Kiki đến sân bay đón chúng tôi. Gobi vẫn ngồi đằng sau xe hưng phấn chào đón chúng tôi như thường lệ. Lần này, cô nhóc không chỉ la liếm mình tôi không đâu. Dường như Gobi nhận ra Lucja là một người đặc biệt nên cũng chào mừng cô ấy theo đúng nghi thức.
Gobi và Lucja bày tỏ tình cảm cả đêm. Vừa về đến căn hộ là người tôi mệt rũ. Ấy thế mà Lucja không chợp mắt tí nào vì Gobi nhất quyết đòi bồi đắp tình cảm. Đến lúc tôi tỉnh giấc, họ vẫn quấn quýt không rời.
Sau cuộc đua, tôi đã ra một số quyết định trọng đại.
Thứ nhất, trong quãng thời gian còn lại ở Bắc Kinh, tôi sẽ từ chối tất cả lời mời phỏng vấn. Vài ký giả đã liên lạc với tôi trong cuộc đua, bảo tôi họ cần chụp ảnh Gobi và hỏi xem họ có thể đến chỗ Kiki thăm cô nhóc khi tôi đi vắng hay không. Thậm chí, họ còn gọi thẳng cho Kiki nữa, và tất nhiên cô ấy từ chối. Tôi không thích thế bởi tôi đã và đang cố gắng giấu kín nơi ở của chúng tôi.
Sự hiện diện của Lucja đã dấy lên những băn khoăn về cuộc sống sau này, khi tôi và Gobi trở về nhà. Chắc chắn, cánh báo chí sẽ săn đón chúng tôi trong một, hai tuần đầu. Nhưng cái tôi mong muốn là quay trở về nhịp sống bình thường càng nhanh càng tốt - dù cuộc sống mới mang diện mạo gì đi chăng nữa. Vì vậy, tôi quyết định không tham dự phỏng vấn nữa. Đã đến lúc Gobi và tôi thoái lui.
Quyết định thứ hai là về chạy bộ.
Cuộc đua cự li 60 dặm dễ như ăn kẹo. Tôi đã xem thành tích của các vận động viên cùng về đích. Tôi nhận ra mình hoàn toàn có thể có mặt trong top 10. Đó là một kết quả khả quan không quá tồi so với thành tích 2 giờ 5 phút của các vận động viên bán marathon đến từ Kenya. Hai tuần sau, tôi đã có cuộc trao đổi với ban tổ chức về giải chạy siêu bền Mt. Gaoligong Ultra cự li 104 dặm sắp tới. Cùng với lời mời tham dự, chúng tôi đã bàn về việc phỏng vấn với các tạp chí chạy đường trường của Anh. Cơ hội đặt chân đến một vùng đất khác của Trung Quốc: thành phố Đằng Xung , thuộc tỉnh Vân Nam, giáp Myanma, quả là một lời mời hấp dẫn. Tôi chưa từng tham dự một cuộc đua cự li 100 dặm liên tục bao giờ nên chắc chắn tôi sẽ không ghi danh vì chức vô địch.
Đó là một cuộc đua khắc nghiệt băng qua vùng đồi núi. Leo gần 9 kilômét đường núi, tôi buộc phải cố gắng hết sức mình. Qua cuộc đua, giới hạn chịu đựng của tôi sẽ nâng lên một mức mới. Mặc dù cơ thể tôi không còn tốt như trước, nhưng tâm trạng khi nhìn thấy vạch đích sau 32 tiếng chạy không ngừng nghỉ khiến tôi phấn khởi lắm. Về đích thứ mười bốn trong số năm mươi bảy vận động viên cứng cỏi, tôi nhận được một chiếc huy chương hình lục lạc - gợi nhớ hình ảnh những người chăn cừu địa phương mà vận động viên chúng tôi gặp khi băng qua núi.