K
hói tỏa ra từ cửa sổ tầng hai. Tôi lấy ba lô che mặt và dùng quyển sách hóa học đập vỡ khung cửa sổ. Một tay phá cửa phòng còn tay kia ôm đứa bé, tôi thoát ra ngoài an toàn dù bị khói làm ho sặc sụa. Khi đó Bethany sẽ tình cờ đi ngang, cô sẽ ôm choàng lấy tôi và thốt lên: “Anh thật dũng cảm”...
Cuộc sống của tôi đầy sắc màu của trí tưởng tượng. Tất cả đều xoay quanh một mục tiêu khiến tôi luôn ám ảnh là Bethany Howe. Mọi người gọi cô ấy là B.H, nhưng tôi thì không. Tôi thích gọi là “Bethany” – dĩ nhiên chỉ là gọi thầm vì hiếm khi tôi có cơ hội tiếp cận cô.
Tôi biết Bethany khi chúng tôi còn là sinh viên năm nhất. Tôi để ý đến Bethany vì cô không cố tỏ ra lạnh lùng trước mặt mọi người. Bethany là người chân thành và giản dị, trầm tĩnh và rất kiệm lời. Tôi thích những cô gái như vậy.
Đã hai năm trôi qua mà chẳng có gì đặc biệt xảy ra giữa chúng tôi cả. Tôi thường gặp Bethany vào giờ ăn trưa, giờ học chung hoặc những khi đọc sách trong thư viện. Bethany làm thêm ở trung tâm dịch vụ của trường sau giờ học, thích đi biển và đặc biệt là có nụ cười đẹp mê hồn. Càng hiểu Bethany, tôi càng mến cô.
Tôi quyết định phải làm cô chú ý đến mình. Tôi gia nhập đội thi đấu thể thao, bỏ ra hai giờ mỗi ngày để tập chơi tennis. Tôi còn tích cực đọc báo mỗi sáng để có đề tài trò chuyện nếu tình cờ gặp Bethany. Cô thật sự đã có ảnh hưởng nhiều đến tôi mặc dù chúng tôi chưa từng trò chuyện. Tôi trở nên năng động hơn, quan tâm đến mọi người hơn, có nhiều bạn mới và rất chăm chỉ luyện tập thể thao để có thân hình bắt mắt. Ngày qua ngày, tôi luôn mong chờ cơ hội để được gặp gỡ và trò chuyện cùng cô.
Một hôm, thầy Houston nhờ tôi đến văn phòng lấy một ít giấy và băng video để minh họa cho tiết học hôm đó. Khi đi xuống hành lang, tôi lại bắt đầu nghĩ về Bethany. Tôi lấy giấy rồi sang bàn bên kia để nhận băng video trong khi tâm trí vẫn nhớ về Bethany trong từng cử chỉ. Đột nhiên tôi nghe có ai đó bảo rằng: “Cuốn băng này đã có người mượn rồi”.
“Sao?”
“Xin lỗi, nhưng cuộn băng anh cần đã có người mượn rồi”.
Tôi quay lại và nhìn thấy Bethany. Thì ra hôm nay cô trực phòng nghe nhìn.
“À, em có biết anh”, cô nói. “Anh học chung lớp sử với em mà”.
Vì không chuẩn bị trước, tôi lúng túng không biết nói gì dù lòng rất muốn nói chuyện với cô.
Tôi không nghĩ rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa chúng tôi sẽ diễn ra như vậy – trong một hoàn cảnh chẳng lãng mạn chút nào. Khi rời văn phòng, tôi quay lại chào khẽ: “Hẹn gặp lại, Bethany”.
“Anh vừa gọi em là gì vậy?”
“Bethany, đấy chẳng phải là tên em sao?”
“Vâng, nhưng mọi người đều gọi em là B. H.”
“Nhưng Bethany là một cái tên rất dễ thương!”
“Thật sao?”. Cô cười và thoáng chút bối rối.
“Ừ”.
Tôi không thể tin được là mình có thể nói những điều ấy với Bethany. Nhưng dẫu sao, tất cả đều là suy nghĩ thật lòng của tôi. Bất ngờ thật, tôi và Bethany đã thật sự trò chuyện cùng nhau.
“Anh là thành viên của đội tennis phải không? Thỉnh thoảng em cũng có tham gia thi đấu”.
“Tennis à?”
Khi cô gợi chuyện, quả thật tôi chẳng nhớ chút gì về môn thể thao này. Nhưng rồi tôi chợt nhớ rằng mình sẽ tham gia thi đấu tennis vào chiều hôm ấy, thế là tôi vội vàng ngỏ lời mời Bethany đến xem.
Chuông bắt đầu tiết học reo vang, tôi nhớ ngay ra rằng thầy Houston đang đợi tôi mang các giáo cụ về. Tôi vội vã chào Bethany rồi chạy nhanh về lớp, lòng lâng lâng một niềm vui khó tả.
Sau giờ học, tôi chuẩn bị trang phục thi đấu thể thao. Khi đến sân thi đấu, tôi đảo mắt nhìn quanh tìm Bethany nhưng không thấy. Đội chúng tôi đã giành chiến thắng với tỉ số áp đảo. Tôi đã hy vọng sẽ được cô nhìn thấy khi bị ngã đau hay khi đang thực hiện cú đánh thật đẹp mắt.
Sau trận đấu, tôi vẫn không tìm thấy Bethany. Tôi thất vọng quay về phòng thay đồ. Vừa đi được vài bước chân thì tôi nghe có tiếng ai đó gọi tên mình. Chính là Bethany. Tôi hoàn toàn bất ngờ vì không hề nghĩ rằng Bethany lại biết cả tên của tôi. Kỳ lạ thay, cái tên xấu xí của tôi nghe như một khúc ballad khi được thoát ra từ đôi môi xinh của cô.
Và vào một buổi chiều rải đầy nắng vàng, tôi đã bày tỏ tình cảm cùng Bethany. Rất hồn nhiên, trong sáng và một chút ngượng ngùng, cô cũng bảo rằng đã để ý đến tôi từ năm nhất nhưng vì chúng tôi ít có dịp gặp nhau nên cô cũng chẳng biết phải làm gì hơn. Tôi rất vui sướng vì sau cùng chúng tôi cũng đã hiểu được tình cảm của nhau sau thời gian dài chờ đợi. Ở bên Bethany, bên con người mộc mạc, giản dị ấy, tôi nhận ra rằng cho dù quần áo tôi có xộc xệch hay tóc tôi có rối bù thì cũng chẳng có vấn đề gì, tôi cũng không cần thể hiện sự dũng cảm vượt qua đám cháy như tôi từng tưởng tượng.
Lam Anh dịch
Theo Only a Matter of Time