T
hế nào, có chuyện quỷ quái gì vậy?”, Rhyme bực dọc quát hỏi Pulaski.
Cậu ta đang cách anh ba dặm, ở Manhattan, trong ngôi nhà ở khu Thượng East Side của Andrew Sterling con.
“Cậu đã vào trong chưa? Sachs có ở đó không?”
“Tôi không nghĩ Andy là hắn, thưa ông.”
“Cậu nghĩ thế? Hay anh ta thực sự không phải là hắn?”
“Anh ta không phải là hắn.”
“Giải thích xem.”
Pulaski giải thích với Rhyme rằng, đúng, Andy Sterling đã nói dối về các hoạt động của anh ta ngày Chủ nhật. Nhưng không phải để che đậy hành vi cưỡng dâm và giết người. Anh ta nói với bố mình đã bắt tàu hỏa tới Westchester đi bộ nhưng thật ra anh ta đã lái xe đi, đúng như anh ta buột mồm nói ra khi trò chuyện với Pulaski.
Lúc này, khi hai sĩ quan Đội Can thiệp khẩn cấp và Pulaski đang đứng trước mặt, anh chàng trẻ tuổi đỏ mặt thú nhận tại sao anh ta đã nói dối bố mình khi nói với ông ta đã có mặt tại ga Metro North. Bản thân Andy không có bằng lái xe.
Nhưng cậu bạn trai của anh ta thì có. Andrew Sterling có thể là nhà cung cấp thông tin số một thế giới, song ông ta không hề biết con trai mình là dân gay và anh chàng chưa bao giờ đủ can đảm để thú thật với ông bố.
Cuộc điện thoại gọi cho cậu bạn trai của Andy đã xác nhận cả hai anh chàng đều không có mặt trong thành phố vào thời điểm xảy ra các vụ án mạng. Trung tâm điều hành của E-ZPass cũng xác nhận điều tương tự.
“Chết tiệt, okay, quay về đây ngay, Pulaski.”
“Vâng, thưa ông.”
Bước đi dọc vỉa hè tối mờ mờ, Lon Sellitto thầm nghĩ, đáng ra mình phải cầm luôn cả súng của Cooper nữa. Tất nhiên, mượn phù hiệu là một chuyện nếu bạn đang bị treo giò nhưng vũ khí lại là chuyện khác. Chuyện đó sẽ biến một sự việc có phần bất lợi trở thành cực kỳ tồi tệ nếu đám Điều tra Nội bộ moi ra được.
Việc đó sẽ cho bọn họ cơ sở để hợp lý hóa quyết định đình chỉ công tác anh mặc dù kết quả xét nghiệm ma túy trở lại sạch sẽ.
Ma túy. Chết tiệt.
Anh ta tìm thấy nơi ở của Carpenter, một ngôi nhà ở khu Thượng East Side, nằm trong một khu vực yên ắng. Đèn trong nhà vẫn bật sáng nhưng không thấy ai bên trong. Anh ta bước lên trước cửa ra vào và bấm chuông.
Viên thám tử tin chắc đã nghe thấy tiếng động từ trong nhà vọng ra. Tiếng bước chân. Rồi tiếng một cánh cửa mở ra.
Sau đó, không có gì suốt một lúc lâu.
Sellitto bất giác đưa tay đến chỗ từng dành cho khẩu súng của anh ta.
Chết tiệt.
Cuối cùng rèm che của một cửa sổ bên cạnh hé mở rồi lại được buông xuống như cũ. Cửa ra vào mở ra, Sellitto nhìn thấy trước mặt mình một người đàn ông vạm vỡ, tóc chải lật ra sau. Ông ta nhìn trân trối vào chiếc phù hiệu. Đôi mắt hiện rõ vẻ bối rối.
“Ông Carpenter...”
Anh ta không có được bất cứ lời đáp nào trước khi vẻ bất an biến mất và khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng lên trong cơn giận dữ. Ông ta gầm lên, “Chết tiệt. Quỷ tha ma bắt!”.
Lon Sellitto đã nhiều năm nay không có dịp động tay động chân với một tên tội phạm, lúc này anh nhận ra người đàn ông trước mặt có thể dễ dàng nện anh ta một trận nhừ tử trước khi cắt phanh họng anh ta ra. Tại sao mình lại không mượn luôn khẩu súng của Cooper nhỉ và mặc xác muốn ra sao thì ra?
Nhưng hóa ra Sellitto không phải là nguồn gốc của cơn thịnh nộ.
Mục tiêu bị nhắm tới, lạ lùng thay, lại chính là ông chủ của SSD.
“Thằng chó chết Andrew Sterling đã bày ra trò này đúng không? Hắn đã gọi cho ông? Hắn lôi tôi vào những vụ giết người mà chúng ta liên tục được nghe nhắc đến. Ôi, Chúa ơi, tôi phải làm gì đây? Không chừng tôi đã bị đưa vào hệ thống rồi và Watchtower quăng tên tôi lên những danh sách ở khắp nơi trên đất nước này. Ôi trời đất quỷ thần ơi. Tôi đúng là một thằng ngốc chết rấp, để mình mắc bẫy của SSD.”
Tâm trạng lo lắng của Sellitto dịu xuống. Anh ta cất tấm phù hiệu đi và yêu cầu người đàn ông bước ra ngoài. Ông ta làm theo.
“Vậy là tôi đã đúng. Andrew đứng đằng sau trò này, đúng không?”, Carpenter gầm gừ.
Sellitto không trả lời nhưng hỏi ông ta đã ở đâu khi Malloy bị sát hại ngày hôm đó.
Carpenter nghĩ lại. “Lúc đó tôi có mấy cuộc gặp.” Ông ta tự động cung cấp tên của vài quan chức thuộc các ngân hàng lớn trong thành phố cùng số điện thoại của những người này.
“Còn chiều Chủ nhật thì sao?”
“Vợ tôi và tôi có vài người khách đến chơi. Một bữa ăn muộn vui vẻ.”
Một bằng chứng ngoại phạm có thể dễ dàng xác minh.
Sellitto gọi điện về nhà Rhyme, thuật lại những gì anh ta thu được. Người nhấc máy là Cooper, anh này lập tức nói sẽ kiểm tra lại bằng chứng ngoại phạm. Sau khi anh ta dập máy, người thám tử quay sang ông chủ nhà Bob Carpenter đang chấn động.
“Hắn là thằng khốn thù dai nhất tôi từng có quan hệ làm ăn.”
Tất nhiên Sellitto đã xác nhận với ông chủ nhà rằng tên của ông ta đúng là do SSD cung cấp. Khi biết được việc này, Carpenter nhắm nghiền mắt lại trong giây lát. Cơn giận dữ xẹp dần, thay vào đó là sự lo ngại.
“Hắn đã nói gì về tôi?”
“Dường như ông đã tải về thông tin liên quan tới các nạn nhân ngay trước khi họ bị giết. Trong một số vụ án mạng xảy ra mấy tháng qua.”
Carpenter nói, “Đây là chuyện sẽ xảy ra khi Andrew bực mình. Hắn sẽ tìm cách trả miếng. Tôi chưa từng nghĩ sự thể sẽ ra thế này...”. Sau đó ông ta cau mày, “Trong mấy tháng qua? Những lần tải thông tin đó, lần gần đây nhất là khi nào?”.
“Hai tuần vừa qua.”
“À, thế thì không thể là tôi. Tôi đã bị chặn không cho vào hệ thống Watchtower từ đầu tháng Ba rồi.”
“Bị chặn?”
Carpenter gật đầu, “Andrew đã tước quyền đăng nhập của tôi”.
Điện thoại của Sellitto lại rung, Mel Cooper đang gọi lại. Anh ta cho biết ít nhất có hai nguồn khác nhau đã xác nhận về địa điểm Carpenter có mặt vào thời gian xảy ra án mạng. Sellitto đã bảo anh ta gọi cho Rodney Szarnek để kiểm tra đối chiếu với dữ liệu trên chiếc đĩa CD Pulaski đã mang về. Anh ta gập máy điện thoại lại và nói với Carpenter, “Tại sao ông lại bị chặn?”.
“Ông biết đấy, chuyện là tôi có một công ty chuyên lưu kho dữ liệu và...”
“Lưu kho dữ liệu?”
“Chúng tôi lưu trữ dữ liệu mà những công ty như SSD xử lý.”
“Không phải như một nhà kho nơi ông cất giữ hàng hóa chứ?”
“Không, không. Chỉ thuần túy là lưu trữ trên máy tính. Trên các server ở New Jersey và Pennsylvania. Dù thế nào đi nữa, tôi đã bị Andrew Sterling dắt mũi. Tất cả thành công của hắn, rồi tiền bạc. Tôi cũng muốn khởi sự khai thác dữ liệu giống như SSD, chứ không chỉ đơn thuần lưu trữ chúng. Tôi dự định sẽ khoanh cho mình một khoảng trời riêng trong vài lĩnh vực mà SSD không mạnh lắm. Tôi không thực sự cạnh tranh với họ, mà chuyện đó cũng đâu có bất hợp pháp.”
Sellitto có thể nghe thấy rõ vẻ tuyệt vọng trong giọng nói của người đàn ông khi ông ta phân bua về những gì đã làm.
“Chuyện đó chỉ đáng vài đồng xu lẻ. Nhưng Andrew phát hiện ra và cấm tôi lai vãng đến innerCircle và Watchtower. Hắn đe dọa kiện tôi. Tôi đã cố thương lượng nhưng hôm nay hắn đã chấm dứt việc làm ăn với tôi. Phải đấy, kết liễu tôi. Tôi thực sự chẳng làm gì sai cả”, giọng ông ta như vỡ ra. “Đó chỉ là chuyện làm ăn...”
“Và ông nghĩ Sterling đã thay đổi các file để làm như thể ông chính là kẻ sát nhân?”
“Phải có ai đó tại SSD làm việc này.”
Vậy kết luận lại, Sellitto thầm nghĩ, Carpenter không phải là một đối tượng nghi vấn và anh ta đang lãng phí thời gian. “Tôi không còn câu hỏi nào nữa. Chúc ngủ ngon.”
Nhưng thái độ của Carpenter đã thay đổi hẳn. Cơn giận dữ đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là một tâm trạng mà Sellitto nghĩ chính là sự tuyệt vọng, nếu không phải là sợ hãi. “Đợi đã, ông cảnh sát, đừng hiểu lầm. Tôi đã nói quá nhanh. Tôi không hề muốn ám chỉ đó là Andrew. Tôi đã hóa điên. Đó chỉ là một phản ứng nóng nảy nhất thời. Ông sẽ không nói gì với ông ấy chứ, đúng không?”
Trong lúc bước đi, người thám tử ngoái lại nhìn. Vị chủ nhà có vẻ như sắp bật khóc.
Vậy là thêm một đối tượng nghi vấn nữa hoàn toàn vô tội.
Trước hết là Andy Sterling. Bây giờ đến lượt Carpenter. Cooper đã kiểm tra lại bằng chứng ngoại phạm của ông ta, điều này cho phép khẳng định ông ta không phải là Năm Hai Hai. Khi Sellitto quay lại, anh ta lập tức gọi cho Rodney Szarnek, cậu ta nói ngay đã tìm ra điểm không ổn nằm ở đâu. Mười phút sau cậu ta gọi lại. Câu đầu tiên là, “Hey, hú vía”.
Rhyme thở dài, “Tiếp đi”.
“Okay, Carpenter đúng là đã tải về số lượng danh sách đủ để cung cấp cho ông ta thông tin cần thiết cho việc tấn công các nạn nhân và những người bị cài bẫy. Nhưng chuyện đó đã diễn ra trong vòng hai năm. Tất cả đều nằm trong các chiến dịch marketing hoàn toàn hợp pháp. Từ tháng Hai trở đi, không có lần nào.”
“Nhưng anh đã nói thông tin được tải về ngay trước khi các tội ác diễn ra.”
“Đó là những gì được thể hiện trên bảng tính. Nhưng các siêu dữ liệu cho thấy ai đó tại SSD đã chỉnh sửa lại ngày tháng. Chẳng hạn như các thông tin về anh họ anh, ông ta đã có được từ hai năm trước.”
“Vậy là ai đó tại SSD đã làm điều đó nhằm kéo chúng ta ra xa mình và hướng chúng ta tới Carpenter.”
“Đúng vậy.”
“Giờ đến lượt câu hỏi lớn: Kẻ khốn kiếp nào đã sửa lại ngày tháng? Chính là Năm Hai Hai.”
Nhưng anh chàng chuyên gia tin học nói, “Không có thông tin nào khác được ghi lại trong các siêu dữ liệu. Người quản lý cũng như nguồn gốc các lần tiếp cận dữ liệu đều không...”.
“Có nghĩa là không. Câu trả lời ngắn gọi là vậy chứ gì?”
“Chính xác.”
“Anh chắc chứ?”
“Hoàn toàn.”
“Cảm ơn”, anh khẽ nói. Họ ngừng liên lạc.
Anh con trai đã được loại trừ, Carpenter đã loại trừ...
Em ở đâu, Sachs?
Rhyme bỗng giật mình. Thiếu chút nữa anh đã dùng tên riêng của cô. Theo một quy luật ngầm định giữa hai người, chỉ dùng đến họ khi nói về nhau. Nói tên riêng sẽ gây ra xui xẻo. Giống như thể may mắn cũng có lúc xấu đi vậy.
“Linc”, Sellitto nói, chỉ tay vào chiếc bảng ghi danh sách đối tượng nghi vấn, “điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra là kiểm tra tất cả bọn họ. Ngay lập tức”.
“Vậy ư, bằng cách nào đây, Lon? Chúng ta đã có một ông thanh tra thậm chí còn không muốn cuộc điều tra này tồn tại. Chính xác ra chúng ta chẳng thể...”, giọng nói của anh nhỏ dần khi hai mắt tập trung chú ý vào những đặc điểm của Năm Hai Hai, rồi sau đó là danh sách các bằng chứng.
Và cả hồ sơ của anh họ anh, vẫn đang nằm trên khung lật trang gần đó.
* Sở thích cá nhân
Hồ sơ 1A. Sản phẩm tiêu dùng
Hồ sơ 1B. Dịch vụ tiêu dùng
Hồ sơ 1C. Du lịch
Hồ sơ 1D. Sức khỏe
Hồ sơ 1E. Giải trí
* Tài chính/Giáo dục/Nghề nghiệp
Hồ sơ 2A. Giáo dục
Hồ sơ 2B. Việc làm, thu nhập
Hồ sơ 2C. Tín dụng và xếp loại
Hồ sơ 2D. Sản phẩm và dịch vụ kinh doanh hay sử dụng
* Chính phủ/Luật pháp
Hồ sơ 3A. Thông tin cá nhân
Hồ sơ 3B. Đăng ký bầu cử
Hồ sơ 3C. Lịch sử pháp lý
Hồ sơ 3D. Lịch sử hình sự
Hồ sơ 3E. Tuân thủ pháp luật
Hồ sơ 3F. Nhập cư và nhập quốc tịch
Những thông tin chứa đựng trong các hồ sơ này là tài sản của Tập đoàn Strategic Systems Datacorp (SSD). Việc sử dụng các thông tin này phải tuân thủ theo văn bản thỏa thuận giữa SSD và Khách hàng đã được xác lập trong các điều khoản chung về thỏa thuận với khách hàng. ©Strategic Systems Datacorp giữ mọi quyền có liên quan.
Rhyme đọc nhanh vài lần tập hồ sơ. Sau đó anh nhìn lại các tài liệu khác đang được dán bằng băng dính trên các bảng ghi bằng chứng. Có điều gì đó không đúng.
Anh gọi lại cho Szarnek, “Rodney, nói cho tôi biết: Một hồ sơ chừng ba mươi trang sẽ chiếm bao nhiêu bộ nhớ trong ổ cứng? Giống như hồ sơ của SSD mà tôi có ở đây”.
“Một hồ sơ? Tôi đoán là chỉ có văn bản.”
“Phải.”
“Nó nằm trong một cơ sở dữ liệu, như thế sẽ được nén lại... Cứ cho là hai mươi lăm kilobyte đi, không thể hơn được.”
“Như thế là khá nhỏ đúng không?”
“Một hạt cát giữa sa mạc dữ liệu.”
Rhyme đưa mắt nhìn về phía câu trả lời. “Tôi có thêm một câu hỏi nữa cho anh đây.”
“Nói đi.”
Đầu cô ong ong đau nhức, cô cảm thấy vị máu từ chỗ môi bị rách sau khi va đập vào bức tường đá.
Dí dao cạo vào cổ Amelia, tên sát nhân đã tước súng của cô, sau đó lôi cô qua một cánh cửa ở tầng trệt, lên một cầu thang dốc dẫn vào phần “bề ngoài” của ngôi nhà, một không gian hiện đại, lạnh lẽo mang âm hưởng của phong cách trang trí với hai màu trắng - đen của SSD.
Sau đó hắn lôi cô tới trước một cánh cửa nằm trên bức tường phía sau phòng khách.
Thật mỉa mai, hóa ra đó là một chiếc tủ tường. Hắn đẩy cô đi qua vài món quần áo nặng mùi và mở một cánh cửa nữa nằm trên bức tường đằng sau tủ, lôi cô xềnh xệch vào trong rồi lấy đi bộ đàm, điện thoại di động, chìa khóa và con dao gập trong túi quần sau của cô. Hắn ấn người cô ép sát vào một lò sưởi nằm giữa những chồng báo cũ cao ngất rồi còng tay cô vào khung sắt đã gỉ. Cô đưa mắt nhìn quanh thiên đường của gã nghiện tích trữ này, ẩm mốc, âm u, sặc mùi của đồ cũ, chưa bao giờ cô thấy nhiều rác rưởi tập trung tại cùng một chỗ như vậy. Tên sát nhân mang toàn bộ những món đồ vừa lấy của cô đặt lên một chiếc bàn lớn, mặt bàn gần như không còn chỗ trống. Dùng chính con dao của cô, hắn bắt đầu tháo tung chiếc điện thoại di động. Hắn làm việc một cách tỉ mỉ, khoan khoái ngắm nghía từng linh kiện bị tháo rời như thể một tử thi bị mổ xẻ để lấy nội tạng.
Lúc này cô đang quan sát tên sát nhân trong lúc hắn ngồi vào bàn làm việc, gõ không ngừng lên bàn phím. Xung quanh hắn là những chồng báo cao ngất; những tòa tháp được tạo thành từ hộp giấy, hộp diêm, đồ thủy tinh; những chiếc hộp có ghi nhãn “Thuốc lá”, “Cúc”, “Kẹp giấy”; những chiếc lon đựng thức ăn được sản xuất từ những năm Sáu mươi và Bảy mươi; những sản phẩm vệ sinh. Còn có hàng trăm chiếc thùng khác bằng gỗ, kim loại và những thùng nhựa màu trắng đục cho phép nhìn thấy lờ mờ thứ bên trong như những chiếc bóng tí hon.
Nhưng cô không quan tâm đến những món sưu tập đó. Cô đang choáng váng nghĩ đến việc hắn đã hoàn toàn qua mặt được họ. Năm Hai Hai không hề có mặt trong danh sách những đối tượng nghi vấn. Họ đã hoàn toàn sai lầm về những tay quản lý ngạo mạn khinh khỉnh, đám nhân viên kỹ thuật, những khách hàng, hay khả năng về một hacker hoặc một sát thủ do Andrew Sterling thuê nhằm thực hiện những công việc bẩn thỉu cho công ty.
Thế nhưng hắn đúng là một nhân viên của SSD.
Tại sao cô không hề nghĩ tới một chuyện hiển nhiên đến thế.
Năm Hai Hai chính là gã nhân viên bảo vệ đã dẫn cô đi một vòng qua các khu biệt trữ dữ liệu ngày thứ Hai. Cô vẫn còn nhớ tên hắn ghi trên thẻ nhân viên. John. Họ Rollins. Chắc chắn hắn đã thấy cô và Pulaski tới chốt bảo vệ ngoài tiền sảnh trụ sở của SSD ngày thứ Hai và nhanh chóng xuất hiện tình nguyện tháp tùng họ lên văn phòng của Sterling. Sau đó, hắn lảng vảng xung quanh để tìm hiểu thêm. Cũng có thể hắn đã biết trước họ sắp đến và thu xếp để có ca làm việc vào sáng hôm đó.
Kẻ biết tất cả...
Hắn đã đi cùng cô khắp Đá Xám ngày thứ Hai đó, lẽ ra cô cần phải biết các nhân viên bảo vệ được phép đi vào trong tất cả các khu biệt trữ cũng như Trung tâm Tiếp nhận. Cô nhớ lại một khi đã ở trong khu biệt trữ, sẽ không còn cần đến mật khẩu để đăng nhập vào innerCircle. Cô vẫn không rõ bằng cách nào hắn có thể đem những chiếc đĩa chứa dữ liệu ra ngoài vì cả hắn cũng bị khám người khi họ rời khỏi khu biệt trữ. Có vẻ như hắn đã tìm ra cách nào đó.
Cô nheo mắt, hy vọng cảm giác đau đớn trong hộp sọ sẽ dịu bớt. Nhưng không hề. Cô ngước mắt nhìn lên, về phía bức tường phía trước bàn làm việc, nơi có treo một bức tranh - một bức tranh thực như ảnh chân dung một gia đình. Tất nhiên rồi: Bức tranh của Harvey Prescott mà hắn đã giết Alice Sanderson để đoạt lấy, sau đó đổ cái chết của cô ấy lên đầu Arthur Rhyme vô tội.
Đôi mắt cô cuối cùng cũng đã quen với điều kiện ánh sáng lờ mờ, Sachs liền tập trung quan sát đối thủ của mình. Cô đã không để ý đến hắn trong lúc hắn tháp tùng cô đi vòng vèo trong tòa nhà trụ sở của SSD. Nhưng lúc này cô có thể quan sát hắn thật rõ ràng - một người đàn ông gầy gò, da trắng nhợt, khuôn mặt có vẻ gì đó rất khó nói nhưng khá đẹp trai. Đôi mắt sâu rất linh hoạt, hai cánh tay mạnh mẽ với các ngón rất dài.
Tên sát nhân cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú quan sát mình. Hắn nhìn cô chằm chằm với vẻ thèm thuồng. Sau đó quay lại với chiếc máy tính và tiếp tục gõ liên hồi lên bàn phím. Chừng một tá bàn phím khác, phần lớn đã vỡ hỏng, hay có các phím đã mờ hết chữ, nằm chồng đống dưới sàn. Vô dụng với bất kỳ ai khác. Nhưng Năm Hai Hai, tất nhiên rồi, không thể ném chúng đi. Xung quanh hắn là hàng nghìn tờ giấy màu vàng kín những dòng chữ viết tay với nét chữ nhỏ nhắn, nắn nót - nguồn gốc của những mẩu giấy họ tìm thấy tại một hiện trường.
Mùi quần áo vải vóc không được giặt giũ xông lên nồng nặc. Hiển nhiên là hắn đã quen thuộc với thứ mùi khó ngửi này đến mức không còn nhận ra sự có mặt của nó. Có lẽ hắn còn cảm thấy thích thú khi được hít ngửi cái mùi này.
Sachs nhắm mắt lại, tựa đầu vào một chồng báo. Không vũ khí, không còn khả năng tự vệ... Cô có thể làm gì đây? Cô bực bội thầm trách mình đã không để lại một tin nhắn chi tiết hơn cho Rhyme nói rõ cô đang đi đâu.
Không còn khả năng tự vệ...
Nhưng rồi trong đầu cô chợt lóe lên tiêu đề chung cho cả vụ án Năm Hai Hai này: Hiểu biết là sức mạnh.
Hãy tìm ra điều gì đó về hắn để làm vũ khí cho mình.
Suy nghĩ đi!
Nhân viên bảo vệ John Rollins của SSD... Cái tên đó chẳng nói lên điều gì với cô. Nó chưa từng xuất hiện trong suốt cuộc điều tra. Hắn có mối quan hệ như thế nào với SSD, tới các tội ác, tới dữ liệu?
Sachs quan sát căn phòng âm u xung quanh mình, ngỡ ngàng trước số lượng những thứ đồ bỏ đi mà cô nhìn thấy.
Nhiễu loạn...
Tập trung vào từng thứ một.
Và rồi một thứ ở tận góc tường phía xa chợt thu hút sự chú ý của cô. Đó là một trong những bộ sưu tập của hắn: Một tập lớn những tấm vé đi cáp treo tại các khu trượt tuyết ở Vail, núi Copper, Breckinridge, Beaver Creek...
Có thể nào?
Okay, cũng đáng để mạo hiểm.
“Peter”, cô nói với giọng đầy tự tin, “anh và tôi cần nói chuyện”.
Nghe thấy cái tên đó, hắn chớp mắt quay lại nhìn cô. Trong khoảnh khắc đôi mắt hắn hiện lên vẻ ngỡ ngàng như thể vừa bị một cái tát vào mặt.
Phải rồi, cô đã đúng. John Rollins chính là một cái tên giả. Trên thực tế hắn ta là Peter Gordon, tay săn dữ liệu nổi tiếng đã chết... À không, đã giả chết khi SSD thôn tính công ty nơi hắn làm việc ở Colorado mấy năm trước.
“Chúng tôi rất tò mò về cái chết được ngụy tạo đó. Kết quả xét nghiệm ADN đó? Anh đã làm cách nào vậy?”
Hắn dừng gõ bàn phím, ngước mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh. Cuối cùng hắn lên tiếng, “Thật nực cười đúng không? Chúng ta tin tưởng vào dữ liệu mà không buồn đặt câu hỏi”. Hắn quay về phía cô. “Nếu dữ liệu nằm trong một chiếc máy tính, chúng ta biết ngay nó phải đúng. Nếu nó dính dáng đến vị thần tối thượng ADN thì nhất định càng đúng. Không hỏi thêm gì nữa. Chấm hết.”
“Vậy anh là - Peter Gordon bị mất tích. Cảnh sát tìm thấy chiếc xe đạp và một thi thể đã bị phân hủy mặc quần áo của anh. Cũng chẳng còn lại gì nhiều sau khi lũ thú hoang đã dính vào, đúng không? Họ lấy mẫu tóc cũng như nước bọt trong nhà anh. Phải rồi, ADN hoàn toàn khớp. Không nghi ngờ gì nữa. Anh đã chết. Nhưng trong phòng tắm đâu phải là tóc và nước bọt của anh, đúng không? Anh đã giết người và lấy vài sợi tóc của anh ta để vào phòng tắm của mình. Lấy bàn chải của anh chà lên răng anh ta, không sai chứ?”
“Và một chút máu trên lưỡi dao cạo Gillette. Cảnh sát các vị luôn thích những vết máu mà, đúng không?”
“Người đã bị anh giết là ai vậy?”
“Một cậu nhóc từ California tới. Vẫy xe đi nhờ trên con đường liên bang 70.”
Hãy làm cho hắn cảm thấy bất an - thông tin chính là vũ khí duy nhất của cô. Hãy sử dụng nó! “Thế nhưng chúng tôi chưa bao giờ biết được tại sao anh lại làm thế, Peter. Liệu có phải nhằm phá hoại việc SSD thôn tính Rocky Mountain Data không? Hay còn lý do khác nữa?”
“Phá hoại?”, hắn lẩm bẩm với vẻ kinh ngạc. “Các vị không hiểu nổi, đúng không? Khi Andrew Sterling và người của ông ta từ SSD tới Rocky Mountain và muốn mua lại nó, tôi đã lùng sục tìm kiếm tất cả những thông tin có thể tìm được về ông ta và công ty này. Những gì tôi tìm thấy thật đáng kinh ngạc! Andrew Sterling chính là Chúa trời. Ông ta là tương lai của dữ liệu, cũng có nghĩa chính là tương lai của xã hội. Ông ta có thể tìm ra những dữ liệu mà tôi thậm chí không tưởng tượng nổi có tồn tại và sử dụng nó như một khẩu súng, một phương thuốc hay Nước Thánh. Tôi cần trở thành một phần của điều ông ta đang làm.”
“Nhưng anh không thể trở thành một kẻ săn dữ liệu cho SSD. Không thể, với những gì anh đã lên kế hoạch, đúng không? Vì những... thú vui sưu tập khác của anh? Và cách sống của anh”, cô hất hàm ra hiệu về phía những gian buồng chật ních.
Khuôn mặt hắn tối sầm lại, hai mắt mở to. “Tôi muốn trở thành một phần của SSD. Cô nghĩ tôi không muốn ư? Ôi, những vị trí tôi đã có thể vươn tới! Nhưng đó không phải là số phận dành cho tôi.” Hắn im bặt, rồi đưa tay lướt một vòng quanh mình, chỉ về phía những bộ sưu tập của hắn. “Cô nghĩ sống như thế này là điều tôi đã lựa chọn sao? Cô nghĩ tôi thích nó sao?”, giọng nói của hắn như vỡ ra. Thở từng nhịp nặng nề, gã hơi mỉm cười. “Không, cuộc sống của tôi phải nằm ngoài vòng kiểm soát. Đó là cách duy nhất để tôi có thể sống sót. Ngoài-vòng-kiểm-soát.”
“Vậy là anh ngụy tạo cái chết của mình và đánh cắp một danh tính khác. Tạo cho mình một cái tên mới, một số bảo hiểm xã hội mới, của ai đó đã chết.”
Hắn đã bình tĩnh trở lại. “Phải, một đứa trẻ. Jonathan Rollins, ba tuổi, ở Colorado Springs. Tìm cho mình một danh tính mới thật dễ dàng. Những người theo chủ nghĩa phòng thân1 làm thế hàng ngày. Cô có thể mua những cuốn sách về chủ đề này...” Một nụ cười thấp thoáng. “Chỉ cần nhớ hãy trả bằng tiền mặt.”
1 Phong trào của các cá nhân hoặc nhóm người luôn chuẩn bị đề phòng cho các sự cố về chính trị, xã hội có thể xảy ra ở địa phương, khu vực, quốc gia hoặc thế giới.
“Và anh tìm được công việc làm bảo vệ. Nhưng chẳng lẽ không ai tại SSD nhận ra anh?”
“Tôi chưa từng trực tiếp gặp ai tại công ty. Đó chính là điều kỳ diệu của việc khai thác dữ liệu. Tôi có thể thu thập dữ liệu một cách hoàn toàn riêng tư trong căn phòng của chính mình.”
Thế rồi giọng nói của hắn nhỏ dần. Hắn có vẻ bất an, lo lắng về những gì cô vừa nói. Liệu có đúng trên thực tế họ đã tiến gần tới việc phát giác ra Rollins chính là Peter Gordon hay không? Liệu còn có ai khác tìm tới ngôi nhà này để điều tra thêm hay không? Có vẻ như hắn đã quyết định không thể sơ suất. Gordon chộp lấy chìa khóa chiếc xe của Pam. Hắn muốn giấu chiếc xe đi. Tên sát nhân kiểm tra dây đeo chìa khóa. “Loại rẻ tiền. Không có chip RFID. Nhưng ngày nay bất cứ ai cũng chụp lại biển số xe của mình. Cô đậu xe ở đâu?”
“Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh sao?”
Hắn nhún vai bỏ đi.
Chiến thuật của cô đã có hiệu quả, cố moi ra một chút thông tin và sử dụng nó làm vũ khí. Không lấy gì làm nhiều, đúng là vậy, song ít nhất cô cũng kéo dài được thêm một khoảng thời gian.
Tuy nhiên, liệu khoảng thời gian đó có đủ để cô moi được chiếc chìa khóa còng tay đang nằm sâu dưới tận đáy túi quần hay không?