HÔM TRƯỚC, GOBI VÀ TÔI ĐANG RUN CẦM cập, quấn chăn kín mít để gồng mình chống chọi với cơn gió mùa đông vù vù ngoài cửa sổ căn hộ cũ. Thì đến hôm sau, chúng tôi thao thức cả đêm vì cái nóng oi bức hành hạ.
Ngày 15 tháng Mười một, chính phủ báo động đợt nắng nóng toàn quốc, cũng là lúc thời kì kham khổ nhất của chúng tôi ở Bắc Kinh bắt đầu.
Trời nóng , không khí ô nhiễm. Như người dân Bắc Kinh, tôi đã học được cách điều chỉnh thời gian biểu trong ngày theo chất lượng không khí. Nếu chỉ số ô nhiễm dưới 100, tôi sẽ vô tư dắt Gobi ra ngoài. Trên 200, chúng tôi rút ngắn quãng đường đi bộ. Trên 400, thì 15 mét đi bộ từ chân toà chung cư sang nhà hàng Nhật yêu thích của tôi cũng đủ khiến mắt tôi cay sè.
Tôi nghe nói, ra ngoài đường khi mức độ ô nhiễm nằm trong khoảng 100 đến 200 tương tự như hút nguyên một bao thuốc lá trong một ngày, 200 là hai bao, 300 là ba bao, và trên 300 thì bằng cả một cây thuốc lá.
Vì khí thải từ các nhà máy nhiệt điện, chất độc hại phủ khắp bầu trời khiến bạn không dám mở cửa sổ.
Tránh ô nhiễm đồng nghĩa với mất tự do. Chúng tôi không thể ra ngoài đi dạo hay đi uống cà phê. Mọi hoạt động đều ngừng lại. Chúng tôi cảm thấy như thể mình bị thế giới cô lập vậy.
Tình hình này không tốt cho Gobi chút nào. Sau mấy ngày nhốt mình trong nhà, cô nhóc chật vật hẳn. Không chịu ăn uống và khoác vẻ mặt buồn bã nhất mà tôi từng thấy. Điều duy nhất tôi có thể làm để giúp Gobi nguôi ngoai là dẫn cô nhóc ra ngoài hành lang , ném một quả bóng tennis cho cô nhóc đuổi bắt và mang về. Cô nhóc có thể chơi trò này hàng giờ liền nếu chúng tôi ở ngoài bờ kênh. Nhưng ở trong tòa chung cư, cứ 30 phút, đèn hành lang lại tự động tắt, nên cô nhóc chỉ chơi được chừng ấy thời gian.
Xét thấy ngoài hành lang , mùi thức ăn bay từ nhà hàng xóm sẽ khiến cô nhóc phân tâm, nên một hôm, tôi dẫn Gobi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Dưới này thường trống cả ngày, nên cô nhóc tha hồ chạy nhảy và bắt bóng như mọi khi.
Khi cửa thang máy bật mở, đối mặt với bãi đậu xe sâu hút, tối om, Gobi nhất quyết không chịu đi, cứ đứng chôn chân như cây sồi trăm năm tuổi.
“Thật đấy à?” Tôi hỏi. “Mày nhất quyết không đi chứ gì?” Gobi nhìn chòng chọc vào bóng tối, không di chuyển nửa bước.
Đến tối, ăn xong bữa tối với sushi, tôi trở về nhà. Lúc tôi về, thấy Gobi không buồn nhổm dậy đón tôi, tôi biết chúng tôi gặp rắc rối lớn rồi. Hôm sau, bác sĩ thú y đến khám và chuẩn đoán cô nhóc mắc bệnh ho cũi chó. Cách điều trị gồm uống thuốc và cách li một tuần trong căn hộ.
Lucja không thể kịp đến Bắc Kinh trước Giáng sinh, mà tôi thì không có lịch hẹn truyền thông, không thể đi ra ngoài, khiến ngày dài lê thê. Mỗi ngày hai lần, chúng tôi ra ngoài hành lang chơi bóng tennis. Đến tối, tôi lại nheo mắt dưới trời ô nhiễm, vội vội vàng vàng đến nhà hàng Nhật. Trong nhà nóng như lò lửa, nhưng tôi không dám mở cửa sổ vì sợ không khí ô nhiễm tràn vào nhà. Vì vậy, sáng nào thức dậy, tôi cũng cảm thấy choáng váng dù cho đêm hôm trước có uống ba chai bia hay không.
Tôi vẫn đi tập gym đều đặn. Ngày nào cũng chỉ được xem một video dài một tiếng trước khi rớt mạng. Không có gì xem khiến tôi tụt hứng.
Tôi tận lực vừa luyện tập, vừa lau dọn căn hộ, nhưng không mấy tác dụng. Chỗ nào cũng ô nhiễm. Mặc dù ngày nào tôi cũng lau sàn nhà, đồ đạc, nhưng lần nào lau, tay tôi cũng đen sì. Chắc hẳn bụi bẩn bay vào nhà qua khe cửa sổ.
Lúc tôi bắt đầu lâm vào bế tắc thì Gobi hồi phục. Cô nhóc căn giờ chuẩn thật. Vừa mở mắt ra, tôi đã thấy cô nhóc đang nhìn tôi. Tiếp đó, chào đón tôi là cái liếm láp quen thuộc. Một khởi đầu hoàn hảo cho ngày mới. Có Gobi lăng xăng bên cạnh, sao tôi chán nản được cơ chứ!
Cô nhóc này càng ngày càng tự tin. Vừa khỏi ho, hình ảnh nhóc con Gobi ngày nào trở lại liền. Ngay cả khi tôi đưa cô nhóc ra ngoài giải quyết nhu cầu, cô nhóc cũng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, chân bước nhanh nhẹn và đôi mắt sáng bừng. Tôi thích dáng vẻ cô nhóc tự tin như thế.
Lại một lần nữa, Gobi vực tôi dậy. Tôi tự hỏi Gobi đã tự vượt qua mọi chuyện như thế nào, từ cuộc đua băng qua sa mạc Gobi đến quãng thời gian lang thang trên đường phố Urumqi, chỉ để tìm kiếm một ngôi nhà có người sẽ yêu thương và chăm sóc cô nhóc. Nếu cô nhóc có thể vượt qua, thì tôi cũng có thể.
Suốt những ngày dài đó, tôi có nhiều thời gian và nhiều thứ phải ngẫm nghĩ.
Tôi nghĩ chuyện về nhà và điều gì biến nước Anh trở thành nhà của tôi trong khi mỗi lần thi đấu, tôi đều khoác cờ Úc và chưa bao giờ góp công vào bảng thành tích thể thao của bất cứ quốc gia nào ngoài Úc. Trong mười năm xây dựng cuộc sống ở Anh, tôi đã kinh qua vô số điều tốt đẹp. Đam mê chạy của tôi, sự nghiệp của tôi, hôn nhân của tôi - tất cả đều đơm hoa kết trái ở Anh. Ngoài Anh, tôi không biết nên đưa Gobi về đâu nữa.
Tôi nghĩ về bố. Năm tôi hai mươi, cuộc sống của tôi có thêm một người bố ruột. Vấn đề trở nên phức tạp, và chúng tôi không thể duy trì mối quan hệ lâu dài.
Mặc dù tôi chưa từng trải qua quan hệ cha con kiểu này, nhưng bạn bè tôi thì nhiều lắm. Tôi luôn biết ơn ông ấy vì một điều. Ông ấy sinh ra ở Birmingham, Anh quốc, nhưng gia đình đã di dân đến Úc khi ông còn bé. Bố ruột tôi không cho tôi một đồng nào. Ông ấy cũng khôngủng hộ tôi lúc tôi cần nhất. Nhưng khi tôi trưởng thành và chuẩn bị lên đường đi biệt xứ, nhờ quốc tịch của bố, tôi mới đủ điều kiện xin hộ chiếu của Anh.
Tôi cũng nghĩ về mẹ. Đúng lúc bố ruột bước vào đời tôi, thì mẹ tôi bị bệnh. Một hôm, trước khi tôi và Lucja quen nhau, bà ấy gọi điện cho tôi. Nghe thấy giọng bà, tôi ngỡ ngàng lắm, bởi chúng tôi ước định chỉ nói chuyện vào Giáng sinh hàng năm.
Tôi sửng sốt khi nghe bà nói bị ốm nặng. Quá trình điều trị và chứng kiến khoảnh khắc bà lên cơn nguy kịch đã kéo chúng tôi lại gần nhau hơn. Bà ấy mong muốn hai mẹ con gần gũi hơn, và chúng tôi đã hứa với nhau như thế. Từ đó, hai mẹ con dần liên lạc trở lại. Chúng tôi cứ bước chậm rãi từng bước. Qua mấy năm, chí ít thì chúng tôi cũng trở thành bạn.
Loanh quanh trong căn hộ, vừa nhẩm tính xem bao giờ mới được gặp lại Lucja, tôi vừa nghĩ do đâu mà việc tìm Gobi lại quan trọng với tôi đến thế. Không khó để tìm ra câu trả lời.
Tôi tìm Gobi bởi lời hứa giữa tôi và cô nhóc.
Tôi đã hứa, bằng bất cứ giá nào cũng phải đón Gobi về. Đi tìm cô nhóc, bảo vệ cô nhóc và đưa cô nhóc về nhà có nghĩa là tôi đang thực hiện lời hứa của mình. Sau tất cả thăng trầm, tôi đã cứu được cô nhóc. Sự bao bọc mà tôi không có được lúc cuộc đời tôi khốn quẫn hồi bé, tôi đều cho cô nhóc cả.
Ngày Gobi đến bên tôi, ngước nhìn cái ghệt giày màu vàng và nhìn vào mắt tôi, tôi thấy trong ánh mắt cô nhóc là thứ cảm tình tôi chưa từng thấy. Cô nhóc tin tưởng tôi ngay từ đầu.
Thậm chí, cô nhóc giao cả cuộc đời mình cho tôi. Được một người hoàn toàn lạ mặt tin tưởng giao phó cả cuộc đời, ngay cả khi đó là một chú chó hoang bốn chân, thật tuyệt diệu.
Gobi đã cứu vớt tôi chăng ? Tôi không cho rằng mình lạc lối, nhưng tôi biết chắc cô nhóc đã thay đổi tôi. Tôi đã kiên nhẫn hơn. Tôi đã phải đối mặt với những bóng ma trong quá khứ. Cùng với quen Lucja và khám phá ra đam mê với chạy đường trường , Gobi đã trở thành một trong những điều tốt đẹp trong cuộc sống của tôi. Tới đây, tôi sẽ không nhất thiết phải mượn những cuộc đua dài để giải quyết những vấn đề trong quá khứ nữa. Sau tất cả, nhờ tìm Gobi, tôi đã hiểu hơn về bản thân mình.
Mấy ngày trước Giáng sinh, chờ trong sân bay và thấy Lucja xuất hiện ở cửa ra, tôi không nén nổi xúc động. Giống như ngày cô ấy đợi tôi ở Marathon des Sables, khi chặng đường dài nhất, khắc nghiệt nhất và mệt nhọc nhất đã ở lại phía sau. Chúng tôi đã làm được. Chúng tôi sẽ sớm trở về nhà.